Đôi mắt xanh thẳm như sắp phun ra lửa giận dữ trừng mắt nhìn Tần Hoài Phong. Hắn nhẹ nhàng thở dài.

“Thực ra a, chúng ta là tới đây ngắm cảnh, không biết làm sao lại đi lạc đường.”

Không thể ngờ được Tần Hoài Phong lại nói ra những lời không hề có lý chút nào này, Hạ Thiển Ly cực kỳ có hứng thú mỉm cười yếu ớt nghiêng đầu, nhưng ý cười bên môi y sau khi nghe được câu nói tiếp theo của Tần Hoài Phong liền đột ngột biến mất.

“Cảnh sắc của Thí Kiếm Môn giống như một bức tranh, công tử nhà ta ngưỡng mộ đã lâu, đáng liếc y là một kẻ mù đường. Thực ra khi đi vào con đường này, ta đã cảm thấy không ổn, nhưng ngươi đã từng ở chung với một kẻ mù đường hay chưa? Không chỉ đi, kẻ mù đường rất khó ở chung, đặc biệt là loại mù đường tính tình bướng bỉnh này. Dù cho có nói với y một trăm lần là chúng ta đã đi nhầm đường, nhưng y lại không chịu nghe, này thật sự là…”

“Thi Lương Ngọc!”

Ba chữ kia là từ miệng một tên đệ tử áo xanh do chính hắn dạy dỗ bay tới, nhưng nếu người này không gọi, Hạ Thiển Ly sớm đã dùng mũi chân khẽ nâng một viên đã nhỏ cũng sẽ gọi, đồng thời còn tặng thêm một viên đá nhỏ lao đến trực diện.

Tần Hoài Phong bị gọi tên lập tức quay đầu, giống như có chuyện lạ kêu lên:

“Thi Lương Ngọc? Ở đâu? Ở đâu?”

Nhưng bị lừa dối chỉ có vài tên đệ tử, đệ tử này của hắn vẫn vung kiếm đánh lại. May mắn Tần Hoài Phong biết rõ chiêu thức võ công trong bí kíp nhà mình, biết bọn họ đều xuất chiêu như thế nào, khi chiêu thức vừa bổ xuống, liền nện bước nhẹ nhàng lùi về bên cạnh Hạ Thiển Ly.

Hạ Thiển Ly nhướng mày cười lạnh.

“Khinh công thật ra luyện được không tệ.”

“Dù sao cũng là dùng để chạy trối chết thôi.”

Lời còn chưa dứt, một mạt sáng lạnh đánh thẳng về phía hắn. Tần Hoài Phong so với tia chớp còn nhanh hơn trốn được ra phía sau Hạ Thiển Ly.

“Giáo chủ, ta bảo vệ phía sau của ngươi.”

Hạ Thiển Ly tức giận đáp lại một câu “Quả thực trung tâm”, sau đó trở tay bắn thân kiếm ra, trường kiếm đã vào trong tay y. Đệ tử của Thí Kiếm Môn chính là bị nội lực của y chấn động, liền bị bắn ra xa hơn một trượng.

Tần Hoài Phong không khỏi ngạc nhiên. Dọc một đường đi gặp sơn tặc đều là lũ mãng phu chỉ biết cậy mạnh, khi Hạ Thiển Ly đối diện với với chúng căn bản không hề xuất ra thực lực. Nhìn hiện tại xem ra, võ công người này thật có thể chống lại mình.

Bất quá hiện tại hắn không phải là Chưởng môn Tần Hoài Phong của Thí Kiếm Môn, mà là bại hoại của chính phái đầu quân cho Ma giáo, mà Giáo chủ Ma giáo này đang đứng ở bên cạnh. Đã có cao thủ tọa trấn, hắn cũng vui vẻ đến trốn ở sau ô dù này, vừa nói ‘Ta đến bảo hộ Giáo chủ’, vừa trốn ở sau lưng người khác tranh thủ thời gian.

Hạ Thiển Ly đánh đến thoải mái, cũng thấy bực mình, cuối cùng dứt khoát tặng tên không phòng bị đang ở sau lưng mình cho mấy đệ tử Thí Kiếm Môn, mà Tần Hoài Phong đi theo vừa xoay người liền nhìn thấy mạt sáng lạnh trước mắt, không khỏi cười khổ, vội vàng xoay tay nhấc kiếm lên chống đỡ.

Tần Hoài Phong biết rõ chiêu thức của bổn môn, hơn nữa tầm mắt và đầu óc xoay chuyển nhanh hơn bất cứ ai, tuy rằng thân không có nội lực, mỗi một kích cũng chỉ là không có tư thế, nhưng muốn tránh thoát khỏi sự công kích của đối phương vẫn là miễn cưỡng có thể làm được.

Rõ ràng sắp đâm được đối phương, nhưng là bị tránh thoát trong gang tấc, mấy tên đệ tử buồn bực rồi chán nản, cuối cùng bước chân tự rối loạn, biến thành đâm loạn chém loạn. Nhìn thấy đệ tử nhà mình thiếu kiên nhẫn như vậy, Tần Hoài Phong thân là Chưởng môn cảm thấy thật sự rất thất vọng, tâm nghĩ sau khi trở về nhất định phải kêu Trát Lý cẩn thận dạy dỗ đệ tử tu tâm mới được.

Chính là cái gọi là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện. Trát Lý đang đánh nhau kịch liệt với Cơ Trưởng lão bức lui đối phương từng bước một, nhưng lại vừa vặn dần dần lùi sang phía hắn. Chỉ thấy đôi mắt xanh thẳm kia nhìn sang bên này, đúng lúc kiếm hoa chạm nhau, hàn quang đánh thẳng trực diện về phía hắn. Thấy thế, Tần Hoài Phong quay người lại, trốn được sau Hạ Thiển Ly đứng bên cạnh. Người phía sau tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn một cái, cũng đành vung kiếm lên chống đỡ.

Trát Lý bị đẩy lui đến vách tường, suýt chút nữa đánh rơi trường kiếm trong tay. Thấy thế, đệ tử này của hắn cũng vội vàng thu binh, lui về phía sau vài bước vây quanh bọn họ, lại không dám tiến lên nữa. Dù sao chỉ trong thời gian một chén trà nhỏ, bọn họ cũng có thể nhìn ra thực lực giữa hai người cực kỳ chênh lệch.

Hai mắt xanh thẳm của Trát Lý mở to.

“Thi Lương Ngọc, tên bại hoại của chính giáo nhà ngươi cấu kết với Ma giáo. Ta đang muốn tìm ngươi cùng cha ngươi báo thù cho Chưởng môn, ngươi lại không hề sợ chết mà tự đưa mình đến cửa.”

Bên Ma giáo này bởi vì chỉ có hai người biết tình huống lúc ấy, cho nên biết được tình hình thực tế đã xảy ra, nhưng bên Thí Kiếm Môn chỉ có một Chưởng môn hôn mê, cùng với phụ tử Thi gia lúc ấy được Ma giáo ở đây trộm cứu đi, vì thế tự nhiên cho rằng hai người này là kẻ hại Chưởng môn nhà mình.

Nhìn bộ dáng Trác Lý hận không thể nhảy qua cắn chết hắn, Tần Hoài Phong vừa cảm thấy sau gáy lạnh run lên, cũng cảm thấy cảm động. Dù sao từ sau lần trước hắn để con chim nhỏ xanh biếc Trát Lý nuôi chạy mất, Trát Lý vẫn không thèm nói với hắn một câu. Không thể tưởng được người này vẫn là rất nhớ mong hắn a.

Đang lúc Tần Hoài Phong thương cảm không thôi, Hạ Thiển Ly đứng bên cạnh khoan thai nói.

“Tình trạng của Tần Hoài Phong thực sự không tốt như vậy sao?”

Trát Lý hừ lạnh.

“Dựa vào cái gì muốn ta nói cho ngươi?”

Hạ Thiển Ly thản nhiên nói:

“Ta có thể đem người này làm điều kiện giao dịch.”

Ống tay áo trắng muốt ở đáy mắt hắn đột nhiên vung lên, Tần Hoài Phong nhất thời có loại cảm giác mình bị đưa ra làm hàng hóa giới thiệu.

Hắn vô cùng u oán giương mắt nhìn về phía Hạ Thiển Ly đang muốn đem hắn ra bán.

“Giáo chủ…”

Một tiếng gọi Giáo chủ này khiến đám để tử áo xanh xôn xao, mọi người cũng không tự chủ được mà lui về phía sau vài bước.

Chỉ có Trát Lý mang thân hình cao lớn của người dị vực bước chân vẫn kiên định đứng nguyên một chỗ. Trên mặt lộ ra một mạt cười lạnh khinh thường.

“Cái tên giống nữ nhân này chính là Giáo chủ Ma giáo?”

Trong mắt Hạ Thiển Ly lóe lên một tia sáng lạnh. Kiếm khí tựa cầu vồng, chỉ thấy máu tươi văng ra, trên cánh tay của Trát Lý vốn còn đang cười đắc ý có thêm một vết thương vừa dài vừa sâu. May mắn Trát Lý là một con người cứng cỏi, cũng không có đau đến kêu ra tiếng, nhưng ngông cuồng trong mắt đã thu liễm vài phần. Ngông cuồng biến mất, nhưng tức giận ngược lại tăng lên không ít.

Tần Hoài Phong cho đến giờ cũng biết Trát Lý là một tên cả đời chỉ cần tức giận liền nói chuyện không chọn từ ngữ. Lần trước sở dĩ hắn thả con chim nhỏ xanh biếc hoàn toàn không tương xứng với đại hán dị vực này cho chạy, cũng bởi vì người này vì hắn nhàn hạ không xử lý sự vụ trong môn, liền châm chọc khiêu khích nói ra chuyện hắn bị hãm hại phải lên làm Chưởng môn.

Chỉ thấy cánh tay Trát Ly máu tươi chảy ròng cắn răng căm giận trừng mắt nhìn Hạ Thiển Ly, dưới cơn tức giận công tâm lời nói càng trở nên quá phận.

“Dám thừa dịp người khác chưa kịp chuẩn bị. Tà đạo chính là tà đạo. Mệt cái loại tiểu nhân đê tiện như ngươi còn có thể lên làm người đứng đầu một giáo. Hay là tiền nhiệm Giáo chủ Ma giáo ham mê nam sắc, cho nên mới truyền chức vị Giáo chủ này cho ngươi?”

Tần Hoài Phong cảm thấy trong toàn bộ Thí Kiếm Môn kẻ cần tu tâm dưỡng tính nhất phải là tên đệ tử dị vực này mới đúng.

Chỉ thấy hai trong mắt dài hẹp của Hạ Thiển Ly càng thêm xinh đẹp mị hoặc, nhưng nụ cười yếu ớt bên môi lại toát ra từng đợt lãnh ý.

Tần Hoài Phong vội vàng đi ra hoài giải.

“Giáo chủ, hắn là đang ghen tị với sự xinh đẹp của ngài thôi.”

Mắt Hạ Thiển Ly sáng lên mỉm cười nhìn lướt sang bên cạnh.

“Thi Lương Ngọc, ngươi muốn được lấy thân tế kiếm trước sao?”

Tần Hoài Phong cười gượng.

“Giáo chủ, hiện tại không phải là lúc chó cắn chó.”

Trán Hạ Thiển Ly xuất hiện hắc tuyến. Hắn cảm thấy nói chuyện cùng với kẻ kia quả thực chính là tự tìm mắng chửi. Đang muốn thật sự đâm một kiếm qua, lại nghe thấy Trát Lý ở đối diện cười nhạo.

“Chó cắn chó. Từ này dùng thật tuyệt. Một tên là chó săn của Ma giáo, hơn nữa còn một con chó điên không rõ giới tính.”

Tần Hoài Phong thầm đổ mồ hôi vì Trát Lý nói không biết chọn từ, còn chưa kịp phục hồi *** thần, liền thấy áo trắng bên cạnh tung bay, Hạ Thiển Ly tựa như tơ hồng giữa rừng xanh phi thân ra ngoài. Trường kiếm trong tay nhanh như chớp, linh hoạt tựa rắn, chỉ trong một cái nháy mắt, toàn thân Trát Lý đã toàn vết máu.

Tần Hoài Phong kinh hãi, kêu lên “Giáo chủ, ta tới giúp ngươi”, liền cường ngạnh chui vào giữa hai người. Kiếm sắc nhắm thẳng vào ngực Trát Lý lệch sang, đâm thật sâu vào bả vai.

Hạ Thiển Ly níu mày.

“Lui ra.”

“Nhưng mà Giáo chủ, ta…”

Nói còn chưa nói xong, Tần Hoài Phong liền cảm thấy một trận kiếm khí đánh thẳng đến, chấn động đánh hắn va lên vách tường. Tần Hoài Phong ngực phát đau nhất thời không thể cử động thân thể, đành phải đứng một bên trơ mắt nhìn đao quang kiếm ảnh trước mắt. Bí tịch võ công của Thí Kiếm Môn quái dị kỳ lạ, còn có thể mê hoặc đối thủ một chút, nhưng nếu thực lực giữa hai người chêch lệch quá xa, như vậy chiêu thức dù có *** diệu đến mấy, bại vẫn sẽ là bại.

Tuy rằng dọc một đường đi Hạ Thiển Ly chưa có giết người, nhưng khó nói được sau khi đến đây sẽ không đại khai sát giới. Nhìn thấy chỉ trong nháy mắt, Trát Lý đã bị đâm cả người toàn là thương tích cùng đám đệ tử này của hắn, Tần Hoài Phong cắn răng một cái, lặng lẽ dựa tường đi đến trước một vách tường khác, nhấn xuống một hòn đá nổi lên trên mặt đất.

Cơ quan khởi động, mặt đất đột nhiên sụt xuống. Trong một loạt tiếng xôn xao kinh hoàng, chỉ thấy mặt đất sụp đổ, trước mắt tối sầm, Tần Hoài Phong liền mất đi ý thức.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương