Nhìn sắc mặt âm trầm của Mục Thần, vẻ mặt Tố Tâm cũng không kém hơn, hiển nhiên cô cũng có thể cảm nhận được sự chén ghét của Mục Thần đối với mình, cô cũng giống vậy, chưa từng muốn tiếp nhận anh ta, mà đối với nguyện vọng của con gái, hai người bọn họ thật sự không thể thực hiện.

Cô và Mục Thần chỉ có gắn liền với Mịch Nhi, bọn họ quen nhau cũng chỉ vì việc lấy trộm t*ng trùng, làm sao có thể có được kết cục hoàn mỹ như Mịch Nhi mong muốn đây?

Mục Thần cũng trầm mặc chấp nhận, nguyện vọng của Mịch Nhi không thể khiến anh thực hiện được, anh có thể bởi vì Mịch Nhi tồn tại mà không hận cô đã là tốt rồi, tuyệt đối không thể cùng tạo ra một gia đình hạnh phúc !

"Nhưng cho tới bây giờ hai người chưa từng thử qua, không thử một chút làm sao biết được không có biện pháp chứ?" Mịch Nhi xoay người lại, đôi mắt màu tím chứa đựng mong đợi, "Mẹ, cha, con nghe nói tình cảm cũng có thể bồi dưỡng, con cũng nghe nói không gì là nhất định không thể làm, nói không chừng. . . . . . Nói không chừng cha và mẹ thử một chút sẽ có cảm giác, một nhà chúng ta sẽ lại có thể ở chung một chỗ đấy chứ. . . . . ."

"Mịch Nhi . . . . . ." Tố Tâm lắc đầu một cái, "Con cũng nên biết, có những chuyện, không thể nào thì sẽ không thể nào, dù cố gắng cũng vô dụng --"

"Con vẫn muốn cố gắng, nếu như ngay cả thử cũng không thử, thì con sẽ không chấp nhận!" Mịch Nhi lấy ra đòn sát thủ lớn nhất mà anh Tiểu Bạch dạy cho mình, la lối om sòm cố chấp, cô bé nhảy trên giường bệnh, giằng co đối với hai người, ngang ngược hét to, "Bây giờ hai người chỉ có hai lựa chọn, hoặc là đồng ý con đi bồi dưỡng tình cảm, bất luận là có kết quả, đến lúc đó con cũng sẽ nghe lời hai người xắp xếp hoặc là phải để con vĩnh viễn ở lại nhà anh Tiểu Bạch, hai người hãy tự trờ về nhà của mình!"

Tố Tâm và Mục Thần nhìn thẳng vào mắt nhau trao đổi, bây giờ hai người bọn họ đều không có cách nào đối với Mịch Nhi, nếu như khiến cho con bé hết đi hi vọng đối với bọn họ, bọn họ cố gắng một chút không làm sao. . . . . .

"Con nói đi, con muốn chúng ta bồi dưỡng tình cảm thế nào? Muốn làm ở đâu, yêu cầu bao nhiêu thời gian, thì con mới có thể hài lòng?" Cuối cùng Mục Thần quyết định, thay vì khiến Mịch Nhi không muốn ở lại bên cạnh mình, anh tình nguyện tiếp nhận cái việc bồi dưỡng tình cảm này.

Ít nhất, sự lựa chọn này còn có giới hạn thời gian, đến lúc đó Mịch Nhi phát hiện nguyện vọng của nó không thể nào thực hiện được, nó sẽ ngoan ngoãn cùng anh về nhà.

Mịch Nhi cũng nhìn thấy Tố Tâm gật đầu, mới hân hoan giơ ngón tay lên nói: "Một năm, con hi vọng cha và mẹ có thể ở riêng một chỗ, bồi dưỡng một năm tình cảm! Con muốn hai người như hình với bóng, bất luận tới chỗ nào cũng cũng phải ở cùng nhau, thời gian ở chung mỗi ngày phải trên mười tiếng! Hai người không thể cố ý không nói lời nào cố ý không tiếp lời, phải luôn nói chuyện, còn phải --"

Mịch Nhi bắt đầu chỉ đạo tất cả những gì Tiểu Bạch nói, cô bé cũng không tin, nếu như cha và mẹ có thể nghiêm túc thực hiện những việc này, trong vòng một năm sẽ không bồi dưỡng được chút tình cảm nào!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương