Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 57: Trở về căn cứ!
Cách lễ mừng năm mới một tuần, Mịch Nhi nhận được điện thoại Tố Tâm gọi từ Pháp về, mang tới tin tức Mịch Nhi vừa vui vừa sợ.
"Cái gì? Em bé của chú Joe sắp sinh rồi sao!" Mịch Nhi cầm điện thoại kêu to, suýt nữa thì đã kích động vứt điện thoại đi, "Thật hay giả vậy, chú Joe sắp được làm cha rồi Nhưng? Bởi vì tình trạng của bảo bảo có chút nguy hiểm,cho nên mẹ phải trở về căn cứ chăm sóc và đỡ đẻ cho phụ nữ có thai sao? Cha cũng phải đi theo mẹ về căn cứ chứ? Hỏi con muốn đi hay không sao? Đương nhiên rồi, đương nhiên là con cũng muốn trở về!"
"Cũng biết nhất định là con muốn đi xem, cho nên mẹ mới nói cho con biết. Nhưng mà lúc trước con có nói rằng không cho cha mẹ trở về gặp con, những điều kiện lần này có thể hạn chế hủy bỏ được chứ?" Tố Tâm ở đầu bên kia cười nhẹ, "dì Joe sắp đến ngày sinh, vì vậy chú Joe của con còn phải chăm sóc dì ấy cho nên không thể tự mình đến đón chúng ta trở về, chỉ là ngày mai sẽ có người khác mang theo máy bay trực thăng tới Pháp để đón cha mẹ, đại khái sẽ chễ một ngày thì mới có thể quay về thành phố K đón con...con nhớ ở nhà ngoan ngoãn chờ tin tức tốt là được rồi."
Mịch Nhi gật đầu liên tục: "Vâng vâng, những điều hạn chế kia lập tức hủy bỏ! Hì hì, vẫn là mẹ hiểu rõ con nhất, chú Joe thương con như vậy, làm sao con lại có thể bỏ lỡ được việc bảo bảo nhà chú ra đời? Hi vọng bảo bảo sẽ là một tiểu công chúa dễ thương giống như Tiểu Muội, còn con sẽ là người chị rất thương em ấy. . . . . . Nhất định mẹ phải đón con trở về căn cứ đấy nhé!. . . . . .Hẹn gặp lại mẹ!"
"Em phải trở về căn cứ sao? Tại sao lại phải đi, dì Tố muốn tới đón em sao?" Tiểu Bạch đi vào phòng, vừa lúc nghe thấy câu cuối Mịch Nhi mới nói, không khỏi âm thầm nhăn mày. Cậu giữ chặt Mịch Nhi đang hưng phấn, kinh ngạc hỏi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Ha ha, anh Tiểu Bạch, em sắp là chị đấy!" Trên mặt Mịch Nhi không thể giấu được sắc mặt vui mừng, "Đại khái ngày mai cha mẹ sẽ tới đón em...em sẽ cùng họ trở về căn cứ, sau đó sẽ thấy bảo bảo ra đời!"
"Cái... cái gì!" Tiểu Bạch kinh ngạc trợn tròn cả mắt, "Em. . . . . . Em nói là, nói là dì Tố và chú Mục Thần có em bé sao!"
"Nói linh tinh gì vậy!" Mịch Nhi buồn cười gõ vào lồng ngực Tiểu Bạch một cái, "Là chú Joe ở căn cứ sắp làm cha rồi! Chính là thiên tài chế tạo máy móc vũ khí mà em đã nói tới đó, chú Joe rất thương em và chăm sóc mẹ! Mẹ phải trở về đỡ đẻ cho dì Joe, cha sẽ cùng đi thăm, em cũng muốn trở về căn cứ nhìn xem bảo bảo ra đời. . . . . ."
"Ồ!" Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì câị bị lời Mịch Nhi hù dọa, cậu cũng biết, dì Tố và chú Mục Thần rời đi nửa năm, bất luận thế nào thì họ cũng không thể tiến triển tới được trình độ sắp sinh em bé.
"Cái gì? Em bé của chú Joe sắp sinh rồi sao!" Mịch Nhi cầm điện thoại kêu to, suýt nữa thì đã kích động vứt điện thoại đi, "Thật hay giả vậy, chú Joe sắp được làm cha rồi Nhưng? Bởi vì tình trạng của bảo bảo có chút nguy hiểm,cho nên mẹ phải trở về căn cứ chăm sóc và đỡ đẻ cho phụ nữ có thai sao? Cha cũng phải đi theo mẹ về căn cứ chứ? Hỏi con muốn đi hay không sao? Đương nhiên rồi, đương nhiên là con cũng muốn trở về!"
"Cũng biết nhất định là con muốn đi xem, cho nên mẹ mới nói cho con biết. Nhưng mà lúc trước con có nói rằng không cho cha mẹ trở về gặp con, những điều kiện lần này có thể hạn chế hủy bỏ được chứ?" Tố Tâm ở đầu bên kia cười nhẹ, "dì Joe sắp đến ngày sinh, vì vậy chú Joe của con còn phải chăm sóc dì ấy cho nên không thể tự mình đến đón chúng ta trở về, chỉ là ngày mai sẽ có người khác mang theo máy bay trực thăng tới Pháp để đón cha mẹ, đại khái sẽ chễ một ngày thì mới có thể quay về thành phố K đón con...con nhớ ở nhà ngoan ngoãn chờ tin tức tốt là được rồi."
Mịch Nhi gật đầu liên tục: "Vâng vâng, những điều hạn chế kia lập tức hủy bỏ! Hì hì, vẫn là mẹ hiểu rõ con nhất, chú Joe thương con như vậy, làm sao con lại có thể bỏ lỡ được việc bảo bảo nhà chú ra đời? Hi vọng bảo bảo sẽ là một tiểu công chúa dễ thương giống như Tiểu Muội, còn con sẽ là người chị rất thương em ấy. . . . . . Nhất định mẹ phải đón con trở về căn cứ đấy nhé!. . . . . .Hẹn gặp lại mẹ!"
"Em phải trở về căn cứ sao? Tại sao lại phải đi, dì Tố muốn tới đón em sao?" Tiểu Bạch đi vào phòng, vừa lúc nghe thấy câu cuối Mịch Nhi mới nói, không khỏi âm thầm nhăn mày. Cậu giữ chặt Mịch Nhi đang hưng phấn, kinh ngạc hỏi, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
"Ha ha, anh Tiểu Bạch, em sắp là chị đấy!" Trên mặt Mịch Nhi không thể giấu được sắc mặt vui mừng, "Đại khái ngày mai cha mẹ sẽ tới đón em...em sẽ cùng họ trở về căn cứ, sau đó sẽ thấy bảo bảo ra đời!"
"Cái... cái gì!" Tiểu Bạch kinh ngạc trợn tròn cả mắt, "Em. . . . . . Em nói là, nói là dì Tố và chú Mục Thần có em bé sao!"
"Nói linh tinh gì vậy!" Mịch Nhi buồn cười gõ vào lồng ngực Tiểu Bạch một cái, "Là chú Joe ở căn cứ sắp làm cha rồi! Chính là thiên tài chế tạo máy móc vũ khí mà em đã nói tới đó, chú Joe rất thương em và chăm sóc mẹ! Mẹ phải trở về đỡ đẻ cho dì Joe, cha sẽ cùng đi thăm, em cũng muốn trở về căn cứ nhìn xem bảo bảo ra đời. . . . . ."
"Ồ!" Tiểu Bạch thở phào nhẹ nhõm, suýt nữa thì câị bị lời Mịch Nhi hù dọa, cậu cũng biết, dì Tố và chú Mục Thần rời đi nửa năm, bất luận thế nào thì họ cũng không thể tiến triển tới được trình độ sắp sinh em bé.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook