Giáo Chủ Lạc Đường Ký
-
Chương 61
Vừa nghe lấy người đổi người, Từ Nguyên phương trượng đã biết ý đồ của đối phương.
Không chỉ ông hiểu, mà các vị tiền bối còn lại cũng ngay lập tức đoán được dụng ý của quân trắng.
Quân trắng lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, chắc chắn sẽ nắm chặt thời cơ này, loại chuyện ngu xuẩn dùng tiểu nhân vật đổi đại nhân vật chắc chắn sẽ không xảy ra. Quân trắng muốn là người bọn họ có thể chấp nhận, nhưng đổi thì lại không nỡ.
Ví dụ như mấy người liên quan trong chuyện này: Lê Hoa, Tiêu tiên sinh, thậm chí là Kỷ thần y.
Hai tên trước thì không sao, nếu thực sự là Kỷ thần y, đến lúc đó chỉ có thể hỏi Kỷ thần y có nguyện ý hay không.
Từ Nguyên phương trượng hỏi: "Thí chủ muốn đổi ai?".
Quỷ tướng công nói: "Đầu tiên, là Đức Như".
Sắc mặt Từ Nguyên phương trượng cứng ngắc.
Cả đám nhao nhao nói: "Muốn Đức Như đại sư hả? Cứ mơ đi!".
"Còn đầu tiên nữa chứ? Các ngươi muốn mấy người luôn?".
"Đừng có si tâm vọng tưởng, đừng tưởng bắt đại mấy người là có thể mang đi đổi người, nói cho ngươi biết, chúng ta..."
Còn chưa nói hết, Quỷ tướng công đã hất tay lên, ám khí trong tay áo đâm vào bả vai một hiệp khách, chỉ cách cổ có một tấc, người nọ rên lên, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ áo.
Xung quanh tĩnh lặng.
"Tiếp nữa hắn không may mắn vậy đâu", Quỷ tướng công nhìn mọi người, "Ta không muốn phí lời, ta đếm đến ba, không giao thì giết một người, còn không giao thì giết tiếp người nữa, chờ đến khi giết hết bọn chúng, ta sẽ không khách khí đâu, các ngươi muốn thử thực lực của dược nhân sao?".
Mọi người không ai tiếp lời, đều nhìn về phía các vị tiền bối.
Quỷ tướng không cho bọn họ thời gian suy nghĩ, nói xong liền đếm luôn: "Một, hai, ba!".
Từ Nguyên phương trượng thấy cánh tay gã nhúc nhích, một cây chủy thủ tinh xảo tuột xuống lòng bàn tay, vội lên tiếng ngăn lại. Quỷ tướng công cầm chủy thủ đi về phía con tin, cũng không nhìn ông. Từ Nguyên phương trượng nhắm mắt: "Thí chủ dừng tay, lão nạp... sẽ giao người".
Quỷ tướng công nói: "Giờ giao người cho ta luôn".
Từ Nguyên phương trượng bảo đệ tử dẫn Đức Như đến, người kia há mồm, muốn khuyên phương trượng, nhưng thấy ý ông đã quyết, đành lo lắng rời đi.
Cát bang chủ nhíu mày hỏi: "Giao người thật sao?".
Từ Nguyên phương trượng không trả lời, rũ mắt vê phật châu.
Ngũ quan được ánh lửa chập chờn và ánh trăng chiếu rọi, như đọng lại trên gương mặt ông, cứ như là một pho tượng phật vô dục vô cầu.
Các vị tiền bối còn lại không ai mở miệng.
Bọn họ cũng có mấy đệ tử đang bị trói ở kia, tuy biết không lý nào lại yêu cầu người khác lấy mệnh đến đổi, nhưng vẫn mong đệ tử nhà mình được cứu, lúc này nghe phương trượng đồng ý đổi người, liền im lặng không nói gì.
Một số người khác đứng ngoài xem thì thấy rất rõ, trong lòng có dự cảm xấu.
Nếu là lúc bình thường, bọn họ ngay cả mắt cũng không thèm chớp, bởi vì chuyện này chẳng khác gì có một tên chạy đến trước cửa nhà gào to "Ngươi không cho ta tiền, ta sẽ đốt nhà hàng xóm ngươi", cố tình gây sự đến nực cười.
Nếu lúc này không có người ngoài, để bọn họ tự xử lý việc này, thì chắc họ sẽ trực tiếp rút kiếm xông lên, nếu có thể cứu người thì tốt nhất, nhưng nếu không cứu được, ít ra cũng đã trừ hại cho võ lâm, tốt hơn lấy tính mạng người nhà đi đổi nhiều. Tâm độc hơn, thì thậm chí có thể nhìn đối phương giết sạch tất cả, sau đó sẽ mắng một câu tâm ngoan thủ lạt, làm xằng làm bậy, rồi trừ hại cho võ lâm, tóm lại là mình không có tổn thất gì.
Nhưng chuyện này lại xảy ra trước cửa Thiếu Lâm tự, hơn nữa người bọn chúng muốn đầu tiên là Đức Như đại sư.
Mọi người đều biết, Thiếu Lâm từ bi vi hoài, còn có câu chuyện cắt thịt đút cho ưng, cứu người tất nhiên sẽ không chối từ.
Nếu Quỷ tướng công nói với phương trượng là muốn người khác, phương trượng chỉ cần nói không làm chủ được liền thôi, nhưng đối phương vừa mở miệng đã đòi Đức Như đại sư, phương trượng dù trong lòng không muốn cũng phải đồng ý, cũng không thể đợi Quỷ tướng công chế nhạo Thiếu Lâm đ*o mạo, đợi danh dự trăm năm của Thiếu Lâm đập nát dưới chân rồi không thể không giao người.
Có cái gọi là vạn sự khởi đầu nan.
Đã có Đức Như đại sư, nếu tiếp theo Quỷ tướng công lại chọn người khác, mà bên được chọn lại thờ ơ trước mặt bao nhiêu người, vậy sẽ kém cỏi đi nhiều. Hơn nữa bạch đạo luôn theo đuổi đại nghĩa, có nhiều người ở đây như vậy, bên được chọn nếu sống chết không giao người, khiến ai đó bất mãn nói câu gì, vậy chắc chắn sẽ có không ít người hùa theo.
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng nhất là nếu chuyện đổi người không thành, nói không chừng Quỷ tướng công sẽ dùng dược nhân tắm máu cả Thiếu Lâm, mà tổn thất chắc chắn sẽ tính trên đầu bên không chịu giao người.
Không biết quân trắng muốn đào hố ai, nhưng chiêu này đủ độc!
Cát bang chủ cũng không ngốc, thấy bọn họ không nói gì liền tự nghĩ, dần dần liền hiểu ra, vội vàng đến cạnh Hiểu công tử hỏi có đối sách gì không.
Ngụy Giang Việt im lặng.
Cát bang chủ khẽ hỏi: "Ngươi không có cách gì sao?".
Văn Nhân Hằng nói: "Cát bang chủ, A Hiểu khó chịu cả ngày, bây giờ vẫn còn đang sốt..."
Ý là sư đệ ta không khỏe, không có tâm trạng mà đi nghĩ cách.
Lúc này Cát bang chủ mới nhớ đã không gặp y một ngày, liền khuyên y nên đi nghỉ ngơi. Ngụy Giang Việt lắc đầu, tiếp tục đứng đó. Cát bang chủ sốt ruột lo lắng, nên đứng đây canh luôn.
Trong lúc hai bên chờ người, các vị tiền bối cuối cùng cũng dời sự chú ý lên Quỷ tướng công.
Ngụy trang chủ nhỏ giọng hỏi: "Lúc đó gã ta chết thế nào?".
"Ngã xuống vực", Đinh các chủ đáp, "Là ta dẫn người truy bắt".
Hàn bang chủ nói: "Ta cũng ở đó, ta nhớ lúc đó bọn ta đi ngang qua, đúng lúc thấy gã làm chuyện ác..."
Ông nói xong liền im lặng, mấy người còn lại cũng liên tưởng đến chuyện của Hấp Huyết lão quỷ, thầm nghĩ lúc đó không chừng Quỷ tướng công cố ý làm ác, nhằm dẫn bọn họ đến vách núi, rồi nhảy xuống vực giả chết.
Huyền Dương chưởng môn hỏi: "Là ai đi tìm thi thể?".
Đinh các chủ không mở miệng.
Hàn bang chủ chần chừ một lúc, nói: "... Là minh chủ".
Mọi người ngay lập tức nhớ đến Hấp Huyết lão quỷ cũng là do minh chủ đi tìm thi thể, trong đầu không hẹn mà hiện lên câu phỏng đoán "Minh chủ là quân trắng" của Tạ Quân Minh, không nhịn được nhìn qua phía y. Lúc này bỗng nghe thấy có tiếng "Nhường đường" vang lên phía sau, chắc là Đức Như đại sư đã được đưa đến, vì thế đi đến đó.
Quỷ tướng công và người xung quanh cũng nhìn về phía có tiếng nói, đợi một lúc, liền thấy người của Vô Vọng cung khiêng một cái ghế đặt phía sau cung chủ nhà mình, thậm chí còn lôi ra một cái bàn thấp, đặt hạt dưa và trà nóng lên đó.
Bạch đạo: "...".
Quỷ tướng công: "...".
Tạ Quân Minh hài lòng ngồi xuống, chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói: "Dù ta rất xuất sắc, nhưng các ngươi cũng đâu cần nhìn chằm chằm ta thế chứ?".
Trong chớp mắt, ma đầu đáng chết vạn lần cùng các đại hiệp bạch đạo không đội trời chung với gã cùng hiện lên một suy nghĩ: tên này thật thiếu đòn!
Quỷ tướng công dời mắt, lại đợi thêm một lúc, mới đợi được người mà gã cần.
Trên người Đức Như đại sư vẫn quấn xích sắt, vì trong bữa tối bị Kỷ thần y bỏ thuốc nên giờ vẫn mê man, bị đệ tử Thiếu Lâm nâng đi đến cổng lớn mà vẫn không tỉnh.
Từ Nguyên phương trượng thấy tiểu đồ đệ, tay nắm phật châu hơi run, nét mặt lộ vẻ đau buồn.
Ông xoa trán đồ đệ, khẽ niệm một đoạn kinh văn.
Hốc mắt đệ tử Thiếu Lâm đỏ bừng, nghẹn ngào không lên tiếng, bỗng nghe cách đó không xa có tiếng rên, đám người cũng kinh ngạc kêu lên, bởi vì Quỷ tướng công lại đâm một đao lên người hiệp khách.
Quỷ tướng công rút chủy thủ, nhìn về phía phương trượng: "Đừng lề mề, mau giao người ra đây".
Từ Nguyên phương trượng hỏi: "Thí chủ định thả người lúc nào?".
Quỷ tướng công cắt dây thừng trói hiệp khách đã bị mình đâm hai nhát, cầm vai khống chế hắn, đẩy về phía trước: "Thả ngay bây giờ".
Từ Nguyên phương trượng nhíu mày: "Thí chủ chỉ thả một người?".
"Ta muốn bốn người", Quỷ tướng công nói, "Để ngừa vạn nhất, ba người trước chúng ta một đổi một, khi người cuối cùng sang đây, ta sẽ thả tất cả những người còn lại, các ngươi không thiệt đâu".
Đinh các chủ lạnh lùng hỏi: "Ba người còn lại là ai?".
Quỷ tướng công đáp: "Ngươi tưởng ta ngu hả? Nếu bây giờ ta nói lỡ hắn sợ hãi chạy mất thì sao? Nhanh lên, đừng nói nhảm nữa, giao người!".
"Có thấy phiền không vậy?". Tạ Quân Minh cắn hạt dưa xen mồm vào, "Ta thấy hay là đổi cùng lúc đi, ngươi đọc tên bốn người kia ra, bọn họ đi sang thì ngươi thả người, ngươi đỡ phải gọi từng người một".
Quỷ tướng công cười lạnh: "Ta thích gọi từng người đấy, thì sao?".
Tạ Quân Minh đáp: "Tất nhiên là không sao, chỉ là ta thấy ngươi khá ngu, nên thông cảm cho ngươi thôi mà".
"...". Quỷ tướng công thầm nghĩ nếu không phải gã muốn làm chuyện quan trọng, thì chắc chắn sẽ đánh tên này một trận.
Gã giận đến tái mặt, nhìn phương trượng, tay khẽ dùng lực, sắc mặt hiệp khách phía trước lập tức vặn vẹo.
Từ Nguyên phương trượng niệm A di đà phật, rũ mắt nói: "Nâng người qua đi".
Đệ tử Thiếu Lâm muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không dám làm trái ý phương trượng, mắt đỏ ửng nâng người qua. Quỷ tướng công giữ lại, đá hiệp khách về phía trước, trả cho bọn họ.
Quỷ tướng công nói: "Thứ hai, ta muốn Tiêu tiên sinh".
Tiêu tiên sinh là người duy nhất biết thân phận của quân trắng mà bọn họ đã bắt giữ được.
Các vị tiền bối lặng im.
Nhưng hiển nhiên Quỷ tướng công biết chuyện này cần các tiền bối bàn bạc, nên đã xách đệ tử của mấy môn phái lớn ra, tỏ ý không giao người liền giết luôn, các chưởng môn môn phái của những đệ tử đó thấy vậy sắc mặt lập tức xanh mét.
Có mấy vị chưởng môn không thể nói được gì, chỉ có thể nói người do Võ Đang và Thiếu Lâm bắt, giao người hay không do bọn họ làm chủ.
Từ Nguyên phương trượng nói: "Tuy người là do chúng ta bắt, nhưng cũng nhờ có Hiểu công tử..."
Mấy người liền nhìn về phía sư huynh đệ kia.
Văn Nhân Hằng nói luôn: "Giao đi, sư đệ ta có thể bắt một lần thì sẽ bắt được lần hai".
Mấy vị chưởng môn thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Văn Nhân Hằng. Từ Nguyên phương trượng thấy thế liền bảo đệ tử giải người đến, rồi lại đổi người một lần.
Quỷ tướng công nói: "Thứ ba, ta muốn Kỷ thần y".
Mọi người hoảng hốt, lại sôi trào lần nữa, ầm ầm mắng gã nằm mơ. Nhưng chưa chờ được Quỷ tướng công băm người, thì thấy Kỷ thần y bước ra, đi thẳng về phía đối phương. Chuyện này không chỉ bạch đạo, mà cả Quỷ tướng công cũng sửng sốt.
Kỷ thần y nói: "Còn không thả người?".
Quỷ tướng công hồi hồn, nhìn chằm chằm Kỷ thần y một lúc, chắc chắn không phải là dịch dung mới thả người, nói tiếp: "Thứ tư, ta muốn Hiểu công tử".
Văn Nhân Hằng chậm rãi bước ra, đi đến mảnh đất trống trước cổng lớn.
Quỷ tướng công nói: "Ta muốn Hiểu công tử, chứ không phải Văn Nhân Hằng ngươi".
"Ta biết, A Hiểu là sư đệ ta, chuyện của y vốn do ta làm chủ, nhưng lần này ta không muốn làm chủ", Văn Nhân Hằng quay đầu nhìn bạch đạo đang trầm lặng từ lúc Kỷ thần y đi sang, ôn hòa nói: "Tiêu tiên sinh trước đó là ai, có thể các ngươi không biết, để ta nói cho các ngươi".
Quỷ tướng công nói: "Ngươi đừng có giở trò kéo dài thời gian, nếu không ta..."
"Giết người?". Văn Nhân Hằng nhìn gã, bình tĩnh nói, "Ngươi giết đi, không cho ta nói hết, dù cho ngươi có giết tất cả thì ta cũng không giao người".
Hắn nói xong không chờ Quỷ tướng công chém người, lại nhìn về đám người phía sau, "Bạch đạo chúng ta đã khi nào bị người coi khinh đến thế này chưa? Hơn nữa bây giờ các vị tiền bối đứng đầu đều đang ở đây? Có dọa người không hả?".
Mọi người từ lúc người thứ ba đi sang đã bắt đầu thấy sợ, nghe vậy liền can đảm hơn.
Đao ba nam nghe lệnh môn chủ đã sắp xếp người trà trộn vào trong đám người, lúc này mấy người kia cao giọng kêu lên: "Đúng đó! Cùng lắm thì liều mạng, lão tử không nuốt trôi cơn tức này! Gã ta nghĩ mình là ai chứ!".
Vừa dứt lời, một vài hiệp khách huyết khí phương cương cũng hùa theo: "Liều mạng!".
"Đúng đó, liều mạng! Mẹ nó chứ!".
Quỷ tướng công không ngu, biết nếu chém người lúc này không chỉ không uy hiếp được bọn họ, mà còn phản tác dụng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Văn Nhân Hằng: "Ngươi muốn nói gì?".
Văn Nhân Hằng đáp: "Ta muốn nói cho bọn họ biết tất cả mọi chuyện, để bọn họ biết chuyện này đã đến đâu rồi".
Cho đến giờ, mọi chuyện đều được các vị tiền bối quyền cao chức trọng bàn bạc với nhau, chưa từng nói gì ra bên ngoài, người ở ngoài chỉ biết bạch đạo có nội gián, còn lại đều tự suy đoán, hiện giờ nghe Văn Nhân Hằng nói muốn kể mọi chuyện, tất cả đều có tinh thần hơn.
Văn Nhân Hằng kể tóm tắt chuyện bí tịch, bản đồ, sơn trang, quân trắng quân đen, Bồ Đề lao và những chuyện sau khi đến Thiếu Lâm, rồi nói: "Hiện giờ mọi người đã biết tại sao gã lại muốn mấy người đó rồi, quân trắng dựa vào thuốc, chỉ cần có thuốc thì chúng muốn tạo dược nhân lúc nào cũng được, dược nhân mà chúng ta có chỉ có mình Đức Như đại sư, bọn chúng đưa Đức Như đại sư đi, cũng đưa Kỷ thần y đi, như vậy giải dược sẽ không chế được, chỉ còn mình Phương tiểu thần y mặc dù có thiên phú, nhưng sư phụ nằm trong tay người ta hắn sẽ không dám làm gì, tiếp đó chúng muốn Tiêu tiên sinh biết thân phận của quân trắng, bây giờ là sư đệ ta".
Hắn chỉ vào "sư đệ" nói: "Việc này ta không làm chủ mà do các ngươi làm chủ, các ngươi nói giao, ta sẽ giao".
Sắc mặt mọi người ngưng trọng.
Lúc trước bọn họ chỉ nghĩ Hiểu công tử là sư đệ của Văn Nhân Hằng thôi, lại không ngờ rằng y lại thông minh đến thế, nếu không có y chống lại quân trắng, sau này bọn họ sẽ thế nào?
Mặt Quỷ tướng công lạnh lẽo.
Tạ Quân Minh hả hê nói: "Thấy ngu chưa? Đã nói với ngươi là gọi cùng lúc đi, ngươi xem xem ba người trước đi qua dễ vậy, nếu ngươi gọi cùng lúc thì mọi người sẽ không thấy sợ gì, ai bảo ngươi cứ muốn chia, đáng lắm".
Quỷ tướng công: "...".
Mặt Quỷ tướng công lạnh hơn: "Hỏi câu cuối, có giao không? Không giao ta sẽ không khách khí".
Gã giơ tay, tiếng sáo lại vang lên, cả đám dược nhân đều tạo thế công kích, tuy hai mắt vô thần nhưng đằng đằng sát khí.
Nhiệt huyết trong lòng mọi người vẫn chưa nguội, rút kiếm muốn liều mạng, nhưng người của quân trắng cũng trà trộn trong đám người, kêu gào Văn Nhân Hằng phải giao người.
Người bên cạnh tức giận mắng: "Giao cái rắm, không thể giao! Hiểu công tử rất quan trọng với chúng ta!".
Người nọ nói: "Nhưng các ngươi đừng quên là còn có quân đen! Có quân đen ở đây thì quân trắng có thể nhảy nhót được bao lâu!".
Có một người khác chửi: "Hừ, ai biết quân đen là người thế nào! Chuyện của bạch đạo chúng ta tất nhiên là phải tự mình điều tra!".
Hai nhóm người bắt đầu tranh cãi, loạn thành một nùi.
Ngụy Giang Việt biết đã đến lúc, hít sâu một hơi, chủ động bước ra.
Mọi người yên tĩnh trong chốc lát, ngay sau đó có người kêu lên: "Hiểu công tử, ngươi đừng đi qua!".
Ngụy Giang Việt không nghe, lướt qua Văn Nhân Hằng, đi về phía Quỷ tướng công.
Ngụy trang chủ nhìn từ phía sau, trong lòng giật thót.
Lúc nãy trời tối, người này lại yên lặng đứng đó nên cũng không thấy rõ, bây giờ nhìn dáng đi của người này, ông mới phát hiện đó là con trai mình!
Không chỉ ông hiểu, mà các vị tiền bối còn lại cũng ngay lập tức đoán được dụng ý của quân trắng.
Quân trắng lăn lộn nhiều năm trong giang hồ, chắc chắn sẽ nắm chặt thời cơ này, loại chuyện ngu xuẩn dùng tiểu nhân vật đổi đại nhân vật chắc chắn sẽ không xảy ra. Quân trắng muốn là người bọn họ có thể chấp nhận, nhưng đổi thì lại không nỡ.
Ví dụ như mấy người liên quan trong chuyện này: Lê Hoa, Tiêu tiên sinh, thậm chí là Kỷ thần y.
Hai tên trước thì không sao, nếu thực sự là Kỷ thần y, đến lúc đó chỉ có thể hỏi Kỷ thần y có nguyện ý hay không.
Từ Nguyên phương trượng hỏi: "Thí chủ muốn đổi ai?".
Quỷ tướng công nói: "Đầu tiên, là Đức Như".
Sắc mặt Từ Nguyên phương trượng cứng ngắc.
Cả đám nhao nhao nói: "Muốn Đức Như đại sư hả? Cứ mơ đi!".
"Còn đầu tiên nữa chứ? Các ngươi muốn mấy người luôn?".
"Đừng có si tâm vọng tưởng, đừng tưởng bắt đại mấy người là có thể mang đi đổi người, nói cho ngươi biết, chúng ta..."
Còn chưa nói hết, Quỷ tướng công đã hất tay lên, ám khí trong tay áo đâm vào bả vai một hiệp khách, chỉ cách cổ có một tấc, người nọ rên lên, máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ áo.
Xung quanh tĩnh lặng.
"Tiếp nữa hắn không may mắn vậy đâu", Quỷ tướng công nhìn mọi người, "Ta không muốn phí lời, ta đếm đến ba, không giao thì giết một người, còn không giao thì giết tiếp người nữa, chờ đến khi giết hết bọn chúng, ta sẽ không khách khí đâu, các ngươi muốn thử thực lực của dược nhân sao?".
Mọi người không ai tiếp lời, đều nhìn về phía các vị tiền bối.
Quỷ tướng không cho bọn họ thời gian suy nghĩ, nói xong liền đếm luôn: "Một, hai, ba!".
Từ Nguyên phương trượng thấy cánh tay gã nhúc nhích, một cây chủy thủ tinh xảo tuột xuống lòng bàn tay, vội lên tiếng ngăn lại. Quỷ tướng công cầm chủy thủ đi về phía con tin, cũng không nhìn ông. Từ Nguyên phương trượng nhắm mắt: "Thí chủ dừng tay, lão nạp... sẽ giao người".
Quỷ tướng công nói: "Giờ giao người cho ta luôn".
Từ Nguyên phương trượng bảo đệ tử dẫn Đức Như đến, người kia há mồm, muốn khuyên phương trượng, nhưng thấy ý ông đã quyết, đành lo lắng rời đi.
Cát bang chủ nhíu mày hỏi: "Giao người thật sao?".
Từ Nguyên phương trượng không trả lời, rũ mắt vê phật châu.
Ngũ quan được ánh lửa chập chờn và ánh trăng chiếu rọi, như đọng lại trên gương mặt ông, cứ như là một pho tượng phật vô dục vô cầu.
Các vị tiền bối còn lại không ai mở miệng.
Bọn họ cũng có mấy đệ tử đang bị trói ở kia, tuy biết không lý nào lại yêu cầu người khác lấy mệnh đến đổi, nhưng vẫn mong đệ tử nhà mình được cứu, lúc này nghe phương trượng đồng ý đổi người, liền im lặng không nói gì.
Một số người khác đứng ngoài xem thì thấy rất rõ, trong lòng có dự cảm xấu.
Nếu là lúc bình thường, bọn họ ngay cả mắt cũng không thèm chớp, bởi vì chuyện này chẳng khác gì có một tên chạy đến trước cửa nhà gào to "Ngươi không cho ta tiền, ta sẽ đốt nhà hàng xóm ngươi", cố tình gây sự đến nực cười.
Nếu lúc này không có người ngoài, để bọn họ tự xử lý việc này, thì chắc họ sẽ trực tiếp rút kiếm xông lên, nếu có thể cứu người thì tốt nhất, nhưng nếu không cứu được, ít ra cũng đã trừ hại cho võ lâm, tốt hơn lấy tính mạng người nhà đi đổi nhiều. Tâm độc hơn, thì thậm chí có thể nhìn đối phương giết sạch tất cả, sau đó sẽ mắng một câu tâm ngoan thủ lạt, làm xằng làm bậy, rồi trừ hại cho võ lâm, tóm lại là mình không có tổn thất gì.
Nhưng chuyện này lại xảy ra trước cửa Thiếu Lâm tự, hơn nữa người bọn chúng muốn đầu tiên là Đức Như đại sư.
Mọi người đều biết, Thiếu Lâm từ bi vi hoài, còn có câu chuyện cắt thịt đút cho ưng, cứu người tất nhiên sẽ không chối từ.
Nếu Quỷ tướng công nói với phương trượng là muốn người khác, phương trượng chỉ cần nói không làm chủ được liền thôi, nhưng đối phương vừa mở miệng đã đòi Đức Như đại sư, phương trượng dù trong lòng không muốn cũng phải đồng ý, cũng không thể đợi Quỷ tướng công chế nhạo Thiếu Lâm đ*o mạo, đợi danh dự trăm năm của Thiếu Lâm đập nát dưới chân rồi không thể không giao người.
Có cái gọi là vạn sự khởi đầu nan.
Đã có Đức Như đại sư, nếu tiếp theo Quỷ tướng công lại chọn người khác, mà bên được chọn lại thờ ơ trước mặt bao nhiêu người, vậy sẽ kém cỏi đi nhiều. Hơn nữa bạch đạo luôn theo đuổi đại nghĩa, có nhiều người ở đây như vậy, bên được chọn nếu sống chết không giao người, khiến ai đó bất mãn nói câu gì, vậy chắc chắn sẽ có không ít người hùa theo.
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng nhất là nếu chuyện đổi người không thành, nói không chừng Quỷ tướng công sẽ dùng dược nhân tắm máu cả Thiếu Lâm, mà tổn thất chắc chắn sẽ tính trên đầu bên không chịu giao người.
Không biết quân trắng muốn đào hố ai, nhưng chiêu này đủ độc!
Cát bang chủ cũng không ngốc, thấy bọn họ không nói gì liền tự nghĩ, dần dần liền hiểu ra, vội vàng đến cạnh Hiểu công tử hỏi có đối sách gì không.
Ngụy Giang Việt im lặng.
Cát bang chủ khẽ hỏi: "Ngươi không có cách gì sao?".
Văn Nhân Hằng nói: "Cát bang chủ, A Hiểu khó chịu cả ngày, bây giờ vẫn còn đang sốt..."
Ý là sư đệ ta không khỏe, không có tâm trạng mà đi nghĩ cách.
Lúc này Cát bang chủ mới nhớ đã không gặp y một ngày, liền khuyên y nên đi nghỉ ngơi. Ngụy Giang Việt lắc đầu, tiếp tục đứng đó. Cát bang chủ sốt ruột lo lắng, nên đứng đây canh luôn.
Trong lúc hai bên chờ người, các vị tiền bối cuối cùng cũng dời sự chú ý lên Quỷ tướng công.
Ngụy trang chủ nhỏ giọng hỏi: "Lúc đó gã ta chết thế nào?".
"Ngã xuống vực", Đinh các chủ đáp, "Là ta dẫn người truy bắt".
Hàn bang chủ nói: "Ta cũng ở đó, ta nhớ lúc đó bọn ta đi ngang qua, đúng lúc thấy gã làm chuyện ác..."
Ông nói xong liền im lặng, mấy người còn lại cũng liên tưởng đến chuyện của Hấp Huyết lão quỷ, thầm nghĩ lúc đó không chừng Quỷ tướng công cố ý làm ác, nhằm dẫn bọn họ đến vách núi, rồi nhảy xuống vực giả chết.
Huyền Dương chưởng môn hỏi: "Là ai đi tìm thi thể?".
Đinh các chủ không mở miệng.
Hàn bang chủ chần chừ một lúc, nói: "... Là minh chủ".
Mọi người ngay lập tức nhớ đến Hấp Huyết lão quỷ cũng là do minh chủ đi tìm thi thể, trong đầu không hẹn mà hiện lên câu phỏng đoán "Minh chủ là quân trắng" của Tạ Quân Minh, không nhịn được nhìn qua phía y. Lúc này bỗng nghe thấy có tiếng "Nhường đường" vang lên phía sau, chắc là Đức Như đại sư đã được đưa đến, vì thế đi đến đó.
Quỷ tướng công và người xung quanh cũng nhìn về phía có tiếng nói, đợi một lúc, liền thấy người của Vô Vọng cung khiêng một cái ghế đặt phía sau cung chủ nhà mình, thậm chí còn lôi ra một cái bàn thấp, đặt hạt dưa và trà nóng lên đó.
Bạch đạo: "...".
Quỷ tướng công: "...".
Tạ Quân Minh hài lòng ngồi xuống, chậm rãi nhấp một ngụm trà, nói: "Dù ta rất xuất sắc, nhưng các ngươi cũng đâu cần nhìn chằm chằm ta thế chứ?".
Trong chớp mắt, ma đầu đáng chết vạn lần cùng các đại hiệp bạch đạo không đội trời chung với gã cùng hiện lên một suy nghĩ: tên này thật thiếu đòn!
Quỷ tướng công dời mắt, lại đợi thêm một lúc, mới đợi được người mà gã cần.
Trên người Đức Như đại sư vẫn quấn xích sắt, vì trong bữa tối bị Kỷ thần y bỏ thuốc nên giờ vẫn mê man, bị đệ tử Thiếu Lâm nâng đi đến cổng lớn mà vẫn không tỉnh.
Từ Nguyên phương trượng thấy tiểu đồ đệ, tay nắm phật châu hơi run, nét mặt lộ vẻ đau buồn.
Ông xoa trán đồ đệ, khẽ niệm một đoạn kinh văn.
Hốc mắt đệ tử Thiếu Lâm đỏ bừng, nghẹn ngào không lên tiếng, bỗng nghe cách đó không xa có tiếng rên, đám người cũng kinh ngạc kêu lên, bởi vì Quỷ tướng công lại đâm một đao lên người hiệp khách.
Quỷ tướng công rút chủy thủ, nhìn về phía phương trượng: "Đừng lề mề, mau giao người ra đây".
Từ Nguyên phương trượng hỏi: "Thí chủ định thả người lúc nào?".
Quỷ tướng công cắt dây thừng trói hiệp khách đã bị mình đâm hai nhát, cầm vai khống chế hắn, đẩy về phía trước: "Thả ngay bây giờ".
Từ Nguyên phương trượng nhíu mày: "Thí chủ chỉ thả một người?".
"Ta muốn bốn người", Quỷ tướng công nói, "Để ngừa vạn nhất, ba người trước chúng ta một đổi một, khi người cuối cùng sang đây, ta sẽ thả tất cả những người còn lại, các ngươi không thiệt đâu".
Đinh các chủ lạnh lùng hỏi: "Ba người còn lại là ai?".
Quỷ tướng công đáp: "Ngươi tưởng ta ngu hả? Nếu bây giờ ta nói lỡ hắn sợ hãi chạy mất thì sao? Nhanh lên, đừng nói nhảm nữa, giao người!".
"Có thấy phiền không vậy?". Tạ Quân Minh cắn hạt dưa xen mồm vào, "Ta thấy hay là đổi cùng lúc đi, ngươi đọc tên bốn người kia ra, bọn họ đi sang thì ngươi thả người, ngươi đỡ phải gọi từng người một".
Quỷ tướng công cười lạnh: "Ta thích gọi từng người đấy, thì sao?".
Tạ Quân Minh đáp: "Tất nhiên là không sao, chỉ là ta thấy ngươi khá ngu, nên thông cảm cho ngươi thôi mà".
"...". Quỷ tướng công thầm nghĩ nếu không phải gã muốn làm chuyện quan trọng, thì chắc chắn sẽ đánh tên này một trận.
Gã giận đến tái mặt, nhìn phương trượng, tay khẽ dùng lực, sắc mặt hiệp khách phía trước lập tức vặn vẹo.
Từ Nguyên phương trượng niệm A di đà phật, rũ mắt nói: "Nâng người qua đi".
Đệ tử Thiếu Lâm muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không dám làm trái ý phương trượng, mắt đỏ ửng nâng người qua. Quỷ tướng công giữ lại, đá hiệp khách về phía trước, trả cho bọn họ.
Quỷ tướng công nói: "Thứ hai, ta muốn Tiêu tiên sinh".
Tiêu tiên sinh là người duy nhất biết thân phận của quân trắng mà bọn họ đã bắt giữ được.
Các vị tiền bối lặng im.
Nhưng hiển nhiên Quỷ tướng công biết chuyện này cần các tiền bối bàn bạc, nên đã xách đệ tử của mấy môn phái lớn ra, tỏ ý không giao người liền giết luôn, các chưởng môn môn phái của những đệ tử đó thấy vậy sắc mặt lập tức xanh mét.
Có mấy vị chưởng môn không thể nói được gì, chỉ có thể nói người do Võ Đang và Thiếu Lâm bắt, giao người hay không do bọn họ làm chủ.
Từ Nguyên phương trượng nói: "Tuy người là do chúng ta bắt, nhưng cũng nhờ có Hiểu công tử..."
Mấy người liền nhìn về phía sư huynh đệ kia.
Văn Nhân Hằng nói luôn: "Giao đi, sư đệ ta có thể bắt một lần thì sẽ bắt được lần hai".
Mấy vị chưởng môn thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm kích nhìn Văn Nhân Hằng. Từ Nguyên phương trượng thấy thế liền bảo đệ tử giải người đến, rồi lại đổi người một lần.
Quỷ tướng công nói: "Thứ ba, ta muốn Kỷ thần y".
Mọi người hoảng hốt, lại sôi trào lần nữa, ầm ầm mắng gã nằm mơ. Nhưng chưa chờ được Quỷ tướng công băm người, thì thấy Kỷ thần y bước ra, đi thẳng về phía đối phương. Chuyện này không chỉ bạch đạo, mà cả Quỷ tướng công cũng sửng sốt.
Kỷ thần y nói: "Còn không thả người?".
Quỷ tướng công hồi hồn, nhìn chằm chằm Kỷ thần y một lúc, chắc chắn không phải là dịch dung mới thả người, nói tiếp: "Thứ tư, ta muốn Hiểu công tử".
Văn Nhân Hằng chậm rãi bước ra, đi đến mảnh đất trống trước cổng lớn.
Quỷ tướng công nói: "Ta muốn Hiểu công tử, chứ không phải Văn Nhân Hằng ngươi".
"Ta biết, A Hiểu là sư đệ ta, chuyện của y vốn do ta làm chủ, nhưng lần này ta không muốn làm chủ", Văn Nhân Hằng quay đầu nhìn bạch đạo đang trầm lặng từ lúc Kỷ thần y đi sang, ôn hòa nói: "Tiêu tiên sinh trước đó là ai, có thể các ngươi không biết, để ta nói cho các ngươi".
Quỷ tướng công nói: "Ngươi đừng có giở trò kéo dài thời gian, nếu không ta..."
"Giết người?". Văn Nhân Hằng nhìn gã, bình tĩnh nói, "Ngươi giết đi, không cho ta nói hết, dù cho ngươi có giết tất cả thì ta cũng không giao người".
Hắn nói xong không chờ Quỷ tướng công chém người, lại nhìn về đám người phía sau, "Bạch đạo chúng ta đã khi nào bị người coi khinh đến thế này chưa? Hơn nữa bây giờ các vị tiền bối đứng đầu đều đang ở đây? Có dọa người không hả?".
Mọi người từ lúc người thứ ba đi sang đã bắt đầu thấy sợ, nghe vậy liền can đảm hơn.
Đao ba nam nghe lệnh môn chủ đã sắp xếp người trà trộn vào trong đám người, lúc này mấy người kia cao giọng kêu lên: "Đúng đó! Cùng lắm thì liều mạng, lão tử không nuốt trôi cơn tức này! Gã ta nghĩ mình là ai chứ!".
Vừa dứt lời, một vài hiệp khách huyết khí phương cương cũng hùa theo: "Liều mạng!".
"Đúng đó, liều mạng! Mẹ nó chứ!".
Quỷ tướng công không ngu, biết nếu chém người lúc này không chỉ không uy hiếp được bọn họ, mà còn phản tác dụng, nghiến răng nghiến lợi nhìn Văn Nhân Hằng: "Ngươi muốn nói gì?".
Văn Nhân Hằng đáp: "Ta muốn nói cho bọn họ biết tất cả mọi chuyện, để bọn họ biết chuyện này đã đến đâu rồi".
Cho đến giờ, mọi chuyện đều được các vị tiền bối quyền cao chức trọng bàn bạc với nhau, chưa từng nói gì ra bên ngoài, người ở ngoài chỉ biết bạch đạo có nội gián, còn lại đều tự suy đoán, hiện giờ nghe Văn Nhân Hằng nói muốn kể mọi chuyện, tất cả đều có tinh thần hơn.
Văn Nhân Hằng kể tóm tắt chuyện bí tịch, bản đồ, sơn trang, quân trắng quân đen, Bồ Đề lao và những chuyện sau khi đến Thiếu Lâm, rồi nói: "Hiện giờ mọi người đã biết tại sao gã lại muốn mấy người đó rồi, quân trắng dựa vào thuốc, chỉ cần có thuốc thì chúng muốn tạo dược nhân lúc nào cũng được, dược nhân mà chúng ta có chỉ có mình Đức Như đại sư, bọn chúng đưa Đức Như đại sư đi, cũng đưa Kỷ thần y đi, như vậy giải dược sẽ không chế được, chỉ còn mình Phương tiểu thần y mặc dù có thiên phú, nhưng sư phụ nằm trong tay người ta hắn sẽ không dám làm gì, tiếp đó chúng muốn Tiêu tiên sinh biết thân phận của quân trắng, bây giờ là sư đệ ta".
Hắn chỉ vào "sư đệ" nói: "Việc này ta không làm chủ mà do các ngươi làm chủ, các ngươi nói giao, ta sẽ giao".
Sắc mặt mọi người ngưng trọng.
Lúc trước bọn họ chỉ nghĩ Hiểu công tử là sư đệ của Văn Nhân Hằng thôi, lại không ngờ rằng y lại thông minh đến thế, nếu không có y chống lại quân trắng, sau này bọn họ sẽ thế nào?
Mặt Quỷ tướng công lạnh lẽo.
Tạ Quân Minh hả hê nói: "Thấy ngu chưa? Đã nói với ngươi là gọi cùng lúc đi, ngươi xem xem ba người trước đi qua dễ vậy, nếu ngươi gọi cùng lúc thì mọi người sẽ không thấy sợ gì, ai bảo ngươi cứ muốn chia, đáng lắm".
Quỷ tướng công: "...".
Mặt Quỷ tướng công lạnh hơn: "Hỏi câu cuối, có giao không? Không giao ta sẽ không khách khí".
Gã giơ tay, tiếng sáo lại vang lên, cả đám dược nhân đều tạo thế công kích, tuy hai mắt vô thần nhưng đằng đằng sát khí.
Nhiệt huyết trong lòng mọi người vẫn chưa nguội, rút kiếm muốn liều mạng, nhưng người của quân trắng cũng trà trộn trong đám người, kêu gào Văn Nhân Hằng phải giao người.
Người bên cạnh tức giận mắng: "Giao cái rắm, không thể giao! Hiểu công tử rất quan trọng với chúng ta!".
Người nọ nói: "Nhưng các ngươi đừng quên là còn có quân đen! Có quân đen ở đây thì quân trắng có thể nhảy nhót được bao lâu!".
Có một người khác chửi: "Hừ, ai biết quân đen là người thế nào! Chuyện của bạch đạo chúng ta tất nhiên là phải tự mình điều tra!".
Hai nhóm người bắt đầu tranh cãi, loạn thành một nùi.
Ngụy Giang Việt biết đã đến lúc, hít sâu một hơi, chủ động bước ra.
Mọi người yên tĩnh trong chốc lát, ngay sau đó có người kêu lên: "Hiểu công tử, ngươi đừng đi qua!".
Ngụy Giang Việt không nghe, lướt qua Văn Nhân Hằng, đi về phía Quỷ tướng công.
Ngụy trang chủ nhìn từ phía sau, trong lòng giật thót.
Lúc nãy trời tối, người này lại yên lặng đứng đó nên cũng không thấy rõ, bây giờ nhìn dáng đi của người này, ông mới phát hiện đó là con trai mình!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook