Giao Tập
Quyển 2 - Chương 16

“Không biết nên làm gì đây?” Chiều nay, sau khi ngủ trưa dậy, Mạc Ngữ Phi duỗi dài lưng tựa vào trong sofa, nói với Dịch Thừa Phong đang canh giữ bên cạnh.

Dịch Thừa Phong ngậm chặt miệng lại, anh biết bây giờ cho dù anh đưa ra ý kiến gì, Mạc Ngữ Phi đều sẽ phản bác, con hồ ly cảm thấy nhàm chán căn bản chính là muốn tóm sói xám đến giải sầu.

“Sao anh không nói gì? Không có ý kiến gì sao?” Đợi một hồi, thấy Dịch Thừa Phong không mở miệng, Mạc Ngữ Phi hỏi.

“Tôi không có ý tưởng gì.” Dịch Thừa Phong giọng điệu cứng nhắc trả lời.

“A, anh thật chẳng thú vị gì cả.”

“Ừm.” Sói xám gật đầu, tỏ vẻ thừa nhận.

“Tìm chuyện vui gì đó thì sao?” Mạc Ngữ Phi ngả ngớn cười nói, cố ý đùa giỡn tên vệ sĩ cứng nhắc kia.

“Có rất nhiều người có thể làm cậu vui.”

“Rất nhiều?” Mạc Ngữ Phi cảm thấy bất ngờ đối với lời nói như vậy của Dịch Thừa Phong, chau mày nói.

“Đúng vậy.”

Mạc Ngữ Phi biết, kẻ Dịch Thừa Phong ám chỉ chính là đám nam nữ có ý đồ khác với hắn kia, “Bọn họ à…” Mạc Ngữ Phi tuyệt đối sẽ không để loại người kia đụng vào hắn dù chỉ một chút.

“Ừm… Anh nói thử, có loại người nào có thể làm tôi ‘vui’, mà không cần ‘hồi báo’ không?” Mạc Ngữ Phi nắm mấy sợi tóc, quấn quanh chơi đùa nơi đầu ngón tay. Hắn tin Dịch Thừa Phong có thể hiểu được “hồi báo” hắn nói có ý nghĩa gì. Mấy kẻ nguyện ý giúp Mạc Ngữ Phi “mua vui” đều là những kẻ yêu cầu “hồi báo”. Có vài tên là thèm nhỏ dãi dáng vẻ xinh đẹp của hắn, có tâm tình muốn đùa bỡn, muốn dùng hắn để thỏa mãn tính *** dục của bản thân họ có người muốn chiếm giữ Mạc Ngữ Phi là vì muốn từ trên người hắn tìm kiếm chút lợi ích. Vừa nghĩ đến những ánh mắt đầy dã tâm kia, Mạc Ngữ Phi liền cảm thấy cả người khó chịu.

“Có.”

“Có?” Mạc Ngữ Phi kinh ngạc trợn tròn mắt, nắm sợi tóc nhìn về phía Dịch Thừa Phong.

“Trầm Sở Hãn.”

Mạc Ngữ Phi giống như bị đâm một dao, đột nhiên nhảy dựng lên từ trên sofa, ánh mắt đều đỏ, bất chấp quần áo lộn xộn, mái tóc rối bù nhào về phía Dịch Thừa Phong. Hắn một tay nắm lấy vạt áo Dịch Thừa Phong rồi dùng sức giữ lấy và lắc lư, giận dữ quát: “Không được nhắc đến cái tên này trước mặt tôi!”

Con sói xám đáng giận này, từ trước đến nay chưa bao giờ nói chuyện vòng vo. Có thể tùy tiện đánh đồng người kia với bất kỳ kẻ nào không liên quan hay sao? Anh ta xem người kia là gì, anh ta cho rằng Mạc Ngữ Phi xem người kia là gì? Người kia đối với Mạc Ngữ Phi là một mảnh thành tâm, mà Mạc Ngữ Phi cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc xem người đó là đối tượng “mua vui” cả.

“Cậu mấy hôm trước còn đi tìm anh ta, vì sao không thể nhắc đến cái tên này.” Dịch Thừa Phong dù bị lắc vẫn duy trì tư thế đứng thẳng người, giọng điệu cứng nhắc nói.

“Anh câm miệng! Tôi mới không đi tìm anh ấy!”

“Vậy chứ cậu đi tìm ai?”

“Tôi… tôi đi tìm tiểu Mạc.”

“Ha, đúng đúng. Cậu là đi tìm tiểu Mạc.” Dịch Thừa Phong nói tiếp thuận theo lời nói của Mạc Ngữ Phi. Nhưng càng làm hồ ly tức giận đến độ ánh mắt đều đỏ. Con sói này luôn như vậy, sau khi đâm chọt hắn xong thì câu chuyện đột nhiên chuyển hướng, hoàn toàn theo hướng của hắn, khiến hồ ly muốn nổi giận cũng không được, nghẹn một hơi mà không biết làm sao phát tiết.

“Anh ra ngoài ngay!” Mạc Ngữ Phi kêu.

Dịch Thừa Phong xoay người đi ra khỏi phòng.

Cơn tức này mãi cho đến buổi tối cũng vẫn chưa xẹp xuống. Mạc Ngữ Phi tắm rửa, khoác áo tắm dựa lên ghế quý phi bằng vải xa tanh, duỗi thẳng chân, bấm nút điều khiển ti vi trong tay, hắn muốn chọn chương trình để xem, lại cảm thấy chẳng có cái nào hay cả. Đang lúc nhàm chán, điện thoại vang lên, Mạc Ngữ Phi không kiên nhẫn nhận điện, từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, xem như là chào hỏi.

“Hử…”

Lúc nghe quản lý báo cáo nói rằng có cảnh sát tới, Mạc Ngữ Phi vốn đang khó chịu liền vô cớ bốc hỏa trong lòng. Đáng giận! Tới làm gì? Cố ý đến sinh sự sao? Cái đám cảnh sát này là đáng ghét nhất, lúc muốn tìm bọn họ thì luôn ung dung chậm rãi, lúc căn bản không cần bọn họ thì lại luôn thoắt ẩn thoắt hiện trước mắt, bọn họ chẳng lẽ không biết sau khi bọn họ tùy tùy tiện tiện đến một lần, kiểm tra một cái, thì sòng bạc sẽ mất đi rất nhiều khách hàng hay sao? Đều là những người vui vui vẻ vẻ đến đánh bạc chơi đùa, ai muốn ở nơi này đụng mặt cảnh sát chứ.

“Rốt cuộc có bao nhiêu người đến? Vì chuyện gì? Anh nói rõ cho tôi!”

“Nghe nói là cái gì… cái gì mà…” Người ở đầu kia điện thoại hiển nhiên là bị lửa giận của Mạc Ngữ Phi thiêu tới, lắp ba lắp bắp, sợ hãi nói không nên lời, “Đến kiểm tra an toàn theo thông lệ…”

“An toàn cái rắm, nơi này của chúng ta không an toàn, thì còn nơi nào an toàn nữa! Nói với bọn họ, kim khố của chúng ta còn an toàn hơn cả tòa cao ốc cảnh sát! Bảo vệ của chúng ta giỏi hơn cả cảnh sát!” Mạc Ngữ Phi quát, nhíu chặt mày, ngón tay cầm lấy ống nghe vì dùng sức mà có chút trắng bệch.

“Tôi nói rồi, tôi nói rồi… Mấy cảnh quan kia nói là theo thông lệ, kiên quyết muốn kiểm tra, nói là vì nghĩ cho an toàn của khách đánh bạc và sòng bài, cho nên…”

Mạc Ngữ Phi âm thầm cắn răng, hừ, cái lý do chó má này mà cũng dám lấy ra nói, đám cảnh sát kia lại có thể dám nói ra lời này.

“Đến mấy người? Ngành gì? Có tỏ ý muốn kiểm tra bao lâu không?” Mạc Ngữ Phi truy hỏi, bắt đầu suy tính phải làm sao mới có thể giải quyết đám cảnh sát này. Nếu như mời tất cả vào phòng thượng khách, để người đến ngồi cùng, miễn cưỡng cầm cự một chút, lại để người dẫn đi tùy tiện xem thử, ăn một bữa cơm, có thể nhanh chóng tống bọn họ đi hay không?

“Hình như đều là cảnh quan thuộc bộ phận hành động. A, giống như là vì chuyện kiểm tra mà điều động người từ các ngành tới, tôi đều không quen biết, trước kia cũng chưa từng gặp qua. Có lẽ toàn là những cảnh quan chúng ta không biết đến đây, có Thôi cảnh quan, Dương cảnh quan, còn có một vị Trầm cảnh quan…”

Sau đó quản lý lại nói gì đó nữa nhưng Mạc Ngữ Phi đều không nghe thấy, trong đầu hắn chỉ xoay quanh một câu nói … Trầm cảnh quan. Là anh sao? Nhất định là anh, chỉ có loại người thành thật lại dễ nói chuyện như anh mới thường bị điều đến các phòng ban làm “cu li”. Anh đến, vì biết Mạc Ngữ Phi ở đây sao? Nhớ Mạc Ngữ Luân có nói qua rằng anh không biết Mạc Ngữ Phi đã quay về, nhưng vậy hiện tại đã biết rồi sao? Anh có phải là… vì hắn ở đây nên mới đến không?

Muốn gặp anh… Muốn gặp anh… Muốn gặp anh!

Mạc Ngữ Phi nói qua điện thoại một câu “Tôi tới liền”, sau đó nhảy dựng lên chạy ra khỏi phòng, hoàn toàn không để ý đến ngay cả giày cũng không mang vào, tim hắn đập dữ dội, vọt tới thang máy chuyên dụng liên tiếp ấn mạnh vào cái nút.

Thật sự là quá nhớ anh, thật sự quá nhớ anh, hãy để tôi thấy anh ấy, cho dù là liếc mắt một cái cũng được, Mạc Ngữ Phi trong lòng nói với chính mình. Trong đầu liều mình hồi tưởng khuôn mặt của người nọ, trong lòng nổi lên cảm giác chua xót đau đớn.

Lao ra khỏi thang máy, Mạc Ngữ Phi chạy đến đại sảnh, nhân viên công tác của cả hai bên đều nhìn thấy hắn. Mạc Ngữ Phi trên người khoác lên một chiếc áo choàng tắm bằng vải sa tanh màu đỏ tươi thêu đóa mẫu đơn lớn, dây lưng bên hông vì chạy nhanh mà có chút lỏng lẻo, dây lưng tung bay, mái tóc dài màu đen tán loạn bay lên ở phía sau, hai chân trần trắng nõn, Mạc Ngữ Phi lúc này đẹp đến kinh người.

Xa xa, Kiều Ni nhìn thấy cảnh này, ánh mắt đuổi theo bóng lưng Mạc Ngữ Phi, khe khẽ huýt sáo một tiếng.

Chạy vào đại sảnh, Mạc Ngữ Phi dùng ánh mắt tìm kiếm, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt của những người xung quanh.

A, thấy được rồi, người kia, ở đó! Hình bóng quen thuộc, bả vai rộng lớn, dáng người rắn rỏi, là anh! Mạc Ngữ Phi chạy qua, nhưng đột nhiên dừng lại bước chân ở nơi gần đó, ngơ ngẩn cùng mất mát nhìn.

Người kia, không, không phải! Anh không có mái tóc hơi xoăn này, anh cũng hơi cao hơn một chút.

Lúc này, người đàn ông đưa lưng về phía Mạc Ngữ Phi nghe được tiếng bước chân liền quay mặt qua, trên khuôn mặt anh tuấn là nụ cười biếng nhác, vẻ mặt lưu manh, ngũ quan của y cùng Trầm Sở Hãn cực kỳ giống nhau, nhưng vẫn có điểm khác, y không có sự oai hùng cơ trí, thanh liêm trầm ổn của Trầm Sở Hãn, y, căn bản chính là một tên tiểu tử xấu xa cà lơ phất phơ.

Trầm Sở Thiên quan sát Mạc Ngữ Phi, ánh mắt quét một vòng trên mái tóc tán loạn, quần áo lộn xộn, đầu vai hơi lộ ra, đôi môi không ngừng thở dốc cùng với đôi chân trần, đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó y nhếch môi, lộ ra nụ cười xấu xa mang theo hứng thú mỉa mai, “Tưởng là anh trai tôi đến sao? Cố ý ăn mặc thành bộ dạng này là muốn cho anh ấy xem? Đáng tiếc…” Chú ý tới vẻ thất vọng cùng sầu não tràn đầy trong mắt Mạc Ngữ Phi, trong lòng Trầm Sở Thiên càng thêm vui vẻ, “Anh vẫn là tỉnh táo lại đi! Bộ dạng này, đưa cho nhân tình hiện giờ của anh xem, hắn ta nhất định sẽ càng thêm thích thú!”

Cảm giác chua xót càng thêm dày đặc, Mạc Ngữ Phi không muốn bị Trầm Sở Thiên nhìn ra tâm tình của hắn lúc này, lui về sau một bước, cảm giác mát lạnh từ sàn nhà xuôi theo đôi chân trần truyền vào thân thể, lạnh đến tận trong lòng.

“Quái lạ, anh sao có thể cho rằng anh trai tôi sẽ đến? Dùng đầu óc của anh có được không? Anh ấy sao có thể đến!” Trầm Sở Thiên đưa ngón trỏ ra làm động tác chỉ nhẹ vào thái dương. Vẻ mặt của Mạc Ngữ Phi càng đau đớn, thì Trầm Sở Thiên lại càng vui vẻ, hiếm thấy con hồ ly luôn chiếm thế thượng phong khi tranh chấp này im lặng như thế, Trầm Sở Thiên khó dằn nổi lòng muốn dùng ngôn ngữ làm thành vũ khí để đâm hắn một phen.

“Nghe nói tình nhân mới của anh là kiểu người nghiêm khắc, anh vậy mà lại dám ở trong đại sảnh đông người chạy đến chỗ người đàn ông khác, hừ, anh không sợ hắn ta biết được thì sẽ khiển trách anh sao?” Ánh mắt lại chuyển tới chuyển lui trên người Mạc Ngữ Phi, Trầm Sở Thiên âm thầm chậc lưỡi, gần bốn năm đã trôi qua, con hồ ly này càng thêm xinh đẹp mị hoặc, áo choàng tắm màu đỏ tươi đẹp lóa mắt làm tôn thêm làn da trắng cùng mái tóc đen vẫn thật sự là mê người, không hổ thẹn với danh hiệu “Đế vương bóng đêm” trong quá khứ của hắn. “Anh mặc thành như vậy lại dám ra ngoài chạy loạn, thật sự là rất phóng đãng… Tốt xấu gì thì cũng kiểm điểm một chút đi… Đừng quên, anh bây giờ chính là người đã có chủ…”

Không đợi Trầm Sở Thiên nói hết, Mạc Ngữ Phi đột nhiên xoay người, vội vàng chạy đi. Trầm Sở Thiên ở phía sau hắn cố làm ra vẻ muốn níu giữ mà nói: “Ai, đừng đi, bọn tôi chính là đến kiểm tra… Tán gẫu tiếp đi…”

Dựa lên vách tường trong thang máy, Mạc Ngữ Phi trong lòng vô cùng đau đớn, vừa vào phòng không kềm được liền ngã nhào trên sofa. Khó chịu quá, khó chịu quá! Mất mát cùng chua xót đan xen vào nhau, hơn nữa chạy đi quá mau quá nhanh, trái tim đập dữ dội từng trận giống như đang siết chặt, Mạc Ngữ Phi trong cơn thống khổ nhắm chặt mắt lại, tay đè lên trước ngực.

Sao lại ngốc như vậy? Sao lại cho rằng người kia sẽ đến? Quá thất bại, quá thất bại! Mạc Ngữ Phi trong lòng hận chính mình. Quá ngốc! Vậy mà lại để tên tiểu tử ngu ngốc Trầm Sở Thiên kia cười nhạo một phen, đáng giận!

Phiền muộn thật lâu, Mạc Ngữ Phi lúc này mới từ trên sofa chậm rãi ngồi thẳng người dậy, tim không còn đập nhanh như vậy nữa, nhưng, trong lòng vẫn còn rất khó chịu, giống như có hòn đá rất nặng đè lên, ngay cả hô hấp cũng có chút ngưng trệ.

Trên mặt Mạc Ngữ Phi hiện lên nụ cười khổ, nụ cười dần lớn hơn, sau đó, hắn thấp giọng cười lên. Cửa được mở ra, Mạc Ngữ Phi đột nhiên ngẩng đầu trừng mắt nhìn, thấy người đi vào là Dịch Thừa Phong, sắc mặt hắn liền dịu đi đôi chút. Thấy bộ dáng Mạc Ngữ Phi tóc dài rối tung ngã nhào trên sofa thở dốc, phẫn nộ làm hốc mắt hơi hơi phiếm hồng, Dịch Thừa Phong yên lặng bước tới, lấy một tấm chăn mỏng phủ lên đầu vai của Mạc Ngữ Phi.

“Cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.”

Ngón tay khẽ run nắm chặt lấy một góc chăn lông, Mạc Ngữ Phi nhắm mắt lại nói: “Tôi có phải là rất ngốc hay không? Tôi vậy mà…”

“Không phải.” Dịch Thừa Phong bình tĩnh trả lời.

“Tôi sao lại không ngốc? Vậy mà lại để tên tiểu tử thối Trầm Sở Thiên kia cười nhạo, tên vô lại đó!” Mạc Ngữ Phi cắn răng oán hận nói.

“Vì anh ta đáng giá.”

Biết “anh ta” mà Dịch Thừa Phong đang nói ở đây ám chỉ Trầm Sở Hãn, Mạc Ngữ Phi trong lòng chợt động. Nghĩ nửa ngày, thở dài một tiếng, dùng tấm chăn bọc lấy thân thể quay về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Ni chạy đến văn phòng Mạc Ngữ Phi, cười xấu xa ngồi vào một góc trên bàn làm việc lớn của Mạc Ngữ Phi. Mạc Ngữ Phi nhìn bộ dáng công tử nhà giàu kia của Kiều Ni thì trong lòng liền tức giận, hắn theo bản năng cảm thấy Kiều Ni hôm nay đến đây tìm hắn khẳng định không có chuyện gì tốt.

“Hôm qua lúc cảnh sát đến kiểm tra, dáng vẻ lúc xuất hiện của anh cực kỳ kinh diễm nha. Tôi nhịn không được liền vì anh chìm sâu vào mê muội, à, không đúng, phải nói là, tôi luôn vì anh mà mê muội.” Kiều Ni cười nói, trong giọng nói tràn đầy ý tứ đùa giỡn.

Mạc Ngữ Phi chuyển mí mắt nhìn Kiều Ni một cái, không nói gì.

“Chậc, lần đầu tiên thấy anh công khai ăn mặc gợi cảm mê người như vậy, thật sự là… Hôm qua tôi đến tìm anh, cái tên Dịch Thừa Phong kia nói anh đã ngủ, không để tôi vào. Thật sự là đã ngủ sao? Một người, hay là hai người? Phải biết rằng, thấy anh mặc áo choàng tắm, tôi vậy mà cả đêm đều không ngủ được.” Kiều Ni nghiêng mặt qua nhìn chằm chằm Mạc Ngữ Phi, ánh mắt quét tới quét lui trên vùng cổ sau tai đang lộ ra của Mạc Ngữ Phi.

“Vậy cậu bây giờ đi ngủ đi.” Mạc Ngữ Phi lạnh lùng nói.

“Anh phải bồi tôi thì tôi mới đi.” Kiều Ni cười cực kỳ vô lại.

“Tôi kêu Dịch Thừa Phong bồi cậu.”

Kiều Ni rụt cổ lại, cậu không muốn một con sói có răng nanh lớn ngủ bên cạnh mình, cậu tiếp tục vô lại cười nói: “Tôi chỉ muốn anh…” Nói rồi, Kiều Ni vươn tay ra kéo lấy Mạc Ngữ Phi, lúc đầu ngón tay chạm đến tay áo của Mạc Ngữ Phi, chạm đến ánh mắt lạnh lùng lại nguy hiểm của Mạc Ngữ Phi, cậu liền thu tay về.

“Hả, thực chẳng thú vị, mở miệng đùa giỡn mà cũng không được.” Trong lòng hiểu rõ con hồ ly này một khi trở mặt thì cỡ nào cũng sẽ không lưu tình, Kiều Ni vẫn thật sự không có can đảm đụng vào hắn dù chỉ một chút.

“Cậu tìm người khác đùa đi, tôi phải làm việc.” Mạc Ngữ Phi thu hồi ánh mắt, một lần nữa không nhìn vào người bên cạnh.

Kiều Ni đứng thẳng người, nhìn Mạc Ngữ Phi đang vùi đầu vào công việc một hồi, sau đó cậu đắc ý cười nói: “Anh đừng tưởng chuyện hôm qua tôi cái gì cũng không biết.”

“Ha, cậu biết cái gì?” Mạc Ngữ Phi đầu cũng không thèm ngẩng liền hỏi.

“Trong số cảnh sát đến kiểm tra hôm qua có loại hình anh thích, đúng không? Aha, liếc mắt một cái cũng nhìn ra.” Kiều Ni nhớ lại, cười nói: “Tên cảnh quan họ Trầm kia, thoạt nhìn giống như tên tiểu lưu manh, tuy rằng hắn rất anh tuấn, chỉ là có chút vô lại, còn có vẻ không đứng đắn. Ha, khẩu vị của anh thật sự khiến người khác đoán không ra, xem ra tôi phải điều chỉnh hiểu biết của mình về anh thôi.” Kiều Ni vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Mạc Ngữ Phi. Trực giác của cậu nói cho cậu biết, Mạc Ngữ Phi sẽ không thích loại đàn ông kia, nhưng có thể khiến cho Mạc Ngữ Phi ở trước mặt mọi người thất lễ như vậy cũng chỉ có một lần như thế.

“Nói xong rồi? Nói xong rồi thì đi ra ngoài.” Mạc Ngữ Phi vẫn không ngẩng đầu.

“Anh có thích hắn không. Nói cho tôi đi.” Kiều Ni bắt đầu chơi xấu, kì kèo không chịu rời đi.

“Không!” Mạc Ngữ Phi chắc như đinh đóng cột phủ nhận.

“Vậy thì anh đi tìm hắn làm gì?”

“Cậu không cần lo.”

“Hừ hừ,” Kiều Ni cười xấu xa mấy tiếng, đắc ý đong đưa thân thể, rồi nói: “Anh đừng xem thường tôi, tôi cái gì cũng biết đấy. Người họ Trầm kia anh không thích, nhưng người họ Trầm khác thì anh lại thích.”

Bút trong tay Mạc Ngữ Phi tạm dừng một chút.

Kiều Ni nhìn ra được, tiếp tục cười nói: “Anh còn nhớ đĩa CD anh từng cho tôi và Hương Xuyên xem qua không? Sĩ quan huấn luyện của trường cảnh sát ở trong đó, tôi vốn thực sự xem anh ta là người do hoạt hình 3D làm ra. Ngày hôm qua thấy được Trầm cảnh quan thì tôi mới biết, vốn thật sự là người thật! Là anh trai của Trầm cảnh quan. Hừ hừ, anh đừng xem thường mạng lưới tình báo của tôi.”

Mạc Ngữ Phi buông bút xuống, xoay người nhìn chằm chằm vào Kiều Ni, ánh mắt vốn bình thường dần dần nổi lên sát khí độc ác, nhìn thấy khiến Kiều Ni trong lòng nổi lên một trận sợ hãi.

“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì đi ra ngoài!”

“Tôi… Tôi vì sao phải ra ngoài!” Kiều Ni cố làm ra vẻ nói, cố tình chớp mắt bày ra vẻ vô tội.

Mạc Ngữ Phi tiếp tục dùng ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm vào Kiều Ni, thấy đối phương vẫn cứ ỳ ra không chịu đi, Mạc Ngữ Phi trực tiếp từ trong ngăn kéo bàn làm việc lấy ra một khẩu súng lục, rầm một tiếng mở chốt an toàn ra.

Kiều Ni sợ ngây người, cậu đang nghĩ Mạc Ngữ Phi chắc hẳn thật sự không dám nổ súng đâu, thì cùng lúc đó, “đoàng” một tiếng súng vang, thanh âm ở trong văn phòng khép kín nghe đến đinh tai nhức óc.

“A!” Kiều Ni kêu một tiếng chói tai. Từ lúc cậu nhìn thấy súng đến lúc súng bắn chỉ ngắn ngủn mấy giây, cậu căn bản ngay cả thời gian chuẩn bị tâm lý cũng không có, quả thực là bị dọa sợ.

“Anh làm thật hả!” Kiều Ni cảm thấy cơn gió mạnh do viên đạn tạo ra khi sượt qua hai má cậu dường như vẫn còn nóng bỏng, trong gió tựa hồ còn mang theo xúc cảm của kim loại.

Mạc Ngữ Phi hơi nheo mắt lại, tự tiếu phi tiếu, ngón tay giữ trên cò súng hơi hơi động. Kiều Ni lại phát ra tiếng kêu chói tai lần nữa, ôm đầu vội vàng chạy đi.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Nghe được tiếng súng, Dịch Thừa Phong vội vàng chạy đến xem, đúng lúc đụng phải Kiều Ni, mắt thấy Kiều Ni đang chạy đi.

Mạc Ngữ Phi sắc mặt tái nhợt, không nói một lời, thu khẩu súng lại, vươn tay quét toàn bộ mọi thứ trên bàn xuống sàn nhà, sau đó giận dữ bỏ đi, để lại Dịch Thừa Phong yên lặng ngồi xổm trên đất nhặt từng thứ lên đặt lại chỗ cũ.

Mấy ngày sau đó, Mạc Ngữ Phi vẫn là trung tâm áp suất thấp của công ty, không ai dám đến gần hắn trong phạm vi bán kính 1m. Thậm chí ngay cả khách hàng chính cũng không nhìn thấy nụ cười của hắn.

“Chậc, thực đáng sợ, giống như ma quỷ vậy!” Kiều Ni thè lưỡi ra phàn nàn với Hương Xuyên và Dịch Thừa Phong.

“Ai bảo cậu chọc anh ta.” Hương Xuyên đan chéo tay, bày ra một bộ dáng chế giễu.

“Cô…”

“Cậu – đáng – đời!”

“Chính anh ta nhìn nhầm người, đâu liên quan gì đến tôi, muốn oán trách thì phải trách mắt anh ta không tốt.” Kiều Ni lầm bầm.

Hương Xuyên không thèm để ý đến Kiều Ni, cô đau lòng cho Mạc Ngữ Phi, hỏi Dịch Thừa Phong: “Làm sao đây? Có cần đi khuyên nhủ anh ta không?”

“Không cần đâu, để qua vài ngày thì tốt rồi.”

“Còn có mấy ngày nữa à.” Kiều Ni ôm đầu.

Hương Xuyên hung hăng trừng mắt nhìn Kiều Ni, “Đều tại cậu!”

Thời gian trôi qua, tâm tình Mạc Ngữ Phi đã chuyển biến tốt đẹp, cảm xúc giận, hận, oán trách, xấu hổ vân vân ở trong lòng chậm rãi tiêu tan.

Sắp đến Giáng sinh, việc kinh doanh của sòng bạc càng ngày càng tăng, trong lúc Mạc Ngữ Phi ổn định nghiệp vụ sòng bạc hiện có thì kế hoạch thu mua mới cũng được trình lên, hắn bận rộn cả lên, tâm tư chuyển đến trên công việc.

Chập tối lúc cuối tuần, Mạc Ngữ Phi trở lại căn phòng tổng thống của hắn, đột nhiên phát hiện Dịch Thừa Phong ngày thường giống như hình với bóng vậy mà lại không thấy đâu, Mạc Ngữ Phi trong lòng thực sự bất ngờ, mặt tỉnh bơ tìm kiếm một chút ở tầng trệt, cũng không tìm thấy.

Con sói kia chạy đi đâu rồi?

Ngồi trong phòng một chặp, Mạc Ngữ Phi cảm thấy trong lòng rất không thoải mái. Cảm giác bất an vì vệ sĩ đột nhiên biến mất cùng cảm giác mất mát khi một người bạn đột nhiên xa rời hắn, song song đánh sâu vào trong tim hắn. Dựa vào bản năng của yêu thú, Mạc Ngữ Phi cảm thấy Dịch Thừa Phong không đi đâu xa, nhưng anh ta giống như đang cố sức tránh né Mạc Ngữ Phi.

Anh ta có cái gì mà phải tránh né? Có cái gì giấu diếm không thể để Mạc Ngữ Phi biết?

Hóa thành hồ ly, Mạc Ngữ Phi ở trong phòng đi từng bước, dựng lỗ tai chú ý lắng nghe. Cuối cùng, Mạc Ngữ Phi tóm được một chút tiếng động khác thường. Đại hồ ly tuyết trắng xoay mình chạy ra khỏi phòng.

Hóa thân thành hình người lần nữa, lấy chìa khóa trong tay mở khóa cửa của một căn phòng ngày thường không hay dùng tới, Mạc Ngữ Phi đột nhiên đẩy cửa ra, Dịch Thừa Phong quả nhiên ở bên trong, đồng thời, ở trong còn có một người khác. Thấy hai người kia đều quay đầu lại nhìn hắn, Mạc Ngữ Phi đột nhiên có loại cảm giác ngượng ngùng, giống như hắn đã bắt gặp phải cái gì đó, vậy mà lại cảm thấy xấu hổ.

“Cậu tìm tôi?” Dịch Thừa Phong mở miệng trước.

“Anh… ở đây làm gì?” Mạc Ngữ Phi nói xong, ánh mắt đánh giá người thanh niên bên cạnh Dịch Thừa Phong. Người thanh niên này Mạc Ngữ Phi chưa từng gặp qua, bộ dáng không tệ, dáng người cao to, tướng mạo tuấn tú, đặc biệt là nụ cười như ánh mặt trời kia của cậu ta, cực kỳ khiến người khác thích thú.

“Tôi…” Ánh mắt của Dịch Thừa Phong chuyển qua lại giữa Mạc Ngữ Phi và người đứng đối diện với anh một chút, hạ mi mắt xuống, vẻ mặt lộ ra vài phần ngượng ngùng.

Hể, con sói này, vậy mà cũng biết đỏ mặt! Mạc Ngữ Phi càng thêm kinh ngạc, nổi lên thắc mắc đối với thân phận của người thanh niên.

“Xin chào, tôi tên Lê Thiếu Đường, là bạn trai của Dịch đại ca.” Người thanh niên dùng thanh âm tràn đầy sức sống lớn tiếng tự mình giới thiệu, điều này khiến Dịch Thừa Phong và Mạc Ngữ Phi trong nháy mắt đều trở nên cứng nhắc.

Người này thật dũng cảm. Mạc Ngữ Phi thầm nghĩ.

Mặt Dịch Thừa Phong càng thêm đỏ, nhìn Lê Thiếu Đường một cái, nhưng không hề phản bác. Mạc Ngữ Phi biết, đối với đoạn quan hệ này, con sói này đã thừa nhận rồi.

“Thì ra…” Mạc Ngữ Phi gật đầu, “Hai người quen biết nhau lúc nào?”

“Cũng chưa được bao lâu. Tôi là bác sĩ thực tập của bệnh viện thành phố, trước mắt đang được luân chuyển đến từng phòng ban. Dịch đại ca đến kiểm tra sức khỏe thì gặp tôi. Bây giờ chúng tôi là người yêu.”

Mạc Ngữ Phi cơ hồ muốn bật cười. Tay bác sĩ mới này thật sự là thanh niên nhiệt huyết và thẳng thắn.

“Chúng tôi có thể hẹn hò không?” Lê Thiếu Đường nhìn Mạc Ngữ Phi, vẻ mặt chờ mong hỏi.

“Ấy, chuyện này… chuyện này cậu phải hỏi anh ta chứ.” Mạc Ngữ Phi nhịn cười, chỉ chỉ Dịch Thừa Phong đang khó xử ở một bên.

“Anh ấy nói anh ấy là vệ sĩ của anh, yêu cầu 24 tiếng bảo vệ anh, không thể tùy tiện ra ngoài hẹn hò với tôi. Có thể cho anh ấy thời gian nghỉ mấy tiếng không? Bác sĩ thực tập chúng tôi luôn bị bóc lột đến thê thảm, thời gian riêng ít đến đáng thương, tôi có thể sắp xếp một chút thời gian cũng không dễ gì, tôi muốn cùng Dịch đại ca hẹn hò một bữa.” Ánh sáng trong mắt Lê Thiếu Đường chớp động, giống như động vật nhỏ nhìn Mạc Ngữ Phi.

Mạc Ngữ Phi nhìn Dịch Thừa Phong vẫn luôn che mặt quay sang hướng khác, a ha, con sói trầm lắng kia vậy mà lại bị con thỏ trắng ngây thơ nhiệt tình này cho vào tròng, có bao nhiêu là thú vị. Mạc Ngữ Phi gật đầu, “Ừ, đi đi.”

“Cảm ơn anh!” Lê Thiếu Đường lớn tiếng nói, sau đó kéo lấy cánh tay Dịch Thừa Phong, thân thiết kéo anh ra ngoài, “Chúng ta đi thôi.”

“Cậu…” Dịch Thừa Phong quay đầu nhìn Mạc Ngữ Phi.

Mạc Ngữ Phi hướng Dịch Thừa Phong vẫy tay, “Chơi vui vẻ nha.”

Nhìn không ra con sói kia có chút nào không muốn đi, Mạc Ngữ Phi trong lòng cảm thấy cực kỳ thú vị.

Lê Thiếu Đường tự nhiên ôm lấy cánh tay Dịch Thừa Phong, thân thể dán chặt lại, Dịch Thừa Phong ngượng ngùng trốn tránh, anh đẩy Lê Thiếu Đường ra, Lê Thiếu Đường lại kề sát tới, hai người giống như liếc mắt đưa tình cùng nắm tay nhau mà đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương