Giang Sơn Không Yêu, Yêu "Thái Giám"
-
Chương 25
“Yêu, này không phải là An Quốc phu nhân sao? Lão phu từ xa không thể tiếp đón.” An Vương chắp tay, đã gần 100 tuổi nhưng trên mặt không hề có chút cảm giác thương cảm, ngữ khí mang theo vài phần trêu chọc, nhìn qua rất giống một lão ngoan đồng.
“A, thôi đi, cái gì mà An Quốc phu nhân, An Vương…” Liễu Nhất Linh như muốn nói cái gì đó, lại dừng lại, liếc nhìn về phía sau, đối với thái giám và cung nữ nói: “Các ngươi, đều đi xuống đi.” Sau đó, đi vào trong đại sảnh.
“Chi…” An Vương ra lệnh cho thủ hạ đóng cửa lại.
“Chuyện này, ta xem trước hãy gác lại đi, ta… Không nghĩ nhanh như vậy sẽ khởi binh.” Liễu Nhất Linh ấp a ấp úng đứng lên.
“Cái gì? Gác lại? Ngươi… Như thế nào có thể lật lọng, chúng ta không phải đã nói tốt lắm sao? Ngươi vừa nhận được phong hào này liền muốn gác lại chuyện khởi binh sao? Ta đã cùng vua của Trà Quốc liên lạc rồi, vào ngày mười lăm tháng này, trong ngày đại hôn của Trà Lí Hàn, chúng ta sẽ trà trộn vào đội ngũ hộ tống của Trà Quốc. Ngươi… ngươi bây giờ như thế nào lại như vậy?”. An Vương rất sốt ruột, dường như người có thể người nhảy cao ba trượng.
“Chuyện… Chuyện có biến, tóm lại, hiện tại ta không xác định trước, hay là trước cứ đừng hành động gì, còn Trà Vương nơi đó, ngươi… Chính ngươi giải quyết đi, ta… Chờ ta đem chuyện làm cho rõ ràng rồi, rồi nói sau…”. Liễu Nhất Linh vẻ mặt do dự, nàng dường như có cái gì rất khó nói ra.
“Chuyện gì? Ngươi không muốn làm cho rõ ràng sao? Chẳng lẽ chuyện lúc trước của Lân Nhi bị người… Tịnh…”. An Vương có chút sầu lo, bộ dáng lại giống như không nói nên lời.
“Tịnh…” Liễu Nhất Linh thở dài, nói: “Tịnh, ta cũng sẽ không buông tha cho, coi như không sinh qua hài tử này, ngày sau đợi hắn nhiều là được, nhưng không chỉ có Tịnh, hơn nữa, hơn nữa…còn… Ai…” liễu Nhất Linh thật sự khó có thể mở miệng, nàng muốn nói Tiêu Nghệ Hàn chính là hài tử của mình, nhưng mà lại có chút không xác định được, cảm giác hắn không giống với nhi tử lúc đầu của mình.
“Còn cái gì? Ai nha, điều mấu chốt này, còn giấu diếm làm cái gì? Mau nói đi”. An Vương cấp bách nói.
“Này, ai… quên đi, nói cũng đã nói, ta hoài nghi Hoàng Thượng là Lân Nhi.” Liễu Nhất Linh nói một câu như vậy đem An Vương đang bưng chén trà kia cũng bị hù dọa có chút run rẩy.
“Cái gì? Ngươi… Ngươi không phải đâu, chờ một chút, bị ngươi nói một câu như vậy… Ngươi…” An Vương cũng có chút do dự.
“Ngươi trước đi điều tra lại một chút, ta… ta nghĩ nếu là như vậy thật, thì… nên làm cái gì bây giờ?” An Vương dường như nghĩ đến cái gì.
“Ách, Được.” Liểu Nhất Linh còn chưa có ngồi nóng ghế đã vội vã đứng dậy rời đi, hai người bọn họ trong lúc đó giống như là có chút sự tình gì.
“Cha, An Quốc phu nhân đã tới?” An Tả Gian – con trai lớn nhất của An Vương từ trong buồng trong đi ra.
“A, tiểu quỷ, ngươi không phải đều đã thấy rồi sao?”. An Vương lạnh lùng nói một câu.
“Ha hả, phụ thân đừng tức giận, ta có một biện pháp làm cho phụ thân có thể khiến cho binh quyền của Ngọc Quốc bị lung lạc, phụ thân có muốn biết hay không?”. An Tả Gian cười rất giả tạo, hắn có mục đích của hắn, chỉ vì một cái đêm xuân phong kia, sau đó phải hướng phụ thân lấy lòng.
“Yêu, thật không đây, lại khiến cho An đại công tử phải lao lực rồi.”. An Vương trêu chọc.
“Ha hả, phụ thân nói quá lời, tiểu nhi, cũng nên đi chuẩn bị.” Phụ tử tựa hồ cái gì cũng chưa từng nói, nhưng lại hiểu nhau rất rõ, An Vương hiểu được ý tứ của An Tả Gian.
Tối đến, tại kỳ vương phủ…
“An Tả Gian? An… Tả Giang?” Tiêu Nghệ Kỳ đánh giá người nam tử anh tuấn trước mặt, vóc người cao lớn, cứ như vậy mà đánh giá vài lần.
“Ngươi… Chính là An Tả Giang?” Tiêu Nghệ Kỳ hỏi An Tả Giang. Lại vừa nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Như thế nào lại nhìn quen mắt đến vậy?”
“Đúng vậy, Kỳ Vương gia, chính là nô tài.” An Tả Gian cười cười, nhìn Tiêu Nghệ Kỳ, vừa tức vừa buồn cười, tức giận vì hắn phải nhờ cậy chính mình, cũng không tự biết, còn cười hắn, chính là bị mình lừa, còn tưởng rằng mình là người tốt.
“Oh, ngươi tới tìm bổn vương làm cái gì? Ngươi là An Tả Gian, nghe nói trong nhà, ngươi nổi danh là một quân sư tài giỏi, là một người thông minh, ngươi tới tìm bổn vương làm cái gì?” Tiêu Nghệ Kỳ kỳ quái, người nam tử trước mắt vì sao phải tìm chính mình?
“Nô tài là nghĩ muốn giúp Vương gia một lần nữa leo lên ngôi vị hoàng đế.” An Tả Gian cười trộm, Tiêu Nghệ Kỳ nghe nói như vậy khẳng định sẽ bất chấp tất cả mà khiến cho mình lưu lại.
“Oh? Nói như thế nào?” Tiêu Nghệ Kỳ quả nhiên không phụ với mong chờ.
“Ha hả, này…” An Tả Gian đóng cửa lại, mở ra chén trà, ngón tay dính nước ở tại trên bàn viết bảy chữ lớn.
“An, quốc, phu, nhân, Liễu, Nhất, Linh?” Tiêu Nghệ Kỳ đọc từng chữ, nghi hoặc mà nhìn An Tả Gian.
“Đúng vậy, đúng là người này có thể trợ giúp Vương gia đem giang sơn đoạt lấy.” An Tả Gian cười, nhưng nụ cười này lại giấu đi thâm ý.
“Nàng? Là một nữ nhân, còn là dì của Hoàng Thượng, một người như vậy thì có thể làm cái gì?” Tiêu Nghệ Kỳ hừ lạnh một tiếng, ngẫm lại An Tả Giang cũng không có cái gì hơn người.
“Vương gia lời ấy là không đúng rồi, nữ tử cũng có nhiều loại, nếu như nữ tử này chỉ là một thiếu nữ bình thường thì không nói, nhưng mà nàng ngày đó khi là thiếu nữ tuy bề ngoài nhu nhược nhưng nội tâm bên trong thì lại vô cùng kiên cường. Nếu như không phải là nàng thì không có ai có thể giúp được vương gia rồi, có thể nói, tương lai Hoàng Thượng có ngồi an ổn ở vị trí đó hay không thì còn phải xem người nữ tử này.” An Tả Gian nói chuyện mang theo chút huyền diệu khó giải thích, dường như bên trong còn có rất nhiều nội dung khác.
“Có ý tứ gì? Tả tiên sinh vì sao cứ nói chuyện một nửa?” Tiêu Nghệ Kỳ đối với vấn đề kia rất cấp bách, ước gì có thể đem An Tả Giang kia mở ra, xem thử bên trong tột cùng là cái gì.
“Cái này sao… Nô tài hôm nay mệt mỏi, hôm nay nô tài vốn không nhà để về, có thể mượn một gian nhà tranh của vương gia ở lại được không?”. An Tả Gian yêu cầu Tiêu Nghệ Kỳ làm cho chính mình lưu lại.
“Được, ngươi hiện tại cứ ở lại đây đi, làm thuộc hạ, kiêm quân sư cho ta, được rồi, ta sẽ an bài cho ngươi nơi ở lại, chuyện này, ngươi tốt nhất cũng nên nói rõ ràng cho ta.” Tiêu Nghệ Kỳ không vội, hắn cũng không phải đợi một sớm một chiều liền đem ngôi hoàng đế kia đoạt lấy, hắn muốn chậm rãi bàn bạc kĩ hơn.
“A, thôi đi, cái gì mà An Quốc phu nhân, An Vương…” Liễu Nhất Linh như muốn nói cái gì đó, lại dừng lại, liếc nhìn về phía sau, đối với thái giám và cung nữ nói: “Các ngươi, đều đi xuống đi.” Sau đó, đi vào trong đại sảnh.
“Chi…” An Vương ra lệnh cho thủ hạ đóng cửa lại.
“Chuyện này, ta xem trước hãy gác lại đi, ta… Không nghĩ nhanh như vậy sẽ khởi binh.” Liễu Nhất Linh ấp a ấp úng đứng lên.
“Cái gì? Gác lại? Ngươi… Như thế nào có thể lật lọng, chúng ta không phải đã nói tốt lắm sao? Ngươi vừa nhận được phong hào này liền muốn gác lại chuyện khởi binh sao? Ta đã cùng vua của Trà Quốc liên lạc rồi, vào ngày mười lăm tháng này, trong ngày đại hôn của Trà Lí Hàn, chúng ta sẽ trà trộn vào đội ngũ hộ tống của Trà Quốc. Ngươi… ngươi bây giờ như thế nào lại như vậy?”. An Vương rất sốt ruột, dường như người có thể người nhảy cao ba trượng.
“Chuyện… Chuyện có biến, tóm lại, hiện tại ta không xác định trước, hay là trước cứ đừng hành động gì, còn Trà Vương nơi đó, ngươi… Chính ngươi giải quyết đi, ta… Chờ ta đem chuyện làm cho rõ ràng rồi, rồi nói sau…”. Liễu Nhất Linh vẻ mặt do dự, nàng dường như có cái gì rất khó nói ra.
“Chuyện gì? Ngươi không muốn làm cho rõ ràng sao? Chẳng lẽ chuyện lúc trước của Lân Nhi bị người… Tịnh…”. An Vương có chút sầu lo, bộ dáng lại giống như không nói nên lời.
“Tịnh…” Liễu Nhất Linh thở dài, nói: “Tịnh, ta cũng sẽ không buông tha cho, coi như không sinh qua hài tử này, ngày sau đợi hắn nhiều là được, nhưng không chỉ có Tịnh, hơn nữa, hơn nữa…còn… Ai…” liễu Nhất Linh thật sự khó có thể mở miệng, nàng muốn nói Tiêu Nghệ Hàn chính là hài tử của mình, nhưng mà lại có chút không xác định được, cảm giác hắn không giống với nhi tử lúc đầu của mình.
“Còn cái gì? Ai nha, điều mấu chốt này, còn giấu diếm làm cái gì? Mau nói đi”. An Vương cấp bách nói.
“Này, ai… quên đi, nói cũng đã nói, ta hoài nghi Hoàng Thượng là Lân Nhi.” Liễu Nhất Linh nói một câu như vậy đem An Vương đang bưng chén trà kia cũng bị hù dọa có chút run rẩy.
“Cái gì? Ngươi… Ngươi không phải đâu, chờ một chút, bị ngươi nói một câu như vậy… Ngươi…” An Vương cũng có chút do dự.
“Ngươi trước đi điều tra lại một chút, ta… ta nghĩ nếu là như vậy thật, thì… nên làm cái gì bây giờ?” An Vương dường như nghĩ đến cái gì.
“Ách, Được.” Liểu Nhất Linh còn chưa có ngồi nóng ghế đã vội vã đứng dậy rời đi, hai người bọn họ trong lúc đó giống như là có chút sự tình gì.
“Cha, An Quốc phu nhân đã tới?” An Tả Gian – con trai lớn nhất của An Vương từ trong buồng trong đi ra.
“A, tiểu quỷ, ngươi không phải đều đã thấy rồi sao?”. An Vương lạnh lùng nói một câu.
“Ha hả, phụ thân đừng tức giận, ta có một biện pháp làm cho phụ thân có thể khiến cho binh quyền của Ngọc Quốc bị lung lạc, phụ thân có muốn biết hay không?”. An Tả Gian cười rất giả tạo, hắn có mục đích của hắn, chỉ vì một cái đêm xuân phong kia, sau đó phải hướng phụ thân lấy lòng.
“Yêu, thật không đây, lại khiến cho An đại công tử phải lao lực rồi.”. An Vương trêu chọc.
“Ha hả, phụ thân nói quá lời, tiểu nhi, cũng nên đi chuẩn bị.” Phụ tử tựa hồ cái gì cũng chưa từng nói, nhưng lại hiểu nhau rất rõ, An Vương hiểu được ý tứ của An Tả Gian.
Tối đến, tại kỳ vương phủ…
“An Tả Gian? An… Tả Giang?” Tiêu Nghệ Kỳ đánh giá người nam tử anh tuấn trước mặt, vóc người cao lớn, cứ như vậy mà đánh giá vài lần.
“Ngươi… Chính là An Tả Giang?” Tiêu Nghệ Kỳ hỏi An Tả Giang. Lại vừa nhỏ giọng lầu bầu một câu: “Như thế nào lại nhìn quen mắt đến vậy?”
“Đúng vậy, Kỳ Vương gia, chính là nô tài.” An Tả Gian cười cười, nhìn Tiêu Nghệ Kỳ, vừa tức vừa buồn cười, tức giận vì hắn phải nhờ cậy chính mình, cũng không tự biết, còn cười hắn, chính là bị mình lừa, còn tưởng rằng mình là người tốt.
“Oh, ngươi tới tìm bổn vương làm cái gì? Ngươi là An Tả Gian, nghe nói trong nhà, ngươi nổi danh là một quân sư tài giỏi, là một người thông minh, ngươi tới tìm bổn vương làm cái gì?” Tiêu Nghệ Kỳ kỳ quái, người nam tử trước mắt vì sao phải tìm chính mình?
“Nô tài là nghĩ muốn giúp Vương gia một lần nữa leo lên ngôi vị hoàng đế.” An Tả Gian cười trộm, Tiêu Nghệ Kỳ nghe nói như vậy khẳng định sẽ bất chấp tất cả mà khiến cho mình lưu lại.
“Oh? Nói như thế nào?” Tiêu Nghệ Kỳ quả nhiên không phụ với mong chờ.
“Ha hả, này…” An Tả Gian đóng cửa lại, mở ra chén trà, ngón tay dính nước ở tại trên bàn viết bảy chữ lớn.
“An, quốc, phu, nhân, Liễu, Nhất, Linh?” Tiêu Nghệ Kỳ đọc từng chữ, nghi hoặc mà nhìn An Tả Gian.
“Đúng vậy, đúng là người này có thể trợ giúp Vương gia đem giang sơn đoạt lấy.” An Tả Gian cười, nhưng nụ cười này lại giấu đi thâm ý.
“Nàng? Là một nữ nhân, còn là dì của Hoàng Thượng, một người như vậy thì có thể làm cái gì?” Tiêu Nghệ Kỳ hừ lạnh một tiếng, ngẫm lại An Tả Giang cũng không có cái gì hơn người.
“Vương gia lời ấy là không đúng rồi, nữ tử cũng có nhiều loại, nếu như nữ tử này chỉ là một thiếu nữ bình thường thì không nói, nhưng mà nàng ngày đó khi là thiếu nữ tuy bề ngoài nhu nhược nhưng nội tâm bên trong thì lại vô cùng kiên cường. Nếu như không phải là nàng thì không có ai có thể giúp được vương gia rồi, có thể nói, tương lai Hoàng Thượng có ngồi an ổn ở vị trí đó hay không thì còn phải xem người nữ tử này.” An Tả Gian nói chuyện mang theo chút huyền diệu khó giải thích, dường như bên trong còn có rất nhiều nội dung khác.
“Có ý tứ gì? Tả tiên sinh vì sao cứ nói chuyện một nửa?” Tiêu Nghệ Kỳ đối với vấn đề kia rất cấp bách, ước gì có thể đem An Tả Giang kia mở ra, xem thử bên trong tột cùng là cái gì.
“Cái này sao… Nô tài hôm nay mệt mỏi, hôm nay nô tài vốn không nhà để về, có thể mượn một gian nhà tranh của vương gia ở lại được không?”. An Tả Gian yêu cầu Tiêu Nghệ Kỳ làm cho chính mình lưu lại.
“Được, ngươi hiện tại cứ ở lại đây đi, làm thuộc hạ, kiêm quân sư cho ta, được rồi, ta sẽ an bài cho ngươi nơi ở lại, chuyện này, ngươi tốt nhất cũng nên nói rõ ràng cho ta.” Tiêu Nghệ Kỳ không vội, hắn cũng không phải đợi một sớm một chiều liền đem ngôi hoàng đế kia đoạt lấy, hắn muốn chậm rãi bàn bạc kĩ hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook