- Phong... – Sau một lúc lâu, giọng nói lạnh lẽo của Lãnh Thiên Dục vang lên. Hôm nay cùng hắn đến đây ngoài mấy người vệ sĩ thì còn có một trong tứ đại chấp pháp, đó chính là Phong!

- Lão đại! – Phong lễ phép và kính cẩn đi đến bên cạnh Lãnh Thiên Dục.

- Đi xem thế nào đi! – Lãnh Thiên Dục hạ lệnh ngắn gọn.

Vốn là người có trực giác nhạy bén nên Lãnh Thiên Dục phát hiện ra chú tiểu đã đi lâu rồi nhưng vẫn chưa quay lại, hắn không thể không nghi ngờ.

- Vâng! – Phong lập tức đáp lời.

Khi anh ta vừa ra đến cửa thì bắt gặp chú tiểu vừa nãy. Vẻ mặt chú tiểu vô cùng hoảng sợ và lo lắng, cậu ta chạy vào, thở hổn hển nói: "Không... không xong rồi... Thượng sư... ông ấy... ông ấy..."

Giọng nói của chú tiểu đầy run sợ!

Phong lập tức tiến lên bắt lấy cánh tay chú tiểu, lớn tiếng hỏi: "Thượng sư làm sao?"

Lãnh Thiên Dục cũng nhìn chú tiểu, hai hàng lông mày nhíu chặt lại.


- Thượng sư... ông ấy... ông ấy bị giết rồi!

Chú tiểu nức nở lên tiếng. Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp của Lãnh Thiên Dục vang lên: "Lập tức đưa tôi đi xem!"

- Được, được!

Đoàn người bước nhanh về phía điện Cường Ba.

Lễ cầu nguyện đang đi đến hồi kết, sự hối hả của đoàn người cũng chìm trong sự tĩnh lặng của ngôi chùa.

Thi thể Thượng sư vẫn nằm trong căn phòng tối như cũ. Khi Lãnh Thiên Dục đến nơi thì dường như vũng máu đỏ đã lênh láng ra khắp nơi.

Trong căn phòng tối ngoại trừ ba người thì còn một chú tiểu khác nữa.

- Mấy người... Mấy người là ai? – Chú tiểu này thấy có rất nhiều người lạ xông vào, lập tức hỏi. Cậu ta không muốn cho mọi người biết đã xảy ra chuyện.


Lãnh Thiên Dục không thèm để ý đến chú tiểu kia, bước nhanh về phía thi thể Thượng sư. Sau đó hắn ngồi xổm xuống, đưa tay gạt vết máu, một vết thương sâu và hiểm lập tức hiện ra trước mắt hắn.

Hai hàng lông mày của Lãnh Thiên Dục lập tức nhíu chặt vào nhau.

- Lão đại, vết thương này thật kỳ lạ! – Phong cũng nhìn vết thương rồi lên tiếng.

- Này, các anh không được động vào... – Chú tiểu kia còn chưa nói được hết câu đã bị mấy người vệ sĩ của Lãnh Thiên Dục đuổi ra ngoài. Mấy chú tiểu khác sợ đến mức mặt mũi trắng bệch.

- Tìm đồ! – Lãnh Thiên Dục ra lệnh.

Hắn có một dự cảm không lành! Lát sau, câu trả lời của Phong hoàn toàn đúng với điều hắn đang dự cảm!

- Lão đại... không thấy!

Chết tiệt! Lãnh Thiên Dục đứng bật dậy, siết chặt tay thành nắm đấm.

- Phái người hợp tác cùng cảnh sát địa phương, mau chóng phong tỏa Lhasa, đặc biệt chú ý đến những người khả nghi, nhất là... phụ nữ!

- Vâng!

- Còn nữa... – Lãnh Thiên Dục nhếch môi nở nụ cười lạnh lẽo – Lập tức điều tra cho tôi tài liệu về đặc công quốc tế xuất sắc nhất tính đến thời điểm hiện tại của BABY-M!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương