Giang Sơn Mỹ Sắc
-
Chương 68: Tứ khoa cử nhân
Thương đội ngày hôm sau đúng canh năm xuất phát.
Lúc này trời vẫn còn tối, đường vẫn chưa thấy rõ, nhưng Bì Già đã rời giường.
Khi các thương nhân còn có người đang lầm bầm ngái ngủ thì đã thấy Bì Già đã ở trên lưng ngưa chờ bọn họ, thì cũng không ai nói gì nữa.
Ai cũng không muốn đi so đo với một ông già.
Đám người Tiêu Bố Y cũng đã sớm rời giường, cũng không tụt lại sau. Cảm giác được ánh mắt của ông lão nhìn về phía mình, Tiêu Bố Y mỉm cười đáp lại.
Vô luận nói như thế nào, người già như vậy mà còn rất chuyên nghiệp, điều này thực đáng để Tiêu Bố Y tôn trọng.
Mọi người không lộn xộn sau khi sửa sang lại hành lý, thu hồi lều trại, chất lên xe ngựa để bắt đầu cuộc hành trình. Ngựa đương nhiên phải được nghỉ ngơi, đường đi thì mọi người cũng biết, cho dù hàng hóa chất lên lưng ngựa hết rồi, nhưng tới đêm cũng phải hạ xuống để ngựa nghỉ, ngày hôm sau mới có thể xuất phát được.
Ở phương xa bầu trời đã chậm rãi lộ ra sắc trời xanh nhạt, phương đông đã sáng lờ mờ, thái dương đang lan tỏa ánh sáng vàng lóng lánh.
Ánh mặt trời sáng sớm chỉ có thể mang cho người ta sự hy vọng, sương trên cỏ xanh ven đường làm ướt y phục của người đi đường.
Tiếng côn trùng rả rích, làm cho đoàn người cũng bớt đi sự tịch mịch.
Mọi người đều chậm rãi đứng lên, nặng nề không giống như ngày đầu tiên. Lão bang tử vẫn cách Tiêu Bố Y xa xa, trong ánh mắt nwh ẩn giấu cái gì đó.
Lão bang tử tuy cách xa, Lý Chí Hùng lại như mây bay nhanh chóng ào tới tiếp đón, "Tiêu phó lĩnh đội, tối hôm qua ngủ ngon chứ?"
"Cũng không tệlắm" Tiêu Bố Y thuận miệng trả lời một câu.
"Đều tới ra mắt Tiêu phó lĩnh đội đi" Lý Chí Hùng hô một tiếng, mấy hán tử bên người đi tới, nhất tề hô lên, "Tiêu phó lĩnh đội".
Tất cả mọi người bộ dáng đều mạnh khỏe có lực, ánh mắt nhìn Tiêu Bố Y cũng rất kính sợ, hoặc có thể nói là sùng bái, loại cảm xúc này thực dễ làm cho người ta tự cao tự đại.
"Tiêu phó lĩnh đội, về sau có chuyện gì, cứ việc phân phó, mọi người đều phục tùng" Lý Chí Hùng vỗ ngực thề thốt, "Người này gọi là Chu Đại Tráng, kia là Hùng Trí Vĩ, đây là Mã Như Vân, ba người này đều là huynh đệ của ta, ta phục Tiêu phó lĩnh đội người, bọn họ cũng phục, sau này chúng ta quyết định cùng Tiêu phó lĩnh đội người đánh khắp thiên hạ".
Tiêu Bố Y gật đầu cười nói: "Mọi người đều chung một chiếc thuyền, phân phó thì không dám, đồng tâm hiệp lực là tốt rồi".
Lý Chí Hùng lộ ra ánh mắt kính nể, quay đầu nhìn về phía mấy huynh đệ, "Nghe Tiêu phó lĩnh đội nói không phân phó, đây mới là lĩnh đội chân chính, tất cả mọi người đi làm việc đi".
Mấy hán tử hô một tiếng rồi giải tán, Lý Chí Hùng không đi mà cưỡi ngựa cặp sát Tiêu Bố Y, áp thấp thanh âm nói, "Tiêu phó lĩnh đội, huynh đệ không có bản lãnh gì, nhưng lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy người, liền biết người tuyệt không phải là vật trong ao".
"Vậy về sau ta nếu phát đạt, thực phải mượn những lời may mắn của ngươi rồi" Tiêu Bố Y không lạnh không nóng.
Lý Chí Hùng cũng không xấu hổ, tiếp tục biểu hiện trung tâm, "Có thể Tiêu huynh cảm thấy ta nói năng có chút khoa trương, chẳng qua cũng không có biện pháp, ta trời sanh tính đã như thế, nhưng ta xem trọng một ai, tuyệt đối sẽ đem hết toàn lực hỗ trợ người đó".
"Lý huynh nói như vậy, chính là muốn giúp ta?" Tiêu Bố Y hỏi lại một câu.
Lý Chí Hùng ho khan, "Giúp thật ra cũng không dám, chỉ là ta xem trọng Tiêu huynh, Tiêu huynh chỉ sợ còn không biết một việc".
Bộ dáng của hắn muốn nói lại thôi quả nhiên gợi lên lòng hiếu kỳ của Tiêu Bố Y, "Chuyện gì?"
Lý Chí Hùng liếc mắt nhìn xung quang, áp thấp thanh âm đến mức không thể thấp hơn, "Ta nói cho Tiêu huynh một bí mật, mong Tiêu huynh không nói cho người khác biết".
"Không có bí mật gì mà không bị người khác biết, chỉ là biết sớm hay muộn thôi" Tiêu Bố Y cười nói.
Lý Chí Hùng ngẩn ra, trong giây lát lắc đầu nói: "Ta tin Tiêu huynh không phải là người nhiều chuyện, nên không ngại nói thẳng. Tiêu huynh, người cảm thấy Lục An Hữu này thế nào?"
"Không tệ" Tiêu Bố Y trả lời đơn giản rõ ràng.
Lý Chí Hùng cười lạnh, "Lần này Tiêu huynh nhìn sai rồi, thật ra hắn đối với người vẫn luôn ghi hận trong lòng, chỉlà không có cơ hội đối phó ngườii mà thôi".
Tiêu Bố Y rốt cuộc biến sắc, "Việc này là thật sao? Ta cùng hắn không cừu không oán, hắn vì cái gì mà muốn đối phó ta?"
"Người cùng hắn không cừu không oán?" Lý Chí Hùng khụt khịt mũi, trên mặt lộ ra vẻ chế nhạo, "Ta nghĩ Tiêu huynh thực không rõ thế đạo hiểm ác, lại nhìn sự tình đơn giản như thế. Tại hạở tại Bùi phiệt nhiều năm, nhiều ít cũng biết chút môn đạo. Thật không dám giấu, vốn khi Cao gia nói qua, lần này Phó lĩnh đội không phải là ta mà đổi thành Tiêu huynh, nói thật, ta lúc trước trong lòng cũng có chút không được tự nhiên".
Tiêu Bố Y "Ồ" một tiếng, có chút kinh ngạc, không nghĩ đến Lý Chí Hùng nói lời thật như vậy.
"Nhưng biết được Tiêu huynh thông qua đua ngựa, vi Bùi phiệt tranh thủ được cơ hội lên đường lần này, mới ngồi được vị trí Phó lĩnh đội này, huynh đệ ta phục người, cam tâm để cho người làm Phó lĩnh đội" Lý Chí Hùng vỗ ngực nói.
Tiêu Bố Y trên mặt có chút cảm động, thầm nghĩ ngươi không cam tâm thì có biện pháp gì?
"Cảm ơn Lý huynh đã thương yêu, chỉ có điều người nói Lục An Hữu gì đó muốn đối phó với ta, tại sao lại như vậy?"
Hắn rốt cuộc đã xưng hô là Lý huynh, Lý Chí Hùng khuôn mặt cười tươi như hoa nở, nhìn quanh bốn phía, "Tiêu huynh, ta may mắn ở tại Bùi phiệt nhiều năm, mới biết thì ra hàng năm Bùi phiệt đều tuyển cử nhân tài tiến cử cho Thánh Thượng. Hiện nay Thánh Thượng anh minh, khai khoa thủ sĩ, vốn là hai khoa sau lại thành mười khoa, hiện tại là bốn khoa, nhưng vô luận là bao nhiêu, cũng cần phải có môn lộ mới có thể được tiến cử, chỉ cần thông qua một số khoa mục mà Thánh Thượng chỉ định, cũng thật xem như là một bước lên trời".
"Ta không có nơi nào tiến cử, hơn nữa chỉ biết buôn bán," Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Việc đó cũng không liên quan gì đến ta".
Lại thấy Lý Chí Hùng nhìn mình, Tiêu Bố Y hỏi: "Sao vậy, Lý huynh, ta nói sai cái gì sao?"
Lý Chí Hùng thở dài một hơi, "Tiêu huynh thật không hiểu, hay là làm bộ không hiểu?"
Tiêu Bố Y cũng không giận, "Ta việc gì phải làm bộ?"
Lý Chí Hùng lắc đầu nói: "Trách không được Tiêu huynh đối với Lục An Hữu hoàn toàn không có tâm lý đề phòng. Người của bốn khoa cử tuy nói là phải có nơi tiến cử, nhưng ngày nay quan lại chân chính chưởng quản việc này ở triều đình, là thất quý trong triều, mà người của Bùi phiệt lại chiếm hai trong đó, có thểthấy được sự sủng ái của Thánh Thượng".
Tiêu Bố Y nhớ tới lời Mộng Điệp nói về hai Bùi một Ngu, cũng không tiện hỏi, đối với Lý Chí Hùng lại có chút tò mò.
Bởi vì vô luận xem thế nào, thì Lý Chí Hùng chỉ khá hơn lũ lưu manh một chút, nhưng nghe cách nói năng của hắn, cũng không phải trong phạm vi học thức của lưu manh.
"Thất quý là chỉ bảy người? Nếu là bảy người thì không biết lại những ai?" Tiêu Bố Y hỏi.
Lý Chí Hùng vẫn nhìn thẳng vào Tiêu Bố Y, thấy hắn hỏi như vậy thì cười ha hả, "Thật ra ta chẳng qua chỉ là người thô lỗ, mấy cái này đều là nhưng thứ nghe được mà thôi, làm sao nhớ rõ tên được".
"Vậy ý của người là gì?" Tiêu Bố Y bộ dáng vẫn là hồ đồ.
Lý Chí Hùng trầm giọng nói: "Tiêu huynh chẳng lẽ còn không rõ, Lục An Hữu tại Bùi phiệt vẫn dốc sức, chính là hy vọng được Bùi tiểu thư tiến cử, một bước lên trời. Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, người lại xuất hiện, hiện tại ai cũng biết, bởi vì người gần đây lập công lớn, Bùi tiểu thư đối với người rất thưởng thức, thậm chí có ý đem người tiến cử lên cho Thánh Thượng]! Lục An Hữu vốn rất có hy vọng được tiến cử, hiện tại lại như chim trong nồi lại bay mất, làm sao mà không ghi hận đối với người. Ta chỉ sợ tại Trung Nguyên hắn còn cố kỵ thủ đoạn của Cao gia, sợ Cao gia biết, không dám đối phó với người, nhưng chỉ cần sau khi lên đường, chính là thời điểm mà hắn xuống tay đối với người".
Tiêu Bố Y lúc này mới chân chính ngẩn ra, "Ngươi nói là thật sao?"
Hắn không nghĩ đến Bùi Minh Thúy đối với mình lại coi trọng như thế, nhiều ít cũng có chút cảm động.
"Đương nhiên là thật" Lý Chí Hùng cười khổ nói: "Ta là vì coi trọng Tiêu huynh, lúc này mới đến nói lời từ tấm lòng, người nếu không tin, cũng có thể đi nói với Lục An Hữu về việc này, tại hạ cho dù bị Lục An Hữu hiểu lầm hoặc giết đi, cũng chỉ có thể than lời thật thì khó nghe mà thôi".
Tiêu Bố Y có chút xúc động, ghìm ngựa không tiến nữa, đưa tay đưa ngang cổ, "Lý huynh đối với ta tin tưởng đến như thế, ta làm sao lại đi làm cái việc bán đứng bằng hữu như vậy".
Lý Chí Hùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Tiêu huynh một khi đã nói như vậy, Lý mỗ cũng cảm thán đã gặp được người tài". truyện được lấy tại qtruyen.net
"Người nói Lục An Hữu sau khi lên đường sẽ động thủ đối với ta, là tin tức biết được hay là phỏng đoán?" Tiêu BốY nghi hoặc hỏi.
Lý Chí Hùng có chút thận trọng, sau khi ngẫm nghĩ một lúc thì nói, "Cái này chẳng qua mới chỉ là suy đoán của ta, chỉ mong Tiêu huynh gia tăng cẩn trọng, Lý Chí Hùng lời đã tận, xử lý thế nào thì phải do Tiêu huynh định đoạt".
Lúc này trời vẫn còn tối, đường vẫn chưa thấy rõ, nhưng Bì Già đã rời giường.
Khi các thương nhân còn có người đang lầm bầm ngái ngủ thì đã thấy Bì Già đã ở trên lưng ngưa chờ bọn họ, thì cũng không ai nói gì nữa.
Ai cũng không muốn đi so đo với một ông già.
Đám người Tiêu Bố Y cũng đã sớm rời giường, cũng không tụt lại sau. Cảm giác được ánh mắt của ông lão nhìn về phía mình, Tiêu Bố Y mỉm cười đáp lại.
Vô luận nói như thế nào, người già như vậy mà còn rất chuyên nghiệp, điều này thực đáng để Tiêu Bố Y tôn trọng.
Mọi người không lộn xộn sau khi sửa sang lại hành lý, thu hồi lều trại, chất lên xe ngựa để bắt đầu cuộc hành trình. Ngựa đương nhiên phải được nghỉ ngơi, đường đi thì mọi người cũng biết, cho dù hàng hóa chất lên lưng ngựa hết rồi, nhưng tới đêm cũng phải hạ xuống để ngựa nghỉ, ngày hôm sau mới có thể xuất phát được.
Ở phương xa bầu trời đã chậm rãi lộ ra sắc trời xanh nhạt, phương đông đã sáng lờ mờ, thái dương đang lan tỏa ánh sáng vàng lóng lánh.
Ánh mặt trời sáng sớm chỉ có thể mang cho người ta sự hy vọng, sương trên cỏ xanh ven đường làm ướt y phục của người đi đường.
Tiếng côn trùng rả rích, làm cho đoàn người cũng bớt đi sự tịch mịch.
Mọi người đều chậm rãi đứng lên, nặng nề không giống như ngày đầu tiên. Lão bang tử vẫn cách Tiêu Bố Y xa xa, trong ánh mắt nwh ẩn giấu cái gì đó.
Lão bang tử tuy cách xa, Lý Chí Hùng lại như mây bay nhanh chóng ào tới tiếp đón, "Tiêu phó lĩnh đội, tối hôm qua ngủ ngon chứ?"
"Cũng không tệlắm" Tiêu Bố Y thuận miệng trả lời một câu.
"Đều tới ra mắt Tiêu phó lĩnh đội đi" Lý Chí Hùng hô một tiếng, mấy hán tử bên người đi tới, nhất tề hô lên, "Tiêu phó lĩnh đội".
Tất cả mọi người bộ dáng đều mạnh khỏe có lực, ánh mắt nhìn Tiêu Bố Y cũng rất kính sợ, hoặc có thể nói là sùng bái, loại cảm xúc này thực dễ làm cho người ta tự cao tự đại.
"Tiêu phó lĩnh đội, về sau có chuyện gì, cứ việc phân phó, mọi người đều phục tùng" Lý Chí Hùng vỗ ngực thề thốt, "Người này gọi là Chu Đại Tráng, kia là Hùng Trí Vĩ, đây là Mã Như Vân, ba người này đều là huynh đệ của ta, ta phục Tiêu phó lĩnh đội người, bọn họ cũng phục, sau này chúng ta quyết định cùng Tiêu phó lĩnh đội người đánh khắp thiên hạ".
Tiêu Bố Y gật đầu cười nói: "Mọi người đều chung một chiếc thuyền, phân phó thì không dám, đồng tâm hiệp lực là tốt rồi".
Lý Chí Hùng lộ ra ánh mắt kính nể, quay đầu nhìn về phía mấy huynh đệ, "Nghe Tiêu phó lĩnh đội nói không phân phó, đây mới là lĩnh đội chân chính, tất cả mọi người đi làm việc đi".
Mấy hán tử hô một tiếng rồi giải tán, Lý Chí Hùng không đi mà cưỡi ngựa cặp sát Tiêu Bố Y, áp thấp thanh âm nói, "Tiêu phó lĩnh đội, huynh đệ không có bản lãnh gì, nhưng lúc trước lần đầu tiên nhìn thấy người, liền biết người tuyệt không phải là vật trong ao".
"Vậy về sau ta nếu phát đạt, thực phải mượn những lời may mắn của ngươi rồi" Tiêu Bố Y không lạnh không nóng.
Lý Chí Hùng cũng không xấu hổ, tiếp tục biểu hiện trung tâm, "Có thể Tiêu huynh cảm thấy ta nói năng có chút khoa trương, chẳng qua cũng không có biện pháp, ta trời sanh tính đã như thế, nhưng ta xem trọng một ai, tuyệt đối sẽ đem hết toàn lực hỗ trợ người đó".
"Lý huynh nói như vậy, chính là muốn giúp ta?" Tiêu Bố Y hỏi lại một câu.
Lý Chí Hùng ho khan, "Giúp thật ra cũng không dám, chỉ là ta xem trọng Tiêu huynh, Tiêu huynh chỉ sợ còn không biết một việc".
Bộ dáng của hắn muốn nói lại thôi quả nhiên gợi lên lòng hiếu kỳ của Tiêu Bố Y, "Chuyện gì?"
Lý Chí Hùng liếc mắt nhìn xung quang, áp thấp thanh âm đến mức không thể thấp hơn, "Ta nói cho Tiêu huynh một bí mật, mong Tiêu huynh không nói cho người khác biết".
"Không có bí mật gì mà không bị người khác biết, chỉ là biết sớm hay muộn thôi" Tiêu Bố Y cười nói.
Lý Chí Hùng ngẩn ra, trong giây lát lắc đầu nói: "Ta tin Tiêu huynh không phải là người nhiều chuyện, nên không ngại nói thẳng. Tiêu huynh, người cảm thấy Lục An Hữu này thế nào?"
"Không tệ" Tiêu Bố Y trả lời đơn giản rõ ràng.
Lý Chí Hùng cười lạnh, "Lần này Tiêu huynh nhìn sai rồi, thật ra hắn đối với người vẫn luôn ghi hận trong lòng, chỉlà không có cơ hội đối phó ngườii mà thôi".
Tiêu Bố Y rốt cuộc biến sắc, "Việc này là thật sao? Ta cùng hắn không cừu không oán, hắn vì cái gì mà muốn đối phó ta?"
"Người cùng hắn không cừu không oán?" Lý Chí Hùng khụt khịt mũi, trên mặt lộ ra vẻ chế nhạo, "Ta nghĩ Tiêu huynh thực không rõ thế đạo hiểm ác, lại nhìn sự tình đơn giản như thế. Tại hạở tại Bùi phiệt nhiều năm, nhiều ít cũng biết chút môn đạo. Thật không dám giấu, vốn khi Cao gia nói qua, lần này Phó lĩnh đội không phải là ta mà đổi thành Tiêu huynh, nói thật, ta lúc trước trong lòng cũng có chút không được tự nhiên".
Tiêu Bố Y "Ồ" một tiếng, có chút kinh ngạc, không nghĩ đến Lý Chí Hùng nói lời thật như vậy.
"Nhưng biết được Tiêu huynh thông qua đua ngựa, vi Bùi phiệt tranh thủ được cơ hội lên đường lần này, mới ngồi được vị trí Phó lĩnh đội này, huynh đệ ta phục người, cam tâm để cho người làm Phó lĩnh đội" Lý Chí Hùng vỗ ngực nói.
Tiêu Bố Y trên mặt có chút cảm động, thầm nghĩ ngươi không cam tâm thì có biện pháp gì?
"Cảm ơn Lý huynh đã thương yêu, chỉ có điều người nói Lục An Hữu gì đó muốn đối phó với ta, tại sao lại như vậy?"
Hắn rốt cuộc đã xưng hô là Lý huynh, Lý Chí Hùng khuôn mặt cười tươi như hoa nở, nhìn quanh bốn phía, "Tiêu huynh, ta may mắn ở tại Bùi phiệt nhiều năm, mới biết thì ra hàng năm Bùi phiệt đều tuyển cử nhân tài tiến cử cho Thánh Thượng. Hiện nay Thánh Thượng anh minh, khai khoa thủ sĩ, vốn là hai khoa sau lại thành mười khoa, hiện tại là bốn khoa, nhưng vô luận là bao nhiêu, cũng cần phải có môn lộ mới có thể được tiến cử, chỉ cần thông qua một số khoa mục mà Thánh Thượng chỉ định, cũng thật xem như là một bước lên trời".
"Ta không có nơi nào tiến cử, hơn nữa chỉ biết buôn bán," Tiêu Bố Y khẽ cười nói: "Việc đó cũng không liên quan gì đến ta".
Lại thấy Lý Chí Hùng nhìn mình, Tiêu Bố Y hỏi: "Sao vậy, Lý huynh, ta nói sai cái gì sao?"
Lý Chí Hùng thở dài một hơi, "Tiêu huynh thật không hiểu, hay là làm bộ không hiểu?"
Tiêu Bố Y cũng không giận, "Ta việc gì phải làm bộ?"
Lý Chí Hùng lắc đầu nói: "Trách không được Tiêu huynh đối với Lục An Hữu hoàn toàn không có tâm lý đề phòng. Người của bốn khoa cử tuy nói là phải có nơi tiến cử, nhưng ngày nay quan lại chân chính chưởng quản việc này ở triều đình, là thất quý trong triều, mà người của Bùi phiệt lại chiếm hai trong đó, có thểthấy được sự sủng ái của Thánh Thượng".
Tiêu Bố Y nhớ tới lời Mộng Điệp nói về hai Bùi một Ngu, cũng không tiện hỏi, đối với Lý Chí Hùng lại có chút tò mò.
Bởi vì vô luận xem thế nào, thì Lý Chí Hùng chỉ khá hơn lũ lưu manh một chút, nhưng nghe cách nói năng của hắn, cũng không phải trong phạm vi học thức của lưu manh.
"Thất quý là chỉ bảy người? Nếu là bảy người thì không biết lại những ai?" Tiêu Bố Y hỏi.
Lý Chí Hùng vẫn nhìn thẳng vào Tiêu Bố Y, thấy hắn hỏi như vậy thì cười ha hả, "Thật ra ta chẳng qua chỉ là người thô lỗ, mấy cái này đều là nhưng thứ nghe được mà thôi, làm sao nhớ rõ tên được".
"Vậy ý của người là gì?" Tiêu Bố Y bộ dáng vẫn là hồ đồ.
Lý Chí Hùng trầm giọng nói: "Tiêu huynh chẳng lẽ còn không rõ, Lục An Hữu tại Bùi phiệt vẫn dốc sức, chính là hy vọng được Bùi tiểu thư tiến cử, một bước lên trời. Nhưng hắn nằm mơ cũng không nghĩ đến, người lại xuất hiện, hiện tại ai cũng biết, bởi vì người gần đây lập công lớn, Bùi tiểu thư đối với người rất thưởng thức, thậm chí có ý đem người tiến cử lên cho Thánh Thượng]! Lục An Hữu vốn rất có hy vọng được tiến cử, hiện tại lại như chim trong nồi lại bay mất, làm sao mà không ghi hận đối với người. Ta chỉ sợ tại Trung Nguyên hắn còn cố kỵ thủ đoạn của Cao gia, sợ Cao gia biết, không dám đối phó với người, nhưng chỉ cần sau khi lên đường, chính là thời điểm mà hắn xuống tay đối với người".
Tiêu Bố Y lúc này mới chân chính ngẩn ra, "Ngươi nói là thật sao?"
Hắn không nghĩ đến Bùi Minh Thúy đối với mình lại coi trọng như thế, nhiều ít cũng có chút cảm động.
"Đương nhiên là thật" Lý Chí Hùng cười khổ nói: "Ta là vì coi trọng Tiêu huynh, lúc này mới đến nói lời từ tấm lòng, người nếu không tin, cũng có thể đi nói với Lục An Hữu về việc này, tại hạ cho dù bị Lục An Hữu hiểu lầm hoặc giết đi, cũng chỉ có thể than lời thật thì khó nghe mà thôi".
Tiêu Bố Y có chút xúc động, ghìm ngựa không tiến nữa, đưa tay đưa ngang cổ, "Lý huynh đối với ta tin tưởng đến như thế, ta làm sao lại đi làm cái việc bán đứng bằng hữu như vậy".
Lý Chí Hùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, "Tiêu huynh một khi đã nói như vậy, Lý mỗ cũng cảm thán đã gặp được người tài". truyện được lấy tại qtruyen.net
"Người nói Lục An Hữu sau khi lên đường sẽ động thủ đối với ta, là tin tức biết được hay là phỏng đoán?" Tiêu BốY nghi hoặc hỏi.
Lý Chí Hùng có chút thận trọng, sau khi ngẫm nghĩ một lúc thì nói, "Cái này chẳng qua mới chỉ là suy đoán của ta, chỉ mong Tiêu huynh gia tăng cẩn trọng, Lý Chí Hùng lời đã tận, xử lý thế nào thì phải do Tiêu huynh định đoạt".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook