Giáo Thảo Thanh Lãnh Có Muốn Chất Ức Chế Không
2: Em Bé Nhà Tôi Chính Là Thích Kích Thích


Đầu óc Bùi Nguyên nãy giờ vẫn căng như dây cung, "Phụt" một tiếng, dây cung bị chặt đứt.
Con mẹ nó! Sao lại đen như vậy? Đi nhầm phòng bị đánh thì cũng thôi, hiện tại còn gặp phải cảnh sát truy quét đồi trụy!
Trong nháy mắt hắn liền buông lỏng cánh tay đang giữ chặt nam sinh, sắc mặt cứng đờ muốn giải thích cho cảnh sát, nhưng nam sinh trong ngực không biết chịu kích thích gì, vẫn luôn điên cuồng cắn cổ hắn, ngữ khí của hắn liền trở nên bất lực.
Hắn biết giải thích như nào?
Không lẽ nói hắn không cẩn thận đá sai cửa phòng, sau đó vì nhìn thấy người ta khỏa thân nên hai người dây dưa không rõ đánh nhau một trận?
Đánh đến quần áo xộc xệch mặt đỏ tai hồng?
Đánh đến mức hiện tại cậu bạn nhỏ vẫn cắn cổ hắn không buông?
Cảnh sát Ngô đi truy quét nhiều năm như vậy cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một cặp đôi sau khi bị bắt vẫn còn cơ khát như vậy, nhịn không được lại lần nữa ho khan một tiếng: "Mau dừng lại! Tôi nói các cậu có nghe thấy không??"
Vài cảnh sát mới chạy tới ở phía sau chưa tiếp xúc nhiều với cảnh tượng như thế này, nhất thời cả khuôn mặt đều đỏ lên.
Bùi Nguyên mạnh mẽ giữ chặt cánh tay nam sinh, đem cậu tạm thời ức chế xuống dưới, sau đó dịu dàng ôm cậu vào lồng ngực: "Ngượng quá anh cảnh sát, tôi và em bé nhà mình đã nửa năm không được gặp nhau, hôm nay vừa gặp lại đã không nhịn được mà dữ dội như vậy, mong các anh thông cảm."
Cảnh sát Ngô nghiêm túc hỏi: "Hai cậu là người yêu?"
"Đúng vậy, quen nhau gần một năm rồi." Bùi Nguyên ân cần kéo lại vạt áo choàng tắm che kín vai mỹ nhân trong lồng ngực, mặt không đỏ tim không nhảy nói dối: "Nhưng chúng tôi vẫn luôn ở hai nơi khác nhau, không thường gặp mặt, cho nên vừa có cơ hội gặp nhau liền..."
Ban đầu hắn nghĩ nên giải thích rõ ràng mọi chuyện, nhưng như vậy quá khó tin, không bằng nói thẳng hai người bọn họ là người yêu, vậy thì chuyện ở khách sạn kích tình như thế nào cảnh sát cũng không thể quản được.
[Thực ra ở đây tác giả dùng cụm "Thiên lôi câu địa hỏa", ý là sấm sét bị hấp dẫn bởi lửa đất, chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa hai người, nên mình để luôn là kích tình cho thuần việt và dễ hiểu nha.]
Lê Tô đầu đau muốn nứt ra, bên tai truyền đến không rõ ràng lời nói linh tinh của người kia, nào là "người yêu", "dữ dội", cậu cau mày lại, rất muốn phản bác lại nhưng đầu đau đến mức không mở nổi mắt, chỉ có thể mặc cho Bùi Nguyên nói bậy.

Cảnh sát Ngô nhíu mày: "Cho dù hai cậu khó kìm lòng nổi, không đến mức cứ mở toang cửa như vậy chứ?"
"Anh cảnh sát, anh làm sao hiểu được.

Đây chính là tình thú của người yêu." Bùi Nguyên rũ mắt xuống, ôn nhu nhìn mỹ nhân thanh lãnh trong lòng: "Em bé nhà tôi thích tôi làm vậy với em ấy nhất."
Lê Tô giãy giụa muốn mở miệng, trong nháy mắt liền bị một bàn tay to bưng kín miệng.
Giọng nói trầm thấp thiếu đánh kia vẫn tiếp tục: "Nhưng anh cảnh sát cứ yên tâm, lần tới tôi và em bé nhất định sẽ chú ý, không gây ảnh hưởng gì cho khách sạn."
Ngô cảnh sát trầm khuôn mặt nhìn hai người vẫn luôn dính nhớp, lần nữa xác nhận bọn họ đã thành niên mới nghiêm túc nói: "Người trẻ tuổi các cậu có muốn vận động cũng phải biết điểm dừng, không nên dữ dội như vậy! Còn có ——"
"Lần sau nhớ đóng cửa!"
Bùi Nguyên thiếu chút nữa bật cười, cúi đầu đáp: "Được.

Tôi và em bé của tôi lần tới thuê phòng sẽ cẩn thận!"
Cảnh sát Ngô lúc này mới an tâm ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa phòng hộ hai người.
Náo loạn một hồi, lại sợ bóng sợ gió một hồi.
Trải qua một khoảng thời gian, mùi vị cây thùa trong phòng cũng không còn mãnh liệt như lúc đầu, chỉ còn một chút dư hương lượn lờ.

Bùi Nguyên nhẹ nhàng thở ra, đang muốn giải thích ngọn nguồn sự tình, nhưng vừa mới quay đầu liền bị một cú đá làm văng ra!
"Ui cha ——!" Bùi Nguyên ôm bụng, đau đến nhe răng trợn mắt: "Mẹ nó! Cậu có thể bình tĩnh nói chuyện được không? Quân tử động khẩu không động thủ, cậu sao lại liên tiếp động thủ như vậy!"
Mùi tin tức tố nhạt dần, tình trạng đau đầu của Lê Tô cũng theo đó mà giảm đi không ít.
Cậu kéo kéo lại vạt áo choàng tắm, đứng thẳng người lên: "Tại sao tôi phải nói những lời vô nghĩa với tên lưu manh như anh?"
Giọng nói của nam sinh thanh lãnh như tiếng ngọc vỡ, quả thật lạnh lẽo như con người cậu.
"Tôi không phải lưu manh! Chỉ là..." càng nói càng mất tự tin, Bùi Nguyên nhanh chóng đứng dậy, vóc dáng hai người không hơn kém nhau là mấy nhưng hắn vẫn cao hơn Lê Tô một chút, nhờ vậy mà Bùi Nguyên cảm thấy được kéo lại không ít khí thế.
"Tôi chỉ là không cẩn thận nhìn nhầm phòng 1120 thành 1102, vậy nên mới vào nhầm phòng! Cậu lại không nghe tôi giải thích, vừa thấy liền xông vào đánh tôi!"
Xuống tay còn tàn nhẫn như vậy!
Lê Tô lạnh lùng nói: "Bất kể ai đang ngâm mình tắm bỗng nhiên ngoài cửa có người lao vào, đều sẽ theo bản năng mà phòng bị.

Cậu vào nhầm phòng nên bị đánh là bởi vì cậu không có mắt, không phải vì tôi có vấn đề."
Bùi Nguyên: "..."

Đây xác thực là do hắn mắt mù.
"Được, vậy thì xin lỗi.

Tôi xin lỗi cậu." Bùi đại thiếu gia không sợ trời không sợ đất lần đầu phá lệ mà khom lưng nói lời xin lỗi.
Nhưng Lê Tô vẫn tiếp tục ghi nợ, lạnh lùng nói: "Còn có, cậu dựa vào cái gì mà nói với cảnh sát chúng ta là người yêu.

Tôi với cậu từ đầu đến chân đều không có xíu quan hệ nào.

Cậu đây là bịa đặt!"
Bùi Nguyên vừa rồi giải thích với cảnh sát như thế nào, cậu liền đem toàn bộ tấu lại một lần!
Đâu ra chuyện cậu thích loại tình thú như vậy?
"Nếu vừa rồi tôi không nói như vậy, đảm bảo cảnh sát sẽ không buông tha cho chúng ta mà nhất định sẽ hỏi rõ vấn đề.

Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, cho nên tôi mới bịa ra lý do như vậy." Bùi Nguyên dang tay: "Bạn học à, cậu là để ý tôi chiếm tiện nghi của cậu ư? Nhưng mà vừa rồi cậu ở trước mặt anh cảnh sát kia cắn tôi đến là hung dữ như vậy, chúng ta coi như hòa nhau."
Sau đó hắn còn không biết xấu hổ chỉ vào những vết xanh xanh tím tím trên cổ.
Lê Tô liền dùng ánh mắt "Còn không mau đi chết đi" nhìn hắn.
"Da mặt cậu dày đến mức mũi khoan cũng không xuyên thủng được!"
"Quá khen quá khen." Bùi Nguyên nhếch miệng cười cười, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nói: "À bạn học, vừa rồi trông cậu không khỏe lắm, bằng không tôi dẫn cậu đến bệnh viện khám, chi phí khám chữa bệnh cứ để tôi trả."
Lê Tô là một Beta, theo lý thuyết sẽ không bị tin tức tố của Alpha ảnh hưởng mới đúng, hôm nay gặp phải hắn không biết bị làm sao.

Thật đúng là xui xẻo tám kiếp!
Cậu quay đầu đi: "Không cần cậu quan tâm."
Bùi Nguyên nhìn bộ dạng cự tuyệt người khác của cậu, trong lòng không khỏi bị gợi nên hứng thú, hắn chính là kiểu người thích khiêu chiến khó khăn như vậy.
"Không được, chuyện này đúng là tôi sai, tôi đương nhiên phải chịu trách nghiệm với cậu.

Đi, tôi dẫn cậu đi bệnh viện."
Lê Tô chỉ thẳng vào cửa chính: "Mau biến."
Cậu đang rất mệt mỏi, không muốn cùng tên này tiếp tục dây dưa.
Bùi Nguyên vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nếu cậu xấu hổ thì có thể cho tôi số di động, chúng ta add wechat? Tôi thấy cậu cũng trạc tuổi tôi, đúng rồi bạn học, cậu đang học trường nào?"
Sau đó Lê Tô mặt vô biểu tình đem hắn đá ra ngoài, nhanh chóng đóng lại cửa phòng.
"Mau biến đi cho khuất mắt tôi!"
________
Lời editor:
Ai thấy lỗi thì báo tui nhaaa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương