Giao Tiên Đại Nhân Của Tôi
-
Chương 35
Tôi cực kỳ muốn biết rốt cuộc Giao có chết hay không? Hiện tại anh ấy ra sao?
Con rắn đen rất lớn, tốc độ trườn đi rất nhanh, chỉ một lát sau đã bỏ xa tôi mất dạng.
Có điều nó bò trên đường để lại dấu vết rất lớn, tôi chỉ việc nhìn theo những vết tích kia đi theo, đại khái đuổi theo hơn hai giờ thì dấu vết có sự thay đổi, trực tiếp chui vào trong rừng sâu.
Đây là…
Tôi đứng ở bìa rừng có chút do dự, tôi vốn cho rằng con rắn đen sẽ đi về nhà Giao, muốn mang bọn họ về cho Giao xử lý.
Nhưng đột nhiên nó thay đổi đường đi chui vào rừng sâu làm cái gì?
Mặc dù thôn chúng tôi ở rất gần núi nhưng chỗ rừng sâu sau núi có đầy các loại dã thú, thôn dân chúng tôi xưa nay đều không đi tới.
Mà từ nhỏ tôi đã nghe người dân trong thôn nói, rừng sau núi rất tà dị, có đồ không sạch sẽ ở nơi này.
Tôi không biết thứ người dân nói có phải là Giao không nhưng lúc này tôi không còn lo lắng được nhiều như vậy, cha mẹ tôi cùng Giao hiện giờ đang ở nơi nào?!
Hơi do dự một chút rồi tôi liền đuổi theo, rừng bị con rắn lớn làm đổ rạp khiến tôi đi rất gian nan.
Cũng may vết tích kia rất rõ ràng, mặc dù tôi đi chậm chập nhưng cũng không sợ bị mất dấu.
Đi chừng khoảng hơn ba giờ thì trời chập tối, bốn phía vang lên đủ các loại âm thanh cổ quái kì lạ. Con đường phía trước cũng không còn thấy rõ khiến tôi bỗng nhiên run rẩy vì sợ.
Lúc trước tôi thấy chết không sờn, còn điên cuồng chọc giận mẹ chồng mà không sợ, thế nhưng bây giờ biết được khả năng Giao còn sống thì tôi lại đột nhiên tiếc mạng sống của mình.
Có quá nhiều bí ẩn chờ tôi tìm hiểu, có ân tình cứu mạng của Giao chờ tôi báo đáp.
Tôi không khỏi nắm chặt quần áo trên người, hai tay vòng ở trước ngực mới có cảm giác an toàn, nhưng khi muốn tiếp tục thẳng tiến thì trong bóng đêm đen nhánh đột nhiên xuất hiện một giọng nói dễ nghe: “Đừng đi về phía trước, em quay về đi.”
Giọng nói này…
Là Giao!
Tôi lập tức kích động, cả người đều như điên cuồng chạy về phía trước: “Giao, là anh đúng hay không? Anh không chết, em nhận ra là anh.”
“Phải, là anh, nhưng em đừng lại gần đây.” Giọng Giao phiêu nhẹ nhàng, rõ ràng vừa rồi như rất gần tôi nhưng lúc này lại xa xăm.
Mà lại lần này trong giọng nói của anh ấy rõ ràng mang theo sự xa cách.
Anh ấy đang cố ý xa lánh tôi!
Tôi ngây ngẩn cả người, trong lòng giống như dời sông lấp biển không chút nào yên bình.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nh đã không chết tại sao vừa rồi còn giả chết? Anh có biết vừa rồi suýt chút nữa em đã…”
Nói tới đây tôi không khỏi òa khóc, cảm giác đã mất mà lại có được như cải tử hoàn sinh khiến tôi bắt đầu thấy may mắn vì mình còn sống.
Đồng thời tôi cũng tỏ vẻ thương tâm với Giao tiên, dù sao những ngày vừa rồi chúng tôi đã là người yêu.
Hoặc là còn thân mật hơn, tôi đã thuộc về anh ấy, thế nhưng chỉ qua một ngày ngắn ngủi này anh ấy lại dùng giọng như người xa lạ nói chuyện với tôi.
Ở trong lòng anh ấy chẳng lẽ vứt bỏ tôi lúc nào cũng được sao?
Không biết từ khi nào nước mắt tôi đã rơi đầy mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn đêm phía trước, mặc dù tôi không thấy Giao nhưng tôi biết anh ấy ở ngay chỗ này.
Đêm vẫn yên tĩnh như nước.
Hồi lâu trong bóng đêm truyền tới một tiếng thở dài, nói: “Em đi đi, đừng quay lại làng, đi thật xa, vĩnh viễn đừng trở về.”
Con rắn đen rất lớn, tốc độ trườn đi rất nhanh, chỉ một lát sau đã bỏ xa tôi mất dạng.
Có điều nó bò trên đường để lại dấu vết rất lớn, tôi chỉ việc nhìn theo những vết tích kia đi theo, đại khái đuổi theo hơn hai giờ thì dấu vết có sự thay đổi, trực tiếp chui vào trong rừng sâu.
Đây là…
Tôi đứng ở bìa rừng có chút do dự, tôi vốn cho rằng con rắn đen sẽ đi về nhà Giao, muốn mang bọn họ về cho Giao xử lý.
Nhưng đột nhiên nó thay đổi đường đi chui vào rừng sâu làm cái gì?
Mặc dù thôn chúng tôi ở rất gần núi nhưng chỗ rừng sâu sau núi có đầy các loại dã thú, thôn dân chúng tôi xưa nay đều không đi tới.
Mà từ nhỏ tôi đã nghe người dân trong thôn nói, rừng sau núi rất tà dị, có đồ không sạch sẽ ở nơi này.
Tôi không biết thứ người dân nói có phải là Giao không nhưng lúc này tôi không còn lo lắng được nhiều như vậy, cha mẹ tôi cùng Giao hiện giờ đang ở nơi nào?!
Hơi do dự một chút rồi tôi liền đuổi theo, rừng bị con rắn lớn làm đổ rạp khiến tôi đi rất gian nan.
Cũng may vết tích kia rất rõ ràng, mặc dù tôi đi chậm chập nhưng cũng không sợ bị mất dấu.
Đi chừng khoảng hơn ba giờ thì trời chập tối, bốn phía vang lên đủ các loại âm thanh cổ quái kì lạ. Con đường phía trước cũng không còn thấy rõ khiến tôi bỗng nhiên run rẩy vì sợ.
Lúc trước tôi thấy chết không sờn, còn điên cuồng chọc giận mẹ chồng mà không sợ, thế nhưng bây giờ biết được khả năng Giao còn sống thì tôi lại đột nhiên tiếc mạng sống của mình.
Có quá nhiều bí ẩn chờ tôi tìm hiểu, có ân tình cứu mạng của Giao chờ tôi báo đáp.
Tôi không khỏi nắm chặt quần áo trên người, hai tay vòng ở trước ngực mới có cảm giác an toàn, nhưng khi muốn tiếp tục thẳng tiến thì trong bóng đêm đen nhánh đột nhiên xuất hiện một giọng nói dễ nghe: “Đừng đi về phía trước, em quay về đi.”
Giọng nói này…
Là Giao!
Tôi lập tức kích động, cả người đều như điên cuồng chạy về phía trước: “Giao, là anh đúng hay không? Anh không chết, em nhận ra là anh.”
“Phải, là anh, nhưng em đừng lại gần đây.” Giọng Giao phiêu nhẹ nhàng, rõ ràng vừa rồi như rất gần tôi nhưng lúc này lại xa xăm.
Mà lại lần này trong giọng nói của anh ấy rõ ràng mang theo sự xa cách.
Anh ấy đang cố ý xa lánh tôi!
Tôi ngây ngẩn cả người, trong lòng giống như dời sông lấp biển không chút nào yên bình.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nh đã không chết tại sao vừa rồi còn giả chết? Anh có biết vừa rồi suýt chút nữa em đã…”
Nói tới đây tôi không khỏi òa khóc, cảm giác đã mất mà lại có được như cải tử hoàn sinh khiến tôi bắt đầu thấy may mắn vì mình còn sống.
Đồng thời tôi cũng tỏ vẻ thương tâm với Giao tiên, dù sao những ngày vừa rồi chúng tôi đã là người yêu.
Hoặc là còn thân mật hơn, tôi đã thuộc về anh ấy, thế nhưng chỉ qua một ngày ngắn ngủi này anh ấy lại dùng giọng như người xa lạ nói chuyện với tôi.
Ở trong lòng anh ấy chẳng lẽ vứt bỏ tôi lúc nào cũng được sao?
Không biết từ khi nào nước mắt tôi đã rơi đầy mặt, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn đêm phía trước, mặc dù tôi không thấy Giao nhưng tôi biết anh ấy ở ngay chỗ này.
Đêm vẫn yên tĩnh như nước.
Hồi lâu trong bóng đêm truyền tới một tiếng thở dài, nói: “Em đi đi, đừng quay lại làng, đi thật xa, vĩnh viễn đừng trở về.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook