Giang Sơn Mỹ Sắc
Chương 11: Trường tại sơn bích lý diện đích dương

Các huynh đệ đều cười tức giận mắng, Tiêu Bố Y ung dung cười, cũng không giải thích La Mã là một thành thị, hiện tại có lẽ cũng đang không ngừng phá hủy cùng xây dựng. Lấy từ trên lưng ngựa xuống ống trúc cùng mấy con gà lôi, đem ống trúc đi múc nước.

Mọi người nhìn nhau cười, đều đứng dậy.

Thiếu đương gia thông minh phi thường, cũng là tấm gương tốt khó được, cho dù là nấu ăn, cũng đều tự tay làm, không hề sai bảo.

Mọi người phục hắn, đều gọi hắn là Thiếu đương gia, càng bởi vì hắn đối với mọi người cũng như là huynh đệ vậy.

Tiêu Bố Y rút chủy thủ trong giày ra, đem mấy con gà lôi mổ bụng, rồi đem đến bên hồ rửa sạch, Hòe Mập Mạc Phong cũng đem mấy con thỏ tới, A Tú cũng linh hoạt đi đến mấy cây lớn cách đó không xa, chặt lấy một số nhánh cây, thu thập một số dây leo khô để nhóm lửa, Chu Mộ Nho, Tiễn Đầu, Dương Đắc Chí ba người cũng không rảnh rỗi, một người đi thả ngựa, hai người kia cũng đi thu thập cỏ khô.

Tất cả mọi người sớm đã quen với cuộc sống nơi hoang dã, đều nhất tề mà làm, không chút lộn xộn.

Tiêu Bố Y sau khi rửa sạch nội tạng của thỏ hoang, đưa cho Hòe Mập cùng Mạc Phong.

"Thiếu đương gia, thật ra mấy cái này đưa cho chúng ta làm là được rồi" Mạc Phong vừa nói vừa làm, chỉ là hơi mím mím môi.

"Ngươi làm?" Hòe Mập hoài nghi châm biếm, "Ta chỉ sợ ăn phải phân thôi".

Cả đám lăn ra cười, Tiêu Bố Y cũng nhịn cười không được, cũng không ngừng tay lấy bùn ở bên hồ bọc con gà lôi vào trong, con gà lôi tuy đã mổ bụng nhưng vẫn chưa có làm lông.

Ở bên kia A Tú cũng đã đào xong một cái hố.

Hai người nhìn nhau, cười ăn ý.

Tiêu Bố Y đem con gà lôi đã bọc trong bùn đặt vào hố, A Tú lẳng lặng lấp sơ mặt, rồi đem cỏ khô càng khô đã thu thập được phủ lên trên, rồi lấy hỏa thạch đánh vài cái, đốt lên một đống lửa.

Hòe Mập Mạc Phong hai người ở bên kia cũng đã xỏ xiên mấy con thỏ, chuẩn bị đem nướng.

Mọi người thỉnh thoảng trêu chọc nhau, cực kỳ vui vẻ.

Đợi đến khi con thỏ đã chín vàng, mùi thơm nồng đậm, tất cả mọi người đều không khỏi nuốt nước miếng.

A Tú cũng không nói tiếng nào dời đống lửa đi, mọi người lại đem mấy con gà lôi chôn ở dưới ra, thế là đã có món gà nướng bùn, Tiêu Bố Y tiện tay một hòn đá đập mạnh một cái, lớp vỏ bùn đã khổ cứng ở ngoài võ ra, lông gà cũng vì thế mà tự nhiên được bóc ra, hiện ra lớp thịt trắng hếu, mùi thơm xông lên mũi.

Tiêu Bố Y tính tự lập của bản thân rất mạnh, lúc trước tự mình xông pha nam bắc, lấy trời làm mền, lấy đất làm giường, nên cũng đã học được rất nhiều kinh nghiệm sinh sống nơi dã ngoại.

Bất kỳ người nào ở đây cũng có thể làm đầu bếp, cho dù bị ném vào rừng rậm hoang mạc, tuyệt đối cũng sẽ không đói chết, vấn đề chỉ là kỹ thuật nấu ăn cao thấp khác nhau mà thôi.

Tất cả mọi người đều chảy nước miếng, thích gì ăn đó, đợi sau khi ăn no xong, Hòe Mập thoải mái tựa vào một thân cây thấp, xoa xoa bụng, "Cần gì phải đánh cướp buôn bán ngựa làm cái gì, mỗi ngày giống như thế này, không cần lao khổ, chẳng phải khoái hơn sao".

Mạc Phong cũng nhìn xung quanh, "Chỗ này thực con mẹ nó không tệ, trước giờ ta nghĩ sơn trại cũng đã không tệ, không nghĩ đến vẫn là ếch ngồi đáy giếng, chẳng qua nếu có thêm mấy nữ nhân, thì mới thực sự là hoàn mỹ vô khuyết, Tiễn Đầu, ngươi nói có phải không?"

Tiễn Đầu đang cẩn thận nhai thức ăn trong miệng, bộ dáng cực kỳ quý trọng, Mạc Phong thấy vậy cũng chỉ có thể quay đầu, "Tiểu tử này mỗi lần ăn uống đều cẩn thận như là quỷ đói vậy, ta nhìn thấy cũng sợ".

Tiễn Đầu nhếch mép cười, cũng không đáp lời.

Mạc Phong lại nhìn về phía Dương Đắc Chí, "Đắc Chí, ngươi mới đánh rắm sao, ta hôm nay cũng không…"

Hắn lời còn chưa dứt, chợt một tiếng "xì…" vang lên, mọi người ngẩn ra, trong giây lát đột nhiên bật dậy.

Dương Đắc Chí bộ dáng vẫn như là bực bội, nhưng mọi người so với hắn còn muốn bực bội hơn, bởi vì cảm thấy có một cổ quái vị truyền tới.

"Tiểu tử này giỏi, ngươi thực là thúi lắm" Mạc Phong lúc này mới tỉnh ngộ.

Mọi người đều tản ra, Mạc Phong tránh ra hai bước, vừa kéo A Tú, "A Tú, nếu nói ngươi ở trong này gặp được một nữ nhân như là thiên tiên vậy, thì câu đầu tiên mà ngươi nói là gì?"

A Tú ngáp một cái, "Đã khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi".

Mạc Phong không nghĩ đến A Tú so với mình còn muốn tệ, chỉ có thể cười khổ buông tay, lẩm bẩm nói: "Chính xác, cho dù là thần tiên, cũng phải đi ngủ".

Nữ nhân cũng không có xuất hiện, Mạc Phong nắm lấy người cuối cùng, " Mẫu Nhũ, đêm nay trời có mưa không?"

Tiêu Bố Y cũng nhìn về phía Chu Mộ Nho, trong mắt cũng có ý hỏi. Mọi người tuy là mã phỉ, nhưng đều có kinh nghiệm sống riêng, Chu Mộ Nho tiễn pháp bình thường, võ công bình thường, nhưng lợi hại nhất chính là khả năng quan sát bầu trời, hắn dự báo thời tiết quả thực so với dự báo thời tiết thời hiện đại của Tiêu Bố Y còn muốn chuẩn xác hơn, Tiêu Bố Y sau đó nghe ngóng thì biết hắn xuất thân từ nhà nông, không khỏi thầm kêu hổ thẹn.

Chu Mộ Nho cay mày, "Mạc Phong, ngươi làm ơn sau này gọi ta là Tiểu Chu hoặc là Chu Mộ Nho có được không?"

"Được, biết rồi, Mẫu Nhũ" Mạc Phong ứng một câu.

Chu Mộ Nho thoạt nhìn thật muốn đem Mạc Phong như là con gà rừng kia, đem bùn bao lại rồi chôn xuống đất, lại thấy Tiêu Bố Y liếc mắt, liền quay đầu nhìn bầu trời.

Sau khi nhìn bầu trời một hồi, Chu Mộ Nho nói ngắn gọn: "Trời nắng".

Tất cả mọi người đều buông tâm sự, không tìm những chỗ dựa lưng nữa mà tùy tiện nằm lăn ra cỏ dại ở bên hồ. Mọi người ai cũng mệt mỏi, không lâu sau đều đã ngủ say.

Tiêu Bố Y cũng ngẩng đầu nhìn sao trời, nghe tiếng nước ầm ầm bên tai, trong lúc nhất thời cảm xúc phập phồng, cũng khó có thể ngủ ngay được. Giờ phút này sao trên trời cùng ngàn năm sau cũng không có gì khác nhau, nhưng lại khác nhau rất lớn.

Ít nhất hiện tại xem ra, bầu trời hết sức trong sáng, nhưng cũng khó mà so sánh được. Hàn Tuyết một mình ở sơn trại cũng không có vấn đề, từ khi nàng bắt đầu kêu lên, người trong sơn trại đối với nàng cũng thân thiện hơn không ít, Tiêu Đại Bằng ngoài miệng không nói, nhưng trên miệng nụ cười cũng chưa từng biến mất.

Nhưng bản thân hắn, Tiêu Bố Y, trên miệng lại lộ ra nụ cười khổ, thoáng qua cũng sẽ là không từ mà biệt, chỉ là ngựa ở nơi này so với ngàn năm sau cxung tốt hơn nhiều, mình đã tìm kiếm mấy năm, cũng muốn tìm ra giống Hãn huyết bảo mã trong truyền thuyết, không biết khi tới nơi này có thể thực hiện được hay không?

Một khi tìm được chỗ nuôi ngựa, rất nhanh sẽ đi đến thảo nguyên, tìm kiếm những giống như Bạch Đề Ô, Táp Lộ Tử mà chỉ có trong sách mới thấy, Tiêu Bố Y cũng cảm thấy kích động.

Trong khi đang lăn qua lộn lại như thế, nghe tiếng nước ầm ầm, sắc trời mênh mông thì chợt thiếp đi. Đợi đến khi ánh nắng chiếu lên trên mặt, thì đột nhiên nghe được tiếng của Mạc Phong hô to gọi nhỏ, "Bố Y, mau dậy đi".

"Chuyện gì?" Tiêu Bố Y xoay người ngồi dậy.

"Bọn họ đang ở chỗ đó đánh cuộc" Mạc Phong kích động nói.

"Ai đánh cuộc, đánh đó cái gì?" Tiêu Bố Y ngẩn ra.

"Bọn họ đánh cuộc trên vách núi có linh dương" Mạc Phong lớn tiếng nói.

Tiêu Bố Y lại ngẩn ra, "Theo góc độ thực vật học mà nói, thì nơi này không thể".

"Từ góc độ động vật học mà nói cũng không có khả năng!" Mạc Phong hiển nhiên học theo khẩu khí của Tiêu Bố Y, nhiều ít cũng biết được cái gì là thực vật học, "Bọn họ hiện tại cũng đang ầm ĩ cãi nhau, người hãy qua đó khuyên đi".

"Ngươi sao lại không đi khuyên?" Tiêu Bố Y lầm bầm đứng dậy, dụi dụi đôi mắt ngái ngủ.

"Ta làm sao mà khuyên được," Mạc Phong vẻ mặt như cười như không mà nói, "Tuy theo góc độ cái gì học đó mà nói, linh dương cho dù ở trên triền núi này, thì cũng không có khả năng sinh trưởng ở đó, nhưng ta tin tưởng vào thính lực của Đắc Chí, cho nên ta cũng đã đặt cược hai xâu tiền vào Dương Đắc Chí rồi". Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Thấy Tiêu Bố Y trợn mắt há hốc mồm nhìn mình, Mạc Phong cười nhẹ, "Thiếu đương gia, ta có phải là vô sỉ lắm không".

"Ngươi không phải là rất vô sỉ" Tiêu Bố Y tặng cho hắn một cước, "Ngươi hoàn toàn vô sỉ!"

Khi Tiêu Bố Y vòng quanh hồ đi đến vách núi đối diện, thì phát hiện cảnh sắc sáng sớm trong cốc đẹp không tả xiết.

Nhất là thác nước chảy thẳng xuống ầm ầm ù ù, thật sự là hùng tráng.

Tối hôm qua tầm nhìn hạn chế, tuy cảm thấy rất đẹp, nhưng nay trời sáng lại có phong vị khác, quả thật là kinh tâm động phách.

Chẳng qua hắn cũng không rảnh mà thưởng thức cảnh đẹp, khi đi đến chỗ Dương Đắc Chí cùng Hòe Mập, mới phát hiện Hòe Mập thì đang đỏ mặt tía tai, Dương Đắc Chí trên mặt vẫn là biểu tình bất đắc chí, cũng không có gì khác.

Tiễn Đầu cùng A Tú đang thảnh thơi xem tuồng, Chu Mộ Nho thấy Tiêu Bố Y đi tới, liền lớn tiếng nói: "Thiếu đương gia đã đến, cũng đã có thể có kết luận rồi".

Tiêu Bố Y thấy Chu Mộ Nho cao hứng phấn chấn, nhịn không được hỏi: "Ngươi cũng đánh cuộc?"

"Ừm, ta cũng đánh cược hai xâu tiền, đánh Hòe Mập thắng. Thiếu đương gia người nói một chút, linh dương thì làm sao mà sinh sống trên vách núi được, thật buồn cười như là bảo cá sống ở trên cây vậy?"

"Ngươi đừng có nói, ta thực đã gặp qua cá sinh trưởng ở trên cây" Mạc Phong ở một bên nói.

Chu Mộ Nho lập tức cổ cũng nổi gân lên nói, "Mạc Phong, ngươi đừng có mà gạt người chết không thường mạng, nhà của ta làm nông, cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua cá sinh trưởng ở trên cây!"

"Mẫu Nhũ, ngươi làm nông chỉ là làm nông, cũng không phải trồng cây" Mạc Phong cười ha hả, "Ta điều này cũng không lừa ngươi, ngày trước ta ở gần Hoàng Hà, có một ngày cũng không biết là ông trời mắt nhắm hay mắt mở, nổi lên một trận gó lớn. Trận gió đó thổi qua Hoàng Hà cuốn nước sông lên cuồn cuộn, rồi cuốn tới bầu trời chỗ thôn trang của chúng ta, sau đó rào rào mà thả cá xuống, nên có rất nhiều cá mắc ở trên cây, ngươi nói đây có tính là cá sinh trưởng ở trên cây không?"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương