Giáp Phương Lão Đại Ất Phương Lưu Manh
-
Chương 5
Hoa Nam vừa gào lên, Lương Sênh thiếu chút nữa liền cống hiến lưu lượng. Anh vội vàng ấn bả vai của Hoa Nam hít sâu mấy hơi, đợi Tiểu Lương bình tĩnh lại một chút mới dám tiếp tục chậm rãi cọ xát trong thiên đường kia. Vừa cọ xát anh vừa cắn cơ bắp sau lưng Hoa Nam, cắn rồi lại liếm, ép buộc khiến Hoa Nam kêu càng lúc càng lớn, gào lên cuối cùng mang theo run run, khiến eo của Lương Sênh cũng phải run rẩy theo.
Lương Sênh cắn răng, thầm nói bình tĩnh bình tĩnh, không biết chừng tên nhóc này cố ý muốn cho anh sớm giao mầm móng sớm tan cuộc. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, lần đầu tiên không khiến cậu thích về sau liền khó cho lão tử làm việc. Anh phải khiến cho cái mông gỗ này chỉ cần chạm vào bọ cánh cam của anh liền sẽ không nhịn được phun nước.
Lương Sênh một tay chống giường một tay thay Hoa Nam sờ sờ, bọ cánh cam bên dưới cũng chậm rãi điều chỉnh góc độ cắn cắn. Hoa Nam nằm trên giường hai mắt ngập tràn hơi nước, mày hơi cau lại, không biết là đau hay là thích, chỉ là kêu lên theo tiết tấu cường độ làm việc của Lương Sênh, cuối cùng kêu lại chuyển chuyển mấy nốt, độ khó rất cao, cảm giác như đang nghe biểu diễn trực tiếp.
Lương Sênh vui mừng, nhanh chóng lặp lại góc độ vừa rồi đẩy mạnh mấy cái, Hoa Nam kêu lên vài tiếng du dương, Tiểu Hoa cũng run rẩy gật đầu. Lương Sênh thầm nói chính là đây, thừa thắng xông lên vội vàng truy kích, phía sau càng thêm đa dạng, phía trước cũng sờ lui tới không ngừng, quả nhiên, chỉ vài phút sau Hoa Nam liền run rẩy tiết ra, Lương Sênh cũng không miễn cưỡng, đẩy mạnh vài cái liền tiết ra ngoài.
Lương Sênh thích xong mới nghĩ đến quần áo mình còn chưa cởi hết, chỉ mới cởi áo khoác, lại đưa Tiểu Lương ra ngoài liền vội vàng lên sân khấu. Cũng may tiền hí làm rất tốt, cuối cùng Hoa Nam cũng bắn, cuộc gặp mặt cuối cùng không tính quá thất bại.
Anh vui vẻ cởi áo sơ mi để ở một bên, lại cởi nốt bên dưới, cả người trần trụi ôm lấy Hoa Nam từ phía sau đi vào phòng tắm, đặt lên bồn cầu bảo Hoa Nam tự mình lấy mấy thứ bên trong ra, còn anh thì xoay người điều chỉnh nước ấm đổ vào bồn, sau đó dựa vào bồn rửa mặt chậm rãi đánh răng rửa mặt cho tỉnh rượu.
Đến khi anh chải răng rửa mặt xong xuôi, xoay người vẫn thấy Hoa Nam ỉu xìu gục vào bồn cậu, mặt liền dài ra.
Làm cũng đều đã làm, giờ mới hối hận là sao thế này?
Lương Sênh dù sao đã không phải là thiếu niên của mười mấy năm trước, làm lão đại trong xã hội đen đã nhiều năm, dù cho trong lòng suy nghĩ đối xử với Hoa Nam phải ấm áp như ánh nắng mùa xuân, dùng đức thu phục người, tính tình lại không khống chế được mà bốc lên ngọn lửa giận dữ nhỏ. Anh bước nhanh đến, túm lấy tóc Hoa Nam kéo mạnh lên, miệng gằn từng chữ một: “Như thế nào, làm…”
Nói còn chưa hết liền cười khổ: Nhóc con mặt đỏ bừng như quả cà chua thế này, ánh mắt nửa mở nửa khép, rõ ràng là đang say còn mờ mịt.
Lương Sênh nghiến răng thầm nói nhóc con giỏi nhỉ, định giở trò rượu say loạn tính hay là rượu say mất trí nhớ hả? Lão tử vừa rồi ôn nhu là vứt hết đúng không? Sớm biết rằng nhẫn nại làm cái gì, trực tiếp đem nhóc con này ăn sạch sẽ cho rồi.
Kì thật Lương Sênh hiểu lầm Hoa Nam. Lúc Hoa Nam đánh Lương Sênh thì cậu đã tỉnh hơn phân nửa, nhưng phân nửa kia cũng không chịu nổi Lương Sênh hết ném lại đè lại ép buộc đủ kiểu. Huống chi chút xíu thức ăn trong bụng lại sớm tống đi ra ngoài, lại bị ép buộc dùng tư thế cúi người nâng mông tiêu chuẩn hơn phân nửa ngày, chút rượu đều chạy thẳng xuống đầu phát huy nhiệt lượng cả. Đến cuối cùng mầm móng bắn ra như lửa cháy đổ thêm dầu. Hoa Nam từ lúc dùng giọng hát liền không còn nhớ rõ mình đang ở đâu, chỉ biết là đi theo cây gậy phía dưới kêu gào đong đưa mà thôi, thẳng đến khi bắn ra mới tính là xong việc. Hiện giờ lại bị người ta ép buộc ném đến đây ngồi, trong lòng cậu vô cùng khó chịu, lại lờ mờ cảm giác không nên phát giận, vì thế chỉ phải miễn cưỡng duy trì tư thế ngồi, gục đầu choáng váng.
Hiện giờ Lương Sênh vừa kéo đầu, theo phản xạ cậu liền nhíu mày, lại phát hiện cánh tay kéo mình lên rất lạnh rất thích, không nghĩ nhiều liền rầm rì đem mặt cọ vào, cọ cọ lại sợ người ta chạy nên dùng hai tay giữ lấy, lúc này mới vui vẻ cọ tiếp.
Lương Sênh nhìn Hoa Nam dở khóc dở cười, thầm nói nhóc là chó hả? Vẻ ngu ngốc này còn rất giống Husky, chỉ kém lè lưỡi nhe răng lăn lộn.
Nhờ động tác này mà chút giận dữ của Lương Sênh xem như bị diệt hẳn, anh lại lấy một tay nữa cho Hoa Nam chơi tiếp. Đến lúc hai tay ấm trở lại, nước cũng đổ đầy bồn tắm, Lương Sênh ôm Hoa Nam ngồi xuống, mình thì ngồi vào phía sau, một tay ôm eo, một tay thỉnh thoảng lại đưa nước lên người cậu.
Lương Sênh cắn răng, thầm nói bình tĩnh bình tĩnh, không biết chừng tên nhóc này cố ý muốn cho anh sớm giao mầm móng sớm tan cuộc. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, lần đầu tiên không khiến cậu thích về sau liền khó cho lão tử làm việc. Anh phải khiến cho cái mông gỗ này chỉ cần chạm vào bọ cánh cam của anh liền sẽ không nhịn được phun nước.
Lương Sênh một tay chống giường một tay thay Hoa Nam sờ sờ, bọ cánh cam bên dưới cũng chậm rãi điều chỉnh góc độ cắn cắn. Hoa Nam nằm trên giường hai mắt ngập tràn hơi nước, mày hơi cau lại, không biết là đau hay là thích, chỉ là kêu lên theo tiết tấu cường độ làm việc của Lương Sênh, cuối cùng kêu lại chuyển chuyển mấy nốt, độ khó rất cao, cảm giác như đang nghe biểu diễn trực tiếp.
Lương Sênh vui mừng, nhanh chóng lặp lại góc độ vừa rồi đẩy mạnh mấy cái, Hoa Nam kêu lên vài tiếng du dương, Tiểu Hoa cũng run rẩy gật đầu. Lương Sênh thầm nói chính là đây, thừa thắng xông lên vội vàng truy kích, phía sau càng thêm đa dạng, phía trước cũng sờ lui tới không ngừng, quả nhiên, chỉ vài phút sau Hoa Nam liền run rẩy tiết ra, Lương Sênh cũng không miễn cưỡng, đẩy mạnh vài cái liền tiết ra ngoài.
Lương Sênh thích xong mới nghĩ đến quần áo mình còn chưa cởi hết, chỉ mới cởi áo khoác, lại đưa Tiểu Lương ra ngoài liền vội vàng lên sân khấu. Cũng may tiền hí làm rất tốt, cuối cùng Hoa Nam cũng bắn, cuộc gặp mặt cuối cùng không tính quá thất bại.
Anh vui vẻ cởi áo sơ mi để ở một bên, lại cởi nốt bên dưới, cả người trần trụi ôm lấy Hoa Nam từ phía sau đi vào phòng tắm, đặt lên bồn cầu bảo Hoa Nam tự mình lấy mấy thứ bên trong ra, còn anh thì xoay người điều chỉnh nước ấm đổ vào bồn, sau đó dựa vào bồn rửa mặt chậm rãi đánh răng rửa mặt cho tỉnh rượu.
Đến khi anh chải răng rửa mặt xong xuôi, xoay người vẫn thấy Hoa Nam ỉu xìu gục vào bồn cậu, mặt liền dài ra.
Làm cũng đều đã làm, giờ mới hối hận là sao thế này?
Lương Sênh dù sao đã không phải là thiếu niên của mười mấy năm trước, làm lão đại trong xã hội đen đã nhiều năm, dù cho trong lòng suy nghĩ đối xử với Hoa Nam phải ấm áp như ánh nắng mùa xuân, dùng đức thu phục người, tính tình lại không khống chế được mà bốc lên ngọn lửa giận dữ nhỏ. Anh bước nhanh đến, túm lấy tóc Hoa Nam kéo mạnh lên, miệng gằn từng chữ một: “Như thế nào, làm…”
Nói còn chưa hết liền cười khổ: Nhóc con mặt đỏ bừng như quả cà chua thế này, ánh mắt nửa mở nửa khép, rõ ràng là đang say còn mờ mịt.
Lương Sênh nghiến răng thầm nói nhóc con giỏi nhỉ, định giở trò rượu say loạn tính hay là rượu say mất trí nhớ hả? Lão tử vừa rồi ôn nhu là vứt hết đúng không? Sớm biết rằng nhẫn nại làm cái gì, trực tiếp đem nhóc con này ăn sạch sẽ cho rồi.
Kì thật Lương Sênh hiểu lầm Hoa Nam. Lúc Hoa Nam đánh Lương Sênh thì cậu đã tỉnh hơn phân nửa, nhưng phân nửa kia cũng không chịu nổi Lương Sênh hết ném lại đè lại ép buộc đủ kiểu. Huống chi chút xíu thức ăn trong bụng lại sớm tống đi ra ngoài, lại bị ép buộc dùng tư thế cúi người nâng mông tiêu chuẩn hơn phân nửa ngày, chút rượu đều chạy thẳng xuống đầu phát huy nhiệt lượng cả. Đến cuối cùng mầm móng bắn ra như lửa cháy đổ thêm dầu. Hoa Nam từ lúc dùng giọng hát liền không còn nhớ rõ mình đang ở đâu, chỉ biết là đi theo cây gậy phía dưới kêu gào đong đưa mà thôi, thẳng đến khi bắn ra mới tính là xong việc. Hiện giờ lại bị người ta ép buộc ném đến đây ngồi, trong lòng cậu vô cùng khó chịu, lại lờ mờ cảm giác không nên phát giận, vì thế chỉ phải miễn cưỡng duy trì tư thế ngồi, gục đầu choáng váng.
Hiện giờ Lương Sênh vừa kéo đầu, theo phản xạ cậu liền nhíu mày, lại phát hiện cánh tay kéo mình lên rất lạnh rất thích, không nghĩ nhiều liền rầm rì đem mặt cọ vào, cọ cọ lại sợ người ta chạy nên dùng hai tay giữ lấy, lúc này mới vui vẻ cọ tiếp.
Lương Sênh nhìn Hoa Nam dở khóc dở cười, thầm nói nhóc là chó hả? Vẻ ngu ngốc này còn rất giống Husky, chỉ kém lè lưỡi nhe răng lăn lộn.
Nhờ động tác này mà chút giận dữ của Lương Sênh xem như bị diệt hẳn, anh lại lấy một tay nữa cho Hoa Nam chơi tiếp. Đến lúc hai tay ấm trở lại, nước cũng đổ đầy bồn tắm, Lương Sênh ôm Hoa Nam ngồi xuống, mình thì ngồi vào phía sau, một tay ôm eo, một tay thỉnh thoảng lại đưa nước lên người cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook