Giáo Chủ Mỗi Ngày Đều Rất Đói Bụng
-
Chương 3
Ba năm trước.
Giáo chủ luyện công tẩu hoả nhập ma, máu me khắp người mà ngã vào trong bụi cỏ.
Một tiểu hồ ly nha nha mà gọi bên cạnh, hung hăng hướng cái cổ giáo chủ mà cọ.
Võ lâm đệ nhất kiếm khách vừa vặn đi qua nơi này, bị tiếng kêu của tiểu hồ ly hấp dẫn mà bước lại, liền lượm một người một hồ ly đem về nhà.
Giáo chủ khi tỉnh lại liền mất toàn bộ kí ức, dựa vào bản năng đối với mỹ nhân đã cứu mình mà báo đáp.
Kề cận sớm tối cùng mỹ nhân nếu so với một con chó nhỏ cũng không khác mất, đến ngủ cũng ôm mỹ nhân không buông tay.
Mỹ nhân nhìn vẻ mặt ngây thơ của thiếu niên, bất đắc dĩ thở dài.
Ôn nhu đem người ôm vào trong ngực, thay hắn ém ém góc chăn.
Bình thường chén bát đều là do mỹ nhân rửa. Ban ngày phải giặt quần áo cho thiếu niên, làm cơm cho thiếu niên, buối tối còn phải làm gối ôm rồi bị cái tay không thành thật của thiếu niên sờ soạng khắp nơi.
Mỹ nhân đè lại cái tay đang sờ loạn trước ngực mình của thiếu niên, đỏ mặt nhỏ giọng nói:" Đừng nghịch."
Thiếu niên nhìn khuôn mặt của mỹ nhân, không hiểu lí do mà nuốt một ngụm nước miếng.
Chỉ cảm thấy mỹ nhân thật mềm thật thơm, thật muốn ăn.
Hắn thật đói.
Cũng may là thiếu niên một chút bản năng vẫn còn. Mỹ nhân khi vừa đi chợ mua đồ về, liền nhìn thấy thiếu niên cởi trần, cây xiên dài trên tay đã cắm sáu, bảy con cá.
Bước đến xoa xoa mồ hôi trên đầu, rồi nở nụ cười xán lạn với thiếu niên. Ban đêm liền được ăn cá nướng. Hắc hắc.
Thiếu niên đem cá đã được nướng kỹ trong tay thổi nguội rồi mới đưa đến trước mặt mỹ nhân.
Hồ ly ở một bên ngửi thấy mùi thịt, lập tức nhào tới, ôm lấy ống tay áo của mỹ nhân. Liền bị thiếu niên nắm lấy gáy vứt qua một bên.
Mỹ nhân bất đắc dĩ nói:" Ta không ăn hết nhiều như vậy."
Thiếu niên lại quay sang trừng hồ ly một cái:" Mặc kệ nó, cũng đã mập thành một quả cầu, lại còn đoif ăn."
Hồn ly uỷ khuất kêu một tiếng, ôm chặt móng vuốt của mình.
Nó đã bị mỹ nhân cho ăn mập thành một hình tròn, xem có con hồ ly nào như nó.
Mỹ nhân nhịn không được bật cười, đem cá nướng đưa đến miệng thiếu niên:" Vậy còn ngươi, ngươi có muốn ăn hay không?"
Thiếu niên nhìn nụ cười của mỹ nhân đến hoảng thần, quỷ quái thế nào lại hướng tay của mỹ nhân cắn xuống một cái. Tim đập không khỏi nhanh thêm vài nhịp.
Khi mùa đông đến, Ngân hồ đã mập thành một ủa cầu tuyết chân chính.
Thiếu niên đem nó ném ra trời tuyết bên ngoài, lập tức cùng màu tuyết trắng xóa bên ngoài hoà thành một màu.
Mỹ đi anh đem hồ ly run lẩy bẩy nhặt về,Ôm vào trong nhà:" Người suốt ngày bắt nạt nó."
Thiếu niên trợn to mắt, giống như đã chịu oan ức lớn:"Nó đem qua tiền vào trong lòng ngực của ngươi."
Mỹ dở khóc dở cười:"Kia cũng là do trời quá lạnh, ngươi tưởng nó thể chất giống như ngươi, tốt như vậy sao?"
Thiếu niên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:" Tao cũng còn chưa chui vào đâu."Liền trừng tiểu hồ ly mập mạp nói:"Ngưoi cứ chiều nó riết như vậy, xem coi nó đã mập thành cái dạng gì rồi."
Tiểu hồ ly mập mà bị chủ nhân không ngừng công kích:... QAQ
Mỹ nhanh nhẹn không được nợ một nụ cười, sờ sờ đầu hồ ly:" Có đạo lý, vậy gọi nó là bàn phúc đi."
Thiếu niên lại bị mỹ nhân cười cho đến hoảng thần, đồng ý nói:" Êm tai"
Mặt hồ ly bất mãn mà kêu nha nha vài tiếng,Lại bị thiếu niên trừng một cái oan ức đến không kêu nổi một từ.
Trong núi mùa đông xe rất lạnh.
Mỹ nhân bởi vì thời tiết quá lạnh mà tỉnh lại, Hai chân đi người dùng tay nắm chặt, thả tại một nơi ấm áp.
Bên tai là âm thanh trầm thấp quen thuộc:"Ngủ tiếp đi."
Mỹ Nhân mơ hồ gật đầu một cái, Gối lên cánh tay của người nọ ngủ thiếp đi.
Ban đêm ngày thứ hai, mĩ nhân trước khi ngủ, liền bị người ấn ở bên giường ngồi xuống.
Hiểu liền quỳ một chân trên đất, nắm lấy mắt cá chân của Mỹ nhân,Cẩn thận đưa tay thử nước ấm, mới đem hai chân của Mỹ nhanh bỏ vào trong nước.
Mĩ nhân đỏ mặt, nhỏ giọng nói:"Người không cần như vậy."
Hắn nỗ lực đem chân mình rút trở về, đôi chân trắng như tuyết ở trong tay thiếu niên không ngừng cọ qua cọ lại.
Thiếu niên nắm chặt lấy mắt cá chân của Mỹ nhân, Tiếng nói so với trước còn trầm thấp hơn.
" Ta rất tình nguyện."
Thiếu niên mâu sắc ám trầm mà nhìn chằm chằm mỹ nhân.
Lại tới nữa rồi,Cái cảm giác vô cùng đói bụng này.......
Edit: aizzz chương này cũng gần 1k chữ. Nên thôi ta làm 1 chap vậy.haha. Chậm rãi nghe tình sử rồi mới tới HHH nha~~~
Giáo chủ luyện công tẩu hoả nhập ma, máu me khắp người mà ngã vào trong bụi cỏ.
Một tiểu hồ ly nha nha mà gọi bên cạnh, hung hăng hướng cái cổ giáo chủ mà cọ.
Võ lâm đệ nhất kiếm khách vừa vặn đi qua nơi này, bị tiếng kêu của tiểu hồ ly hấp dẫn mà bước lại, liền lượm một người một hồ ly đem về nhà.
Giáo chủ khi tỉnh lại liền mất toàn bộ kí ức, dựa vào bản năng đối với mỹ nhân đã cứu mình mà báo đáp.
Kề cận sớm tối cùng mỹ nhân nếu so với một con chó nhỏ cũng không khác mất, đến ngủ cũng ôm mỹ nhân không buông tay.
Mỹ nhân nhìn vẻ mặt ngây thơ của thiếu niên, bất đắc dĩ thở dài.
Ôn nhu đem người ôm vào trong ngực, thay hắn ém ém góc chăn.
Bình thường chén bát đều là do mỹ nhân rửa. Ban ngày phải giặt quần áo cho thiếu niên, làm cơm cho thiếu niên, buối tối còn phải làm gối ôm rồi bị cái tay không thành thật của thiếu niên sờ soạng khắp nơi.
Mỹ nhân đè lại cái tay đang sờ loạn trước ngực mình của thiếu niên, đỏ mặt nhỏ giọng nói:" Đừng nghịch."
Thiếu niên nhìn khuôn mặt của mỹ nhân, không hiểu lí do mà nuốt một ngụm nước miếng.
Chỉ cảm thấy mỹ nhân thật mềm thật thơm, thật muốn ăn.
Hắn thật đói.
Cũng may là thiếu niên một chút bản năng vẫn còn. Mỹ nhân khi vừa đi chợ mua đồ về, liền nhìn thấy thiếu niên cởi trần, cây xiên dài trên tay đã cắm sáu, bảy con cá.
Bước đến xoa xoa mồ hôi trên đầu, rồi nở nụ cười xán lạn với thiếu niên. Ban đêm liền được ăn cá nướng. Hắc hắc.
Thiếu niên đem cá đã được nướng kỹ trong tay thổi nguội rồi mới đưa đến trước mặt mỹ nhân.
Hồ ly ở một bên ngửi thấy mùi thịt, lập tức nhào tới, ôm lấy ống tay áo của mỹ nhân. Liền bị thiếu niên nắm lấy gáy vứt qua một bên.
Mỹ nhân bất đắc dĩ nói:" Ta không ăn hết nhiều như vậy."
Thiếu niên lại quay sang trừng hồ ly một cái:" Mặc kệ nó, cũng đã mập thành một quả cầu, lại còn đoif ăn."
Hồn ly uỷ khuất kêu một tiếng, ôm chặt móng vuốt của mình.
Nó đã bị mỹ nhân cho ăn mập thành một hình tròn, xem có con hồ ly nào như nó.
Mỹ nhân nhịn không được bật cười, đem cá nướng đưa đến miệng thiếu niên:" Vậy còn ngươi, ngươi có muốn ăn hay không?"
Thiếu niên nhìn nụ cười của mỹ nhân đến hoảng thần, quỷ quái thế nào lại hướng tay của mỹ nhân cắn xuống một cái. Tim đập không khỏi nhanh thêm vài nhịp.
Khi mùa đông đến, Ngân hồ đã mập thành một ủa cầu tuyết chân chính.
Thiếu niên đem nó ném ra trời tuyết bên ngoài, lập tức cùng màu tuyết trắng xóa bên ngoài hoà thành một màu.
Mỹ đi anh đem hồ ly run lẩy bẩy nhặt về,Ôm vào trong nhà:" Người suốt ngày bắt nạt nó."
Thiếu niên trợn to mắt, giống như đã chịu oan ức lớn:"Nó đem qua tiền vào trong lòng ngực của ngươi."
Mỹ dở khóc dở cười:"Kia cũng là do trời quá lạnh, ngươi tưởng nó thể chất giống như ngươi, tốt như vậy sao?"
Thiếu niên nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:" Tao cũng còn chưa chui vào đâu."Liền trừng tiểu hồ ly mập mạp nói:"Ngưoi cứ chiều nó riết như vậy, xem coi nó đã mập thành cái dạng gì rồi."
Tiểu hồ ly mập mà bị chủ nhân không ngừng công kích:... QAQ
Mỹ nhanh nhẹn không được nợ một nụ cười, sờ sờ đầu hồ ly:" Có đạo lý, vậy gọi nó là bàn phúc đi."
Thiếu niên lại bị mỹ nhân cười cho đến hoảng thần, đồng ý nói:" Êm tai"
Mặt hồ ly bất mãn mà kêu nha nha vài tiếng,Lại bị thiếu niên trừng một cái oan ức đến không kêu nổi một từ.
Trong núi mùa đông xe rất lạnh.
Mỹ nhân bởi vì thời tiết quá lạnh mà tỉnh lại, Hai chân đi người dùng tay nắm chặt, thả tại một nơi ấm áp.
Bên tai là âm thanh trầm thấp quen thuộc:"Ngủ tiếp đi."
Mỹ Nhân mơ hồ gật đầu một cái, Gối lên cánh tay của người nọ ngủ thiếp đi.
Ban đêm ngày thứ hai, mĩ nhân trước khi ngủ, liền bị người ấn ở bên giường ngồi xuống.
Hiểu liền quỳ một chân trên đất, nắm lấy mắt cá chân của Mỹ nhân,Cẩn thận đưa tay thử nước ấm, mới đem hai chân của Mỹ nhanh bỏ vào trong nước.
Mĩ nhân đỏ mặt, nhỏ giọng nói:"Người không cần như vậy."
Hắn nỗ lực đem chân mình rút trở về, đôi chân trắng như tuyết ở trong tay thiếu niên không ngừng cọ qua cọ lại.
Thiếu niên nắm chặt lấy mắt cá chân của Mỹ nhân, Tiếng nói so với trước còn trầm thấp hơn.
" Ta rất tình nguyện."
Thiếu niên mâu sắc ám trầm mà nhìn chằm chằm mỹ nhân.
Lại tới nữa rồi,Cái cảm giác vô cùng đói bụng này.......
Edit: aizzz chương này cũng gần 1k chữ. Nên thôi ta làm 1 chap vậy.haha. Chậm rãi nghe tình sử rồi mới tới HHH nha~~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook