Giáo Chủ, Phu Nhân Bảo Ngài Đi Làm Ruộng
-
Chương 123: Tương kế tựu kế
Edit: Hường
Beta: Thảo My
"Oa......" Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn tất cả trước mắt, mắt trợn to một chút lại trợn to một chút, cuối cùng còn mạnh mẽ lắc đầu, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.
Lôi Ngạo Thiên buồn cười nhìn nàng làm động tác trẻ con, đưa tay vò nhẹ tóc của nàng, sủng nịch cười nói: "Đừng lắc, đầu nhỏ đều bị nàng lắc rớt. Nàng xem đây hết thảy đều là thật sự, không phải đang nằm mơ." Lôi Ngạo Thiên đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong đầu nàng, nàng nhất định là nghĩ đến chính mình đang nằm mơ, không thể tin được tất cả những gì chứng kiến trước mắt.
Xác thực, tất cả nhìn trước mắt, hắn cũng kinh ngạc.
Đây chính là bảo tàng Tử Long Lĩnh trong truyền thuyết, hắn cũng chưa từng đi vào, bởi vì Lôi Cận rõ ràng đã thông báo cho hắn, chỉ có đợi đến khi vòng tay Thất Tinh Tử Ngọc phát ra Tử Quang, nó mới có thể chân chính trở thành chìa khóa mở ra bảo tàng.
"Đi thôi! Chúng ta vào xem một chút." Lôi Ngạo Thiên dắt tay Tô Nhược Mộng, cũng lần nữa thành công giúp nàng phục hồi tinh thần từ trong kinh ngạc.
"A, được!" Tô Nhược Mộng khe khẽ gật đầu, như cũ còn có chút thẫn thờ. Thật ra thì điều này cũng không thể trách nàng, thật sự là phía sau cửa đá đầu rồng làm nàng quá rung động.
Mới vừa rồi sau khi của đá đầu rồng mở ra, ánh mắt của nàng bị che lại bởi ánh sáng vàng rực rỡ nhanh chóng đến. Cảnh tượng như vậy, nàng chỉ thấy qua ở trong truyền hình, chân chính khi lạc vào cảnh giới kỳ lạ thì nàng mới thật sự hiểu rõ vì sao có nhiều người như vậy liều cái mạng muốn có được những thứ trong bảo tàng.
"Nhị Lôi Tử, đây chính là bảo tàng Tử Long Lĩnh?" Tô Nhược Mộng không tiếng động dùng ánh mắt hỏi Lôi Ngạo Thiên.
"Không sai!" Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái, dắt nàng nâng bước tiến vào nội thất.
Oanh một tiếng, cửa đá đầu rồng tự động tự phát đóng lại. Trong nội thất sáng rực khắp, trên thạch bích khảm 4 viên dạ minh châu kích cỡ tương đương như trứng gà, mà ở bên trong các loại châu báu, vật phẩm được dạ minh châu phát ra ánh sáng bao phủ xuống, tất cả đều tản ra ánh sáng lóng lánh.
Ánh mắt Tô Nhược Mộng rất nhanh bị hấp dẫn bởi vật trên bàn ngay chính giữa tấm gỗ tử đàn, nàng chợt bước qua, đứng ở trước bàn, bình tĩnh nhìn những vật kia, nháy mắt một cái cũng không nháy.
Trên bàn để một vương miện cùng hậu quan, còn có một bộ long bào màu vàng sáng dùng tơ vàng thêu hoa văn hình rồng, một bộ váy Lưu Vân màu đỏ chót cũng dùng tơ vàng thêu hoa văn Phượng Hoàng. Nhưng những thứ này đều không phải là hấp dẫn ánh mắt Tô Nhược Mộng nhất, chân chính để cho nàng không dời mắt được chính là ngọc tỷ bên trên long bào.
Ngọc tỷ là do Tử Ngọc (ngọc có màu tím) điêu khắc thành, phía trên điêu khắc bốn con rồng, đầu của bọn nó lộ ra phía trên ngọc tỷ vả lại thống nhất hướng ra phía ngoài, nhìn về bốn phương, giống như sự tồn tại của bọn họ chính là vì bảo vệ ngọc tỷ.
Thì ra là, đây chính là bảo tàng Tử Long Lĩnh. Những kho báu này nếu như không xảy ra gì ngoài ý muốn, phải là Hoàng thất Hách Liên triều lưu lại, chỉ là Đông Lý Quyền hắn như thế nào lại biết Tử Long Lĩnh có những bảo vật này? Nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa từng chết tâm, hắn tin tưởng tin tức là cực kỳ chính xác không có lầm.
Doãn Tâm Nhi nói cho hắn biết sao?
Năm đó, hắn đầu tiên là đi nhầm vào Tử Long Lĩnh, sau lại cướp lấy trái tim Doãn Tâm Nhi, để cho nàng cùng hắn rời đi. Những thứ này cũng chỉ là trùng hợp với ý trời sao? Có thể hắn đi nhầm vào cũng là có mục đích hay không?
Chẳng lẽ bây giờ trong triều đình có người của tiền triều? Hơn nữa người này còn biết bí mật của Tử Long Lĩnh?
Tô Nhược Mộng đưa tay cầm ngọc tỷ lên, liếc mắt nhìn chữ khắc phía dưới ngọc tỷ, sau đó lại nhẹ nhàng buông ngọc tỷ xuống.
"Nhị Lôi Tử, chàng có nói với Doãn Tâm Nhi chuyện về bảo tàng sao?"
"Không có! Cái chỗ này ngoại trừ ta cùng cha ta, sẽ không có ai biết, cha ta ngay cả mẹ ta cũng chưa từng nói với nàng." Lôi Ngạo Thiên lắc đầu một cái, khẳng định trả lời.
"Vậy vì sao Đông Lý Quyền lại khẳng định với Tử Long Lĩnh chúng ta có bảo tàng? Đã nhiều năm như vậy, hắn chưa từng buông tha lục soát nơi này, như thế xem ra, hắn đối với sự tồn tại bảo tàng này là tương đối khẳng định. Như vậy sẽ là ai nói cho hắn biết đây? Hắn năm đó đi nhầm vào sẽ có vấn đề hay không?"
Tô Nhược Mộng càng nghĩ càng thấy phải trong lúc này có chuyện tình gì bọn họ không biết, nếu không, tại sao Đông Lý Quyền lại kiên định không buông tha như vậy?
Lôi Ngạo Thiên lần nữa lắc đầu, mày rậm nhíu chặt.
Trước kia chưa từng ngẫm nghĩ, bây giờ nghe Tô Nhược Mộng nói, lại cảm thấy thật sự có vấn đề.
"Nương tử, mặc kệ hắn kiên trì thế nào, ta đều sẽ không để cho hắn được như ý. Những thứ kia đợi đến sau khi chúng ta đến vị trí kia, chúng ta sẽ mang tất cả dùng để cải thiện dân sinh." Lôi Ngạo Thiên không hề uổng phí tinh lực đoán Đông Lý Quyền tại sao lại biết nơi này có bảo tàng, nguyên tắc xử thế của hắn chính là không thông là lần.
Miên mang suy nghĩ lung tung, không bằng dùng tinh lực đúng địa phương.
"Không lưu lại chút nào?" Dù sao những thứ kia đều là tổ tiên Hách Liên lưu lại, trừ đáng tiền ra, nó còn giá trị là hậu nhân dùng để hồi ức tổ tiên.
"Những thứ này vốn là thuộc về dân chúng, lấy từ dân, dĩ nhiên cũng nên dùng cho dân. Long bào cùng ngọc tỷ lưu lại là được rồi, cái này dùng để báo cho con cháu của chúng ta đời sau, để cho bọn họ thời khắc ghi nhớ sự thất bại của tổ tiên, cũng đồng thời nhắc nhở bọn họ không thể làm chuyện bất lợi với dân chúng."
Ánh mắt Lôi Ngạo Thiên khóa chặt trên gỗ tử đàn, nâng ngọc tỷ trên bàn lên, nhẹ nhàng nhìn lướt qua số châu báu chất đầy trong phòng, nhẹ giọng nói: "Nương tử, chúng ta trở về thôi!"
"Ừ." Hai người cùng nhau đi ra bảo khố, oanh một tiếng, cửa đá đầu rồng sau lưng theo tiếng mà đóng.
Lôi Ngạo Thiên lấy ra vòng tay Tử Ngọc cùng trâm Tử Ngọc, lần nữa đeo vào cổ tay Tô Nhược Mộng cùng trên búi tóc, sờ lên cằm nghiêm túc quan sát nàng một phen, lúc này mới hài lòng gật đầu một cái, dắt nàng trở về đường cũ.
Nửa tháng sau, dân gian đồn đãi tân hoàng đế Đông Lý Quyền trúng độc, không còn sống lâu trên đời.
Tin tức này như một tảng đá lớn, ném triều đình vốn đã không bình tĩnh vào sóng lớn mãnh liệt.
Rất nhanh, trong triều các phái thế lực mắt nhìn chằm chằm, tùy thời chuẩn bị thừa cơ hành động. Ma Giáo cũng nhận được tin tức mới nhất, Đông Lý Phong trầm mặc năm năm đã bắt đầu thu lưới hành động, hắn và vây cánh của hắn chuẩn bị mười ngày sau liền vào cung ép Đông Lý Quyền thối vị.
Theo Đông Lý triều từ trên xuống dưới bầu không khí càng ngày càng khẩn trương, trên Tử Long Lĩnh cũng bắt đầu có chút xao động, bồ câu đưa tin không ngừng bận rộn bay tới bay lui, mang đến lại mang đi không ít tin tức.
......
"Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi ở trên người ta chịu khổ còn chưa đủ sao?" Tô Nhược Mộng nhìn nam tử đẩy cửa vào, lạnh giọng hỏi.
Đông Lý Phong nhìn về phía nha hoàn trong phòng phất phất tay, nói: "Các ngươi tất cả lui ra đi."
"Dạ!" Tám nha hoàn nối đuôi rời khỏi.
Tô Nhược Mộng nhìn những nha hoàn này một cái, không khỏi cong khóe môi lên. Đông Lý Phong thật sự chính là quá đề cao nàng, mỗi ngày ở trong thức ăn rót vào Nhuyễn Cân Tán, để cho nàng toàn thân mềm nhũn vô lực, như vậy hắn vẫn chưa yên tâm, còn phái tám nha hoàn võ công không thấp mọi thời điểm canh giữ ở bên người nàng, cả hai tay của nàng cũng dùng một loại vòng đồng đặc chế khóa lại.
"Khổ? Có lúc, ta tình nguyện khổ. Trên người ta càng đau, ta đối với ngươi càng không thể quên." Đông Lý Phong tự giễu cười, đi tới đối diện nàng nhẹ đặt xuống vạt áo, động tác ưu nhã ngồi xuống.
Ai! Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng thở dài một cái, chính mình năm đó giáo huấn hắn, chẳng lẽ ngược lại là giúp hắn hãm càng sâu hay sao? Hắn là người cuồng chịu ngược đãi hay sao? Nàng làm tất cả với hắn, chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao? Nàng cũng không nhớ mình lúc nào thì có đã làm hắn hiểu lầm.
Năm đó để lại tính mạng của hắn, một là không muốn cho lão hoàng đế tấn công Tử Long Lĩnh, hai là khi đó Lôi Ngạo Thiên rơi xuống vách núi, sống chết chưa biết, người trong Ma Giáo tâm hoảng sợ, người trong giang hồ lại mắt nhìn chằm chằm, nếu như nàng không cẩn thận xử lý, sẽ chỉ làm người trong giang hồ cùng triều đình có cơ hội có thể lợi dụng.
Nàng vốn tưởng rằng cách mỗi năm ngày liền phân cân thác cốt một lần đau đớn, để cho hắn sống không bằng chết. Lại không biết hắn lại thần thông quảng đại như thế, cư nhiên gạt người len lén tráo đổi chất độc này, cũng ngụy trang năm năm, ngay cả tai mắt bọn họ phái tới, cũng không phát giác hắn che giấu.
"......" Tô Nhược Mộng im lặng khẽ thở dài một hơi, nói: "Quý trọng người trước mắt, không phải đồ của người đừng cưỡng cầu."
"Ha ha ha!" Đông Lý Phong ngửa đầu cười to mấy tiếng, cười thật lâu, hắn mới từ từ ngừng lại, tròng mắt nhìn nàng, nói: "Ngươi bây giờ đã ở trên tay của ta rồi, không quá mấy ngày, ta sẽ là chủ nhân thiên hạ này, Lôi Ngạo Thiên hắn vĩnh viễn cũng đừng mơ cướp đi ngươi."
"......" Lôi Ngạo Thiên cướp đi nàng? Hắn là có chứng vọng tưởng sao? Cướp được người rõ ràng chính là hắn, nàng và Nhị Lôi Tử lưỡng tình tương duyệt. Không biết Nhị Lôi Tử chuẩn bị được như thế nào? Toàn bộ kế hoạch của bọn họ rất hoàn hảo, nhưng chưa từng nghĩ qua, Đông Lý Phong làm ra một chiêu này, mạo hiểm phái người bắt nàng đến kinh thành.
Chỉ là, Đông Lý Phong không chút nào biết nàng thật ra là tương kế tựu kế, cố ý bị hắn bắt đi. Nếu không, lấy những người hắn phái đi thì có thể như thế nào đánh bại hộ vệ ở bên người nàng cùng Lạc Băng Vũ? Hơn nữa Đông Lý Phong vốn cũng không biết, nàng là một người bách độc bất xâm. Kể từ ngày hôm trước bị bắt vào Thành vương phủ, nàng cũng phối hợp giả trang trúng Nhuyễn Cân Tán, vì chính là cùng Lôi Ngạo Thiên nội ứng ngoại hợp.
Không qua mấy ngày nữa, không phải hắn trở thành chủ nhân thiên hạ, mà hắn sẽ vô cùng đau đớn hối hận vì sự lựa chọn này.
"Mẫu phi ngươi chắc là sẽ không để cho ngươi dính vào, Thành vương phi cũng giống vậy." Tô Nhược Mộng mím môi cười yếu ớt, như thật, nói với hắn tình huống hiện tại.
Đông Lý Phong hơi ngẩn ra, ngay sau đó lại cười ha ha mà nói: "Họ không ảnh hưởng được quyết định của ta, Mộng nhi, chỉ cần ngươi quên Lôi Ngạo Thiên, quên chuyện các ngươi trải qua, ta bảo đảm sẽ không so đo quá khứ của ngươi. Chờ ta lên ngôi vị hoàng đế, hoàng hậu nhất định sẽ là ngươi."
Ngươi không cần phải so đo quá khứ của ta, ta còn so đo quá khứ của ngươi, hiện tại và tương lai sao?
Thật đúng là tự đại như trước, nhớ năm đó lần đầu gặp mặt, hắn cũng là trong mắt không có người như vậy, lại ở trước mặt nàng nói phê bình nàng, nói nàng là cái gì canh suông mì sợi? Nói Lôi Ngạo Thiên không phân biệt tốt xấu. Mà lúc đó, nàng cũng tương đối ghét hắn, đến nay cũng là như thế.
Giữa người với người, thật vẫn nhìn hợp mắt nhau, giống như nàng và Đông Lý Phong lại không hợp mắt nhau.
Tô Nhược Mộng nhìn cửa sổ mở một nửa một cái, thật là nhẹ nhàng nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng không bận tâm cảm thụ của Thành vương phi, theo ta thấy, nàng toàn tâm toàn ý yêu ngươi."
"Nhược Lâm sẽ rõ, ta là trượng phu của nàng, là ông trời của nàng. Mặc kệ ta làm quyết định gì, nàng đều sẽ ủng hộ." Đông Lý Phong nói đến Nam Cung Nhược Lâm thì đáy mắt không tự chủ toát ra một cỗ ánh sáng dịu dàng.
Tô Nhược Mộng rất rõ ràng khi một người đàn ông nói đến một nữ nhân mà ánh mắt dịu dàng đại biểu cái gì? Chỉ là, trước mắt vị này xem ra cũng không phải hiểu rõ nội tâm của mình, thứ không có được mới là tốt nhất.
"Mà ta sẽ không ủng hộ."
"Ta cho ngươi hậu vị, còn không để ý chuyện ngươi trải qua, ngươi vì sao còn không nguyện ý?"
"Tình cảm không phải mua bán, không phải ngươi cho ta cái gì, ta có thể cho ngươi cái gì." Tô Nhược Mộng có chút thay hắn cảm thấy bi ai, tình cảm của hắn thì ra là có thể dùng để cân đo mua bán. Nói gì không quên được, nói gì yêu, thật ra thì thứ người như thế hắn thích nhất vĩnh viễn đều là chính bản thân hắn.
Mắt phượng chiếu ra ánh sáng lạnh, Đông Lý Phong cực kỳ tức giận trợn trừng mắt nhìn Tô Nhược Mộng, nhưng Tô Nhược Mộng hình như cũng muốn cùng hắn tranh cãi, mắt hạnh trừng trừng, không nháy một cái nhìn hắn chằm chằm, hai người cứ như vậy không nói ra một lời đấu nổi lên giống mắt gà.
Qua hồi lâu, Đông Lý Phong có chút thất bại thu hồi ánh mắt, thở dài một cái, trong giọng nói tràn đầy bất đắt dic nói: "Mộng nhi, tình cảm ta đối với ngươi cho tới bây giờ đều không phải là mua bán. Ngươi tốt nhất suy nghĩ một chút, đáp án của ngươi quyết định sự tồn tại của Bảo Bảo và Bối Bối, thậm chí cả Ma Giáo."
Dứt lời, hắn đứng lên vẩy ống tay áo, thản nhiên rời đi.
"Đông Lý Phong, nếu như ngươi cầm Bảo Bảo và Bối Bối đến uy hiếp ta, vậy ngươi sai hoàn toàn. Ngươi cho là Lôi Ngạo Thiên là ngồi không phải không, coi như ngươi đánh bại Đông Lý Quyền, thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế, nhưng mà, ngươi cũng đừng có quên, hôm nay Đông Lý triều chính là củ khoai lang phỏng tay. Ngươi chắc chắn, phen này huynh đệ so sánh chiến tranh, ngươi còn có thực lực đánh bại Lôi Ngạo Thiên?" Tô Nhược Mộng nhìn về phía bóng lưng của hắn lớn tiếng hô.
Beta: Thảo My
"Oa......" Tô Nhược Mộng kinh ngạc nhìn tất cả trước mắt, mắt trợn to một chút lại trợn to một chút, cuối cùng còn mạnh mẽ lắc đầu, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.
Lôi Ngạo Thiên buồn cười nhìn nàng làm động tác trẻ con, đưa tay vò nhẹ tóc của nàng, sủng nịch cười nói: "Đừng lắc, đầu nhỏ đều bị nàng lắc rớt. Nàng xem đây hết thảy đều là thật sự, không phải đang nằm mơ." Lôi Ngạo Thiên đương nhiên hiểu được suy nghĩ trong đầu nàng, nàng nhất định là nghĩ đến chính mình đang nằm mơ, không thể tin được tất cả những gì chứng kiến trước mắt.
Xác thực, tất cả nhìn trước mắt, hắn cũng kinh ngạc.
Đây chính là bảo tàng Tử Long Lĩnh trong truyền thuyết, hắn cũng chưa từng đi vào, bởi vì Lôi Cận rõ ràng đã thông báo cho hắn, chỉ có đợi đến khi vòng tay Thất Tinh Tử Ngọc phát ra Tử Quang, nó mới có thể chân chính trở thành chìa khóa mở ra bảo tàng.
"Đi thôi! Chúng ta vào xem một chút." Lôi Ngạo Thiên dắt tay Tô Nhược Mộng, cũng lần nữa thành công giúp nàng phục hồi tinh thần từ trong kinh ngạc.
"A, được!" Tô Nhược Mộng khe khẽ gật đầu, như cũ còn có chút thẫn thờ. Thật ra thì điều này cũng không thể trách nàng, thật sự là phía sau cửa đá đầu rồng làm nàng quá rung động.
Mới vừa rồi sau khi của đá đầu rồng mở ra, ánh mắt của nàng bị che lại bởi ánh sáng vàng rực rỡ nhanh chóng đến. Cảnh tượng như vậy, nàng chỉ thấy qua ở trong truyền hình, chân chính khi lạc vào cảnh giới kỳ lạ thì nàng mới thật sự hiểu rõ vì sao có nhiều người như vậy liều cái mạng muốn có được những thứ trong bảo tàng.
"Nhị Lôi Tử, đây chính là bảo tàng Tử Long Lĩnh?" Tô Nhược Mộng không tiếng động dùng ánh mắt hỏi Lôi Ngạo Thiên.
"Không sai!" Lôi Ngạo Thiên gật đầu một cái, dắt nàng nâng bước tiến vào nội thất.
Oanh một tiếng, cửa đá đầu rồng tự động tự phát đóng lại. Trong nội thất sáng rực khắp, trên thạch bích khảm 4 viên dạ minh châu kích cỡ tương đương như trứng gà, mà ở bên trong các loại châu báu, vật phẩm được dạ minh châu phát ra ánh sáng bao phủ xuống, tất cả đều tản ra ánh sáng lóng lánh.
Ánh mắt Tô Nhược Mộng rất nhanh bị hấp dẫn bởi vật trên bàn ngay chính giữa tấm gỗ tử đàn, nàng chợt bước qua, đứng ở trước bàn, bình tĩnh nhìn những vật kia, nháy mắt một cái cũng không nháy.
Trên bàn để một vương miện cùng hậu quan, còn có một bộ long bào màu vàng sáng dùng tơ vàng thêu hoa văn hình rồng, một bộ váy Lưu Vân màu đỏ chót cũng dùng tơ vàng thêu hoa văn Phượng Hoàng. Nhưng những thứ này đều không phải là hấp dẫn ánh mắt Tô Nhược Mộng nhất, chân chính để cho nàng không dời mắt được chính là ngọc tỷ bên trên long bào.
Ngọc tỷ là do Tử Ngọc (ngọc có màu tím) điêu khắc thành, phía trên điêu khắc bốn con rồng, đầu của bọn nó lộ ra phía trên ngọc tỷ vả lại thống nhất hướng ra phía ngoài, nhìn về bốn phương, giống như sự tồn tại của bọn họ chính là vì bảo vệ ngọc tỷ.
Thì ra là, đây chính là bảo tàng Tử Long Lĩnh. Những kho báu này nếu như không xảy ra gì ngoài ý muốn, phải là Hoàng thất Hách Liên triều lưu lại, chỉ là Đông Lý Quyền hắn như thế nào lại biết Tử Long Lĩnh có những bảo vật này? Nhiều năm như vậy, hắn vẫn chưa từng chết tâm, hắn tin tưởng tin tức là cực kỳ chính xác không có lầm.
Doãn Tâm Nhi nói cho hắn biết sao?
Năm đó, hắn đầu tiên là đi nhầm vào Tử Long Lĩnh, sau lại cướp lấy trái tim Doãn Tâm Nhi, để cho nàng cùng hắn rời đi. Những thứ này cũng chỉ là trùng hợp với ý trời sao? Có thể hắn đi nhầm vào cũng là có mục đích hay không?
Chẳng lẽ bây giờ trong triều đình có người của tiền triều? Hơn nữa người này còn biết bí mật của Tử Long Lĩnh?
Tô Nhược Mộng đưa tay cầm ngọc tỷ lên, liếc mắt nhìn chữ khắc phía dưới ngọc tỷ, sau đó lại nhẹ nhàng buông ngọc tỷ xuống.
"Nhị Lôi Tử, chàng có nói với Doãn Tâm Nhi chuyện về bảo tàng sao?"
"Không có! Cái chỗ này ngoại trừ ta cùng cha ta, sẽ không có ai biết, cha ta ngay cả mẹ ta cũng chưa từng nói với nàng." Lôi Ngạo Thiên lắc đầu một cái, khẳng định trả lời.
"Vậy vì sao Đông Lý Quyền lại khẳng định với Tử Long Lĩnh chúng ta có bảo tàng? Đã nhiều năm như vậy, hắn chưa từng buông tha lục soát nơi này, như thế xem ra, hắn đối với sự tồn tại bảo tàng này là tương đối khẳng định. Như vậy sẽ là ai nói cho hắn biết đây? Hắn năm đó đi nhầm vào sẽ có vấn đề hay không?"
Tô Nhược Mộng càng nghĩ càng thấy phải trong lúc này có chuyện tình gì bọn họ không biết, nếu không, tại sao Đông Lý Quyền lại kiên định không buông tha như vậy?
Lôi Ngạo Thiên lần nữa lắc đầu, mày rậm nhíu chặt.
Trước kia chưa từng ngẫm nghĩ, bây giờ nghe Tô Nhược Mộng nói, lại cảm thấy thật sự có vấn đề.
"Nương tử, mặc kệ hắn kiên trì thế nào, ta đều sẽ không để cho hắn được như ý. Những thứ kia đợi đến sau khi chúng ta đến vị trí kia, chúng ta sẽ mang tất cả dùng để cải thiện dân sinh." Lôi Ngạo Thiên không hề uổng phí tinh lực đoán Đông Lý Quyền tại sao lại biết nơi này có bảo tàng, nguyên tắc xử thế của hắn chính là không thông là lần.
Miên mang suy nghĩ lung tung, không bằng dùng tinh lực đúng địa phương.
"Không lưu lại chút nào?" Dù sao những thứ kia đều là tổ tiên Hách Liên lưu lại, trừ đáng tiền ra, nó còn giá trị là hậu nhân dùng để hồi ức tổ tiên.
"Những thứ này vốn là thuộc về dân chúng, lấy từ dân, dĩ nhiên cũng nên dùng cho dân. Long bào cùng ngọc tỷ lưu lại là được rồi, cái này dùng để báo cho con cháu của chúng ta đời sau, để cho bọn họ thời khắc ghi nhớ sự thất bại của tổ tiên, cũng đồng thời nhắc nhở bọn họ không thể làm chuyện bất lợi với dân chúng."
Ánh mắt Lôi Ngạo Thiên khóa chặt trên gỗ tử đàn, nâng ngọc tỷ trên bàn lên, nhẹ nhàng nhìn lướt qua số châu báu chất đầy trong phòng, nhẹ giọng nói: "Nương tử, chúng ta trở về thôi!"
"Ừ." Hai người cùng nhau đi ra bảo khố, oanh một tiếng, cửa đá đầu rồng sau lưng theo tiếng mà đóng.
Lôi Ngạo Thiên lấy ra vòng tay Tử Ngọc cùng trâm Tử Ngọc, lần nữa đeo vào cổ tay Tô Nhược Mộng cùng trên búi tóc, sờ lên cằm nghiêm túc quan sát nàng một phen, lúc này mới hài lòng gật đầu một cái, dắt nàng trở về đường cũ.
Nửa tháng sau, dân gian đồn đãi tân hoàng đế Đông Lý Quyền trúng độc, không còn sống lâu trên đời.
Tin tức này như một tảng đá lớn, ném triều đình vốn đã không bình tĩnh vào sóng lớn mãnh liệt.
Rất nhanh, trong triều các phái thế lực mắt nhìn chằm chằm, tùy thời chuẩn bị thừa cơ hành động. Ma Giáo cũng nhận được tin tức mới nhất, Đông Lý Phong trầm mặc năm năm đã bắt đầu thu lưới hành động, hắn và vây cánh của hắn chuẩn bị mười ngày sau liền vào cung ép Đông Lý Quyền thối vị.
Theo Đông Lý triều từ trên xuống dưới bầu không khí càng ngày càng khẩn trương, trên Tử Long Lĩnh cũng bắt đầu có chút xao động, bồ câu đưa tin không ngừng bận rộn bay tới bay lui, mang đến lại mang đi không ít tin tức.
......
"Đã nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngươi ở trên người ta chịu khổ còn chưa đủ sao?" Tô Nhược Mộng nhìn nam tử đẩy cửa vào, lạnh giọng hỏi.
Đông Lý Phong nhìn về phía nha hoàn trong phòng phất phất tay, nói: "Các ngươi tất cả lui ra đi."
"Dạ!" Tám nha hoàn nối đuôi rời khỏi.
Tô Nhược Mộng nhìn những nha hoàn này một cái, không khỏi cong khóe môi lên. Đông Lý Phong thật sự chính là quá đề cao nàng, mỗi ngày ở trong thức ăn rót vào Nhuyễn Cân Tán, để cho nàng toàn thân mềm nhũn vô lực, như vậy hắn vẫn chưa yên tâm, còn phái tám nha hoàn võ công không thấp mọi thời điểm canh giữ ở bên người nàng, cả hai tay của nàng cũng dùng một loại vòng đồng đặc chế khóa lại.
"Khổ? Có lúc, ta tình nguyện khổ. Trên người ta càng đau, ta đối với ngươi càng không thể quên." Đông Lý Phong tự giễu cười, đi tới đối diện nàng nhẹ đặt xuống vạt áo, động tác ưu nhã ngồi xuống.
Ai! Tô Nhược Mộng nhẹ nhàng thở dài một cái, chính mình năm đó giáo huấn hắn, chẳng lẽ ngược lại là giúp hắn hãm càng sâu hay sao? Hắn là người cuồng chịu ngược đãi hay sao? Nàng làm tất cả với hắn, chẳng lẽ còn không đủ rõ ràng sao? Nàng cũng không nhớ mình lúc nào thì có đã làm hắn hiểu lầm.
Năm đó để lại tính mạng của hắn, một là không muốn cho lão hoàng đế tấn công Tử Long Lĩnh, hai là khi đó Lôi Ngạo Thiên rơi xuống vách núi, sống chết chưa biết, người trong Ma Giáo tâm hoảng sợ, người trong giang hồ lại mắt nhìn chằm chằm, nếu như nàng không cẩn thận xử lý, sẽ chỉ làm người trong giang hồ cùng triều đình có cơ hội có thể lợi dụng.
Nàng vốn tưởng rằng cách mỗi năm ngày liền phân cân thác cốt một lần đau đớn, để cho hắn sống không bằng chết. Lại không biết hắn lại thần thông quảng đại như thế, cư nhiên gạt người len lén tráo đổi chất độc này, cũng ngụy trang năm năm, ngay cả tai mắt bọn họ phái tới, cũng không phát giác hắn che giấu.
"......" Tô Nhược Mộng im lặng khẽ thở dài một hơi, nói: "Quý trọng người trước mắt, không phải đồ của người đừng cưỡng cầu."
"Ha ha ha!" Đông Lý Phong ngửa đầu cười to mấy tiếng, cười thật lâu, hắn mới từ từ ngừng lại, tròng mắt nhìn nàng, nói: "Ngươi bây giờ đã ở trên tay của ta rồi, không quá mấy ngày, ta sẽ là chủ nhân thiên hạ này, Lôi Ngạo Thiên hắn vĩnh viễn cũng đừng mơ cướp đi ngươi."
"......" Lôi Ngạo Thiên cướp đi nàng? Hắn là có chứng vọng tưởng sao? Cướp được người rõ ràng chính là hắn, nàng và Nhị Lôi Tử lưỡng tình tương duyệt. Không biết Nhị Lôi Tử chuẩn bị được như thế nào? Toàn bộ kế hoạch của bọn họ rất hoàn hảo, nhưng chưa từng nghĩ qua, Đông Lý Phong làm ra một chiêu này, mạo hiểm phái người bắt nàng đến kinh thành.
Chỉ là, Đông Lý Phong không chút nào biết nàng thật ra là tương kế tựu kế, cố ý bị hắn bắt đi. Nếu không, lấy những người hắn phái đi thì có thể như thế nào đánh bại hộ vệ ở bên người nàng cùng Lạc Băng Vũ? Hơn nữa Đông Lý Phong vốn cũng không biết, nàng là một người bách độc bất xâm. Kể từ ngày hôm trước bị bắt vào Thành vương phủ, nàng cũng phối hợp giả trang trúng Nhuyễn Cân Tán, vì chính là cùng Lôi Ngạo Thiên nội ứng ngoại hợp.
Không qua mấy ngày nữa, không phải hắn trở thành chủ nhân thiên hạ, mà hắn sẽ vô cùng đau đớn hối hận vì sự lựa chọn này.
"Mẫu phi ngươi chắc là sẽ không để cho ngươi dính vào, Thành vương phi cũng giống vậy." Tô Nhược Mộng mím môi cười yếu ớt, như thật, nói với hắn tình huống hiện tại.
Đông Lý Phong hơi ngẩn ra, ngay sau đó lại cười ha ha mà nói: "Họ không ảnh hưởng được quyết định của ta, Mộng nhi, chỉ cần ngươi quên Lôi Ngạo Thiên, quên chuyện các ngươi trải qua, ta bảo đảm sẽ không so đo quá khứ của ngươi. Chờ ta lên ngôi vị hoàng đế, hoàng hậu nhất định sẽ là ngươi."
Ngươi không cần phải so đo quá khứ của ta, ta còn so đo quá khứ của ngươi, hiện tại và tương lai sao?
Thật đúng là tự đại như trước, nhớ năm đó lần đầu gặp mặt, hắn cũng là trong mắt không có người như vậy, lại ở trước mặt nàng nói phê bình nàng, nói nàng là cái gì canh suông mì sợi? Nói Lôi Ngạo Thiên không phân biệt tốt xấu. Mà lúc đó, nàng cũng tương đối ghét hắn, đến nay cũng là như thế.
Giữa người với người, thật vẫn nhìn hợp mắt nhau, giống như nàng và Đông Lý Phong lại không hợp mắt nhau.
Tô Nhược Mộng nhìn cửa sổ mở một nửa một cái, thật là nhẹ nhàng nói: "Chẳng lẽ ngươi cũng không bận tâm cảm thụ của Thành vương phi, theo ta thấy, nàng toàn tâm toàn ý yêu ngươi."
"Nhược Lâm sẽ rõ, ta là trượng phu của nàng, là ông trời của nàng. Mặc kệ ta làm quyết định gì, nàng đều sẽ ủng hộ." Đông Lý Phong nói đến Nam Cung Nhược Lâm thì đáy mắt không tự chủ toát ra một cỗ ánh sáng dịu dàng.
Tô Nhược Mộng rất rõ ràng khi một người đàn ông nói đến một nữ nhân mà ánh mắt dịu dàng đại biểu cái gì? Chỉ là, trước mắt vị này xem ra cũng không phải hiểu rõ nội tâm của mình, thứ không có được mới là tốt nhất.
"Mà ta sẽ không ủng hộ."
"Ta cho ngươi hậu vị, còn không để ý chuyện ngươi trải qua, ngươi vì sao còn không nguyện ý?"
"Tình cảm không phải mua bán, không phải ngươi cho ta cái gì, ta có thể cho ngươi cái gì." Tô Nhược Mộng có chút thay hắn cảm thấy bi ai, tình cảm của hắn thì ra là có thể dùng để cân đo mua bán. Nói gì không quên được, nói gì yêu, thật ra thì thứ người như thế hắn thích nhất vĩnh viễn đều là chính bản thân hắn.
Mắt phượng chiếu ra ánh sáng lạnh, Đông Lý Phong cực kỳ tức giận trợn trừng mắt nhìn Tô Nhược Mộng, nhưng Tô Nhược Mộng hình như cũng muốn cùng hắn tranh cãi, mắt hạnh trừng trừng, không nháy một cái nhìn hắn chằm chằm, hai người cứ như vậy không nói ra một lời đấu nổi lên giống mắt gà.
Qua hồi lâu, Đông Lý Phong có chút thất bại thu hồi ánh mắt, thở dài một cái, trong giọng nói tràn đầy bất đắt dic nói: "Mộng nhi, tình cảm ta đối với ngươi cho tới bây giờ đều không phải là mua bán. Ngươi tốt nhất suy nghĩ một chút, đáp án của ngươi quyết định sự tồn tại của Bảo Bảo và Bối Bối, thậm chí cả Ma Giáo."
Dứt lời, hắn đứng lên vẩy ống tay áo, thản nhiên rời đi.
"Đông Lý Phong, nếu như ngươi cầm Bảo Bảo và Bối Bối đến uy hiếp ta, vậy ngươi sai hoàn toàn. Ngươi cho là Lôi Ngạo Thiên là ngồi không phải không, coi như ngươi đánh bại Đông Lý Quyền, thuận lợi leo lên ngôi vị hoàng đế, nhưng mà, ngươi cũng đừng có quên, hôm nay Đông Lý triều chính là củ khoai lang phỏng tay. Ngươi chắc chắn, phen này huynh đệ so sánh chiến tranh, ngươi còn có thực lực đánh bại Lôi Ngạo Thiên?" Tô Nhược Mộng nhìn về phía bóng lưng của hắn lớn tiếng hô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook