Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi
-
Quyển 3 - Chương 8: Giấc mộng thứ ba (8)
Editor: Đàm Nhật Vy
Beta: Chanh
Trời nóng tháng sáu đã dần ngoi đầu, sự náo nhiệt của tiết Đoan Ngọ vừa qua không lâu, kinh thành lại lâm vào trong một cảnh mây đen thảm đạm.
Hồi phủ khi đã gần hoàng hôn, quanh thân Đan Dật Trần quấn đầy mệt mỏi, ném xuống quản gia đang đón hắn một câu: "Bảo Liên Hoa uyển truyền thiện." Rồi cất bước về nhà chính. Phía sau, Hứa Triều cúi đầu đi theo.
Mùa hạ mới đến, cái nóng lại hung hăng ngang ngược, kinh thành an bình như thế, nhưng bỗng dưng nổi lên bệnh dịch. Rất nhiều bình dân ốm đau không dậy nổi, càng có không ít người chết vì bệnh nặng. Lòng người nhất thời hoảng sợ. Hoàng thượng đối với chuyện này lo lắng sâu sắc, lệnh cho Thái Y Viện nhanh chóng đưa ra phương án cứu trị, cũng chuẩn bị tự mình đi thăm bệnh nhân ở khu cách ly, trấn an bá tánh xao động.
Đan Dật Trần biết được tính toán này của huynh trưởng, lập tức vào cung khuyên bảo hắn từ bỏ ý định, nhưng huynh trưởng kiên trì không bỏ, hắn đành phải chủ động xin ra trận, lấy thân phận hoàng gia của hắn đi trấn an. Mấy ngày gần đây bệnh huống càng thêm nghiêm trọng, hắn cứ cách hai ngày liền tự lãnh người đến khu cách ly đưa dược liệu, phân phát cháo, giờ Dậu buổi trưa mới về, bận tối ngày tối mặt.
"Hứa Triều, vất vả rồi."
Đan Dật Trần ngồi trên án thư một lúc, an bài công việc cho thủ hạ tâm phúc xong, hai ngón tay xoa xoa ấn đường, trầm giọng nói vậy.
Hứa Triều đã nhiều ngày theo hắn ra vào khắp nơi, mọi chuyện đều tự tay làm lấy, làm việc gì cũng tuyệt đối không thiếu hắn. Đối mặt với những người thân mang bệnh dịch, nào có mấy ai không thấy sợ hãi, Hứa Triều chưa bao giờ có câu oán hận, đúng là làm khó hắn.
"Tạ Vương gia thông cảm, thuộc hạ không thấy vất vả. Có thể giúp Vương gia một tay, thuộc hạ trong lòng cảm thấy vui mừng." Hứa Triều không hàm hồ, thực lòng nói.
Nghe vậy, Đan Dật Trần chỉ gật đầu nhẹ, nói: "Đi xuống nghỉ ngơi đi."
Hứa Triều hành lễ cáo lui. Hắn vào nội gian đổi một thân quần áo sạch sẽ, bảo tiểu thái giám đem đi giặt sạch, mới đi tới Liên Hoa uyển.
Ánh trăng trong sáng, hắn chậm rãi bước đi, liền thấy xa xa có một một ánh nến lấp lánh nơi hậu viện, nhu hòa ấm áp, bước chân không tự chủ mà nhanh hơn vài phần.
"Vương gia."
Tới gần cửa, tỳ nữ canh giữ hai bên cửa khom người vấn an, mắt hắn vẫn nhìn thẳng bước đi, liếc mắt một cái thấy Nguyễn Mặc đang gắp thức ăn, đúng lúc nghe thấy tiếng vang, quay đầu dương môi cười nói: "Vương gia tới rồi?"
Đan Dật Trần dừng mắt, nhìn khuôn mặt cười nhợt nhạt không điểm phấn son, một thân váy áo vàng nhạt thuần tịnh khả ái, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, bước tới chủ vị ngồi xuống.
Rõ ràng hắn sai người đưa tới đây đủ loại váy áo đủ kiểu, nàng tựa hồ luôn thích mặc chút gì đó thuần tịnh thanh nhã, cũng rất ít bôi trên mặt vài thứ phấn son hương khí khó nghe, rồi an tĩnh đứng ở đó, rơi vào trong mắt hắn, lại làm người cảm thấy thư thái.
"Mời Vương gia dùng."
Trước mặt đưa tới một đôi đũa ngọc, hắn giơ tay nhận lấy, bưng bát cơm lên bắt đầu dùng bữa, nàng cũng ngồi bên cạnh hắn, chấp đũa gắp đồ ăn.
Hai người trầm mặc chốc lắt, Nguyễn Mặc biết hắn gần đây công vụ bận rộn, thật sự mệt mỏi, cũng không mở miệng, chỉ khi đã ăn được một nửa, nhẹ giỏng hỏi một câu: "Vương gia, vài món ăn này có hợp khẩu vị không?"
Đan Dật Trần không mặn không nhạt mà trả lời: "Tạm được."
Nàng nhấp môi cười, không cần nhiều lời nữa.
Trên bàn cơm lại yên tĩnh, chỉ có âm thanh chén đũa va chạm thật nhỏ, nhỏ đến khó phát hiện.
Kỳ thật Đan Dật Trần nói lời này có chút trái lương tâm, trên bàn rõ ràng đều là món hắn yêu thích, lại bảo là "tạm được"?
Trước đó áy náy vì đã không duyên cớ chiếm lấy nàng nên nạp nàng làm thiếp, cũng chỉ là nhiều thêm một phòng di nương, với hắn cũng không có biến hóa lớn lắm, bình thường như thế nào thì giờ vẫn như thế đó. Chỉ ngẫu nhiên khi dùng bữa trên bàn nhiều thêm một người, hoặc là ban đêm nghỉ ngơi trên giường có thêm một người, không hơn.
Nhưng dường như có gì đó không đúng.
Ví như khi hắn đang xử lí công văn, bỗng nhiên nhớ tới hậu viện của nàng, nghĩ xem nàng đang làm gì. Lại ví như ngày nọ rảnh rỗi rới Liên Hoa uyển dùng một bữa cơm, sẽ âm thầm đoán xem hôm nay nàng mặc xiêm y gì nghênh đón hắn, chuẩn bị món gì hắn thích ăn.
Khi ra phủ làm việc, đi qua một cửa hàng trang sức, sẽ mua một kiện đưa nàng dùng.
Khi vào cung dự tiệc, nhìn bàn đầy sơn trân hải vị phong phú, sẽ nhớ tới ở Liên Hoa uyển, mấy món cơm nhà ít ỏi lại ngon miệng lạ thường.
......
Hắn luôn cầm lòng không đặng mà... nhớ về nàng.
Phục hồi lại tinh thần, hắn liếc mắt về phía Nguyễn Mặc một cái, lại thấy nàng muốn buông chén đũa, còn hơn nửa bát cơm, không khỏi nhíu máy nói: "Ăn ít vậy sao?"
Nàng ngưng tay, chưa đặt bát xuống, ngơ ngác mà nhìn về phía hắn: "Ta..."
"No rồi?" Hắn quét mắt qua đồ ăn chưa động trước mắt nàng, âm thanh lạnh lùng nói: "Ăn thêm chút, lỡ buổi tối lại không có sức."
Nguyễn Mặc tức khắc mặt đẹp đỏ lên, thầm nghĩ người này sao có thể... như không có gì mà nói chuyện này, bĩu mỗi, một lần nữa bưng bát cơm lên.
Kỳ thật nàng vẫn chưa ăn no, nhưng thấy Đan Dật Trần đã buông chén đũa, nàng sao có thể mặt dày không biết xấu hổ tiếp tục ăn, không hợp lễ, nên đành phải buông xuống theo.
Ai ngờ lại bị hắn liếc mắt phát hiện, còn lạnh băng bảo nàng ăn ít...
Nguyễn Mặc yên lặng hừ trong lòng một tiếng, liền thả lỏng cái bụng, ăn đến khi hơi no mới thôi. Vứa ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng Đan Dật Trần, nàng hỏi nha hoàn hầu hạ, mới biết hắn đã đến sau phòng tắm gội.
Lại nói, chỗ nàng ở được trời ưu ái, phía sau có một suối nước nóng thiên nhiên, tuy rằng không lớn, nhưng chứa một người thì dư dả, hơn nữa có công hiệu thư giãn gân cốt. Có lúc nàng bị người nào đó lăn lộn suốt một đêm, eo rất đau, dừa vào đá ngâm nửa canh giờ, liền thấy cả người nhẹ nhàng, thực rất hiệu quả.
Bất quá nếu Đan Dật Trần tới, nàng liền hầu hạ hắn tắm gội, hắn độc chiếm suối nước nóng của nàng.
*****
Biết rằng lát nữa y phục sẽ bị ướt khi xoa bóp cho hắn, Nguyễn Mặc cởi váy áo mới thay trước bữa tối, thay thứ gì nhẹ nhàng chút, lúc này mới xuyên qua hành lang ngắn, đi tới phòng tắm có suối nước nóng.
Suối nước nóng này còn thần kỳ ở chỗ, đông ấm hạ mát, lúc này là mùa hè, cũng không có sương trắng mờ mịt, mọi nơi đều rõ ràng dễ thấy, cách nàng một tấm rèm vài, liền thấy một nam nhân ngồi dựa lưng trong nước.
Hắn ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần, đại khái biết được nàng tới, nghe tiếng vang cũng không trợn mắt nhìn, mãi đến khi nàng đến bên cạnh giá gỗ treo khăn tắm, dẫm lên vết nước đến gần, mới chậm rãi nâng mí mắt, cặp mắt đen trầm tĩnh như nước, Nguyễn Mặc cũng lẳng lặng quỳ cạnh ao, cúi đầu nhìn hắn.
Hai tròng mắt Đan Dật Trần sâu không thấy đáy, như có thể đem người hút vào trong xoáy nước, Nguyễn Mặc sửng sốt một lát, lập tức dịch chuyển ánh mắt, vẫn chưa thấy nam nhân cười khẽ một tiếng nhỏ đến khó nghe, cúi người làm ướt khăn, liền đỡ vai phải hắn, bắt đầu xoa bóp.
Tay nàng trước nay luôn lạnh, mà hắn thì hoàn toàn ngược lại, khi chạm tay vào da thịt nóng cháy của hắn, không biết sao, dường như làm nàng cũng nóng lên, cơ hồ muốn rút tay về, da gà cũng nổi lên.
Mắt Nguyễn Mặc dịch xuống dưới, thấy hơn mười vết thương ngang dọc đan xen, lại vẫn như mới gặp dừng tay lại, ngơ ngác nhìn một lát.
Sâu cạn không đều, nhưng đều là những đao tàn nhẫn.
Tuy nói giờ đang ở trong mộng, nhưng ký ức sẽ được khắc sâu bên trong, chưa tự mình trải qua, lại như tự mình chịu đựng, có thể thì thoảng quên mất, nhưng mỗi khi nhớ tời đầu sẽ là tra tấn đáng sợ.
Gần hai mươi vết sẹo dữ tợn, gắt gao bò đầy tấm lưng rắn chắc.
...Sẽ có bao nhiêu đau đớn?
Đời này nàng trải qua đau đớn nhất, là bị hắn chiếm hữu đêm đó, nhưng lúc ấy... so với nàng còn đau gấp mười gấp trăm lần.
Cho dù biết đã sớm kết kết vảy thành sẹo, không còn cảm giác gì, nhưng chỉ cần chạm vào những vết đao, tưởng tượng một chút lúc ấy hắn chống lại đau đớn thế nào, nàng luôn không nhịn được mà khó chịu.
Liền như có một cây châm tinh tế, đâm vào trong lòng một chút, không chảy máu, nhưng lại âm ỉ đau.
Nhận ra nàng thất thần, Đan Dật Trần nghiêng đầu nhìn phía sau, vừa lúc gặp bộ dáng nàng không đàng lòng nhìn hắn, cặp mắt hạnh dường như mang một tầng hơi nước, hắn nghiêng mặt đi như chưa từng phát hiện. Không chút nghi ngờ, hắn nghĩ nếu đem lai lịch vết thương trên lưng nói ra, nàng lâp tức có thể khóc ra một lu nước mắt.
Cuộc đời hắn không đối phó được nhất là nước mắt nữ nhân, vì tránh cho mình lâm vào loại khốn cảnh này, nên đem những chuyện cũ năm xưa áp xuống, giơ tay phủ lên tay nàng đang đặt trên vai hắn, vuốt ve ở lòng bàn tay hai cái, lại khẽ dán môi cắn một ngụm, lưu lại dấu răng nhợt nhạt.
Nguyễn Mặc cảm thấy mu bàn tay đau xót, hồi thần nhìn thấy nam nhân đang lỗi kéo tay nàng... Lập tức muốn rút tay về,kinh hô: "Người... Người sao lại cắn tay ta..."
Đan Dật Trần đã sớm đoán trước, lực đạo không lớn lại nắm rất chặt, nàng kéo hai lần, nhưng không có cách nào rút ra, đành phải căm giận "Hừ" một tiếng, rũ mắt không để ý tới hắn.
Nhưng hắn hiển nhiên không muốn buông tha nàng, môi mỏng dán tới nơi vừa bị hắn cắn, nhẹ nhàng vuốt ve, ý cười câu hồn: "Không cắn nơi này, hay là... nàng tưởng ta cắn chỗ nào khác?"
Người này họ cẩu sao? Cắn cái gì mà cắn...
Nguyễn Mặc đang muốn phản bác, đột nhiên nhận ra ý tứ trong lời nói, đặc biệt là ánh mắt có gì ám chỉ của hắn, nhất thời trừng mắt hạnh, xấu hổ và giận giữ làm khuôn mặt nhỏ đỏ lên: "Người... Buông ta ra!"
"Nga?" Hắn làm như nghe được cái gì buồn cười, không những không buông tay ra, ngược lại dùng lực nhẹ kéo một cái, làm người phía sau ngã vào vai hắn, một bên mặt hắn cách mặt nàng hai tấc, câu môi cười, "Nếu ta không bỏ thì sao?"
Gương mặt gần trong gang tấc đẹp đến kì cục, lời vừa nói, hơi thở ấm áp như lông chim khẽ vuốt khuôn mặt nàng, chỉ cảm thấy nóng bỏng như muốn thiêu cháy, nào còn tâm tư nghĩ đến vấn đề "nếu không bỏ" kia, hàm hồ nói: "Không bỏ... Không bỏ liền..."
"Làm gì?" Hắn dù bận vẫn ung dung, chờ nàng trả lời, Nguyễn Mặc không nói.
Dù sao hắn cũng sẽ không buông tay, cố ý hỏi nàng như vậy, còn không phải là vì muốn nàng xấu hổ, nàng mới không để hắn như nguyện.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, nàng liền muốn nói cũng không nói ra được.
Đan Dật Trần hơi nhích một chút liền hôn nàng, một tay áp sau ót nàng, không cho nàng lui về phía sau, lưỡi linh hoạt lướt qua môi nàng, hết sức cạy răng miệng nàng, cường thế xâm nhập, nhanh tróng cuốn lấy mùi đinh hương, thật sâu nhấm nháp lộng hành, đem thần trí còn sót lại của nàng hủy diệt hoàn toàn, mặc hắn công chiếm, chỉ có thể thừa nhận hắn hôn sâu, không còn sức phản kháng.
Làm như không thỏa mãn với tư thế này, hắn duỗi cánh tay đặt lên bên hông nàng, nhẹ dùng một lực liền làm nàng rơi xuống nước, bọt nước văng khắp nơi, quần áo rời rạc, hắn lùi lại phần, còn chưa chờ nàng thở dốc đủ, lại cúi người hôn lên.
Beta: Chanh
Trời nóng tháng sáu đã dần ngoi đầu, sự náo nhiệt của tiết Đoan Ngọ vừa qua không lâu, kinh thành lại lâm vào trong một cảnh mây đen thảm đạm.
Hồi phủ khi đã gần hoàng hôn, quanh thân Đan Dật Trần quấn đầy mệt mỏi, ném xuống quản gia đang đón hắn một câu: "Bảo Liên Hoa uyển truyền thiện." Rồi cất bước về nhà chính. Phía sau, Hứa Triều cúi đầu đi theo.
Mùa hạ mới đến, cái nóng lại hung hăng ngang ngược, kinh thành an bình như thế, nhưng bỗng dưng nổi lên bệnh dịch. Rất nhiều bình dân ốm đau không dậy nổi, càng có không ít người chết vì bệnh nặng. Lòng người nhất thời hoảng sợ. Hoàng thượng đối với chuyện này lo lắng sâu sắc, lệnh cho Thái Y Viện nhanh chóng đưa ra phương án cứu trị, cũng chuẩn bị tự mình đi thăm bệnh nhân ở khu cách ly, trấn an bá tánh xao động.
Đan Dật Trần biết được tính toán này của huynh trưởng, lập tức vào cung khuyên bảo hắn từ bỏ ý định, nhưng huynh trưởng kiên trì không bỏ, hắn đành phải chủ động xin ra trận, lấy thân phận hoàng gia của hắn đi trấn an. Mấy ngày gần đây bệnh huống càng thêm nghiêm trọng, hắn cứ cách hai ngày liền tự lãnh người đến khu cách ly đưa dược liệu, phân phát cháo, giờ Dậu buổi trưa mới về, bận tối ngày tối mặt.
"Hứa Triều, vất vả rồi."
Đan Dật Trần ngồi trên án thư một lúc, an bài công việc cho thủ hạ tâm phúc xong, hai ngón tay xoa xoa ấn đường, trầm giọng nói vậy.
Hứa Triều đã nhiều ngày theo hắn ra vào khắp nơi, mọi chuyện đều tự tay làm lấy, làm việc gì cũng tuyệt đối không thiếu hắn. Đối mặt với những người thân mang bệnh dịch, nào có mấy ai không thấy sợ hãi, Hứa Triều chưa bao giờ có câu oán hận, đúng là làm khó hắn.
"Tạ Vương gia thông cảm, thuộc hạ không thấy vất vả. Có thể giúp Vương gia một tay, thuộc hạ trong lòng cảm thấy vui mừng." Hứa Triều không hàm hồ, thực lòng nói.
Nghe vậy, Đan Dật Trần chỉ gật đầu nhẹ, nói: "Đi xuống nghỉ ngơi đi."
Hứa Triều hành lễ cáo lui. Hắn vào nội gian đổi một thân quần áo sạch sẽ, bảo tiểu thái giám đem đi giặt sạch, mới đi tới Liên Hoa uyển.
Ánh trăng trong sáng, hắn chậm rãi bước đi, liền thấy xa xa có một một ánh nến lấp lánh nơi hậu viện, nhu hòa ấm áp, bước chân không tự chủ mà nhanh hơn vài phần.
"Vương gia."
Tới gần cửa, tỳ nữ canh giữ hai bên cửa khom người vấn an, mắt hắn vẫn nhìn thẳng bước đi, liếc mắt một cái thấy Nguyễn Mặc đang gắp thức ăn, đúng lúc nghe thấy tiếng vang, quay đầu dương môi cười nói: "Vương gia tới rồi?"
Đan Dật Trần dừng mắt, nhìn khuôn mặt cười nhợt nhạt không điểm phấn son, một thân váy áo vàng nhạt thuần tịnh khả ái, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, bước tới chủ vị ngồi xuống.
Rõ ràng hắn sai người đưa tới đây đủ loại váy áo đủ kiểu, nàng tựa hồ luôn thích mặc chút gì đó thuần tịnh thanh nhã, cũng rất ít bôi trên mặt vài thứ phấn son hương khí khó nghe, rồi an tĩnh đứng ở đó, rơi vào trong mắt hắn, lại làm người cảm thấy thư thái.
"Mời Vương gia dùng."
Trước mặt đưa tới một đôi đũa ngọc, hắn giơ tay nhận lấy, bưng bát cơm lên bắt đầu dùng bữa, nàng cũng ngồi bên cạnh hắn, chấp đũa gắp đồ ăn.
Hai người trầm mặc chốc lắt, Nguyễn Mặc biết hắn gần đây công vụ bận rộn, thật sự mệt mỏi, cũng không mở miệng, chỉ khi đã ăn được một nửa, nhẹ giỏng hỏi một câu: "Vương gia, vài món ăn này có hợp khẩu vị không?"
Đan Dật Trần không mặn không nhạt mà trả lời: "Tạm được."
Nàng nhấp môi cười, không cần nhiều lời nữa.
Trên bàn cơm lại yên tĩnh, chỉ có âm thanh chén đũa va chạm thật nhỏ, nhỏ đến khó phát hiện.
Kỳ thật Đan Dật Trần nói lời này có chút trái lương tâm, trên bàn rõ ràng đều là món hắn yêu thích, lại bảo là "tạm được"?
Trước đó áy náy vì đã không duyên cớ chiếm lấy nàng nên nạp nàng làm thiếp, cũng chỉ là nhiều thêm một phòng di nương, với hắn cũng không có biến hóa lớn lắm, bình thường như thế nào thì giờ vẫn như thế đó. Chỉ ngẫu nhiên khi dùng bữa trên bàn nhiều thêm một người, hoặc là ban đêm nghỉ ngơi trên giường có thêm một người, không hơn.
Nhưng dường như có gì đó không đúng.
Ví như khi hắn đang xử lí công văn, bỗng nhiên nhớ tới hậu viện của nàng, nghĩ xem nàng đang làm gì. Lại ví như ngày nọ rảnh rỗi rới Liên Hoa uyển dùng một bữa cơm, sẽ âm thầm đoán xem hôm nay nàng mặc xiêm y gì nghênh đón hắn, chuẩn bị món gì hắn thích ăn.
Khi ra phủ làm việc, đi qua một cửa hàng trang sức, sẽ mua một kiện đưa nàng dùng.
Khi vào cung dự tiệc, nhìn bàn đầy sơn trân hải vị phong phú, sẽ nhớ tới ở Liên Hoa uyển, mấy món cơm nhà ít ỏi lại ngon miệng lạ thường.
......
Hắn luôn cầm lòng không đặng mà... nhớ về nàng.
Phục hồi lại tinh thần, hắn liếc mắt về phía Nguyễn Mặc một cái, lại thấy nàng muốn buông chén đũa, còn hơn nửa bát cơm, không khỏi nhíu máy nói: "Ăn ít vậy sao?"
Nàng ngưng tay, chưa đặt bát xuống, ngơ ngác mà nhìn về phía hắn: "Ta..."
"No rồi?" Hắn quét mắt qua đồ ăn chưa động trước mắt nàng, âm thanh lạnh lùng nói: "Ăn thêm chút, lỡ buổi tối lại không có sức."
Nguyễn Mặc tức khắc mặt đẹp đỏ lên, thầm nghĩ người này sao có thể... như không có gì mà nói chuyện này, bĩu mỗi, một lần nữa bưng bát cơm lên.
Kỳ thật nàng vẫn chưa ăn no, nhưng thấy Đan Dật Trần đã buông chén đũa, nàng sao có thể mặt dày không biết xấu hổ tiếp tục ăn, không hợp lễ, nên đành phải buông xuống theo.
Ai ngờ lại bị hắn liếc mắt phát hiện, còn lạnh băng bảo nàng ăn ít...
Nguyễn Mặc yên lặng hừ trong lòng một tiếng, liền thả lỏng cái bụng, ăn đến khi hơi no mới thôi. Vứa ngẩng đầu đã không thấy bóng dáng Đan Dật Trần, nàng hỏi nha hoàn hầu hạ, mới biết hắn đã đến sau phòng tắm gội.
Lại nói, chỗ nàng ở được trời ưu ái, phía sau có một suối nước nóng thiên nhiên, tuy rằng không lớn, nhưng chứa một người thì dư dả, hơn nữa có công hiệu thư giãn gân cốt. Có lúc nàng bị người nào đó lăn lộn suốt một đêm, eo rất đau, dừa vào đá ngâm nửa canh giờ, liền thấy cả người nhẹ nhàng, thực rất hiệu quả.
Bất quá nếu Đan Dật Trần tới, nàng liền hầu hạ hắn tắm gội, hắn độc chiếm suối nước nóng của nàng.
*****
Biết rằng lát nữa y phục sẽ bị ướt khi xoa bóp cho hắn, Nguyễn Mặc cởi váy áo mới thay trước bữa tối, thay thứ gì nhẹ nhàng chút, lúc này mới xuyên qua hành lang ngắn, đi tới phòng tắm có suối nước nóng.
Suối nước nóng này còn thần kỳ ở chỗ, đông ấm hạ mát, lúc này là mùa hè, cũng không có sương trắng mờ mịt, mọi nơi đều rõ ràng dễ thấy, cách nàng một tấm rèm vài, liền thấy một nam nhân ngồi dựa lưng trong nước.
Hắn ngửa đầu nhắm mắt dưỡng thần, đại khái biết được nàng tới, nghe tiếng vang cũng không trợn mắt nhìn, mãi đến khi nàng đến bên cạnh giá gỗ treo khăn tắm, dẫm lên vết nước đến gần, mới chậm rãi nâng mí mắt, cặp mắt đen trầm tĩnh như nước, Nguyễn Mặc cũng lẳng lặng quỳ cạnh ao, cúi đầu nhìn hắn.
Hai tròng mắt Đan Dật Trần sâu không thấy đáy, như có thể đem người hút vào trong xoáy nước, Nguyễn Mặc sửng sốt một lát, lập tức dịch chuyển ánh mắt, vẫn chưa thấy nam nhân cười khẽ một tiếng nhỏ đến khó nghe, cúi người làm ướt khăn, liền đỡ vai phải hắn, bắt đầu xoa bóp.
Tay nàng trước nay luôn lạnh, mà hắn thì hoàn toàn ngược lại, khi chạm tay vào da thịt nóng cháy của hắn, không biết sao, dường như làm nàng cũng nóng lên, cơ hồ muốn rút tay về, da gà cũng nổi lên.
Mắt Nguyễn Mặc dịch xuống dưới, thấy hơn mười vết thương ngang dọc đan xen, lại vẫn như mới gặp dừng tay lại, ngơ ngác nhìn một lát.
Sâu cạn không đều, nhưng đều là những đao tàn nhẫn.
Tuy nói giờ đang ở trong mộng, nhưng ký ức sẽ được khắc sâu bên trong, chưa tự mình trải qua, lại như tự mình chịu đựng, có thể thì thoảng quên mất, nhưng mỗi khi nhớ tời đầu sẽ là tra tấn đáng sợ.
Gần hai mươi vết sẹo dữ tợn, gắt gao bò đầy tấm lưng rắn chắc.
...Sẽ có bao nhiêu đau đớn?
Đời này nàng trải qua đau đớn nhất, là bị hắn chiếm hữu đêm đó, nhưng lúc ấy... so với nàng còn đau gấp mười gấp trăm lần.
Cho dù biết đã sớm kết kết vảy thành sẹo, không còn cảm giác gì, nhưng chỉ cần chạm vào những vết đao, tưởng tượng một chút lúc ấy hắn chống lại đau đớn thế nào, nàng luôn không nhịn được mà khó chịu.
Liền như có một cây châm tinh tế, đâm vào trong lòng một chút, không chảy máu, nhưng lại âm ỉ đau.
Nhận ra nàng thất thần, Đan Dật Trần nghiêng đầu nhìn phía sau, vừa lúc gặp bộ dáng nàng không đàng lòng nhìn hắn, cặp mắt hạnh dường như mang một tầng hơi nước, hắn nghiêng mặt đi như chưa từng phát hiện. Không chút nghi ngờ, hắn nghĩ nếu đem lai lịch vết thương trên lưng nói ra, nàng lâp tức có thể khóc ra một lu nước mắt.
Cuộc đời hắn không đối phó được nhất là nước mắt nữ nhân, vì tránh cho mình lâm vào loại khốn cảnh này, nên đem những chuyện cũ năm xưa áp xuống, giơ tay phủ lên tay nàng đang đặt trên vai hắn, vuốt ve ở lòng bàn tay hai cái, lại khẽ dán môi cắn một ngụm, lưu lại dấu răng nhợt nhạt.
Nguyễn Mặc cảm thấy mu bàn tay đau xót, hồi thần nhìn thấy nam nhân đang lỗi kéo tay nàng... Lập tức muốn rút tay về,kinh hô: "Người... Người sao lại cắn tay ta..."
Đan Dật Trần đã sớm đoán trước, lực đạo không lớn lại nắm rất chặt, nàng kéo hai lần, nhưng không có cách nào rút ra, đành phải căm giận "Hừ" một tiếng, rũ mắt không để ý tới hắn.
Nhưng hắn hiển nhiên không muốn buông tha nàng, môi mỏng dán tới nơi vừa bị hắn cắn, nhẹ nhàng vuốt ve, ý cười câu hồn: "Không cắn nơi này, hay là... nàng tưởng ta cắn chỗ nào khác?"
Người này họ cẩu sao? Cắn cái gì mà cắn...
Nguyễn Mặc đang muốn phản bác, đột nhiên nhận ra ý tứ trong lời nói, đặc biệt là ánh mắt có gì ám chỉ của hắn, nhất thời trừng mắt hạnh, xấu hổ và giận giữ làm khuôn mặt nhỏ đỏ lên: "Người... Buông ta ra!"
"Nga?" Hắn làm như nghe được cái gì buồn cười, không những không buông tay ra, ngược lại dùng lực nhẹ kéo một cái, làm người phía sau ngã vào vai hắn, một bên mặt hắn cách mặt nàng hai tấc, câu môi cười, "Nếu ta không bỏ thì sao?"
Gương mặt gần trong gang tấc đẹp đến kì cục, lời vừa nói, hơi thở ấm áp như lông chim khẽ vuốt khuôn mặt nàng, chỉ cảm thấy nóng bỏng như muốn thiêu cháy, nào còn tâm tư nghĩ đến vấn đề "nếu không bỏ" kia, hàm hồ nói: "Không bỏ... Không bỏ liền..."
"Làm gì?" Hắn dù bận vẫn ung dung, chờ nàng trả lời, Nguyễn Mặc không nói.
Dù sao hắn cũng sẽ không buông tay, cố ý hỏi nàng như vậy, còn không phải là vì muốn nàng xấu hổ, nàng mới không để hắn như nguyện.
Nhưng nháy mắt tiếp theo, nàng liền muốn nói cũng không nói ra được.
Đan Dật Trần hơi nhích một chút liền hôn nàng, một tay áp sau ót nàng, không cho nàng lui về phía sau, lưỡi linh hoạt lướt qua môi nàng, hết sức cạy răng miệng nàng, cường thế xâm nhập, nhanh tróng cuốn lấy mùi đinh hương, thật sâu nhấm nháp lộng hành, đem thần trí còn sót lại của nàng hủy diệt hoàn toàn, mặc hắn công chiếm, chỉ có thể thừa nhận hắn hôn sâu, không còn sức phản kháng.
Làm như không thỏa mãn với tư thế này, hắn duỗi cánh tay đặt lên bên hông nàng, nhẹ dùng một lực liền làm nàng rơi xuống nước, bọt nước văng khắp nơi, quần áo rời rạc, hắn lùi lại phần, còn chưa chờ nàng thở dốc đủ, lại cúi người hôn lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook