Giang Sơn Tươi Đẹp
-
Chương 11: Thiệp mời từ Đông Việt
Chính giữa cung điện phía Tây vương cung Nam Chiêu là cung Tấn Dương dành cho quân vương vào triều thảo luận chính sự. Trong cung Tấn Dương lúc này đã được trang hoàng tẩy rửa sạch sẽ, như khoác lên một tấm áo mới. Nhóm cung nữ thái giám ở ngoài cửa điện rất cung kính đứng xếp lốp đến tận mấy hàng dài, trong điện là các trọng thần văn võ đương triều được dựa theo quan chức mà phân chia ra hai bên.
Trên bậc thềm ngọc, bên trái bày biện tượng hạc điêu khắc bằng đồng đang giương đôi cánh, bên phải trang trí đèn cung đình hoa văn kiểu dáng rất đẹp mắt, nền tường chính giữa làm bằng gỗ lim màu đỏ được khảm một viên ngọc bích khắc theo hình dạng hoa văn của vương thất Nam Chiêu. An Ninh Hề một thân triều phục màu đen đứng cách vài thước ở phía trước, buộc tóc bằng kim quan, thần sắc nghiêm nghị ngồi quỳ sau chiếc bàn dài vẽ hình Long Phượng, ánh mắt hờ hững quét một vòng quanh điện.
Từ sau khi sống lại tới nay, đây là lần đầu tiên nàng vào triều.
Tĩnh dưỡng mấy tháng, thương thế gần như đã khỏi hẳn, cũng đến lúc nên chân chính tiếp nhận đại sự chính quốc ở Nam Chiêu rồi.
Hôm nay vào triều vốn chỉ định ra mắt làm quen hoàn cảnh một chút, An Ninh Hề nghĩ rằng ắt hẳn cũng chẳng có chuyện gì cần đến lượt nàng xử lý, vì vậy lúc này ngồi đây chủ yếu là muốn chứng tỏ mình cũng có quan tâm đến việc nước một chút, nào ngờ nàng vừa mới nghĩ vậy thì Lang thái phó đã bước ra từ trong hàng ngũ.
"Khởi bẩm quân thượng, thần có bản tấu."
Chức quan của Lang thái phó hiện đứng đầu trong bách quan, là nồng cốt chính trị của Nam Chiêu, còn là thầy của quân chủ, vì thế sau khi An Ninh Hề nghe ông nói vậy lập tức thu hồi lại ý niệm vừa nghĩ, giọng điệu nghiêm nghị đáp lại: "Lang thái phó mời nói."
Lang thái phó chắp tay với nàng, từ trong tay áo rút ra một tấm thiệp mời rồi trình lên, tiểu thái giám phụ trách đứng hầu khi thượng triều ở bên cạnh An Ninh Hề vội vàng tiến lên nhận lấy, sau đó quay lại bậc thềm ngọc đặt nó lên bàn dài.
An Ninh Hề lạnh nhạt nhìn thoáng qua tấm thiệp mời, biểu tình vốn hờ hững như sóng yên biển lặng bỗng chốc thẫn thờ trầm tư.
Trên tấm thiệp in rất rõ hoa văn của vương thất Đông Việt.
"Đây là cái gì?" Giọng nói của An Ninh Hề bất giác lạnh đi vài phần, khiến Lang thái phó cũng toát mồ hôi lạnh.
"Khởi bẩm quân thượng, đây là thiệp mời của Đông Việt vương sai người mang khẩn cấp từ tám trăm dặm đưa tới, nói là phải chính tay giao cho quân thượng, sau khi thần nhận được ngay lập tức trình lên, kính xin quân thượng xem qua."
An Ninh Hề nhíu mày nhìn chằm chằm tấm thiệp, hồi lâu sau giống như đắn đo mãi cuối cùng mới hạ quyết tâm vươn tay cầm lên mở ra đọc.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, bàn tay cầm tấm thiệp của An Ninh Hề không kiềm được bắt đầu run run.
Sở Nghiệp Kỳ và Quách Tuệ Nguyệt... Đã có hài tử?
Dù ngày thường An Ninh Hề có bình tĩnh lạnh lùng đến đâu, lúc này cũng khó mà đè nén được nỗi uất hận trong lòng, lồng ngực đập phập phồng dồn dập. Nhắm mắt lại, trong đầu nàng bỗng vang lên giọng nói của một cô gái: "Chúng ta vẫn nên quay về thế giới của chúng ta đi, vị cao nhân kia từng nói, linh hồn của chúng ta không thuộc về thế giới này, cuộc sống vốn đã không ổn định, nương nhờ trong cái thể xác này e rằng tương lai ngay cả một đứa con cũng chẳng có, có khi còn mất mạng lúc nào không hay..."
Giọng nói bỗng dưng dừng lại, An Ninh Hề bật mở hai mắt, không cầm lòng được cười lạnh.
Chẳng phải ngươi nói linh hồn người hiện đại sẽ không tồn tại được ở cái thế giới này sao? Chẳng phải cô nói sống nhờ thân xác của Quách Tuệ Nguyệt thì ngay cả một đứa con cũng không bao giờ có được hay sao? Và cũng chẳng phải cô từng nói sống nơi này có khi còn mất mạng lúc nào không hay ư? Vậy tại sao bây giờ cô không chỉ sống rất tốt, rất hạnh phúc, mà còn có con với người nọ?
Hóa ra tất cả chẳng qua chỉ là do cô thêu dệt bịa đặt ra để hãm hại ta mà thôi.
An Ninh Hề nghĩ vậy, tay không tự chủ được gồng lên căng cứng, tấm thiệp mời nhất thời bị vo lại thành một cục.
Lang thái phó thấy vậy nhất thời kinh ngạc không thôi, giương mắt nhìn An Ninh Hề, thấy sắc mặt lạnh lùng vô cảm dọa người của nàng, bấm bụng do dự hỏi: "Quân thượng, trong thiệp mời ấy... nói đến chuyện gì?"
An Ninh Hề giật mình phục hồi lại tinh thần, bàn tay từ từ thả lỏng, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn, "Không có gì, chỉ là vương hậu Đông Việt Quách thị hạ sinh Lân nhi, còn mấy ngày nữa là đầy tháng nên Đông Việt vương muốn mời quân chủ các nước đến dự tiệc ăn mừng thôi."
Lang thái phó nghe vậy, thần sắc lập tức nghi ngờ hỏi, "Chuyện này... Đông Việt vừa xảy ra chiến sự với Trung Chu, giờ lại mời hết quân chủ các nước đến bản quốc, có phải hay không có điều gì không ổn? Huống chi chỉ trong thời gian ngắn ngủi có mấy ngày, từ Kim Lăng mà đi đến Khai Phong, sợ là không kịp."
An Ninh Hề tùy tiện để tấm thiệp sang một bên trên bàn dài, thản nhiên nói: "Đông Việt vương nói lần này chỉ muốn khôi phục lại quan hệ hữu hảo với các nước, hơn nữa, vì để tiện cho quân chủ các nước có thời gian chuẩn bị nên hắn đã dời ngày ăn mừng lại một tháng."
Lang thái phó nghe vậy mới chợt hiểu ra, gật đầu nói: "Thì ra là thế, nói vậy, nếu không đi ngược lại sẽ khiến cho Nam Chiêu ta mang tiếng là không rộng lượng bằng người ta."
An Ninh Hề nghe nói thế liền nhếch môi cười nhẹ, tâm trạng dường như rất sảng khoái, "Lang thái phó nói rất đúng, Nam Chiêu ta sao có thể bị người khác dèm pha hạ thấp được, lần mời này tất nhiên là phải đi rồi."
Lang thái phó ngẫm nghĩ lại, nhìn lướt qua những đại thần còn lại trong điện, sau đó quay người nhìn An Ninh Hề, "Nhưng mà, nên phái người nào đi cùng quân thượng đến đó đây?"
An Ninh Hề thoáng trầm ngâm, ánh mắt cũng quét qua một lần những người có mặt trong đại điện, sau đó dừng lại ngay vị trí Hoắc Tiêu đứng, nhưng sau đó dời mắt đi chỗ khác, "Vẫn nên để bổn cung đích thân đi một chuyến, có Vũ thái phó đi theo bảo vệ sẽ không có việc gì."
Lang thái phó nghe xong há miệng tính ngăn cản, An Ninh Hề nhìn ra ý đồ của ông, giơ nhẹ một tay lên ngắt lời ông, "Không cần nhiều lời, lòng bổn cung đã quyết."
Lang thái phó liếc mắt nhìn Hoắc Tiêu đứng cùng hàng với mình, hai người lo âu đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai đều thu về ánh mắt, cũng không nhiều lời nữa.
An Ninh Hề đã không còn là Nữ Hầu của ngày xưa nữa, bấy giờ còn kiên quyết như vậy nên không ai dám bước ra khuyên can.
Thấy mọi người không còn bẩm tấu chuyện gì nữa An Ninh Hề khoát tay áo, mệt mỏi nói: "Mọi người không còn chuyện gì nữa thì bãi triều đi." Nói xong cũng không đợi mọi người hành lễ thối lui, nàng đã dẫn đầu đứng dậy lui về phía trong.
Đi ra từ cửa hông, An Ninh Hề đi thẳng về hướng nội cung. Nhưng nàng không về cung Trữ Minh, mà đánh vòng qua phương hướng của điện Trọng Hoa. Nhóm cung nhân đi theo ở phía sau nàng thấy vậy cũng đoán rằng nàng đang muốn đi gặp Tri Ngọc công tử, vội vàng biết điều lui ra không đi theo nữa, chỉ có Vũ Chi Duệ luôn giữ khoảng cách đi theo sau bảo vệ.
Đây là lần đầu tiên An Ninh Hề đến điện Trọng Hoa. Lúc này đã qua mấy tháng sau khi nàng tỉnh lại, từ ngày đầu Xuân bây giờ đã chuyển sang cuối mùa Hạ. Vừa mới hạ triều nên vẫn chưa đến buổi trưa, khí trời nắng ráo sáng sủa nhưng cũng có chút oi bức nên khiến trong người thấy không thoải mái. Vì vậy, vừa tiến vào cửa chính vườn ngự uyển thì An Ninh Hề chợt nhìn thấy rừng trúc bạt ngàn xanh thắm trước điện, tâm tình vốn đang ngột ngạt không vui lập tức có chuyển biến tốt.
Nàng vừa đi vào điện Trọng Hoa vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện nơi này hoàn toàn không có cung nhân hầu hạ, thầm nghĩ trong lòng: Xem ra Tri Ngọc cũng yêu thích yên tĩnh giống mình.
Bước hẳn vào trong điện, mùi thuốc xông vào mũi khiến An Ninh Hề dừng bước. Giương mắt nhìn thì thấy Tri Ngọc đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn, trong tay cầm một bát nước từ tốn uống.
Quả nhiên là thuốc thật.
An Ninh Hề thấy vậy vốn định hỏi thăm hắn bị bệnh gì, nhưng thấy dáng vẻ yếu ớt xanh xao của hắn dường như đã mắc bệnh khá lâu rồi, chắc hẳn Nữ Hầu trước kia cũng biết chuyện này, sợ bại lộ bí mật nên nàng không dám mở lời hỏi.
Tri Ngọc nghe tiếng động nơi cửa liền quay đầu lại, thấy An Ninh Hề đứng cạnh cửa thoáng ngạc nhiên nhưng ngay sau đó khẽ mỉm cười nói, "Sao hôm nay quân thượng lại rảnh rỗi đến điện Trọng Hoa vậy?" Hắn cầm chiếc khăn lụa để trên bàn lên lau chút thuốc còn dính lại nơi khóe miệng, sau đó đứng dậy vươn tay ra mời An Ninh Hề, ý bảo nàng ngồi vào chỗ bên cạnh bàn.
An Ninh Hề từ từ đi tới mép bàn ngồi xuống, liếc nhìn sang hắn, tầm mắt dừng lại trên gương mặt tái nhợt của hắn vài giây, không nhẹ không nặng hỏi một câu: "Ngươi có muốn theo bổn cung đến Đông Việt không?"
Tri Ngọc sửng sốt hỏi, "Quân thượng muốn đi Đông Việt?"
An Ninh Hề gật đầu, cảm xúc vô cùng phẫn uất và không cam lòng ban đầu khi nhìn thấy tấm thiệp kia dường như đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại sự bình tĩnh thờ ơ, "Phu phụ Đông Việt vương đãi tiệc mừng hạ sinh Lân nhi, muốn mời hết quân chủ các nước đến chia vui con hắn tròn tháng, bổn cung cũng được nằm trong danh sách mời, muốn hỏi ngươi xem có đồng ý đi theo bổn cung hay không?"
Lúc nghe đến "Quân chủ các nước" thì hàng mi Tri Ngọc hơi run lên, trong đôi mắt đen nhánh như có sóng ngầm tuôn trào, sau đó từ từ khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có. Chậm rãi ngồi xuống cạnh bàn, Tri Ngọc không nhịn được hỏi: "Vì sao quân thượng lại muốn dẫn ta cùng đi?"
An Ninh Hề cười cười, "Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Tất nhiên là vì bổn cung đã hứa với Tần Hạo."
Thật ra vừa rồi ở trong cung Tấn Dương, An Ninh Hề đã quyết định muốn dẫn Tri Ngọc cùng đi, nhưng thân phận Tri Ngọc dù sao cũng chỉ là nam sủng, nàng không thể nào nói thẳng với Lang thái phó, không thể làm gì khác hơn đành nói chỉ mang theo Vũ thái phó đi cùng.
Mà sở dĩ muốn dẫn Tri Ngọc đi theo là bởi vì An Ninh Hề đã chính miệng hứa với Tần Hạo. Nàng hứa với Tần Hạo sẽ đảm bảo an toàn cho Tri Ngọc, lỡ như trong khoảng thời gian này nàng xuất cung Tri Ngọc có mệnh hệ gì, vậy thì nàng sẽ không đảm trách được. Tuy An Ninh Hề tự thấy mình chẳng có ưu điểm gì, nhưng ít nhất nàng đã nói thì sẽ giữ lời, hơn nữa còn sẽ làm cho đến cùng.
Dù rằng điều đó đã từng hại nàng hết sức thê thảm.
Tóm lại, An Ninh Hề đã quyết định dẫn theo Tri Ngọc đi cùng. Đây là cách để bảo vệ trực tiếp và hữu hiệu nhất, nếu lỡ không may lúc đó thực sự xảy ra chuyện gì, Tần Hạo cũng không có lý do để trách móc nàng thất tín.
Tri Ngọc nghe xong lời này của An Ninh Hề mới chợt hiểu ra, tuy rằng không muốn đụng mặt với các quân chủ kia, nhưng nghĩ tới ánh mắt lo lắng lúc sắp đi của Tần Hạo, nên đành đồng ý, "Nếu đã vậy, Tri Ngọc cũng xin nghe theo quân thượng an bài."
An Ninh Hề thấy hắn đồng ý thì chỉ gật đầu một cái rồi không nói chuyện nữa.
Tri Ngọc suy nghĩ một lúc lại hỏi: "Quân thượng ngoài dẫn theo ta ra, còn dẫn thêm ai khác nữa không?"
Sắc mặt An Ninh Hề không chút gợn sóng, giọng nói cũng hết sức bình thản, "Chỉ dẫn theo mỗi Vũ Chi Duệ thôi."
Tri Ngọc giật mình sợ hãi, chỉ mang theo một người? Làm vậy có phải đã hơi mạo hiểm chăng?
Tri Ngọc Chậm rãi giơ tay nhấc ấm trà trên bàn bắt đầu rót trà cho An Ninh Hề, trong lòng đang thầm suy nghĩ xem trong số thần tử ở Nam Chiêu ai là người thích hợp đi cùng nhất. Chung trà được đưa đến trước mặt An Ninh Hề thì khóe môi đồng thời mỉm cười, "Sao quân thượng không dẫn theo Lang thượng thư lệnh cùng đi? Hắn từng được xưng là tài tử bậc nhất Nam Chiêu, tài hùng biện chắc hẳn sẽ không tồi."
An Ninh Hề hơi sửng sốt, Lang thượng thư lệnh kia là ai? Chẳng lẽ có quan hệ với Lang thái phó? Nhưng thấy vẻ mặt của Tri Ngọc dường như có quen biết với người được xưng Lang thượng thư lệnh kia nên không tiện hỏi thăm, chỉ lắc đầu nói: "Hay là thôi đi, lần này đi chẳng qua chỉ dự một bữa tiện nhỏ, vốn chẳng phải kịch chiến giương nanh múa vuốt gì đến mức cần tới người có tài ăn nói đi cùng."
Tri Ngọc nghe vậy thấy có chút không ổn, nhưng nghĩ lại, Nữ Hầu giờ đã không còn như xưa, nói không chừng nếu gặp phải sự tình đột ngột phát sinh nào cũng có thể tự mình ứng phó, Lang thượng thư lệnh đi theo có lẽ cũng không cần dùng đến.
Nghĩ vậy Tri Ngọc liền cười nói với An Ninh Hề: "Vậy cũng tốt, khi nào quân thượng khởi hành cứ gọi ta một tiếng là được, Tri Ngọc sẽ lập tức đến ngay."
An Ninh Hề đứng dậy, gật đầu với hắn, "Vậy ngươi hãy chờ tin của bổn cung." Nói xong không nấn ná thêm nữa dứt khoát rời khỏi điện Trọng Hoa.
Sau khi rời khỏi điện đi được một lúc, An Ninh Hề thấy Vũ Chi Duệ đang đứng canh giữ bên ngoài cửa lớn vườn ngự uyển của điện Trọng Hoa, "Vũ thái phó ở đây đúng lúc bổn cung đang có chuyện muốn hỏi ngươi."
Từ lúc An Ninh Hề tiến vào điện Trọng Hoa thì Vũ Chi Duệ canh giữ suốt ở bên ngoài, chủ yếu là sợ quấy rầy Nữ Hầu đang chàng chàng thiếp thiếp với sủng nam của mình. Lúc này nghe được An Ninh Hề hỏi, hắn đi nhanh lên phía trước, "Quân thượng mời nói."
An Ninh Hề vừa bước chầm chậm về phương hướng cung Trữ Minh vừa nói: "Lang thượng thư lệnh... Là người thế nào?" Nàng vốn muốn hỏi thân phận của Lang thượng thư lệnh, nhưng sợ dẫn tới hoài nghi, đành phải đổi thành hỏi nhân phẩm.
"Lang thượng thư lệnh? Nhân cách của ngài ở Nam Chiêu không ai mà không biết và luôn hết lời khen ngợi, tuy Lang thượng thư lệnh là con trai độc nhất của Lang thái phó, tư chất từ nhỏ đã thông minh sáng dạ, học thức hơn người, nhưng không hề lấy đó làm kiêu ngạo, trái lại rất luôn khiêm tốn, nếu không phải vậy thì năm đó trước khi tiên vương lâm chung đã không hạ chỉ gả trưởng công chúa điện cho ngài."
An Ninh Hề nghe thế mới rõ đầu đuôi, thì ra Lang thượng thư lệnh kia chính là tỷ phu của nàng, tại nàng không mấy quan tâm đến thành viên trong gia đình hiện tại này của mình, nên đến tận giờ không biết chút gì về họ.
Nhưng giờ không phải lúc để quan tâm đến những điều này, An Ninh Hề khẽ gật đầu, bày tỏ mình đã biết, chân vẫn đều bước vừa đi vừa nói với Vũ Chi Duệ: "Chuẩn bị đi, ba ngày sau chúng ta sẽ lên đường đi Đông Việt."
Trên bậc thềm ngọc, bên trái bày biện tượng hạc điêu khắc bằng đồng đang giương đôi cánh, bên phải trang trí đèn cung đình hoa văn kiểu dáng rất đẹp mắt, nền tường chính giữa làm bằng gỗ lim màu đỏ được khảm một viên ngọc bích khắc theo hình dạng hoa văn của vương thất Nam Chiêu. An Ninh Hề một thân triều phục màu đen đứng cách vài thước ở phía trước, buộc tóc bằng kim quan, thần sắc nghiêm nghị ngồi quỳ sau chiếc bàn dài vẽ hình Long Phượng, ánh mắt hờ hững quét một vòng quanh điện.
Từ sau khi sống lại tới nay, đây là lần đầu tiên nàng vào triều.
Tĩnh dưỡng mấy tháng, thương thế gần như đã khỏi hẳn, cũng đến lúc nên chân chính tiếp nhận đại sự chính quốc ở Nam Chiêu rồi.
Hôm nay vào triều vốn chỉ định ra mắt làm quen hoàn cảnh một chút, An Ninh Hề nghĩ rằng ắt hẳn cũng chẳng có chuyện gì cần đến lượt nàng xử lý, vì vậy lúc này ngồi đây chủ yếu là muốn chứng tỏ mình cũng có quan tâm đến việc nước một chút, nào ngờ nàng vừa mới nghĩ vậy thì Lang thái phó đã bước ra từ trong hàng ngũ.
"Khởi bẩm quân thượng, thần có bản tấu."
Chức quan của Lang thái phó hiện đứng đầu trong bách quan, là nồng cốt chính trị của Nam Chiêu, còn là thầy của quân chủ, vì thế sau khi An Ninh Hề nghe ông nói vậy lập tức thu hồi lại ý niệm vừa nghĩ, giọng điệu nghiêm nghị đáp lại: "Lang thái phó mời nói."
Lang thái phó chắp tay với nàng, từ trong tay áo rút ra một tấm thiệp mời rồi trình lên, tiểu thái giám phụ trách đứng hầu khi thượng triều ở bên cạnh An Ninh Hề vội vàng tiến lên nhận lấy, sau đó quay lại bậc thềm ngọc đặt nó lên bàn dài.
An Ninh Hề lạnh nhạt nhìn thoáng qua tấm thiệp mời, biểu tình vốn hờ hững như sóng yên biển lặng bỗng chốc thẫn thờ trầm tư.
Trên tấm thiệp in rất rõ hoa văn của vương thất Đông Việt.
"Đây là cái gì?" Giọng nói của An Ninh Hề bất giác lạnh đi vài phần, khiến Lang thái phó cũng toát mồ hôi lạnh.
"Khởi bẩm quân thượng, đây là thiệp mời của Đông Việt vương sai người mang khẩn cấp từ tám trăm dặm đưa tới, nói là phải chính tay giao cho quân thượng, sau khi thần nhận được ngay lập tức trình lên, kính xin quân thượng xem qua."
An Ninh Hề nhíu mày nhìn chằm chằm tấm thiệp, hồi lâu sau giống như đắn đo mãi cuối cùng mới hạ quyết tâm vươn tay cầm lên mở ra đọc.
Nhưng chỉ trong nháy mắt, bàn tay cầm tấm thiệp của An Ninh Hề không kiềm được bắt đầu run run.
Sở Nghiệp Kỳ và Quách Tuệ Nguyệt... Đã có hài tử?
Dù ngày thường An Ninh Hề có bình tĩnh lạnh lùng đến đâu, lúc này cũng khó mà đè nén được nỗi uất hận trong lòng, lồng ngực đập phập phồng dồn dập. Nhắm mắt lại, trong đầu nàng bỗng vang lên giọng nói của một cô gái: "Chúng ta vẫn nên quay về thế giới của chúng ta đi, vị cao nhân kia từng nói, linh hồn của chúng ta không thuộc về thế giới này, cuộc sống vốn đã không ổn định, nương nhờ trong cái thể xác này e rằng tương lai ngay cả một đứa con cũng chẳng có, có khi còn mất mạng lúc nào không hay..."
Giọng nói bỗng dưng dừng lại, An Ninh Hề bật mở hai mắt, không cầm lòng được cười lạnh.
Chẳng phải ngươi nói linh hồn người hiện đại sẽ không tồn tại được ở cái thế giới này sao? Chẳng phải cô nói sống nhờ thân xác của Quách Tuệ Nguyệt thì ngay cả một đứa con cũng không bao giờ có được hay sao? Và cũng chẳng phải cô từng nói sống nơi này có khi còn mất mạng lúc nào không hay ư? Vậy tại sao bây giờ cô không chỉ sống rất tốt, rất hạnh phúc, mà còn có con với người nọ?
Hóa ra tất cả chẳng qua chỉ là do cô thêu dệt bịa đặt ra để hãm hại ta mà thôi.
An Ninh Hề nghĩ vậy, tay không tự chủ được gồng lên căng cứng, tấm thiệp mời nhất thời bị vo lại thành một cục.
Lang thái phó thấy vậy nhất thời kinh ngạc không thôi, giương mắt nhìn An Ninh Hề, thấy sắc mặt lạnh lùng vô cảm dọa người của nàng, bấm bụng do dự hỏi: "Quân thượng, trong thiệp mời ấy... nói đến chuyện gì?"
An Ninh Hề giật mình phục hồi lại tinh thần, bàn tay từ từ thả lỏng, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn, "Không có gì, chỉ là vương hậu Đông Việt Quách thị hạ sinh Lân nhi, còn mấy ngày nữa là đầy tháng nên Đông Việt vương muốn mời quân chủ các nước đến dự tiệc ăn mừng thôi."
Lang thái phó nghe vậy, thần sắc lập tức nghi ngờ hỏi, "Chuyện này... Đông Việt vừa xảy ra chiến sự với Trung Chu, giờ lại mời hết quân chủ các nước đến bản quốc, có phải hay không có điều gì không ổn? Huống chi chỉ trong thời gian ngắn ngủi có mấy ngày, từ Kim Lăng mà đi đến Khai Phong, sợ là không kịp."
An Ninh Hề tùy tiện để tấm thiệp sang một bên trên bàn dài, thản nhiên nói: "Đông Việt vương nói lần này chỉ muốn khôi phục lại quan hệ hữu hảo với các nước, hơn nữa, vì để tiện cho quân chủ các nước có thời gian chuẩn bị nên hắn đã dời ngày ăn mừng lại một tháng."
Lang thái phó nghe vậy mới chợt hiểu ra, gật đầu nói: "Thì ra là thế, nói vậy, nếu không đi ngược lại sẽ khiến cho Nam Chiêu ta mang tiếng là không rộng lượng bằng người ta."
An Ninh Hề nghe nói thế liền nhếch môi cười nhẹ, tâm trạng dường như rất sảng khoái, "Lang thái phó nói rất đúng, Nam Chiêu ta sao có thể bị người khác dèm pha hạ thấp được, lần mời này tất nhiên là phải đi rồi."
Lang thái phó ngẫm nghĩ lại, nhìn lướt qua những đại thần còn lại trong điện, sau đó quay người nhìn An Ninh Hề, "Nhưng mà, nên phái người nào đi cùng quân thượng đến đó đây?"
An Ninh Hề thoáng trầm ngâm, ánh mắt cũng quét qua một lần những người có mặt trong đại điện, sau đó dừng lại ngay vị trí Hoắc Tiêu đứng, nhưng sau đó dời mắt đi chỗ khác, "Vẫn nên để bổn cung đích thân đi một chuyến, có Vũ thái phó đi theo bảo vệ sẽ không có việc gì."
Lang thái phó nghe xong há miệng tính ngăn cản, An Ninh Hề nhìn ra ý đồ của ông, giơ nhẹ một tay lên ngắt lời ông, "Không cần nhiều lời, lòng bổn cung đã quyết."
Lang thái phó liếc mắt nhìn Hoắc Tiêu đứng cùng hàng với mình, hai người lo âu đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai đều thu về ánh mắt, cũng không nhiều lời nữa.
An Ninh Hề đã không còn là Nữ Hầu của ngày xưa nữa, bấy giờ còn kiên quyết như vậy nên không ai dám bước ra khuyên can.
Thấy mọi người không còn bẩm tấu chuyện gì nữa An Ninh Hề khoát tay áo, mệt mỏi nói: "Mọi người không còn chuyện gì nữa thì bãi triều đi." Nói xong cũng không đợi mọi người hành lễ thối lui, nàng đã dẫn đầu đứng dậy lui về phía trong.
Đi ra từ cửa hông, An Ninh Hề đi thẳng về hướng nội cung. Nhưng nàng không về cung Trữ Minh, mà đánh vòng qua phương hướng của điện Trọng Hoa. Nhóm cung nhân đi theo ở phía sau nàng thấy vậy cũng đoán rằng nàng đang muốn đi gặp Tri Ngọc công tử, vội vàng biết điều lui ra không đi theo nữa, chỉ có Vũ Chi Duệ luôn giữ khoảng cách đi theo sau bảo vệ.
Đây là lần đầu tiên An Ninh Hề đến điện Trọng Hoa. Lúc này đã qua mấy tháng sau khi nàng tỉnh lại, từ ngày đầu Xuân bây giờ đã chuyển sang cuối mùa Hạ. Vừa mới hạ triều nên vẫn chưa đến buổi trưa, khí trời nắng ráo sáng sủa nhưng cũng có chút oi bức nên khiến trong người thấy không thoải mái. Vì vậy, vừa tiến vào cửa chính vườn ngự uyển thì An Ninh Hề chợt nhìn thấy rừng trúc bạt ngàn xanh thắm trước điện, tâm tình vốn đang ngột ngạt không vui lập tức có chuyển biến tốt.
Nàng vừa đi vào điện Trọng Hoa vừa quan sát hoàn cảnh chung quanh, phát hiện nơi này hoàn toàn không có cung nhân hầu hạ, thầm nghĩ trong lòng: Xem ra Tri Ngọc cũng yêu thích yên tĩnh giống mình.
Bước hẳn vào trong điện, mùi thuốc xông vào mũi khiến An Ninh Hề dừng bước. Giương mắt nhìn thì thấy Tri Ngọc đang ngồi ngay ngắn ở trước bàn, trong tay cầm một bát nước từ tốn uống.
Quả nhiên là thuốc thật.
An Ninh Hề thấy vậy vốn định hỏi thăm hắn bị bệnh gì, nhưng thấy dáng vẻ yếu ớt xanh xao của hắn dường như đã mắc bệnh khá lâu rồi, chắc hẳn Nữ Hầu trước kia cũng biết chuyện này, sợ bại lộ bí mật nên nàng không dám mở lời hỏi.
Tri Ngọc nghe tiếng động nơi cửa liền quay đầu lại, thấy An Ninh Hề đứng cạnh cửa thoáng ngạc nhiên nhưng ngay sau đó khẽ mỉm cười nói, "Sao hôm nay quân thượng lại rảnh rỗi đến điện Trọng Hoa vậy?" Hắn cầm chiếc khăn lụa để trên bàn lên lau chút thuốc còn dính lại nơi khóe miệng, sau đó đứng dậy vươn tay ra mời An Ninh Hề, ý bảo nàng ngồi vào chỗ bên cạnh bàn.
An Ninh Hề từ từ đi tới mép bàn ngồi xuống, liếc nhìn sang hắn, tầm mắt dừng lại trên gương mặt tái nhợt của hắn vài giây, không nhẹ không nặng hỏi một câu: "Ngươi có muốn theo bổn cung đến Đông Việt không?"
Tri Ngọc sửng sốt hỏi, "Quân thượng muốn đi Đông Việt?"
An Ninh Hề gật đầu, cảm xúc vô cùng phẫn uất và không cam lòng ban đầu khi nhìn thấy tấm thiệp kia dường như đã hoàn toàn biến mất sạch sẽ, chỉ còn lại sự bình tĩnh thờ ơ, "Phu phụ Đông Việt vương đãi tiệc mừng hạ sinh Lân nhi, muốn mời hết quân chủ các nước đến chia vui con hắn tròn tháng, bổn cung cũng được nằm trong danh sách mời, muốn hỏi ngươi xem có đồng ý đi theo bổn cung hay không?"
Lúc nghe đến "Quân chủ các nước" thì hàng mi Tri Ngọc hơi run lên, trong đôi mắt đen nhánh như có sóng ngầm tuôn trào, sau đó từ từ khôi phục lại sự yên tĩnh vốn có. Chậm rãi ngồi xuống cạnh bàn, Tri Ngọc không nhịn được hỏi: "Vì sao quân thượng lại muốn dẫn ta cùng đi?"
An Ninh Hề cười cười, "Chuyện này còn cần phải hỏi sao? Tất nhiên là vì bổn cung đã hứa với Tần Hạo."
Thật ra vừa rồi ở trong cung Tấn Dương, An Ninh Hề đã quyết định muốn dẫn Tri Ngọc cùng đi, nhưng thân phận Tri Ngọc dù sao cũng chỉ là nam sủng, nàng không thể nào nói thẳng với Lang thái phó, không thể làm gì khác hơn đành nói chỉ mang theo Vũ thái phó đi cùng.
Mà sở dĩ muốn dẫn Tri Ngọc đi theo là bởi vì An Ninh Hề đã chính miệng hứa với Tần Hạo. Nàng hứa với Tần Hạo sẽ đảm bảo an toàn cho Tri Ngọc, lỡ như trong khoảng thời gian này nàng xuất cung Tri Ngọc có mệnh hệ gì, vậy thì nàng sẽ không đảm trách được. Tuy An Ninh Hề tự thấy mình chẳng có ưu điểm gì, nhưng ít nhất nàng đã nói thì sẽ giữ lời, hơn nữa còn sẽ làm cho đến cùng.
Dù rằng điều đó đã từng hại nàng hết sức thê thảm.
Tóm lại, An Ninh Hề đã quyết định dẫn theo Tri Ngọc đi cùng. Đây là cách để bảo vệ trực tiếp và hữu hiệu nhất, nếu lỡ không may lúc đó thực sự xảy ra chuyện gì, Tần Hạo cũng không có lý do để trách móc nàng thất tín.
Tri Ngọc nghe xong lời này của An Ninh Hề mới chợt hiểu ra, tuy rằng không muốn đụng mặt với các quân chủ kia, nhưng nghĩ tới ánh mắt lo lắng lúc sắp đi của Tần Hạo, nên đành đồng ý, "Nếu đã vậy, Tri Ngọc cũng xin nghe theo quân thượng an bài."
An Ninh Hề thấy hắn đồng ý thì chỉ gật đầu một cái rồi không nói chuyện nữa.
Tri Ngọc suy nghĩ một lúc lại hỏi: "Quân thượng ngoài dẫn theo ta ra, còn dẫn thêm ai khác nữa không?"
Sắc mặt An Ninh Hề không chút gợn sóng, giọng nói cũng hết sức bình thản, "Chỉ dẫn theo mỗi Vũ Chi Duệ thôi."
Tri Ngọc giật mình sợ hãi, chỉ mang theo một người? Làm vậy có phải đã hơi mạo hiểm chăng?
Tri Ngọc Chậm rãi giơ tay nhấc ấm trà trên bàn bắt đầu rót trà cho An Ninh Hề, trong lòng đang thầm suy nghĩ xem trong số thần tử ở Nam Chiêu ai là người thích hợp đi cùng nhất. Chung trà được đưa đến trước mặt An Ninh Hề thì khóe môi đồng thời mỉm cười, "Sao quân thượng không dẫn theo Lang thượng thư lệnh cùng đi? Hắn từng được xưng là tài tử bậc nhất Nam Chiêu, tài hùng biện chắc hẳn sẽ không tồi."
An Ninh Hề hơi sửng sốt, Lang thượng thư lệnh kia là ai? Chẳng lẽ có quan hệ với Lang thái phó? Nhưng thấy vẻ mặt của Tri Ngọc dường như có quen biết với người được xưng Lang thượng thư lệnh kia nên không tiện hỏi thăm, chỉ lắc đầu nói: "Hay là thôi đi, lần này đi chẳng qua chỉ dự một bữa tiện nhỏ, vốn chẳng phải kịch chiến giương nanh múa vuốt gì đến mức cần tới người có tài ăn nói đi cùng."
Tri Ngọc nghe vậy thấy có chút không ổn, nhưng nghĩ lại, Nữ Hầu giờ đã không còn như xưa, nói không chừng nếu gặp phải sự tình đột ngột phát sinh nào cũng có thể tự mình ứng phó, Lang thượng thư lệnh đi theo có lẽ cũng không cần dùng đến.
Nghĩ vậy Tri Ngọc liền cười nói với An Ninh Hề: "Vậy cũng tốt, khi nào quân thượng khởi hành cứ gọi ta một tiếng là được, Tri Ngọc sẽ lập tức đến ngay."
An Ninh Hề đứng dậy, gật đầu với hắn, "Vậy ngươi hãy chờ tin của bổn cung." Nói xong không nấn ná thêm nữa dứt khoát rời khỏi điện Trọng Hoa.
Sau khi rời khỏi điện đi được một lúc, An Ninh Hề thấy Vũ Chi Duệ đang đứng canh giữ bên ngoài cửa lớn vườn ngự uyển của điện Trọng Hoa, "Vũ thái phó ở đây đúng lúc bổn cung đang có chuyện muốn hỏi ngươi."
Từ lúc An Ninh Hề tiến vào điện Trọng Hoa thì Vũ Chi Duệ canh giữ suốt ở bên ngoài, chủ yếu là sợ quấy rầy Nữ Hầu đang chàng chàng thiếp thiếp với sủng nam của mình. Lúc này nghe được An Ninh Hề hỏi, hắn đi nhanh lên phía trước, "Quân thượng mời nói."
An Ninh Hề vừa bước chầm chậm về phương hướng cung Trữ Minh vừa nói: "Lang thượng thư lệnh... Là người thế nào?" Nàng vốn muốn hỏi thân phận của Lang thượng thư lệnh, nhưng sợ dẫn tới hoài nghi, đành phải đổi thành hỏi nhân phẩm.
"Lang thượng thư lệnh? Nhân cách của ngài ở Nam Chiêu không ai mà không biết và luôn hết lời khen ngợi, tuy Lang thượng thư lệnh là con trai độc nhất của Lang thái phó, tư chất từ nhỏ đã thông minh sáng dạ, học thức hơn người, nhưng không hề lấy đó làm kiêu ngạo, trái lại rất luôn khiêm tốn, nếu không phải vậy thì năm đó trước khi tiên vương lâm chung đã không hạ chỉ gả trưởng công chúa điện cho ngài."
An Ninh Hề nghe thế mới rõ đầu đuôi, thì ra Lang thượng thư lệnh kia chính là tỷ phu của nàng, tại nàng không mấy quan tâm đến thành viên trong gia đình hiện tại này của mình, nên đến tận giờ không biết chút gì về họ.
Nhưng giờ không phải lúc để quan tâm đến những điều này, An Ninh Hề khẽ gật đầu, bày tỏ mình đã biết, chân vẫn đều bước vừa đi vừa nói với Vũ Chi Duệ: "Chuẩn bị đi, ba ngày sau chúng ta sẽ lên đường đi Đông Việt."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook