Dĩ nhiên, vì di truyền tính thông minh của Triển Thiếu Khuynh, cho nên Tiểu Bạch vừa thâm trầm lại kiêu ngạo tuyệt đối sẽ không để cho Mịch Nhi phát hiện rằng cậu tìm bằng cách này, vì cậu đã dùng Davy dẫn tới được đây. Mà khi đến đây thì cậu đã sớm bỏ dây buộc cho Davy, để Davy trở về báo tin rồi, còn một mình xuất hiện bên cạnh Mịch Nhi, không lưu lại một chút chứng cớ nghi ngờ.

Tiểu Bạch như thiên thần phủ xuống trước mặt Mịch Nhi, vươn tay về phía trước, cậu bất đắc dĩ nói với Mịch Nhi: "Còn trốn ở chỗ này làm gì, em còn không mau ra ngoài, tất cả mọi người đang tìm em phát điên rồi! Em không phải biết cha mẹ em lo lắng bao nhiêu đâu!"

"Không được!" Mịch Nhi ngước đầu nhìn lên, lại càng rụt vào trong hốc, vểnh miệng lên, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn khóc sưng vào đầu gối, nghẹn ngào giận chó đánh mèo kêu la, "Hừ, tìm em làm gì, đáng ghét! Cha mẹ cái gì, tất cả đều đáng ghét!"

"Rốt cuộc là sao vậy? Em còn muốn trốn ở chỗ này nữa sao?" Tiểu Bạch nhíu mày một cái, âm thầm ước lượng chiều rộng của cái hốc, với thân thể của mình thì không thể nào chui vào, cậu dứt khoát ngồi theo xuống đất trước mặt cô bé, "Một mình em tức giận không buồn bực ư, có muốn nói hết mọi chuyện cho anh biết không, để anh giúp em nghĩ ra chủ ý?" Nói xa nói gần, Tiểu Bạch chuẩn bị moi ra chân tướng từ miệng Mịch Nhi.

Mịch Nhi ra sức lau đi nước mắt, buồn bã nói: "Em sẽ không ra! Chuyện của em không cần anh quan tâm!"

"Được, anh mặc kệ." Bây giờ Tiểu Bạch đã có kinh nghiệm, đối với Mịch Nhi thì phải mềm mỏng, nếu như cô bé không muốn nói ra, thì cậu sẽ phải từ từ. Tiện tay đưa khăn giấy qua, Tiểu Bạch nói sang chuyện khác, "Trước hết lau nước mắt đi, em lại không nghĩ ra được chủ ý, vậy thì chúng ta cứ ngồi nói chuyện phiếm đi, em muốn nói cái gì thì nói?"

"Hu. . . . . ." Mịch Nhi nhận lấy khăn giấy lau đi nước mắt, sau một lúc lâu mới ấp úng hỏi, "Anh Tiểu Bạch . . . . . ."

"Hả?"

"Anh. . . . . . Anh làm sao tìm được em vậy--" Mịch Nhi lặng lẽ đưa ngón tay vẽ vòng tròn trên đất, hỏi ra hiếu kỳ của mình. Cô bé lặng lẽ nhìn ra bên ngoài, mới vừa rồi hoảng hốt chạy loạn, cho nên cô bé phát hiện mình cũng không biết nơi này là đâu, Nếu vậy thì anh Tiểu Bạch làm sao tìm tới được chứ!

"Bởi vì. . . . . ." Tiểu Bạch nắm tay ho khan mấy tiếng, mặt không đổi sắc uyển chuyển nói dối, "Bởi vì em nhất định là cô vợ nuôi từ bé của anh, anh và em có cảm ứng tâm linh!"

"Cái gì gọi là cô vợ nuôi từ bé?" Mịch Nhi nghiêng đầu hỏi, "Cô vợ nuôi từ bé thì có cảm ứng tâm linh sao, anh lừa em? Em chỉ nghe nói sinh đôi mới có, nhất định là Tiểu Hắc và Tiểu Muội mới có!"

"Vậy em đã nghe nói qua là vợ chồng cũng có cảm ứng tâm linh chứ?" Trong mắt Tiểu Bạch lóe lên ánh sáng phúc hắc, "Về sau em sẽ là vợ của anh, sẽ cùng anh kết hôn cùng anh sinh bảo bảo, cho nên hiện tại thì anh có thể cảm ứng được chuyện của em!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương