Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi
Quyển 5 - Chương 10: Giấc mộng thứ năm (10)

*****

Sau khi Đan Dật Trần tới, ngày tiếp theo liền tống cổ người Hoàng Hậu phái tới, đổi thành người của hắn, không chỉ phụ trách chi phí ăn mặc của Tễ Nguyệt Cung, còn đảm đương việc mang tin tức bí mật.

Vì trong lúc Nguyễn Mặc bị cấm túc, hắn không nên quang minh chính đại đến Tễ Nguyệt Cung, một người ở Tử Thần điện lớn như vậy xử lí chính sự, quạnh quẽ nặng nề, liền dùng biện pháp... viết thư.

Được rồi, viết thì viết, dù sao nàng có thể ở Tễ Nguyệt Cung, chỗ nào cũng không đi được, cũng rất nhàm chán. Hơn nữa từ trước tới giờ nàng chưa từng viết thư cho ai, một là không có người thân ở xa, hai là cảm thấy chữ của mình không đẹp, không có việc liền không muốn viết ra cho đỡ xấu hổ.

Bây giờ, tâm tình thấp thỏm lại chờ mong, suy nghĩ kĩ, Nguyễn Mặc mới đặt bút viết phong thư đầu tiên, khi cung nhân giao đồ ăn sáng liền đưa cho hắn, sau đó Đan Dật Trần hồi âm.

Khi người nó tới đưa cơm trưa, nàng xem hồi âm của hắn, tức giận thiếu chút nữa muốn vò giấy viết thư thành một cục.

Nàng viết hết nửa trang, hắn chỉ nhắn lại ngắn ngủn vài câu, hắn vốn là người ít nói, cũng không thể trông cậy hắn có thể viết nhiều, nhưng tệ nhất là, hắn viết ở cuối thư một câu-----

"Chữ xấu, luyện kĩ."

Viết thư thì cứ viết, sao còn để ý đến chữ nàng.

Nàng dưới sự tức giận liền không hồi âm cho hắn, đang định ngủ trưa, người kia liền mang tin tức truyền lại, không cần nói cũng biết là bút tích của Hoàng Thượng, chỉ ghi mấy chữ: "Vì sao không hồi ầm."

Hừ, còn không biết xấu hổ mà hỏi.

Nguyễn Mặc nộ khí, qua loa đáp lại; "Thần thiếp chữ xấu, không để Hoàng Thượng khó chịu."

Sau đó người kia lại thực mau truyền tin đến, chỉ có mấy chữ: "Không chê, tiếp tục."

Không chê...

Nàng còn lâu mới không tin hắn không chê!

Vì thế, Nguyễn Mặc lại lần nữa không hồi âm.

Người mang tin tức cũng không hề tới.

Đêm đó, sau khi Tễ Nguyệt Cung tắt đèn, Thúy Nhi liền rời đi, không tới một khác, nam nhân liền như thường đến bên giường nàng, nàng còn chưa phản ứng, cả người đã bị ôm lấy.

Sau khi hòa hảo, Đan Dật Trần lấy lý dó chính vụ quấn thân cần ở Tử Thần Điện, kỳ thật hàng đêm đều đến thăm Tễ Nguyệt Cung của nàng, còn nghiêm trang nói, hắn không muốn làm hỏng quy củ hậu cung, lại không nhịn được nhớ nàng, mới bất đắc dĩ bày ra hạ sách này.

Nguyễn Mặc thầm chửi da mặt hắn quá dày, bất quá hắn định đoạt mọi chuyện trong Hoàng cung, có lời đồn đãi cũng là hắn chịu trách nhiệm, nàng liền kệ hắn.

Nhưng hôm nay nàng còn giận, bất mãn mà hừ nhẹ một tiếng, xoay người không để ý hắn.

Đan Dật Trần nhướng mày, duỗi cánh tay ôm nàng từ phía sai, cố tình cái hay không nói, nói cái dở: "Nguyễn Mặc, sao nàng không hồi âm cho trẫm?"

"....."

"Không vui?"

"....."

"Tại sao?"

"....."

Hắn đành chịu thua, mạnh mẽ xoay người nàng về phía mình, ánh mắt nặng nề, bất đắc dĩ nói: "Nói đi."

"..." Nguyễn Mặc rũ mắt không nhìn hắn, nắm tay đấm nhẹ một cái, nhỏ giọng nói, "Hoàng Thượng, chữ thần thiếp khó coi vậy sao?"

Đan Dật Trần ngẩn người, tinh thần có chút mệt mỏi chưa phản ứng lại, nàng ngước mắt nhìn hắn một cái ai oán, bộ dáng "Hoàng Thượng do dự lâu vậy là cảm thấy thần thiếp nói đúng sao", hắn đột nhiên nhớ tới chuyện đã xảy ra, đành phải dỗ nàng: "Không khó coi."

Nguyễn Mặc không tin, quay đầu nói: "Gạt người."

"Quân vô hí ngôn."

"Nga, vậy là, Hoàng Thượng nói thần thiếp chữ xấu cũng không phải nói đùa..." Nàng giãy giụa, chống lại gông cùm xiềng xích của hắn, "Hoàng Thượng quả nhiên ghét bỏ... Ưm..."

Người này!

Mỗi lần định nói nàng lại bị... lấp kín miệng, hôn đến nỗi nàng quên cả lời định nói, chỉ có thể yên lặng thừa nhận hắn, chìm sâu trong hắn, tùy hắn chìm nổi, trừ bỏ gắt gao quấn lấy hắn, đã không còn biện pháp. Tới khi bình tĩnh lại, nàng đã sớm mệt đến ngủ say, nào còn nhớ mình tức giận vì gì?

"... Ưm... Hoàng, Hoàng Thượng, nhẹ... A... nhẹ chút..."

Nguyễn Mặc mê man, bị hắn lăn lộn một hồi, đôi tay gắt gao túm lấy chăn gấm, lại không cách nào phân tán nổi cảm giác mạnh mẽ nơi sâu nhất trong cơ thể, chỉ đành cắn chặt môi dưỡi, kệt lực nhịn xuống tiếng kêu kiều mị.

"Đừng cắn, trẫm đau lòng."

Đan Dật Trần biết nàng rất e lệ trong chuyện này, không muốn kêu thành tiếng, liền bế nàng ngồi trên người mình. Tư thế này khiên hai người gần nhau hơn nữa, hắn hướng lên trên va chạm, khiến nàng nhịn không được than nhẹ một tiếng.

"Cắn nơi này." Hắn nhẹ nâng eo, hữu lực tiến vào, lại giơ tay vỗ về nàng, để nàng cắn lên vai hắn.

Đau ngón tay đã bấm vào da thịt, Nguyễn mặc bàm vào bờ vai dày rộng rắn chắc của hắn, nghe lời mà cắn một cái, giữa mày hơi nhíu, không đành lòng mà dùng sức cắn, chỉ là mút nhẹ. Khoái ý tán loạn ập tới, mạnh mẽ làm nàng vô lực ngăn cản, mút đến nỗi đầu lưỡi tê dại.

Xiêm y đẹp đẽ quý giá rơi đầy đất, mồ hôi chậm rãi nhỏ giọt, hơi thở ngọt ngào lấp đầy gian phòng, tiếng thở dốc bị ngăn cách với màn treo, chỉ có hai bóng người ẩn ẩn giao thoa.

Một đêm triền miên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương