Giáo Chủ Thật Khó Theo Đuổi
-
Quyển 3 - Chương 5: Giấc mộng thứ ba (5)
Editor: Đàm Nhật Vy
Beta: Chanh
Công văn xếp như một tòa tiểu sơn bên cạnh, người trên án thư mở một quyển, những hàng chữ nhỏ ngay ngắn xinh đẹp, Đan Dật Trần rũ mắt lướt qua từng hàng, nhưng một chữ cũng không thể đập vào mắt.
Trọng đầu không ngừng hiện lên thân ảnh nhỏ xinh bận rộn, mạo hiểm mưa gió ngày hôm qua.
Ban đầu nghe nói nàng bị bệnh, phản ứng đầu tiên của hắn là cảm thấy nàng quả nhiên thân kiều thịt quý, chỉ mới mười ngày ngắn ngủn đã chịu không nổi nữa, trong lòng vẫn có chút không để bụng.
Nhưng Hứa Triều tỉ mỉ báo tình huống cho hắn, hắn lại hơi ngây ngẩn cả người.
Hôm qua mưa to tới không dự báo trước, thái giam tới bung dù cho hắn, trên con đường hậu viện hắn như thường lệ hướng nơi đó liếc mắt một cái, lại thấy Nguyễn Mặc đang cúi đầu dọn bồn hoa, đám hoa cỏ bày đầy đất, đều bị nàng dọn sạch vào trong nhà ấm trồng hoa. Hắn có chút động lòng, nhưng ngại với thái giám đi theo bên người, vẫn không dừng lại lâu, liền rời đi.
Sau khi mưa tạnh, hắn lấy cớ ra cửa, lại ngẫu nhiên xem nàng một thân váy áo ướt nước, hướng nhà kệ chạy tới thật nhanh, để lại sau một đường đầy vệt nước, giống cảnh hắn chứng kiến lúc nhập phòng như đúc.
Giờ liên tưởng lại, nàng khi đó khoác một thân y phục ẩm ướt, lại ở nhà ấm trồng hoa nho nhỏ, gió lạnh thổi một canh giờ mới trúng gió,bị bệnh.
Quả là ngoài ý muốn của hắn.
Hoa cỏ này tuy nói là Hoàng Thượng ngự ban, nhưng người trong phủ đều biết, hắn không thích lắm, càng chưa bao giờ tới hậu viện thưởng hoa. Hậu viện xử lý thế nào, hắn cũng không yêu cầu, cũng không hỏi đến. Lão thái giám phụ trách chăm sóc hoa cũng thường xuyên lười trộm, hoặc không lo để ý một hai bồn hoa, nhưng hắn dù biết, cũng chưa từng trách tội, vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng nàng vì bảo vệ chúng nó, thà rằng dầm mưa đến sinh bệnh, cũng không dọn thiếu bồn nào?
Đan Dật Trần xem nàng mười mấy nàng nay cần cù và thật thà an phận, hoài nghi cắm rễ trong đáy lòng buông lỏng một chút, bỗng buông công văn trên tay, giương giọng gọi Hứa Triều.
"Vương gia." Hứa Triều bước nhanh vào, khom lưng nói, "Có gì cần phân phó?"
"Nàng bệnh mấy ngày rồi."
"Bẩm Vương gia, đã được ba ngày."
Ba ngày? Đại phu nói rằng hai ngày có thể khỏi, tính đến giờ cũng không sai biệt lắm.
"Ngươi đi xem nàng. Nếu đã khỏi bệnh, có thể xuống giường, liền bảo ngày mai qua đây."
Hứa Triều sờ sờ đầu: "Qua đây... là qua nơi ngài ở sao?"
Đan Dật Trần thoáng nhìn: "Nếu không thì ở đâu?"
Ánh mắt kia rất âm lãnh, Vương gia luôn không mừng vị tiểu thư Quốc công phủ kia, cũng không mừng bọn họ nói đến nàng, Hứa Triều vội vàng rũ mắt xuống, đáp vâng.
******
Bị bệnh một hồi, nằm trên giường hơn hai ngày, liền đem mấy ngày không ngủ ngon giấc trước đây bổ sung lại, Nguyễn Mặc tỉnh đến nỗi dậy sớm hơn, sau khi rửa mặt, thì đến phòng ăn nhận hai cái bánh bao, rồi đến nhà kề dùng cơm sáng.
Bánh bao còn chưa gặm xong, cửa phòng đóng chặt đã bị người nhẹ nhàng gõ hai cái, nàng trong lòng nghi hoặc, hỏi một tiếng "Ai?"
"Là ta, Phúc Quý." Một giọng nam hơi tiêm tế ở ngoài cửa vang lên.
Nguyễn Mặc đem bánh bao bọc vào giấy dầu một lần nữa, đặt lên bàn, vỗ vỗ tay tới mở cửa.
"Chào buổi sớm, Nguyễn cô nương." Phúc Quý chào hỏi nàng, gương mặt không có gì lạ treo tươi cười, giơ lên túi giấy trong tay, "Ta tới đưa cô chút đồ ăn vặt... Hôm qua khi Tiểu Lục Tử đi mua đồ, ta nhờ hắn mua hộ. Cô xem có thích hay không?"
Nguyễn Mặc xua xua tay, cười với hắn một cái: "Không cần, cảm ơn, ta... không thích ăn vặt, Phúc Quý ngươi để dành ăn đi."
"Vậy sao..." Phúc Quý tựa hồ muốn vào nhà ngồi, nhưng nàng đứng ở cửa, cũng không nghiêng người có ý tứ nhường đường, làm như không biết, như cũ cười nói: "Hôm qua có đào khô, Tiểu Lục Tử mua cho ta, ăn không hết, cho cô một ít có phải tốt không?"
Nguyễn mặc lại vẫn dầu muối không ăn, vẫn là câu nói: "Tâm ý của ngươi ta nhận, nhưng đào khô ăn nhiều sẽ nhiệt, thật sự ta không cần."
Ánh mắt hắn ảm ảm, thu tay rũ bên người, khóe miệng cong có chút mất mát, nhưng vẫn duy trì sắc mặt tốt: "Vậy... được rồi. Ta không quấy rầy cô nữa, cái này... chia cho bọn Tiểu Lục Tử ăn vậy."
Nàng gật gật đầu, nhìn bóng dáng hắn đi vào căn phòng cách vách, ngay sau đó đóng cửa lại.
Lại lần nữa trở về trước bàn, Nguyễn Mặc tâm không bình tĩnh như trước.
Phúc Quý tại phòng thái giám cách vách, xứ lý việc dọn dẹp phòng, là người thật tâm hiền hòa. Nàng bệnh mấy ngày, hắn chủ động giúp nàng làm việc ở hậu viện, còn thỉnh thoảng đưa chút mứt quả cho nàng, khi uống thuốc đắng.
Mới đầu nàng cho là hảo ý, nhưng nhiều lần, liền cảm thấy không đúng.
Nàng không biết là do mình đa tình hay thực sự có chuyện lạ, nhưng thà rằng sai cũng không thể bỏ qua, cho nên nàng vẫn thể hiện thái độ lãnh đạm, không hề nhận đồ hắn đưa, muốn hắn tự động đánh mất ý niệm.
Nhưng phúc quý, lại trông không để ý thái độ nàng... Thật là làm người ta đau đầu.
"Aizz..." Nguyễn Mặc lắc lắc đầu, gặm bánh bao xong, liền đứng dậy ra cửa, hướng nhà chính đi tới.
******
Trời vẫn còn sớm, nàng không nhanh không chậm đi vòng qua bình phong, đang nghĩ ngợi có nên pha trà trước hay không, lại thấy Vương gia đã ngồi sau án thư, xử lí công văn.
Ngạch, hẳn phải vấn an trước nhỉ? Nhưng nếu lúc này phát ra tiếng, có thể quấy rầy công việc của hắn hay không? Nhưng nàng lại không thể cứ đứng ở chỗ này, cái gì cũng không thể làm a, giờ phải làm sao...
"Còn chưa bước lại đây."
Đang lúc hai ý định đang giao chiến với nhau, vị Vương gia kia rốt cuộc mở miệng quý, Nguyễn Mặc nhẹ nhàng thở ra, nghe lời mà lăn tới.
"Vương gia cần nô tỳ làm gì không?"
Đan Dật Trần liếc mắt sang bên sườn phải một cái, ánh mắt lại trở xuống công văn, lời ít ý nhiều: "Mài mực."
Nga, mài mực, cái này đơn giản.
Nguyên chủ vốn là tinh tập thư pháp, khi còn bé không thiếu lần mài mực giúp phụ thân, nên đối với Nguyễn Mặc mà nói, cũng dễ như trở bàn tay.
Vì thế hay người yên lặng không nói, một người xem công văn, một người mài mực, nhưng thật sự rất hài hòa.
Nhưng mà sau mười lăm phút, nàng lại thấy khó khăn... Phải mài mực bao lâu đây?
Không thể trách nàng không biết được. Ở Hồng Loan môn không chú ý viết lách, chỉ dùng mực khô pha nước rất tiện. Mà ở Quốc công phủ, phụ thân thấy nàng không kiên nhẫn, liền bảo nàng đứng một bên, cho người tới mài mực thay. Bây giờ, nàng đối với việc mài mực, thật đúng không xác định được lượng mực.
Đan Dật Trần vẫn lạnh như băng, việc không liên quan đến mình, nên cũng lười phản ứng bộ dáng của nàng, Nguyễn Mặc bĩu môi, nghĩ có thể sẽ tương đương với lượng nàng từng dùng trong trí nhớ, sau đó liền chuyên chú hết sức mài mực.
Tâm nhìn bình tĩnh luôn có một chỗ động, thật sự làm phân tâm, Đan Dật Trần nhìn lượng mực, liền không nhịn được hơi hơi bực bội, muốn hướng bên phải xem một cái. Nhưng thấy nàng mài mực rất nghiêm túc, giống như đang phú thơ vẽ tranh, bỗng cái mũi ngứa ngứa, tùy tay hướng mặt quẹt một cái, lưu lại một vệt đen nhạt, giống như bị ai đó đùa dai quẹt lên, trong lòng lại buồn cười khó hiểu.
Cứ như vậy phê duyệt công văn, thi thoảng hướng chỗ nàng nhìn một cái, thật không giống dự đoán của hắn, không thấy phản cảm, ngược lại so với khi một mình làm việc, có một chút nhỏ, thú vui khó tả.
Nhưng khi hắn buông một quyển công văn, thấy nghiên mực tràn bột mực, tức khắc cười không nổi.
"...Nguyễn Mặc."
"A?" Nàng cảm thấy hai tay bủn rủn, nghe vậy thuận miệng lên tiếng, lập tức ý thức được là Vương gia đang hỏi, mới thay ngữ điệu cung kính, "Vương gia, có chuyện gì?"
"Ngươi mài nhiều mực như vậy để làm gì?"
"Rất nhiều?" Nguyễn Mặc vừa phủ kín một tầng mực trên nghiên, nhỏ giọng nói, "Lượng mực này còn chưa bằng trước kia nô tỳ dùng."
"Ngươi..." Đan Dật Trần nhìn hai mắt nàng tràn ngập hoang mang cùng vô tội, khóe miệng bất giác nâng lên, "Ngươi chẳng lẽ không biết, nghiền nát ra thành bột mực, còn cần phải pha với nước sao?"
"Pha với nước?" Phảng phất như nghe thấy từ ngữ mới mẻ, vẻ mặt nàng mờ mịt nhìn hắn nói, "Vì sao? Không phải sau khi nghiền nát thì có thể viết ư?"
"Nguyễn Mặc." Thanh âm hắn trầm xuống, nghe mà không ra hỉ nộ, "Ngươi đang cố tình quấy rối?"
Oan, oan uổng a...
Nàng thề với trời, thực sự là mình không hiểu! Đừng nói chưa từng mài mực, chính đên ký ức mới của nàng, cũng không tìm ra hình ảnh sau khi mai mực phải pha nước. Chỉ có thể nói vị đại tiểu thư này có chút kiều quý, loại việc này đều để hạ nhân làm, nàng căn bản không quan tâm tới...
Nhưng mà, người hiện tại đối mặt với Đan Dật Trần... Là nàng.
Thấy hắn đã có vẻ không kien nhẫn, Nguyễn Mặc sợ hắn không cao hứng nóng nảy, lại đuổi nàng về hậu viện chăm hoa cỏ tiếp, lập tức quỳ xuống, căng đôi tay: "Nô tỳ không dám! Nô tỳ vì nhất thời thất thần nên mới làm hỏng việc, xin Vương gia không trách..."
Nàng không thể nói mình không biết được, nếu không Đan Dật Trần chắc chắn nghĩ nàng nói dối, thế gia chi nữ sao có thể không biết mài mực, đến lúc đó tội thêm một bậc, nàng càng không có trái cây tốt để ăn.
Hắn cúi đầu nhìn nàng quỳ gối trước mặt, hai vai khẽ run, một bộ dáng kinh hồn táng đảm, tức giận trong lòng kia lại đè xuống, chỉ lạnh lùng nói: "Thất thần? Vì sao lại thất thần?"
Vấn đề này... Trả lời thế nào đây?
Nàng hiểu được đây là trong mơ, nhưng hắn không hiểu được, nói hắn cũng không tin đâu.
"Không nói?" Đỉnh đầu lại truyền đến thanh âm trầm thấp lạnh băng, thế nhưng lại cáo ý vị ngầm cảnh cáo, "Chẳng lẽ là nghĩ cách đối phó..."
Chữ "ta" còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên một dạo tiếng kêu quái dị vang dội đánh gãy.
Đan Dật Trần nhíu chặt mày, nhìn quanh bốn phía, chưa thấy dị thường, lại đem ánh mắt trở xuống thân ảnh cứng đờ kia, tiếng kêu vừa rồi lại vang lên.
Lúc này hắn nghe rõ, khóe miệng lại lần nữa không kiềm được run rẩy, nhìn nàng, gương mặt ngoài cười nhưng trong không cười: "Ngươi..."
"Vương gia chớ trách nô tỳ... Nãy là đói bụng nên mới vậy, nô tỳ cũng không quản được."
"Câm miệng." Mặt hắn đen hoàn toàn, tức giận trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, quay lại án thứ, "Vậy lăn đi ăn cơm."
"Vâng vâng vâng, tạ Vương gia, nô tỳ lập tức đi liền." Nguyễn Mặc như được đại xá, từ trên mặt đất đứng dậy, cầm góc váy không quay đầu lại mà rời khỏi nhà chính.
Ngoài phòng, Hứa Triều thấy nàng rời đi vội vàng, cho rằng nàng cũng Vương gia phát sinh chuyện gì, liền đi vào trong, thấy Vương gia có vẻ mặt lạnh đen như đáy nồi, lập tức yên lặng không một tiếng động rời đi.
Đáng tiếc, lại chậm một bước.
"Hứa Triều."
"... Dạ."
"Sao lại đi vào."
Hứa Triều tự nhiên không thể nói thẳng, nhìn sắc trời bên ngoài, căng da đầu tìm cớ: "Theo canh giờ, không sai biệt lắm, Vương gia... có muốn dùng thiện không?"
"... Lăn.!"
- -----------------
Chanh: Thực hiện chỉ thị của Thủ tướng Chính phủ, mọi người nằm yên ở nhà đọc truyện nhé ~ Btw trò chuyện, thúc giục tôi đăng chương mới tại chiếc page nhỏ pé xinh xẻo "Chanh rất ngọt.", link page tôi ghim ở tường nhà nhaaaaa. Loveeeee
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Beta: Chanh
Công văn xếp như một tòa tiểu sơn bên cạnh, người trên án thư mở một quyển, những hàng chữ nhỏ ngay ngắn xinh đẹp, Đan Dật Trần rũ mắt lướt qua từng hàng, nhưng một chữ cũng không thể đập vào mắt.
Trọng đầu không ngừng hiện lên thân ảnh nhỏ xinh bận rộn, mạo hiểm mưa gió ngày hôm qua.
Ban đầu nghe nói nàng bị bệnh, phản ứng đầu tiên của hắn là cảm thấy nàng quả nhiên thân kiều thịt quý, chỉ mới mười ngày ngắn ngủn đã chịu không nổi nữa, trong lòng vẫn có chút không để bụng.
Nhưng Hứa Triều tỉ mỉ báo tình huống cho hắn, hắn lại hơi ngây ngẩn cả người.
Hôm qua mưa to tới không dự báo trước, thái giam tới bung dù cho hắn, trên con đường hậu viện hắn như thường lệ hướng nơi đó liếc mắt một cái, lại thấy Nguyễn Mặc đang cúi đầu dọn bồn hoa, đám hoa cỏ bày đầy đất, đều bị nàng dọn sạch vào trong nhà ấm trồng hoa. Hắn có chút động lòng, nhưng ngại với thái giám đi theo bên người, vẫn không dừng lại lâu, liền rời đi.
Sau khi mưa tạnh, hắn lấy cớ ra cửa, lại ngẫu nhiên xem nàng một thân váy áo ướt nước, hướng nhà kệ chạy tới thật nhanh, để lại sau một đường đầy vệt nước, giống cảnh hắn chứng kiến lúc nhập phòng như đúc.
Giờ liên tưởng lại, nàng khi đó khoác một thân y phục ẩm ướt, lại ở nhà ấm trồng hoa nho nhỏ, gió lạnh thổi một canh giờ mới trúng gió,bị bệnh.
Quả là ngoài ý muốn của hắn.
Hoa cỏ này tuy nói là Hoàng Thượng ngự ban, nhưng người trong phủ đều biết, hắn không thích lắm, càng chưa bao giờ tới hậu viện thưởng hoa. Hậu viện xử lý thế nào, hắn cũng không yêu cầu, cũng không hỏi đến. Lão thái giám phụ trách chăm sóc hoa cũng thường xuyên lười trộm, hoặc không lo để ý một hai bồn hoa, nhưng hắn dù biết, cũng chưa từng trách tội, vẫn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhưng nàng vì bảo vệ chúng nó, thà rằng dầm mưa đến sinh bệnh, cũng không dọn thiếu bồn nào?
Đan Dật Trần xem nàng mười mấy nàng nay cần cù và thật thà an phận, hoài nghi cắm rễ trong đáy lòng buông lỏng một chút, bỗng buông công văn trên tay, giương giọng gọi Hứa Triều.
"Vương gia." Hứa Triều bước nhanh vào, khom lưng nói, "Có gì cần phân phó?"
"Nàng bệnh mấy ngày rồi."
"Bẩm Vương gia, đã được ba ngày."
Ba ngày? Đại phu nói rằng hai ngày có thể khỏi, tính đến giờ cũng không sai biệt lắm.
"Ngươi đi xem nàng. Nếu đã khỏi bệnh, có thể xuống giường, liền bảo ngày mai qua đây."
Hứa Triều sờ sờ đầu: "Qua đây... là qua nơi ngài ở sao?"
Đan Dật Trần thoáng nhìn: "Nếu không thì ở đâu?"
Ánh mắt kia rất âm lãnh, Vương gia luôn không mừng vị tiểu thư Quốc công phủ kia, cũng không mừng bọn họ nói đến nàng, Hứa Triều vội vàng rũ mắt xuống, đáp vâng.
******
Bị bệnh một hồi, nằm trên giường hơn hai ngày, liền đem mấy ngày không ngủ ngon giấc trước đây bổ sung lại, Nguyễn Mặc tỉnh đến nỗi dậy sớm hơn, sau khi rửa mặt, thì đến phòng ăn nhận hai cái bánh bao, rồi đến nhà kề dùng cơm sáng.
Bánh bao còn chưa gặm xong, cửa phòng đóng chặt đã bị người nhẹ nhàng gõ hai cái, nàng trong lòng nghi hoặc, hỏi một tiếng "Ai?"
"Là ta, Phúc Quý." Một giọng nam hơi tiêm tế ở ngoài cửa vang lên.
Nguyễn Mặc đem bánh bao bọc vào giấy dầu một lần nữa, đặt lên bàn, vỗ vỗ tay tới mở cửa.
"Chào buổi sớm, Nguyễn cô nương." Phúc Quý chào hỏi nàng, gương mặt không có gì lạ treo tươi cười, giơ lên túi giấy trong tay, "Ta tới đưa cô chút đồ ăn vặt... Hôm qua khi Tiểu Lục Tử đi mua đồ, ta nhờ hắn mua hộ. Cô xem có thích hay không?"
Nguyễn Mặc xua xua tay, cười với hắn một cái: "Không cần, cảm ơn, ta... không thích ăn vặt, Phúc Quý ngươi để dành ăn đi."
"Vậy sao..." Phúc Quý tựa hồ muốn vào nhà ngồi, nhưng nàng đứng ở cửa, cũng không nghiêng người có ý tứ nhường đường, làm như không biết, như cũ cười nói: "Hôm qua có đào khô, Tiểu Lục Tử mua cho ta, ăn không hết, cho cô một ít có phải tốt không?"
Nguyễn mặc lại vẫn dầu muối không ăn, vẫn là câu nói: "Tâm ý của ngươi ta nhận, nhưng đào khô ăn nhiều sẽ nhiệt, thật sự ta không cần."
Ánh mắt hắn ảm ảm, thu tay rũ bên người, khóe miệng cong có chút mất mát, nhưng vẫn duy trì sắc mặt tốt: "Vậy... được rồi. Ta không quấy rầy cô nữa, cái này... chia cho bọn Tiểu Lục Tử ăn vậy."
Nàng gật gật đầu, nhìn bóng dáng hắn đi vào căn phòng cách vách, ngay sau đó đóng cửa lại.
Lại lần nữa trở về trước bàn, Nguyễn Mặc tâm không bình tĩnh như trước.
Phúc Quý tại phòng thái giám cách vách, xứ lý việc dọn dẹp phòng, là người thật tâm hiền hòa. Nàng bệnh mấy ngày, hắn chủ động giúp nàng làm việc ở hậu viện, còn thỉnh thoảng đưa chút mứt quả cho nàng, khi uống thuốc đắng.
Mới đầu nàng cho là hảo ý, nhưng nhiều lần, liền cảm thấy không đúng.
Nàng không biết là do mình đa tình hay thực sự có chuyện lạ, nhưng thà rằng sai cũng không thể bỏ qua, cho nên nàng vẫn thể hiện thái độ lãnh đạm, không hề nhận đồ hắn đưa, muốn hắn tự động đánh mất ý niệm.
Nhưng phúc quý, lại trông không để ý thái độ nàng... Thật là làm người ta đau đầu.
"Aizz..." Nguyễn Mặc lắc lắc đầu, gặm bánh bao xong, liền đứng dậy ra cửa, hướng nhà chính đi tới.
******
Trời vẫn còn sớm, nàng không nhanh không chậm đi vòng qua bình phong, đang nghĩ ngợi có nên pha trà trước hay không, lại thấy Vương gia đã ngồi sau án thư, xử lí công văn.
Ngạch, hẳn phải vấn an trước nhỉ? Nhưng nếu lúc này phát ra tiếng, có thể quấy rầy công việc của hắn hay không? Nhưng nàng lại không thể cứ đứng ở chỗ này, cái gì cũng không thể làm a, giờ phải làm sao...
"Còn chưa bước lại đây."
Đang lúc hai ý định đang giao chiến với nhau, vị Vương gia kia rốt cuộc mở miệng quý, Nguyễn Mặc nhẹ nhàng thở ra, nghe lời mà lăn tới.
"Vương gia cần nô tỳ làm gì không?"
Đan Dật Trần liếc mắt sang bên sườn phải một cái, ánh mắt lại trở xuống công văn, lời ít ý nhiều: "Mài mực."
Nga, mài mực, cái này đơn giản.
Nguyên chủ vốn là tinh tập thư pháp, khi còn bé không thiếu lần mài mực giúp phụ thân, nên đối với Nguyễn Mặc mà nói, cũng dễ như trở bàn tay.
Vì thế hay người yên lặng không nói, một người xem công văn, một người mài mực, nhưng thật sự rất hài hòa.
Nhưng mà sau mười lăm phút, nàng lại thấy khó khăn... Phải mài mực bao lâu đây?
Không thể trách nàng không biết được. Ở Hồng Loan môn không chú ý viết lách, chỉ dùng mực khô pha nước rất tiện. Mà ở Quốc công phủ, phụ thân thấy nàng không kiên nhẫn, liền bảo nàng đứng một bên, cho người tới mài mực thay. Bây giờ, nàng đối với việc mài mực, thật đúng không xác định được lượng mực.
Đan Dật Trần vẫn lạnh như băng, việc không liên quan đến mình, nên cũng lười phản ứng bộ dáng của nàng, Nguyễn Mặc bĩu môi, nghĩ có thể sẽ tương đương với lượng nàng từng dùng trong trí nhớ, sau đó liền chuyên chú hết sức mài mực.
Tâm nhìn bình tĩnh luôn có một chỗ động, thật sự làm phân tâm, Đan Dật Trần nhìn lượng mực, liền không nhịn được hơi hơi bực bội, muốn hướng bên phải xem một cái. Nhưng thấy nàng mài mực rất nghiêm túc, giống như đang phú thơ vẽ tranh, bỗng cái mũi ngứa ngứa, tùy tay hướng mặt quẹt một cái, lưu lại một vệt đen nhạt, giống như bị ai đó đùa dai quẹt lên, trong lòng lại buồn cười khó hiểu.
Cứ như vậy phê duyệt công văn, thi thoảng hướng chỗ nàng nhìn một cái, thật không giống dự đoán của hắn, không thấy phản cảm, ngược lại so với khi một mình làm việc, có một chút nhỏ, thú vui khó tả.
Nhưng khi hắn buông một quyển công văn, thấy nghiên mực tràn bột mực, tức khắc cười không nổi.
"...Nguyễn Mặc."
"A?" Nàng cảm thấy hai tay bủn rủn, nghe vậy thuận miệng lên tiếng, lập tức ý thức được là Vương gia đang hỏi, mới thay ngữ điệu cung kính, "Vương gia, có chuyện gì?"
"Ngươi mài nhiều mực như vậy để làm gì?"
"Rất nhiều?" Nguyễn Mặc vừa phủ kín một tầng mực trên nghiên, nhỏ giọng nói, "Lượng mực này còn chưa bằng trước kia nô tỳ dùng."
"Ngươi..." Đan Dật Trần nhìn hai mắt nàng tràn ngập hoang mang cùng vô tội, khóe miệng bất giác nâng lên, "Ngươi chẳng lẽ không biết, nghiền nát ra thành bột mực, còn cần phải pha với nước sao?"
"Pha với nước?" Phảng phất như nghe thấy từ ngữ mới mẻ, vẻ mặt nàng mờ mịt nhìn hắn nói, "Vì sao? Không phải sau khi nghiền nát thì có thể viết ư?"
"Nguyễn Mặc." Thanh âm hắn trầm xuống, nghe mà không ra hỉ nộ, "Ngươi đang cố tình quấy rối?"
Oan, oan uổng a...
Nàng thề với trời, thực sự là mình không hiểu! Đừng nói chưa từng mài mực, chính đên ký ức mới của nàng, cũng không tìm ra hình ảnh sau khi mai mực phải pha nước. Chỉ có thể nói vị đại tiểu thư này có chút kiều quý, loại việc này đều để hạ nhân làm, nàng căn bản không quan tâm tới...
Nhưng mà, người hiện tại đối mặt với Đan Dật Trần... Là nàng.
Thấy hắn đã có vẻ không kien nhẫn, Nguyễn Mặc sợ hắn không cao hứng nóng nảy, lại đuổi nàng về hậu viện chăm hoa cỏ tiếp, lập tức quỳ xuống, căng đôi tay: "Nô tỳ không dám! Nô tỳ vì nhất thời thất thần nên mới làm hỏng việc, xin Vương gia không trách..."
Nàng không thể nói mình không biết được, nếu không Đan Dật Trần chắc chắn nghĩ nàng nói dối, thế gia chi nữ sao có thể không biết mài mực, đến lúc đó tội thêm một bậc, nàng càng không có trái cây tốt để ăn.
Hắn cúi đầu nhìn nàng quỳ gối trước mặt, hai vai khẽ run, một bộ dáng kinh hồn táng đảm, tức giận trong lòng kia lại đè xuống, chỉ lạnh lùng nói: "Thất thần? Vì sao lại thất thần?"
Vấn đề này... Trả lời thế nào đây?
Nàng hiểu được đây là trong mơ, nhưng hắn không hiểu được, nói hắn cũng không tin đâu.
"Không nói?" Đỉnh đầu lại truyền đến thanh âm trầm thấp lạnh băng, thế nhưng lại cáo ý vị ngầm cảnh cáo, "Chẳng lẽ là nghĩ cách đối phó..."
Chữ "ta" còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên một dạo tiếng kêu quái dị vang dội đánh gãy.
Đan Dật Trần nhíu chặt mày, nhìn quanh bốn phía, chưa thấy dị thường, lại đem ánh mắt trở xuống thân ảnh cứng đờ kia, tiếng kêu vừa rồi lại vang lên.
Lúc này hắn nghe rõ, khóe miệng lại lần nữa không kiềm được run rẩy, nhìn nàng, gương mặt ngoài cười nhưng trong không cười: "Ngươi..."
"Vương gia chớ trách nô tỳ... Nãy là đói bụng nên mới vậy, nô tỳ cũng không quản được."
"Câm miệng." Mặt hắn đen hoàn toàn, tức giận trừng mắt nhìn nàng liếc một cái, quay lại án thứ, "Vậy lăn đi ăn cơm."
"Vâng vâng vâng, tạ Vương gia, nô tỳ lập tức đi liền." Nguyễn Mặc như được đại xá, từ trên mặt đất đứng dậy, cầm góc váy không quay đầu lại mà rời khỏi nhà chính.
Ngoài phòng, Hứa Triều thấy nàng rời đi vội vàng, cho rằng nàng cũng Vương gia phát sinh chuyện gì, liền đi vào trong, thấy Vương gia có vẻ mặt lạnh đen như đáy nồi, lập tức yên lặng không một tiếng động rời đi.
Đáng tiếc, lại chậm một bước.
"Hứa Triều."
"... Dạ."
"Sao lại đi vào."
Hứa Triều tự nhiên không thể nói thẳng, nhìn sắc trời bên ngoài, căng da đầu tìm cớ: "Theo canh giờ, không sai biệt lắm, Vương gia... có muốn dùng thiện không?"
"... Lăn.!"
- -----------------
Chanh: Thực hiện chỉ thị của Thủ tướng Chính phủ, mọi người nằm yên ở nhà đọc truyện nhé ~ Btw trò chuyện, thúc giục tôi đăng chương mới tại chiếc page nhỏ pé xinh xẻo "Chanh rất ngọt.", link page tôi ghim ở tường nhà nhaaaaa. Loveeeee
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook