Mịch Nhi hừ một tiếng, tiếp tục thao thao bất tuyệt nói: "Hừ, mặc kệ kết luận của hai người là gì, con chỉ muốn nói cho hai người biết, nếu như sau này chỉ có thể phải có tình thương của cha hoặc là tình thương của mẹ, con tình nguyện không cần người nào! Về sau con sẽ sống vĩnh viễn sống ở trong nhà anh Tiểu Bạch, vĩnh viễn đều không thấy hai người! Lời của con nói cũng không phải là muốn thương lượng cùng hai người, đây chính là quyết định của con!"

"Mịch Nhi! Con nói gì vậy!" Mục Thần và Tố Tâm đồng thời sốt ruột, "Làm sao con có thể tùy hứng như vậy!"

"Tại sao những lời con nói là tùy hứng, cha mẹ có thể tự tiện quyết định, căn bản cũng không quan tâm đến ý kiến của con. . . . . ." Mịch Nhi ngẩng đầu nhỏ lên, có anh Tiểu Bạch chỉ đạo, trong lòng cô bé có thêm sức mạnh, nhưng mà trên mặt lại cố ý biểu hiện đau lòng cực độ, vẻ mặt quật cường chịu đựng không được khóc, "Con đã quyết định ở lại đây, hai người muốn trở về căn cứ thì trở về căn cứ, muốn về nước Mỹ thì về nước Mỹ, dù sao con cũng sẽ không đi cùng hai người! Ở lại chỗ này, ít nhất hai người vẫn còn có thể dành chút thời gian đến thăm con, ít nhất là con có thể thường thấy cha và mẹ, chứ không phải vĩnh viễn chỉ có thể bên cạnh một người, con muốn hai người cùng nhau thương con. . . . . ." Nói xong lời cuối cùng, Mịch Nhi cũng không tự giác bật khóc thành tiếng.

Tố Tâm bị lời nói của Mịch Nhi làm cho đau lòng, tay cô run rẩy không ngừng vuốt ve mái tóc dài của con gái, thì thào an ủi: "Mịch Nhi, con đừng buồn, chúng ta đều thương con, đều thật lòng yêu con. . . . . ."

"Bảo bối, cha không muốn khiến con đau lòng, cha chỉ muốn chăm sóc con tốt hơn. . . . . ." Mục Thần bởi nước mắt của Mịch Nhi, miệng lưỡi bình thường sắc bén, thế nhưng bây giờ lại nói vụng về, "Mịch Nhi, con muốn như thế nào, con nói đi, cha và mẹ sẽ nghe theo con--"

"Con không tin, hai người sẽ không chịu nghe lời của con. . . . . ." Mịch Nhi lau nước mắt lung tung, nhìn lén cha mẹ từ giữa kẽ tay, cố ý nức nở nói, "Dù sao con nói cái gì thì hai người sẽ không đồng ý, cho nên cứ để con khóc đi--"

"Mịch Nhi, trước tiên con cứ nói xem, chỉ cần chúng ta có thể làm được, chỉ cần có chút hợp lý, nhất định sẽ nghe lời con!" Tố Tâm và Mục Thần trước sau bảo đảm nói.

"Thật sao?" Mịch Nhi rời ngón tay ra, nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hai người, gằn từng chữ nói, "Cho dù. . . . . . Cho dù con muốn cha và mẹ ở chung một chỗ, muốn quan hệ của hai ngươi giống như dì Liên và chú Triển cũng được sao?"

"Cùng anh ta ( cô ta ) ở chung một chỗ? Tuyệt đối không thể nào!"

Lại cùng lúc, Tố Tâm và Mục Thần chỉ vào đối phương, lớn tiếng thét lên từ chối.

"Hừ, lừa gạt! Mới vừa rồi còn nói hợp lý thì sẽ nghe con!" Mịch Nhi lại xoay người vùi đầu vào gối, "Hu, mới thử một chút đã không muốn, vậy mà vừa nãy còn hứa hẹn với con làm gì. . . . . ."

"Mịch Nhi, không phải chúng ta không muốn đồng ý, mà là . . . . . là không có cách nào được." Tố Tâm nhìn Mục Thần một chút, cười khổ nói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương