“Còn bao nhiêu xa nữa thì đến nơi?” Lâm Lĩnh hỏi An Tả Gian đang ngồi ở phía đối diện.

Chính là An Tả Gian có chút đăm chiêu mà dại ra, dường như là đang suy nghĩ đến cái gì đó, Lâm Lĩnh đẩy đẩy An Tả Gian, nói: “Tả… Tả tiên sinh, ngươi làm sao vậy?”

“Hả? Không… Không có việc gì, Di Phi nói cái gì?” An Tả Gian lập tức phục hồi lại tinh thần, nhìn Lâm Lĩnh, hắn dường như có lập trường của chính mình, mỗi lần hắn nhìn Lâm Lĩnh, trong mắt giống như là mang theo một chút thương xót, nhưng có lúc lại mang theo hâm mộ tột cùng, làm cho Lâm Lĩnh cảm thấy có chút bất an.

“Chúng ta… còn bao nhiêu lâu nữa mới đến Trà Quốc?” Lâm Lĩnh đưa tay về, cúi đầu không dám nhìn thẳng, thật là đáng sợ, hắn sợ hãi cái loại ánh mắt này, ánh mắt khiến cho hắn không biết đối phương suy nghĩ cái gì, mà ánh mắt của An Tả Gian lại mang theo vài phần âm trầm kinh khủng, đến cùng thì hắn có kế hoạch gì? ở nơi không thể nhìn thấy khói lửa chiến tranh, hắn sắm vai nhân vật gì? Không ai biết, chỉ có chính bản thân của hắn biết được, hắn lựa chọn, bảo vệ mọi người.

“Đại khái, còn ba hay bốn ngày đường nữa đi.” An Tả Gian nhìn ngoài cửa sổ, cũng đã tới Tuyền Thành rồi, cách kinh đô của Trà Quốc cũng không xa nữa.

Buông rèm, An Tả Gian nhìn Lâm Lĩnh, dùng một loại ánh mắt tò mò mà nhìn hắn, nói: “Di phi… yêu Hoàng Thượng sao?” An Tả Gian cười.

Lâm Lĩnh bị vấn đề này hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn An Tả Gian, hiện tại nụ cười của người trước mặt cũng không đáng sợ, Lâm Lĩnh cúi đầu, nói: “Yêu sao? Không biết định nghĩa ra sao? Bất quá, mặc dù nói không nên lời nhưng mà ta tin tưởng chính mình cũng như trái tim của mình, ta yêu hắn.” Lâm Lĩnh cúi đầu càng thấp hơn, không nghĩ để cho An Tả Gian nhìn thấy khuôn mặt đang ửng đỏ của mình.

“Ha, như vậy sao, Hoàng thượng thực hạnh phúc, hắn sẽ minh bạch tất cả. Tin tưởng ta.” An Tả Gian cười nhìn Lâm Lĩnh, thân phận của hắn sao? Liên quan đến Tiêu Nghệ Hàn, chỉ có chính hắn là rõ ràng nhất chính mình đang làm những gì…

“Ách? Tả tiên sinh, lời này…” Lâm Lĩnh đã cùng An Tả Gian ở chung vài ngày rồi, cảm thấy được hắn rất không bình thường, luôn nói những gì khiến cho người ta nghe không hiểu.

“Ách… Ha ha, không có gì, ta cảm thấy được Hoàng Thượng rất hạnh phúc mà thôi, ha ha.” An Tả Gian cười rất miễn cưỡng.

Lâm Lĩnh biết, lần này tuyệt đối không có đơn giản như vậy, hắn vén rèm lên, nhìn rừng cây ngoài cửa sổ, hắn biết rõ Liễu Nhất Linh gọi đích danh mình đi cùng, nhất định là có bí mật gì đó không thể cho ai biết.

“Tới rồi sao?” Lâm Lĩnh vén rèm lên, đúng vậy, hiện tại bọn họ đã đi qua trạm kiểm soát, xem ra Trà Quốc cũng không có ý tứ muốn nghênh đón bọn họ.

“Uh, có thể đi.” An Tả Gian cũng thăm dò mà nhìn nhìn.

“Chi…” cửa thành mở ra, Trà Lí Hàn cưỡi ngựa đi ra.

“Đặc sứ của Ngọc Quốc Tiêu Nghệ Kỳ khấu kiến Trà Quốc đại vương, đại vương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.” Tiêu Nghệ Kỳ xuống ngựa, quỳ xuống hành lễ.

Lâm lĩnh được đỡ xuống ngựa, Trà Lí Hàn cũng nhanh chóng xuống ngựa, khi nhìn thấy Lâm Lĩnh, Trà Lí Hàn hết sức hưng phấn.

Trong trướng liêm, Trà Quốc đại vương trang nghiêm mà nói: “Oh, đặc sứ của Ngọc Quốc không cần đa lễ, mau mau đứng lên đi, bổn vương nhận được thông báo cho biết các ngươi hôm nay đến, cho nên đặc biệt nghênh đón, các vị khách quý mau theo bổn vương hồi cung đi.”

“Tuân mệnh, tạ ơn đại vương ban ơn.” Tiêu Nghệ Kỳ khấu đầu tạ ơn, Lâm Lĩnh cũng quỳ xuống hành lễ.

Sau khi tới hoàng cung, Lâm Lĩnh được người an bài đi rửa mặt, qua chừng nửa canh giờ, có người đến mời Tiêu Nghệ Kỳ đi đại điện nghị sự, Lâm Lĩnh, Liễu Nhất Linh cùng An Tả Gian thì được người an bài dâng trà nước hầu hạ.

“Di Phi từ lúc tiến cung đã bắt đầu mặt ủ mày chau, có thể cho nô tài biết là đã xảy ra chuyện gì rồi không?” An Tả Gian giỏi về việc quan sát sắc mặt, hắn phát hiện trên mặt Lâm Lĩnh luôn chau mày.

“Hả, không… Không có gì, ta lo lắng, lần nghị sự này…” Lâm Lĩnh lo lắng Trà Quốc không có ý tốt như vậy, chỉ sợ nếu như Tiêu Nghệ Kỳ có chút sơ xuất nào đó, bọn họ chỉ sợ không thể trở về được.

“Oh, không có việc gì đâu, yên tâm đi.” Liễu Nhất Linh vừa nhàn nhã mà ăn điểm tâm vừa nói.

“Ha, An Quốc phu nhân, có thể chắc chắn như vậy sao… Kỳ Vương có thể thuyết phục đại vương sao?” Lâm Lĩnh nhìn Liễu Nhất Linh, hắn chung quy cảm giác được vị An Quốc Phu Nhân này tuyệt đối không có đơn giản như vậy.

“…” Liễu Nhất Linh đột nhiên không biết nên nói như thế nào, xấu hổ mà cười, nói: “Cái kia… Di Phi không nên lo lắng, ta nghĩ Kỳ Vương hẳn là không có việc gì đi…”

“Uh…” Lâm Lĩnh liếc mắt nhìn Liễu Nhất Linh, cảm thấy được nàng có bí mật gì đó, lần này đến Trà Quốc, Lâm Lĩnh cảm giác được mùi âm mưu rất nặng, nhưng mà hắn cũng không hề hối hận khi bước chân vào cái âm mưu này.

Tại Điện Dưỡng Tâm, Tiêu Nghệ Hàn nhìn thấy bồ câu đưa tin cho mình, ngay lập tức liền bắt lấy, lấy ra lá thư được buộc vào chân của chim.

Nhìn qua, sau đó, Tiêu Nghệ Hàn ra lệnh cho tiểu thái giám gọi Lưu Huân vào.

“Hoàng… Hoàng thượng… không biết người… cho gọi cận thần vào triều là có chuyện gì?” Lưu Huân có chút run rẩy mà quỳ trên mặt đất, hắn đời này cũng chưa có từng cãi qua lệnh của Hoàng Đế, lần này lại vì cháu của mình mà muốn tạo phản, mỗi lần nhìn thấy Tiêu Nghệ Hàn lại nhịn không được mà run rẩy hai cái.

“Oh, Lưu đại nhân vốn là triều thần lâu năm rồi, Trẫm đây nhớ ngươi cũng đã già, nhìn xem, hiện tại đang là mùa hè mà còn run rẩy như vậy. Trẫm nghĩ lúc trước Tiên Hoàng có cho xây dựng một trang viện, Lưu đại nhân cũng nên đến đó đễ dưỡng lão được rồi!” Tiêu Nghệ Hàn cười, tiếp tục nói: “Còn binh quyền của Lưu đại nhân, nhân tiện cứ để cho Trẫm tạm giữ đi.”

“Hoàng thượng… Ngài…” Lưu Huân nghĩ muốn phản bác, nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Nghệ Hàn, phảng phất như nói: “Đáng lẽ đã không cho ngươi con đường sống nào, hiện tại cho ngươi một chỗ dưỡng lão đã là cho ngươi mặt mũi rồi.”

“Tuân mệnh… Hoàng thượng, lão thần sáng mai sẽ đem binh phù giao cho Hoàng Thượng…” Lưu Huân mới nói được một nửa đã bị cắt đứt.

“Không cần, Trẫm đã cho người đem hành lý của ngươi đóng gói tốt rồi, cũng đã chuẩn bị xe ngựa tốt lắm, Lưu đại nhân vẫn là sớm nên đi đến trang viện kia dưỡng lão đi, còn có, chuyện Lưu đại nhân từ quan, hy vọng, đại nhân tạm thời không nên nói ra, nếu không, Trẫm, sợ rằng…” Ánh mắt của Tiêu Nghệ Hàn lúc này tựa như dã thú làm cho người ta sợ hãi, lại càng thêm cả người mao cốt tủng nhiên.

“Tuân mệnh, tuân mệnh, lão thần, oh, không, thảo dân đã biết…” Lưu Huân vừa đi vừa té mà ra khỏi Dưỡng Tâm Điện, Tiêu Nghệ Hàn đưa mắt nhìn Lưu Huân, tràn đầy tính toán, ánh mắt thâm trầm làm cho kẽ khác không khỏi cảm thấy hàn ý lạnh lẽo, mà nay là buổi tối của mùa hè…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương