Đoàn tụ
Nếu có quãng đường nào dài nhất cuộc đời, thì Nguyên có thể khẳng định, chính là đoạn đường mà chiều nay anh đưa Hạ Chi về. Con đường mòn dẫn lên trung tâm đã quá quen thuộc nhưng hôm nay với anh thực sự quá xa xôi.
Anh vẫn lẽo đẽo theo sau Hạ Chi từ lúc xuống xe ở dưới dốc. Cô cứ lặng lẽ đi phía trước, còn anh lặng lẽ theo đằng sau, không ai nói với ai một lời nào. Đôi lúc, khi ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy dáng hình bé nhỏ và có phần cô đơn của cô, anh chỉ muốn chạy ngay tới ôm lấy cô. Nhưng rồi anh lại không dám. Anh đã làm tổn thương cô quá sâu sắc, con người sống vô tâm và ích kỷ trước đây của anh cuối cùng đã phải trả giá, một cái giá quá lớn.
Anh đã lấy những tháng ngày vô nghĩa đó để giờ đây mất đi người con gái mà anh yêu nhất.
Cứ nghĩ tới cái cách mà cô đã khóc như thế nào trước mắt mình, anh lại dằn lòng xuống, không cho phép bản thân được làm tổn thương cô thêm nữa.
Hai người cứ một trước một sau đi lên tới đầu dốc. Đột nhiên nghe tiếng sủa ở phía trước, sau đó là thân hình đỏ rực một màu của Đại Tướng Quân đang chạy tới. Nhìn kĩ có thể thấy, dưới cổ nó còn có một thân hình bé xíu đang bám vắt vẻo ở đó, trông rất buồn cười. Thân hình bé xíu ấy chính là con voọc Princess.
Đại Tướng Quân tiến tới quấn vào chân Hạ Chi. Con voọc con từ cổ con sói lông đỏ, lập tức bám vào quần cô và cứ thế leo lên người cô. Ở trung tâm này, ngoài Đại Tướng Quân ra thì Hạ Chi chính là người cưng chiều nó nhất và nó cũng quấn quýt nhiều nhất. Hạ Chi khẽ mỉm cười ôm nó vào lòng và quay lại nhìn Nguyên.
Nguyên nhìn thấy Hạ Chi cười với con voọc nhỏ thì im lặng không nói gì. Có lẽ cô ở đây rất tốt và vui vẻ?
-Nó là Princess đúng không?- Anh khẽ hỏi.
-Đúng. Nó lớn nhanh đúng không?
-Ừm… có lẽ em ở đây rất tốt?
-Đúng vậy.
-Vậy thì anh yên tâm rồi. Anh về nhé!
Hạ Chi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô hiện lên một sự thoảng thốt khó nói, nhưng Nguyên đã quay đi rồi nên không nhận ra.
-Anh Nguyên.- Cô vội gọi.
-Ừ?- Nguyên dừng bước, quay lại nhìn cô chờ đợi.
-Cho em gửi lời chào tới ông nội anh và hai bác.
-Ừ, được rồi.- Nguyên gật đầu, trong mắt không khỏi hiện lên một chút thất vọng, rồi anh lại quay người, thong thả đi xuống.
Hạ Chi nhìn theo bóng dáng của anh, trong lòng cô rất muốn chạy theo anh, nói anh đừng đi, nói anh hãy ở bên cô. Nhưng rồi lòng kiêu hãnh của một cô gái từng bị anh bỏ rơi đã không cho cô làm điều đó, nên cô chỉ khẽ thở dài.
Khi Hạ Chi quay đầu lại, định đi vào trong trung tâm thì chợt thấy Vincent đi ra. Anh đứng ở dưới gốc cây, ngay sau trạm gác bảo vệ nên cô không để ý thấy.
-Sao anh còn ở đây vậy?- Cô ngạc nhiên hỏi- Có tin gì của anh Lâm phải không?
Trung lắc đầu.
-Vậy là chuyện gì?
Trung lại gần thêm một bước, khi đã tới sát người cô thì đưa tay, kéo và ôm cô vào lòng, nói:
-Anh yêu em, Hạ Chi.
Hạ Chi giật mình, con voọc con bị ép ở giữa cũng kêu lên choe chóe. Cô quay lại phía sau, thấy Nguyên vẫn đang chậm rãi cất bước đi xuống, chỉ một chút nữa thôi là anh sẽ hoàn toàn khuất bóng. Cô đẩy Trung ra và cười:
-Không cần đâu anh. Anh ấy sẽ không quay lại đâu. Đóng kịch lúc này cũng chẳng thể níu kéo được gì cả.
Nói rồi cô ngẩng đầu nhìn anh, như nhớ ra chuyện gì đó nên hỏi tiếp:
-Mà sao anh lại có mặt ở đây? Anh chẳng phải đi làm rồi sao?
-Anh xin nghỉ phép rồi. Dù sao cũng không thích công việc đó lắm, bị đuổi luôn thì càng tốt.- Trung thở dài chán nản đáp.
-Thế anh ra đây làm gì?- Cô thắc mắc.
-Ra gặp em chứ làm gì.
-Gặp em làm gì?
-Thằng Nguyên nó gọi cho anh vặt anh lên bờ xuống ruộng cái vụ hứa hôn giả ấy. Anh lo cho em nên chạy ra xem tình hình thế nào.
-Cảm động quá, em không sao rồi, anh về đi.- Hạ Chi cười.
-Đã ra tới đây rồi thì anh cũng phải ở đây dạo chơi ít bữa nữa rồi mới về.
-Anh ở đây mãi rồi, còn chưa chán sao?
-Trước ở đây suốt ngày lo để mắt tới em, anh đâu có thời gian đi chơi bời thăm thú đâu. Em ở đây cũng lâu rồi rồi, tranh thủ rảnh đưa anh đi chơi đi.
-Anh đi một mình đi, em không dẫn đi được đâu. Mùa này ra biển lạnh chết đi được. Với lại bây giờ em bận lắm, từ sáng tới tối, từ thứ hai tới chủ nhật, em lại sắp có con nữa…
-Hả?- Trung kêu lên.
-À, không, đừng hiểu lầm.- Hạ Chi lắc đầu- Con đỡ đầu thôi. Nhưng em vẫn phải lo cho nó chứ, đúng không?
-Được rồi, em nói cái gì cũng có lý lắm, anh chịu thua.- Vincent lắc đầu.
-Thế là được rồi. Sao, có muốn vào ăn tối không? Đại Tướng Quân rất nhớ anh đấy.- Hạ Chi tủm tỉm cười một cách gian xảo.
-A… đừng giỡn nha. Anh về khách sạn đây.- Trung giãy nảy lên khi nghĩ ra con chó sói lông đỏ mà anh gặp một lần là đã không thể nào quên được.
Hạ Chi cười chào Trung khi anh đi trở xuống, nhưng rồi nghĩ tới Nguyên, cô lại có một chút cảm giác bản thân phũ phàng quá! Đã từng yêu nhau như thế, đã từng quấn quýt bên nhau như thế, đã từng một thời ấp ôm như thế, vậy mà chỉ vì lòng kiêu hãnh của bản thân mà không thể chạy theo để níu anh lại được. Có lẽ rồi sẽ có ngày cô hối hận vì quyết định ngày hôm nay của mình, nhưng cô biết, cô không thể có hạnh phúc cá nhân một khi chưa nhìn thấy anh trai mình bình yên trở về.
Cùng lúc ấy, Trung cũng đang chậm rãi ra về trong khi đang nhanh chóng bao trùm lấy hòn đảo. Nghĩ tới Hạ Chi, anh khẽ lắc đầu lẩm bẩm:
-Ngốc thật. Lúc nào cũng cho là mình đang diễn kịch cả.
***
Mùa đông nhanh chóng qua đi. Vẻ già nua, xơ xác của hòn đảo nhanh chóng được thay thế bằng màu xanh của chồi non lộc biếc. Màu biển ảm đạm cũng bị thay thế bởi màu xanh được dệt một màu lấp lánh của nắng xuân. Cả hòn đảo giống như con gấu vươn mình tỉnh giấc sau một kỳ ngủ đông im ắng.
Mùa xuân ấp áp làm cho những giò hoa lan trong vườn ươm cũng bắt đầu đua nhau khoe sắc. Trong vườn lúc nào cũng ngập tràn hương hoa và đủ các loại màu sắc kỳ lạ nhất.
Qua tháng tư, thời tiết bắt đầu nóng lên, nắng cũng gay gắt hơn, biển xanh hơn và trời trong hơn. Phượng lúc này đã mang thai tới tháng thứ bảy, bụng đã vượt mặt nên đi lại vô cùng khó khăn. Anh em trong đội cũng thống nhất cho cô về nghỉ ngơi để lấy sức vì công việc lao động trên khu nghiên cứu lúc này cũng không còn phù hợp với Phượng nữa.
Hạ Chi nhờ Tú Linh liên hệ với một vài người bạn ở Hà Nội sau đó giúp Phượng nhận một công việc có thể làm tại nhà đó là thêu tranh. Không giống như thêu truyền thống trên vải may mặc ở Việt Nam, thêu tranh treo tường kiểu Trung Quốc không đòi hỏi sự khéo tay mà chỉ cần kiên trì và tập trung là có thể làm. Thêu tranh khá mất thời gian, sau khi hoàn thành, Hạ Chi giúp Phượng đem kí gửi ở các cửa hàng lưu niệm. Do đây là một mặt hàng khá mới ở đảo nên tranh bán ra cũng rất chạy, nhờ vậy mà Phượng vẫn có chút thu nhập để lo cho các em cũng như tiết kiệm cho đứa trẻ trong bụng.
Mang thai tới tháng thứ năm, khi Hạ Chi đưa Phượng đi siêu âm thì bác sĩ đã báo là Phượng sẽ sinh con trai. Điều này làm cho hai cô gái đều rất vui mừng, vội vàng sắm sửa quần áo cũng như chuẩn bị cho đứa trẻ một cái tên thật hay. Cuối cùng, hai cô gái thống nhất sẽ đặt tên đứa bé là Thiên Ân- tức là đứa trẻ do trời ban cho.
Tháng sáu, khi Phượng gần tới ngày sinh con thì một niềm vui nữa lại tới với Hạ Chi.
Thanh Lâm cuối cùng cũng trở về.
Sau hơn một năm trời điều trị ở nước ngoài, cuối cùng anh cũng trở về. Nhìn anh gầy hơn xưa nhưng đôi mắt vẫn sáng và ánh lên những cái nhìn sắc sảo, cô mừng đến nỗi ôm anh mà bản thân chỉ biết khóc. Thanh Lâm cứ vỗ về mãi em gái, không tài nào dỗ cho cô nín đi được. Một kiếp nạn mà khiến hai anh em xa nhau tới một năm trời, mỗi người một nơi, phải trải qua không biết bao nhiêu cay đắng. Một người đối mặt với tử thần từng phút từng giây, từng ngày từng giờ đấu tranh giành giật lại sự sống của mình, rồi lại từng ngày kiên trì luyện tập để có thể phục hồi lại hoạt động toàn thân; còn một người thì mất đi trí nhớ, lưu lạc như một kẻ không nhà, phải nhận sự che chở, chăm sóc của những người xa lạ.
Cuối cùng thì cũng có một ngày hai anh em gặp lại nhau.
Nhìn thấy cảnh đó, hai chị em Vincent cũng cảm thấy khóe mắt cay cay. Không biết nếu có ngày phải đối mặt với cảnh tình thân chia cách như thế liệu chị em họ có chịu được hay không?
Cô gái đi cùng Vincent không cao lắm, nước da trắng hồng, vẻ mặt trẻ hơn nhiều so với tuổi 27 của cô. Cô chính là chị gái của Trung, người đã bỏ không biết bao nhiêu tiền bạc, thời gian và công sức ra để đồng hành cùng Lâm, giúp anh hồi sinh như bây giờ. Và hiện tại, cô chính là bạn gái của Thanh Lâm. Hai người họ sẽ nhanh chóng đi tới hôn nhân sau khi về nước.
Thiên Anh, Long và Nguyên đều không có ở đảo nên Lâm sẽ tới gặp và cảm ơn họ sau khi mấy anh em về tới Hà Nội. Thấy Hạ Chi bày tỏ nguyện vọng chưa muốn về Hà Nội ngay thì anh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi khi cô thổ lộ chuyện Phượng đang có thai và cô sẽ trở thành mẹ đỡ đầu của đứa trẻ thì anh chỉ cười, khẽ xoa đầu cô rồi nói cô cứ làm những gì mà mình thích.
Đương nhiên cô không giấu anh chuyện tình cảm của mình và Nguyên. Thanh Lâm chỉ trầm ngâm, không nói gì nhiều. Nhưng đến khi anh chuẩn bị cùng Huyền- tên của chị gái Trung rời khỏi Cát Bà thì anh đã khuyên nhủ cô một vài điều.
-Nếu em cảm thấy còn yêu cậu ấy, và cậu ấy còn yêu em, thì hai đứa nên quay về với nhau. Đừng vì chuyện của anh mà phải sống khổ sở như thế. Mọi chuyện đã qua rồi, dù sao thì anh cũng đã khỏe mạnh quay về. Hơn nữa, có khi nếu chuyện này không xảy ra, thì hai đứa đã không tới được với nhau. Anh không muốn sau này em hối hận hay oán trách anh. Hiểu không? Anh không giận cậu ta chút nào, trừ phi sau này cậu ta lại làm khổ em.
Câu nói của Thanh Lâm làm Hạ Chi nhớ mãi. Cô biết bản thân mình không thể nào quên Nguyên, nhưng Nguyên thì sao? Đã bảy tháng từ lúc chia tay tới giờ, một lần tìm cô anh cũng không tới. Nếu anh tha thiết với cô thì sao có thể bảy tháng liền không tới thăm cô một lần, dù chỉ trên tư cách những người bạn? Lần trước Tú Linh ra đây thậm chí còn kể rằng hình như anh đang cặp với một cô bé hotgirl nào đó xinh lắm. Anh còn nhớ gì tới cô sao? Chỉ sợ lúc này anh vẫn còn đang vui vẻ bên tình yêu mới mà thôi.
Nghĩ tới đây, Hạ Chi lại càng hậm hực. Dù sao cũng phải đợi anh Thanh Lâm vào Lâm Đồng thăm gia đình chị Huyền và đặt vấn đề xin cưới đã rồi cô quyết định lại cũng không muộn.
Nếu có quãng đường nào dài nhất cuộc đời, thì Nguyên có thể khẳng định, chính là đoạn đường mà chiều nay anh đưa Hạ Chi về. Con đường mòn dẫn lên trung tâm đã quá quen thuộc nhưng hôm nay với anh thực sự quá xa xôi.
Anh vẫn lẽo đẽo theo sau Hạ Chi từ lúc xuống xe ở dưới dốc. Cô cứ lặng lẽ đi phía trước, còn anh lặng lẽ theo đằng sau, không ai nói với ai một lời nào. Đôi lúc, khi ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy dáng hình bé nhỏ và có phần cô đơn của cô, anh chỉ muốn chạy ngay tới ôm lấy cô. Nhưng rồi anh lại không dám. Anh đã làm tổn thương cô quá sâu sắc, con người sống vô tâm và ích kỷ trước đây của anh cuối cùng đã phải trả giá, một cái giá quá lớn.
Anh đã lấy những tháng ngày vô nghĩa đó để giờ đây mất đi người con gái mà anh yêu nhất.
Cứ nghĩ tới cái cách mà cô đã khóc như thế nào trước mắt mình, anh lại dằn lòng xuống, không cho phép bản thân được làm tổn thương cô thêm nữa.
Hai người cứ một trước một sau đi lên tới đầu dốc. Đột nhiên nghe tiếng sủa ở phía trước, sau đó là thân hình đỏ rực một màu của Đại Tướng Quân đang chạy tới. Nhìn kĩ có thể thấy, dưới cổ nó còn có một thân hình bé xíu đang bám vắt vẻo ở đó, trông rất buồn cười. Thân hình bé xíu ấy chính là con voọc Princess.
Đại Tướng Quân tiến tới quấn vào chân Hạ Chi. Con voọc con từ cổ con sói lông đỏ, lập tức bám vào quần cô và cứ thế leo lên người cô. Ở trung tâm này, ngoài Đại Tướng Quân ra thì Hạ Chi chính là người cưng chiều nó nhất và nó cũng quấn quýt nhiều nhất. Hạ Chi khẽ mỉm cười ôm nó vào lòng và quay lại nhìn Nguyên.
Nguyên nhìn thấy Hạ Chi cười với con voọc nhỏ thì im lặng không nói gì. Có lẽ cô ở đây rất tốt và vui vẻ?
-Nó là Princess đúng không?- Anh khẽ hỏi.
-Đúng. Nó lớn nhanh đúng không?
-Ừm… có lẽ em ở đây rất tốt?
-Đúng vậy.
-Vậy thì anh yên tâm rồi. Anh về nhé!
Hạ Chi ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt cô hiện lên một sự thoảng thốt khó nói, nhưng Nguyên đã quay đi rồi nên không nhận ra.
-Anh Nguyên.- Cô vội gọi.
-Ừ?- Nguyên dừng bước, quay lại nhìn cô chờ đợi.
-Cho em gửi lời chào tới ông nội anh và hai bác.
-Ừ, được rồi.- Nguyên gật đầu, trong mắt không khỏi hiện lên một chút thất vọng, rồi anh lại quay người, thong thả đi xuống.
Hạ Chi nhìn theo bóng dáng của anh, trong lòng cô rất muốn chạy theo anh, nói anh đừng đi, nói anh hãy ở bên cô. Nhưng rồi lòng kiêu hãnh của một cô gái từng bị anh bỏ rơi đã không cho cô làm điều đó, nên cô chỉ khẽ thở dài.
Khi Hạ Chi quay đầu lại, định đi vào trong trung tâm thì chợt thấy Vincent đi ra. Anh đứng ở dưới gốc cây, ngay sau trạm gác bảo vệ nên cô không để ý thấy.
-Sao anh còn ở đây vậy?- Cô ngạc nhiên hỏi- Có tin gì của anh Lâm phải không?
Trung lắc đầu.
-Vậy là chuyện gì?
Trung lại gần thêm một bước, khi đã tới sát người cô thì đưa tay, kéo và ôm cô vào lòng, nói:
-Anh yêu em, Hạ Chi.
Hạ Chi giật mình, con voọc con bị ép ở giữa cũng kêu lên choe chóe. Cô quay lại phía sau, thấy Nguyên vẫn đang chậm rãi cất bước đi xuống, chỉ một chút nữa thôi là anh sẽ hoàn toàn khuất bóng. Cô đẩy Trung ra và cười:
-Không cần đâu anh. Anh ấy sẽ không quay lại đâu. Đóng kịch lúc này cũng chẳng thể níu kéo được gì cả.
Nói rồi cô ngẩng đầu nhìn anh, như nhớ ra chuyện gì đó nên hỏi tiếp:
-Mà sao anh lại có mặt ở đây? Anh chẳng phải đi làm rồi sao?
-Anh xin nghỉ phép rồi. Dù sao cũng không thích công việc đó lắm, bị đuổi luôn thì càng tốt.- Trung thở dài chán nản đáp.
-Thế anh ra đây làm gì?- Cô thắc mắc.
-Ra gặp em chứ làm gì.
-Gặp em làm gì?
-Thằng Nguyên nó gọi cho anh vặt anh lên bờ xuống ruộng cái vụ hứa hôn giả ấy. Anh lo cho em nên chạy ra xem tình hình thế nào.
-Cảm động quá, em không sao rồi, anh về đi.- Hạ Chi cười.
-Đã ra tới đây rồi thì anh cũng phải ở đây dạo chơi ít bữa nữa rồi mới về.
-Anh ở đây mãi rồi, còn chưa chán sao?
-Trước ở đây suốt ngày lo để mắt tới em, anh đâu có thời gian đi chơi bời thăm thú đâu. Em ở đây cũng lâu rồi rồi, tranh thủ rảnh đưa anh đi chơi đi.
-Anh đi một mình đi, em không dẫn đi được đâu. Mùa này ra biển lạnh chết đi được. Với lại bây giờ em bận lắm, từ sáng tới tối, từ thứ hai tới chủ nhật, em lại sắp có con nữa…
-Hả?- Trung kêu lên.
-À, không, đừng hiểu lầm.- Hạ Chi lắc đầu- Con đỡ đầu thôi. Nhưng em vẫn phải lo cho nó chứ, đúng không?
-Được rồi, em nói cái gì cũng có lý lắm, anh chịu thua.- Vincent lắc đầu.
-Thế là được rồi. Sao, có muốn vào ăn tối không? Đại Tướng Quân rất nhớ anh đấy.- Hạ Chi tủm tỉm cười một cách gian xảo.
-A… đừng giỡn nha. Anh về khách sạn đây.- Trung giãy nảy lên khi nghĩ ra con chó sói lông đỏ mà anh gặp một lần là đã không thể nào quên được.
Hạ Chi cười chào Trung khi anh đi trở xuống, nhưng rồi nghĩ tới Nguyên, cô lại có một chút cảm giác bản thân phũ phàng quá! Đã từng yêu nhau như thế, đã từng quấn quýt bên nhau như thế, đã từng một thời ấp ôm như thế, vậy mà chỉ vì lòng kiêu hãnh của bản thân mà không thể chạy theo để níu anh lại được. Có lẽ rồi sẽ có ngày cô hối hận vì quyết định ngày hôm nay của mình, nhưng cô biết, cô không thể có hạnh phúc cá nhân một khi chưa nhìn thấy anh trai mình bình yên trở về.
Cùng lúc ấy, Trung cũng đang chậm rãi ra về trong khi đang nhanh chóng bao trùm lấy hòn đảo. Nghĩ tới Hạ Chi, anh khẽ lắc đầu lẩm bẩm:
-Ngốc thật. Lúc nào cũng cho là mình đang diễn kịch cả.
***
Mùa đông nhanh chóng qua đi. Vẻ già nua, xơ xác của hòn đảo nhanh chóng được thay thế bằng màu xanh của chồi non lộc biếc. Màu biển ảm đạm cũng bị thay thế bởi màu xanh được dệt một màu lấp lánh của nắng xuân. Cả hòn đảo giống như con gấu vươn mình tỉnh giấc sau một kỳ ngủ đông im ắng.
Mùa xuân ấp áp làm cho những giò hoa lan trong vườn ươm cũng bắt đầu đua nhau khoe sắc. Trong vườn lúc nào cũng ngập tràn hương hoa và đủ các loại màu sắc kỳ lạ nhất.
Qua tháng tư, thời tiết bắt đầu nóng lên, nắng cũng gay gắt hơn, biển xanh hơn và trời trong hơn. Phượng lúc này đã mang thai tới tháng thứ bảy, bụng đã vượt mặt nên đi lại vô cùng khó khăn. Anh em trong đội cũng thống nhất cho cô về nghỉ ngơi để lấy sức vì công việc lao động trên khu nghiên cứu lúc này cũng không còn phù hợp với Phượng nữa.
Hạ Chi nhờ Tú Linh liên hệ với một vài người bạn ở Hà Nội sau đó giúp Phượng nhận một công việc có thể làm tại nhà đó là thêu tranh. Không giống như thêu truyền thống trên vải may mặc ở Việt Nam, thêu tranh treo tường kiểu Trung Quốc không đòi hỏi sự khéo tay mà chỉ cần kiên trì và tập trung là có thể làm. Thêu tranh khá mất thời gian, sau khi hoàn thành, Hạ Chi giúp Phượng đem kí gửi ở các cửa hàng lưu niệm. Do đây là một mặt hàng khá mới ở đảo nên tranh bán ra cũng rất chạy, nhờ vậy mà Phượng vẫn có chút thu nhập để lo cho các em cũng như tiết kiệm cho đứa trẻ trong bụng.
Mang thai tới tháng thứ năm, khi Hạ Chi đưa Phượng đi siêu âm thì bác sĩ đã báo là Phượng sẽ sinh con trai. Điều này làm cho hai cô gái đều rất vui mừng, vội vàng sắm sửa quần áo cũng như chuẩn bị cho đứa trẻ một cái tên thật hay. Cuối cùng, hai cô gái thống nhất sẽ đặt tên đứa bé là Thiên Ân- tức là đứa trẻ do trời ban cho.
Tháng sáu, khi Phượng gần tới ngày sinh con thì một niềm vui nữa lại tới với Hạ Chi.
Thanh Lâm cuối cùng cũng trở về.
Sau hơn một năm trời điều trị ở nước ngoài, cuối cùng anh cũng trở về. Nhìn anh gầy hơn xưa nhưng đôi mắt vẫn sáng và ánh lên những cái nhìn sắc sảo, cô mừng đến nỗi ôm anh mà bản thân chỉ biết khóc. Thanh Lâm cứ vỗ về mãi em gái, không tài nào dỗ cho cô nín đi được. Một kiếp nạn mà khiến hai anh em xa nhau tới một năm trời, mỗi người một nơi, phải trải qua không biết bao nhiêu cay đắng. Một người đối mặt với tử thần từng phút từng giây, từng ngày từng giờ đấu tranh giành giật lại sự sống của mình, rồi lại từng ngày kiên trì luyện tập để có thể phục hồi lại hoạt động toàn thân; còn một người thì mất đi trí nhớ, lưu lạc như một kẻ không nhà, phải nhận sự che chở, chăm sóc của những người xa lạ.
Cuối cùng thì cũng có một ngày hai anh em gặp lại nhau.
Nhìn thấy cảnh đó, hai chị em Vincent cũng cảm thấy khóe mắt cay cay. Không biết nếu có ngày phải đối mặt với cảnh tình thân chia cách như thế liệu chị em họ có chịu được hay không?
Cô gái đi cùng Vincent không cao lắm, nước da trắng hồng, vẻ mặt trẻ hơn nhiều so với tuổi 27 của cô. Cô chính là chị gái của Trung, người đã bỏ không biết bao nhiêu tiền bạc, thời gian và công sức ra để đồng hành cùng Lâm, giúp anh hồi sinh như bây giờ. Và hiện tại, cô chính là bạn gái của Thanh Lâm. Hai người họ sẽ nhanh chóng đi tới hôn nhân sau khi về nước.
Thiên Anh, Long và Nguyên đều không có ở đảo nên Lâm sẽ tới gặp và cảm ơn họ sau khi mấy anh em về tới Hà Nội. Thấy Hạ Chi bày tỏ nguyện vọng chưa muốn về Hà Nội ngay thì anh hơi ngạc nhiên, nhưng rồi khi cô thổ lộ chuyện Phượng đang có thai và cô sẽ trở thành mẹ đỡ đầu của đứa trẻ thì anh chỉ cười, khẽ xoa đầu cô rồi nói cô cứ làm những gì mà mình thích.
Đương nhiên cô không giấu anh chuyện tình cảm của mình và Nguyên. Thanh Lâm chỉ trầm ngâm, không nói gì nhiều. Nhưng đến khi anh chuẩn bị cùng Huyền- tên của chị gái Trung rời khỏi Cát Bà thì anh đã khuyên nhủ cô một vài điều.
-Nếu em cảm thấy còn yêu cậu ấy, và cậu ấy còn yêu em, thì hai đứa nên quay về với nhau. Đừng vì chuyện của anh mà phải sống khổ sở như thế. Mọi chuyện đã qua rồi, dù sao thì anh cũng đã khỏe mạnh quay về. Hơn nữa, có khi nếu chuyện này không xảy ra, thì hai đứa đã không tới được với nhau. Anh không muốn sau này em hối hận hay oán trách anh. Hiểu không? Anh không giận cậu ta chút nào, trừ phi sau này cậu ta lại làm khổ em.
Câu nói của Thanh Lâm làm Hạ Chi nhớ mãi. Cô biết bản thân mình không thể nào quên Nguyên, nhưng Nguyên thì sao? Đã bảy tháng từ lúc chia tay tới giờ, một lần tìm cô anh cũng không tới. Nếu anh tha thiết với cô thì sao có thể bảy tháng liền không tới thăm cô một lần, dù chỉ trên tư cách những người bạn? Lần trước Tú Linh ra đây thậm chí còn kể rằng hình như anh đang cặp với một cô bé hotgirl nào đó xinh lắm. Anh còn nhớ gì tới cô sao? Chỉ sợ lúc này anh vẫn còn đang vui vẻ bên tình yêu mới mà thôi.
Nghĩ tới đây, Hạ Chi lại càng hậm hực. Dù sao cũng phải đợi anh Thanh Lâm vào Lâm Đồng thăm gia đình chị Huyền và đặt vấn đề xin cưới đã rồi cô quyết định lại cũng không muộn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook