Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng
Chương 78-3: Hàn Nhứ hôn mê bất tỉnh(3)

Edit: Thảo My

Lâm Sâm cũng nghe ra được lo lắng của hắn, cũng không khuyên nhiều, mà là bảo đảm với hắn nói: "Xin lão giáo chủ yên tâm, sáng và tối ta đều sẽ tới bắt mạch cho lão phu nhân. Trong thời gian này ta sẽ kê phương thuốc bổ khí dưỡng huyết, để bọn họ đút cho lão phu nhân, bảo đảm thân thể lão phu nhân không sao."

"Như thế thì đa tạ Lâm lão đệ rồi."

......

Ba chiếc xe ngựa sang trọng một trước một sau tiến vào Phật Cước trấn dưới chân núi thánh Phật, trận thế kia khiến không ít nhân sĩ giang hồ tới núi thánh Phật tham gia đại hội võ lâm quay đầu nhìn về nơi xa, khi bọn hắn thấy rõ nam tử điều khiển những xe ngựa này, trong mắt đều nổi lên ánh mắt thù địch.

Nhìn xe ngựa nghênh ngang rời đi, nhìn không trung bay đầy bụi bậm, sau khi nhân sĩ giang hồ ăn một bữa bụi đất no, không hẹn mà tức giận trợn trừng mắt nhìn phương hướng xe ngựa biến mất, mắng: "Gấp gáp như vậy là vội vàng đi đầu thai sao?"

Ngự...

"Giáo chủ, phu nhân, đã đến Phật Cước trấn." Đại Hộ Pháp nhảy xuống xe ngựa, nói với người bên trong xe ngựa.

Lôi Ngạo Thiên đưa tay nhẹ nhàng lắc lắc bả vai Tô Nhược Mộng, ôn nhu nói: "Nương tử, tỉnh, đến rồi." Chẳng biết tại sao, dọc đường này, Tô Nhược Mộng luôn thích ngủ thành nghiện, có lúc một giây trước vẫn đang nói chuyện, một giây sau người đã ngủ thiếp đi.

Chỉ là, ngược lại cả người nàng xem ra mượt mà một chút.

Lặn lội đường xa, cộng thêm mỗi ngày đều có người của Đông Lý Phong xuất hiện đánh loạn một phen, hắn vốn lo lắng nàng sẽ không chịu nổi, ngờ đâu nàng ăn được ngủ được, đối mặt tất cả đều cư xử lạnh nhạt. Đây cũng khiến hắn có chút bất ngờ, có lúc tự mình cười nàng có thể sợ hay không? Nàng lại hùng hồn đáp: "Sợ cái gì sợ? Ta chính là giáo chủ phu nhân Ma Giáo, sao can đảm có thể thua người khác?"

Chỉ là, thật may là từ 【 khách sạn Vô Danh 】 đến Phật Cước trấn, Ninh Ngạo Tuyết cũng không xuất hiện, nếu không, hắn thật sự lo lắng các hộ pháp sẽ chịu nhiều thua thiệt.

"Đến Thánh Phật Tự rồi sao?" Tô Nhược Mộng mở mắt ra, trong đôi mắt óng ánh trong suốt như nước lóe ra một chút tinh quang, hình như hướng tới Thánh Phật Tự đã lâu.

Khóe miệng Lôi Ngạo Thiên khẽ giơ lên, trong con ngươi đen lóe lên một chút ánh sáng, ý cười nơi đáy mắt dâng lên như thủy triều, đưa tay nhéo nhẹ gương mặt của nàng một cái: "Ngày mai mới là đại hội võ lâm, trước đó, tất cả người tới tham gia đại hội võ lâm, đều ngủ ở Phật Cước trấn dưới chân núi thánh Phật."

Phật Cước trấn?

Không ngờ toàn bộ địa danh chung quanh Thiếu Lâm đều có vạn ti vạn sợi quan hệ với Phật, tên cũng là nghĩa lấy tên là Phật Cước trấn.

"A, vậy chúng ta xuống xe thôi."

Lôi Ngạo Thiên ôm Tô Nhược Mộng xuống xe ngựa, cau mày nhìn trấn nhỏ chật kín người, lại ngẩng đầu lên nhìn khách sạn đơn giản mà vẫn không mất đại khí, cười nói: "Đi, chúng ta vào khách sạn ăn xong, nghỉ ngơi tốt, ngày mai mới có tinh lực tham gia đại hội võ lâm."

Tô Nhược Mộng ngẩng đầu liếc nhìn phía trên cửa chính khách sạn, lại phát hiện không có bảng hiệu, thay thành ký hiệu mang ý nghĩa gì đó, cũng không quá khác cửa chính nhà dân chúng bình thường.

Ôm nghi vấn đi vào cửa chính, đưa mắt nhìn lại bên trong, lúc này mới phát hiện ra thì ra trong khách sạn có càn khôn khác. Hương đỉnh, hương khói lượn lờ bay lên, Di Lặc Bồ Tát thân bằng vàng cao ngang phòng, cành lá hương bồ đệm lót hình tròn.

Đây hoàn toàn không giống như khách sạn bình thường, đi vào cửa chính, người ta lại lầm tưởng là đi tới Tự Miếu. Chỉ là nàng rất tò mò vì sao khách sạn này cúng bái không phải là Phật Như Lai? Vì sao không phải là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, mà là người nhân gian xưng Tiếu Phật.

Vẻ mặt Tô Nhược Mộng thành kính đi lên trước, điểm mấy nén hương vái lạy, lại cắm hương này vào trong đỉnh.

"Cô nương, vì sao không quỳ lạy Bồ Tát? Có lẽ, Bồ Tát sẽ cho ngươi một nguyện vọng." Ngay khi Tô Nhược Mộng cắm hương vào, một vị nam tử cao lớn thô kệch từ bên trong đi ra, cao lớn uy mãnh, khiến cho người kinh hãi là một sẹo dài bằng ngón tay trên mặt trái của hắn.

Nếu như là một cô nương gia thấy bộ dáng của hắn, chắc chắn bị dọa đến hoa dung thất sắc.

Nhưng Tô Nhược Mộng vốn không phải là nữ tử bình thường, ở hiện đại xem không ít phim kinh dị, tự nhiên sẽ không sợ vết sẹo này. Nàng cắm hương xong, xoay người đi tới bên cạnh Lôi Ngạo Thiên, nhìn nam tử kia, cười trong trẻo, nói: "Phật viết: ít muốn, là ít phiền."

Nghe vậy, nam tử kia đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó ngửa đầu cười lớn, tiếng cười của hắn thật lâu quanh quẩn ở trong nhà, chỉ là khi hắn cười thoải mái, vết sẹo trên mặt càng thêm lộ ra vẻ dữ tợn. Chỉ là ngược lại Tô Nhược Mộng không chút sợ hãi, tràn đầy hứng thú nhìn hắn.

"Lôi lão đệ, ánh mắt của ngươi quả thật là hạng nhất. Trên thế gian, nữ tử không bị vết sẹo trên mặt ta dọa sợ cũng chỉ có một mình đệ muội." Nam tử kia tiến lên chợt vỗ lên bả vai Lôi Ngạo Thiên mấy cái, nhìn cách thức kia khiến Tô Nhược Mộng cảm thấy đây không phải là chào hỏi, mà là nhân cơ hội muốn đè bẹp người.

Nếu như không phải võ công Lôi Ngạo Thiên không thấp, chỉ sợ hắn đã sớm bị nam tử vỗ xuống đất rồi.

Chỉ là, nàng nhìn từ đầu đến cuối khóe miệng Lôi Ngạo Thiên đều mỉm cười, con ngươi đen sáng chói nhìn Tô Nhược Mộng, thân hình cũng không bởi vì hắn dùng sức đập mấy cái mà dao động nửa phần, liền biết cái này xem như tỷ thí, Lôi Ngạo Thiên coi như thắng.

"Hừ, khoe khoang văn tài, ngu muội." Cửa truyền đến một tiếng hừ lạnh, chỉ thấy Đông Lý Phong lông mày rét lạnh mắt thẳng đứng ở nơi đó.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương