Giang Sơn Tống Đế
-
Quyển 1 - Chương 25: Tiêu Sơn là cầm thú
Thời điểm Tiêu Sơn trở lại Vương phủ, thật bất ngờ vì đèn trong phòng Triệu Viện vẫn sáng, lúc hắn trở lại gặp người điểm canh, cho nên đối với việc Triệu Viện canh ba vẫn chưa ngủ thì có chút tò mò, muốn vào xem thử đối phương rốt cuộc đang làm gì, nhưng nghĩ lại, cổ nhân đều trưởng thành sớm, vẫn là buổi tối không nên đi quấy rầy đối phương, liền trở về phòng mình.
Hắn vừa bước vào phòng, liền quan sát thấy gian phòng của mình đã bị người ta lục soát qua, ví dụ như dưới cánh cửa tủ quần áo có một ít gỗ vụn, cái chăn đặt đầu giường hắn đã khéo léo chừa lại một nếp gấp đã bị người vuốt phẳng, những chi tiết nhỏ như thế này có rất nhiều.
Tiêu Sơn đi đến trước bàn đọc sách của mình, phát hiện một chồng bản thảo của mình, cũng bị người đụng qua, còn bị người lật từng cái ra xem. Bởi vì giọt mực vô tình rớt trên bản thảo bỏ đi, vốn là hình tròn nhưng hiện tại đã biến thành hình bầu dục.
Tiêu Sơn nhớ lại thái độ trước sau bất đồng của Triệu Viện đối với mình, đã đoán được sơ sơ tình huống, hắn cảm thấy có chút chán nản, nhưng lại lập tức biến mất —— Nếu như Triệu Viện chỉ dựa vào mấy câu của mình đã tin tưởng mình, như vậy cũng thể hiện người này quá không cẩn thận cùng sơ suất.
Tiêu Sơn đem đồ đạc của mình cất kỹ một lần nữa, sau khi đã đánh dấu, liền nằm xuống giường, thời điểm sắp ngủ, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng của Triệu Viện: “Tần Sơn, ngươi đã ngủ chưa?”
Tiêu Sơn nhảy khỏi giường, ra ngoài mở cửa, nhìn thấy Triệu Viện ăn mặc chỉnh tề đứng ở ngoài, hắn vội vàng nghiêng người tránh đường, ý bảo Triệu Viện vào trong ngồi.
Nhưng Triệu Viện chỉ đứng ở ngoài, nhìn thoáng qua Tiêu Sơn một cái. Thời tiết dần nóng, Tiêu Sơn chỉ mặc mỗi đế khố (*quần trong í), tóc vén ra phía sau, còn vài sợi rũ xuống trước ngực, bộ dạng vô cùng chướng tai gai mắt.
Tiêu Sơn có chút kỳ quái, hỏi: “Điện hạ tìm ta có việc gì không?”
Triệu Viện lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì, ngươi chuẩn bị ngủ rồi, ngày mai rồi hẵn nói!” Nói xong liền xoay người đi.
Tiêu Sơn không hiểu gì, gãi gãi đầu, lại quay vào đi ngủ, một đêm không mộng mị.
Sáng hôm sau, Tiêu Sơn cũng biết Triệu Viện đến tìm mình để làm gì.
Trong lúc ôn bài buổi sáng, Triệu Viện nói ra suy nghĩ của mình, muốn Tiêu Sơn luyện võ cho mình, mà nguyên nhân ý nghĩ này nảy sinh cũng rất đơn giản: Một là vì võ sư Vương phủ dạy học qua loa cho có lệ, hai là vì y đọc sách Tiêu Sơn đưa qua, cảm thấy những thứ viết bên trong rất có đạo lý, hơn nữa còn có tính khả thi.
Tiêu Sơn trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình: Nếu thật sự muốn học, phải trải qua huấn luyện vô cùng gian khổ, loại huấn luyện này khảo nghiệm sự nhẫn nại cùng nghị lực. Tuy rằng võ sư và thị vệ trong Vương phủ đều biết làm thế nào để luyện ra kỹ năng thật sự hữu ích, nhưng bọn họ không dám quá phận với Triệu Viện, cho nên chỉ có thể qua loa với y. Nếu như không muốn mình cũng phải qua loa cho xong chuyện, phải có khả năng chịu đựng những khó khăn vất vả khi huấn luyện.
Triệu Viện thản nhiên tỏ vẻ có thể tiếp nhận, nhưng Tiêu Sơn vẫn rất lo lắng, bởi vì căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, cho dù có là binh sĩ Thiên triều trải qua loại huấn luyện này, trong một trăm người còn giữ lại được mười người cũng xem như là thành tích không tồi rồi, hơn nữa mười người kia cũng đã bị hắn chỉnh đến khóc cha chửi mẹ.
Hắn theo thông lệ nói cho Triệu Viện về《 Điều lệ huấn luyện》: Nếu như cảm thấy không chịu được, có thể tùy thời kêu dừng, tự giác rút lui. Nhưng đã kêu dừng có nghĩa là thừa nhận thất bại của mình, hắn sẽ không bắt buộc đối phương, nhưng một khi đã muốn học, như vậy nhất định phải làm theo yêu cầu của mình.
Triệu Viện nhìn Tiêu Sơn nói vô cùng trịnh trọng, cảm thấy có chút lo lắng không yên, nhưng vẫn không rõ những lời này có nghĩa gì, chỉ cảm thấy đối phương sẽ là một người nghiêm túc có trách nhiệm, liền ngu ngơ gật đầu đồng ý.
Sau khi đã đạt được đồng thuận, Tiêu Sơn bắt đầu phân tích hiện tại Triệu Viện cần giải quyết những vấn đề gì.
Triệu Viện là Hoàng tử, ra trận đánh giặc, cưỡi ngựa bắn cung gì gì đó là những kỹ thuật chiến đấu không có tính hữu dụng, nếu như đến phiên Triệu Viện tự mình ra trận giết địch, Tống Triều cũng gần như đi tong rồi, không có ý nghĩa (Tất nhiên là loại trừ các phương diện mà Hoàng đế yêu thích.)
Hắn cho rằng với thân phận trước mắt của Triệu Viện, chỉ cần có khả năng tự bảo vệ mình và thân thể khỏe mạnh. Tự vệ là để tránh tình huống có ám sát, mà thân thể khỏe mạnh thì không cần nói, phải dư thừa tinh lực (*tinh thần và thể lực), cái đó chắc chắn không thể thiếu.
Triệu Viện vô cùng tán thành với cách nhìn của Tiêu Sơn, liền lên tiếng: Được, từ hôm nay trở đi, ngươi coi như là người hướng dẫn võ thuật của ta.
Buổi sáng, người dạy kinh sử là Sử Hạo, giảng về tình huống Đường Mạt, Hoàng đế mất quyền lực, hoạn quan lộng quyền.
Buổi chiều là lúc luyện võ, Triệu Viện vẫn luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, mà Tiêu Sơn thì ở trong phòng, bắt đầu biên soạn kế hoạch huấn luyện Hoàng tử của mình, đương nhiên là cải biên từ ‘Kế hoạch huấn luyện ma quỷ của huấn luyện viên cầm thú’, sau khi bỏ đi một vài nội dung quá phận như đứng trong hố phân đầy giòi bọ để ăn cơm, bản kế hoạch này liền chính thức ra lò.
Buổi tối, sau khi Triệu Viện đọc xong kế hoạch huấn luyện ngày hôm sau của mình, cùng với bảng phối hợp thức ăn, trên mặt tuy rằng mỉm cười, tán thưởng Tiêu Sơn suy nghĩ chu toàn, trong lòng đã là hối hận vạn phần.
Thứ Tiêu Sơn huấn luyện đầu tiên, chính là nhằm vào việc làm tăng công năng tim phổi của Triệu Viện, thời điểm hắn cùng Triệu Viện vật lộn dưới nước, phát hiện sức chịu đựng của Triệu Viện không cao, thời gian nín thở so với mình còn ít hơn nhiều, cho nên mỗi ngày đều tăng thêm phần huấn luyện kinh điển của binh sĩ trong quân đội Thiên triều —— vác nặng chạy việt dã 5km.
Cân nhắc việc Triệu Viện năm nay mới mười sáu tuổi, Tiêu Sơn đã xóa đi ‘vác nặng’, chỉ thực hiện chạy việt dã 5km.
Hai ngày đầu Triệu Viện còn có thể mỗi sáng sớm dậy đúng giờ mà bắt đầu.., qua hai ngày sau thì thật sự không chịu nổi nữa, thái giám gọi y căn bản không tỉnh, cũng không dám kêu to, Tiêu Sơn vô cùng có tự giác mà lĩnh thêm nhiệm vụ gọi Hoàng tử rời giường buổi sáng, phương pháp để gọi cũng là phương pháp đơn giản đối phó với tân binh —— trực tiếp lên giường dựng dậy, may mắn là hắn thủ hạ lưu tình chỉ xốc chăn màn lên là xong, cũng không dùng mấy phương pháp thô bạo như xối nước lạnh, đá mông, hô chó cắn.
Triệu Viện đã sắp bị Tiêu Sơn làm cho phát điên rồi, nhưng y không dám nói chữ ‘dừng’, kêu dừng có nghĩa là thừa nhận thất bại của mình, đối với Triệu Viện thì đó là điều không thể chấp nhận được. Quan trọng hơn là, tuy rằng huấn luyện này rất cực khổ, nhưng lại vô cùng có hiệu quả, ít nhất là sau hai tuần, Triệu Viện cảm thấy được hơi thở của mình kéo dài hơn, sức khỏe tăng lên không ít, tinh thần so với trước kia càng sung mãn hơn, không dễ mệt nữa.
Đối với việc huấn luyện buổi sáng, Triệu Viện vẫn cảm thấy tương đối nhẹ nhõm, chuyện đáng sợ chính là vào buổi trưa.
Bởi vì buổi trưa, là thực hiện dựa vào ‘chống khủng bố’. Điều Tiêu Sơn làm đầu tiên, là huấn luyện Triệu Viện tăng sự nhạy bén đối với cảnh vật xung quanh và phát hiện ra kẻ địch. Thời điểm mới bắt đầu, Tiêu Sơn lại có yêu cầu, phòng Triệu Viện phải do hắn sắp xếp, không cho phép người bên ngoài tùy tiện đi vào, tùy tiện đụng vào bất kỳ cái gì.
Giai đoạn đầu, Tiêu Sơn chọn địa điểm là hậu viện Vương phủ, Triệu Viện thì lấy tư cách là người thám thính, phải tìm được nơi ẩn náu của Tiêu Sơn với tư cách là ‘thích khách’
Ngay từ đầu, Triệu Viện dường như đã lật lên toàn bộ hậu viện, nhưng vẫn không thấy chỗ ẩn náu của Tiêu Sơn, thường thường sẽ đi đến phạm vi công kích của Tiêu Sơn, mà bị ‘hạ gục’.
Tiêu Sơn liệt kê ra toàn bộ điểm mù, cho Triệu Viện một danh sách, sau một tuần, Triệu Viện đã có thể ở khu vực và thời gian quy định, rất nhanh đã phát hiện ra được ‘thích khách’.
Nhưng điều đáng sợ vẫn còn ở phía sau, Tiêu Sơn bắt đầu mở rộng phạm vi và thời gian, thời điểm Triệu Viện ăn cơm, ngủ, thậm chí đi vào nhà xí, cũng có thể bị Tiêu Sơn đánh lén, sau mỗi lần ‘bỏ mình’, hai người gặp nhau để đúc kết kinh nghiệp, tiếp tục luyện tập.
Trải qua một tháng không ngừng luyện tập loại kỹ năng đánh lén này, Triệu Viện cũng học xong cách như thế nào thiết lập ký hiệu của riêng mình, như thế nào lợi dụng hoàn cảnh chung quanh để yểm hộ cho mình, như thế nào nhận biết trong phòng mình có người đến hay không, rồi như thế nào ngay cả khi đang ở trong nhà xí cũng không bị người đánh lén…
Đến giờ phút này, Triệu Viện mới biết được tại sao Tiêu Sơn lại yêu cầu tự mình chỉnh đốn căn phòng này mà không mượn tay người ngoài rồi, bởi vì như thế, ám hiệu trong phòng mình sẽ không bị người khác phá hư, mới có thể có tác dụng cảnh báo.
Một lần sau khi Triệu Viện nhạy bén phát hiện được nước trà của mình bị người đụng vào, chợt nhớ tới, Tiêu Sơn vẫn một mực từ chối hạ nhân dọn dẹp phòng cho mình, hơn nữa bên trong lại vô cùng sạch sẽ. Triệu Viện cảm thấy càng lúc càng bất an, ấp a ấp úng nói: “Tần Sơn, ngươi… có phải là ngươi đã sớm phát hiện?”
Tiêu Sơn ngẩn người, không biết Triệu Viện đang nói về cái gì: “Phát hiện cái gì?”
Triệu Viện thấp thỏm nói: “Ta còn chưa thành thạo, đồ vật nào trong phòng mình bị người ta động qua, đều có thể biết, ngươi… Thật ra lúc ta phái người đi lục soát phòng ngươi, lúc ấy ngươi đã phát hiện rồi hả?”
Tiêu Sơn gật đầu, nói: “Đúng vậy, lúc ta về liền biết.”
Triệu Viện nói: “Ta lúc đó, đối với ngươi có hoài nghi, cho nên… nhưng mà sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa!”
Tiêu Sơn không để bụng cười cười, không ý định tiếp tục đề tài này, mà đi vào nội dung huấn luyện kế tiếp —— khi cảm thấy nguy hiểm, như thế nào lừa gạt kẻ địch, như thể nào ẩn thân rồi mau chóng thoát khỏi nguy hiểm.
Độ khó này cao hơn rất nhiều, Triệu Viện rất có thiên phú ở mặt lừa gạt kẻ địch, ví dụ như thời điểm y phát hiện ra xung quanh mình có điểm bất thường, thậm chí còn giả bộ mắc tiểu chạy đến nhà xí để chạy trốn kẻ địch mai phục.
Nhưng cách để ẩn thân không bị kẻ địch phát hiện, cũng rất khó khăn.
Địa điểm huấn luyện vẫn là ở hậu viện, Triệu Viện bắt đầu lựa chọn chỗ ẩn thân tự nhận là an toàn nhất —— trên cây, trong hồ nước, sau phòng, nhưng đều bị Tiêu Sơn dễ dàng bắt được, lại lần nữa lựa chỗ bí mật thích hợp để ẩn thân.
Về sau, Tiêu Sơn đã có chút khó phát hiện ra Triệu Viện, thẳng đến gần đây nhất, hai người cách nhau năm mét, cũng không thể phát hiện ra được bóng dáng Triệu Viện, cửa ải này xem như thông qua.
Mà làm sao để lợi dụng hoàn cảnh để chạy trốn khỏi khu vực nguy hiểm, thì tương đối khó khăn, Tiêu Sơn phát hiện một khi Triệu Viện đã tìm thấy kẻ địch, rất thích tiến lên cùng kẻ địch đánh bừa, mà cực ít lựa chọn chạy trốn, cho dù có chạy trốn, cũng là chạy như bay không hề có kỹ xảo gì.
Tiêu Sơn tiến hành chỉ đạo từng cái với Triệu Viện, như thế nào ngụy trang trong vùng hoang vu, như thế nào dùng thuật ẩn thân và đường để chạy trốn, thậm chí dưới tình huống không có biện pháp, có thể một ngày di chuyển 100m vượt qua phạm vi công kích của kẻ địch mà không bị phát hiện.
Chờ đến hè, Triệu Viện đã tạo thành phản xạ có điều kiện, trước khi đến một địa điểm nào đó, sẽ theo bản năng quét qua những chỗ có thể ẩn thân, trước khi ăn cơm uống nước, cũng vô cùng có kỹ xảo mà phát hiện những vật kia có vấn đề.
Tiêu Sơn đã từng có một lần bỏ trong đồ ăn của Triệu Viện, chỉ chừa cho y một bát canh sạch sẽ, mà ngày đó là vào giữa trưa, Triệu Viện liền nhàn nhã uống canh, còn nói là gần đây khí trời rất nóng, thầm nghĩ muốn ăn canh, khiến cho Vương phủ mấy ngày này không thiếu đủ loại canh.
Lúc Triệu Viện đang nghỉ ngơi, sẽ thỉnh thoảng cùng Tiêu Sơn giảng một ít tình huống trong triều, nói cũng không nhiều, chỉ là nhắc tới việc triều đình giải trừ quân bị, đem các nơi đại quân đang đóng giữ, lược bỏ hơn một nửa. Triệu Viện không chỉ mặt gọi tên chủ ý này là của người nào, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ, cắt xén quân binh, đem binh đội còn sót lại điều đến biên giới Tống Kim, là bút tích của Tần Cối.
Hôm nay, kế hoạch huấn luyện tân binh đặc chủng của Tiêu Sơn đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, Triệu Viện sai người trải cát lên hậu viện Vương phủ, đang đào tạo kỹ năng cưỡi ngựa ở những hoàn cảnh khác nhau, vốn đang nắng xuân rực rỡ, đột nhiên mưa to ào xuống, hai võ sư trong Vương phủ, cùng thái giám Cam Biện bên cạnh Triệu Viện đều khuyên nhủ, bảo Triệu Viện phải bảo vệ ngọc thể, nếu ngâm dưới mưa to, sẽ bị sinh bệnh, nếu bệnh nghiêm trọng, Hoàng đế trách tội xuống, người trong Vương phủ sẽ không gánh vác được.
Hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống người Triệu Viện, khiến y cảm thấy đau nhức, hơn nữa Triệu Viện cũng cân nhắc lỡ như bị bệnh rồi, tiến cung Triệu Cấu có hỏi cũng không biết nói sao, liền dùng giọng điệu thương lượng nói với Tiêu Sơn: “Hôm nay hơi mệt, coi như xong đi! Trời mưa không được thuận tiện, nếu không thì ngày mai tiếp tục?”
Tiêu Sơn ở phía sau, mặt không thay đổi nói: “Trời mưa cũng là một loại tình huống, loại tình huống này không dễ có được, không thể nghỉ ngơi! Lần trước ta dạy nằm rạp xuống tiến lên, ngươi luyện không tốt mấy, tiếp tục luyện tập. Nếu như ngươi cảm thấy không chịu được, vậy kêu dừng, chúng ta lập tức đi tửu lâu gọi một bàn đồ ăn, cam đoan so với chỗ này thoải mái hơn!”
Triệu Viện gần như thở không ra hơi, y rất muốn lấy ra thân phận Hoàng tử để bác bỏ yêu cầu vô lý của Tiêu Sơn, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc cùng không cho thương lượng của đối phương, liền cảm thấy không đủ tự tin để nói ra. Tình huống tương tự như thế này trong khi huấn luyện cũng không phải là lần một lần hai, mặc dù bình thường Tiêu Sơn rất dễ nói chuyện, nhưng vừa đến loại thời điểm này, quả thật giống như biến thành người khác, so với cầm thú còn muốn cầm thú hơn, so với ma quỷ còn muốn kinh khủng hơn, hoàn toàn không có bất kỳ đạo lý gì có thể thương lượng với hắn, cũng tuyệt đối không thỏa hiệp nửa bước, hơn nữa căn bản không e ngại bất cứ uy hiếp nào của Triệu Viện, càng không ngại Triệu Viện oán thầm, có thể so sánh với tảng đá trong hố xí, vừa thúi vừa cứng.
Hắn vừa bước vào phòng, liền quan sát thấy gian phòng của mình đã bị người ta lục soát qua, ví dụ như dưới cánh cửa tủ quần áo có một ít gỗ vụn, cái chăn đặt đầu giường hắn đã khéo léo chừa lại một nếp gấp đã bị người vuốt phẳng, những chi tiết nhỏ như thế này có rất nhiều.
Tiêu Sơn đi đến trước bàn đọc sách của mình, phát hiện một chồng bản thảo của mình, cũng bị người đụng qua, còn bị người lật từng cái ra xem. Bởi vì giọt mực vô tình rớt trên bản thảo bỏ đi, vốn là hình tròn nhưng hiện tại đã biến thành hình bầu dục.
Tiêu Sơn nhớ lại thái độ trước sau bất đồng của Triệu Viện đối với mình, đã đoán được sơ sơ tình huống, hắn cảm thấy có chút chán nản, nhưng lại lập tức biến mất —— Nếu như Triệu Viện chỉ dựa vào mấy câu của mình đã tin tưởng mình, như vậy cũng thể hiện người này quá không cẩn thận cùng sơ suất.
Tiêu Sơn đem đồ đạc của mình cất kỹ một lần nữa, sau khi đã đánh dấu, liền nằm xuống giường, thời điểm sắp ngủ, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng của Triệu Viện: “Tần Sơn, ngươi đã ngủ chưa?”
Tiêu Sơn nhảy khỏi giường, ra ngoài mở cửa, nhìn thấy Triệu Viện ăn mặc chỉnh tề đứng ở ngoài, hắn vội vàng nghiêng người tránh đường, ý bảo Triệu Viện vào trong ngồi.
Nhưng Triệu Viện chỉ đứng ở ngoài, nhìn thoáng qua Tiêu Sơn một cái. Thời tiết dần nóng, Tiêu Sơn chỉ mặc mỗi đế khố (*quần trong í), tóc vén ra phía sau, còn vài sợi rũ xuống trước ngực, bộ dạng vô cùng chướng tai gai mắt.
Tiêu Sơn có chút kỳ quái, hỏi: “Điện hạ tìm ta có việc gì không?”
Triệu Viện lắc đầu, nói: “Không có chuyện gì, ngươi chuẩn bị ngủ rồi, ngày mai rồi hẵn nói!” Nói xong liền xoay người đi.
Tiêu Sơn không hiểu gì, gãi gãi đầu, lại quay vào đi ngủ, một đêm không mộng mị.
Sáng hôm sau, Tiêu Sơn cũng biết Triệu Viện đến tìm mình để làm gì.
Trong lúc ôn bài buổi sáng, Triệu Viện nói ra suy nghĩ của mình, muốn Tiêu Sơn luyện võ cho mình, mà nguyên nhân ý nghĩ này nảy sinh cũng rất đơn giản: Một là vì võ sư Vương phủ dạy học qua loa cho có lệ, hai là vì y đọc sách Tiêu Sơn đưa qua, cảm thấy những thứ viết bên trong rất có đạo lý, hơn nữa còn có tính khả thi.
Tiêu Sơn trực tiếp đưa ra yêu cầu của mình: Nếu thật sự muốn học, phải trải qua huấn luyện vô cùng gian khổ, loại huấn luyện này khảo nghiệm sự nhẫn nại cùng nghị lực. Tuy rằng võ sư và thị vệ trong Vương phủ đều biết làm thế nào để luyện ra kỹ năng thật sự hữu ích, nhưng bọn họ không dám quá phận với Triệu Viện, cho nên chỉ có thể qua loa với y. Nếu như không muốn mình cũng phải qua loa cho xong chuyện, phải có khả năng chịu đựng những khó khăn vất vả khi huấn luyện.
Triệu Viện thản nhiên tỏ vẻ có thể tiếp nhận, nhưng Tiêu Sơn vẫn rất lo lắng, bởi vì căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, cho dù có là binh sĩ Thiên triều trải qua loại huấn luyện này, trong một trăm người còn giữ lại được mười người cũng xem như là thành tích không tồi rồi, hơn nữa mười người kia cũng đã bị hắn chỉnh đến khóc cha chửi mẹ.
Hắn theo thông lệ nói cho Triệu Viện về《 Điều lệ huấn luyện》: Nếu như cảm thấy không chịu được, có thể tùy thời kêu dừng, tự giác rút lui. Nhưng đã kêu dừng có nghĩa là thừa nhận thất bại của mình, hắn sẽ không bắt buộc đối phương, nhưng một khi đã muốn học, như vậy nhất định phải làm theo yêu cầu của mình.
Triệu Viện nhìn Tiêu Sơn nói vô cùng trịnh trọng, cảm thấy có chút lo lắng không yên, nhưng vẫn không rõ những lời này có nghĩa gì, chỉ cảm thấy đối phương sẽ là một người nghiêm túc có trách nhiệm, liền ngu ngơ gật đầu đồng ý.
Sau khi đã đạt được đồng thuận, Tiêu Sơn bắt đầu phân tích hiện tại Triệu Viện cần giải quyết những vấn đề gì.
Triệu Viện là Hoàng tử, ra trận đánh giặc, cưỡi ngựa bắn cung gì gì đó là những kỹ thuật chiến đấu không có tính hữu dụng, nếu như đến phiên Triệu Viện tự mình ra trận giết địch, Tống Triều cũng gần như đi tong rồi, không có ý nghĩa (Tất nhiên là loại trừ các phương diện mà Hoàng đế yêu thích.)
Hắn cho rằng với thân phận trước mắt của Triệu Viện, chỉ cần có khả năng tự bảo vệ mình và thân thể khỏe mạnh. Tự vệ là để tránh tình huống có ám sát, mà thân thể khỏe mạnh thì không cần nói, phải dư thừa tinh lực (*tinh thần và thể lực), cái đó chắc chắn không thể thiếu.
Triệu Viện vô cùng tán thành với cách nhìn của Tiêu Sơn, liền lên tiếng: Được, từ hôm nay trở đi, ngươi coi như là người hướng dẫn võ thuật của ta.
Buổi sáng, người dạy kinh sử là Sử Hạo, giảng về tình huống Đường Mạt, Hoàng đế mất quyền lực, hoạn quan lộng quyền.
Buổi chiều là lúc luyện võ, Triệu Viện vẫn luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, mà Tiêu Sơn thì ở trong phòng, bắt đầu biên soạn kế hoạch huấn luyện Hoàng tử của mình, đương nhiên là cải biên từ ‘Kế hoạch huấn luyện ma quỷ của huấn luyện viên cầm thú’, sau khi bỏ đi một vài nội dung quá phận như đứng trong hố phân đầy giòi bọ để ăn cơm, bản kế hoạch này liền chính thức ra lò.
Buổi tối, sau khi Triệu Viện đọc xong kế hoạch huấn luyện ngày hôm sau của mình, cùng với bảng phối hợp thức ăn, trên mặt tuy rằng mỉm cười, tán thưởng Tiêu Sơn suy nghĩ chu toàn, trong lòng đã là hối hận vạn phần.
Thứ Tiêu Sơn huấn luyện đầu tiên, chính là nhằm vào việc làm tăng công năng tim phổi của Triệu Viện, thời điểm hắn cùng Triệu Viện vật lộn dưới nước, phát hiện sức chịu đựng của Triệu Viện không cao, thời gian nín thở so với mình còn ít hơn nhiều, cho nên mỗi ngày đều tăng thêm phần huấn luyện kinh điển của binh sĩ trong quân đội Thiên triều —— vác nặng chạy việt dã 5km.
Cân nhắc việc Triệu Viện năm nay mới mười sáu tuổi, Tiêu Sơn đã xóa đi ‘vác nặng’, chỉ thực hiện chạy việt dã 5km.
Hai ngày đầu Triệu Viện còn có thể mỗi sáng sớm dậy đúng giờ mà bắt đầu.., qua hai ngày sau thì thật sự không chịu nổi nữa, thái giám gọi y căn bản không tỉnh, cũng không dám kêu to, Tiêu Sơn vô cùng có tự giác mà lĩnh thêm nhiệm vụ gọi Hoàng tử rời giường buổi sáng, phương pháp để gọi cũng là phương pháp đơn giản đối phó với tân binh —— trực tiếp lên giường dựng dậy, may mắn là hắn thủ hạ lưu tình chỉ xốc chăn màn lên là xong, cũng không dùng mấy phương pháp thô bạo như xối nước lạnh, đá mông, hô chó cắn.
Triệu Viện đã sắp bị Tiêu Sơn làm cho phát điên rồi, nhưng y không dám nói chữ ‘dừng’, kêu dừng có nghĩa là thừa nhận thất bại của mình, đối với Triệu Viện thì đó là điều không thể chấp nhận được. Quan trọng hơn là, tuy rằng huấn luyện này rất cực khổ, nhưng lại vô cùng có hiệu quả, ít nhất là sau hai tuần, Triệu Viện cảm thấy được hơi thở của mình kéo dài hơn, sức khỏe tăng lên không ít, tinh thần so với trước kia càng sung mãn hơn, không dễ mệt nữa.
Đối với việc huấn luyện buổi sáng, Triệu Viện vẫn cảm thấy tương đối nhẹ nhõm, chuyện đáng sợ chính là vào buổi trưa.
Bởi vì buổi trưa, là thực hiện dựa vào ‘chống khủng bố’. Điều Tiêu Sơn làm đầu tiên, là huấn luyện Triệu Viện tăng sự nhạy bén đối với cảnh vật xung quanh và phát hiện ra kẻ địch. Thời điểm mới bắt đầu, Tiêu Sơn lại có yêu cầu, phòng Triệu Viện phải do hắn sắp xếp, không cho phép người bên ngoài tùy tiện đi vào, tùy tiện đụng vào bất kỳ cái gì.
Giai đoạn đầu, Tiêu Sơn chọn địa điểm là hậu viện Vương phủ, Triệu Viện thì lấy tư cách là người thám thính, phải tìm được nơi ẩn náu của Tiêu Sơn với tư cách là ‘thích khách’
Ngay từ đầu, Triệu Viện dường như đã lật lên toàn bộ hậu viện, nhưng vẫn không thấy chỗ ẩn náu của Tiêu Sơn, thường thường sẽ đi đến phạm vi công kích của Tiêu Sơn, mà bị ‘hạ gục’.
Tiêu Sơn liệt kê ra toàn bộ điểm mù, cho Triệu Viện một danh sách, sau một tuần, Triệu Viện đã có thể ở khu vực và thời gian quy định, rất nhanh đã phát hiện ra được ‘thích khách’.
Nhưng điều đáng sợ vẫn còn ở phía sau, Tiêu Sơn bắt đầu mở rộng phạm vi và thời gian, thời điểm Triệu Viện ăn cơm, ngủ, thậm chí đi vào nhà xí, cũng có thể bị Tiêu Sơn đánh lén, sau mỗi lần ‘bỏ mình’, hai người gặp nhau để đúc kết kinh nghiệp, tiếp tục luyện tập.
Trải qua một tháng không ngừng luyện tập loại kỹ năng đánh lén này, Triệu Viện cũng học xong cách như thế nào thiết lập ký hiệu của riêng mình, như thế nào lợi dụng hoàn cảnh chung quanh để yểm hộ cho mình, như thế nào nhận biết trong phòng mình có người đến hay không, rồi như thế nào ngay cả khi đang ở trong nhà xí cũng không bị người đánh lén…
Đến giờ phút này, Triệu Viện mới biết được tại sao Tiêu Sơn lại yêu cầu tự mình chỉnh đốn căn phòng này mà không mượn tay người ngoài rồi, bởi vì như thế, ám hiệu trong phòng mình sẽ không bị người khác phá hư, mới có thể có tác dụng cảnh báo.
Một lần sau khi Triệu Viện nhạy bén phát hiện được nước trà của mình bị người đụng vào, chợt nhớ tới, Tiêu Sơn vẫn một mực từ chối hạ nhân dọn dẹp phòng cho mình, hơn nữa bên trong lại vô cùng sạch sẽ. Triệu Viện cảm thấy càng lúc càng bất an, ấp a ấp úng nói: “Tần Sơn, ngươi… có phải là ngươi đã sớm phát hiện?”
Tiêu Sơn ngẩn người, không biết Triệu Viện đang nói về cái gì: “Phát hiện cái gì?”
Triệu Viện thấp thỏm nói: “Ta còn chưa thành thạo, đồ vật nào trong phòng mình bị người ta động qua, đều có thể biết, ngươi… Thật ra lúc ta phái người đi lục soát phòng ngươi, lúc ấy ngươi đã phát hiện rồi hả?”
Tiêu Sơn gật đầu, nói: “Đúng vậy, lúc ta về liền biết.”
Triệu Viện nói: “Ta lúc đó, đối với ngươi có hoài nghi, cho nên… nhưng mà sau này tuyệt đối sẽ không như vậy nữa!”
Tiêu Sơn không để bụng cười cười, không ý định tiếp tục đề tài này, mà đi vào nội dung huấn luyện kế tiếp —— khi cảm thấy nguy hiểm, như thế nào lừa gạt kẻ địch, như thể nào ẩn thân rồi mau chóng thoát khỏi nguy hiểm.
Độ khó này cao hơn rất nhiều, Triệu Viện rất có thiên phú ở mặt lừa gạt kẻ địch, ví dụ như thời điểm y phát hiện ra xung quanh mình có điểm bất thường, thậm chí còn giả bộ mắc tiểu chạy đến nhà xí để chạy trốn kẻ địch mai phục.
Nhưng cách để ẩn thân không bị kẻ địch phát hiện, cũng rất khó khăn.
Địa điểm huấn luyện vẫn là ở hậu viện, Triệu Viện bắt đầu lựa chọn chỗ ẩn thân tự nhận là an toàn nhất —— trên cây, trong hồ nước, sau phòng, nhưng đều bị Tiêu Sơn dễ dàng bắt được, lại lần nữa lựa chỗ bí mật thích hợp để ẩn thân.
Về sau, Tiêu Sơn đã có chút khó phát hiện ra Triệu Viện, thẳng đến gần đây nhất, hai người cách nhau năm mét, cũng không thể phát hiện ra được bóng dáng Triệu Viện, cửa ải này xem như thông qua.
Mà làm sao để lợi dụng hoàn cảnh để chạy trốn khỏi khu vực nguy hiểm, thì tương đối khó khăn, Tiêu Sơn phát hiện một khi Triệu Viện đã tìm thấy kẻ địch, rất thích tiến lên cùng kẻ địch đánh bừa, mà cực ít lựa chọn chạy trốn, cho dù có chạy trốn, cũng là chạy như bay không hề có kỹ xảo gì.
Tiêu Sơn tiến hành chỉ đạo từng cái với Triệu Viện, như thế nào ngụy trang trong vùng hoang vu, như thế nào dùng thuật ẩn thân và đường để chạy trốn, thậm chí dưới tình huống không có biện pháp, có thể một ngày di chuyển 100m vượt qua phạm vi công kích của kẻ địch mà không bị phát hiện.
Chờ đến hè, Triệu Viện đã tạo thành phản xạ có điều kiện, trước khi đến một địa điểm nào đó, sẽ theo bản năng quét qua những chỗ có thể ẩn thân, trước khi ăn cơm uống nước, cũng vô cùng có kỹ xảo mà phát hiện những vật kia có vấn đề.
Tiêu Sơn đã từng có một lần bỏ trong đồ ăn của Triệu Viện, chỉ chừa cho y một bát canh sạch sẽ, mà ngày đó là vào giữa trưa, Triệu Viện liền nhàn nhã uống canh, còn nói là gần đây khí trời rất nóng, thầm nghĩ muốn ăn canh, khiến cho Vương phủ mấy ngày này không thiếu đủ loại canh.
Lúc Triệu Viện đang nghỉ ngơi, sẽ thỉnh thoảng cùng Tiêu Sơn giảng một ít tình huống trong triều, nói cũng không nhiều, chỉ là nhắc tới việc triều đình giải trừ quân bị, đem các nơi đại quân đang đóng giữ, lược bỏ hơn một nửa. Triệu Viện không chỉ mặt gọi tên chủ ý này là của người nào, nhưng trong lòng hai người đều hiểu rõ, cắt xén quân binh, đem binh đội còn sót lại điều đến biên giới Tống Kim, là bút tích của Tần Cối.
Hôm nay, kế hoạch huấn luyện tân binh đặc chủng của Tiêu Sơn đã tiến hành đến giai đoạn cuối cùng, Triệu Viện sai người trải cát lên hậu viện Vương phủ, đang đào tạo kỹ năng cưỡi ngựa ở những hoàn cảnh khác nhau, vốn đang nắng xuân rực rỡ, đột nhiên mưa to ào xuống, hai võ sư trong Vương phủ, cùng thái giám Cam Biện bên cạnh Triệu Viện đều khuyên nhủ, bảo Triệu Viện phải bảo vệ ngọc thể, nếu ngâm dưới mưa to, sẽ bị sinh bệnh, nếu bệnh nghiêm trọng, Hoàng đế trách tội xuống, người trong Vương phủ sẽ không gánh vác được.
Hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống người Triệu Viện, khiến y cảm thấy đau nhức, hơn nữa Triệu Viện cũng cân nhắc lỡ như bị bệnh rồi, tiến cung Triệu Cấu có hỏi cũng không biết nói sao, liền dùng giọng điệu thương lượng nói với Tiêu Sơn: “Hôm nay hơi mệt, coi như xong đi! Trời mưa không được thuận tiện, nếu không thì ngày mai tiếp tục?”
Tiêu Sơn ở phía sau, mặt không thay đổi nói: “Trời mưa cũng là một loại tình huống, loại tình huống này không dễ có được, không thể nghỉ ngơi! Lần trước ta dạy nằm rạp xuống tiến lên, ngươi luyện không tốt mấy, tiếp tục luyện tập. Nếu như ngươi cảm thấy không chịu được, vậy kêu dừng, chúng ta lập tức đi tửu lâu gọi một bàn đồ ăn, cam đoan so với chỗ này thoải mái hơn!”
Triệu Viện gần như thở không ra hơi, y rất muốn lấy ra thân phận Hoàng tử để bác bỏ yêu cầu vô lý của Tiêu Sơn, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc cùng không cho thương lượng của đối phương, liền cảm thấy không đủ tự tin để nói ra. Tình huống tương tự như thế này trong khi huấn luyện cũng không phải là lần một lần hai, mặc dù bình thường Tiêu Sơn rất dễ nói chuyện, nhưng vừa đến loại thời điểm này, quả thật giống như biến thành người khác, so với cầm thú còn muốn cầm thú hơn, so với ma quỷ còn muốn kinh khủng hơn, hoàn toàn không có bất kỳ đạo lý gì có thể thương lượng với hắn, cũng tuyệt đối không thỏa hiệp nửa bước, hơn nữa căn bản không e ngại bất cứ uy hiếp nào của Triệu Viện, càng không ngại Triệu Viện oán thầm, có thể so sánh với tảng đá trong hố xí, vừa thúi vừa cứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook