Giang Ý Châu
-
Chương 8
Ngoại truyện 2
Vào đêm thứ năm sau cái chết của Giang Ý Châu, các hotsearch lại bùng nổ.
Tài khoản chính thức của công ty giải trí Liên Nguyệt đăng một vài hình ảnh trên Weibo, thông báo về ngôi nhà thuê và tài khoản của Giang Ý Châu.
Ngoài ra còn có danh sách đầy đủ 34 trường tiểu học Hy Vọng mà Giang ý Châu đã quyên góp ẩn danh kể từ khi ra mắt cách đây 4 năm.
Một trận địa chấn trên Internet đã nổ ra.
Một tổ chức phi lợi nhuận đi đầu trong việc chia sẻ bài viết này, tuyên bố rằng ai đó đã thực sự sử dụng tài khoản "TH" để điều tra trực tuyến môi trường xung quanh các khu vực nghèo khó theo kế hoạch trong bốn năm liên tiếp, và đầu tư một khoản tiền lớn cho trẻ em miền núi, đảm bảo cơ bản cho cuộc sống và học tập.
Sau khi Giang Ý Châu qua đời, không ai đăng nhập vào tài khoản này nữa.
Sự xuất hiện của tài khoản "TH" đã khiến ngày càng nhiều người trên Internet lên tiếng rằng họ biết tài khoản này.
Có người kể chú của cậu ấy đang bị liệt đã được tài khoản “TH” quyên góp một số tiền lớn để chữa bệnh, bên kia còn gửi một lời nhắn động viên khuyên chú ấy đừng từ bỏ hy vọng.
Có người cho biết con họ nằm viện cũng được quyên góp, số tiền đó không chỉ giải quyết được nhu cầu bức thiết mà còn giúp cả gia đình 3 người có một năm no ấm.
Ngày càng có nhiều bệnh nhân lên tiếng trên mạng, họ không thể tin rằng mình lại gặp được ân nhân của mình theo cách này.
Một số người vẫn giữ thái độ hoài nghi cho đến khi thông tin được xác minh và chính thức xác nhận Giang Ý Châu là mạnh thường quân ẩn danh trong thời gian dài tham gia Dự án Hy Vọng, quyên góp sách vở cho khu vực miền núi.
Suốt trong thời gian đó, cả nước náo động.
Những người trong vòng bạn bè trên Weibo lần lượt khen ngợi về lòng tốt và sự chăm chỉ của Giang Ý Châu.
Họ nói rằng họ rất vinh dự được hợp tác với tiểu thư Giang, trên trường quay luôn chăm chỉ đọc kịch bản và học hỏi người đi trước.
Các tài khoản tiếp thị đăng những bức ảnh về Giang Ý Châu, ca ngợi vẻ đẹp và kỹ năng diễn xuất của cô, đồng thời bày tỏ sự thương tiếc về cái c.hết của nữ diễn viên.
Những người tự xưng là giáo viên và bạn học thời trung học của Giang Ý Châu cũng lên tiếng cho biết cô ấy đã học hành chăm chỉ, mặc dù xuất phát điểm không cao nhưng điểm số của cô ấy ngày càng tiến bộ.
Có người ẩn danh đã đăng câu chuyện của Giang Ý Châu và Giang Minh Nguyệt, bao gồm cả lời nhận xét lạnh lùng của Giang Tinh Trần "bởi vì hàng ghế sau là an toàn nhất" trong lớp học nhiều năm trước.
Làn gió dư luận đổi chiều, mọi người tràn vào tài khoản chính thức của Giang gia để nguyền rủa gia tộc họ Giang, họ vào Weibo của Giang Ý Châu để lại lời nhắn xin lỗi, livestream buộc tội cả thế giới về việc tại sao họ lại đối xử với một cô gái 22 tuổi tàn nhẫn đến thế.
Đường tỷ và Tống Vạn Hạ ngồi trong văn phòng, đối mặt với Weibo đã bị tê liệt nhiều lần, vẻ mặt thờ ơ, mỉa mai.
Vào rạng sáng, một tin tức khác bùng nổ trên Internet.
Một blogger nổi tiếng đã post đoạn ghi âm một cuộc trò chuyện, cô gái trong đoạn ghi âm này nói rằng cô đã được ai đó ủy thác để lừa lấy tất cả hành lý của Giang Ý Châu, bỏ lại cô ấy một mình trong thị trấn nhỏ ở Melbourne, nơi cô ấy bất đồng ngôn ngữ và không tìm kiếm được sự giúp đỡ.
Kết quả là Giang Ý Châu hoàn toàn mất cơ hội học tập, và gặp khó khăn ở nước ngoài, không bao giờ quay trở lại được nữa.
Sở dĩ cô ấy thừa nhận vì cô cảm thấy xấu hổ đã hủy hoại tương lai của Giang Ý Châu, nhưng trong danh sách trường học do Giang Ý Châu tài trợ lại có quê hương của cô ấy.
Cuối đoạn ghi âm, cô tung ra bằng chứng giao dịch, cho biết người thuê cô là con gái hiện tại của Giang gia, Giang Minh Nguyệt.
Người châu Á từng giúp Giang Ý Châu cũng mở tài khoản Weibo và đăng video giải thích đầy đủ về cuộc sống của cô ấy tại Úc.
Internet lại bị tê liệt, sự thật trong mắt quần chúng bị đảo ngược.
Ngoại truyện 3
Trong biệt thự của Giang gia, mẹ Giang chạy từ trên lầu xuống với mái tóc rối bù hỏi Giang Minh Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa nghịch điện thoại di động, chuyện gì đang xảy ra.
Giang Tinh Trần muốn can ngăn, nhưng bị mẹ Giang tát một bạt tay.
Bà ấy vẫn cảm thấy đánh như thế vẫn chưa đủ, vì vậy đã cho hắn ta vài bạt tay nữa.
"Con bé là chị gái của con!" Bà ấy trở nên mất kiểm soát, không có chút dáng vẻ của một phu nhân hào môn, "Sao con dám nói như vậy với chị mình hả!"
Gương mặt Giang Tinh Trần đỏ bừng, theo bản năng muốn mở miệng phản bác.
Nhưng sau đó, cậu chợt nhớ ra vài năm trước, cậu nhận được một cuộc gọi từ Giang Ý Châu trong quán bar, và nóng nảy ném điện thoại vào ly rượu.
Có phải cuộc điện thoại đó là lúc chị ấy thật sự cần sự giúp đỡ hay không?
Giang Tinh Trần im lặng và cúi đầu.
Mẹ Giang nhìn Giang Minh Nguyệt.
Bà chưa bao giờ ghét khuôn mặt điềm tĩnh và sảng khoái của Giang Minh Nguyệt như bây giờ, bà hét lên và muốn bước tới để đánh cô ta, nhưng Giang Minh Nguyệt đột ngột đứng dậy, khiến cái tát rơi vào không trung.
"Mẹ." Cô vẫn cười, "Không phải mẹ đã nói rồi sao, không có giấy chứng nhận kia thì tốt biết bao nhiêu mà?"
Mẹ Giang như bị sét đánh.
Giang Minh Nguyệt tiếp tục nói: "Vào đêm làm lễ trưởng thành của con, Tiểu Ý đã ngồi bên ngoài biệt thự và xem pháo hoa cùng chúng ta."
Mẹ Giang nghe thấy những lời này thì chân nhũn ra, cả người ngã quỵ xuống.
Dù đã chứng kiến vô số sóng gió trên thương trường, cha Giang, người vốn quen điềm tĩnh cũng không khỏi run rẩy.
Ông nhớ lại cuộc điện thoại mắng con gái sao không tiếp tục học, sao lại muốn vào làng giải trí làm ông mất mặt mà chóp mũi chua xót, hai hàng nước mắt tuôn rơi.
Giang Minh Nguyệt dựa vào trước bàn ăn, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mọi người, cảm thấy vô vị.
"Thật kỳ lạ."
"Khi em gái còn sống, mẹ không thể hiểu nó; khi nó chết, mẹ làm như thể mẹ rất yêu thương nó."
“Câm miệng!” mẹ Giang hét lớn một tiếng, cầm trong tay thứ gì đó ném về phía Giang Minh Nguyệt.
Giang Minh Nguyệt cụp mắt xuống và đứng yên, ly trà đập vào mặt Bùi Vũ Sinh đang hoảng sợ chạy đến ôm cô vào lòng.
Hắn ngã xuống đất, ánh mắt vẫn đang nhìn Giang Minh Nguyệt.
Cô gái rũ mắt nhìn anh ta chằm chằm, giống như đêm đó ở khu vườn nhỏ nhiều năm trước.
Dịu dàng nhưng hờ hững.
Cô ta vẫn tàn nhẫn như vậy.
Trái tim anh ta ngột ngạt, Vũ Sinh từ từ nhắm mắt lại, nhưng không hiểu sao bên tai lại vang lên tiếng cô gái khóc lóc gào thét.
"Hắn là gì chứ, Bùi Vũ Sinh là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này!"
"Lần sau đừng gào thét như tên ngốc, tôi sẽ không sao."
"Nhưng cậu sẽ đau."
Anh ta giơ tay lên một cách khó khăn, phải mất một lúc lâu sau anh mới lấy tay che mắt.
"Bùi Vũ Sinh, mày thật ngu ngốc."
Ngoại truyện 4
Một tuần sau cái chết của Giang Ý Châu, Giang gia đã đưa ra một tuyên bố mới.
Giang Minh Nguyệt bị trục xuất khỏi nhà họ Giang, và Giang Ý Châu sẽ mãi là con gái duy nhất của Giang gia.
Đường tỷ tắt trang web với một nụ cười nửa miệng và mắng đúng là ngu ngốc.
Người đã chết thì diễn cho ai xem đây?
Cư dân mạng nhận được tin Giang Ý Châu thích bánh dâu tây từ đâu không biết.
Tất cả các tin tức đều ca ngợi cô ấy, fan hâm mộ xếp hàng để gửi hoa đến mộ của Giang Ý Châu, vào ngày này, bánh dâu tây của toàn thành phố đã được bán hết.
Khi đám người Tống Vạn Hạ rời đi, bia mộ của Giang Ý Châu chất đầy các loại bánh dâu tây, lớp kem béo ngậy ngọt ngào đã được phơi nắng cả ngày, sau khi tan chảy, nó dính khắp nơi trong chiếc hộp tinh xảo.
Trông hào nhoáng và rẻ tiền.
Hai người họ cùng với người gác cổng chất đầy mọi thứ vào thùng rác.
Ba người ra xe quay về.
Trước khi rời đi, Tống Vạn Hạ nhặt một chiếc lá rơi trên bia mộ.
Cô ấy đang đi ở phía trước, đột nhiên quay lại hỏi: "Mọi người có muốn đi ngắm hoa ngô đồng không?"
Đường tỷ gật đầu.
Nhảy lên ghế trước và lái xe.
Tống Vạn Hạ đứng đó mỉm cười, không quay đầu lại.
"Chúc ngủ ngon, cô bé ngốc."
Gió Đêm nhẹ nhàng vang vọng:
"Chúc ngủ ngon."
(HOÀN CHÍNH VĂN)
- ---------------------------------
Lời người dịch: Thật ra đây là truyện tôi dịch từ ngày đầu tiên tạo page.
Tôi đã dịch xong nó từ rất lâu rồi nhưng không up lên.
Tôi biết truyện vẫn còn nhiều điểm chưa hợp lý nhưng mỗi lần đọc, tôi lại nghẹn ngào.
Bạo lực mạng quả thật kinh khủng, nó g.i.ết c.hết một con người chỉ bằng vài cú nhấp chuột.
Tôi giận Giang Ý Châu vì cô ấy chọn kết thúc cuộc sống của mình trong uất nghẹn.
Cô ấy quá yếu đuối khi không nói ra tất cả sự thật, chỉ lặng lẽ sống vì người khác, ôm nỗi đau cho riêng mình.
Nhưng trên tất cả là tình thương của tôi đối với cô ấy, một cô gái bé nhỏ chịu nhiều thiệt thòi, mọi người đều quay lưng với cô ấy dù Ý Châu chẳng hề có lỗi lầm gì.
Người ta sẵn sàng làm tổn thương người khác chỉ vì cái họ cho là đạo lý ở đời.
Nhưng cô vẫn còn có chị Hạ và Đường Tỷ yêu thương cô.
Thì ra dù trong tuyệt vọng vẫn còn chút ánh sáng, trong vạn người xấu vẫn còn có 1 người tốt.
Cái kết không thỏa mãn người đọc vì đã quá nhân từ với Giang Minh Nguyệt, Bùi Vũ Sinh và những người nhà họ Giang.
Sau khi truyện kết thúc, dù mọi người đã hiểu ra và yêu thương Giang Ý Châu thì người cũng đã chẳng còn nữa.
Vì thế hãy luôn yêu thương những người bên cạnh mình từ ngay lúc này, đừng đợi đến lúc mất đi rồi mới nuối tiếc..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook