Giang Sơn Hứa Nhĩ
-
Chương 83: Tiểu biệt trọng phùng
Giới thiệu tên chương: Tiểu biệt trọng phùng ý chỉ sau một thời gian ngắn xa nhau, khi gặp lại sẽ tỏ ra vô cùng nhớ nhung kích động.
Thuyền bắt đầu cặp bờ, Chúc Vân Tuyên xuống xe đi lên bến tàu, Lương Trinh lúc này được người khác dắt tay xuống thuyền. Ngay tại khoảnh khắc gặp lại nhau, Chúc Vân Tuyên chỉ biết đứng ngây ra ngơ ngác nhìn người nam nhân sắc mặt xanh xao, ngực còn dính máu đang ở trước mắt mình. Lương Trinh khẽ mỉm cười nhìn hắn lên tiếng: “Bệ hạ…”
Chúc Vân Tuyên đưa tay ra, chủ động ôm lấy đối phương trong vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm của mọi người.
Lương Trinh giơ tay vòng lấy eo Chúc Vân Tuyên, đoạn ghé vào lỗ tai ai kia khàn giọng thì thầm: “A Tuyên, ta thực sự rất đau…”
Mi mắt Chúc Vân Tuyên khẽ giật giật, bên khóe môi cũng nhếch một lúc, sau lại càng ôm Lương Trinh chặt hơn.
Cả hai ôm nhau mất một lúc, Hạ Hoài Linh đi theo sau Lương Trinh mới lúng túng gằn giọng ho một tiếng, nhắm mắt nhắc nhở bọn họ: “Bệ hạ, hay là chúng ta trước tiên lên xe về phủ đi… Rất nhiều người đang nhìn.”
Xung quanh hiện tại không chỉ có mỗi người trên thuyền, cùng trên bến tàu, mà còn rất nhiều người khác đang chờ đợi người thân của họ, thành ra hiện tại có vô số con mắt đang dõi theo nhìn chằm chằm cả hai. Chúc Vân Tuyên vội lui về phía sau một bước, hết sức tự nhiên nắm tay Lương Trinh: “Đi thôi, chúng ta trở về.”
Lương Trinh nhẹ giọng nở nụ cười, để cho đối phương dắt tay dẫn mình lên xe.
Vừa ngồi lên xe, Chúc Vân Tuyên liền vội muốn xé y phục Lương Trinh: “Làm sao lại bị thương như vậy? Có nghiêm trọng không? Để ta nhìn xem một chút.”
Lương Trinh bắt lấy tay hắn cười an ủi: “Coi chừng người ta lời ra tiếng vào, ta không sao.”
Chúc Vân Tuyên vẫn một mực kiên quyết bắt Lương Trinh cởi bỏ y phục. Khi nhìn thấy băng quấn bên trong người đẫm máu tươi, Chúc Vân Tuyên chợt cau mày: “Sao có thể bị thương gần tim như vậy chứ? Định Quốc công rốt cuộc đã làm gì, trên thuyền không phải có quân y sao, sao hắn không kêu người cầm máu cho ngươi? Có đau không?”
Lương Trinh lờ đi nắm lấy lòng bàn tay đối phương cất tiếng trêu: “Chỉ cần A Tuyên hôn ta sẽ hết đau.”
Chúc Vân Tuyên tức giận nói: “Sao ngươi có thể như vậy chứ, đã bị thương thành vậy còn có tâm trạng đi nói mấy chuyện này?”
“Dù sao cũng không chết được… Được rồi, ta không nói nữa, ngươi đừng tức giận.”
Chúc Vân Tuyên cố đè nén xuống một bụng đầy lửa giận không biết phát tiết với ai, sau lại hết sức nhẹ nhàng cẩn thận tránh đi vết thương ôm lấy Lương Trinh nỉ non: “Cũng may ngươi đã trở về…”
Trong giọng nói, cũng không biết là đang vui mừng, hay là cảm giác nghĩ lại vẫn còn hoảng sợ nữa.
Lương Trinh giơ tay vuốt ve gương mặt Chúc Vân Tuyên: “Đã để bệ hạ lo lắng rồi, là ta không đúng, sẽ không có lần sau nữa.”
“Ừ.”
Khi trở về phủ nguyên soái, Chúc Vân Tuyên lập tức phái người truyền Phương thái y đi tuần theo mình đến xem vết thương cho Lương Trinh. Lão thái y nhìn thấy người đang nằm trên giường bệnh, bị dọa sợ đến độ run tay suýt chút nữa không bắt mạch được. Lương Trinh buồn cười nhắc nhở lão: “Khẩn trương như vậy làm gì, ta cũng đâu có ăn thịt ngươi.”
Chúc Vân Tuyên cau mày hỏi: “Vết thương của hắn làm sao?”
Lão thái y kiến thức uyên thâm nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu tháo vải đang băng vết thương trên người Lương Trinh ra. Chúc Vân Tuyên nhìn thấy một vùng máu thịt be bét hỗn độn, hai con ngươi mạnh mẽ co rụt lại, còn dùng sức siết chặt bàn tay.
Phương thái y cẩn thận kiểm tra vết thương cho Lương Trinh, qua một lát sau, lão chợt có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn người, sau lại cúi đầu, qua một hồi do dự mới bẩm báo lại với Chúc Vân Tuyên: “Vết thương quả thực có hơi sâu, nằm khá gần tim, lúc đầu đã được cầm máu, về sau có vẻ như do động nên lại chảy ra, chỉ sợ vết thương thối rữa lại phiền toái, có điều cũng không cần qua lo lắng, chỉ cần nằm im trên giường chừng nửa tháng thay băng thường xuyên, thì sẽ không phải lo lắng gì nữa.”
“Thật sự sẽ không sao?”Chúc Vân Tuyên không yên tâm truy hỏi.
“Chỉ cần vết thương không chảy máu nhiều, thì sẽ không có việc gì, bệ hạ yên tâm.”
Sau khi đáp thuốc băng bó xong, Phương thái y lui xuống kê phương thuốc, còn Chúc Vân Tuyên ngồi xuống ở một bên giường, nắm chặt tay Lương Trinh, tâm trạng của hắn suốt từ nãy đến giờ vẫn luôn cảm thấy lo sợ bất an, bèn mở miệng lo lắng hỏi han: “Còn có chỗ nào khó chịu nữa không, ngươi đói chưa? Hay là ta sai người làm chút đồ ăn ngươi có thể ăn được đem tới đây?”
Nhìn thấy trên mặt Chúc Vân Tuyên lộ rõ sự lo lắng, cộng thêm vành mắt xanh xao, trong lòng Lương Trinh liền biết được khoảng thời gian này đối phương cũng không ngủ yên giấc. Hắn bỗng nhiên có chút hối hận, sớm biết vậy đã không bày trò lung tung khiến ai kia đau lòng đến vậy rồi.
“Ta không sao, A Tuyên, thái ý cũng đâu nói là không chữa được, chỉ cần nằm nửa tháng là ổn thôi, cái mạng này của ta rất may, không chết được, ta còn đang chờ sau khi trở về được phong hậu đây.”
Thừa biết cái miệng con người này hiếm khi nghe được câu nói nào nghiêm túc, Chúc Vân Tuyên không nói thêm gì, chỉ khẽ khom người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô khốc nứt nẻ của Lương Trinh.
Lương Trinh cười nháy mắt một cái, giơ tay giữ sau gáy Chúc Vân Tuyên thô bạo cắn vào môi, sau đó luồn lưỡi vào tấn công thần tốc liếm láp lên môi lưỡi mềm mại của đối phương, cả hai đắm chìm trong nụ hôn đến say mê triền miên không dứt.
Ngoài cửa sổ hoàng hôn dần lặng, ánh tà dương chiếu vào trong giường vẽ ra bóng hai người quấn quýt dán sát nhau.
“Cha!”
Một thanh âm bất ngờ vang lên, khiến cho hai người cũng ngưng động tác lại, Lương Trinh cười nhẹ một tiếng, lại dùng sức cắn môi Chúc Vân Tuyên thêm một hồi nữa. Chúc Vân Tuyên ảo não ngồi dậy quay đầu nhìn, liền trông thấy Yến nhi lúc này vòng ra từ sau bức bình phong, đang tò mò nhìn bọn họ.
“Phụ thân!” Vừa nhìn thấy Lương Trinh, đôi mắt của bé con thoáng chốc sáng bừng lên, lon ton chạy nhanh đến trước giường liên tục lên tiếng gọi: “Phụ thân! Phụ thân! Người đã về rồi!”
Lương Trinh cười bóp bóp mũi của nhóc: “Nhớ phụ thân không?”
Yến nhi gật đầu lia lịa, lại được Chúc Vân Tuyên bế lên nhắc nhở: “Đừng lộn xộn, phụ thân con bị thương, đừng đụng đến vết thương của hắn.”
Yến nhi ngây người ra không dám lộn xộn nữa, bé con ngồi trên đùi Chúc Vân Tuyên dè dặt nhìn Lương Trinh, sau khi do dự hồi lâu mới nắm tay Lương Trinh mềm giọng an ủi hắn: “Phụ thân không đau, đừng khóc.”
Lương Trinh bật cười bóp mũi con trai nhà mình lần hai: “Ừ, phụ thân không khóc.”
Đúng lúc này, đồ ăn cũng được đưa vào phòng, bởi vì trên người Lương Trinh còn có vết thương, cho nên chỉ có thể ăn chút cháo trắng thanh đạm. Chúc Vân Tuyên tự tay bưng chén cháo, đút từng muỗng một cho.
Lương Trinh thuận miệng trêu đùa: “Được bệ hạ hầu hạ như vậy, coi như ta có nằm lì nửa năm một năm gì cũng đáng.”
Chúc Vân Tuyên cau mày: “Sao ngươi không nói muốn nằm cả đời luôn đi, nhưng trẫm không nuôi phế nhân, chỉ một lần này thôi, lần sau tuyệt đối không được nói mấy lời này nữa.”
Yến nhi ở một bên cũng phụ họa: “Phụ thân phải mau khỏe, bằng không cha ngày nào cũng sẽ khóc đó.”
Chúc Vân Tuyên: “…” Từ khi nào mà mình ngày nào cũng khóc vậy?
Lương Trinh cười nhìn hắn: “Thương tâm như vậy sao? Nếu ta không trở về, ngươi liền mỗi ngày rửa mặt bằng nước mắt?”
Chúc Vân Tuyên còn chưa kịp trả lời, Yến nhi đã mau lẹ gật đầu trước: “Mỗi buổi tối Yến nhi đều thấy cha lén khóc, đau lòng lắm luôn.”
Chúc Vân Tuyên dùng ngón tay đâm đâm vật nhỏ: “Đừng nói bậy!”
Ý cười trong mắt Lương Trinh dần sâu sắc thêm: “Yến nhi là một đứa bé ngoan, chưa bao giờ nói dối, bệ hạ cần gì phải thẹn quá thành giận.”
Chúc Vân Tuyên rủ mắt không nói gì nữa, sau một lúc im lặng, Lương Trinh nắm chặt tay hắn: “Giận rồi? Ta chỉ muốn chọc ngươi cười thôi.”
Chúc Vân Tuyên ngẩng đầu trừng mắt nhìn đối phương, vành mắt dần đỏ ửng lên: “Ngươi vốn biết vậy tại sao không trở về sớm một chút chứ? Hay là vì sao không nghĩ ra cách đưa chút tin tức trở về? Ngươi có biết mấy ngày nay ta lo lắng đến như thế nào sao? Ngươi đây chính là cố ý, cố ý muốn ta lo lắng sốt ruột vì ngươi có đúng hay không?”
Lương Trinh nhất thời nghẹn lời, đúng là hắn có trăm nghìn lý do có thể dỗ dành Chúc Vân Tuyên, dù sao chuyện rơi xuống nước mất tích nằm ngoài dự tính của hắn, có điều chuyện cố ý khiến cho Chúc Vân Tuyên lo lắng thì quả thật là hắn không đúng, bản thân hắn cũng không nghĩ tới Chúc Vân Tuyên sẻ phản ứng kích động như vậy.
Hắn không lên tiếng biện minh gì, chỉ vẫy vẫy tay với Yến nhi: “Bảo bối con đến dỗ dành cha đi.”
Yến nhi ngơ ngác nhìn về phía Chúc Vân Tuyên: “Cha đừng khóc…”
Khi đối diện với Yến nhi,. Chúc Vân Tuyên sao có thể tức giận thêm gì nữa, bèn cố ổn định lại tâm trạng rồi mỉm cười với con trai: “Cha không sao.”
Sau lại nhét chén vào trong tay Lương Trinh, vừa nói xong một câu “Chính ngươi ăn đi.” liền ôm lấy Yến nhi ra ngoài dùng bữa tối.
Lương Trinh khuấy cháo trong chén, bất giác cụp mắt nở một nụ cười hết sức bất đắc dĩ.
Ban đêm, sau khi phái ma ma đến ôm Yến nhi trở về xong, Chúc Vân Tuyên một mình ở lại sai người đem nước nóng tới lau chùi thân thể cho Lương Trinh.
“Cái này không cần bệ hạ tự mình ra tay, kêu tiểu thái giám đến là được.”
Lương Trinh cười nhắc nhở hắn, thế nhưng Chúc Vân Tuyên không phản ứng gì, chỉ giơ tay cởi y phục của đối phương ra, khi nhìn thấy vết thương mới cũ chồng chất trên ngực lại cảm thấy khó chịu, cánh tay đang cầm lấy khăn nóng không hiểu sao đột nhiên cũng có cảm giác không nỡ hành động. Chỉ chốc lát sau, hắn đành nhìn sang chỗ khác, cuối cùng vẫn là kêu một tiểu thái giám đi vào.
Lương Trinh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu Chúc Vân Tuyên ngồi ở đây. Chúc Vân Tuyên ngồi xuống, lại cúi đầu dựa vào trán Lương Trinh cạ cạ. Lương Trinh nắm lấy tay nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Đêm nay ta ở lại với ngươi.”
“Ta chỉ là một người trọng thương, có thể nhìn nhưng không thị tẩm được.”Lương Trinh cố ý trêu hắn.
Chúc Vân Tuyên khẽ nhắm mắt lại: “Ai cần người thị tẩm chứ, sao ngươi lại lắm lời như vậy.”
Lương Trinh nghiêng đầu hôn lên mặt Chúc Vân Tuyên: “Mấy ngày nay ngươi ngủ không ngon đúng không? Xa ta nên ngủ không được? Vậy mấy năm trước sao có thể qua được vậy?”
Chúc Vân Tuyên không trả lời, chỉ dán vành tai chạm vào tóc mai người trước mặt, nỗi lòng bất an đang dâng trào rốt cuộc cũng xem như hoàn toàn bình tĩnh lại.
Chờ Lương Trinh lau chùi thân thể xong, Chúc Vân Tuyên cũng đơn giản rửa mặt, sau đó liền dập tắt đèn nằm lên giường, tựa vào bên phía không bị thương của Lương Trinh, rồi ôm lấy tay hắn.
Lương Trinh khẽ hôn một cái lên chóp mũi: “A Tuyên đang làm nũng với ta sao?”
“.. Ta không phải Yến nhi.”
Lương Trinh cười: “Ta đương nhiên biết ngươi không phải ranh con kia rồi.”
“Nó là con trai của ngươi, sao ngươi có thể gọi là ranh con chứ… Ta đã chuẩn bị sắc phong thái tử cho con, sau này tên của Yến nhi sẽ là Chúc Âm Yến, chữ Âm là chữ lót của con, ngươi thấy có được không?”
“Bệ hạ cảm thấy hay là được, nhóc con thân là thái tử, đương nhiên phải theo nghi chế đặt tên.” Lương Trinh không có chút vấn đề nào: “Chúc Âm Yến, tên rất hay.”
Chúc Vân Tuyên hạ thấp giọng: “Ngươi không cần ghen tỵ với con, nó là thái tử, vậy ngươi chính là hoàng hậu, nghi thức sắc phong của ngươi phải được tiến hành trước, ta phải cho ngươi danh phận xong mới có thể cho con danh phận được.”
Lương Trinh bĩu môi: “Ta đố kị ranh con kia làm gì, bộ ta nhỏ mọn lắm sao, nói thế nào thì nó cũng là con trai của ta.”
Chúc Vân Tuyên khẽ bật cười, cũng không vạch trần ai kia: “Ngủ đi.”
Lương Trinh ôm lấy Chúc Vân Tuyên, lại hôn lên môi đối phương lần nữa rồi nhẹ nhàng thì thầm: “Chờ ta khỏe lên, sẽ cho bệ hạ thị tẩm.”
Chúc Vân Tuyên khẽ cong môi dán sát vào Lương Trinh, sau nhiều ngày trôi qua, rốt cuộc hôm nay cũng có thể dỡ bỏ tảng đá nặng trong lòng xuống, an ổn tiến vào giấc mộng.
Lương Trinh giơ tay đụng vào miệng vết thương, bất chợt lại bị làm đau đến mức hít sâu một hơi, quả nhiên là tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Chờ đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều của người bên gối, hắn chợt cảm thấy bản thân không còn thiệt thòi gì nữa, nếu không phải vậy, thì sao bản thân mình có thể đổi được một vị hoàng đế tri kỷ như vậy, đây quả thực đáng giá.
Thuyền bắt đầu cặp bờ, Chúc Vân Tuyên xuống xe đi lên bến tàu, Lương Trinh lúc này được người khác dắt tay xuống thuyền. Ngay tại khoảnh khắc gặp lại nhau, Chúc Vân Tuyên chỉ biết đứng ngây ra ngơ ngác nhìn người nam nhân sắc mặt xanh xao, ngực còn dính máu đang ở trước mắt mình. Lương Trinh khẽ mỉm cười nhìn hắn lên tiếng: “Bệ hạ…”
Chúc Vân Tuyên đưa tay ra, chủ động ôm lấy đối phương trong vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm của mọi người.
Lương Trinh giơ tay vòng lấy eo Chúc Vân Tuyên, đoạn ghé vào lỗ tai ai kia khàn giọng thì thầm: “A Tuyên, ta thực sự rất đau…”
Mi mắt Chúc Vân Tuyên khẽ giật giật, bên khóe môi cũng nhếch một lúc, sau lại càng ôm Lương Trinh chặt hơn.
Cả hai ôm nhau mất một lúc, Hạ Hoài Linh đi theo sau Lương Trinh mới lúng túng gằn giọng ho một tiếng, nhắm mắt nhắc nhở bọn họ: “Bệ hạ, hay là chúng ta trước tiên lên xe về phủ đi… Rất nhiều người đang nhìn.”
Xung quanh hiện tại không chỉ có mỗi người trên thuyền, cùng trên bến tàu, mà còn rất nhiều người khác đang chờ đợi người thân của họ, thành ra hiện tại có vô số con mắt đang dõi theo nhìn chằm chằm cả hai. Chúc Vân Tuyên vội lui về phía sau một bước, hết sức tự nhiên nắm tay Lương Trinh: “Đi thôi, chúng ta trở về.”
Lương Trinh nhẹ giọng nở nụ cười, để cho đối phương dắt tay dẫn mình lên xe.
Vừa ngồi lên xe, Chúc Vân Tuyên liền vội muốn xé y phục Lương Trinh: “Làm sao lại bị thương như vậy? Có nghiêm trọng không? Để ta nhìn xem một chút.”
Lương Trinh bắt lấy tay hắn cười an ủi: “Coi chừng người ta lời ra tiếng vào, ta không sao.”
Chúc Vân Tuyên vẫn một mực kiên quyết bắt Lương Trinh cởi bỏ y phục. Khi nhìn thấy băng quấn bên trong người đẫm máu tươi, Chúc Vân Tuyên chợt cau mày: “Sao có thể bị thương gần tim như vậy chứ? Định Quốc công rốt cuộc đã làm gì, trên thuyền không phải có quân y sao, sao hắn không kêu người cầm máu cho ngươi? Có đau không?”
Lương Trinh lờ đi nắm lấy lòng bàn tay đối phương cất tiếng trêu: “Chỉ cần A Tuyên hôn ta sẽ hết đau.”
Chúc Vân Tuyên tức giận nói: “Sao ngươi có thể như vậy chứ, đã bị thương thành vậy còn có tâm trạng đi nói mấy chuyện này?”
“Dù sao cũng không chết được… Được rồi, ta không nói nữa, ngươi đừng tức giận.”
Chúc Vân Tuyên cố đè nén xuống một bụng đầy lửa giận không biết phát tiết với ai, sau lại hết sức nhẹ nhàng cẩn thận tránh đi vết thương ôm lấy Lương Trinh nỉ non: “Cũng may ngươi đã trở về…”
Trong giọng nói, cũng không biết là đang vui mừng, hay là cảm giác nghĩ lại vẫn còn hoảng sợ nữa.
Lương Trinh giơ tay vuốt ve gương mặt Chúc Vân Tuyên: “Đã để bệ hạ lo lắng rồi, là ta không đúng, sẽ không có lần sau nữa.”
“Ừ.”
Khi trở về phủ nguyên soái, Chúc Vân Tuyên lập tức phái người truyền Phương thái y đi tuần theo mình đến xem vết thương cho Lương Trinh. Lão thái y nhìn thấy người đang nằm trên giường bệnh, bị dọa sợ đến độ run tay suýt chút nữa không bắt mạch được. Lương Trinh buồn cười nhắc nhở lão: “Khẩn trương như vậy làm gì, ta cũng đâu có ăn thịt ngươi.”
Chúc Vân Tuyên cau mày hỏi: “Vết thương của hắn làm sao?”
Lão thái y kiến thức uyên thâm nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu tháo vải đang băng vết thương trên người Lương Trinh ra. Chúc Vân Tuyên nhìn thấy một vùng máu thịt be bét hỗn độn, hai con ngươi mạnh mẽ co rụt lại, còn dùng sức siết chặt bàn tay.
Phương thái y cẩn thận kiểm tra vết thương cho Lương Trinh, qua một lát sau, lão chợt có chút nghi ngờ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn người, sau lại cúi đầu, qua một hồi do dự mới bẩm báo lại với Chúc Vân Tuyên: “Vết thương quả thực có hơi sâu, nằm khá gần tim, lúc đầu đã được cầm máu, về sau có vẻ như do động nên lại chảy ra, chỉ sợ vết thương thối rữa lại phiền toái, có điều cũng không cần qua lo lắng, chỉ cần nằm im trên giường chừng nửa tháng thay băng thường xuyên, thì sẽ không phải lo lắng gì nữa.”
“Thật sự sẽ không sao?”Chúc Vân Tuyên không yên tâm truy hỏi.
“Chỉ cần vết thương không chảy máu nhiều, thì sẽ không có việc gì, bệ hạ yên tâm.”
Sau khi đáp thuốc băng bó xong, Phương thái y lui xuống kê phương thuốc, còn Chúc Vân Tuyên ngồi xuống ở một bên giường, nắm chặt tay Lương Trinh, tâm trạng của hắn suốt từ nãy đến giờ vẫn luôn cảm thấy lo sợ bất an, bèn mở miệng lo lắng hỏi han: “Còn có chỗ nào khó chịu nữa không, ngươi đói chưa? Hay là ta sai người làm chút đồ ăn ngươi có thể ăn được đem tới đây?”
Nhìn thấy trên mặt Chúc Vân Tuyên lộ rõ sự lo lắng, cộng thêm vành mắt xanh xao, trong lòng Lương Trinh liền biết được khoảng thời gian này đối phương cũng không ngủ yên giấc. Hắn bỗng nhiên có chút hối hận, sớm biết vậy đã không bày trò lung tung khiến ai kia đau lòng đến vậy rồi.
“Ta không sao, A Tuyên, thái ý cũng đâu nói là không chữa được, chỉ cần nằm nửa tháng là ổn thôi, cái mạng này của ta rất may, không chết được, ta còn đang chờ sau khi trở về được phong hậu đây.”
Thừa biết cái miệng con người này hiếm khi nghe được câu nói nào nghiêm túc, Chúc Vân Tuyên không nói thêm gì, chỉ khẽ khom người nhẹ nhàng hôn lên đôi môi khô khốc nứt nẻ của Lương Trinh.
Lương Trinh cười nháy mắt một cái, giơ tay giữ sau gáy Chúc Vân Tuyên thô bạo cắn vào môi, sau đó luồn lưỡi vào tấn công thần tốc liếm láp lên môi lưỡi mềm mại của đối phương, cả hai đắm chìm trong nụ hôn đến say mê triền miên không dứt.
Ngoài cửa sổ hoàng hôn dần lặng, ánh tà dương chiếu vào trong giường vẽ ra bóng hai người quấn quýt dán sát nhau.
“Cha!”
Một thanh âm bất ngờ vang lên, khiến cho hai người cũng ngưng động tác lại, Lương Trinh cười nhẹ một tiếng, lại dùng sức cắn môi Chúc Vân Tuyên thêm một hồi nữa. Chúc Vân Tuyên ảo não ngồi dậy quay đầu nhìn, liền trông thấy Yến nhi lúc này vòng ra từ sau bức bình phong, đang tò mò nhìn bọn họ.
“Phụ thân!” Vừa nhìn thấy Lương Trinh, đôi mắt của bé con thoáng chốc sáng bừng lên, lon ton chạy nhanh đến trước giường liên tục lên tiếng gọi: “Phụ thân! Phụ thân! Người đã về rồi!”
Lương Trinh cười bóp bóp mũi của nhóc: “Nhớ phụ thân không?”
Yến nhi gật đầu lia lịa, lại được Chúc Vân Tuyên bế lên nhắc nhở: “Đừng lộn xộn, phụ thân con bị thương, đừng đụng đến vết thương của hắn.”
Yến nhi ngây người ra không dám lộn xộn nữa, bé con ngồi trên đùi Chúc Vân Tuyên dè dặt nhìn Lương Trinh, sau khi do dự hồi lâu mới nắm tay Lương Trinh mềm giọng an ủi hắn: “Phụ thân không đau, đừng khóc.”
Lương Trinh bật cười bóp mũi con trai nhà mình lần hai: “Ừ, phụ thân không khóc.”
Đúng lúc này, đồ ăn cũng được đưa vào phòng, bởi vì trên người Lương Trinh còn có vết thương, cho nên chỉ có thể ăn chút cháo trắng thanh đạm. Chúc Vân Tuyên tự tay bưng chén cháo, đút từng muỗng một cho.
Lương Trinh thuận miệng trêu đùa: “Được bệ hạ hầu hạ như vậy, coi như ta có nằm lì nửa năm một năm gì cũng đáng.”
Chúc Vân Tuyên cau mày: “Sao ngươi không nói muốn nằm cả đời luôn đi, nhưng trẫm không nuôi phế nhân, chỉ một lần này thôi, lần sau tuyệt đối không được nói mấy lời này nữa.”
Yến nhi ở một bên cũng phụ họa: “Phụ thân phải mau khỏe, bằng không cha ngày nào cũng sẽ khóc đó.”
Chúc Vân Tuyên: “…” Từ khi nào mà mình ngày nào cũng khóc vậy?
Lương Trinh cười nhìn hắn: “Thương tâm như vậy sao? Nếu ta không trở về, ngươi liền mỗi ngày rửa mặt bằng nước mắt?”
Chúc Vân Tuyên còn chưa kịp trả lời, Yến nhi đã mau lẹ gật đầu trước: “Mỗi buổi tối Yến nhi đều thấy cha lén khóc, đau lòng lắm luôn.”
Chúc Vân Tuyên dùng ngón tay đâm đâm vật nhỏ: “Đừng nói bậy!”
Ý cười trong mắt Lương Trinh dần sâu sắc thêm: “Yến nhi là một đứa bé ngoan, chưa bao giờ nói dối, bệ hạ cần gì phải thẹn quá thành giận.”
Chúc Vân Tuyên rủ mắt không nói gì nữa, sau một lúc im lặng, Lương Trinh nắm chặt tay hắn: “Giận rồi? Ta chỉ muốn chọc ngươi cười thôi.”
Chúc Vân Tuyên ngẩng đầu trừng mắt nhìn đối phương, vành mắt dần đỏ ửng lên: “Ngươi vốn biết vậy tại sao không trở về sớm một chút chứ? Hay là vì sao không nghĩ ra cách đưa chút tin tức trở về? Ngươi có biết mấy ngày nay ta lo lắng đến như thế nào sao? Ngươi đây chính là cố ý, cố ý muốn ta lo lắng sốt ruột vì ngươi có đúng hay không?”
Lương Trinh nhất thời nghẹn lời, đúng là hắn có trăm nghìn lý do có thể dỗ dành Chúc Vân Tuyên, dù sao chuyện rơi xuống nước mất tích nằm ngoài dự tính của hắn, có điều chuyện cố ý khiến cho Chúc Vân Tuyên lo lắng thì quả thật là hắn không đúng, bản thân hắn cũng không nghĩ tới Chúc Vân Tuyên sẻ phản ứng kích động như vậy.
Hắn không lên tiếng biện minh gì, chỉ vẫy vẫy tay với Yến nhi: “Bảo bối con đến dỗ dành cha đi.”
Yến nhi ngơ ngác nhìn về phía Chúc Vân Tuyên: “Cha đừng khóc…”
Khi đối diện với Yến nhi,. Chúc Vân Tuyên sao có thể tức giận thêm gì nữa, bèn cố ổn định lại tâm trạng rồi mỉm cười với con trai: “Cha không sao.”
Sau lại nhét chén vào trong tay Lương Trinh, vừa nói xong một câu “Chính ngươi ăn đi.” liền ôm lấy Yến nhi ra ngoài dùng bữa tối.
Lương Trinh khuấy cháo trong chén, bất giác cụp mắt nở một nụ cười hết sức bất đắc dĩ.
Ban đêm, sau khi phái ma ma đến ôm Yến nhi trở về xong, Chúc Vân Tuyên một mình ở lại sai người đem nước nóng tới lau chùi thân thể cho Lương Trinh.
“Cái này không cần bệ hạ tự mình ra tay, kêu tiểu thái giám đến là được.”
Lương Trinh cười nhắc nhở hắn, thế nhưng Chúc Vân Tuyên không phản ứng gì, chỉ giơ tay cởi y phục của đối phương ra, khi nhìn thấy vết thương mới cũ chồng chất trên ngực lại cảm thấy khó chịu, cánh tay đang cầm lấy khăn nóng không hiểu sao đột nhiên cũng có cảm giác không nỡ hành động. Chỉ chốc lát sau, hắn đành nhìn sang chỗ khác, cuối cùng vẫn là kêu một tiểu thái giám đi vào.
Lương Trinh vỗ vỗ vị trí bên cạnh, ra hiệu Chúc Vân Tuyên ngồi ở đây. Chúc Vân Tuyên ngồi xuống, lại cúi đầu dựa vào trán Lương Trinh cạ cạ. Lương Trinh nắm lấy tay nhẹ giọng hỏi: “Sao vậy?”
“Đêm nay ta ở lại với ngươi.”
“Ta chỉ là một người trọng thương, có thể nhìn nhưng không thị tẩm được.”Lương Trinh cố ý trêu hắn.
Chúc Vân Tuyên khẽ nhắm mắt lại: “Ai cần người thị tẩm chứ, sao ngươi lại lắm lời như vậy.”
Lương Trinh nghiêng đầu hôn lên mặt Chúc Vân Tuyên: “Mấy ngày nay ngươi ngủ không ngon đúng không? Xa ta nên ngủ không được? Vậy mấy năm trước sao có thể qua được vậy?”
Chúc Vân Tuyên không trả lời, chỉ dán vành tai chạm vào tóc mai người trước mặt, nỗi lòng bất an đang dâng trào rốt cuộc cũng xem như hoàn toàn bình tĩnh lại.
Chờ Lương Trinh lau chùi thân thể xong, Chúc Vân Tuyên cũng đơn giản rửa mặt, sau đó liền dập tắt đèn nằm lên giường, tựa vào bên phía không bị thương của Lương Trinh, rồi ôm lấy tay hắn.
Lương Trinh khẽ hôn một cái lên chóp mũi: “A Tuyên đang làm nũng với ta sao?”
“.. Ta không phải Yến nhi.”
Lương Trinh cười: “Ta đương nhiên biết ngươi không phải ranh con kia rồi.”
“Nó là con trai của ngươi, sao ngươi có thể gọi là ranh con chứ… Ta đã chuẩn bị sắc phong thái tử cho con, sau này tên của Yến nhi sẽ là Chúc Âm Yến, chữ Âm là chữ lót của con, ngươi thấy có được không?”
“Bệ hạ cảm thấy hay là được, nhóc con thân là thái tử, đương nhiên phải theo nghi chế đặt tên.” Lương Trinh không có chút vấn đề nào: “Chúc Âm Yến, tên rất hay.”
Chúc Vân Tuyên hạ thấp giọng: “Ngươi không cần ghen tỵ với con, nó là thái tử, vậy ngươi chính là hoàng hậu, nghi thức sắc phong của ngươi phải được tiến hành trước, ta phải cho ngươi danh phận xong mới có thể cho con danh phận được.”
Lương Trinh bĩu môi: “Ta đố kị ranh con kia làm gì, bộ ta nhỏ mọn lắm sao, nói thế nào thì nó cũng là con trai của ta.”
Chúc Vân Tuyên khẽ bật cười, cũng không vạch trần ai kia: “Ngủ đi.”
Lương Trinh ôm lấy Chúc Vân Tuyên, lại hôn lên môi đối phương lần nữa rồi nhẹ nhàng thì thầm: “Chờ ta khỏe lên, sẽ cho bệ hạ thị tẩm.”
Chúc Vân Tuyên khẽ cong môi dán sát vào Lương Trinh, sau nhiều ngày trôi qua, rốt cuộc hôm nay cũng có thể dỡ bỏ tảng đá nặng trong lòng xuống, an ổn tiến vào giấc mộng.
Lương Trinh giơ tay đụng vào miệng vết thương, bất chợt lại bị làm đau đến mức hít sâu một hơi, quả nhiên là tự mình làm bậy thì không thể sống được.
Chờ đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều của người bên gối, hắn chợt cảm thấy bản thân không còn thiệt thòi gì nữa, nếu không phải vậy, thì sao bản thân mình có thể đổi được một vị hoàng đế tri kỷ như vậy, đây quả thực đáng giá.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook