*********

Mi mắt cô khẽ rung, từ từ tỉnh lại…..

Sau khi thích ứng với ánh sáng, cô cảm giác được có một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú.

Bắt gặp chủ nhân của ánh mắt kia, mới phát hiện thế nào lại là anh?

Đại Nhi cổ họng khô khốc, miễn cưỡng khạc ra thanh âm khàn khàn."Anh. . . . . . Em đang ở đâu?"

Đại Nhi nhìn chung quanh một vòng.

"Nhà anh!" Mạc Vô Tâm đơn giản trả lời.

Đại Nhi nhìn chằm chằm vào anh, hoảng hốt suy nghĩ.

Cố gắng lục lại trí nhớ …….Cô không biết mình đã ngủ bao lâu, chỉ biết là ba ngày liền chưa từng chợp mắt ngủ một giấc, thân thể cực kỳ mệt mỏi.

Mà trí nhớ sau cùng là có một sức mạnh to lớn kịp thời đỡ lấy thân hình xụi lơ của cô.

"Em. . . . . . Tại sao lại ở nhà anh?"

Cô rất muốn có tinh thần một chút, nhưng làm thế nào cũng không có hơi sức để nói chuyện.

"Muốn xem em làm ra chuyện gì tốt."

Mạc Vô Tâm nghiêm nghị nhìn chằm chằm cô, cô thế nào lại biến mình thành cái bộ dạng kia! Lòng anh cảm thấy đau . . . . . .

"Em làm cái gì không liên quan đến anh." Cô tức giận quay đầu đi chỗ khác.

Lúc này, Phí Tiểu Nghiên mang theo Mạc Phỉ Phỉ bước vào, đứng ở cạnh giường Đại Nhi.

"Cô chính là ‘ mang tai họa ’ à?" Phí Tiểu Nghiên nhếch miệng cười, quan sát Đại Nhi ở trên giường.

Đại Nhi quay đầu, không hiểu nhìn Phí Tiểu Nghiên. . . . . . có lẽ nên gọi là "Mạc phu nhân.”

"Tôi là chị dâu của Mạc Vô Tâm, cô có thể gọi tôi là Tiểu Nghiên, đây là Phỉ Phỉ." Tiểu Nghiên hiền hòa nói cho Đại Nhi.

Trong nháy mắt, Đại Nhi ngây ngô mở to miệng, nói không ra lời, cô hướng về phía Mạc Vô Tâm. . . . . .

"Cô ấy không phải là vợ của anh?"

Mạc Vô Tâm không trả lời cô, ngược lại tiểu Phỉ Phỉ nghiêm túc nói chuyện.

"Cha con không có vợ, mẹ con đã sớm không thấy rồi."

"Ách. . . . . ." Đại Nhi cứng lưỡi. Cô không biết ý tứ trong lời nói của bé con là cái gì.

Phí Tiểu Nghiên cười tủm tỉm nói rõ.

"Cô hiểu lầm Vô Tâm của chúng tôi rồi, trừ tiểu nha đầu này là con gái của anh ta, thì vẫn là một người đàn ông độc thân."

Tiểu Nghiên nói rõ ràng, dứt khoát, không chút giấu diếm, ngập ngừng khiến Đại Nhi sau khi nghe xong, lúng túng mặt đỏ lên.

Cô vén chăn lên, chuẩn bị chạy, thật là xấu hổ đến mức không đất dung thân.

"Em đi đâu?" Mạc Vô Tâm kéo lấy cánh tay của cô.

"Em. . . . . . Về nhà." Cô chột dạ đáp.

"Anh có cho phép em về nhà sao?" Mạc Vô Tâm giọng nói bá đạo lạnh như băng.

"Đúng vậy! Cô không cần phải về nhà đâu! Ở lại đây đi, tránh cho chuyện càng lúc càng phức tạp." Phí Tiểu Nghiên biết chỉ là ân oán giữa Mạc Vô Tâm và Thường Bước Bùi.

"Tiểu Nghiên!" Mạc Vô Tâm hét lên, ý bảo cô chớ nói nhiều.

"Chuyện gì càng lúc càng phức tạp?" Đại Nhi nghi ngờ.

"Không có! Không có gì!" Phí Tiểu Nghiên hướng Mạc Vô Tâm liếc mắt, ngoan ngoãn im miệng.

Đại Nhi nghi ngờ nhìn Mạc Vô Tâm một cái.

Phí Tiểu Nghiên thuận miệng nhắc tới."Tôi nghĩ cô nên lưu lại chăm sóc Phỉ Phỉ là tốt rồi, đừng đi.”

Đại Nhi nghi ngờ nhìn chằm chằm Tiểu Nghiên, Mạc Vô Tâm cũng cảm thấy ngạc nhiên nhìn về phía Tiểu Nghiên.

Ánh mắt của anh tựa hồ bày tỏ thái độ không đồng ý, Tiểu Nghiên thần thần bí bí lôi kéo Mạc Vô Tâm ra ngoài cửa rỉ tai nói chuyện với nhau.

"Anh nếu như thật sự muốn cô ấy, trước tiên phải để cho cô ấy bước qua cửa của Phỉ Phỉ, em cảm thấy đề nghị như vậy rất tốt nha! Anh cảm thấy không tốt sao?"

Mạc Vô Tâm trầm mặc không đáp. Thật ra anh có thể phủ nhận, anh có thể nói anh không cần cô, nhưng là, anh nói dối, anh. . . . . . đích thực muốn cô.

Trở lại trong phòng, Mạc Vô Tâm nhìn chăm chú vào gương mặt thẫn thờ của Đại Nhi, hồi lâu, mới từ từ mở miệng:

"Năm trăm vạn thỏa thuận, em suy tính như thế nào?"

Đại Nhi không lên tiếng nhìn anh. Anh rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Mạc Vô Tâm thấy cô không trả lời, thích thú nói tiếp."Nếu như anh muốn em từ bỏ văn phòng thám tử tư, em có đáp ứng anh không?"

Hồi lâu, Đại Nhi từ bỏ tham vọng muốn tìm ra bí mật, cô ủ rũ hạ vai. . . . . . Gật đầu.

Anh muốn cô làm sao, cô liền làm như vậy! Đây chính là lúc mù quáng yêu một người, cô cảm thấy mình yêu anh, cô có thể nghe theo anh .

"Phỉ Phỉ vừa lúc cần một bảo mẫu, em ở lại đi."

Trên thực tế, bởi vì sự ngang bướng của Phỉ Phỉ, đã đổi qua ba người bảo mẫu, hơn nữa còn là trong bốn ngày!

Đối với vấn đề này, anh cũng cực kỳ nhức đầu, anh như thế nào lại muốn cô cùng tiểu quỷ này dây dưa?

Ai bảo anh quá cưng chiều con như thế! Để mặc cho con kiêu căng, lần lượt dọa chạy những người bảo mẫu anh mời đến.

"Ý của anh là?" Cô không chắc, hỏi.

Anh cũng không giải thích, liền trực tiếp nói cho cô biết."Quyết định như vậy!"

Không để cho cô suy tính đường sống chút nào, Mạc Vô Tâm từ trước đến giờ không thích lề mà lề mề, dây dưa không rõ.

"Không cho phép em rời đi, gian phòng này sẽ để cho em ở, Phỉ Phỉ sẽ ở căn phòng thứ hai đối diện, em giúp anh chăm sóc cuộc sống của con bé."

Lúc này Phí Tiểu Nghiên không nhịn được chen vào nói.

"Nhưng mà chị phải nhắc nhở em, Phỉ Phỉ không phải là một đứa trẻ ngoan ngoãn, con bé tuyệt đối là thiên sứ cùng ma quỷ hóa thân."

Đại Nhi vốn đang vì Mạc Vô Tâm tự tiện giúp cô đưa ra quyết định có chút kinh ngạc cùng không vui, lời nói của Phí Tiểu Nghiên kia càng làm tâm tình cô thêm hỗn loạn.

"Có thật không?" Tiểu Phỉ Phỉ đã sớm lặng lẽ rời đi, Đại Nhi không nhìn thấy thân hình đáng yêu của cô bé.

"Hàaa...! Không thể giả được!" Phí Tiểu Nghiên biểu cảm khoa trương vô cùng.

"Vậy. . . . . . Công lực của tôi so với cô bé cao hơn một cấp, tôi là đặc biệt làm cho người ta ‘mang tai họa’ đấy!"

Đại Nhi tự giễu cười giỡn, khiến không khí trở nên thoải mái hơn.

"Chờ cô cùng con bé sống chung rồi, đến lúc đó cân nhắc lại suy nghĩ của cô cũng không muộn." Tiểu Nghiên nói.

"Em chưa sống chung với con bé, đương nhiên không biết được tâm tình của tiểu quỷ kia." Mạc Vô Tâm liếc nhìn cô, sau đó xoay người rời đi, trên mặt hiện lên nụ cười thản nhiên.

Những tình huống này làm cho Đại Nhi không giải thích được, nhưng cũng đồng thời làm cô quyết định ở lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương