Giáng Trần: Vận Khí Mạnh Phải Làm Sao
-
Chương 31: Càng đi càng xa
Một lát sau Phong Lan rời khỏi chỗ ngồi đi ra bên ngoài, một lúc sau nàng quay trở lại với hai người, Giáng Trần đoán hai người này sẽ ngồi cùng với mình. Thế nhưng đi vào đây vẫn mang theo nhiều hộ vệ như thế chắc thân phận không tầm thường
Hắn ngáp một cái rồi ngồi im chờ đợi xem họ tính làm cái gì, dù sao thân phận cao nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.
Ba người bước lên đài, Phong Lan to giọng phát biểu:
"Mọi người làm ơn im lặng, hôm nay có hai đại diện của Thanh Long hoàng tộc đến chung vui với các vị, Trưởng công chúa Phong Linh, Nhị hoàng tử Phong Lam. "
Phía dưới người đột nhiên yên tĩnh vô cùng, bình thường chỉ có một vị đại quan đi tới là may mắn rồi, hôm nay hai vị một người kế thừa hoàng vị như Nhị hoàng tử cũng tới thì thật lạ. Trưởng công chúa sắc nước hương trời thì danh tiếng vang xa, đã thế còn nghe nói nàng vô cùng bá đạo, hiện tại tuổi nhỏ nhưng thế lực riêng trong triều cực kỳ lớn mạnh.
Họa Thanh Vân khẽ giọng nhắc nhở Giáng Trần:
"Người tốt nhất biết điều một chút, tính tình của Trưởng công chúa rất nóng nảy, ngươi chọc nàng thì mạng không mất nhưng một phen đau khổ chắc chắn phải nhận. "
Giáng Trần hừ một tiếng rồi cười nói:
"Cám ơn ngươi nhắc nhở, yên tâm đi ta còn quý cái mạng của mình lắm, huống chi ta còn mang theo Minh Hà, nếu ra chuyện gì nàng bị liên lụy thì không tốt chút nào."
Minh Hà cảm giác hắn ta không coi hai người kia vào đâu thì cũng khẽ giọng khuyển nhủ:
"Chúng ta lớn lên trên thế giới Hoàng quyền giữ sinh mệnh, họ xuất thân cao quý nên ngươi đừng để họ tức giận, ngươi nghe lão sư có được không?"
Giáng Trần thấy nàng vẻ mặt đáng thương liền mềm lòng:
"Cái này thì nàng yên tâm đi, ta nói thật mẹ ta đã dặn dò ta sống thật tốt thế nên không có chuyện ta chết nhảm như thế đâu. Sống là phải biết thích nghi nên ta không định sẽ chống lại hoàng quyền của cái đất nước này."
Quỷ Mị Yên nheo mày hỏi:
"Dù họ có bắt ngươi làm những chuyện mình không thích."
Giáng Trần mỉm cười nói:
"Thế thì họ phải suy nghĩ đến lúc ta đủ thực lực......"
Nói đến đây hắn ta dừng lại vì cảm thấy không phải chấp nhặt mấy chuyện cỏn con này, dù sao bọn họ cũng chẳng biết rằng quốc gia hắn coi là quê hương đã là quá khứ từ hàng vạn năm trước.
Thanh Long đế quốc kể cả hắn hay tiểu Trần đều chẳng có tình cảm gì cả, Quỷ Mị Yên cảm nhận được sự lạnh nhạt trong đôi mắt của Giáng Trần thì không khỏi lo lắng. Giáng Trần thực sự quá mạnh, chính nàng vẫn không biết được khoảng cách giữa cả hai là bao nhiêu, chính vì thế nàng cũng chưa nảy ra suy nghĩ siêu việt hắn.
Một người như thế rất có thể tương lai sẽ vượt qua ông nội nàng, tuy nhiên đó là một khoảng thời gian rất dài. Thế nhưng để vượt qua người mạnh nhất của Hoàng tộc là Phong Thần vương gia sẽ chỉ mất khoảng 20 năm hoặc nhiều hơn một chút.
Nếu hắn ta khó chịu trong lòng nhưng cứ chất chứa ở đó chờ ngày trả đũa thì sao, lúc đó chẳng lẽ ông nội nàng và Long lão ra cản hắn, thế nhưng nếu hắn vẫn chờ tiếp thì sao rồi ai sẽ đủ sức cản hắn.
Ma Thiên Tĩnh lớn lên cùng Quỷ Mị Yên nên cũng không thua kém chút nào, bỗng nhiên nàng muốn từ bỏ ý định khiêu khích để Trưởng công chúa trừng trị hắn, hiện tại có lẽ sẽ có hiệu quả thế nhưng không có lợi cho tương lai Thanh Long đế quốc.
Thế nhưng cục tức của hai nàng nuốt không trôi, chưa kể bảo vật trấn tộc của hai cái đại gia tộc đều chưa biết cách để đòi lại. Nói thế nào đi chăng nữa thì đó vẫn là chiến lợi phẩm của hắn, thế nên lấy lại thì phải có đồ để chuộc.
Phong Linh sau đó lên tiếng:
"Năm nay có dịp tới nơi đây chung vui với mọi người ta rất hạnh phúc, đặc biệt khi mà năm sau ta cũng trở thành bạn học của một vài người trong các vị. Cụ thể năm sau ta và Nhị hoàng tử sẽ theo học tại Tứ Hồn học viện, khi đó rất mong được mọi người giúp đỡ."
Giáng Trần lúc này mới hơi chú ý một chút, hai người này thân phận không tầm thường lai trở thành bạn học của mình, nếu hắn ta không quan tâm thì cũng có chút qua loa. Tiếng vỗ tay lúc này thật sự là rầm trời, nếu mình không làm theo thì cũng có chút kỳ.
"Bộp....bộp"
Thế nhưng hắn ta vừa vỗ thì mọi người lại vừa dừng hết, thế là Giáng Trần lại trở thành tâm điểm, thở dài một hơi hắn lại ngó xuống đống đồ ăn trên bàn. Phong Linh và Phong Lam cũng được xuống chỗ ngồi của mình, trong sự bất ngờ của mọi người nổi danh khắt khe trưởng công chứa Phong Linh lại chủ động lên tiếng:
"Giáng Trần lần này ngươi vô địch hoàn toàn xứng đáng, nếu phụ vương biết Thanh Long đế quốc ra một thiên tài như ngươi chắc hắn sẽ rất vui vẻ. "
Giáng Trần bị nàng chỉ mặt đích danh liền phải trả lời:
"Trưởng công chúa quá lời, ta chỉ là có chút chăm chỉ hơn người khác thôi."
Phong Linh mỉm cười khẽ giọng:
"Trên đường tới đây ta đã xem qua ghi hình của trận chiến, quả thật ngươi xứng danh thiên tài mạnh nhất Thanh Long quốc, nói thật lòng hoàng thúc của ta không sớm thì muộn chắc cũng bị ngươi vượt qua. "
Phong Lan gật đầu vẻ đồng ý:
"Đúng thế, nếu không ra cái gì ngoài ý muốn thì vượt qua cha ta cũng bình thường."
Giáng Trần thấy hai nàng tâng bốc mình thì cảm thấy hơi bất đắc dĩ, các nàng thực chất không hề khen hắn mà đang uy hiếp hắn, nếu nói thẳng ra thì phải như thế này:
"Ngươi ngoan ngoãn nghe lời nếu không ngươi sẽ không sống lâu đến lúc vượt qua kẻ mạnh nhất của Hoàng tộc đâu."
Hắn không thể trực tiếp cương với các nàng nhưng ẩn ý thì vẫn được, muốn xem hắn là thằng ngốc sao, Giáng Trần nhẹ giọng:
"Cám ơn trưởng công chúa và quận chúa đã khen ngợi, ta cảm thấy quận chúa nói rất có lý, bây giờ ta còn yếu nhưng ta sẽ cố gắng học hỏi, cố gắng tu luyện để một ngày nào đó có thể mạnh hơn tất cả. Khi đó ta sẽ không sợ ra chuyện ngoài ý muốn nữa."
Phong Lan khẽ cười nói:
"Cha ta còn không dám nói rằng sẽ không ra chuyện, tu vi còn thấp ngược lại rất tự tin."
Giáng Trần thản nhiên nói:
"Bất cứ thứ gì có thể khiến ta gặp nguy hiểm ta liền hủy diệt nó, tiêu diệt hết nguy hiểm liền không lo ra chuyện ngoài ý muốn nữa. "
Phong Linh nheo mày hỏi:
"Thế ngươi không sợ nói như thế sẽ chọc nhiều người tức giận, khi đó họ sẽ nghĩ đến chuyện diệt trừ ngươi từ sớm sao."
Giáng Trần phì cười nói:
"Ta hiện tại là đệ tử của Họa Thiên Hậu lão sư, đồ tôn của Long Trấn Thiên viện trưởng, nếu có người diệt trừ ta thì sợ họ sống không yên, trừ khi là có người trong học viện muốn đối phó ta, còn thế lực bên ngoài làm gì được ta.
Trưởng công chúa quá lo rồi, ta nghĩ không ai dám mang tất cả những gì mình có ra đánh cược để đổi lấy cái mạng của ta đâu."
Phong Lan thông minh vô cùng liền nghe ra điểm không đúng, nàng hơi khó chịu nói:
"Thế nhưng còn ít thế lực giống như tứ đại gia tộc Cầm Kỳ Thi Họa, nếu họ muốn diệt ngươi đi thì sao."
Giáng Trần nheo mày hơi cao giọng:
"Quận chúa nói chuyện lên suy nghĩ kỹ càng một chút, dù sao ở đây cũng không phải không có ai."
Hắn sau đó quay sang Cầm Vân Vũ, Họa Thanh Vân, Thi Lam Ngọc khẽ giọng:
"Quận chúa chỉ muốn nhắc nhở ta, nàng cũng không có ý khích bác ly gián gì cả, mong ba vị không cho là hoàng gia người ý xấu. Ta là thiên tài thế nên quận chúa và công chúa nổi lòng trắc ẩn mới muốn nhắc nhở ta, không thể nào chỉ để vì ta mà các vị trong lòng mang khó chịu được."
Ba người nghe hắn nói vậy liền trầm tư một chút, nhưng Hoa Thanh Vân rất nhanh hồi đáp:
"Cái này ta hiểu, Giáng Trần công tử không cần phải quá lo lắng."
Giáng Trần thở ra một hơi vẻ nhẹ nhõm rồi nói:
"Không biết công chúa và quận chúa còn gì muốn nhắc nhở ta không, ta một cái chưa ra đời tiểu tử rất sợ, có lẽ biết thêm một chút cũng không thừa."
Phong Linh nhìn ba người kia trầm tư thì trong lòng cảm thấy không ổn, ba nàng nếu quay ra nói cho trưởng bối thì câu nói đùa liền không còn vui chút nào, tứ đại gia tộc sẽ cảm thấy Hoàng gia muốn khích bác ly gián tạo mối quan hệ xấu cho họ.
Ngày xưa Cầm, Kỳ hai cái dòng họ đã khiến cho Tần gia và Thanh Long hoàng tộc đều phải trả giá đắt cho mấy chuyện sai lầm, lần này rất có thể cũng sẽ trở thành một trong những sai lầm nhỏ nhặt kia, nếu không xử lý tích tụ lại sẽ không tốt.
Nàng khẽ giọng cười nói:
"Xin lỗi vì muội muội ta nói sai lời, quả thực cũng vì nhắc nhở Giáng Trần thôi, dù sao hắn lần này cũng đắc tội nhiều người như thế mà không cẩn thận thì rất dễ xảy ra chuyện.
Hắn ta hiện tại còn nhỏ yếu chỗ dựa còn chưa vững chắc nếu có người tính toán làm chuyện xấu thì không hay, nếu hắn ta chuyện thì Thanh Long quốc chúng ta quả thực tổn thất rất lớn."
Giáng Trần khẽ cười nói:
"Cái này thì đúng rồi, thế nhưng ta cảm thấy chỗ dựa của ta cực kỳ vững chắc mới đúng."
Phong Linh cười nhưng trong lòng không cười:
"Không lẽ ngươi tính suốt đời dựa vào Long lão viện trưởng hay sao? Nam nhân không phải nên tự vững vàng đôi chân của mình hay sao?"
Giáng Trần mỉm cười nói:
"Chính công chúa nhắc nhở ta rằng bản thân đắc tội nhiều người, tìm chỗ dựa vững chắc là điều đương nhiên thôi, với lại dựa vào Long lão không có gì xấu hổ cả. Thậm chí ta còn tính sau này nếu học tập tốt sẽ ở luôn trong Tứ Hồn học viện làm giáo viên, khi đó xem ai đụng được đến ta, chỗ dựa vững hơn cả núi."
Quỷ Mị Yên và Ma Thiên Tĩnh cảm giác chức vụ tướng quân của mình càng ngày càng xa vời, không chỉ hai nàng mà hai cô nàng của Hoàng tộc cũng cảm thấy càng nói càng sai. Hắn ta cứ như thế thì còn cái quái gì để nói nữa, với lại bằng vào tư liệu thu thập được về hắn thì chuyện này rất có thể sẽ xảy ra.
Hắn ngáp một cái rồi ngồi im chờ đợi xem họ tính làm cái gì, dù sao thân phận cao nữa thì cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.
Ba người bước lên đài, Phong Lan to giọng phát biểu:
"Mọi người làm ơn im lặng, hôm nay có hai đại diện của Thanh Long hoàng tộc đến chung vui với các vị, Trưởng công chúa Phong Linh, Nhị hoàng tử Phong Lam. "
Phía dưới người đột nhiên yên tĩnh vô cùng, bình thường chỉ có một vị đại quan đi tới là may mắn rồi, hôm nay hai vị một người kế thừa hoàng vị như Nhị hoàng tử cũng tới thì thật lạ. Trưởng công chúa sắc nước hương trời thì danh tiếng vang xa, đã thế còn nghe nói nàng vô cùng bá đạo, hiện tại tuổi nhỏ nhưng thế lực riêng trong triều cực kỳ lớn mạnh.
Họa Thanh Vân khẽ giọng nhắc nhở Giáng Trần:
"Người tốt nhất biết điều một chút, tính tình của Trưởng công chúa rất nóng nảy, ngươi chọc nàng thì mạng không mất nhưng một phen đau khổ chắc chắn phải nhận. "
Giáng Trần hừ một tiếng rồi cười nói:
"Cám ơn ngươi nhắc nhở, yên tâm đi ta còn quý cái mạng của mình lắm, huống chi ta còn mang theo Minh Hà, nếu ra chuyện gì nàng bị liên lụy thì không tốt chút nào."
Minh Hà cảm giác hắn ta không coi hai người kia vào đâu thì cũng khẽ giọng khuyển nhủ:
"Chúng ta lớn lên trên thế giới Hoàng quyền giữ sinh mệnh, họ xuất thân cao quý nên ngươi đừng để họ tức giận, ngươi nghe lão sư có được không?"
Giáng Trần thấy nàng vẻ mặt đáng thương liền mềm lòng:
"Cái này thì nàng yên tâm đi, ta nói thật mẹ ta đã dặn dò ta sống thật tốt thế nên không có chuyện ta chết nhảm như thế đâu. Sống là phải biết thích nghi nên ta không định sẽ chống lại hoàng quyền của cái đất nước này."
Quỷ Mị Yên nheo mày hỏi:
"Dù họ có bắt ngươi làm những chuyện mình không thích."
Giáng Trần mỉm cười nói:
"Thế thì họ phải suy nghĩ đến lúc ta đủ thực lực......"
Nói đến đây hắn ta dừng lại vì cảm thấy không phải chấp nhặt mấy chuyện cỏn con này, dù sao bọn họ cũng chẳng biết rằng quốc gia hắn coi là quê hương đã là quá khứ từ hàng vạn năm trước.
Thanh Long đế quốc kể cả hắn hay tiểu Trần đều chẳng có tình cảm gì cả, Quỷ Mị Yên cảm nhận được sự lạnh nhạt trong đôi mắt của Giáng Trần thì không khỏi lo lắng. Giáng Trần thực sự quá mạnh, chính nàng vẫn không biết được khoảng cách giữa cả hai là bao nhiêu, chính vì thế nàng cũng chưa nảy ra suy nghĩ siêu việt hắn.
Một người như thế rất có thể tương lai sẽ vượt qua ông nội nàng, tuy nhiên đó là một khoảng thời gian rất dài. Thế nhưng để vượt qua người mạnh nhất của Hoàng tộc là Phong Thần vương gia sẽ chỉ mất khoảng 20 năm hoặc nhiều hơn một chút.
Nếu hắn ta khó chịu trong lòng nhưng cứ chất chứa ở đó chờ ngày trả đũa thì sao, lúc đó chẳng lẽ ông nội nàng và Long lão ra cản hắn, thế nhưng nếu hắn vẫn chờ tiếp thì sao rồi ai sẽ đủ sức cản hắn.
Ma Thiên Tĩnh lớn lên cùng Quỷ Mị Yên nên cũng không thua kém chút nào, bỗng nhiên nàng muốn từ bỏ ý định khiêu khích để Trưởng công chúa trừng trị hắn, hiện tại có lẽ sẽ có hiệu quả thế nhưng không có lợi cho tương lai Thanh Long đế quốc.
Thế nhưng cục tức của hai nàng nuốt không trôi, chưa kể bảo vật trấn tộc của hai cái đại gia tộc đều chưa biết cách để đòi lại. Nói thế nào đi chăng nữa thì đó vẫn là chiến lợi phẩm của hắn, thế nên lấy lại thì phải có đồ để chuộc.
Phong Linh sau đó lên tiếng:
"Năm nay có dịp tới nơi đây chung vui với mọi người ta rất hạnh phúc, đặc biệt khi mà năm sau ta cũng trở thành bạn học của một vài người trong các vị. Cụ thể năm sau ta và Nhị hoàng tử sẽ theo học tại Tứ Hồn học viện, khi đó rất mong được mọi người giúp đỡ."
Giáng Trần lúc này mới hơi chú ý một chút, hai người này thân phận không tầm thường lai trở thành bạn học của mình, nếu hắn ta không quan tâm thì cũng có chút qua loa. Tiếng vỗ tay lúc này thật sự là rầm trời, nếu mình không làm theo thì cũng có chút kỳ.
"Bộp....bộp"
Thế nhưng hắn ta vừa vỗ thì mọi người lại vừa dừng hết, thế là Giáng Trần lại trở thành tâm điểm, thở dài một hơi hắn lại ngó xuống đống đồ ăn trên bàn. Phong Linh và Phong Lam cũng được xuống chỗ ngồi của mình, trong sự bất ngờ của mọi người nổi danh khắt khe trưởng công chứa Phong Linh lại chủ động lên tiếng:
"Giáng Trần lần này ngươi vô địch hoàn toàn xứng đáng, nếu phụ vương biết Thanh Long đế quốc ra một thiên tài như ngươi chắc hắn sẽ rất vui vẻ. "
Giáng Trần bị nàng chỉ mặt đích danh liền phải trả lời:
"Trưởng công chúa quá lời, ta chỉ là có chút chăm chỉ hơn người khác thôi."
Phong Linh mỉm cười khẽ giọng:
"Trên đường tới đây ta đã xem qua ghi hình của trận chiến, quả thật ngươi xứng danh thiên tài mạnh nhất Thanh Long quốc, nói thật lòng hoàng thúc của ta không sớm thì muộn chắc cũng bị ngươi vượt qua. "
Phong Lan gật đầu vẻ đồng ý:
"Đúng thế, nếu không ra cái gì ngoài ý muốn thì vượt qua cha ta cũng bình thường."
Giáng Trần thấy hai nàng tâng bốc mình thì cảm thấy hơi bất đắc dĩ, các nàng thực chất không hề khen hắn mà đang uy hiếp hắn, nếu nói thẳng ra thì phải như thế này:
"Ngươi ngoan ngoãn nghe lời nếu không ngươi sẽ không sống lâu đến lúc vượt qua kẻ mạnh nhất của Hoàng tộc đâu."
Hắn không thể trực tiếp cương với các nàng nhưng ẩn ý thì vẫn được, muốn xem hắn là thằng ngốc sao, Giáng Trần nhẹ giọng:
"Cám ơn trưởng công chúa và quận chúa đã khen ngợi, ta cảm thấy quận chúa nói rất có lý, bây giờ ta còn yếu nhưng ta sẽ cố gắng học hỏi, cố gắng tu luyện để một ngày nào đó có thể mạnh hơn tất cả. Khi đó ta sẽ không sợ ra chuyện ngoài ý muốn nữa."
Phong Lan khẽ cười nói:
"Cha ta còn không dám nói rằng sẽ không ra chuyện, tu vi còn thấp ngược lại rất tự tin."
Giáng Trần thản nhiên nói:
"Bất cứ thứ gì có thể khiến ta gặp nguy hiểm ta liền hủy diệt nó, tiêu diệt hết nguy hiểm liền không lo ra chuyện ngoài ý muốn nữa. "
Phong Linh nheo mày hỏi:
"Thế ngươi không sợ nói như thế sẽ chọc nhiều người tức giận, khi đó họ sẽ nghĩ đến chuyện diệt trừ ngươi từ sớm sao."
Giáng Trần phì cười nói:
"Ta hiện tại là đệ tử của Họa Thiên Hậu lão sư, đồ tôn của Long Trấn Thiên viện trưởng, nếu có người diệt trừ ta thì sợ họ sống không yên, trừ khi là có người trong học viện muốn đối phó ta, còn thế lực bên ngoài làm gì được ta.
Trưởng công chúa quá lo rồi, ta nghĩ không ai dám mang tất cả những gì mình có ra đánh cược để đổi lấy cái mạng của ta đâu."
Phong Lan thông minh vô cùng liền nghe ra điểm không đúng, nàng hơi khó chịu nói:
"Thế nhưng còn ít thế lực giống như tứ đại gia tộc Cầm Kỳ Thi Họa, nếu họ muốn diệt ngươi đi thì sao."
Giáng Trần nheo mày hơi cao giọng:
"Quận chúa nói chuyện lên suy nghĩ kỹ càng một chút, dù sao ở đây cũng không phải không có ai."
Hắn sau đó quay sang Cầm Vân Vũ, Họa Thanh Vân, Thi Lam Ngọc khẽ giọng:
"Quận chúa chỉ muốn nhắc nhở ta, nàng cũng không có ý khích bác ly gián gì cả, mong ba vị không cho là hoàng gia người ý xấu. Ta là thiên tài thế nên quận chúa và công chúa nổi lòng trắc ẩn mới muốn nhắc nhở ta, không thể nào chỉ để vì ta mà các vị trong lòng mang khó chịu được."
Ba người nghe hắn nói vậy liền trầm tư một chút, nhưng Hoa Thanh Vân rất nhanh hồi đáp:
"Cái này ta hiểu, Giáng Trần công tử không cần phải quá lo lắng."
Giáng Trần thở ra một hơi vẻ nhẹ nhõm rồi nói:
"Không biết công chúa và quận chúa còn gì muốn nhắc nhở ta không, ta một cái chưa ra đời tiểu tử rất sợ, có lẽ biết thêm một chút cũng không thừa."
Phong Linh nhìn ba người kia trầm tư thì trong lòng cảm thấy không ổn, ba nàng nếu quay ra nói cho trưởng bối thì câu nói đùa liền không còn vui chút nào, tứ đại gia tộc sẽ cảm thấy Hoàng gia muốn khích bác ly gián tạo mối quan hệ xấu cho họ.
Ngày xưa Cầm, Kỳ hai cái dòng họ đã khiến cho Tần gia và Thanh Long hoàng tộc đều phải trả giá đắt cho mấy chuyện sai lầm, lần này rất có thể cũng sẽ trở thành một trong những sai lầm nhỏ nhặt kia, nếu không xử lý tích tụ lại sẽ không tốt.
Nàng khẽ giọng cười nói:
"Xin lỗi vì muội muội ta nói sai lời, quả thực cũng vì nhắc nhở Giáng Trần thôi, dù sao hắn lần này cũng đắc tội nhiều người như thế mà không cẩn thận thì rất dễ xảy ra chuyện.
Hắn ta hiện tại còn nhỏ yếu chỗ dựa còn chưa vững chắc nếu có người tính toán làm chuyện xấu thì không hay, nếu hắn ta chuyện thì Thanh Long quốc chúng ta quả thực tổn thất rất lớn."
Giáng Trần khẽ cười nói:
"Cái này thì đúng rồi, thế nhưng ta cảm thấy chỗ dựa của ta cực kỳ vững chắc mới đúng."
Phong Linh cười nhưng trong lòng không cười:
"Không lẽ ngươi tính suốt đời dựa vào Long lão viện trưởng hay sao? Nam nhân không phải nên tự vững vàng đôi chân của mình hay sao?"
Giáng Trần mỉm cười nói:
"Chính công chúa nhắc nhở ta rằng bản thân đắc tội nhiều người, tìm chỗ dựa vững chắc là điều đương nhiên thôi, với lại dựa vào Long lão không có gì xấu hổ cả. Thậm chí ta còn tính sau này nếu học tập tốt sẽ ở luôn trong Tứ Hồn học viện làm giáo viên, khi đó xem ai đụng được đến ta, chỗ dựa vững hơn cả núi."
Quỷ Mị Yên và Ma Thiên Tĩnh cảm giác chức vụ tướng quân của mình càng ngày càng xa vời, không chỉ hai nàng mà hai cô nàng của Hoàng tộc cũng cảm thấy càng nói càng sai. Hắn ta cứ như thế thì còn cái quái gì để nói nữa, với lại bằng vào tư liệu thu thập được về hắn thì chuyện này rất có thể sẽ xảy ra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook