Giấu Em Sâu Trong Thời Gian
-
Chương 8
Lúc Tiêu Nam Sinh cùng Chu Thời Diệc bước vào phòng bệnh, Nguyễn Tầm Tầm đang cố hết sức di chuyển lên giường, chân bó thạch cao, cực kỳ to, trên tay còn quấn băng gạc, dáng vẻ vừa ngốc vừa buồn cười.
Tiêu Nam Sinh đi tới đỡ lấy cô, giọng nói máy móc: “Bây giờ cảm thấy thế nào? Có cảm thấy khó chịu gì không?”
Nguyễn Tầm Tầm cười cười, có vẻ như tâm tình rất tốt: “Vẫn còn một chút chút, nhìn thấy anh là tôi liền dễ chịu, không biết có phải là tác dụng tâm lý không.”
Thật ra lời này của cô thật sự không có ý gì khác, giống như khi còn bé bị đau bụng, chỉ cần đến bệnh viện nhìn thấy bác sĩ là dường như sẽ không còn đau nữa, là một biện pháp.
Tiêu Nam Sinh cười nhẹ.
Cô quay đầu, khóe mắt bỗng nhiên đảo qua một bóng dáng quen thuộc ở cửa, tuy rằng bị thân hình cao lớn của Tiêu Nam Sinh che nửa người nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô nhận ra anh, Nguyễn Tầm Tầm hơi di chuyển sang bên cạnh, liếc mắt một cái là rõ mồn một, người kia dựa vào khung cửa, tư thái nhàn nhã.
Nguyễn Tầm Tầm bình tĩnh vẫy tay với anh một cái: “Này ~”
Chu Thời Diệc nhìn cô chăm chú một lúc, một giây sau, khuôn mặt không cảm xúc quay đầu đi, làm như không nhìn thấy.
Nguyễn Tầm Tầm biết anh không ưa mình, thế nhưng trắng trợn không ưa như thế vẫn khiến cô khó chịu trong lòng, cô liền nhìn Tiêu Nam Sinh vẫy tay: “Bác sĩ Tiêu, anh lùi lại một lát.”
Tiêu Nam Sinh nhìn Chu Thời Diệc ở cửa, lại nhìn Nguyễn Tầm Tầm trên giường bệnh, đánh giá qua lại một lúc, luôn cảm thấy kỳ lạ chỗ nào đó, nghe lời lui về sau một bước.
“Chu Thời Diệc, anh đến đây.”
Người kia đứng ở cửa, ánh chiều tà chiếu xuống, dường như dát lên một đường viền vàng, phát ra ánh sáng nhàn nhạt. Tóc đen của anh cắt ngắn, gọn gàng sạch sẽ, vừa vặn tôn lên khuôn mặt anh, đường nét cường tráng anh tuấn, đường cong thân thể trôi chảy, hai tay cho vào túi dựa vào cửa, tầm mắt rơi ngoài cửa sổ, nghe thấy cô gọi tên anb, lúc này mới nhàn nhạt quay đầu lại nhìn cô, không có tâm tình gì: “Cứ như vậy nói đi.”
Tiêu Nam Sinh chẳng biết từ lúc nào đã đi ra ngoài, anh là một người đàn ông rất mẫn cảm, trong phòng bệnh này bốc lên tia lửa “Xẹt xẹt”, anh muốn không nhìn thấy cũng khó.
Trong phòng bệnh, Nguyễn Tầm Tầm cũng không nói chuyện, dựa vào giường khoanh hai tay nhìn anh.
Không muốn để ý đến tôi à, vậy tôi sẽ tỏ thái độ phiền chết anh.
Cuối cùng vẫn là Chu Thời Diệc đi đến bên cạnh giường, thân hình cao lớn dừng lại, từ trên cao nhìn xuống cô, giọng nói không tốt: “Nói đi.”
Nguyễn Tầm Tầm không nói, vẫn nhìn anh, nếu như ánh mắt có thể giết người thì bây giờ trên người Chu Thời Diệc có lẽ cũng đã có mấy trăm lỗ nhỏ rồi.
“Không nói thì tôi đi.” Anh quay người muốn rời đi.
Ống tay áo bỗng nhiên bị kéo lại: “Chu Thời Diệc, anh còn nhớ tôi không?”
Người kia ở trên cao liếc nhìn cô, hơi nhíu mày, không nói một lời.
Nguyễn Tầm Tầm nháy mắt mấy cái: “Anh thật sự không nhớ ra tôi là ai à?”
Vẻ mặt Chu Thời Diệc vẫn thế, giữa hai hàng lông mày là sự lạnh lùng xa cách, cùng với dáng vẻ đêm đó khiêu khích cô trong phòng tối, như hai người khác nhau.
“Trước đây tôi cũng học Nhất Trung, chẳng qua là khi tôi lên lớp thì anh đã tốt nghiệp rồi, tôi còn từng nhìn anh tắm, anh còn nhớ không?”
“…….”
Cô thật là có mặt mũi!
Mặt thật lớn!
Hơn nữa, đó là nhìn sao? Nhìn lén và nhìn, tuy rằng chỉ kém nhau một chữ, nhưng ý nghĩa lại khác nhau một trời một vực.
………
Thật ra Nguyễn Tầm Tầm cũng không nghĩ sẽ nhắc đến chuyện này, thế nhưng từ lúc hai người bọn họ gặp nhau thì chỉ có ấn tượng này là sâu sắc, đủ để khiến anh nhớ tới cô.
Năm cuối cao trung của Chu Thời Diệc, bầu không khí khá là căng thẳng. Mỗi buổi sáng giáo viên chủ nhiệm đều đứng trên bục giảng, mặt đỏ tía tai, nước miếng văng tung tóe mà phát biểu. Thời gian thật sự rất gấp rút, Chu Thời Diệc từ mỗi ngày chơi bóng một lần đã biến thành mỗi tuần chơi bóng một lần.
Ngày đó, trời trong như mới tắm, ánh mặt trời chiếu sáng.
Chu Thời Diệc vừa chơi bóng cùng đội xong, một bên vác cặp sách, một bên mang theo bóng về nhà.
Từ nhỏ anh đã lớn lên bên cạnh ông ngoại và chị gái. Năm nhất cao trung, ông ngoại đã xuất huyết não qua đời, anh và chị gái bán đi nơi ở của tổ tông rồi thuê một căn phòng gần trường học. Tiểu khu đó là một khu phòng học cũ, lâu năm nên bị khói dầu hun, trên mặt tường đều là bụi đen, sơn tường tróc ra từng mảng, rơi xuống trắng tinh.
Căn phòng Chu Thời Diệc thuê ở lầu một, có thêm một cái sân nhỏ. Bên cạnh cái sân là công viên bị bỏ hoang cũ kỹ, mấy năm trước vì vấn đề mở rộng mà bị đóng cửa. Buồng tắm kiểu cũ của tiểu khu rất hẹp, độ rộng chỉ có nửa người, loại dài. Cửa sổ chỉ dùng loại kính mờ, đóng cửa lại là không nhìn thấy bên trong, vì vậy họ cũng không treo rèm cửa.
Ngày đó cửa sổ bị hở, anh theo thói quen tắm đưa lưng về phía cửa sổ. Lúc quay đầu lại phía sau, khóe mắt lướt qua khe hở cửa sổ thì thoáng nhìn thấy một đôi mắt trong suốt.
Chớp chớp.
Sau đó là một gương mặt xinh đẹp, ánh mắt mạnh dạn, không che đậy mà nhìn anh chằm chằm, anh nhận ra cô, Nguyễn Tầm Tầm.
Học sinh sơ trung của Nhất Trung, lớp sơ tam.
Nhất Trung ở Bắc Tuần là cao trung trọng điểm có tiếng của tỉnh, tuyển sinh chủ yếu đều là người xuất sắc trong mấy trăm người đứng đầu toàn thành phố, sau đó lập ra sơ trung, sơ trung ngoại ngữ Bắc Tuần, học sinh sơ trung không cần tham gia trung khảo, trực tiếp lên Nhất Trung, chỉ là học phí khá là đắt, một năm bằng ba năm sơ trung.
Nguyễn Tầm Tầm, Từ Thịnh đều là từ sơ trung trực tiếp lên thẳng.
Đám học sinh kia cũng hoàn toàn là “Mối hận trong lòng” của giáo viên, sau đó Bộ Giáo dục cân nhắc đến chất lượng dạy học, cấm phương thức lên lớp “Dùng tiền mua chỗ dựa” này, lúc này mới bảo vệ được danh tiếng của Nhất Trung.
Chu Thời Diệc không với tay được tới khăn, không che lại được, tuy nhiên lại không thể động đậy, không được quay người cũng không thể di chuyển.
Chỉ có thể mặc cho tầm mắt cực nóng sau lưng của cô nhìn chằm chằm anh trần trụi, chân dài thẳng tắp, đường cong bắp thịt rõ ràng, vai rộng eo hẹp…. Mới mười tám, mười chín tuổi mà dáng người của anh cũng đã vô cùng đẹp.
Tóc ướt dính vào trán, anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt xuất hiện ngọn lửa, ẩn chứa sự tức giận: “Nhìn đủ chưa?”
Nguyễn Tầm Tầm không biết là nhìn đến sững sờ, hay là cố ý, vẫn nhìn anh chằm chằm, không tránh cũng không quay đầu, ánh mắt nhìn anh. Không thể phủ nhận, thời kỳ thanh xuân chính trực đang sinh ra lòng phản nghịch. Cô bị dáng người này hấp dẫn lấy, nhìn đến mức cây ngay không sợ chết đứng luôn, hay có lẽ là hóc môn hiếu kỳ nhiều hơn nhỉ?
Phổi Chu Thời Diệc đã muốn nổ tung, không nghĩ được nhiều nữa, bỗng nhiên cúi người nhặt quần áo bẩn trên đất, giơ chân dài lên, nhanh chóng mặc quần lót vừa thay ra, lại mặc thêm cái quần bóng rổ.
Mỗi một động tác, đường nét trên người càng mang theo thịnh nộ.
Anh bước nhanh chân đến trước cửa sổ, lạnh lẽo liếc nhìn cô một cái, mắng: “Có bệnh à?”
“Rầm”, cửa sổ bị người dùng lực lớn đóng lại.
Không biết là bóng người ngoài cửa sổ kia rời đi lúc nào.
Buối tối hôm đó tâm tình của anh rất buồn bực, bài thi làm không được, sách cũng đọc không vào, trong đầu đều là dáng vẻ không lo không sợ của cô.
Lúc Chu Thời Tĩnh về, Chu Thời Diệc còn đang khó chịu trong phòng, cho rằng anh áp lực học tập lớn, đề nghị anh ra ngoài sân nhỏ hóng mát một chút, anh đi tới cửa thì bước chân cứng lại, bởi vì anh nhìn thấy bóng người lén lút kia ở cửa.
Cho nên cô vẫn chưa đi.
Chu Thời Diệc nhất thời đen mặt, “Đùng” khóa cửa lại, thấp giọng mắng rồi quay về.
Vừa đi đã về, làm cho Chu Thời Tĩnh bối rối.
Nguyễn Tầm Tầm ngoài cửa thực sự cũng lờ mờ, chắc chắn anh đã coi cô là biến thái rồi.
………………
Thật ra Nguyễn Tầm Tầm cũng không quá nhớ rõ những chuyện này, cô chỉ nhớ lúc đó mình quá mức kinh ngạc và hiếu kỳ, bởi vì dáng người của Chu Thời Diệc lúc đó cũng rất không tồi, cơ bắp trôi chảy hoàn mỹ, không có sẹo, đẹp đẽ như điêu khắc, không nhịn được khiến người ta muốn đưa tay sờ một cái.
Đến nay cô cũng không cảm thấy xấu hổ mắc cỡ, dù sao đều là chuyện mấy năm trước rồi.
Cô vẫn bình tĩnh mà nhìn anh, vẫn là ánh mắt cây ngay không sợ chết đứng thậm chí khiến cho Chu Thời Diệc ở đối diện cũng cảm thấy có phải mình có hơi hẹp hòi rồi không, hoặc là, anh nên hào phóng một chút, bá đạo một chút, hỏi cô: “Vẫn hài lòng chứ?”
Thời kỳ tổng giám đốc bá đạo đã qua rồi, nếu đổi thành bây giờ, anh vẫn sẽ mắng cô có bệnh.
Chu Thời Diệc không có hứng thú cùng cô tiếp tục chủ đề này, liếc mắt nhìn tay chân cô: “Làm sao vậy?”
“Đánh nhau với người ta thôi.”
Anh xì một tiếng: “Tôi chỉ nhìn thấy hai chữ bị đánh..”
“Tôi cũng đánh họ đó được không.” Chỉ là hiệu quả không rõ ràng.
Chu Thời Diệc nói: “Cô đắc tội với ai?”
Nguyễn Tầm Tầm nhún vai, hời hợt nói: “Không có gì là tội hay không tội, xã hội này không phải là như vậy sao? Anh càng đúng thì càng đắc tội với người ta. Mọi việc chỉ nhìn lợi và hại, không có gì là cùng sai. Hàn Hàn không phải cũng đã nói sao, trẻ con tài trí đúng sai, thành thân chỉ nhìn lợi và hại. Nếu như ngày nào đó tôi chết rồi, hung thủ nhất định là người thu hoạch được từ trên người tôi.”
“…….”
Còn nhỏ tuổi, ở đâu nhiều cảm ngộ như vậy?
Chu Thời Diệc nhíu mày, không tỏ rõ ý kiến.
Nguyễn Tầm Tầm bỗng nhiên ngồi thẳng người, có hơi vất vả, lấy gối lót sau lưng, lại lần nữa nằm xuống, bưng bát sứ trên tủ đầu giường, tay trắng nhẹ nhàng, đưa tới trước mặt anh.
Chu Thời Diệc liếc mắt, nhàn nhạt lắc đầu, không nhận: “Tôi không đói.”
“Ai cho anh ăn.” Nguyễn Tầm Tầm lườm anh một cái: “Tay phải của tôi vừa mới giải phẫu xong, không tiện, anh đút cho tôi đi.”
“…….”
Anh quét mắt qua tay trái của cô: “Đây không phải còn một tay sao?”
Nguyễn Tầm Tầm thúc giục: “Chỉ một tay thì không tiện, không được, anh đi ra ngoài, giúp tôi gọi bác sĩ Tiêu đi.”
Chu Thời Diệc nhếch môi, đáy mắt lóe qua một tia giảo hoạt: “Vì vậy đây coi như là ‘Một chuyện’ tôi đồng ý với cô?”
Cô không vui cau mày, thầm nghĩ: thật là có thể bàn điều kiện. Một giây sau, Nguyễn Tầm Tầm thu tay về, đem bát sứ “Đùng” một tiếng để lại trên tủ đầu giường, nghiêng người sang, dùng tay trái múc từng muỗng đưa lên miệng, cắn răng nói: “Không làm phiền đại gia anh.”
Chuyện đó cô phải giữ lại, sao có thể dễ dàng cho anh như vậy được?
Chu Thời Diệc nhíu mày, giọng nói trào phúng: “Đây không phải là ăn rất tốt sao?”
“…….”
Cô “Xì xụp” húp cháo, làm như không nghe thấy. Thật ra tay trái của cô cũng không có sức lực nào, trên cánh tay đều là vết bầm, lúc cầm muỗng có hơi run, tới tới lui lui, gần như nửa chén cháo đã đổ ra ngoài, nhưng mà, cho dù vậy thì cô cũng không thể để cho Chu Thời Diệc được lời được.
Bỗng nhiên, đầu ngón tay trống rỗng, muỗng bị người ta cướp lấy.
Không biết từ lúc nào mà Chu Thời Diệc đã ngồi bên giường cô, bưng bát sứ màu xanh trắng lên, ngón tay thon dài sạch sẽ, khớp xương rõ ràng. Anh cầm cái muỗng quấy nhẹ bát cháo, múc một muỗng, đưa tới trước mặt cô, giọng nói thanh đạm: “Ăn đi.”
Nguyễn Tầm Tầm sửng sốt một lúc, như máy móc há mồm, ngậm, hầu kết nhẹ lăn, từng chút từng chút nuốt xuống.
Ngoài cửa sổ ánh chiều tà dần buông, hoàng hôn từ từ đến.
Cô nghe thấy người đối diện nói: “Tiêu Nam Sinh là anh rể tôi.”
Hả? Cho nên?
Nguyễn Tầm Tầm chớp mắt, chờ anh nói tiếp nhưng anh lại không mở miệng, đáy mắt hơi có thâm ý.
Chu Thời Diệc lại múc một muỗng, đặt bên môi cô, Nguyễn Tầm Tầm ngậm một cái, ăn cháo. Anh muốn rút cái muỗng về thì lại bị cô cắn lại, đôi mắt đen trong suốt nhìn anh chằm chằm, chớp chớp.
Thật giống nhiều năm trước.
Anh không nói một lời rút ra một cái, không nhúc nhích.
Nguyễn Tầm Tầm liều chết cắn chặt.
Anh dứt khoát buông tay, rõ ràng là có hơi không kiên nhẫn, tận lực để cho mình không phát hỏa, áp chế tính tình, nhẫn nại hỏi: “Còn ăn hay không?”
Đương nhiên ăn.
Cô gật đầu, ra hiệu cho anh rút cái muỗng về.
Lần này không làm khó anh, miệng thả lỏng, bất mãn nói: “Một chút kiên trì như vậy cũng không có sao?”
Anh không chút biến sắc thả bát xuống, đối đầu với ánh mắt cô, giọng nói cực kỳ nhạt: “Sự kiên trì của tôi sẽ không lãng phí vào những chuyện không liên quan.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook