Mấy ngày nữa chính là sinh nhật hai mươi tuổi của Từ Du Mạn. Cô cảm thán, thời gian trôi qua thật mau, thoáng một cái cô lại già thêm một tuổi rồi.

Đã biết Cố Uyên gần một năm, kết hôn gần nửa năm, Từ Du Mạn chưa nói với anh sinh nhật của mình, cô cũng chưa nói qua với ba mẹ và ông nội. Vì vậy cô cũng không để lộ ra biểu hiện gì, mọi thứ đều giống như bình thường. Từ Du Mạn lại khó mà nói, dù sao cô cũng không thể không biết xấu hổ mà rêu rao mấy ngày nữa chính là sinh nhật của em. Ngày này vẫn như thường ngày, Cố Uyên chở Từ Du Mạn đến tiệm cà phê.

“Bà xã, hôn anh một cái.” Ngay trước khi cô xuống xe, Cố Uyên luôn đòi một cái hôn trước, coi như thù lao đưa cô đi làm.

Chụt!! Không cho Cố Uyên cơ hội tiến thêm một bước, cô mở cửa xe nhanh chóng nhảy xuống xe.

“Em đi trước, bái bai.”

“Ừ, buổi chiều anh tới đón em.”

“Ừ.”

Từ Du Mạn mới vừa đi vào tiệm cà phê, trên đầu liền bị phun rất nhiều “bông tuyết.” Đánh lén thành công, tiểu Ngư tiểu Cần từ bên cạnh đi ra:

“Mạn Mạn, sinh nhật vui vẻ.”

Từ Du Mạn vừa thu dọn mấy thứ trên đầu mình, vừa nói: “Các cậu làm sao biết sinh nhật của mình?”

“Còn không phải là chị Từ. Chị Từ đều nhớ kỹ sinh nhật của từng người trong chúng ta đó.”

Thời điểm nghỉ đông sau học kì một, cô vẫn sợ ngây người đấy. Không nghĩ tới bà chủ lại còn nhớ sinh nhật của cô, khiến cô cảm động thật lâu đấy. Vốn một thân một mình lên miền Bắc đi học, nhà lại xa, ở chỗ này cũng không có người thân nào. Làm part-time cũng là để kiếm ít phí sinh hoạt, cũng tốt vì giảm bớt gánh nặng trong nhà. Cô vận khí tốt, tới nay liền gặp được bà chủ tốt như vậy, hơn nữa còn làm sinh nhật cho cô…

Lúc này chị Từ đi tới, trong tay cầm một cái bánh gato: “Mạn Mạn, tới đây cầu nguyện đi.”

“Dạ.” Từ Du Mạn cảm động đi tới. Cây nến đã được thắp lên rồi, hai tay cô nắm lại, thành kính cầu xin một tâm nguyện.

Khi Từ Du Mạn mở mắt ra, tiểu Ngư liền không kịp chờ đợi hỏi: “Mạn Mạn, cầu nguyện điều gì thế?”

“Nói ra sẽ không linh.” Tiểu Cần lập tức nói.

Từ Du Mạn cười cười, “Sẽ không đâu, chỉ cần thành tâm sẽ linh nghiệm .”

“Vậy Mạn Mạn cầu nguyện điều gì? Có phải muốn ông xã của cậu như thế nào hay không?” Nơi nào có con gái thì nhất định có bát quái.

“Yêu tớ yêu tớ, vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ.”

“A, như vậy không thú vị.” Tiểu Ngư bĩu môi nói.

“Ha ha.” Đây chính là tâm nguyện lớn nhất của cô. Nhưng còn có một câu cô không nói ra, sợ hù dọa hai cô gái đơn thuần tiểu Ngư tiểu Cần. Ừm, mặc dù tiểu Ngư tiểu Cần lớn hơn cô, nhưng cô là người từng trải, cảm thấy tiểu Ngư và tiểu Cần chính là những đứa bé đơn thuần. Từ Du Mạn không có nói, người nào làm tổn thương người cô yêu đều phải chết.

“Đừng để ý tới cô ấy, cắt bánh đi.” Chị Từ đưa dao tới trong tay Từ Du Mạn.

Từ Du Mạn nhận lấy dao, tỉ mỉ cắt bánh, sau đó đưa cho mỗi người một phần. Không ngờ bánh ngọt trong tay vừa mới đưa cho tiểu Ngư, cô ấy liền quẹt ít kem bôi lên mặt Từ Du Mạn. Từ Du Mạn không chú ý, lại bị đánh lén thành công. Bản lĩnh của Từ Du Mạn học cũng uổng phí rồi. Vì tổ chức sinh nhật cho Từ Du Mạn, buổi sáng chị Từ cũng không mở cửa làm ăn.

Điên khùng cũng điên khùng đủ rồi, chị Từ đặc biệt có tình người, cho nên buổi chiều không để cô đi làm, đặc biệt cho cô về sớm để cô có thể về nhà mừng sinh nhật. Từ Du Mạn gọi điện thoại định bảo Cố Uyên đến đón cô nhưng điện thoại của anh thế nào cũng không gọi được. Gọi điện thoại về nhà lại không có người nhận.

Từ Du Mạn có chút lo lắng có phải xảy ra chuyện gì hay không, phải biết rằng thời gian dài như vậy tới nay, cô gọi điện thoại cho anh chưa từng xảy ra tình huống không gọi được. Từ Du Mạn vội vã chào chị Từ, đi ra ngoài gọi xe taxi trở về nhà. Dọc theo đường đi, cô lo lắng thúc giục lái xe đi nhanh một chút. Một là lo lắng cho Cố Uyên, hai là trong xe này có một loại mùi kỳ quái, ngửi rất không thoải mái.

“Cô gái, Bắc Kinh nhiều xe, không kẹt xe chính là vận khí tốt, sao mà lái nhanh hơn được?” Tài xế nói. Nhưng nhìn cô giống như thật sự có việc gấp, nếu không cũng sẽ không gấp gáp như vậy:

“Cô gái, cô có chuyện gì vội sao?”

“Vâng, điện thoại của chồng tôi không gọi được, tôi lo lắng đã xảy ra chuyện gì.” Có câu nói mắt trái nhảy tài mắt phải nhảy tai, từ lúc cô lên xe thì mí mắt phải vẫn luôn nháy không ngừng, giống như một mực nhắc nhở cô xảy ra chuyện.

“A, tôi biết rõ một con đường nhỏ, có thể sẽ nhanh đến chổ cô muốn đi.” Tài xế tốt bụng nói. Tài xế này không cao lớn giống người Bắc Kinh, mà là một loại cảm giác nhỏ thấp lão luyện, làm cho người ta cảm thấy người này rất khôn khéo. Nhưng cô cảm thấy tài xế này có gì đó không đúng. Tài xế này cho cô một loại cảm giác rất không thoải mái, không giống anh tài xế cô gặp ở thành phố A trước đó, làm cho người ta có cảm giác thật thà đàng hoàng.

“Vẫn là không cần, đi đường lớn là được.” Từ Du Mạn uyển chuyển cự tuyệt.

“Cô gái, tôi cũng là thấy cô thật sự gấp gáp, hơn nữa Bắc Kinh thường kẹt xe, có lúc bị kẹt tới mấy giờ đấy. Cái đường nhỏ kia tôi đã đi qua nhiều lần, tuyệt đối an toàn.” Tài xế thề son sắt nói, “Nếu như đi đường nhỏ, tôi bảo đảm, không đến nửa tiếng có thể tới nơi.”

“….” Từ Du Mạn suy nghĩ một chút, mí mắt phải vẫn đang nhảy, nhảy đến khiến cô hoảng hốt, không biết làm sao lại đồng ý. Dù sao hiện tại cũng là ban ngày, không phải là buổi tối.

“Được rồi.”

“Tốt.” Gã tài xế nghe cô đồng ý xong, liền lập tức quay đầu xe, hướng con đường bên cạnh lái đi.

Từ Du Mạn ở trên xe vẫn đang gọi điện thoại, vẫn không cách nào gọi được. Điều này làm cho cô có chút tức giận, rốt cuộc đang làm cái gì chứ? Tại sao không cách nào gọi được? Từ Du Mạn tiện tay ném điện thoại di động qua chỗ ngồi bên cạnh, day day huyệt thái dương, hỏi tài xế:

“Tài xế, đây là chỗ nào vậy? Sao còn chưa tới?”

Nhìn chung quanh càng ngày càng vắng vẻ, Từ Du Mạn mơ hồ cảm thấy có chút bất thường, cảnh giác quan sát bốn phía.

“A, sắp tới rồi. Hiện tại mới có 20 phút thôi, đừng có gấp.” Tài xế nhìn đồng hồ nói.

“Nhưng đây là chỗ nào? Tôi thấy khung cảnh chung quanh đẹp vô cùng, về sau có cơ hội có thể bảo ông xã cùng tới đây chơi.” Từ Du Mạn giống như rất hợp ý khung cảnh chung quanh, hứng thú dạt dào, tuyệt không lo lắng chính mình một thân một mình ở một nơi vắng vẻ, còn là một chỗ xa xôi không có người ở.

“Cái này tôi cũng không rõ lắm. Nhưng có nhìn thấy khu rừng phía trước hay không, trong rừng có một con đường, đi xuyên qua thì gần đến rồi.” Tài xế quay đầu lại, liếc mắt nhìn Từ Du Mạn, sau đó chỉ vào một rừng cây phía trước nói.

“Không ngờ chốn Bắc Kinh phồn hoa này, lại có một nơi có hơi thở nông thôn như thế này. Nếu chung quanh có thêm mấy hộ gia đình thì càng đẹp. Cái chỗ này không tệ, tôi có thể bảo ông xã tới đây xây một căn nhà.”

Từ Du Mạn mỗi câu nói đều nhắc đến ông xã. Lần nữa nói ông xã, cô kêu lên: “Nhưng ngắm phong cảnh, tôi cũng quên mất. Tài xế, hiện tại sao còn chưa tới nữa? Tôi thật sự có việc gấp.”

“Lập tức tới ngay, tôi không phải đã nói sao, xuyên qua rừng cây kia là đến.” Tài xế thỉnh thoảng không kiên nhẫn khi cô nhắc tới vấn đề này, nói.

“Nhưng tôi ở nhà tại sao chưa từng nhìn thấy cánh rừng này?” Từ Du Mạn nghi ngờ hỏi.

“Đó là bị tòa nhà bên cạnh chặn lại.”

“Vâng.”

Từ Du Mạn biết rõ, tên tài xế rất có thể chính là tài xế chạy xe trái pháp luật. Nhưng hiện tại ở chỗ này không có bóng người không có gì, cô tự hỏi, xem ra hẳn là vẫn phải dùng sức mạnh rồi. Thật may mắn cô không phải cô gái tay trói gà không chặt.

Quả nhiên đến trong rừng cây nhỏ, xe ngừng lại. Vừa khéo, ở giữa rừng cây nhỏ, bốn phía toàn bộ đều là cây. Những cái cây này dáng dấp rậm rạp khác thường, cũng lộ ra một cỗ khí tức u ám. Ở trong rừng cây nhỏ này không nhìn thấy bên ngoài, thứ có thể nhìn thấy ngoại trừ cây cối vẫn là cây cối. Và bên ngoài cũng không nhìn thấy được bên trong. Từ Du Mạn sợ hãi nhìn chung quanh, thanh âm có chút phát run:

“Tài xế, sao vậy, sao bỗng nhiên lại dừng xe.” Từ Du Mạn vẻ mặt giống như tiểu bạch thỏ gặp phải sói xám lớn, đáng thương, vô tội, khiến người yêu thương. Nhưng có một loại người, biểu cảm như vậy của Từ Du Mạn không những không thể khiến hắn thương tiếc, ngược lại càng thêm kích thích thú tính của hắn.

“Ha ha, đã đến lúc này rồi, cô cho là thế nào?” Tài xế đóng cửa xe lại, thuận tiện khóa trái cửa.

Từ Du Mạn nhìn tên tài xế từng bước từng bước ép sát, sợ hãi rụt đầu, hốt hoảng hấp tấp, định mở cửa xe chạy trốn, nhưng thế nào cũng mở không ra.

“Đừng phí sức, tôi đã khóa trái rồi, cô mở không ra đâu. Yên tâm, rất nhanh sẽ qua thôi, rất nhanh cô sẽ không còn khổ sở nữa, cách xa cái xã hội ăn thịt người này, cái xã hội bẩn thỉu này. Cô thuần khiết như vậy, tuyệt đối không thể… không thể để cho cái thế giới này làm ô nhiễm.” Tài xế lộ ra một nụ cười có thể gọi là biến thái . Xong rồi, lại là một tên giết người điên cuồng tâm lý biến thái.

“Không cần, tôi cầu xin anh, tôi không sợ bị ô nhiễm, tôi còn chưa sống đủ đâu.” Trong giọng nói của Từ Du Mạn mang theo tiếng khóc nức nở, bất lực, sợ hãi, nhìn không sót một cái gì.

Từ Du Mạn lui về phía sau, một mực thối lui, sau khi biết lưng đã đụng tới cửa xe, dính sát lên cửa xe. Cô di chuyển như vậy, tấm đệm dưới chỗ ngồi cũng bị dời vị trí. Từ Du Mạn phát hiện, phía dưới cái đệm này, lại là một vùng đỏ thẫm, là vết máu đã khô.

“Đây là. . . . . .”. Hèn chi lúc lên xe, cô cảm thấy trên xe có một mùi kì lạ, thì ra là mùi máu tươi.

“Đây là máu tươi. Máu tươi bẩn thỉu. Chúng không xứng ở lại trong cơ thể của mỹ nhân.” Tài xế nhìn thấy Từ Du Mạn đã phát hiện, chẳng những không sợ hãi, ngược lại càng thêm kích động, hưng phấn.

“Đúng vậy, máu tươi bẩn thế này. Anh người tốt như vậy, những thứ máu tươi bẩn thỉu này không xứng chảy trong cơ thể anh.” Từ Du Mạn nói mà trong lòng mỉa mai cười.

“Không không, không có chúng, tôi không thể giúp các cô giải thoát.” Tài xế lắc đầu một cái, càng thêm sáp lại gần cô. Mặt cũng sắp dán lên mặt của cô rồi.

“Tôi không muốn giải thoát, tôi không muốn.” Từ Du Mạn lắc đầu, sợ sệt nói.

“Sợ sao? Không cần phải sợ, tôi đang giúp cô. Thấy những thứ máu tươi kia không, những người đó không có máu tươi, họ đều đi tới một thế giới yên ổn, hòa bình khác rồi. Rất nhanh cô cũng có thể gặp gỡ các cô ấy.”

Tài xế chợt từ trên ghế nệm móc ra một con dao găm. Dao găm mài đến sáng choang, Từ Du Mạn nhìn thấy con dao găm phản chiếu ánh sáng, có thể tưởng tượng ra cái cảnh lúc tên biến thái này ở một mình, nắm dao găm từng nhát từng nhát mài dao.

“…” Biến thái. Từ Du Mạn ở trong lòng nhổ một bãi nước miếng. Trong lòng vẫn âm thầm tính toán. Cái tên biến thái này rất có thể chính là tên điên cuồng giết người đang bị truy nã mà mấy ngày trước cô xem trên tin tức ở TV. Nhưng truyền thông không biết tướng mạo của tên điên cuồng giết người này, cho nên chỉ miêu tả tình huống của người chết. Hẳn là người trước mặt mình, không sai.

Theo báo cáo, những thi thể được tìm thấy đều là bị người bị cưỡng bức rồi giết chết, hơn nữa bị chết thê thảm không nỡ nhìn. Đều là trên cổ tay bị cắt một đường nhỏ, sau đó từ từ để máu chảy hết, cuối cùng lấy ra lục phủ ngũ tạng. Có người suy đoán rằng những cô gái bị sát hại kia rất có thể là cổ tay bị rạch ra, sau đó lại bị cưỡng bức .

“Anh… anh chính là cái tên biến thái điên cuồng giết người kia? !”

“Giết người, không? Tôi không phải tên giết người điên cuồng, tôi là chúa cứu thế của các cô.” Thật là không biết xấu hổ, còn là chúa cứu thế cơ đấy. Mi là chúa cứu thế thì người khác chính là thượng đế.

“Nào, để tôi giúp cô đem những thứ dơ bẩn này lấy ra ngoài, có được không?” Gã biến thái giết người điên cuồng cầm dao găm, đang muốn nắm tay Từ Du Mạn, chuẩn bị cắt cổ tay của cô.

Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, ngay lúc bàn tay của tên biến thái cuồng giết người chìa đến, Từ Du Mạn một phát bắt được tay của đối phương, dùng sức bẻ một cái. Chỉ nghe rắc rắc một tiếng, cổ tay của gã cuồng giết người đã bị cô bẽ gãy.

Ngoài dự liệu của Từ Du Mạn là không nghe thấy tiếng kêu như giết heo của tên cuồng giết người, mà nhìn thấy nét mặt của hắn càng thêm điên cuồng, càng thêm khát máu. Gã cuồng giết người cầm lấy cổ tay bị thương, bẻ trở về, không ngờ chỗ xương khớp bị bẻ trật cứ như vậy được nối lại. Là một đối thủa, Từ Du Mạn nghĩ thầm.

“Không nhìn ra cô lợi hại như vậy.” Tên cuồng giết người có lẽ là biết Từ Du Mạn cũng không phải là cô gái tay trói gà không chặt như những cô gái trước đó, không muốn phí thời gian nữa, trực tiếp giơ con dao găm lên đâm về phía cô.

Từ Du Mạn bắt được cái tay cầm dao, chặn lại ý niệm to lớn đang nhắm tới mình. Thừa dịp đối phương còn đang dùng sức ép xuống, cô liếc mắt nhìn tên biến thái, đầu gối dùng sức hướng lên trên, vừa lúc đụng trúng bộ vị trọng điểm của tên biến thái .

“A. . . . . .”

Hành động củaTừ Du Mạn chọc giận tên biến thái, lúc này cô rốt cuộc lấy được cái chìa khóa, mở cửa xe ra. Ở trong xe, Từ Du Mạn không chiếm được thế thượng phong. Từ Du Mạn chạy ra ngoài, vận số coi như tương đối tốt. Mới vừa chạy đi vừa vặn tránh thoát được con dao găm mà tên biến thái đâm tới. Lo Từ Du Mạn chạy trốn, tên biến thái lập tức theo xuống xe, chặn lại đường đi của cô.

“Muốn chạy sao? Đứa bé chạy trốn Thượng Đế sẽ không thích đâu.” Gã biến thái lắc đầu một cái, giống như đang từng bước hướng dẫn một đứa trẻ không nghe lời, để cho đứa bé không lầm đường lỡ bước, sớm quay về chính đạo.

“Tùy tiện giết người cũng sẽ phải xuống địa ngục .” Từ Du Mạn nói.

Dứt lời cô ra tay trước thì chiếm được lợi thế, nâng chân dài lên, đá vào trên mặt biến thái, ai ngờ gã biến thái này tay chân còn rất mau lẹ, lại bắt được cổ chân của cô, hơn nữa còn sờ soạng bắp chân trơn bóng của cô. Từ Du Mạn tức giận nói: “Hạ lưu, biến thái.” rồi sau đó dùng sức rút chân của mình về, rồi lại một cú tung người, rốt cuộc ép gã biến thái liên tiếp lui về phía sau.

Từ Du Mạn thuận thế quét chân trên mặt đất, làm cho hắn ngã xuống đất. Đang lúc chuẩn bị đá cho tên biến thái cái nữa, cô cũng không chú ý tới ánh mắt ác độc của hắn, vừa không quan sát, bắp chân bị gã biến thái đâm một dao.

Từ Du Mạn cố nén đau đớn trên đùi, đá con dao găm trong tay hắn qua một bên.

“Mày đi chết đi.” Hung hăng nói, Từ Du Mạn bắt được cổ áo của gã, một tay càng không ngừng đánh vào khuôn mặt của hắn, vừa lấy đầu gối húc vào bụng hắn.

Dưới sự công kích cường thế như vậy, không địch lại, hắn rất nhanh liền bị Từ Du Mạn đánh cho bể đầu chảy máu, ngã xuống đất ngất đi.

Từ Du Mạn đi trở về trên xe, muốn tìm một sợi dây thừng trói chặt hắn lại đưa đến đồn cảnh sát, có lẽ trên xe của tên biến thái hẳn là có sợi dây thừng. Nhưng cô tìm thật lâu cũng không tìm được, định xem trong khoang sau xe có hay không, cô vừa đi ra ngoài, liền bị một sợi dây thừng ghìm chặt rồi. Sợi dây gắt gao ghìm chặt cổ của cô, đưa đôi tay của cô vào bên trong sợi dây để giảm bớt một chút áp lực.

“Mày, con bé chết tiệt, lại dám chống lại tao, xem tao hành hạ mày thế nào.” Gã biến thái tất nhiên không ngất đi, thừa dịp cô ra xe tìm sợi dây, hắn cầm sợi dây đứng ở bên ngoài chờ cô đi ra.

Từ Du Mạn dù lợi hại hơn nữa, trước sau vẫn thiếu một chút kinh nghiệm thực chiến, sao có thể so với tên giết người điên cuồng đã giết rất nhiều người bên cạnh đây. Từ Du Mạn chỉ cảm thấy cổ rất đau, hô hấp cũng trở nên rất khó khăn. Một tay vẫn nắm chặt sợi dây, một tay hướng ra phía sau, muốn bắt được tên biến thái, như vậy cũng tốt, tranh thủ một chút cơ hội. Nhưng cô lại không xem thấy phía sau, mà tên biến thái lại nhìn thấy rõ ràng toàn bộ nhất cử nhất động của cô, làm sao có thể cho cô cơ hội này chứ?

Lúc này Từ Du Mạn mơ hồ nghe thấy có xe chạy qua. Cô giống như nhìn thấy chút hi vọng, hi vọng cái người kia có thể tới giúp cô, hi vọng tên biến thái sẽ sợ bị người ta phát hiện mà thả cho cô chạy trốn.

Nhưng rất nhanh, hi vọng của Từ Du Mạn đã tan vỡ. Cô trơ mắt nhìn một chiếc xe jeep chạy qua bên cạnh bọn họ, một người đàn ông thân hình cao lớn ngồi trong xe. Người đàn ông đó không phải không nhìn thấy một màn này, ngược lại hắn từ lúc đầu đã nhìn thấy rồi, hắn vẫn luôn nhìn bên này, cuối cùng biết không nhìn thấy rồi. Từ Du Mạn nhìn người đàn ông kia, trong nháy mắt tầm mắt hai người đụng vào nhau. Sau đó, vẫn luôn nhìn đối phương.

Từ Du Mạn không biết ánh mắt của hắn có ý gì? Xem kịch vui? Hay là đồng tình? Hay là đành chịu? Cô nhìn thấy rõ ràng rồi, là sợ hãi. Thật buồn cười, hắn cao hơn tên biến thái này, cường tráng hơn tên biến thái này, tại sao lại kém cỏi như vậy, thật là nhìn người không thể nhìn bề ngoài.

Từ Du Mạn - ý thức dần dần mơ hồ, ở thời điểm hai mắt nhắm lại, cô giống như nhìn thấy cái chết của cha cô năm đó, nhìn thấy bóng lưng kiên quyết rời đi của mẹ, nhìn thấy khoảng thời gian cô và Cố Uyên không buồn không lo, nhìn thấy hôn lễ của bọn họ. Giữa sự đau lòng và khổ sở, trong những điều tốt đẹp, trong ký ức, cô dần dần nhắm hai mắt lại.

Cô không muốn chết, cô còn có rất nhiều chuyện chưa làm, cô còn phải cùng Cố Uyên qua hết nửa đời sau. Không được, cô nhất định không thể cứ như vậy chết đi. Dựa vào sự nỗ lực và ý chí, còn có cơn đau nhức trên tay kích thích, cô cố gắng mở mắt ra. Vẫn đang trong xe, ở trong rừng cây.

Từ Du Mạn nhìn cổ tay của mình một chút, trên cổ tay đã bị cắt một đường, máu tươi đỏ thắm từ cổ tay chậm rãi chảy ra, giống như nước chảy róc rách. Bên tay đã đỏ lên một mảng lớn, vết máu đã khô trước đó bị che giấu giờ đổi thành máu tươi còn tản ra mùi tanh nồng nặc. Tên biến thái này đang hôn cổ của cô.

Nhìn thấy Từ Du Mạn đã tỉnh, tên biến thái nở nụ cười còn biến thái hơn: “Cũng may chưa chết, nếu không liền buồn tẻ rồi.”

Từ Du Mạn nói không nên lời, nhàn nhạt nhìn gã biến thái. Ánh mắt của cô ẩn chứa sự lạnh lẽo âm u, nhưng tên biến thái một chút cũng không phát hiện ra, hoặc là không sợ hãi. Gã kéo qua cổ tay đang chảy máu của cô qua, vươn đầu lưỡi, khẽ liếm máu tươi chảy ra trên tay cô. Máu nhiễm đỏ đôi môi gã biến thái, chỉ làm cho người ta cảm thấy càng thêm ghê tởm.

Gã biến thái dùng sức xé rách quần áo thật mỏng trên người cô. Quần áo bị xé nát rồi, lộ ra mảng da thịt trắng như tuyết trước ngực cô khiến tên biến thái hai mắt tỏa sáng.

“Da thịt thắng tuyết.” Tên biến thái sau khi toát ra một câu cảm thán như vậy từ trong miệng, cúi người, vùi đầu vào trước ngực cô.

Nước mắt của Từ Du Mạn theo khóe mắt chảy xuống. Lúc này, cô nghĩ vì cái gì cô còn phải tỉnh lại, tại sao không trực tiếp chết đi. Như vậy cô có thể tránh khỏi bị lăng nhục như vậy. Coi như không có, ít nhất, cô không cần tự mình cảm giác loại tuyệt vọng này. Chợt Từ Du Mạn nhìn thấy hi vọng.

Cô không phản kháng, mặc cho cái miệng ghê tởm của tên biến thái không ngừng hôn trên người cô, mặc cho trên người cô dính đầy nước miếng của hắn. Trong chốc lát, hắn thẳng người lên, kéo khóa quần xuống, móc ra cái thứ xấu xí, ghê tởm của hắn. Ngay vào lúc này, cô dùng hết toàn lực cắt đi cái thứ kia của tên biến thái. Cái loại đau thấu tim đó khiến tên biến thái cuồng loạn lên, lại đụng phải trần xe. Từ Du Mạn lần nữa nhân cơ hội, đâm con dao vào lồng ngực của gã.

Gã biến thái dù thế nào cũng không ngờ, rõ ràng người đã sắp chết làm sao có thể chợt nổi loạn, thậm chí, muốn mạng của hắn chứ? Biết sẽ chết, tên biến thái cũng không nghĩ ra chuyện này. Cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm Từ Du Mạn, không cam lòng ngã xuống.

Đây là do tên biến thái quá tự tin hoặc là quá tùy tiện. Rạch một đường trên tay của Từ Du Mạn xong, lại đật con dao ở cách tay của cô không xa, khiến cô thừa dịp hắn không để ý lặng lẽ cầm con dao lên.

Từ Du Mạn vốn đã mất máu quá nhiều, căn bản hẳn là không có ý thức, chứ đừng nói là còn có hơi sức đó. Đúng vậy, bị người ta lăng nhục, hận ý đối với hắn, còn cả sự không cam lòng, tình yêu đối với Cố Uyên, ý chí như vậy đã chống đỡ cho cô. Tên biến thái ngã xuống, con dao trong tay cô cũng từ trong tay rơi xuống.

Ngày hôm nay anh đều bận rộn chuẩn bị một sự vui mừng thật to, vì bảo đảm sẽ không nói trước cho Mạn Mạn,hôm nay đặc biệt tắt máy. Hơn nữa cũng không để cho ba mẹ và ông nội nói cho Mạn Mạn biết. Mọi người đều đang chuẩn bị sinh nhật cho cô.

Chuẩn bị một ngày mới xong, Cố Uyên nhìn thời gian, cũng đến giờ Mạn Mạn tan làm, dặn dò thật tốt xong, Cố Uyên lái ô-tô đi về phía tiệm cà phê.

“Cái gì? Hôm nay cô cho Mạn Mạn về sớm?” Cố Uyên rống giận.

Chị Từ bị Cố Uyên gầm lên cũng không hề tức giận, ngược lại rất lo lắng: “Mạn Mạn chưa trở về sao? Tôi biết rõ hôm nay là sinh nhật của cô ấy nên để cho cô ấy về sớm mà. Sao vậy? Mạn Mạn còn chưa về nhà sao?” Xem bộ dạng của Cố Uyên hẳn là vậy rồi.

Tiểu Ngư đi tới nói: “Tôi nhìn thấy Mạn Mạn lên xe taxi đi về rồi. Nếu không anh gọi điện thoại hỏi xem, có lẽ là kẹt xe.”

Được tiểu Ngư nhắc nhở, Cố Uyên mới nhớ tới mình còn chưa mở máy. Sau khi mở máy, anh nhìn thấy nhắc nhở có 12 cuộc gọi nhỡ, toàn bộ đều là cô gọi cho anh, gọi từ 11h đến 11h30, sau đó thì không gọi cho anh nữa. Cố Uyên vội vàng gọi lại, điện thoại thông nhưng không ai nhận.

Cố Uyên gọi rất nhiều lần, đều không có ai nhận. Anh cảm thấy nhất định đã xảy ra chuyện, Mạn Mạn nhất định gặp phải nguy hiểm gì rồi. Nghĩ đến Mạn Mạn có thể gặp phải nguy hiểm, Cố Uyên liền không cách nào bình tĩnh được. Cố Uyên bắt được cổ áo của tiểu Ngư:

“Cô có nhìn thấy biển số của chiếc xe chở Mạn Mạn là bao nhiêu hay không?”

Tinh thần Cố Uyên kích động, đôi mắt chợt ửng đỏ, giọng nói cũng không tốt hơn, quả thực khác biệt quá nhiều so với dáng vẻ ôn tồn nho nhã lúc bình thường. Tiểu Ngư nào đã gặp qua loại tình huống này, ý thức bị Cố Uyên hù dọa, nói không ra lời. Tiểu Cần ở bên cạnh cũng không biết nói gì.

Chỉ có chị Từ kiến thức rộng rãi, tương đối biết xử lý đối với loại chuyện như vậy. Cô một tay kéo tay Cố Uyên ra, sau đó trấn an tiểu Ngư một lát, nhẹ giọng hỏi:

“Tiểu Ngư, em có nhìn thấy bảng số xe của chiếc taxi chở Mạn Mạn đi là bao nhiêu không?”

“Em chỉ biết hai số cuối cùng là 37.”

Tiểu Ngư cũng biết Cố Uyên chỉ là nhất thời nóng lòng, cũng không quá để ý. Mạn Mạn mất tích, họ cũng rất sốt ruột. Sau khi nghe xong, Cố Uyên cũng không nói cám ơn mà lấy điện thoại di động ra gọi một cú điện thoại:

“Chú Hạ, làm phiền chú tra giúp cháu một chút, hướng đi của một chiếc taxi có số đuôi ở biển số là 37 vào thời điểm buổi trưa hôm nay. Buổi trưa khoảng mười một giờ, đã chạy qua đường Xuân Hi. Cháu cần ngay.” Quán cà phê nằm trên đường Xuân Hi.

“Tiểu Uyên à, có thể nói rõ hơn không? Xe có đuôi số 37 quá nhiều.” Chú Hạ trong miệng Cố Uyên có chút khó xử nói.

“Không ạ, chú Hạ, chuyện này đối với cháu rất quan trọng, làm phiền chú, phải giúp cháu tra được.” Cố Uyên trịnh trọng nói. Nếu Mạn Mạn có chuyện gì, anh thật không biết sẽ làm ra chuyện gì.

“Được rồi.” Đối phương cũng nghe ra sự sốt ruột của anh, còn cả giọng điệu bi thương thảm thiết nên trầm giọng đồng ý.

“Cám ơn chú Hạ.”

Cúp điện thoại, Cố Uyên lại gọi điện thoại tiếp: “Hàn Minh, hôm nay có người báo án hay không?”

“Không có, sao thế?” Hàn Minh nghe được giọng nói của Cố Uyên không bình thường, quan tâm hỏi.

“Nếu có người báo cảnh sát, lập tức cho em biết.”

“Ừ, được.” Không hỏi thêm nguyên nhân. Hàn Minh đoán được sự tình nhất định rất quan trọng, lúc này cũng không phải thời điểm hỏi nguyên nhân, anh chỉ cần theo lời Cố Uyên nói mà làm là được.

“Cám ơn.”

“Cám ơn cái gì? Chúng ta là anh em mà.”

Kế tiếp, Cố Uyên đều liên tục gọi điện thoại: “Gọi toàn bộ mọi người đi ra ngoài tìm cô chủ.”

“Vâng” Điện thoại gọi tới. Cố Uyên do dự bắt máy: “Ông nội.”

“Bé Mạn đã xảy ra chuyện gì?” Ông cụ Cố khẩn trương hỏi. Ông quan tâm cô cháu dâu Mạn Mạn còn nhiều hơn là quan tâm cháu trai của ông.

“Không có gì ạ.” Không muốn làm cho ông nội phải lo lắng vớ vẩn.

“Không có gì mà cháu điều người trong quân đội đi tìm bé Mạn.” Ông cụ Cố quát. Đừng tưởng rằng ông già rồi nên cái gì cũng gạt ông, không nói cho ông biết.

“Nếu ông cũng biết thì cần gì hỏi nữa.”

Cố Uyên lúc này đã đi ra khỏi tiệm cà phê. Không thể chỉ để cho người khác tìm, chính anh không thể chỉ ngồi chờ tin tức được. Tôn Tôn cũng biết, nhưng nghĩ thế nào mf bà cũng không gọi điện thoại hỏi thăm Cố Uyên. Bà biết lúc trong lòng này người sốt ruột nhất, phiền muộn nhất chính là Cố Uyên. Hiện tại tốt nhất vẫn là không nên đi quấy rầy. Tôn Tôn ở trong phòng đi tới đi lui, vẫn là ngồi không yên. Con dâu ngoan của bà nhất thiết không được xảy ra chuyện gì cả.

“Em đừng đi qua đi lại nữa được không, đầu óc anh cũng bị em làm cho hôn mê rồi.” Cố Bác không nhịn được nói. Hít một hơi thuốc thật sâu, Cố Bác trầm tư. Đây là con dâu của ông, ông cũng thật sự thích người con dâu này, nếu đã xảy ra chuyện gì, trong lòng ông cũng không chịu nổi.

“Anh thật ra không lo lắng, anh cũng không thích Mạn Mạn mà.” Tôn Tôn nói.

“Anh sao lại không thích Mạn Mạn chứ ?” Cố Bác đứng lên, dập tắt điếu thuốc trong tay, kéo Tôn Tôn.

“Đi, chúng ta cũng đi ra ngoài tìm một chút.”

Cố Uyên ở trên xe nhận được điện thoại của chú Hạ:

“Chú đã tra xét ra có 53 chiếc taxi có số đuôi là 37 từ lúc mười một giờ đến mười hai giờ đi qua đường Xuân Hi. Hiện tại có 46 chiếc xe đã tìm được, còn có 7 chiếc xe không biết phương hướng di chuyển.”

“Xem xét 7 chiếc xe này.” Cố Uyên không phát hiện, anh luôn luôn cực kỳ lễ phép đối với trưởng bối lần này lại nói chuyện nói chuyện với trưởng bối như vậy. Cũng may đối phương cũng không để ý.

“Ừ.”

Điện thoại mới vừa ngắt, Hàn Minh lại điện thoại tới: “Uyên, mới vừa có người báo án.”

“Vụ án gì?” Giác quan thứ sau của Cố Uyên cảm thấy, nhất định có liên quan đến Mạn Mạn, giọng nói không khỏi cấp bách một chút.

“Án giết người.”

Oang…

Cố Uyên vội ổn định nhịp tim của mình, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại:

“Người báo án đâu? Để em nói chuyện với người đó.”

Trong ống nghe một hồi sột soạt, rốt cuộc thanh âm run rẩy của đối phương truyền tới: “Alo…” Là một giọng nói của đàn ông, thanh âm nghe rất thô cuồng. Nhưng không khó nghe ra âm rung của đối phương, đối phương rất sợ hãi.

“Nói.”

“Tôi hôm nay phải sớm về nhà nên đi vào một con đường nhỏ vắng vẻ…”

“Nói điểm chính.” Cố Uyên trầm giọng nói. Nếu không phải là đối phương không ở trước mặt anh, tin rằng anh sẽ không chút do dự níu lấy cổ áo của hắn.

“Tôi đi qua một con đường nhỏ trong rừng, nhìn thấy một người đàn ông dùng sợi dây ghìm chặt cổ của một cô gái.” Ánh mắt cô gái kia nhìn hắn thật kinh khủng.

“Bên cạnh còn có một chiếc xe taxi.”

“Xe taxi? Số đuôi có phải 37 hay không?”

“Không… không chú ý.”

“Ở đồn cảnh sát đợi tôi, tôi lập tức tới ngay.” Cố Uyên lập tức cúp điện thoại. Trực giác nói cho anh biết, xe taxi mà người này nói nhất định chính là chiếc xe đã chở Mạn Mạn đi.

Dọc theo đường đi, Cố Uyên không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, giống như là chạy như bay vậy, rất nhanh chạy đến đồn cảnh sát. Hàn Minh đã chờ ở cửa cảnh cục.

“Uyên, bên này.”

Cố Uyên đi theo Hàn Minh vào, Hàn Minh chỉ chỉ người đàn ông thô kệch ngồi ở trên ghế nói:

“Chính là hắn báo án.”

“Đi, mang tôi đến chỗ đó.” Cố Uyên ra lệnh nói.

Người đàn ông bị lạnh lùng khí thế của Cố Uyên hù sợ, ngồi ở trên ghế không nhúc nhích. Hàn Minh nhìn Cố Uyên sắp nổi giận, vội vàng kéo hắn.

“Nghe lời cậu ấy, mang chúng tôi đến chỗ đó.”

“Được… được.”

Ở bên ngoài đồn cảnh sát, Cố Uyên nhìn cái xe của người đàn ông kia sau đó nói:

“Đi xe của tôi. Anh ngồi bên cạnh chỉ đường.”

“Vâng” Tên đàn ông nhìn thấy chiếc xe Porsche của Cố Uyên, mắt đều sáng lên. Hắn là một người yêu thích xe, có rất nhiều tạp chí về xe, nhưng lại không có tiền để mua. Lần này không ngờ lại có thể cho hắn cơ hội ngồi lên chiếc xe mà hắn bình thường nghĩ cũng không dám nghĩ, hưng phấn tột đỉnh.

Cố Uyên nhìn thấy người kia còn đang nhìn xe của anh ngẩn người, giống như nhìn thấy mỹ nữ, lúc hắn muốn sờ lên, sắc mặt của Cố Uyên càng thêm âm trầm: “Còn không mau lên xe.”

“A vâng.” Hắn vội vàng mở cửa xe, ngồi lên. Nhưng lần này lại không dám thất thần, người đàn ông này thoạt nhìn rất không dễ chọc.

“Đi đường Xuân Hi trước.”

Cố Uyên vội vàng lái xe hướng về đường Xuân Hi. Hàn Minh lo lắng có chuyện xảy ra, đã thế lại là báo án giết người, anh là cục trưởng cục cảnh sát, đi dò xét đến cùng cũng là trách nhiệm của anh. Chưa nói đối phương còn có thể có liên quan đến bạn thân của anh. Hàn Minh lái xe đi theo sau xe của Cố Uyên.

Đến một ngã tư trên đường Xuân Hi, người đàn ông chỉ vào một con đường nhỏ không chút thu hút:

“Chính là bên đó.”

Cố Uyên nhíu nhíu mày, nơi vắng vẻ như vậy sao? Nhưng vẫn không nói gì thêm, lái xe theo hướng con đường nhỏ hoàn toàn không ăn nhập với Bắc Kinh. Cũng may, đường đi không quá tệ, dọc đường cũng không quá xóc nảy. Chỉ là chung quanh mọc rất nhiều hoa dại cỏ dại, thoạt nhìn rất hoang vu.

Theo hướng mà người đàn ông chỉ, Cố Uyên lái đi. Tên kia chợt chỉ vào phía trước, vẻ mặt dường như có chút sợ hãi, dáng vẻ rất sợ sệt: “Chính là bên trong khu rừng trước mặt.”

Cố Uyên cảm giác càng lúc càng mãnh liệt, đúng vậy, Mạn Mạn nhất định ở đâu đó bên trong, hơn nữa tình huống nhất định không lạc quan.

Cuối cùng đã tới, anh dừng xe lập tức chạy xuống, chạy đến bên ngoài xe taxi kia. Còn ở bên ngoài xe taxi, Cố Uyên liền ngây dại. Anh đã thi hành qua rất nhiều nhiệm vụ, từng giết rất nhiều người, máu tươi đối với anh mà nói, đó là thứ bình thường. Nhưng nhìn thấy bên cạnh Từ Du Mạn một vũng máu tươi, anh giống như bị bệnh sợ máu, một trận choáng váng. Thiếu chút nữa là đứng không vững.

Người đàn ông nhìn thấy tình cảnh trong xe taxi trước mặt, bị doạ sợ đến ngồi trên mặt đất, giống như đứa bé run lẩy bẩy. Lúc Hàn Minh xuống xe, đã nhìn thấy Cố Uyên đứng ở bên ngoài xe taxi, không nhúc nhích. Đi tới, dù là Hàn Minh cũng không nhịn được ngẩn ra.

“Còn đứng ngây đó làm gì.” Hàn Minh buồn bực rống một tiếng, vội vàng mở cửa xe taxi. Cố Uyên phản ứng kịp, một tay đẩy ra Hàn Minh, dùng sức quá lớn, Hàn Minh lại không chú ý, bị Cố Uyên đẩy ngã trên đất, vừa lúc ngồi ở trên người gã đàn ông kia.

Từ Du Mạn nằm trên chỗ ngồi của xe taxi, không cảm thấy nhận được hô hấp. Quần áo cũng bị xé nát rồi, quần áo xốc xếch, tên biến thái này còn có một nửa thân thể đặt trên người cô. Miệng vết thương trên cổ tay không biết là đã không còn máu có thể chảy, hay là máu chảy ra khô cạn, ngăn lại vết thương cũng không phải rất lớn này, ngưng chảy máu.

Cố Uyên nhấc gã biến thái lên, ném ra ngoài. Hàn Minh vừa lúc sợ hãi đứng lên, còn chưa kịp kéo người kia lên, chợt một vật bay tới, lại vừa khéo rơi trên người người đàn ông kia. Cô bé đáng thương!!Hai tay của anh không ngừng được run rẩy. Anh có thể tưởng tượng, Mạn Mạn ngồi trên cái xe taxi này đã nhiều tiếng đồng hồ, gặp chuyện không may hẳn là mấy tiếng rồi, vậy bây giờ. . . . . .

Cố Uyên cởi áo của mình, che lên người Từ Du Mạn xong rồi bế cô lên. Sau đó ra khỏi xe taxi, lại đặt cô lên trên xe mình, đạp chân ga, xe liền chạy ra ngoài. Hàn Minh vừa nhìn sang, xe đã sớm không còn đó nữa. Hàn Minh tiện tay ném tên biến thái đã chết một lúc lâu cho vào buồng sau xe cảnh sát, lại đem người đàn ông đã nằm té xỉu cũng ném vào trong, lái xe rời đi. Trước khi rời đi đã kêu một người tới thu thập tàn cuộc.

Cố Uyên lái xe đến bệnh viện lớn nhất Bắc Kinh: “Tôi tìm bác sĩ ngoại khoa Ngụy Thư Vọng, nhanh lên một chút!”

“Được… được.” Y tá liếc mắt nhìn cô gái trong ngực Cố Uyên, vội vàng chạy đi phòng làm việc của Ngụy Thư Vọng, nhưng trong lòng vẫn nói thầm: “Đã chết rồi.”

Rất nhanh Ngụy Thư Vọng đã có mặt. Cố Uyên gây ra động tĩnh lớn như vậy, Ngụy Thư Vọng làm sao có thể một chút tin tức cũng không biết chứ. Mới vừa rồi anh nhận được điện thoại của Hàn Minh, biết là Từ Du Mạn xảy ra chuyện. Hiện tại y tá vội vội vàng vàng chạy tới gọi anh liền ngay đến là Cố Uyên tới.

Các y tá nhìn Từ Du Mạn một chút, lắc đầu một cái, nói đã không thể cứu, chỉ còn sót một hơi thở mong manh thôi. Cố Uyên thiếu chút nữa là đánh phụ nữ. Vẫn là Ngụy Thư Vọng chặn lại. Ngụy Thư Vọng nói:

“Em sẽ cố hết sức.”

“Không phải hết sức, mà nhất định phải được, đó là mạng của anh.”

“Ừ.” Ngụy Thư Vọng lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương.

“Còn không đẩy bệnh nhân vào? !”

“Vâng”

Thật ra các y tá nói không sai, Từ Du Mạn, anh cũng không có lòng tin là cô còn sống.

“Thư Vọng, Mạn Mạn thuộc nhóm máu RH âm tính.” Cố Uyên nhìn mấy y tá vội vã đẩy cô vào phòng giải phẫu liền nhắc nhở.

“Ừ, vừa lúc một thành viên mới tới có nhóm máu đó, bên trong có loại máu này, nhưng không phải rất nhiều nên cần tìm thêm một lượng máu nữa.” RH âm tính vốn hiếm gặp, bệnh viện bọn họ lớn như vậy, cũng không tìm được một lượng lớn nhóm máu như vậy.

“Ừ, anh biết rồi.”

Ngụy Thư Vọng đi theo vào phòng cấp cứu. Cố Uyên suy nghĩ rồi quyết định gọi điện thoại cho Mộ Trường Phong.

“Tuyết Tuyết có ở đó không?”

“Ừ, đang cho đứa bé bú sữa. Có chuyện gì không?” Mộ Trường Phong hỏi. Không có chuyện gì, Cố Uyên cũng sẽ không gọi điện thoại cho anh ta.

“Mạn Mạn đã xảy ra chuyện, nghe Mạn Mạn nói vợ anh thuộc nhóm máu RH âm tính, cho nên. . . . . .”

“Tôi lập tức mang Tuyết Tuyết tới đó, anh nhắn tin địa chỉ vào di động của tôi.” Mộ Trường Phong thanh âm cũng gấp gáp, vội vàng nói.

“Hai người đến sân bay đã không kịp rồi, đến quảng trường Phượng Hoàng đi, tôi cho người tới đón hai người.” Cố Uyên trầm giọng nói. Bây giờ mặc dù không phải cần dùng gấp, bệnh viện còn một chút máu, nhưng Cố Uyên không dám lơ là.

Anh chợt nghĩ đến Âu Dương Nhất Phàm. Vì để phòng ngừa ngộ nhỡ, anh vẫn cảm thấy nên tìm Âu Dương Nhất Phàm đến. Dù sao Lâm Thiển Tuyết cũng là phụ nữ, phụ nữ cũng không thể một lần cho đi quá nhiều máu.

Cố Uyên liếc mắt nhìn điện thoại di động, mới nghĩ đến, bên trong điện thoại di động của mình cũng không có số điện thoại của Âu Dương Nhất Phàm. Trong điện thoại của Mạn Mạn hẳn là có. Nhưng điện thoại di động của cô cũng không có ở chỗ của anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương