"Lạnh......" Lương Yên thì thầm một câu theo bản năng rồi chui ngay vào trong ngực Tô Liên Thần.

Cả người Tô Liên Thần cứng đờ.

Một giây sau đột nhiên kéo Lương Yên ra, lôi áo khoác trên người mình xuống khoác cho Lương Yên.

Lương Yên giờ đã mơ màng màng, cảng không thăng bằng, chân đứng không vững. Tô Liên Thần đang mặc áo cho cô, cô liền ôm cổ anh ta theo bảo năng, chu miệng lên oản trách anh ta,"Lạnh quá..... Anh đưa tôi trở về đi đi....."

Vừa nói xong thân thể mềm mại thơm tho lại rúc vào trong ngực Tô Liên Thần.

Tô Liên Thần rên lên một tiếng, tức giận đỡ cô đứng thẳng dậy, gầm nhẹ: "Tịch Lương Yên, cô đứng vững vàng lại cho tôi! Đừng không xem tôi là đàn ông!"

Tô Liên Thần tức đến mức thở hổn hển.

Cái cô gái ngu ngốc này, phẩm rượu kém đến mức cần ăn đòn! Lần trước ở trong khách sạn cũng thế, ô đã giở trò với anh ta không ít, cọ ra lửu dục không chỗ phát tiết. Nếu như không phải anh vẫn luôn đi tắm nước lạnh mà nói thì trinh tiết của cô sớm đã không còn rồi!

Nhưng cô hết lần này tới lần khác vẫn chưa phải nhận giáo huấn!

"Đàn ông?" Bộ dáng Lương Yên mơ mơ màng màng thực sưj là đáng yêu muốn chết. Đôi môi dỏ mọng của cô ở dưới anh đèn neon loé ra ánh sáng chói mắt. Cô buộc chặt hai tay, anh liền cách cô càng ngày càng gần. Mắt nháy nháy mấy cái, giống như muốn nhìn rõ ràng hơn, nhưng trên mặt lại cành nhiều mơ mơ màng màng: "Anh là ai?"

Cô gái ngu xuẩn này, anh là ai mà cũng dám quên sao!

Tô Liên Thần tức giân đến mức muốn giơ chân. Nhìn thấy bộ dáng ngây ngốc kia của cô, trong lòng hạ quyết định, giữ lấy khuôn mặt của cô, thở phò phò phủ môi mình lên môi cô một cách hung hăng.

Anh cũng không tin cô gái ngu ngốc này sẽ quên mình!

………

Triểm Mộ Nham đi xã giao ra từ trong câu lạc bộ MISS, ạnh vạn vạn không nghĩ tới mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng này.

Cô khoác áo khoác của đàn ông, mũi chân kiễng lên bị người ta ôm hôn nhiệt liệt.

Ở trong buổi tối lạnh như băng thế này, đáng nhẽ một màn này phải làm lòng người ấm áp, nhưng Triển Mộ Nham lại cảm thấy lạnh đến mức ngay cả hàm răng cũng run rẩy.

Cô dám lừa anh?

Không có loại quân hệ kia với Tô Liên Thần sao? Không đúng sự thật sao? Vậy bây giờ anh đang nhìn thấy cái gì? Đúng là quỷ mới tin!

Trong đôi mắt của Triển Mộ Nham gần như có thể cháy ra lửa. A Tín đi ở bên cạnh cũng bị sự tức giận quá mức rõ ràng của anh hù doạ, trong bụng rùng mình, mới nói: "Tổng giám đốc, là Tịch thư kí."

Dĩ nhiên! Còn cần anh ta đến nhắc nhở sao! Anh còn thấy rõ ràng là đằng khác!

Triển Mộ Nham hung hăng trừng mắt liếc A Tín một cái, một giây sau mới nổi cơn thịnh nộ đi về phía đôi nam nữ đang ôm hôn đến vui vẻ ở đằng kia.

……

Lương Yên chóng mặt do say rượu nên không biết mình đang làm gì, cho đến khi cảm thấy môi lạnh đi cô mới tỉnh táo lại một chút.

Khi nhìn thấy gương mặt đó, cô kinh ngạc đến chảy mồ hôi lạnh. Lương Yên cho là mình uống say làm loạn nên cuống quýt giùng giằng lùi về phía sau một bước. Đang muốn nói lời xin lỗi nhưng còn chưa kịp mở miệng đã cảm nhận được một đạo bóng ma mang cảm giác bức bách đi về phía cô.

Cổ tay mảnh khảnh của cô lập tức bị một bàn tay khác hung hăng chế trụ.

Lực đạo mạnh đến mức giống như hận không thể bóp nát cổ tay cô vậy.

"Triển tổng, thật trùng hợp!" Tô Liên Thần lên tiếng chào hỏi trước, hơn nữa còn dùng loại giọng điệu không đứng đắn nữa.

"Triển tổng?"

Lương Yên kinh ngạc ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy đôi mắt tựa như có thể phun ra lửa.

Trong lòng cô chấn kinh.

Tại sao anh lại ở đây? Vừa nãy cô hôn Liên thiếu anh cũng nhìn thấy sao? Anh sẽ nghĩ cô ra sao?

Từng vấn đề một hiện ra trong đầu cô, vốn đã choáng váng nay lại càng khó chịu hơn. Lương Yên nhíu mày lại, nhất thời không biết làm thế nào.

"Cởi ngay áo khoác trên người ra!" Triển Mộ Nham gần như quát lên.

Trên người cô mặc quần áo của người đàn ông khác khiến anh cảm thấy cực kỳ chói mắt!

Lương Yên đột nhiên bị quát nên sửng sốt một chút. Tô Liên Thần ở một bên lại nhíu mày.

Triển Mộ Nham thấy Lương Yên không động đậy, cho là cô không đồng ý. Một giây sau đã tự mình động tay cởi áo khoác của Tô Liên Thần ra. Do quá mức tức giận nên động tác của anh có chút thô bạn, không tránh khỏi làm Lương Yên đau. Cô giãy giụa Cô giãy giụa, kháng nghị: "Mộ Nham.... Anh nhẹ một chút...."

Triển Mộ Nham không nghe lọt tai nhưng Tô Liên Thần ở bên cạnh lại không nhịn được. Một tay anh ta níu lấy bả vai của Triển Mộ Nham, nụ cười không nghiêm chỉnh trên mặt cũng thu lại, "Anh đang làm cô ấy đau! Mau buông ra!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương