Toàn bộ quá trình Hà Tự đều mềm nhũn như bùn quấn lên người Từ Kiến Trừng.

Từ Kiến Trừng yêu cầu cậu duỗi chân ra liền duỗi chân, yêu cầu cậu duỗi tay liền duỗi tay, ngoan không chịu được.

"Mặc xong rồi, đi thôi."
Từ Kiến Trừng không nhịn được nhéo nhéo mặt Hà Tự, Hà Tự buồn ngủ mê man không rõ, không có cảm giác gì.

Mắt thấy không mong chờ gì vào việc Hà Tự sẽ ăn sáng, Thẩm Hoan đem đồ ăn sáng đã làm sẵn bỏ vào hộp mang theo.

Hà Tự vừa lên xe liền bắt đầu ngủ, ngủ đến trời đất tối tăm.

"Các cháu biết bơi không?" Thẩm Hoan vừa lái xe vừa hỏi.

"Chúng cháu đều đạt A......" Câu này của Ngô Ưu là chúng cháu đều đạt chứng chỉ lặn AOW thì bị Từ Kiến Trừng bên cạnh chọc vào người chưa kịp nói nói xong, Ngô Ưu vội vàng trả lời: "Chúng cháu đều biết bơi."
Bởi vì Hà Tự ở phía trước tòa ngủ đến thục, này dọc theo đường đi bên trong xe cơ bản đều không có người ta nói lời nói, một mảnh yên tĩnh.

Ngô Ưu hỏi: "Tới rồi sao?"
"Tới rồi."
Thẩm Hoan kéo phanh tay dừng lại trả lời.

Hà Tự quay đầu lại, cởi bỏ chiếc áo khoác đang che trên người, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Có khá nhiều người."
Thẩm Hoan nghiêng người Hạ Tự: "Mười một tuần kim.

Tỉnh rồi sao? Không dậy ăn một chút?"
Hà Tự gật đầu, Từ Kiến Trừng đưa cái hộp giữ đồ ăn cho cậu.

Hà Tự vừa mở nắp ra thấy đó là bánh gạo thơm mùi sữa, cậu liền cắn một miếng.

Có thể là vừa mới tỉnh dậy, khứu giác còn chưa khôi phục, ăn vài miếng liền nhận ra đây không phải vị Thẩm Hoan thường làm.

"Ai làm?"
Hà Tự thấy không ai lên tiếng, lại ừ một tiếng.

"Kiến Trừng và ta cùng làm nó, miệng của con thật điêu a, vài miếng liền ăn hết."
Hà Tự nói: "Sữa có thể đã được đặt nhiều hơn bình thường một chút, một chút."
Từ Kiến Trừng và Ngô Ưu đều mặc quần bơi ở bên trong trước, một phát liền cởi ra.

Hà Tự không có mặc, đành phải một mình trong xe thay.

"Không phải, hai cậu có thể quay đầu sang chỗ khác được không?"
Hà Tự ấn cửa sổ xe xuống nói.

Ngô Ưu nói: "Cửa sổ xe này không phải được dán màn sao, hơn nữa đều là con trai, thẹn thùng cái gì?"
Nhưng Từ Kiến Trừng vẫn kéo Ngô Ưu quay đi.

"Đi đi đi!"

Hà Tự kéo cửa xe ra.

"Chưa bôi kem chống nắng?"
Thẩm Hoan hét lên ở phía sau.

"Đúng đúng đúng, còn kem chống nắng."
Hà Tự chạy nhanh như gió trở về xe, làn da ngọc ngà bị ánh nắng phản chiếu.

"Bôi kem chống nắng không?"
Hỏi Ngô Ưu bên cạnh.

"Tại sao không bôi được, không bôi còn chờ da phơi cháy sao?!"
Hà Tự cầm bình xịt chống nắng phơi xịt vào Ngô Ưu trước.

Ngô Ưu hắt hơi một cái: "Thơm quá a."
Hà Tự dùng sức ngửi ngửi: "Là rất thơm."
"Cậu muốn xịt không?"
Hà Tự quay sang hỏi Từ Kiến Trừng.

"Tôi xịt cho cậu trước"
Hà Tự nga một tiếng, ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác, chờ Từ Kiến Trừng xịt kem chông nắng cho mình.

"Quay lại."
"Nhắm mắt lại."
"Ngậm miệng."
"Dơ cánh tay lên."
......!
Không phải đâu, muốn cận thận như vậy sao? Hà Tự nhắm mắt lại tùy Từ Kiến Trừng xâu xé.

Nhưng khi nhắm mắt lại, cậu lại nhớ tới hình ảnh Từ Kiến Trừng nhìn mình tối qua.

"Mẹ ra quán cà phê đằng kia ngồi đợi các con."
Nghe thấy giọng nói của Thẩm Hân, Hà Tự giật mình một cái mở to mắt.

"Hai cháu trông chừng Hà Tự, Hà Tự quá hoang dã, đừng cho nó đến chỗ quá sâu."
Ngô Ưu hô: "Yên tâm đi a di, cháu hứa sẽ trông chừng Hà Tự."
"Cậu như cậu mà đòi trông chừng tôi."
Hà Tự đá nhẹ Ngô Ưu một cái: "Chính cậu chơi liền điên rồi."
Từ Kiến Trừng nắm lấy chân Hà Tự, xịt kem chống nắng cho cậu.

Bởi vì Hà Tự quá gầy, mu bàn chân hơi căng ra nổi gân.

"Xong chưa?"
Hà Tự cúi đầu hỏi Từ Kiến Trừng, Từ Kiến Trừng xoa xoa mu bàn chân cậu, kỳ thật không cần xịt cẩn thận như vậy a.

"Xong rồi."
Hà Tự hỏi: "Cậu muốn xịt không?"

Từ Kiến Trừng gật đầu.

"Để Ngô Ưu xịt cho cậu."
Ngô Ưu:......!
Sau đầu mùa thu, Bắc Đẩu chuyển hướng sang phía tây nam.

Kể từ đầu ngày bắt đầu mùa thu trên cao, khí trời trong xanh, trăng thanh.

Hà Tự hít một hơi khi xuống nước rồi mới dám ngồi xuống.

Ngô Ưu ở bên cạnh bị lạnh không chịu được: "Lạnh quá?! Cái lạnh làm tôi nổi hết da gà."
"Cậu ngồi ngâm thôi cũng được."
Từ Kiến Trừng, lặn xuống một chút, chỗ nông thì không sao, nhưng chỗ sâu thì tầm nhìn thấp.

Hà Tự một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm trực tiếp bơi hơn 800m, rồi nằm trên phao bất động: "Không được, không được, không bơi nữa."
Toàn bộ bờ cát đều bị bọn họ bỏ lại phía sau.

Từ Kiến Trừng cảm thấy không sao, nhưng Hà Tự thật sự không bơi được nữa Ngô Ưu chạy đến công viên trò chơi trên nước bên kia.

Hà Tự cả người đang thả mình trên một chiếc phao hình bầu dục, giống như một con cá trắng đã cất cánh trên mặt nước, chống lại sự phản chiếu lấp lánh của mặt biển.

Mùi hương hoa của xịt chống nắng quá nồng, Hà Tự cảm thấy toàn thân đều là mùi hương này, mùi ngọt ngào lạ thường.

"Mùi này lạ còn rất dễ ngửi."
Hà Tự ngửi ngửi cổ tay của mình.

"A, cậu nói cái gì?"
Hà Tự đẩy đẩy đến bên cạnh Từ Kiến Trừng.

Từ Kiến Trừng thực ra không thích cái mùi này lắm, ban đầu trên người Hà Tự có một thoang thoảng mùi coca tươi mát, sạch sẽ và tinh khiết, giống như cỏ vừa mới mưa, có hạt mưa trên ngọn cỏ.

Bây giờ là một hương hoa ngọt ngào.

"Có phải hay không a."
Hà Tự xoay người, không nắm lấy sợi dây giữa phao nữa trượt xuống.

Hà Tự một tiếng còn chưa kịp nói đã bị nước ngập qua đỉnh đầu.

Lúc cậu đi xuống, nhớ tới mình khi còn bé lên đây bơi lội, thời tiết đột nhiên thay đổi không bao lâu xuống nước, nguyên bản biển lặng liền nổi lên sóng to gió lớn, lúc đó cậu vẫn đang bơi, tất cả mọi người xung quanh cũng vậy.

Đều chạy vào bờ như điên.

Tuổi nhỏ Hà Tự còn ngây ngốc sững sờ ở nơi đó, Hà Văn Viễn liền bế Hà Tự lên chạy vào bờ, khi đó Hà Tự còn nhỏ căn bản không biết phát sinh cái gì, chỉ là sau lại nghe nói đã có hai, ba người chết.


Khi đó Hà Tự sinh tử chính là thật sự liền ở trong nháy mắt, mà cậu lại hoàn toàn không biết.

Sau khi nghĩ lại cũng không đặc biệt sợ hãi, có lẽ vì không bị ngã đập đầu xuống đất, không quan trọng bị treo lên như thế nào, nên bơi như thế nào vẫn bơi như thế ấy.

Hiện tại tốt rồi, thiên đạo luân hồi, cuối cùng chính mình đi gieo mình.

Hà Tự vùng vẫy đứng dậy, chân mềm nhũn.

Thẩm Hoan nhất định sẽ rất buồn.

Hà Tự còn chưa kịp suy nghĩ về nó, liền cảm giác dưới thân có người đem mình nâng lên.

Vốn dĩ nước biển đã mặt đắng, Hà Tự sặc thật lớn một ngụm, khổ sở nước mắt nước mũi giàn giụa.

Hà Tự cả người nằm trên lưng Từ Kiến Trừng, nứt nở không ngớt.

Từ Kiến Trừng quay đầu lại.

Tóc hai người sát vào nhau.

Chờ đến khi Hà Tự bình tĩnh lại, Từ Kiến Trừng ôm Hà Tự xoay người lại, mặt hai người đối diện nhau.

Hà Tự bị hành động này làm cho bị sốc, bây giờ nhìn lại, cảm thấy như rơi vào một động băng, ngoài ra, nước biển thực sự rất lạnh, cả người run lên không thể kiểm soát, trong tiềm thức bám lấy Từ Kiến Trừng như một con bạch tuộc trên bếp
Từ Kiến Trừng không ngừng theo phía sau lưng Hà Tự, sợ cậu bị choáng ngợp.

"F*ck, tôi vừa nãy thiếu chút nữa là nghĩ mình bị chết đuối rồi.", Hà Tự hơi hơi thở dốc nói: "May còn có cậu."
"Nha, hai ngươi đang làm gì vậy? Còn bế lên?"
Ngô Ưu bơi lại đây, mới phản ứng kịp "Tôi có phải quấy rầy hai người không, tôi đi tôi đi......"
Một giọt nước trên cằm Từ Kiến Trừng rơi xuống, tình cờ rơi xuống lông mi Hà Tự bị giật mình một cái, sau đó mơ hồ miễn cưỡng buông Từ Kiến Trừng ra nói: "Không, không."
Ngô Ưu chính là chỉ đùa một chút, hỏi bọn họ: "Sao lại bơi xa như vậy a, bên kia có công viên trò chơi trên nước, chơi không?"
Hà Tự lắc đầu, nói: "Không được không được, hư hư.""Không có gì đâu, chỉ là tưởng tượng."
Ngô Ưu a một tiếng, "Cậu hiện tại liền hư, kia về sau chẳng phải......"
"Cậu nha!"
Hà Tự chuẩn bị lao đến, làm Ngô Ưu hảo sinh biết chính mình rốt cuộc hư không giả biết rằng anh ta thực sự vô giá trị.

Từ Kiến Trừng như một nhà tiên tri vô danh biết Hà Tự tiếp theo muốn làm gì, một phen khoanh cậu lại.

Hà Tự một chút liền héo: "Đợi chút, đợi chút tôi cùng cậu đi chơi."
Lúc bơi về, Hà Tự cũng không dám lỗ mãng nữa, ngoan ngoãn mà ngồi trên phao.

Lúc gần lên bờ, Hà Tự bổ nhào xuống dưới Từ Kiến Trừng, sau đó đột nhiên xuất hiện, hai người mặt đối mặt nói: "Này, vừa rồi cậu cõng tôi như thế nào? Lại cõng một lần nữa đi."
Từ Kiến Trừng không trả lời câu hỏi này, mà nói: "Cậu có phải không kiêng trong thời gian bôi thuốc."
Hà Tự:?
"Tất cả đều để lại sẹo."
"Khụ, để lại sẹo để lại sẹo.

Rốt cuộc như thế nào cậu mới cõng tôi a......"
Hà Tự nhìn ánh mắt của Từ Kiến Trừng trở nên nghiêm túc một chút, yên lặng mà lặng lẽ lặn xuống nước, ở dưới thân Từ Kiến Trừng lăn lộn tới tới lui lui.

"Như vậy."
Từ Kiến Trừng lặn xuống, ở dưới nước trở mình, đem Hà Tự cõng trên người.

"Oa nga!"
Hà Tự một chút nổi trên mặt nước, giống như đang cưỡi cá heo.


"Lái sâu a!"
Từ Kiến Trừng trở mình một lần nữa, Hà Tự nổi lên rồi chìm xuống mắt nước.

Hai người đều đáng gờm, nhưng Hà Tự vẫn không cẩn thận cọ vào vành tai Từ Kiến Trừng.

Rất mềm a.

Hà Tự trong lòng thầm nghĩ.

Làm sao mà mềm như vậy.

Hai người nín thở từ dưới nước lại nổi lên, bên này tương đối nông, hai người đứng thẳng cho đến khi mặt nước ngang thắt lưng Hà Tự.

"Tai của cậu rất mềm a."
Từ Kiến Trừng không nói lời nào, nhưng là mắt thấy tai bắt đầu đỏ lên.

"Làm sao vậy, tai sao lại đỏ như vậy."
Hà Tự như tìm được cái gì đó mới lạ, không ngừng sờ tai Từ Kiến Trừng.

"Nha", Hà Tự như phát hiện ra thế giới mới: "Vành tai cũng đỏ."
Từ Kiến Trừng rũ mắt nhìn cậu một cái, đôi mắt ươn ướt.

"Tôi sai rồi tôi sai rồi, cậu có thể cõng tôi một lúc nữa."
Từ Kiến Trừng không nói lời nào.

"Kia....Cậu cõng tôi?"
*
"Tòa nhà đằng kia là gì vậy?"
Từ Kiến Trừng chỉ vào tháp đồng hồ màu đen phía xa.

"Tôi không biết, cậu không nói tôi còn không chú ý."
Cậu đã đến rất nhiều lần và chưa lần nào để ý đến tháp đồng hồ đen này.

Hà Tự thật vất vả đem người dỗ được người lên bờ, hai chân mềm nhũn: "Vậy thì đi xem."
Tháp đồng hồ này trông cũ kỹ, chỉ còn một nửa nền móng bị ăn mòn bởi sự lên xuống của thủy triều, nhưng còn lâu mới sụp đổ.

Những viên gạch ốp tường màu đen trông giống như được một người thợ thủ công đánh bóng từng mảnh bằng vụn than, có góc cạnh, sáng bóng.

Hai người đứng trên bậc thềm.

Bên ngoài nắng chói chang, còn bên trong tháp đồng hồ thì u ám.

"Đi lên không?"
Hà Tự hỏi Từ Kiến Trừng đang đi phía sau.

"Đi lên xem một chút."
Bởi vì thủy triều lên cao, một nửa bậc thang nhỏ ở tầng một đều bị ngâm trong nước biển, các góc cạnh đều bị nước biển làm nhẵn nhụi bóng loáng.

Hai người đi đến đỉnh tháp đồng hồ, tầm mắt ban đầu mở rộng, trời biển cùng một màu, sóng vỗ bờ, biến mất trên bãi biển, lặp đi lặp lại.

- Hoàn chương 27 -
Edit by motcaitendangiu ????????.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương