Giao Tiên Đại Nhân Của Tôi
-
Chương 26
Thân thể tôi rùng mình một cái, cực kỳ sợ hãi.
Kèn là dụng cụ chỉ dùng trong đám ma ở quê tôi, tiếng kèn còn gọi là nhạc đám ma, ai sẽ thổi tang nhạc vào lúc này?
Hơn nữa còn thổi nhạc đám ma ở cửa nhà Giao.
Tôi vừa lo lắng lại vừa hiếu kỳ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn bị khóa kia.
Tôi không biết bên trong có cái gì, tại sao lại tuyền tới tiếng nhạc đám ma, thứ duy nhất tôi có thể biết chính là nhạc đám ma này rất không tầm thường, nhịp điệu so với nhạc đám ma bình thường nhanh gấp bội, tới mức khiến người ta cảm thấy vui sướng dị thường…
“Tiểu Di, em có ở nhà không?” Theo tiếng nhạc ngày càng gần bỗng nhiên có người gọi tên tôi.
Toàn thân tôi run lên, giọng này là… Giang Bác!
Thi thể của anh ấy ngay sau cánh cửa kia, bây giờ lại có thể nói chuyện!
Mà tôi có thể xác định nói chuyện với tôi là Giang Bác chứ không phải Giang Hải chiếm thi thể của Giang Bác, mặc dù bọn họ cùng có một giọng nói nhưng ngữ khí lại hoàn toàn khác biệt.
“Tiểu Di, em nguyện ý gả cho anh không, anh đến cưới em.” Toàn thân tôi run rẩy không dám lên tiếng, Giang Bác cũng mặc kệ. Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên: “Em còn nhớ rõ lời thề non hẹn biển của hai ta không, em nói anh từ nhỏ cùng em lớn lên, sau này em muốn gả cho anh, hôm nay anh đến cưới em, em đi theo anh đi…”
Lời này!
Là lời anh ấy nói vào ngày tôi cùng anh ấy kết hôn!
Hiện tại nói lại y nguyên, lại có vẻ âm trầm dị thường!
Tôi rốt cuộc không chịu nổi, òa một tiếng khóc lên, điên cuồng lui trở về, vừa hướng vào trong phòng ngủ tránh vừa khóc gọi tên Giang Bác, bảo anh ấy đừng tìm tôi, bỏ qua cho tôi đi.
“Tiểu Di, sao anh bỏ rơi em được, em là vợ của anh, sau này phải sinh con cho anh. Đi theo anh để anh yêu thương chăm sóc em, sau này chúng ta sẽ hạnh phúc…” Giọng Giang Bác không gần không xa, mặc kệ tôi tránh né thế nào khoảng cách giữa tôi cùng anh ta đều không thay đổi, cười ha ha nói.
Tôi sợ hãi muốn chết.
Không đợi tôi kịp tránh về phòng ngủ của Giao thì tiếng kèn đã tới gần!
Sau khi nó vang lên ngay trước mặt tôi mới thấy bốn thân ảnh trắng mờ mờ đi xuyên qua cánh cửa bị khóa kia, trên vai còn khiêng một chiếc kiệu trắng mờ mờ.
Từ kiệu đến người tất cả đều là giấy, lúc này bốn người giấy vừa khiêng kiệu vừa lanh lợi hướng đi về phía tôi, thổi kèn đánh trống nhạc đám ma.
“Vợ à, cùng đến đây sinh con…” Giang Bác trắng bệch từ trong kiệu vươn ra, ánh mắt vô hồn nhìn tôi, tay đưa về phía tôi.
Lại là sinh con!
Tôi ngay cả tâm tình để khóc cũng không còn, nghe được hai chữ sinh con này quả thật giống như bị ma dọa nhưng tôi không có chỗ nào để trốn.
Mặt Giang Bác nở nụ cười cứng ngắc, vừa nói hai chữ sinh con vừa vươn tay về phía tôi.
Thân thể tôi lắc một cái tránh né cánh tay của Giang Bác đang đưa tới.
Không muốn! Nhanh chạy!
Trong lòng tôi hét lên nhưng thân thể lại không nghe tôi sai khiến!
Tôi đột nhiên kịp phản ứng, lúc ấy mẹ chồng cho tôi uống viên thuốc kia, tác dụng thuốc vẫn còn.
Nhưng tôi nghĩ ra đã chậm, thân thể tôi đã hoàn toàn bị khống chế. Tôi nghe thấy Giang Bác cười với tôi, phát ra âm thanh mềm mại đáng yêu nói ‘sinh con cho anh’, rồi thân thể tôi chợt nhẹ bẫng, bị Giang Bác ôm lên.
Vừa ôm được tôi, Giang Bác đã không thể chờ đợi, vừa hôn tôi vừa nhắc đi nhắc lại chuyện sinh con, một tay kéo quần áo của tôi.
Thân thể tôi cũng chủ động dị thường, chủ động cởi quần áo trên người ra cực lực phối hợp với anh ta.
Kèn là dụng cụ chỉ dùng trong đám ma ở quê tôi, tiếng kèn còn gọi là nhạc đám ma, ai sẽ thổi tang nhạc vào lúc này?
Hơn nữa còn thổi nhạc đám ma ở cửa nhà Giao.
Tôi vừa lo lắng lại vừa hiếu kỳ, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa lớn bị khóa kia.
Tôi không biết bên trong có cái gì, tại sao lại tuyền tới tiếng nhạc đám ma, thứ duy nhất tôi có thể biết chính là nhạc đám ma này rất không tầm thường, nhịp điệu so với nhạc đám ma bình thường nhanh gấp bội, tới mức khiến người ta cảm thấy vui sướng dị thường…
“Tiểu Di, em có ở nhà không?” Theo tiếng nhạc ngày càng gần bỗng nhiên có người gọi tên tôi.
Toàn thân tôi run lên, giọng này là… Giang Bác!
Thi thể của anh ấy ngay sau cánh cửa kia, bây giờ lại có thể nói chuyện!
Mà tôi có thể xác định nói chuyện với tôi là Giang Bác chứ không phải Giang Hải chiếm thi thể của Giang Bác, mặc dù bọn họ cùng có một giọng nói nhưng ngữ khí lại hoàn toàn khác biệt.
“Tiểu Di, em nguyện ý gả cho anh không, anh đến cưới em.” Toàn thân tôi run rẩy không dám lên tiếng, Giang Bác cũng mặc kệ. Giọng nói kia lại tiếp tục vang lên: “Em còn nhớ rõ lời thề non hẹn biển của hai ta không, em nói anh từ nhỏ cùng em lớn lên, sau này em muốn gả cho anh, hôm nay anh đến cưới em, em đi theo anh đi…”
Lời này!
Là lời anh ấy nói vào ngày tôi cùng anh ấy kết hôn!
Hiện tại nói lại y nguyên, lại có vẻ âm trầm dị thường!
Tôi rốt cuộc không chịu nổi, òa một tiếng khóc lên, điên cuồng lui trở về, vừa hướng vào trong phòng ngủ tránh vừa khóc gọi tên Giang Bác, bảo anh ấy đừng tìm tôi, bỏ qua cho tôi đi.
“Tiểu Di, sao anh bỏ rơi em được, em là vợ của anh, sau này phải sinh con cho anh. Đi theo anh để anh yêu thương chăm sóc em, sau này chúng ta sẽ hạnh phúc…” Giọng Giang Bác không gần không xa, mặc kệ tôi tránh né thế nào khoảng cách giữa tôi cùng anh ta đều không thay đổi, cười ha ha nói.
Tôi sợ hãi muốn chết.
Không đợi tôi kịp tránh về phòng ngủ của Giao thì tiếng kèn đã tới gần!
Sau khi nó vang lên ngay trước mặt tôi mới thấy bốn thân ảnh trắng mờ mờ đi xuyên qua cánh cửa bị khóa kia, trên vai còn khiêng một chiếc kiệu trắng mờ mờ.
Từ kiệu đến người tất cả đều là giấy, lúc này bốn người giấy vừa khiêng kiệu vừa lanh lợi hướng đi về phía tôi, thổi kèn đánh trống nhạc đám ma.
“Vợ à, cùng đến đây sinh con…” Giang Bác trắng bệch từ trong kiệu vươn ra, ánh mắt vô hồn nhìn tôi, tay đưa về phía tôi.
Lại là sinh con!
Tôi ngay cả tâm tình để khóc cũng không còn, nghe được hai chữ sinh con này quả thật giống như bị ma dọa nhưng tôi không có chỗ nào để trốn.
Mặt Giang Bác nở nụ cười cứng ngắc, vừa nói hai chữ sinh con vừa vươn tay về phía tôi.
Thân thể tôi lắc một cái tránh né cánh tay của Giang Bác đang đưa tới.
Không muốn! Nhanh chạy!
Trong lòng tôi hét lên nhưng thân thể lại không nghe tôi sai khiến!
Tôi đột nhiên kịp phản ứng, lúc ấy mẹ chồng cho tôi uống viên thuốc kia, tác dụng thuốc vẫn còn.
Nhưng tôi nghĩ ra đã chậm, thân thể tôi đã hoàn toàn bị khống chế. Tôi nghe thấy Giang Bác cười với tôi, phát ra âm thanh mềm mại đáng yêu nói ‘sinh con cho anh’, rồi thân thể tôi chợt nhẹ bẫng, bị Giang Bác ôm lên.
Vừa ôm được tôi, Giang Bác đã không thể chờ đợi, vừa hôn tôi vừa nhắc đi nhắc lại chuyện sinh con, một tay kéo quần áo của tôi.
Thân thể tôi cũng chủ động dị thường, chủ động cởi quần áo trên người ra cực lực phối hợp với anh ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook