Giáo Chủ Đại Nhân, Tha Thứ Ta
-
Chương 4: Ta có địa vị gì?
Hiên Viên Thiệu nằm vuốt ve những sợi tóc của Cổ Tịch Vân. Hơn một tháng rồi, hắn luôn triền miên ân ái bên người này, dường như quên mất thời gian làm sao mà trôi qua, ngày đêm làm sao mà chuyển dời. Thế nhưng, Cổ Tịch Vân đối với hắn lại không có gì đặc biệt thay đổi. Y vẫn lạnh lùng hệt như ngày đầu tiên mà họ gặp nhau.
“Tịch Vân, ta trước giờ chưa từng thấy ngươi cười.”
Cổ Tịch Vân hơi hé mắt. Hiên Viên Thiệu biết rõ y chưa ngủ, chỉ là y luôn thích nhắm mắt không nói chuyện.
“Ta không biết cười. “
Hiên Viên Thiệu giơ hai ngón trỏ kéo vành miệng của Cổ Tịch Vân lên: “Cười là thế này a.”
Cổ Tịch Vân cho rằng hắn hồ nháo, bèn gạt tay ra.
“Ta thực sự không biết cười.”
“Tịch Vân!” Hiên Viên Thiệu thất vọng gọi một tiếng, không nói gì nữa mà vùi đầu vào ngực Cổ Tịch Vân.
“Tuy ta không biết cười, nhưng lại thích nhìn thấy ngươi cười. Ta chưa từng có cảm giác như vậy với ai khác.”
Hiên Viên Thiệu cười thành tiếng, gật gật trong lòng Cổ Tịch Vân: “Vậy là đủ rồi. Nhưng mà, Tịch Vân, ta cũng có sự tham lam của riêng mình. Ta muốn nhìn thấy khuôn mặt ngươi. Không hẳn phải là bây giờ, nhưng một ngày nào đó nếu ngươi sẵn sàng, hãy gỡ mặt nạ ra trước ta được không?”
Cổ Tịch Vân im lặng. Hiên Viên Thiệu bổ sung: “Ta nói là một ngày nào đó cũng được, ngươi đừng căng thẳng với ta.”
“Ta có vậy sao?”
Hiên Viên Thiệu toát mồ hôi. Im lặng không phải là căng thẳng, sắp sửa giết người đến nơi sao?
Cổ Tịch Vân cầm tay Hiên Viên Thiệu, chần chừ ít lúc rồi đặt lên mặt nạ y: “Ngươi muốn nhìn thì tự cởi mà nhìn.”
Hiên Viên Thiệu thật muốn khóc thét lên. Căng thẳng đến nơi rồi. Đột nhiên cảm thấy bàn tay Hiên Viên Thiệu run lên, Cổ Tịch Vân khó hiểu hỏi:
“Không muốn nhìn nữa sao?”
“Muốn, nhưng không dám.” Hiên Viên Thiệu khẳng định. So với việc muốn nhìn khuôn mặt Cổ Tịch Vân, hắn càng muốn giữ mạng hơn. “Ta nghe nói có người từng gỡ mặt nạ ngươi ra và bị ngươi giết chết.”
“Ta không giết hắn.” Cổ Tịch Vân thanh minh. Hiên Viên Thiệu a một tiếng, hóa ra là có hiểu lầm sao? Lẽ nào bọn người hầu quen thói nói xấu chủ? Nếu thế thì hắn có thể hiểu được. Đám người hầu trong phủ hắn đôi khi cũng hay lén lút nguyền rủa hắn về việc bắt lau chùi đống bảo vật cho sạch sẽ nhẵn bóng, không được phép chừa lại hạt bụi nào.
“Ta chỉ chặt tay hắn. Hắn mất máu quá nhiều mà tự chết.” Cổ Tịch Vân nói thêm. Hiên Viên Thiệu đông cứng toàn thân. Thế thì còn thê thảm hơn, vì kẻ kia vừa chết vừa bị mất tay.
Hiên Viên Thiệu rút tay lại: “Không xem nữa, không xem nữa là được chứ gì? Ngươi đừng hù dọa ta. Gan của ta bé lắm.”
Cổ Tịch Vân hạ thấp ánh mắt, không nói thêm lời nào.
Hôm sau, Cổ Tịch Vân đi mất biệt mấy ngày mới về. Chuyện đi hay ở của Cổ Tịch Vân trước nay đều rất thần bí, Hiên Viên Thiệu muốn quản cũng không được phép quản, vậy nên hắn thông minh không hỏi nhiều. Những khi Cổ Tịch Vân đi vắng, hắn sẽ tranh thủ móc nối quan hệ với Niệm Nô. Lâu dần hai bên đã tương đối thân thiết, hắn muốn gì Niệm Nô đều sẽ mang đến giúp. Cổ Tịch Vân về tới thấy Hiên Viên Thiệu đang ngồi trước gương hí hoáy với cái mặt nạ. Y nhàn nhạt hỏi: “Ngươi làm gì đó?”
“Chẳng phải ngươi thích mặt nạ sao? Ta cũng đeo mặt nạ cho ngươi ngắm.”
Cổ Tịch Vân bước lại gần, đem mặt nạ của Hiên Viên Thiệu quăng xuống. Hắn chỉ muốn chọc Cổ Tịch Vân một chút, không ngờ y lại bày ra biểu cảm tức giận. Hắn dúi đầu vào vai Cổ Tịch Vân chùi qua chùi lại, ra vẻ đáng yêu chuộc tội: “Ta xin lỗi, ta chỉ qua muốn nghịch ngợm tí thôi. Đừng giận ta.”
Cổ Tịch Vân tạm nguội xuống, moi từ thắt lưng ra một lọ thuốc đưa cho Hiên Viên Thiệu: “Đây là thuốc giải Huyết Diễm Tán. Uống đi.”
Hiên Viên Thiệu sững sờ, cứ tưởng lúc trước Cổ Tịch Vân chỉ nói vui cho có, không ngờ thực sự vì hắn hao tâm tổn sức chế thuốc giải.
“Mấy ngày qua ngươi bận rộn vì cái này?”
“Ừ, thiếu nguyên liệu. Ta phải đi tìm nhiều nơi.”
Hiên Viên Thiệu không nghi ngờ, cầm lấy lọ thuốc uống cạn rồi hỏi tiếp: “Thế là giải được rồi sao?”
“Không nhanh vậy. Mỗi tháng một lọ, liên tục uống trong nửa năm mới giải hết được.”
Hiên Viên Thiệu bĩu môi: “Lỡ như ngươi không ở cạnh ta lâu đến thế, hoặc là nói ngươi chán ta, ném ta đi giống như những nam sủng trước kia của ngươi thì sao?”
Hiên Viên Thiệu chớp chớp mắt, cực kỳ trông mong Cổ Tịch Vân sẽ nói ra mấy lời lãng mạn với hắn, thề thốt lâu dài gì đó cũng được.
“Dù ném ngươi đi vẫn sẽ giải độc cho ngươi.” Cổ Tịch Vân trầm tĩnh trả lời.
Hiên Viên Thiệu xụ mặt xuống. Giáo chủ đại nhân đúng là cứng ngắc như khúc gỗ, có khi cả khúc gỗ cũng không bằng.
“Tịch Vân, phải chăng ngươi đối với ai cũng lãnh đạm như vậy? Ta bị tổn thương thật đấy, còn tưởng ngươi sẽ hứa hẹn không bao giờ rời bỏ ta. Trước khi gặp ngươi, không còn ai cần đến ta, ta cũng định đi chết quách cho xong, khỏi làm phiền kẻ khác. Sau khi gặp ngươi, vì ngươi nói ta là người của ngươi, ta nghĩ ngươi cần ta nên rất hạnh phúc. Nhưng ngươi xem, đến giờ ngươi vẫn không mở lòng với ta. Trong tâm ngươi, ta có địa vị gì? Lẽ nào chỉ đơn thuần là một nam sủng mà bất cứ ai cũng thay thế được?”
“Ta chưa từng nghĩ đến điều này.” Cổ Tịch Vân thành thật nói.
“Vậy giờ ngươi nghĩ đi và cho ta đáp án. Nếu là người yêu thì không phải như thế này đâu. Người yêu sẽ dành cho nhau nhiều quan tâm thấu hiểu hơn, cũng sẽ không lừa gạt hoặc có bí mật che giấu nhau.”
“Để ta nghĩ sau. Giờ làm chuyện đó trước.” Cổ Tịch Vân kéo Hiên Viên Thiệu lại gần giường, định hôn lên môi hắn. Hiên Viên Thiệu giơ tay ngang ngăn lại, nói: “Ta muốn đáp án trước.”
Cổ Tịch Vân chán nản quay đi. Hiên Viên Thiệu hỏi với theo: “Ngươi đi đâu?”
“Ta sẽ ngủ lại ở phòng sách, dù gì bây giờ không có đáp án cho ngươi.”
Trời sáng, Niệm Nô đến phòng hầu hạ Hiên Viên Thiệu rửa mặt, không thấy Cổ Tịch Vân đâu liền hỏi: “Thiệu công tử, đêm qua giáo chủ không ở lại à?”
“Y sang phòng sách ngủ.”
“Thiệu công tử chọc giận giáo chủ?” Niệm Nô mở to hai mắt ra kinh ngạc.
“Nếu ta chọc giận Tịch Vân, giờ còn mạng ngồi đây nói chuyện với ngươi sao?” Hiên Viên Thiệu bực dọc hỏi lại. Niệm Nô gật đầu. Giáo chủ bình thường băng lãnh chỉ đáng sợ tầm sáu, bảy, khi nổi giận mới thực là đáng sợ đến mười phần.
“Thiệu công tử nói đúng. May mắn là ít khi giáo chủ nổi giận. Lúc xưa kể cả khi Huyền tiểu thư suốt ngày làm những chuyện trái ý giáo chủ, giáo chủ cũng chưa từng nhíu mày lấy một cái, cứ như trong mắt giáo chủ cô ấy chưa từng tồn tại vậy.”
Hiên Viên Thiệu nghĩ thầm Huyền tiểu thư mà Niệm Nô nhắc đến chắc là Huyền Khanh Phượng.
“Sau đó thế nào?”
“Huyền tiểu thư không chịu nổi thái độ đó của giáo chủ nên sau cùng tự sát. Huyền Vũ đường chủ cực kỳ đau xót trước cái chết của người con gái duy nhất, từ đó cũng lạnh nhạt với giáo chủ.”
“Nếu vậy Tịch Vân vẫn giữ ông ta ở lại bên mình không sợ ông ta tạo phản sao?”
Niệm Nô cười khẽ: “Thiệu công tử có điều chưa biết. Bái Tử Giáo có thế lực dàn trải khắp trung nguyên đương nhiên không thể hữu danh vô thực. Tất cả môn đồ của Bái Tử Giáo, thậm chí là đường chủ đều phải uống qua thánh thủy, nói nôm na thì đó là một loại chất độc không có thuốc giải, chỉ có thuốc ngăn ngừa độc tính phát tác theo định kỳ, do chính giáo chủ nắm giữ bí phương chế thuốc. Nếu không được giáo chủ phát thuốc đúng thời hạn, cơ thể bọn họ sẽ bị ăn mòn đến chết, vô cùng hãi hùng.”
“Lẽ nào…” Hiên Viên Thiệu do dự nhìn Niệm Nô. “Ngươi cũng uống qua thứ nước đó?”
“Đương nhiên rồi.” Niệm Nô đáp rất bình thản. “Toàn bộ người hầu ở đây đều phải uống qua. Giáo chủ không thể giữ lại những người không tin được bên cạnh. Có điều, Niệm Nô là cô nhi, do giáo chủ thương tình nhặt về cho ăn cho mặc. Dù không có thánh thuỷ, Niệm Nô tuyệt cũng không phản bội giáo chủ. Vậy nên Niệm Nô không sợ gì cả. Đối với Niệm Nô đó chỉ là một nghi thức gia nhập giáo phái thôi.”
Hiên Viên Thiệu thầm khiếp đảm. Để trở thành giáo chủ của một giáo phái quả là không đơn giản gì, càng không thể gọi là ngồi không ăn bát vàng. Hiên Viên Thiệu đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Nhưng mà trước khi trở thành giáo chủ, Tịch Vân cũng chỉ là một giáo đồ thôi không phải sao? Nếu nói thánh thủy không có thuốc giải, vậy độc trên người y làm sao mà giải?”
“Tò mò vậy làm gì?”
Cổ Tịch Vân đột nhiên bước vào. Bầu không khí trong căn phòng lập tức trở lên lạnh lẽo. Niệm Nô không dám nhiều lời nữa, vội vàng chào y rồi chạy thẳng ra ngoài. Cổ Tịch Vân liếc nàng một cái, rõ ràng không hài lòng, nhưng cũng không trách phạt. Nếu y phạt, thì phải phạt cả người đang ngồi nghe nàng nói, vậy nên có chút không nỡ.
“Người ta cái gì cũng không biết, giờ tò mò cũng không cho, chả khác nào bảo người ta cứ ngồi yên làm pho tượng?”
Hiên Viên Thiệu giận lẫy nói. Hắn cởi hài, rút chân để lên giường, nhắm mắt ngồi xếp bằng như ẩn sĩ: “Thế người ta làm pho tượng thật luôn đây.”
Cổ Tịch Vân đến gần giường ngồi xuống, yên lặng thật lâu. Hiên Viên Thiệu tuy mắt nhắm mà lòng thầm gào thét. Cổ Tịch Vân càng giống pho tượng hơn hắn. Rõ biết là hắn giận mà không thèm khuyên giải câu nào.
“Ngươi không phải người của Bái Tử Giáo, những chuyện liên quan đừng nên hỏi nhiều, tránh mang họa vào thân.”
Hiên Viên Thiệu mở mắt, phân trần: “Ta thèm biết về Bái Tử Giáo làm gì? Cái mà ta quan tâm là về ngươi. Ngươi không chịu nói gì, ta chỉ có thể tự đi hỏi những người xung quanh ngươi thôi.”
Cổ Tịch Vân vuốt tóc Hiên Viên Thiệu, chậm rãi nói: “Các đời giáo chủ Bái Tử Giáo đều sẽ luyện một loại thần công gọi là Ảnh Hương Tiêu Hồn. Loại thần công này uy lực vô song, giữ gìn thanh xuân, đồng thời khiến cơ thể người luyện bách độc bất xâm. Ta vì thế mà loại bỏ được chất độc của thánh thủy.”
Hiên Viên Thiệu chợt nhớ tới sở thích ăn chay của Cổ Tịch Vân. Hắn nghe đồn có vài loại võ công đòi hỏi người tập luyện không được ăn mặn, làm trái thì toàn bộ tu vi và võ học sẽ bị phá.
“Thế việc tu luyện Ảnh Hương gì ấy có liên quan đến việc ngươi phải ăn chay không?”
“Không liên quan. Còn nữa, ta không chịu được vị tanh chứ không có nghĩa là ăn chay.”
Hiên Viên Thiệu phủi phủi tay. Với hắn thì hai khái niệm này là một.
“Tuy nhiên, đúng là Ảnh Hương Tiêu Hồn cũng có một khuyết điểm.” Cổ Tịch Vân nói thêm.
“Là gì?” Hiên Viên Thiệu hồn nhiên hỏi. Hắn trước giờ chưa từng tập qua võ nghệ, không hiểu rằng đời nào có người muốn nói ra khuyết điểm của võ học họ đang dùng. Nếu khuyết điểm đó bị truyền bá ra ngoài, chẳng phải bộ võ sẽ hoàn toàn vô dụng sao?
Đáy mắt của Cổ Tịch Vân phản chiếu hình ảnh Hiên Viên Thiệu vào trong, thật trong sáng không chút giả tạo. Cổ Tịch Vân buông tóc Hiên Viên Thiệu ra. Hiên Viên Thiệu đoán y lại sắp chơi trò úp úp mở mở với hắn, nên thẳng thừng lao tới ôm chầm Cổ Tịch Vân lại, liếm mút trên cổ y.
“Là gì á? Ta biết cũng không nói cho kẻ khác nghe đâu. Ta là người của ngươi mà.”
Cổ Tịch Vân sờ vào đầu Hiên Viên Thiệu, có cảm giác như đang dỗ dành thú cưng:
“Cơ thể ta luôn có dục hỏa thiêu đốt, đặc biệt là về đêm. Nếu không thường xuyên tìm người giải tỏa sẽ rất khó chịu.”
Hiên Viên Thiệu chết sững. Hắn đúng là ngu ngốc, ngu ngốc nhất thiên hạ, sao lại hỏi cái vấn đề mà sẽ gây tổn hại cho bản thân thế này?
“Cái này…xem như ta chưa biết gì đi.”
Cổ Tịch Vân nắm tay hắn, hôn nhẹ lên mu bàn tay: “Ngươi biết rồi. Nên chịu trách nhiệm.”
“Tịch Vân, ta trước giờ chưa từng thấy ngươi cười.”
Cổ Tịch Vân hơi hé mắt. Hiên Viên Thiệu biết rõ y chưa ngủ, chỉ là y luôn thích nhắm mắt không nói chuyện.
“Ta không biết cười. “
Hiên Viên Thiệu giơ hai ngón trỏ kéo vành miệng của Cổ Tịch Vân lên: “Cười là thế này a.”
Cổ Tịch Vân cho rằng hắn hồ nháo, bèn gạt tay ra.
“Ta thực sự không biết cười.”
“Tịch Vân!” Hiên Viên Thiệu thất vọng gọi một tiếng, không nói gì nữa mà vùi đầu vào ngực Cổ Tịch Vân.
“Tuy ta không biết cười, nhưng lại thích nhìn thấy ngươi cười. Ta chưa từng có cảm giác như vậy với ai khác.”
Hiên Viên Thiệu cười thành tiếng, gật gật trong lòng Cổ Tịch Vân: “Vậy là đủ rồi. Nhưng mà, Tịch Vân, ta cũng có sự tham lam của riêng mình. Ta muốn nhìn thấy khuôn mặt ngươi. Không hẳn phải là bây giờ, nhưng một ngày nào đó nếu ngươi sẵn sàng, hãy gỡ mặt nạ ra trước ta được không?”
Cổ Tịch Vân im lặng. Hiên Viên Thiệu bổ sung: “Ta nói là một ngày nào đó cũng được, ngươi đừng căng thẳng với ta.”
“Ta có vậy sao?”
Hiên Viên Thiệu toát mồ hôi. Im lặng không phải là căng thẳng, sắp sửa giết người đến nơi sao?
Cổ Tịch Vân cầm tay Hiên Viên Thiệu, chần chừ ít lúc rồi đặt lên mặt nạ y: “Ngươi muốn nhìn thì tự cởi mà nhìn.”
Hiên Viên Thiệu thật muốn khóc thét lên. Căng thẳng đến nơi rồi. Đột nhiên cảm thấy bàn tay Hiên Viên Thiệu run lên, Cổ Tịch Vân khó hiểu hỏi:
“Không muốn nhìn nữa sao?”
“Muốn, nhưng không dám.” Hiên Viên Thiệu khẳng định. So với việc muốn nhìn khuôn mặt Cổ Tịch Vân, hắn càng muốn giữ mạng hơn. “Ta nghe nói có người từng gỡ mặt nạ ngươi ra và bị ngươi giết chết.”
“Ta không giết hắn.” Cổ Tịch Vân thanh minh. Hiên Viên Thiệu a một tiếng, hóa ra là có hiểu lầm sao? Lẽ nào bọn người hầu quen thói nói xấu chủ? Nếu thế thì hắn có thể hiểu được. Đám người hầu trong phủ hắn đôi khi cũng hay lén lút nguyền rủa hắn về việc bắt lau chùi đống bảo vật cho sạch sẽ nhẵn bóng, không được phép chừa lại hạt bụi nào.
“Ta chỉ chặt tay hắn. Hắn mất máu quá nhiều mà tự chết.” Cổ Tịch Vân nói thêm. Hiên Viên Thiệu đông cứng toàn thân. Thế thì còn thê thảm hơn, vì kẻ kia vừa chết vừa bị mất tay.
Hiên Viên Thiệu rút tay lại: “Không xem nữa, không xem nữa là được chứ gì? Ngươi đừng hù dọa ta. Gan của ta bé lắm.”
Cổ Tịch Vân hạ thấp ánh mắt, không nói thêm lời nào.
Hôm sau, Cổ Tịch Vân đi mất biệt mấy ngày mới về. Chuyện đi hay ở của Cổ Tịch Vân trước nay đều rất thần bí, Hiên Viên Thiệu muốn quản cũng không được phép quản, vậy nên hắn thông minh không hỏi nhiều. Những khi Cổ Tịch Vân đi vắng, hắn sẽ tranh thủ móc nối quan hệ với Niệm Nô. Lâu dần hai bên đã tương đối thân thiết, hắn muốn gì Niệm Nô đều sẽ mang đến giúp. Cổ Tịch Vân về tới thấy Hiên Viên Thiệu đang ngồi trước gương hí hoáy với cái mặt nạ. Y nhàn nhạt hỏi: “Ngươi làm gì đó?”
“Chẳng phải ngươi thích mặt nạ sao? Ta cũng đeo mặt nạ cho ngươi ngắm.”
Cổ Tịch Vân bước lại gần, đem mặt nạ của Hiên Viên Thiệu quăng xuống. Hắn chỉ muốn chọc Cổ Tịch Vân một chút, không ngờ y lại bày ra biểu cảm tức giận. Hắn dúi đầu vào vai Cổ Tịch Vân chùi qua chùi lại, ra vẻ đáng yêu chuộc tội: “Ta xin lỗi, ta chỉ qua muốn nghịch ngợm tí thôi. Đừng giận ta.”
Cổ Tịch Vân tạm nguội xuống, moi từ thắt lưng ra một lọ thuốc đưa cho Hiên Viên Thiệu: “Đây là thuốc giải Huyết Diễm Tán. Uống đi.”
Hiên Viên Thiệu sững sờ, cứ tưởng lúc trước Cổ Tịch Vân chỉ nói vui cho có, không ngờ thực sự vì hắn hao tâm tổn sức chế thuốc giải.
“Mấy ngày qua ngươi bận rộn vì cái này?”
“Ừ, thiếu nguyên liệu. Ta phải đi tìm nhiều nơi.”
Hiên Viên Thiệu không nghi ngờ, cầm lấy lọ thuốc uống cạn rồi hỏi tiếp: “Thế là giải được rồi sao?”
“Không nhanh vậy. Mỗi tháng một lọ, liên tục uống trong nửa năm mới giải hết được.”
Hiên Viên Thiệu bĩu môi: “Lỡ như ngươi không ở cạnh ta lâu đến thế, hoặc là nói ngươi chán ta, ném ta đi giống như những nam sủng trước kia của ngươi thì sao?”
Hiên Viên Thiệu chớp chớp mắt, cực kỳ trông mong Cổ Tịch Vân sẽ nói ra mấy lời lãng mạn với hắn, thề thốt lâu dài gì đó cũng được.
“Dù ném ngươi đi vẫn sẽ giải độc cho ngươi.” Cổ Tịch Vân trầm tĩnh trả lời.
Hiên Viên Thiệu xụ mặt xuống. Giáo chủ đại nhân đúng là cứng ngắc như khúc gỗ, có khi cả khúc gỗ cũng không bằng.
“Tịch Vân, phải chăng ngươi đối với ai cũng lãnh đạm như vậy? Ta bị tổn thương thật đấy, còn tưởng ngươi sẽ hứa hẹn không bao giờ rời bỏ ta. Trước khi gặp ngươi, không còn ai cần đến ta, ta cũng định đi chết quách cho xong, khỏi làm phiền kẻ khác. Sau khi gặp ngươi, vì ngươi nói ta là người của ngươi, ta nghĩ ngươi cần ta nên rất hạnh phúc. Nhưng ngươi xem, đến giờ ngươi vẫn không mở lòng với ta. Trong tâm ngươi, ta có địa vị gì? Lẽ nào chỉ đơn thuần là một nam sủng mà bất cứ ai cũng thay thế được?”
“Ta chưa từng nghĩ đến điều này.” Cổ Tịch Vân thành thật nói.
“Vậy giờ ngươi nghĩ đi và cho ta đáp án. Nếu là người yêu thì không phải như thế này đâu. Người yêu sẽ dành cho nhau nhiều quan tâm thấu hiểu hơn, cũng sẽ không lừa gạt hoặc có bí mật che giấu nhau.”
“Để ta nghĩ sau. Giờ làm chuyện đó trước.” Cổ Tịch Vân kéo Hiên Viên Thiệu lại gần giường, định hôn lên môi hắn. Hiên Viên Thiệu giơ tay ngang ngăn lại, nói: “Ta muốn đáp án trước.”
Cổ Tịch Vân chán nản quay đi. Hiên Viên Thiệu hỏi với theo: “Ngươi đi đâu?”
“Ta sẽ ngủ lại ở phòng sách, dù gì bây giờ không có đáp án cho ngươi.”
Trời sáng, Niệm Nô đến phòng hầu hạ Hiên Viên Thiệu rửa mặt, không thấy Cổ Tịch Vân đâu liền hỏi: “Thiệu công tử, đêm qua giáo chủ không ở lại à?”
“Y sang phòng sách ngủ.”
“Thiệu công tử chọc giận giáo chủ?” Niệm Nô mở to hai mắt ra kinh ngạc.
“Nếu ta chọc giận Tịch Vân, giờ còn mạng ngồi đây nói chuyện với ngươi sao?” Hiên Viên Thiệu bực dọc hỏi lại. Niệm Nô gật đầu. Giáo chủ bình thường băng lãnh chỉ đáng sợ tầm sáu, bảy, khi nổi giận mới thực là đáng sợ đến mười phần.
“Thiệu công tử nói đúng. May mắn là ít khi giáo chủ nổi giận. Lúc xưa kể cả khi Huyền tiểu thư suốt ngày làm những chuyện trái ý giáo chủ, giáo chủ cũng chưa từng nhíu mày lấy một cái, cứ như trong mắt giáo chủ cô ấy chưa từng tồn tại vậy.”
Hiên Viên Thiệu nghĩ thầm Huyền tiểu thư mà Niệm Nô nhắc đến chắc là Huyền Khanh Phượng.
“Sau đó thế nào?”
“Huyền tiểu thư không chịu nổi thái độ đó của giáo chủ nên sau cùng tự sát. Huyền Vũ đường chủ cực kỳ đau xót trước cái chết của người con gái duy nhất, từ đó cũng lạnh nhạt với giáo chủ.”
“Nếu vậy Tịch Vân vẫn giữ ông ta ở lại bên mình không sợ ông ta tạo phản sao?”
Niệm Nô cười khẽ: “Thiệu công tử có điều chưa biết. Bái Tử Giáo có thế lực dàn trải khắp trung nguyên đương nhiên không thể hữu danh vô thực. Tất cả môn đồ của Bái Tử Giáo, thậm chí là đường chủ đều phải uống qua thánh thủy, nói nôm na thì đó là một loại chất độc không có thuốc giải, chỉ có thuốc ngăn ngừa độc tính phát tác theo định kỳ, do chính giáo chủ nắm giữ bí phương chế thuốc. Nếu không được giáo chủ phát thuốc đúng thời hạn, cơ thể bọn họ sẽ bị ăn mòn đến chết, vô cùng hãi hùng.”
“Lẽ nào…” Hiên Viên Thiệu do dự nhìn Niệm Nô. “Ngươi cũng uống qua thứ nước đó?”
“Đương nhiên rồi.” Niệm Nô đáp rất bình thản. “Toàn bộ người hầu ở đây đều phải uống qua. Giáo chủ không thể giữ lại những người không tin được bên cạnh. Có điều, Niệm Nô là cô nhi, do giáo chủ thương tình nhặt về cho ăn cho mặc. Dù không có thánh thuỷ, Niệm Nô tuyệt cũng không phản bội giáo chủ. Vậy nên Niệm Nô không sợ gì cả. Đối với Niệm Nô đó chỉ là một nghi thức gia nhập giáo phái thôi.”
Hiên Viên Thiệu thầm khiếp đảm. Để trở thành giáo chủ của một giáo phái quả là không đơn giản gì, càng không thể gọi là ngồi không ăn bát vàng. Hiên Viên Thiệu đột nhiên nghĩ tới một chuyện.
“Nhưng mà trước khi trở thành giáo chủ, Tịch Vân cũng chỉ là một giáo đồ thôi không phải sao? Nếu nói thánh thủy không có thuốc giải, vậy độc trên người y làm sao mà giải?”
“Tò mò vậy làm gì?”
Cổ Tịch Vân đột nhiên bước vào. Bầu không khí trong căn phòng lập tức trở lên lạnh lẽo. Niệm Nô không dám nhiều lời nữa, vội vàng chào y rồi chạy thẳng ra ngoài. Cổ Tịch Vân liếc nàng một cái, rõ ràng không hài lòng, nhưng cũng không trách phạt. Nếu y phạt, thì phải phạt cả người đang ngồi nghe nàng nói, vậy nên có chút không nỡ.
“Người ta cái gì cũng không biết, giờ tò mò cũng không cho, chả khác nào bảo người ta cứ ngồi yên làm pho tượng?”
Hiên Viên Thiệu giận lẫy nói. Hắn cởi hài, rút chân để lên giường, nhắm mắt ngồi xếp bằng như ẩn sĩ: “Thế người ta làm pho tượng thật luôn đây.”
Cổ Tịch Vân đến gần giường ngồi xuống, yên lặng thật lâu. Hiên Viên Thiệu tuy mắt nhắm mà lòng thầm gào thét. Cổ Tịch Vân càng giống pho tượng hơn hắn. Rõ biết là hắn giận mà không thèm khuyên giải câu nào.
“Ngươi không phải người của Bái Tử Giáo, những chuyện liên quan đừng nên hỏi nhiều, tránh mang họa vào thân.”
Hiên Viên Thiệu mở mắt, phân trần: “Ta thèm biết về Bái Tử Giáo làm gì? Cái mà ta quan tâm là về ngươi. Ngươi không chịu nói gì, ta chỉ có thể tự đi hỏi những người xung quanh ngươi thôi.”
Cổ Tịch Vân vuốt tóc Hiên Viên Thiệu, chậm rãi nói: “Các đời giáo chủ Bái Tử Giáo đều sẽ luyện một loại thần công gọi là Ảnh Hương Tiêu Hồn. Loại thần công này uy lực vô song, giữ gìn thanh xuân, đồng thời khiến cơ thể người luyện bách độc bất xâm. Ta vì thế mà loại bỏ được chất độc của thánh thủy.”
Hiên Viên Thiệu chợt nhớ tới sở thích ăn chay của Cổ Tịch Vân. Hắn nghe đồn có vài loại võ công đòi hỏi người tập luyện không được ăn mặn, làm trái thì toàn bộ tu vi và võ học sẽ bị phá.
“Thế việc tu luyện Ảnh Hương gì ấy có liên quan đến việc ngươi phải ăn chay không?”
“Không liên quan. Còn nữa, ta không chịu được vị tanh chứ không có nghĩa là ăn chay.”
Hiên Viên Thiệu phủi phủi tay. Với hắn thì hai khái niệm này là một.
“Tuy nhiên, đúng là Ảnh Hương Tiêu Hồn cũng có một khuyết điểm.” Cổ Tịch Vân nói thêm.
“Là gì?” Hiên Viên Thiệu hồn nhiên hỏi. Hắn trước giờ chưa từng tập qua võ nghệ, không hiểu rằng đời nào có người muốn nói ra khuyết điểm của võ học họ đang dùng. Nếu khuyết điểm đó bị truyền bá ra ngoài, chẳng phải bộ võ sẽ hoàn toàn vô dụng sao?
Đáy mắt của Cổ Tịch Vân phản chiếu hình ảnh Hiên Viên Thiệu vào trong, thật trong sáng không chút giả tạo. Cổ Tịch Vân buông tóc Hiên Viên Thiệu ra. Hiên Viên Thiệu đoán y lại sắp chơi trò úp úp mở mở với hắn, nên thẳng thừng lao tới ôm chầm Cổ Tịch Vân lại, liếm mút trên cổ y.
“Là gì á? Ta biết cũng không nói cho kẻ khác nghe đâu. Ta là người của ngươi mà.”
Cổ Tịch Vân sờ vào đầu Hiên Viên Thiệu, có cảm giác như đang dỗ dành thú cưng:
“Cơ thể ta luôn có dục hỏa thiêu đốt, đặc biệt là về đêm. Nếu không thường xuyên tìm người giải tỏa sẽ rất khó chịu.”
Hiên Viên Thiệu chết sững. Hắn đúng là ngu ngốc, ngu ngốc nhất thiên hạ, sao lại hỏi cái vấn đề mà sẽ gây tổn hại cho bản thân thế này?
“Cái này…xem như ta chưa biết gì đi.”
Cổ Tịch Vân nắm tay hắn, hôn nhẹ lên mu bàn tay: “Ngươi biết rồi. Nên chịu trách nhiệm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook