Giáo Sư Từ Nhớ Mãi Không Quên
-
C69: Ngoại truyện 11 - tương lai mai này phần 4
Sau khi lễ trao giải kết thúc rất nhiều công ty tổ chức tiệc mừng, công ty giải trí Cửu Nghiệp cũng vậy.
Tổng giám đốc điều hành Cửu Nghiệp Lý Dật Kha cũng đến lễ trao giải, khi kết thúc thì mời Từ Thanh Xuyên, Triệu Thính Khê và mọi người cùng nhau tụ tập.
Từ Thanh Xuyên hỏi ý Triệu Thính Khê, cô vui vẻ đồng ý.
Trợ lý đặt một phòng bao, nhóm mười mấy người chia làm hai bàn.
Từ Thanh Xuyên và Triệu Thính Khê ngồi cùng một bàn, Lý Dật Kha ngồi bên cạnh hai người, Thiên Trúc lặng lẽ ngồi bên bàn còn lại.
Bầu không khí ở Cửu Nghiệp rất hài hòa, mọi người quen biết nhau, nên ăn bữa cơm này rất thoải mái.
Vài ly rượu vào bụng, trợ lý tổng đổi cách xưng hô với Triệu Thính Khê thành “Sếp”, các nghệ sĩ khác cũng gọi theo.
Triệu Thính Khê vội xua tay, “Đừng đừng đừng, tôi chỉ là một nghệ sĩ, không có kinh nghiệm quản lý, tôi mà nhận Cửu Nghiệp thì không lâu sau làm tổn hại hết tâm huyết của mọi người mất.”
Lý Dật Kha cười thầm, ảnh hậu đánh giá thấp thực lực của Cửu Nghiệp quá.
Từ Thanh Xuyên nhéo nhẹ tay cô nói: “Đã bảo tặng cho em thì sẽ tặng, các nhân viên của anh đều đang ở đây, em đừng làm anh mất mặt chứ.”
Triệu Thính Khê nghịch ngợm chớp mắt, “Oa, hôm nay anh Từ diễn bá đạo tổng tài sao?”
Từ Thanh Xuyên cười: “Sếp tổng là thật, có bá đạo hay không nghe theo em.”
Triệu Thính Khê đỏ mặt, véo tay anh.
“Không đùa em đâu.” Từ Thanh Xuyên nói: “Nhận Cửu Nghiệp, về sau Lý Dật Kha sẽ trợ giúp em. Nếu thật sự không muốn làm thì ít nhất hãy nhớ cuối năm đến công ty lấy tiền.”
“Vậy..được thôi.” Triệu Thính Khê ra dấu ok, “cố gắng” tiếp nhận.
Lần này “sếp” của mọi người rất danh chính ngôn thuận, khá nhiều người đến mời rượu.
Trợ lý tổng phát hiện Thiên Trúc đang ngồi trong góc vì thế gọi: “Thiên Thiên, không mời rượu sao?”
Vai Thiên Trúc run lên, chậm rãi đến gần, cô ta rót một ly rượu nói: “Chị Khê Khê…”
Triệu Thính Khê nghiêng đầu: “Tôi không thích người khác gọi mình bằng chị, trông già lắm.”
Thiên Trúc lúng túng nhếch môi, sửa lời: “Khê Khê.”
Triệu Thính Khê nhìn cô ta, “Cô Thiên Trúc, hình như chúng ta không quen biết.” Cô cười nâng ly rượu trong tay lên nói với mọi người: “Sau này sẽ là đồng nghiệp với mọi người, chúng ta cùng uống một ly nào.”
Thiên Trúc với mọi người cùng nâng ly, uống một hơi cạn sạch.
Ai nấy cho rằng vừa rồi Triệu Thính Khê đang đùa giỡn với Thiên Trúc, xem như một khúc nhạc nhẹ trôi qua.
Triệu Thính Khê không mấy để ý, một lúc sau bèn vào nhà vệ sinh trang điểm lại, vừa bước ra thì thấy Thiên Trúc đang đứng trước bệ rửa tay.
Cô ta chần chừ nói: “Tôi xin lỗi chuyện ở lễ trao giải.”
Triệu Thính Khê nhíu mày: “Thật tâm xin lỗi hả?”
Thiên Trúc nghẹn lời.
Triệu Thính Khê cười khẽ khoanh tay đứng nhìn cô ta, “Cô không thật tâm xin lỗi tôi, tôi cũng sẽ không thật lòng đón nhận lời xin lỗi của cô, giữ vẻ bằng mặt không bằng lòng hoài cô không mệt à?”
Thiên Trúc không hiểu ý, cau mày nhìn cô.
Triệu Thính Khê vỗ vai cô ta, đi vòng sang một bên nói: “Cô yên tâm, Cửu Nghiệp sẽ không chèn ép cô, chỉ cần cô nổi thì công ty sẽ tận lực giúp đỡ. Cô làm nghệ sĩ kiếm tiền, tôi làm sếp cũng kiếm tiền, nước sông không phạm nước giếng, vui vẻ tự do không tốt hả?”
Sau khi Triệu Thính Khê rời đi, Thiên Trúc bỗng nhiên bật cười.
Mình so đo với cô ấy vì vị trí ảnh hậu, nhưng người ta hoàn toàn không xem mình ra gì.
Vì không để ý nên mọi hành động của cô ta đều không ảnh hưởng đến cô.
Lười chèn ép cô ta, lười để ý cô ta, cô ta cũng chỉ là công cụ kiếm tiền của chúng tôi thôi.
Giờ phút này Thiên Trúc bi ai hiểu ra, mình không những thua Triệu Thính Khê một giải ảnh hậu mà còn khác biệt nhau một trời một vực.
Sau khi buổi tụ họp kết thúc, Lý Dật Kha ra về cùng mọi người, Từ Thanh Xuyên gọi tài xế đến đón Triệu Thính Khê rời đi
“Chúng ta đi đâu vậy?” Cô nghiêng đầu hỏi.
Trên người cô tản ra mùi rượu nhàn nhạt, Từ Thanh Xuyên khẽ đặt đầu cô lên ngực mình, “Đi đến nơi mà em muốn đi nhất.”
Đầu óc Triệu Thính Khê xoay vòng, cô cười khúc khích gật đầu.
Mặc kệ đi đến đâu, miễn cùng anh thì sẽ không sợ.
Hơn 40 phút sau, xe chạy vào khu nghỉ dưỡng. Đây là một một khu suối nước nóng theo chủ đề nghỉ dưỡng; gộp công viên, khách sạn và hội sở tư nhân làm một. Đập vào mắt là thảm thực vật đắt tiền, xe chạy dọc theo đường chính khoảng 10 phút thì đến sảnh chính của khách sạn.
Triệu Thính Khê mừng như điên, kéo tay Từ Thanh Xuyên nhỏ giọng nói: “Oa, là khách sạn suối nước nóng mà em vẫn lưu luyến!” Trong mắt cô như chứa những ngôi sao lấp lánh: “Thầy Từ tốt quá đi! Anh đặt lúc nào vậy?”
“Vào lúc em nói em chỉ muốn ngâm suối nước nóng cùng anh.” Từ Thanh Xuyên cười hỏi: “Sao nào, nơi này có làm hài lòng em không?”
“Có có có!” Triệu Thính Khê gật đầu liên tục, “Hôm nay quá nhiều bất ngờ, em thực sự rất vui.”
Dọc theo các dãy phòng ở khách sạn có ba kiểu suối nước nóng khác nhau, Triệu Thính Khê thích không thôi.
Từ Thanh Xuyên dẫn cô vào phòng tắm, “Em mới uống rượu, hôm nay không thể ngâm suối nước nóng, ngoan, đã trễ lắm rồi, đi ngủ sớm thôi.”
Triệu Thính Khê đáng thương nhìn anh nhưng đều vô dụng.
Cô đành nghe lời đi rửa mặt, có thể do quá mệt mỏi nên cô nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Sáng ngày hôm sau, Từ Thanh Xuyên vừa mở mắt ra thì phát hiện người bên cạnh đã sớm mất tích. Anh bước xuống giường, đúng lúc Triệu Thính Khê ở bên ngoài về.
“Anh dậy rồi à?” Cô khôi phục dáng vẻ tràn đầy sức sống, “Em mới vừa xuống dưới dạo một vòng, bên kia có một cái hồ nhân tạo, không khí bên ngoài rất tốt, anh có muốn đi vận động chút không?”
Từ Thanh Xuyên nhẹ “Ừ” một tiếng, do vừa mới tỉnh ngủ nên giọng mũi nồng đậm, nghe rất êm tai.
“Thay áo tắm hai mảnh của em đi.” Anh nói.
Thay áo tắm hai mảnh?
Định dẫn cô đi ngâm suối nước nóng sao?
Triệu Thính Khê không nghĩ nhiều, vui vẻ thay áo tắm thật rồi đi ra.
Từ Thanh Xuyên rửa mặt đơn giản, mặc áo ngủ ngồi trước giường
“Anh không thay quần áo hả?” Cô thúc giục.
Người đàn ông giang tay ra ôm cô vào trong ngực, đặt cằm lên vai cô, trầm giọng hỏi: “Hình như em nợ anh gì đó, quên rồi à?”
Tim Triệu Thính Khê đập rộn lên, đỏ từ mặt đến cổ, khó khăn hỏi: “Em…nợ anh cái gì?”
“Trước khi Thang Nghê gọi điện đến…” Anh nhắc nhỡ rõ ràng.
Triệu Thính Khê kịp phản ứng, theo bản năng muốn chạy nhưng bị anh giữ lại đẩy ngã ra giường.
Hơn 1 giờ sau, Triệu Thính Khê đau lòng nhìn bảo bối của mình, vẫn chưa mặc được áo tắm yêu dấu…
Từ Thanh Xuyên ôm vai cô, “Xin lỗi.” Anh nhẹ giọng cười, “Vừa rồi không khống chế được lực độ…”
Triệu Thính Khê che miệng anh, “Đừng nói nữa!”
Từ Thanh Xuyên gật đầu, hôn lên tay của cô một cái, “Đền em một bộ nhé?”
Triệu Thính Khê bĩu môi không nói lời nào.
Từ Thanh Xuyên nhướng mày, “Mười bộ.”
Triệu Thính Khê: “…”
Từ Thanh Xuyên: “Một trăm bộ!”
Triệu Thính Khê: “Rồi rồi rồi, em đầu hàng!” Thật sự rất sợ anh mua 100 bộ áo tắm, cô nào có buôn sỉ.
Thấy cô chịu nói chuyện, Từ Thanh Xuyên nhẹ giọng hỏi: “Em đói bụng chưa, dẫn em đi ăn nha?”
Bụng của Triệu Thính Khê đã sớm kêu ùng ục, cô nhanh chóng thay quần áo.
Hai người đến nhà hàng món Trung của khu nghỉ dưỡng, do đã qua thời gian ăn bữa sáng nên gọi vài món rồi ngồi vào chỗ ngồi gần cửa sổ.
Trong nhà hàng khá đông khách, may là nơi này thanh tĩnh không quá ồn ào.
Triệu Thính Khê nhìn một bóng dáng cách đó không xa, “Thầy Từ, anh nhìn bên đó kìa, sao quen vậy ta?”
Từ Thanh Xuyên nghe thế thì nhìn theo, “Là Đới Phi?”
Triệu Thính Khê gật mạnh đầu, rón rén đi đến sau lưng người đó rồi vỗ lên vai cô ấy một cái.
Đới Phi quay đầu, thấy vẻ mặt “Quả nhiên là cô không thôi tôi quê chết” của Triệu Thính Khê.
Đới Phi thoáng kinh ngạc: “Sao cô lại ở đây?”
Triệu Thính Khê ngượng ngùng chỉ chỉ Từ Thanh Xuyên.
Đới Phi sáng tỏ: “À, cùng nghỉ dưỡng hả?”
Từ Thanh Xuyên đi đến chào hỏi với Đới Phi.
Triệu Thính Khê dính lấy cô ấy không chịu đi, anh đành gọi phục vụ đến giải thích.
Hai cô gái đã lâu không gặp nên trò chuyện với nhau, chợt ở bàn gần kề lóe lên ánh đèn khiến hai người chú ý.
Người chụp là một đôi tình nhân, người đàn ông chụp lén hộ bạn gái, nhưng quên tắt đèn flash, bạn gái trách móc trừng anh ta một cái
Triệu Thính Khê đi đến, lịch sự nói: “Xin lỗi, phiền bạn xóa hình giúp.”
Người đàn ông liếc nhìn bạn gái sau đó bỏ điện thoại vào túi.
Triệu Thính Khê nói lần nữa: “Anh này, phiền anh xóa hình vừa chụp giúp.”
Bạn gái người đó bực bội: “Nghệ sĩ thì làm kiêu à, sao cô biết chúng tôi chụp hình cô?”
Triệu Thính Khê: “Có chụp hay không lấy điện thoại ra sẽ biết.”
Cô gái nghển cổ lên: “Điện thoại của chúng tôi, dựa vào đâu phải lấy ra cho cô nhìn.”
Từ Thanh Xuyên kéo Triệu Thính Khê lại, “Hai bạn, nếu các bạn không muốn lấy ra cũng được, chúng tôi sẽ báo cảnh sát. Trông dáng vẻ hai người đến đây để nghỉ dưỡng, một khi làm lớn chuyện đều không tốt với ai cả.”
Cô gái kia có vẻ hơi sợ sệt, người đàn ông lại không sợ, ngược lại còn an ủi bạn gái nói: “Đừng sợ, đây là khu nghỉ dưỡng cao cấp, sẽ không để cảnh sát dẫn khách hàng đi đâu.”
Còn chưa nói hết câu một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu đi cùng đoàn người đến. Người đi đầu có đường nét khuôn mặt lạnh lùng, mang lại một cảm giác áp bức mãnh liệt.
Trợ lý bên cạnh nói: “Mọi người, đây là Giang tổng của khu nghỉ dưỡng, biết được mọi người đang có mâu thuẫn nên cố tình đến đây để giải thích.”
Giang tổng quan sát đôi nam nữ, lạnh giọng nói nói: “Thưa quý khách, khu nghỉ dưỡng của chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ khách hàng không bị chụp lén, nếu hai người không chịu hợp tác chúng tôi sẽ trực tiếp lựa chọn xử lý theo luật pháp.”
Cặp tình nhân nhìn nhóm người đông đúc ở đối diện, sắp không thở nổi.
Người phụ nữ kéo tay áo người đàn ông, bảo anh ta nhanh xóa hình đi.
Người đàn ông đó không kiên trì nữa, xóa hình rồi đưa cho Triệu Thính Khê kiểm chứng.
Giang tổng hỏi trợ lý: “Hai vị khách này ở phòng gì?”
Trợ lý đáp: “Phòng có view núi.”
Giang tổng gật đầu, “Đổi thành phòng Tổng thống.” Anh ấy quay sang hai người đó, giọng điệu cứng rắn như cũ: “Cảm ơn đã hợp tác.”
Đôi tình nhân bị dẫn đi đổi phòng, dọc đường hai chân như muốn nhũn ra.
Giang tổng bảo cấp dưới rời đi nhìn Đới Phi bên cạnh, khuôn mặt vốn lạnh lùng lập tức dịu dàng: “A Phi.”
Đới Phi hiếm khi lộ vẻ ngại ngùng, cô ấy ôm cánh tay Giang tổng giới thiệu mọi người với nhau: “Đây là chồng sắp cưới của tôi, gọi anh ấy bằng Tiểu Giang là được. Đây là bạn tốt của em, Triệu Thính Khê, em thường nhắc với anh đó, còn đây là chồng cô ấy Từ Thanh Xuyên.”
Mọi người chào hỏi đơn giản.
Triệu Thính Khê kéo Đới Phi lại nhỏ giọng hỏi: “Cô thế này là sao, mấy hôm không gặp đã có luôn chồng sắp cưới á?? Hơn nữa lai lịch người này thế nào? Có thể hiên ngang đi trong khu nghỉ dưỡng này.”
Đới Phi cười cười: “Đi hiên ngang vì khu nghỉ dưỡng này là của anh ấy, còn tôi có được chồng sắp cưới thì phải cảm ơn cô nha! Còn nhớ hôm cô bị tung tin có người yêu không, tôi muốn giúp cô hạ nhiệt hot search nên tự tung tin tôi có người mình thích đấy?”
Triệu Thính Khê gật gù.
Đới Phi nhướng mày: “Chính là anh ấy.”
Tổng giám đốc điều hành Cửu Nghiệp Lý Dật Kha cũng đến lễ trao giải, khi kết thúc thì mời Từ Thanh Xuyên, Triệu Thính Khê và mọi người cùng nhau tụ tập.
Từ Thanh Xuyên hỏi ý Triệu Thính Khê, cô vui vẻ đồng ý.
Trợ lý đặt một phòng bao, nhóm mười mấy người chia làm hai bàn.
Từ Thanh Xuyên và Triệu Thính Khê ngồi cùng một bàn, Lý Dật Kha ngồi bên cạnh hai người, Thiên Trúc lặng lẽ ngồi bên bàn còn lại.
Bầu không khí ở Cửu Nghiệp rất hài hòa, mọi người quen biết nhau, nên ăn bữa cơm này rất thoải mái.
Vài ly rượu vào bụng, trợ lý tổng đổi cách xưng hô với Triệu Thính Khê thành “Sếp”, các nghệ sĩ khác cũng gọi theo.
Triệu Thính Khê vội xua tay, “Đừng đừng đừng, tôi chỉ là một nghệ sĩ, không có kinh nghiệm quản lý, tôi mà nhận Cửu Nghiệp thì không lâu sau làm tổn hại hết tâm huyết của mọi người mất.”
Lý Dật Kha cười thầm, ảnh hậu đánh giá thấp thực lực của Cửu Nghiệp quá.
Từ Thanh Xuyên nhéo nhẹ tay cô nói: “Đã bảo tặng cho em thì sẽ tặng, các nhân viên của anh đều đang ở đây, em đừng làm anh mất mặt chứ.”
Triệu Thính Khê nghịch ngợm chớp mắt, “Oa, hôm nay anh Từ diễn bá đạo tổng tài sao?”
Từ Thanh Xuyên cười: “Sếp tổng là thật, có bá đạo hay không nghe theo em.”
Triệu Thính Khê đỏ mặt, véo tay anh.
“Không đùa em đâu.” Từ Thanh Xuyên nói: “Nhận Cửu Nghiệp, về sau Lý Dật Kha sẽ trợ giúp em. Nếu thật sự không muốn làm thì ít nhất hãy nhớ cuối năm đến công ty lấy tiền.”
“Vậy..được thôi.” Triệu Thính Khê ra dấu ok, “cố gắng” tiếp nhận.
Lần này “sếp” của mọi người rất danh chính ngôn thuận, khá nhiều người đến mời rượu.
Trợ lý tổng phát hiện Thiên Trúc đang ngồi trong góc vì thế gọi: “Thiên Thiên, không mời rượu sao?”
Vai Thiên Trúc run lên, chậm rãi đến gần, cô ta rót một ly rượu nói: “Chị Khê Khê…”
Triệu Thính Khê nghiêng đầu: “Tôi không thích người khác gọi mình bằng chị, trông già lắm.”
Thiên Trúc lúng túng nhếch môi, sửa lời: “Khê Khê.”
Triệu Thính Khê nhìn cô ta, “Cô Thiên Trúc, hình như chúng ta không quen biết.” Cô cười nâng ly rượu trong tay lên nói với mọi người: “Sau này sẽ là đồng nghiệp với mọi người, chúng ta cùng uống một ly nào.”
Thiên Trúc với mọi người cùng nâng ly, uống một hơi cạn sạch.
Ai nấy cho rằng vừa rồi Triệu Thính Khê đang đùa giỡn với Thiên Trúc, xem như một khúc nhạc nhẹ trôi qua.
Triệu Thính Khê không mấy để ý, một lúc sau bèn vào nhà vệ sinh trang điểm lại, vừa bước ra thì thấy Thiên Trúc đang đứng trước bệ rửa tay.
Cô ta chần chừ nói: “Tôi xin lỗi chuyện ở lễ trao giải.”
Triệu Thính Khê nhíu mày: “Thật tâm xin lỗi hả?”
Thiên Trúc nghẹn lời.
Triệu Thính Khê cười khẽ khoanh tay đứng nhìn cô ta, “Cô không thật tâm xin lỗi tôi, tôi cũng sẽ không thật lòng đón nhận lời xin lỗi của cô, giữ vẻ bằng mặt không bằng lòng hoài cô không mệt à?”
Thiên Trúc không hiểu ý, cau mày nhìn cô.
Triệu Thính Khê vỗ vai cô ta, đi vòng sang một bên nói: “Cô yên tâm, Cửu Nghiệp sẽ không chèn ép cô, chỉ cần cô nổi thì công ty sẽ tận lực giúp đỡ. Cô làm nghệ sĩ kiếm tiền, tôi làm sếp cũng kiếm tiền, nước sông không phạm nước giếng, vui vẻ tự do không tốt hả?”
Sau khi Triệu Thính Khê rời đi, Thiên Trúc bỗng nhiên bật cười.
Mình so đo với cô ấy vì vị trí ảnh hậu, nhưng người ta hoàn toàn không xem mình ra gì.
Vì không để ý nên mọi hành động của cô ta đều không ảnh hưởng đến cô.
Lười chèn ép cô ta, lười để ý cô ta, cô ta cũng chỉ là công cụ kiếm tiền của chúng tôi thôi.
Giờ phút này Thiên Trúc bi ai hiểu ra, mình không những thua Triệu Thính Khê một giải ảnh hậu mà còn khác biệt nhau một trời một vực.
Sau khi buổi tụ họp kết thúc, Lý Dật Kha ra về cùng mọi người, Từ Thanh Xuyên gọi tài xế đến đón Triệu Thính Khê rời đi
“Chúng ta đi đâu vậy?” Cô nghiêng đầu hỏi.
Trên người cô tản ra mùi rượu nhàn nhạt, Từ Thanh Xuyên khẽ đặt đầu cô lên ngực mình, “Đi đến nơi mà em muốn đi nhất.”
Đầu óc Triệu Thính Khê xoay vòng, cô cười khúc khích gật đầu.
Mặc kệ đi đến đâu, miễn cùng anh thì sẽ không sợ.
Hơn 40 phút sau, xe chạy vào khu nghỉ dưỡng. Đây là một một khu suối nước nóng theo chủ đề nghỉ dưỡng; gộp công viên, khách sạn và hội sở tư nhân làm một. Đập vào mắt là thảm thực vật đắt tiền, xe chạy dọc theo đường chính khoảng 10 phút thì đến sảnh chính của khách sạn.
Triệu Thính Khê mừng như điên, kéo tay Từ Thanh Xuyên nhỏ giọng nói: “Oa, là khách sạn suối nước nóng mà em vẫn lưu luyến!” Trong mắt cô như chứa những ngôi sao lấp lánh: “Thầy Từ tốt quá đi! Anh đặt lúc nào vậy?”
“Vào lúc em nói em chỉ muốn ngâm suối nước nóng cùng anh.” Từ Thanh Xuyên cười hỏi: “Sao nào, nơi này có làm hài lòng em không?”
“Có có có!” Triệu Thính Khê gật đầu liên tục, “Hôm nay quá nhiều bất ngờ, em thực sự rất vui.”
Dọc theo các dãy phòng ở khách sạn có ba kiểu suối nước nóng khác nhau, Triệu Thính Khê thích không thôi.
Từ Thanh Xuyên dẫn cô vào phòng tắm, “Em mới uống rượu, hôm nay không thể ngâm suối nước nóng, ngoan, đã trễ lắm rồi, đi ngủ sớm thôi.”
Triệu Thính Khê đáng thương nhìn anh nhưng đều vô dụng.
Cô đành nghe lời đi rửa mặt, có thể do quá mệt mỏi nên cô nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
Sáng ngày hôm sau, Từ Thanh Xuyên vừa mở mắt ra thì phát hiện người bên cạnh đã sớm mất tích. Anh bước xuống giường, đúng lúc Triệu Thính Khê ở bên ngoài về.
“Anh dậy rồi à?” Cô khôi phục dáng vẻ tràn đầy sức sống, “Em mới vừa xuống dưới dạo một vòng, bên kia có một cái hồ nhân tạo, không khí bên ngoài rất tốt, anh có muốn đi vận động chút không?”
Từ Thanh Xuyên nhẹ “Ừ” một tiếng, do vừa mới tỉnh ngủ nên giọng mũi nồng đậm, nghe rất êm tai.
“Thay áo tắm hai mảnh của em đi.” Anh nói.
Thay áo tắm hai mảnh?
Định dẫn cô đi ngâm suối nước nóng sao?
Triệu Thính Khê không nghĩ nhiều, vui vẻ thay áo tắm thật rồi đi ra.
Từ Thanh Xuyên rửa mặt đơn giản, mặc áo ngủ ngồi trước giường
“Anh không thay quần áo hả?” Cô thúc giục.
Người đàn ông giang tay ra ôm cô vào trong ngực, đặt cằm lên vai cô, trầm giọng hỏi: “Hình như em nợ anh gì đó, quên rồi à?”
Tim Triệu Thính Khê đập rộn lên, đỏ từ mặt đến cổ, khó khăn hỏi: “Em…nợ anh cái gì?”
“Trước khi Thang Nghê gọi điện đến…” Anh nhắc nhỡ rõ ràng.
Triệu Thính Khê kịp phản ứng, theo bản năng muốn chạy nhưng bị anh giữ lại đẩy ngã ra giường.
Hơn 1 giờ sau, Triệu Thính Khê đau lòng nhìn bảo bối của mình, vẫn chưa mặc được áo tắm yêu dấu…
Từ Thanh Xuyên ôm vai cô, “Xin lỗi.” Anh nhẹ giọng cười, “Vừa rồi không khống chế được lực độ…”
Triệu Thính Khê che miệng anh, “Đừng nói nữa!”
Từ Thanh Xuyên gật đầu, hôn lên tay của cô một cái, “Đền em một bộ nhé?”
Triệu Thính Khê bĩu môi không nói lời nào.
Từ Thanh Xuyên nhướng mày, “Mười bộ.”
Triệu Thính Khê: “…”
Từ Thanh Xuyên: “Một trăm bộ!”
Triệu Thính Khê: “Rồi rồi rồi, em đầu hàng!” Thật sự rất sợ anh mua 100 bộ áo tắm, cô nào có buôn sỉ.
Thấy cô chịu nói chuyện, Từ Thanh Xuyên nhẹ giọng hỏi: “Em đói bụng chưa, dẫn em đi ăn nha?”
Bụng của Triệu Thính Khê đã sớm kêu ùng ục, cô nhanh chóng thay quần áo.
Hai người đến nhà hàng món Trung của khu nghỉ dưỡng, do đã qua thời gian ăn bữa sáng nên gọi vài món rồi ngồi vào chỗ ngồi gần cửa sổ.
Trong nhà hàng khá đông khách, may là nơi này thanh tĩnh không quá ồn ào.
Triệu Thính Khê nhìn một bóng dáng cách đó không xa, “Thầy Từ, anh nhìn bên đó kìa, sao quen vậy ta?”
Từ Thanh Xuyên nghe thế thì nhìn theo, “Là Đới Phi?”
Triệu Thính Khê gật mạnh đầu, rón rén đi đến sau lưng người đó rồi vỗ lên vai cô ấy một cái.
Đới Phi quay đầu, thấy vẻ mặt “Quả nhiên là cô không thôi tôi quê chết” của Triệu Thính Khê.
Đới Phi thoáng kinh ngạc: “Sao cô lại ở đây?”
Triệu Thính Khê ngượng ngùng chỉ chỉ Từ Thanh Xuyên.
Đới Phi sáng tỏ: “À, cùng nghỉ dưỡng hả?”
Từ Thanh Xuyên đi đến chào hỏi với Đới Phi.
Triệu Thính Khê dính lấy cô ấy không chịu đi, anh đành gọi phục vụ đến giải thích.
Hai cô gái đã lâu không gặp nên trò chuyện với nhau, chợt ở bàn gần kề lóe lên ánh đèn khiến hai người chú ý.
Người chụp là một đôi tình nhân, người đàn ông chụp lén hộ bạn gái, nhưng quên tắt đèn flash, bạn gái trách móc trừng anh ta một cái
Triệu Thính Khê đi đến, lịch sự nói: “Xin lỗi, phiền bạn xóa hình giúp.”
Người đàn ông liếc nhìn bạn gái sau đó bỏ điện thoại vào túi.
Triệu Thính Khê nói lần nữa: “Anh này, phiền anh xóa hình vừa chụp giúp.”
Bạn gái người đó bực bội: “Nghệ sĩ thì làm kiêu à, sao cô biết chúng tôi chụp hình cô?”
Triệu Thính Khê: “Có chụp hay không lấy điện thoại ra sẽ biết.”
Cô gái nghển cổ lên: “Điện thoại của chúng tôi, dựa vào đâu phải lấy ra cho cô nhìn.”
Từ Thanh Xuyên kéo Triệu Thính Khê lại, “Hai bạn, nếu các bạn không muốn lấy ra cũng được, chúng tôi sẽ báo cảnh sát. Trông dáng vẻ hai người đến đây để nghỉ dưỡng, một khi làm lớn chuyện đều không tốt với ai cả.”
Cô gái kia có vẻ hơi sợ sệt, người đàn ông lại không sợ, ngược lại còn an ủi bạn gái nói: “Đừng sợ, đây là khu nghỉ dưỡng cao cấp, sẽ không để cảnh sát dẫn khách hàng đi đâu.”
Còn chưa nói hết câu một người đàn ông mặc âu phục phẳng phiu đi cùng đoàn người đến. Người đi đầu có đường nét khuôn mặt lạnh lùng, mang lại một cảm giác áp bức mãnh liệt.
Trợ lý bên cạnh nói: “Mọi người, đây là Giang tổng của khu nghỉ dưỡng, biết được mọi người đang có mâu thuẫn nên cố tình đến đây để giải thích.”
Giang tổng quan sát đôi nam nữ, lạnh giọng nói nói: “Thưa quý khách, khu nghỉ dưỡng của chúng tôi có nghĩa vụ bảo vệ khách hàng không bị chụp lén, nếu hai người không chịu hợp tác chúng tôi sẽ trực tiếp lựa chọn xử lý theo luật pháp.”
Cặp tình nhân nhìn nhóm người đông đúc ở đối diện, sắp không thở nổi.
Người phụ nữ kéo tay áo người đàn ông, bảo anh ta nhanh xóa hình đi.
Người đàn ông đó không kiên trì nữa, xóa hình rồi đưa cho Triệu Thính Khê kiểm chứng.
Giang tổng hỏi trợ lý: “Hai vị khách này ở phòng gì?”
Trợ lý đáp: “Phòng có view núi.”
Giang tổng gật đầu, “Đổi thành phòng Tổng thống.” Anh ấy quay sang hai người đó, giọng điệu cứng rắn như cũ: “Cảm ơn đã hợp tác.”
Đôi tình nhân bị dẫn đi đổi phòng, dọc đường hai chân như muốn nhũn ra.
Giang tổng bảo cấp dưới rời đi nhìn Đới Phi bên cạnh, khuôn mặt vốn lạnh lùng lập tức dịu dàng: “A Phi.”
Đới Phi hiếm khi lộ vẻ ngại ngùng, cô ấy ôm cánh tay Giang tổng giới thiệu mọi người với nhau: “Đây là chồng sắp cưới của tôi, gọi anh ấy bằng Tiểu Giang là được. Đây là bạn tốt của em, Triệu Thính Khê, em thường nhắc với anh đó, còn đây là chồng cô ấy Từ Thanh Xuyên.”
Mọi người chào hỏi đơn giản.
Triệu Thính Khê kéo Đới Phi lại nhỏ giọng hỏi: “Cô thế này là sao, mấy hôm không gặp đã có luôn chồng sắp cưới á?? Hơn nữa lai lịch người này thế nào? Có thể hiên ngang đi trong khu nghỉ dưỡng này.”
Đới Phi cười cười: “Đi hiên ngang vì khu nghỉ dưỡng này là của anh ấy, còn tôi có được chồng sắp cưới thì phải cảm ơn cô nha! Còn nhớ hôm cô bị tung tin có người yêu không, tôi muốn giúp cô hạ nhiệt hot search nên tự tung tin tôi có người mình thích đấy?”
Triệu Thính Khê gật gù.
Đới Phi nhướng mày: “Chính là anh ấy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook