Giáo Chủ Ma Giáo Có Lúm Đồng Tiền
-
Chương 11
Editor:Leo
Beta: Hồ ly tinh
Giang Tuyết không trả lời, con ngươi đen nhánh nhìn hắn chằm chằm.
Chẳng biết vì sao, Tả hộ pháp thấy trong đôi mắt đen nhánh kia có gì đó là lạ. Hắn lại gọi một tiếng “Tô Tô”, lần này ngữ khí mang theo ý muốn xác định cùng với ý cười ôn nhu.
Chỉ hai chữ mà như ăn hai viên đường liên tục, thật ngọt.
Tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng lại rất vui vẻ, loại cảm xúc không nói nên lời này tồn tại trong thân thể y không cách che giấu, nhảy nhót loạn xạ.
“Ừ.” Y bình tĩnh đáp lại, sau đó vờ như không có chuyện gì xảy ra quay đầu qua chỗ khác làm bộ uống trà, không phát hiện khóe miệng mình đang hơi nhếch lên.
Giang Tuyết nở nụ cười, tuy rằng không tính là một nụ cười thật sự. Tả hộ pháp trong lòng ngứa ngáy, hắn cố tình ghé sát vào Giang Tuyết, thả chậm nhịp điệu, gọi: “Tô Tô.”
Bởi vì Giang Tuyết quay đầu đi nên lời Tả hộ pháp nói gần bên tai, Giang Tuyết cảm nhận được khí tức như có như không thoáng qua, nhịn không được run rẩy cả người.
Đúng, run rẩy. Đường đường là Giáo chủ Ma giáo, bình thường nghiêm túc thận trọng, trầm ổn, vừa nãy thế mà kìm lòng không được sợ run một hồi.
Giang Tuyết sững sờ, đại não không kịp phản ứng. Đây là lần đầu tiên y gặp phải tình huống lúng túng mất mặt này, vẫn chưa suy nghĩ ra nên phản ứng thế nào.
Tả hộ pháp nhìn y ngơ ngác, trong lòng nóng rực, rất muốn làm càn ôm người ta dày vò một hồi.
“Ta…” Giang Tuyết lắp bắp, không tự nhiên ngồi thẳng người, quanh co nói: “Ngươi, ngươi đi ra ngoài.”
Tuy rằng rất muốn xoa đầu y nhưng Tả hộ pháp vẫn cố nén cười, đáp một tiếng liền ra cửa, tiện tay khép cửa lại.
Chân trước hắn mới ra cửa, Giang Tuyết như bị điện giật đứng dậy khỏi ghế. Y chắp tay sau lưng sải bước tới bên giường, lại không mục đích đi đến bên cửa sổ, sau đó lại rất nhanh đi tới bức bình phong bên kia, trên mặt là vẻ lơ mơ không thay đổi, đi vòng vòng trong phòng.
Đi tới đi lui, bước chân của y dần chậm lại.
Giang Tuyết một mình đứng giữa phòng, đưa hai tay che miệng, đầu cúi thấp, ai cũng không nhìn thấy nụ cười trên mặt y.
Hữu hộ pháp dựa ngoài hiên cửa, thấy Tả hộ pháp ra ngoài, hắn nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Tả hộ pháp liếc hắn, hai người đi tới một hành lang gấp khúc bí mật.
Hữu hộ pháp đắn đo một hồi mới do dự mở miệng: “Đại ca, y là giáo chủ.”
Thanh âm vang vọng trong hành lang trống rỗng, nhỏ mà rõ ràng.
Hắn ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra, giáo chủ đối xử với Tả hộ pháp không giống những người khác. Nếu bọn họ là người thường thì muốn yêu thích Giang Tuyết thế nào cũng được, nhưng Giang Tuyết là giáo chủ, trên người bọn họ lại mang thân phận hộ pháp, chuyện liên quan đến Tễ Nguyệt Giáo hoàn toàn không phải trò đùa. Giáo chủ chính là ranh giới cuối cùng của bọn họ.
Bọn họ không có thân thế, từ nhỏ sinh trưởng ở Ma giáo, đã sớm được Tễ Nguyệt Giáo tín nhiệm. Cho nên hắn không thể mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này được, Giang Tuyết chưa hiểu gì cả, làm vậy khác gì vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm?
“Ta biết,” Biểu tình trên mặt Tả hộ pháp không có biến hóa, hắn nhìn Hữu hộ pháp, ánh mắt bình tĩnh: “Ta có chừng mực.”
“….” Hữu hộ pháp còn muốn nói thêm, nghe vậy thì cắn môi dưới, lông mày nhíu càng chặt.
Đêm.
Tả hộ pháp hầu hạ Giang Tuyết thay y phục nghỉ ngơi, hắn đứng bên giường giúp Giang Tuyết ghém chăn, sau đó chưa đi vội, ngồi xuống bên giường.
Giang Tuyết cảm thấy lúc này mình nên biểu hiện thận trọng một chút. Tả hộ pháp vẫn như bình thường, trong mắt chứa một tầng ý cười ôn hòa, cúi đầu nhìn y. Hai người đều không nói gì, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại ánh nến lập lòe.
Tay Tả hộ pháp đặt bên gối đột nhiên đưa tới gần. Ngón tay hắn hơi cong lên, đụng vào mặt Giang Tuyết.
Xúc cảm rất nhỏ nhưng lại làm lưng Giang Tuyết cứng đờ. Tuy rằng trên mặt y vẫn không có gì bất thường.
Nụ cười trên mặt Tả hộ pháp trở nên mất tập trung. Động tác của hắn không giống thường ngày, nhu hòa trong mắt làm người ta chìm đắm.
Giang Tuyết không chớp mắt. Bàn tay kia thuận theo mặt Giang Tuyết trượt xuống, mang theo vài phần khắc chế. Xúc cảm da thịt ma sát từ từ dời đến hàm dưới, lại tiếp tục dời đi.
Giang Tuyết khẽ giật mình, có chút xúc động muốn lờ đi mà không được, cảm giác thật khó nói thành lời.
Tả hộ pháp hơi chớp mắt, cảm xúc vừa nãy đều gom lại vào đáy mắt, che lên một tầng ôn hòa khí cười, giống kiểu hắn mỗi ngày đều cười vậy.
“Giáo chủ, nghỉ ngơi thật tốt.” Tả hộ pháp xoa đầu hắn, đứng dậy thả màn giường xuống.
Beta: Hồ ly tinh
Giang Tuyết không trả lời, con ngươi đen nhánh nhìn hắn chằm chằm.
Chẳng biết vì sao, Tả hộ pháp thấy trong đôi mắt đen nhánh kia có gì đó là lạ. Hắn lại gọi một tiếng “Tô Tô”, lần này ngữ khí mang theo ý muốn xác định cùng với ý cười ôn nhu.
Chỉ hai chữ mà như ăn hai viên đường liên tục, thật ngọt.
Tuy rằng không hiểu ra sao, nhưng lại rất vui vẻ, loại cảm xúc không nói nên lời này tồn tại trong thân thể y không cách che giấu, nhảy nhót loạn xạ.
“Ừ.” Y bình tĩnh đáp lại, sau đó vờ như không có chuyện gì xảy ra quay đầu qua chỗ khác làm bộ uống trà, không phát hiện khóe miệng mình đang hơi nhếch lên.
Giang Tuyết nở nụ cười, tuy rằng không tính là một nụ cười thật sự. Tả hộ pháp trong lòng ngứa ngáy, hắn cố tình ghé sát vào Giang Tuyết, thả chậm nhịp điệu, gọi: “Tô Tô.”
Bởi vì Giang Tuyết quay đầu đi nên lời Tả hộ pháp nói gần bên tai, Giang Tuyết cảm nhận được khí tức như có như không thoáng qua, nhịn không được run rẩy cả người.
Đúng, run rẩy. Đường đường là Giáo chủ Ma giáo, bình thường nghiêm túc thận trọng, trầm ổn, vừa nãy thế mà kìm lòng không được sợ run một hồi.
Giang Tuyết sững sờ, đại não không kịp phản ứng. Đây là lần đầu tiên y gặp phải tình huống lúng túng mất mặt này, vẫn chưa suy nghĩ ra nên phản ứng thế nào.
Tả hộ pháp nhìn y ngơ ngác, trong lòng nóng rực, rất muốn làm càn ôm người ta dày vò một hồi.
“Ta…” Giang Tuyết lắp bắp, không tự nhiên ngồi thẳng người, quanh co nói: “Ngươi, ngươi đi ra ngoài.”
Tuy rằng rất muốn xoa đầu y nhưng Tả hộ pháp vẫn cố nén cười, đáp một tiếng liền ra cửa, tiện tay khép cửa lại.
Chân trước hắn mới ra cửa, Giang Tuyết như bị điện giật đứng dậy khỏi ghế. Y chắp tay sau lưng sải bước tới bên giường, lại không mục đích đi đến bên cửa sổ, sau đó lại rất nhanh đi tới bức bình phong bên kia, trên mặt là vẻ lơ mơ không thay đổi, đi vòng vòng trong phòng.
Đi tới đi lui, bước chân của y dần chậm lại.
Giang Tuyết một mình đứng giữa phòng, đưa hai tay che miệng, đầu cúi thấp, ai cũng không nhìn thấy nụ cười trên mặt y.
Hữu hộ pháp dựa ngoài hiên cửa, thấy Tả hộ pháp ra ngoài, hắn nhíu mày, muốn nói lại thôi.
Tả hộ pháp liếc hắn, hai người đi tới một hành lang gấp khúc bí mật.
Hữu hộ pháp đắn đo một hồi mới do dự mở miệng: “Đại ca, y là giáo chủ.”
Thanh âm vang vọng trong hành lang trống rỗng, nhỏ mà rõ ràng.
Hắn ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra, giáo chủ đối xử với Tả hộ pháp không giống những người khác. Nếu bọn họ là người thường thì muốn yêu thích Giang Tuyết thế nào cũng được, nhưng Giang Tuyết là giáo chủ, trên người bọn họ lại mang thân phận hộ pháp, chuyện liên quan đến Tễ Nguyệt Giáo hoàn toàn không phải trò đùa. Giáo chủ chính là ranh giới cuối cùng của bọn họ.
Bọn họ không có thân thế, từ nhỏ sinh trưởng ở Ma giáo, đã sớm được Tễ Nguyệt Giáo tín nhiệm. Cho nên hắn không thể mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện này được, Giang Tuyết chưa hiểu gì cả, làm vậy khác gì vắng chủ nhà gà vọc niêu tôm?
“Ta biết,” Biểu tình trên mặt Tả hộ pháp không có biến hóa, hắn nhìn Hữu hộ pháp, ánh mắt bình tĩnh: “Ta có chừng mực.”
“….” Hữu hộ pháp còn muốn nói thêm, nghe vậy thì cắn môi dưới, lông mày nhíu càng chặt.
Đêm.
Tả hộ pháp hầu hạ Giang Tuyết thay y phục nghỉ ngơi, hắn đứng bên giường giúp Giang Tuyết ghém chăn, sau đó chưa đi vội, ngồi xuống bên giường.
Giang Tuyết cảm thấy lúc này mình nên biểu hiện thận trọng một chút. Tả hộ pháp vẫn như bình thường, trong mắt chứa một tầng ý cười ôn hòa, cúi đầu nhìn y. Hai người đều không nói gì, trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại ánh nến lập lòe.
Tay Tả hộ pháp đặt bên gối đột nhiên đưa tới gần. Ngón tay hắn hơi cong lên, đụng vào mặt Giang Tuyết.
Xúc cảm rất nhỏ nhưng lại làm lưng Giang Tuyết cứng đờ. Tuy rằng trên mặt y vẫn không có gì bất thường.
Nụ cười trên mặt Tả hộ pháp trở nên mất tập trung. Động tác của hắn không giống thường ngày, nhu hòa trong mắt làm người ta chìm đắm.
Giang Tuyết không chớp mắt. Bàn tay kia thuận theo mặt Giang Tuyết trượt xuống, mang theo vài phần khắc chế. Xúc cảm da thịt ma sát từ từ dời đến hàm dưới, lại tiếp tục dời đi.
Giang Tuyết khẽ giật mình, có chút xúc động muốn lờ đi mà không được, cảm giác thật khó nói thành lời.
Tả hộ pháp hơi chớp mắt, cảm xúc vừa nãy đều gom lại vào đáy mắt, che lên một tầng ôn hòa khí cười, giống kiểu hắn mỗi ngày đều cười vậy.
“Giáo chủ, nghỉ ngơi thật tốt.” Tả hộ pháp xoa đầu hắn, đứng dậy thả màn giường xuống.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook