Giáo Thảo (Hotboy Trường)
-
Chương 7: “Bên người thí chủ vẫn luôn có một vận đào hoa.”
Trụ trì: “Bên người thí chủ vẫn luôn có một vận đào hoa, duyên phận gần ngay trước mắt.”
Lòng tôi chấn động, nhướng người về phía trước: “Ngài có thể nói lại rõ hơn được không?”
Trụ trì: “Thời gian gần đây, có người nào ngập ngừng tỏ tình với ngài hay chăng?”
Trong thoáng chốc, tôi bỗng bừng tỉnh đại ngộ!
20.
Cô gái phía đối diện nở nụ cười say mê, nhìn lén hai người bọn tôi suốt đường đi.
Lão Tứ thoi thóp thở được Lão Nhị buông ra, chỉ chừa lại cho tôi một bóng lưng.
Giáo thảo…… Giáo thảo đang cố gắng cúi người nằm trong lòng tôi, sợ bị chụp lén.
Tôi đeo kính lại, từ từ thở dài.
Tôi đúng là người biết nhìn xa trông rộng mà. Đeo cặp kính lên rồi làm người thật khiêm tốn chắc chắn sẽ không gặp phải mấy việc hại não thế này.
Tới thời khắc mấu chốt thì tháo kính xuống, dùng ánh mắt sắc bén đầy lực sát thương xử lí kẻ địch.
Đây đều là bố tôi dạy hết đó, giúp tôi không ít lần hưởng lợi.
Nơi chúng tôi đến là một trấn nhỏ ven bờ biển, chỉ có một tuyến xe buýt, trên đường đi còn có khu vực chưa tu sửa xong, xóc nảy rung hết cả người.
Vậy nhưng mà Giáo thảo vẫn kiên trì nằm yên trong vòng tay tôi chẳng hề rời đi, niềm nghị lực thật đáng cảm động.
Tôi vẫn nhớ rõ chuyện hồi cấp ba khi Giáo thảo bị người khác chụp trộm sau đó trở thành người cũng có chút tiếng tăm, tới mấy ngày sau thì bị một đám nữ lưu manh tới chặn đường chọc ghẹo.
Lần ấy tôi và cậu ấy về nhà cùng nhau, nhìn thấy sắc mặt người kia đen như đáy nồi, tôi cười cho đủ rồi mới gọi điện báo cảnh sát. Tận đến khi các chú cảnh sát đến đưa mấy dì quái dị đi, mặt Giáo thảo vẫn tối sầm lại.
Tôi đoán chừng hai cô bé này làm cậu ấy nhớ lại những “khuất nhục” bản thân từng phải chịu khi xưa, vỗ vỗ vai người kia, an ủi: “Lạnh không? Sợ à? Uống thêm chút nước nóng nhé?”
Giáo thảo ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn đỏ rực, đôi đồng tử vừa đen vừa sáng, bởi vì có hốc mắt sâu nên ánh mắt thoạt nhìn cũng sâu thẳm, lông mi thật dài chớp nhẹ, nghiêm túc nhìn tôi.
Nhìn đến mức lòng tôi đều mềm nhũn cả ra.
Trông đẹp trai đúng là được hời.
Lão Nhi ở bên cạnh mang theo vẻ mặt “không dám nhìn thẳng” quay đầu sang chỗ khác.
Tôi nhìn theo ánh mắt của Giáo thảo, sờ sờ que kẹo mình đang ngậm trong miệng rồi đột nhiên chợt hiểu, đưa tay lục túi áo, lấy cây kẹo mút cuối cùng ra, bóc vỏ bỏ vào miệng cậu ấy.
Giáo thảo cảm động đến muốn khóc.
Mọi người đều là anh em tốt cả, chỉ có chút việc nhỏ thế này mà cũng phải cảm động sao?
Tôi mỉm cười với người kia: “Đều là anh em thân thiết, chăm sóc cậu là chuyện nên làm mà.”
Giáo thảo lại thở dài lần nữa, ngồi thẳng dậy, chẳng còn cần dựa vào vai tôi, miệng ngậm kẹo mút ánh mắt trống rỗng, giống như đang suy ngẫm việc đời người.
Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, hình như số lần thở dài của người nọ càng ngày càng nhiều.
21.
Chúng tôi bị xóc tới mông cũng nở hoa luôn rồi. Thanh niên Lão Tứ là người đầu tiên không nhịn được phải nôn ra trước, ngay cả Lão Nhị cũng suýt nữa say xe, may là tới lúc hai người tôi và Giáo thảo chuẩn bị “thất thủ” thì xe cuối cùng cũng đến nơi.
Mấy đứa chúng tôi nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng trốn xuống xe dưới ánh nhìn đầy mờ ám của hai cô gái đối diện rồi đỡ nhau đứng vững.
Lão Tứ vốn đang nắm tay tôi lại bị Giáo thảo tiến tới đánh văng ra. Người kia hình như quên mất mình cao tận 1m88 rồi hay sao ấy, rất là không biết điều, cứ như chim to e ấp bên người, đè cả nửa trọng lượng cơ thể mình lên tôi.
Động tác này khiến tôi hoài nghi cậu ấy là kiểu “chim non bé nhỏ”, giống như cái dạng sáng mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là tôi nên coi tôi là bố của nó vậy.
Nơi chúng tôi đến hôm nay là một ngọn núi nằm trong nhóm các thắng cảnh được giới thiệu ở tờ quảng cáo.
Sau khi đã có thể hít thở thông thuận, bốn người chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ, ngó sườn núi be bé cách đó không xa đằng kia mà trố mắt nhìn nhau.
Lão Tứ bị ba người bọn tôi nhìn chằm chằm, lau mồ hôi lạnh: “Cái này, cái đó…… Tôi thấy ngọn núi này trên tờ quảng cáo…… cao lắm mà……”
Lão Nhị cười ha hả: “Rất cao là bao nhiêu mét, chụp từ chân sườn núi chụp lên hả?”
Lão Tứ mồ hôi lạnh giàn giụa.
Phương châm hoặc là dứt khoát không làm, hoặc là đã làm thì phải chiến đến cùng, kẻ nào đó “phịch” một tiếng lảo đảo ngã vào lòng Lão Nhị giả chết.
Bắt đầu cuộc hành trình với cái “hố cha”[1] này, những nơi đến tiếp theo của chúng tôi chẳng thể nghi ngờ, chắc chắn đều sẽ là những “kinh hỉ” thiệt lớn.
[1] Hố cha: 坑爹– Một từ ngữ mạng dùng để châm chọc, cười nhạo hoặc thể hiện sự không vừa lòng, ý là một việc/ thứ rất khác so với suy nghĩ ban đầu của bản thân do bị lừa dối, …_Baidu
Căn nhà ma âm trầm khủng bố trên tờ quảng có lẽ là tác phẩm photoshop của một tuyển thủ PS cấp mười, còn cái thực tế thì ngay cả người nhát gan như Lão Tứ cũng có thể bình tĩnh đi ngang qua, biển hoa không rõ là vì chưa tới mùa hoa hay là do nhiếp ảnh gia trí tưởng tượng phong phú nên chụp được mà cả bọn đi qua đi lại mãi nhưng chỉ thấy có mấy khóm hoa ven con đường nhỏ. Ngôi chùa cổ lâu năm đã nói trở thành cái miếu ba gian cũ nát, bên trong vỏn vẹn có mấy tiểu hòa thượng đầu còn chả trọc như Lão Nhị đang ngồi, trụ trì đã con mẹ nó thế còn là một sinh viên mới vừa tốt nghiệp!
Mọe quân lừa gạt giả dối!
Thấy bọn tôi ảo não bước tới, vị trụ trì hiền từ nói: “Thí chủ, đã gặp nhau tức là có duyên, hãy để ta xem cho các vị một quẻ duyên số.”
Ngại quá đi mất, cậu có thể đeo râu giả lông mày giả rồi khiến bản thân trông tiên phong đạo cốt một chút cho giống cao nhân tuyệt thế được không.
Tôi không có hứng thú, xách Lão Tứ đi xem mấy cây đại thụ cành lá tươi tốt trong căn miếu nhỏ, phổ cập khoa học cho thằng bé: “Đây là…… Á đù vì sao lại là cây táo.”
Trụ trì ở đằng xa hô một câu: “Cha của Lão nạp thích ăn táo, thực ra Lão nạp thích ăn lê cơ.”
Ăn cái đầu cậu.
Lão nạp cái đầu cậu.
Khoan đã, vì sao cha cậu đã xuất gia rồi mà vẫn có con trai?
Tôi thấy Giáo thảo và vị trụ trì kia thì thầm gì đó, đi qua tính gọi cậu ấy đi về, nào ngờ người nọ và trụ trì mới gặp mà như đã quen biết từ lâu, kiên trì muốn giải một quẻ: “Tới cũng tới rồi, bọn mình nhờ đại sư xem một quẻ rồi hẵng về đi mà.”
Tôi vẫn cảnh giác: “Giải một quẻ hết bao nhiêu tiền?”
Trụ trì tức giận không vui: “Người xuất gia sao có thể nói chuyện tiền nong.”
“Bao nhiêu?”
Trụ trì rụt rè giơ năm ngón tay.
Tôi: “5 tệ?”
Trụ trì: “……”
Trụ trì và Giáo thảo nhìn nhau một cái, sau đó tốt tính nhe răng mỉm cười: “Đúng vậy, 5 tệ.”
Tôi ngay lập tức nói cho cậu ta ngày sinh bát tự của mình.
Giải đi giải đi!
Tôi sống tới nay cũng đã hai mươi cái xuân xanh rồi mà chả có lấy cái vận đào hoa tử tế nào, dẫu cho kính mắt đã che đi vẻ đẹp của mình nhưng mà con người tài hoa như tôi đây sao có thể bị vùi dập thế chứ.
Ông ưu tú thế này đây, vì sao lại bắt ông làm cẩu độc thân hả!
Giáo thảo rất bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng.
Trụ trì bảo mấy đứa bọn tôi mỗi người rút một thẻ bói, lần lượt đọc quẻ, nói toàn lời hoang đường nghe cứ thần thần bí bí, cũng đủ để lừa người khác.
Nói đi nói lại tận nửa ngày, tôi vẫn hoàn toàn chưa nghe thủng số vận của Lão Nhị với Lão Tứ ra sao.
Cuối cùng cũng tới lượt mình, trụ trì nhìn chằm chằm tôi một lát, kinh ngạc nói: “Thí chủ lẽ ra không nên độc thân thế chứ!”
Tôi nghiêm túc ngồi thẳng người.
Trụ trì: “Bên người thí chủ vẫn luôn có một vận đào hoa, duyên phận gần ngay trước mắt.”
Lòng tôi chấn động, nhướng người về phía trước: “Ngài có thể nói lại rõ hơn được không?”
Trụ trì: “Thời gian gần đây, có người nào ngập ngừng tỏ tình với ngài hay chăng?”
Trong thoáng chốc, tôi bỗng bừng tỉnh đại ngộ!
Xem ra vị tiểu hòa thượng này cũng chẳng phải hư danh.
Tôi đưa cậu ta 5 tệ, trên đường trở về vẫn luôn nghiêm túc suy nghĩ. Mãi đến khi về tới phòng, tôi mới phát hiện có điều không đúng, quay đầu lại thì thấy Giáo thảo đang nhìn mình, cười tươi như hoa.
Tôi buồn bực: “Hình như cậu chưa xem quẻ duyên?”
Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi: “Tớ không cần, tớ vẫn luôn đã biết nhân duyên của mình là ai.”
Tôi lại hiểu ra.
Hóa ra dạo này cậu ấy liên tục thở dài, là bởi vì chuyện tình cảm gặp trắc trở hả?
Giáo thảo yêu đương cũng chả thuận buồm xuôi gió gì cho can đây mà.
Tôi đến bên vỗ vai cậu ấy: “Hai bọn mình cùng nhau cố gắng, tôi cũng biết nhân duyên của mình là ai rồi.”
Nụ cười của Giáo thảo bỗng hơi cứng lại, dường như đang ôm một niềm hy vọng nào đó: “Ai vậy?”
Tôi bảo: “Còn nhớ em gái lần trước thổ lộ với tôi không?”
Giáo thảo: “……”
Tôi: “Ông ngẫm lại mà xem, vẫn luôn ở bên tôi, chẳng lẽ không phải trong trường mình sao, gần ngay trước mắt, cô ấy ở ngành phát thanh, hôm nào tôi cũng nghe được giọng cô ấy, người ta lại còn từng ngập ngùng tỏ tình với tôi.”
Giáo thảo: “……”
Tôi nắm chặt tay: “Vậy mà khi ấy tôi còn từ chối, giờ thì đành phải theo đuổi ngược lại thôi…… Vì sao sắc mặt ông lại xấu thế hả? Không phải bởi vì người ông thích cũng là cô ấy đó chứ……”
Nghĩ như vậy, có vẻ còn hợp logic ra phết.
Tình cảm anh em của hai người bọn tôi vừa mới tốt lên, lẽ nào phải vì một cô gái mà lại rơi vào cục diện bế tắc lần nữa?
Thế thì cũng máu chó quá rồi.
Tôi ảo tưởng nửa ngày, không để ý Giáo thảo đang tiến lại gần mình hơn.
Cậu ấy nắm lấy cằm tôi, sức lực rất mạnh, ép tôi phải ngẩng đầu nhìn mình, còn nở một nụ cười dịu dàng: “Lão Tam.”
“Ừ?”
“Mở miệng ra đi.”
Tôi theo bản năng nghe lời, há miệng.
Trước mặt bỗng chốc tối sầm lại, một vật gì đó mềm mại nóng ẩm dán lên môi tôi.
Lời Editor:
Sau khi nghe Lão Tam bảo: “Còn nhớ em gái lần trước thổ lộ với tôi không?”
Giáo thảo: “……”
(trong lòng điên cuồng spam) _ Nước vừa rồi tui đi nhầm, cho tui đi lại đi mờ.
Lòng tôi chấn động, nhướng người về phía trước: “Ngài có thể nói lại rõ hơn được không?”
Trụ trì: “Thời gian gần đây, có người nào ngập ngừng tỏ tình với ngài hay chăng?”
Trong thoáng chốc, tôi bỗng bừng tỉnh đại ngộ!
20.
Cô gái phía đối diện nở nụ cười say mê, nhìn lén hai người bọn tôi suốt đường đi.
Lão Tứ thoi thóp thở được Lão Nhị buông ra, chỉ chừa lại cho tôi một bóng lưng.
Giáo thảo…… Giáo thảo đang cố gắng cúi người nằm trong lòng tôi, sợ bị chụp lén.
Tôi đeo kính lại, từ từ thở dài.
Tôi đúng là người biết nhìn xa trông rộng mà. Đeo cặp kính lên rồi làm người thật khiêm tốn chắc chắn sẽ không gặp phải mấy việc hại não thế này.
Tới thời khắc mấu chốt thì tháo kính xuống, dùng ánh mắt sắc bén đầy lực sát thương xử lí kẻ địch.
Đây đều là bố tôi dạy hết đó, giúp tôi không ít lần hưởng lợi.
Nơi chúng tôi đến là một trấn nhỏ ven bờ biển, chỉ có một tuyến xe buýt, trên đường đi còn có khu vực chưa tu sửa xong, xóc nảy rung hết cả người.
Vậy nhưng mà Giáo thảo vẫn kiên trì nằm yên trong vòng tay tôi chẳng hề rời đi, niềm nghị lực thật đáng cảm động.
Tôi vẫn nhớ rõ chuyện hồi cấp ba khi Giáo thảo bị người khác chụp trộm sau đó trở thành người cũng có chút tiếng tăm, tới mấy ngày sau thì bị một đám nữ lưu manh tới chặn đường chọc ghẹo.
Lần ấy tôi và cậu ấy về nhà cùng nhau, nhìn thấy sắc mặt người kia đen như đáy nồi, tôi cười cho đủ rồi mới gọi điện báo cảnh sát. Tận đến khi các chú cảnh sát đến đưa mấy dì quái dị đi, mặt Giáo thảo vẫn tối sầm lại.
Tôi đoán chừng hai cô bé này làm cậu ấy nhớ lại những “khuất nhục” bản thân từng phải chịu khi xưa, vỗ vỗ vai người kia, an ủi: “Lạnh không? Sợ à? Uống thêm chút nước nóng nhé?”
Giáo thảo ngẩng đầu, khuôn mặt tuấn tú vẫn còn đỏ rực, đôi đồng tử vừa đen vừa sáng, bởi vì có hốc mắt sâu nên ánh mắt thoạt nhìn cũng sâu thẳm, lông mi thật dài chớp nhẹ, nghiêm túc nhìn tôi.
Nhìn đến mức lòng tôi đều mềm nhũn cả ra.
Trông đẹp trai đúng là được hời.
Lão Nhi ở bên cạnh mang theo vẻ mặt “không dám nhìn thẳng” quay đầu sang chỗ khác.
Tôi nhìn theo ánh mắt của Giáo thảo, sờ sờ que kẹo mình đang ngậm trong miệng rồi đột nhiên chợt hiểu, đưa tay lục túi áo, lấy cây kẹo mút cuối cùng ra, bóc vỏ bỏ vào miệng cậu ấy.
Giáo thảo cảm động đến muốn khóc.
Mọi người đều là anh em tốt cả, chỉ có chút việc nhỏ thế này mà cũng phải cảm động sao?
Tôi mỉm cười với người kia: “Đều là anh em thân thiết, chăm sóc cậu là chuyện nên làm mà.”
Giáo thảo lại thở dài lần nữa, ngồi thẳng dậy, chẳng còn cần dựa vào vai tôi, miệng ngậm kẹo mút ánh mắt trống rỗng, giống như đang suy ngẫm việc đời người.
Chẳng biết có phải là ảo giác hay không, hình như số lần thở dài của người nọ càng ngày càng nhiều.
21.
Chúng tôi bị xóc tới mông cũng nở hoa luôn rồi. Thanh niên Lão Tứ là người đầu tiên không nhịn được phải nôn ra trước, ngay cả Lão Nhị cũng suýt nữa say xe, may là tới lúc hai người tôi và Giáo thảo chuẩn bị “thất thủ” thì xe cuối cùng cũng đến nơi.
Mấy đứa chúng tôi nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng trốn xuống xe dưới ánh nhìn đầy mờ ám của hai cô gái đối diện rồi đỡ nhau đứng vững.
Lão Tứ vốn đang nắm tay tôi lại bị Giáo thảo tiến tới đánh văng ra. Người kia hình như quên mất mình cao tận 1m88 rồi hay sao ấy, rất là không biết điều, cứ như chim to e ấp bên người, đè cả nửa trọng lượng cơ thể mình lên tôi.
Động tác này khiến tôi hoài nghi cậu ấy là kiểu “chim non bé nhỏ”, giống như cái dạng sáng mở mắt ra người đầu tiên nhìn thấy là tôi nên coi tôi là bố của nó vậy.
Nơi chúng tôi đến hôm nay là một ngọn núi nằm trong nhóm các thắng cảnh được giới thiệu ở tờ quảng cáo.
Sau khi đã có thể hít thở thông thuận, bốn người chúng tôi mắt to trừng mắt nhỏ, ngó sườn núi be bé cách đó không xa đằng kia mà trố mắt nhìn nhau.
Lão Tứ bị ba người bọn tôi nhìn chằm chằm, lau mồ hôi lạnh: “Cái này, cái đó…… Tôi thấy ngọn núi này trên tờ quảng cáo…… cao lắm mà……”
Lão Nhị cười ha hả: “Rất cao là bao nhiêu mét, chụp từ chân sườn núi chụp lên hả?”
Lão Tứ mồ hôi lạnh giàn giụa.
Phương châm hoặc là dứt khoát không làm, hoặc là đã làm thì phải chiến đến cùng, kẻ nào đó “phịch” một tiếng lảo đảo ngã vào lòng Lão Nhị giả chết.
Bắt đầu cuộc hành trình với cái “hố cha”[1] này, những nơi đến tiếp theo của chúng tôi chẳng thể nghi ngờ, chắc chắn đều sẽ là những “kinh hỉ” thiệt lớn.
[1] Hố cha: 坑爹– Một từ ngữ mạng dùng để châm chọc, cười nhạo hoặc thể hiện sự không vừa lòng, ý là một việc/ thứ rất khác so với suy nghĩ ban đầu của bản thân do bị lừa dối, …_Baidu
Căn nhà ma âm trầm khủng bố trên tờ quảng có lẽ là tác phẩm photoshop của một tuyển thủ PS cấp mười, còn cái thực tế thì ngay cả người nhát gan như Lão Tứ cũng có thể bình tĩnh đi ngang qua, biển hoa không rõ là vì chưa tới mùa hoa hay là do nhiếp ảnh gia trí tưởng tượng phong phú nên chụp được mà cả bọn đi qua đi lại mãi nhưng chỉ thấy có mấy khóm hoa ven con đường nhỏ. Ngôi chùa cổ lâu năm đã nói trở thành cái miếu ba gian cũ nát, bên trong vỏn vẹn có mấy tiểu hòa thượng đầu còn chả trọc như Lão Nhị đang ngồi, trụ trì đã con mẹ nó thế còn là một sinh viên mới vừa tốt nghiệp!
Mọe quân lừa gạt giả dối!
Thấy bọn tôi ảo não bước tới, vị trụ trì hiền từ nói: “Thí chủ, đã gặp nhau tức là có duyên, hãy để ta xem cho các vị một quẻ duyên số.”
Ngại quá đi mất, cậu có thể đeo râu giả lông mày giả rồi khiến bản thân trông tiên phong đạo cốt một chút cho giống cao nhân tuyệt thế được không.
Tôi không có hứng thú, xách Lão Tứ đi xem mấy cây đại thụ cành lá tươi tốt trong căn miếu nhỏ, phổ cập khoa học cho thằng bé: “Đây là…… Á đù vì sao lại là cây táo.”
Trụ trì ở đằng xa hô một câu: “Cha của Lão nạp thích ăn táo, thực ra Lão nạp thích ăn lê cơ.”
Ăn cái đầu cậu.
Lão nạp cái đầu cậu.
Khoan đã, vì sao cha cậu đã xuất gia rồi mà vẫn có con trai?
Tôi thấy Giáo thảo và vị trụ trì kia thì thầm gì đó, đi qua tính gọi cậu ấy đi về, nào ngờ người nọ và trụ trì mới gặp mà như đã quen biết từ lâu, kiên trì muốn giải một quẻ: “Tới cũng tới rồi, bọn mình nhờ đại sư xem một quẻ rồi hẵng về đi mà.”
Tôi vẫn cảnh giác: “Giải một quẻ hết bao nhiêu tiền?”
Trụ trì tức giận không vui: “Người xuất gia sao có thể nói chuyện tiền nong.”
“Bao nhiêu?”
Trụ trì rụt rè giơ năm ngón tay.
Tôi: “5 tệ?”
Trụ trì: “……”
Trụ trì và Giáo thảo nhìn nhau một cái, sau đó tốt tính nhe răng mỉm cười: “Đúng vậy, 5 tệ.”
Tôi ngay lập tức nói cho cậu ta ngày sinh bát tự của mình.
Giải đi giải đi!
Tôi sống tới nay cũng đã hai mươi cái xuân xanh rồi mà chả có lấy cái vận đào hoa tử tế nào, dẫu cho kính mắt đã che đi vẻ đẹp của mình nhưng mà con người tài hoa như tôi đây sao có thể bị vùi dập thế chứ.
Ông ưu tú thế này đây, vì sao lại bắt ông làm cẩu độc thân hả!
Giáo thảo rất bất đắc dĩ cười nhẹ một tiếng.
Trụ trì bảo mấy đứa bọn tôi mỗi người rút một thẻ bói, lần lượt đọc quẻ, nói toàn lời hoang đường nghe cứ thần thần bí bí, cũng đủ để lừa người khác.
Nói đi nói lại tận nửa ngày, tôi vẫn hoàn toàn chưa nghe thủng số vận của Lão Nhị với Lão Tứ ra sao.
Cuối cùng cũng tới lượt mình, trụ trì nhìn chằm chằm tôi một lát, kinh ngạc nói: “Thí chủ lẽ ra không nên độc thân thế chứ!”
Tôi nghiêm túc ngồi thẳng người.
Trụ trì: “Bên người thí chủ vẫn luôn có một vận đào hoa, duyên phận gần ngay trước mắt.”
Lòng tôi chấn động, nhướng người về phía trước: “Ngài có thể nói lại rõ hơn được không?”
Trụ trì: “Thời gian gần đây, có người nào ngập ngừng tỏ tình với ngài hay chăng?”
Trong thoáng chốc, tôi bỗng bừng tỉnh đại ngộ!
Xem ra vị tiểu hòa thượng này cũng chẳng phải hư danh.
Tôi đưa cậu ta 5 tệ, trên đường trở về vẫn luôn nghiêm túc suy nghĩ. Mãi đến khi về tới phòng, tôi mới phát hiện có điều không đúng, quay đầu lại thì thấy Giáo thảo đang nhìn mình, cười tươi như hoa.
Tôi buồn bực: “Hình như cậu chưa xem quẻ duyên?”
Cậu ấy nhìn thẳng vào tôi: “Tớ không cần, tớ vẫn luôn đã biết nhân duyên của mình là ai.”
Tôi lại hiểu ra.
Hóa ra dạo này cậu ấy liên tục thở dài, là bởi vì chuyện tình cảm gặp trắc trở hả?
Giáo thảo yêu đương cũng chả thuận buồm xuôi gió gì cho can đây mà.
Tôi đến bên vỗ vai cậu ấy: “Hai bọn mình cùng nhau cố gắng, tôi cũng biết nhân duyên của mình là ai rồi.”
Nụ cười của Giáo thảo bỗng hơi cứng lại, dường như đang ôm một niềm hy vọng nào đó: “Ai vậy?”
Tôi bảo: “Còn nhớ em gái lần trước thổ lộ với tôi không?”
Giáo thảo: “……”
Tôi: “Ông ngẫm lại mà xem, vẫn luôn ở bên tôi, chẳng lẽ không phải trong trường mình sao, gần ngay trước mắt, cô ấy ở ngành phát thanh, hôm nào tôi cũng nghe được giọng cô ấy, người ta lại còn từng ngập ngùng tỏ tình với tôi.”
Giáo thảo: “……”
Tôi nắm chặt tay: “Vậy mà khi ấy tôi còn từ chối, giờ thì đành phải theo đuổi ngược lại thôi…… Vì sao sắc mặt ông lại xấu thế hả? Không phải bởi vì người ông thích cũng là cô ấy đó chứ……”
Nghĩ như vậy, có vẻ còn hợp logic ra phết.
Tình cảm anh em của hai người bọn tôi vừa mới tốt lên, lẽ nào phải vì một cô gái mà lại rơi vào cục diện bế tắc lần nữa?
Thế thì cũng máu chó quá rồi.
Tôi ảo tưởng nửa ngày, không để ý Giáo thảo đang tiến lại gần mình hơn.
Cậu ấy nắm lấy cằm tôi, sức lực rất mạnh, ép tôi phải ngẩng đầu nhìn mình, còn nở một nụ cười dịu dàng: “Lão Tam.”
“Ừ?”
“Mở miệng ra đi.”
Tôi theo bản năng nghe lời, há miệng.
Trước mặt bỗng chốc tối sầm lại, một vật gì đó mềm mại nóng ẩm dán lên môi tôi.
Lời Editor:
Sau khi nghe Lão Tam bảo: “Còn nhớ em gái lần trước thổ lộ với tôi không?”
Giáo thảo: “……”
(trong lòng điên cuồng spam) _ Nước vừa rồi tui đi nhầm, cho tui đi lại đi mờ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook