Giang Sơn Hứa Nhĩ
-
Chương 65: Cùng quân say
Khi dùng bữa trưa xong, Chúc Vân Tuyên dẫn Yến nhi trở về phòng ngủ trưa, còn Lương Trinh đi đến tiền viện, đồng thời sai người kêu người phụ nữ họ Tần kia đến hỏi chút việc.
“Sáng sớm hôm nay phu nhân có ra ngoài không?”
Tần thẩm cung kính đáp: “Dạ thưa không có, phu nhân chỉ dẫn tiểu thiếu gia đi dạo trong phủ một lúc rồi trở về.”
Suy nghĩ trong lòng Lương Trinh thoáng chốc thay đổi, lại tiếp tục hỏi: “Vậy sáng sớm hôm nay có người nào tới quý phủ hay không?”
“Chỉ có cậu Nhân đến đây đưa lá trà mà thôi, trùng hợp để phu nhân gặp được, ngài ấy có thuận miệng hỏi vài câu như cậu ấy là làm chức vị gì, ta cũng có nói cho ngài ấy biết đối phương là người tướng quân dẫn theo từ trong kinh.”
Nghe vậy, sắc mặt Lương Trinh bất chợt ngưng lại, sau lại cong môi nở nụ cười: “Thì ra là như vậy… Được, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Khi Chúc Vân Tuyển tỉnh giấc, hắn liền nhìn thấy Lương Trinh đang ngồi ở bên cạnh im lặng đọc sách, vừa nghe được trên người đối phương cũng tản ra mùi trà nhàn nhạt quen thuộc, Chúc Vân Tuyên đột ngột giật mình mở hai mắt ra.
Lương Trinh thoáng cúi đầu nhìn xuống, lúc này bốn mắt nhìn nhau, Chúc Vân Tuyên ngớ ra, sau đó liền nhắm mắt lại, nhìn sang chỗ khác ngồi dậy: “Sao ngươi lại ở đây?”
Lương Trinh thong thả cất bước đến bàn trà rót một chén nước nóng, đưa tới trong tay Chúc Vân Tuyên: “Uống cho trơn cổ.”
Chúc Vân Tuyên nhận lấy chén nước ngấp một ngụm, sau lại ngước mắt nhìn Lương Trinh đang cười mỉm trước mặt mình, do dự hỏi: “Ngươi.. Hiện tại ngươi vẫn dùng loại trà kia hun hương cho phòng sao?”
“Đúng vậy, ta vốn đã quen mùi hương này, những loại trà trên đảo không dễ chịu bằng loại này, quan trọng nhất là ta cực kỳ yêu thích nó, cho nên mới mua từ thương nhân Đại Diễn thông qua những người Nam Dương kia.”
Lương Trinh nói xong, liền ngồi xuống một bên giường nghiêng người đến, rồi nhìn thẳng vào mắt Chúc Vân Tuyên cười nỉ non: “Bệ hạ, ta vốn chung tình, đối với trà cũng vậy, đối với ngươi cũng thế.”
Chúc Vân Tuyên thoáng chốc ngẩn ra, qua một lúc sau mới dời tầm mắt đi chỗ khác lảng tránh: “. … Ta không hiểu gì cả.”
Lương Trinh khẽ cười thành tiếng, thấy trêu vậy đủ rồi cho nên không tiếp tục nữa.
Đợi đến khi Yến nhi tỉnh giấc đã gần đến giờ thân, lúc này một nhà ba người họ thu xếp một chút rồi ra cửa.
Nơi mà hôm nay Lương Trinh dẫn bọn họ đến là khu trà viên trên đảo. Trà viên này ở phía tây hải đảo, diện tích rộng lớn, khắp nơi đều tràn ngập những dải ruộng bậc thang xanh ngát tỉa hương trải dài khắp núi đồi, chỉ cần thoáng nhìn qua liền có thể trông thấy được những người phụ nữ cùng đứa trẻ đang bận rộn làm việc trong vườn. Đứng từ trên cao phóng tầm mắt nhìn ra xa, nơi đây chính như một bức tranh khắc họa phong cảnh tươi đẹp phồn thịnh.
Vừa nghe Lương Trinh nói sẽ đến đây, quản sự trà viên lập dẫn theo người ra nghênh đón, mà vị tiểu lang quân gọi là cậu Nhân kia cũng có mặt. Lương Trinh thuận miệng căn dặn quản sự: “Không cần, chúng ta tự đi vào xem một chút là được, không cần phái người theo.”
“Dạ được.” Quản sự tươi cười ra sức lấy lòng: “Buổi sáng cậu Nhân mới đến phủ tướng quân đưa lá trà, những lá trà đó được dùng phương pháp phơi sưởi mới, tướng quân dùng xong cảm thấy thích không?”
Người thiếu niên được gọi tên lúc bấy giờ bèn do do dự dự tiến lên trước một bước, cậu ta vẫn cứ cúi gầm mặt không dám nhìn Lương Trinh. Lương Trinh nở nụ cười, rồi lên tiếng trả lời quản sự: “Trà đưa tới lúc sáng vẫn chưa dùng qua, sau này hẵng nói đi.”
Thiếu niên kia bỗng chốc đỏ mặt mở miệng nói: “Lần trước tướng quân nói… Nói muốn uống như vậy, cho nên tiểu nhân đặc biệt phơi…”
“Được rồi, ta biết ngươi có lòng, ngươi đi làm việc tiếp đi.”
Sau khi dặn dò thêm đôi ba câu, Lương Trinh liền ôm Yến nhi đồng thời dẫn Chúc Vân Tuyên đi vào bên trong trà viên. Ngay lúc lướt qua, Chúc Vân Tuyên thoáng nhìn thấy bộ dạng suy nghĩ xuất thần của người thiếu niên kia, không nhịn được mà nhíu mày.
Suốt đoạn đường dạo quanh trà viên, Yến nhi cảm thấy mới lạ hết nhìn đông tới nhìn tây, còn nhất quyết đòi Lương Trinh thả xuống đi cho bằng được. Lương Trinh thấy vậy liền đặt nhóc con xuống đất, Yến nhi bắt đầu đi tới đi lui trông hết sức phấn khởi, còn Chúc Vân Tuyên đi theo sau từ nãy đến giờ vẫn luôn tỏ ra mất tập trung, mãi cho đến khi bất giác phát hiện ra có một lá trà mềm mại mơn trớn phớt qua hai bên gò má, Chúc Vân Tuyên mới theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thấy trong tay Lương Trinh đang nắm một lá trà không biết hái xuống từ khi nào đang mỉm cười nhìn hắn.
“Bệ hạ nghĩ gì thế?”
Chúc Vân Tuyên khẽ ngưng lại thôi không nhìn nữa: “Ngươi làm gì đó?”
Lương Trinh ném lá trà cầm trong tay đi, rồi đứng khoanh tay mỉm cười, trong nụ cười của hắn lộ ra chút tâm ý dò xét cùng chế nhạo: “Vì sao từ lúc bệ hạ đặt chân bước vào vườn trà này, ngài vẫn cứ luôn thơ thẩn hồn vía lên mây vậy?”
Sau một lúc lặng im, Chúc Vân Tuyên chợt cụp mắt tự giễu: “Lương Trinh, ngươi rõ ràng biết hết tất cả, chẳng lẽ ngươi nhất định phải làm vậy mới thấy thú vị sao?”
Lương Trinh chẳng để tâm đến câu nói kia, chỉ mỉm cười nói: “Bệ hạ là hoàng đế đứng trên vạn người, vậy mà ngài cũng để tâm tới một người thân phận nhỏ bé kia sao?”
Ánh mắt Chúc Vân Tuyên chợt lộ rõ sự lạnh lùng, thứ hắn để tâm vốn chẳng phải chuyện người kia là thân phận gì, mà là thái độ của Lương Trinh. Cũng bởi vì đối phương chỉ là một người tầm thường, vậy mà Lương Trinh lại đặc biệt đưa người từ kinh thành ngàn dặm xa xôi kia đến đây, không những thế, dung mạo của cậu ta còn giống hắn đến mấy phần, điều này càng khiến cổ họng hắn như nghẹn không nói nên lời.
Thế nhưng lần này Lương Trinh lại chính miệng hỏi, hắn lại không thể nói ra được, dù sao quan hệ giữa hai người họ, bất kể từ trước hay hiện tại, thì hắn vẫn không có tư cách đi so đo mấy chuyện này.
Thấy Chúc Vân Tuyên trầm mặc không nói gì, ý cười bỡn cợt đời bên khóe miệng Lương Trinh dần nhạt đi, thay vào đó là bộ dạng nghiêm túc hiếm thấy. Hắn nắm chặt tay Chúc Vân Tuyên chăm chú giải thích một cách chi tiết: “Bệ hạ để tâm đến những người khác ở bên cạnh ta, chứng minh trong lòng bệ hạ có ta, ta tất nhiên cực kỳ thấy vui vẻ, chỉ là bệ hạ quả thực đã hiểu lầm rồi, mọi chuyện không hề như ngài nghĩ.”
“Vị tiểu lang quân kia mới đầu là một con hát được Lương gia mua về, sau đó tặng cho Hiển vương mục đích muốn nhét cho ta uy hiếp, bọn họ nhìn trúng hắn, chẳng qua là do hắn giống bệ hạ mấy phần mà thôi, vốn đã tồn tại ý đồ xấu xa, cho nên ta căn bản không chạm vào hắn, sau khi phái người để hắn tới làm tạp dịch trên trang thì ta cũng quên béng đi chuyện này.”
“Về sau một thân tín thủ hạ của ta, người đó ngươi cũng đã từng gặp, chính là người đàn ông chèo thuyền đón ngươi ngày hôm đó. Gã ta có một người em trai mới hai ba tuổi đã bị một tên ăn mày bắt cóc, đó chính là cậu Nhân, sau khi hai huynh đệ nhận lại nhau thì gã liền đón cậu ta về nhà, ba năm trước khi ta rời kinh đến Nam Dương, hai ngươi bọn họ cũng đi theo, đây vốn không phải ý định của ta, nhưng cậu Nhân không có người thân thích nương tựa trong kinh thành này, chỉ còn lại một người anh trai, cuối cùng ta cũng không đành lòng để hai huynh đệ bọn họ cốt nhục chia lìa.”
“Cậu Nhân này bởi vì khi còn bé phải sống cảnh đầu đường xó chợ cho nên thể chất khá yếu, không vào được quân doanh, vị thủ hạ kia có đến cầu xin ta, cho nên ta mới sai người sắp xếp cho hắn đến trà viên làm việc, thỉnh thoảng hắn sẽ đưa lá trà đến phủ tướng quân, ta tổng cộng cũng chỉ gặp hắn vài lần, cũng nói chuyện không nhiều, thế mà chuyện này lại khiến bệ hạ để bụng, làm oan uổng ta.”
Nói xong câu cuối cùng, Lương Trinh lại trưng ra bộ dạng hết sức oan ức. Chúc Vân Tuyên biết mình náo loạn làm thành trò cười, bèn có chút lúng túng, đột ngột thu tay về nhếch miệng: “… Chỉ có kẻ mù mới không cảm giác được chuyện hắn ngấm ngầm mến mộ vị tướng quân ngươi đi.”
“Vậy thì sao, bản tướng quân phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, người mến mộ nhiều vô số kể, ngay cả bệ hạ cũng động lòng, huống hồ là những kẻ phàm phu tục tử kia.”
Chúc Vân Tuyên: “…”
Chúc Vân Tuyên cảm thấy nghẹn lời, lúc này Yến nhi dạo chơi loanh quanh cũng vòng trở về, trong tay bé con cầm một đóa hoa cúc không biết hái từ đâu ra, chạy đến đưa tới trước mặt hắn: “Cho cha.”
Chúc Vân Tuyên cười sờ sờ đầu con trai, Lương Trinh lại khom người nâng cao Yến nhi lên, để nhóc ngồi xuống trên vai của mình.
Bé con mới đầu bị hành động bất ngờ của Lương Trinh làm cho bất ngờ không kịp đề phòng sợ bắn người, sau đó lại rít gào bắt đầu cười phá lên, đợi khi ngồi vững xong, bèn ôm chặt cổ Lương Trinh ngó trái ngó phải, tầm nhìn mới mẻ này khiến nhóc thích thú không thôi: “Cao quá à.”
Chúc Vân Tuyên vốn muốn kêu Lương Trinh để con xuống, nhưng khi nhìn thấy hai cha con bọn họ tràn đầy phấn khởi, thì lời chưa kịp ra khỏi miệng đành nuốt lại vào bụng… Thôi bỏ đi.
Ba người dọc theo trà viên đi về phía trước, lúc sau lại chuyển đến cạnh biển.
Ánh chiều tà thoáng chốc đã bắt đầu xuất hiện, bầu trời tràn ngập ráng mây màu đã bao phủ mặt biển, bọn họ ngồi xuống ở bên bờ, ai nấy cũng bị khung cảnh tà dương tráng lệ này hấp dẫn, thậm chí Yến nhi suốt từ nãy đến giờ liên tục ồn ào hiện tại cũng im lặng, tựa ở trong lồng ngực Chúc Vân Tuyên trợn to hai mắt nhìn chằm chằm.
Những chiếc thuyền đi đánh cá vào buổi sáng hiện tại đã trở về, bọn họ đậu ở bến tàu cách đó không xa, cạnh đó còn nhìn thấy những người phụ nữ cùng trẻ con xông lên, bộ dạng vô cùng phấn khởi dỡ xuống từng sọt hải sản mới vừa đánh bắt được. Lương Trinh bỗng nhiên nghiêng người sang, cười hỏi Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ, muốn ăn cá nướng không?”
Chúc Vân Tuyên tùy ý gật đầu, còn Yến nhi lại vỗ tay kêu lên: “Con muốn ăn cua!”
“Được, ” Lương Trinh cười nhéo mũi nhỏ của con trai: “Tiểu bảo bối muốn ăn gì cũng có hết.”
Một lúc sau, một ngọn lửa đã dâng lên cạnh biển, vị thơm cá nướng dần dần tỏa ra, còn cua mà Yến nhi muốn ăn được đặt vào trong lửa than, từ màu đỏ tươi ngon trở thành màu vàng óng ánh hấp dẫn, lúc lột ra thịt trông cực kỳ non mềm, đừng nói là Yến nhi thèm thuồng, mà ngay cả Chúc Vân Tuyên cũng không nhịn được mà ăn nhiều một chút.
Lương Trinh còn gọi người đưa rượu đến, đây là một loại trà hoa tửu tự cất trên đảo, mùi vị thơm ngát ngọt ngào tinh khiết cực kỳ mê người. Vừa ăn một món ngon, vừa nhấp một ngụm rượu, chẳng bao lâu sau, Chúc Vân Tuyên đã ngà ngà say, hai hàng lông mày nhíu chặt cũng dần được thả lỏng, cả người cũng gỡ bõ đi lớp khí chất của đế vương thường ngày, hiện tại chân thật đến động lòng người. Lương Trinh cười nhìn hắn, Chúc Vân Tuyên bị ai kìa nhìn chằm chằm suốt một hồi cũng thấy không dễ chịu, bèn vỗ nhẹ mặt mình rồi nhỏ giọng thầm thì: “Ngươi cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là nghĩ ba năm trôi qua, mà tửu lượng của bệ hạ vẫn không khá hơn chút nào.”
“Có gì hay mà cười…”
Yến nhi ăn no xong liền ngoan ngoãn chui vào trong lòng Chúc Vân Tuyên an tâm ngủ thiếp đi. Chúc Vân Tuyên ôm con trai nhẹ nhàng vỗ về, chỉ chốc lát sau bản thân cũng chậm chậm nhắm hai mắt lại, bát giác tựa lên bả vai Lương Trinh.
Lương Trinh nghiêng đầu dùng hai gò má sượt sượt lên mái tóc của hắn: “Bệ hạ say rồi sao?”
Chúc Vân Tuyên vẫn không mở mắt ra, đầu tựa vào vai Lương Trinh lên tiếng hệt như nói mớ: “Không có…”
Nghe ra thì chính là say rồi, Lương Trinh khẽ than: “Có phải lâu rồi bệ hạ chưa từng say qua đúng không?”
“Sao.. Không nhớ nữa, ta vốn không dễ say như vậy, mấy năm qua ta chưa từng uống say qua, chưa từng có…”
Nhưng thật ra là có, chính là cái ngày hắn gặp được Lương Trinh ở Tuyển Châu, khi đó hắn khó chịu đến mức chỉ có thể chuốc say chính mình, nhưng hắn lại không muốn nói ra.
Lương Trinh bỗng chốc nhớ tới, năm đó Chúc Vân Tuyên uống quá chén ở một buổi quốc yến, nhìn chằm chằm những nữ nhân ngoại bang kia, khiến hắn lên cơn ghen tuông quá độ, trong lúc mất lý trí đã ép buộc Chúc Vân Tuyên xăm lên hình xăm khiến đối phương khuất nhục không thể chịu được, từ đó về sau Chúc Vân Tuyên không còn uống say trước mặt hắn lần nào nữa.
Hiện tại Chúc Vân Tuyên lại cởi bỏ sự phòng bị trước mặt hắn lần nữa, bỏ mặc chính mình sa vào rượu ngon, có phải là muốn nói… Hắn thật sự không tính toán những sai lầm năm đó bản thân mình gây nên chăng?
Lương Trinh cúi đầu xuống, khẽ in một nụ hôn lên trán Chúc Vân Tuyên, sau đó lại ôm chặt nâng níu đối phương hệt như một món bảo bối đã từng mất lại may mắn kiếm về được, thấp giọng lẩm bẩm: “Sau này bệ hạ muốn uống bao nhiêu, thì ta sẽ cùng bệ hạ uống bất nhiêu… Để ta cùng được say với bệ hạ.”
“Sáng sớm hôm nay phu nhân có ra ngoài không?”
Tần thẩm cung kính đáp: “Dạ thưa không có, phu nhân chỉ dẫn tiểu thiếu gia đi dạo trong phủ một lúc rồi trở về.”
Suy nghĩ trong lòng Lương Trinh thoáng chốc thay đổi, lại tiếp tục hỏi: “Vậy sáng sớm hôm nay có người nào tới quý phủ hay không?”
“Chỉ có cậu Nhân đến đây đưa lá trà mà thôi, trùng hợp để phu nhân gặp được, ngài ấy có thuận miệng hỏi vài câu như cậu ấy là làm chức vị gì, ta cũng có nói cho ngài ấy biết đối phương là người tướng quân dẫn theo từ trong kinh.”
Nghe vậy, sắc mặt Lương Trinh bất chợt ngưng lại, sau lại cong môi nở nụ cười: “Thì ra là như vậy… Được, ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Khi Chúc Vân Tuyển tỉnh giấc, hắn liền nhìn thấy Lương Trinh đang ngồi ở bên cạnh im lặng đọc sách, vừa nghe được trên người đối phương cũng tản ra mùi trà nhàn nhạt quen thuộc, Chúc Vân Tuyên đột ngột giật mình mở hai mắt ra.
Lương Trinh thoáng cúi đầu nhìn xuống, lúc này bốn mắt nhìn nhau, Chúc Vân Tuyên ngớ ra, sau đó liền nhắm mắt lại, nhìn sang chỗ khác ngồi dậy: “Sao ngươi lại ở đây?”
Lương Trinh thong thả cất bước đến bàn trà rót một chén nước nóng, đưa tới trong tay Chúc Vân Tuyên: “Uống cho trơn cổ.”
Chúc Vân Tuyên nhận lấy chén nước ngấp một ngụm, sau lại ngước mắt nhìn Lương Trinh đang cười mỉm trước mặt mình, do dự hỏi: “Ngươi.. Hiện tại ngươi vẫn dùng loại trà kia hun hương cho phòng sao?”
“Đúng vậy, ta vốn đã quen mùi hương này, những loại trà trên đảo không dễ chịu bằng loại này, quan trọng nhất là ta cực kỳ yêu thích nó, cho nên mới mua từ thương nhân Đại Diễn thông qua những người Nam Dương kia.”
Lương Trinh nói xong, liền ngồi xuống một bên giường nghiêng người đến, rồi nhìn thẳng vào mắt Chúc Vân Tuyên cười nỉ non: “Bệ hạ, ta vốn chung tình, đối với trà cũng vậy, đối với ngươi cũng thế.”
Chúc Vân Tuyên thoáng chốc ngẩn ra, qua một lúc sau mới dời tầm mắt đi chỗ khác lảng tránh: “. … Ta không hiểu gì cả.”
Lương Trinh khẽ cười thành tiếng, thấy trêu vậy đủ rồi cho nên không tiếp tục nữa.
Đợi đến khi Yến nhi tỉnh giấc đã gần đến giờ thân, lúc này một nhà ba người họ thu xếp một chút rồi ra cửa.
Nơi mà hôm nay Lương Trinh dẫn bọn họ đến là khu trà viên trên đảo. Trà viên này ở phía tây hải đảo, diện tích rộng lớn, khắp nơi đều tràn ngập những dải ruộng bậc thang xanh ngát tỉa hương trải dài khắp núi đồi, chỉ cần thoáng nhìn qua liền có thể trông thấy được những người phụ nữ cùng đứa trẻ đang bận rộn làm việc trong vườn. Đứng từ trên cao phóng tầm mắt nhìn ra xa, nơi đây chính như một bức tranh khắc họa phong cảnh tươi đẹp phồn thịnh.
Vừa nghe Lương Trinh nói sẽ đến đây, quản sự trà viên lập dẫn theo người ra nghênh đón, mà vị tiểu lang quân gọi là cậu Nhân kia cũng có mặt. Lương Trinh thuận miệng căn dặn quản sự: “Không cần, chúng ta tự đi vào xem một chút là được, không cần phái người theo.”
“Dạ được.” Quản sự tươi cười ra sức lấy lòng: “Buổi sáng cậu Nhân mới đến phủ tướng quân đưa lá trà, những lá trà đó được dùng phương pháp phơi sưởi mới, tướng quân dùng xong cảm thấy thích không?”
Người thiếu niên được gọi tên lúc bấy giờ bèn do do dự dự tiến lên trước một bước, cậu ta vẫn cứ cúi gầm mặt không dám nhìn Lương Trinh. Lương Trinh nở nụ cười, rồi lên tiếng trả lời quản sự: “Trà đưa tới lúc sáng vẫn chưa dùng qua, sau này hẵng nói đi.”
Thiếu niên kia bỗng chốc đỏ mặt mở miệng nói: “Lần trước tướng quân nói… Nói muốn uống như vậy, cho nên tiểu nhân đặc biệt phơi…”
“Được rồi, ta biết ngươi có lòng, ngươi đi làm việc tiếp đi.”
Sau khi dặn dò thêm đôi ba câu, Lương Trinh liền ôm Yến nhi đồng thời dẫn Chúc Vân Tuyên đi vào bên trong trà viên. Ngay lúc lướt qua, Chúc Vân Tuyên thoáng nhìn thấy bộ dạng suy nghĩ xuất thần của người thiếu niên kia, không nhịn được mà nhíu mày.
Suốt đoạn đường dạo quanh trà viên, Yến nhi cảm thấy mới lạ hết nhìn đông tới nhìn tây, còn nhất quyết đòi Lương Trinh thả xuống đi cho bằng được. Lương Trinh thấy vậy liền đặt nhóc con xuống đất, Yến nhi bắt đầu đi tới đi lui trông hết sức phấn khởi, còn Chúc Vân Tuyên đi theo sau từ nãy đến giờ vẫn luôn tỏ ra mất tập trung, mãi cho đến khi bất giác phát hiện ra có một lá trà mềm mại mơn trớn phớt qua hai bên gò má, Chúc Vân Tuyên mới theo bản năng nghiêng đầu, nhìn thấy trong tay Lương Trinh đang nắm một lá trà không biết hái xuống từ khi nào đang mỉm cười nhìn hắn.
“Bệ hạ nghĩ gì thế?”
Chúc Vân Tuyên khẽ ngưng lại thôi không nhìn nữa: “Ngươi làm gì đó?”
Lương Trinh ném lá trà cầm trong tay đi, rồi đứng khoanh tay mỉm cười, trong nụ cười của hắn lộ ra chút tâm ý dò xét cùng chế nhạo: “Vì sao từ lúc bệ hạ đặt chân bước vào vườn trà này, ngài vẫn cứ luôn thơ thẩn hồn vía lên mây vậy?”
Sau một lúc lặng im, Chúc Vân Tuyên chợt cụp mắt tự giễu: “Lương Trinh, ngươi rõ ràng biết hết tất cả, chẳng lẽ ngươi nhất định phải làm vậy mới thấy thú vị sao?”
Lương Trinh chẳng để tâm đến câu nói kia, chỉ mỉm cười nói: “Bệ hạ là hoàng đế đứng trên vạn người, vậy mà ngài cũng để tâm tới một người thân phận nhỏ bé kia sao?”
Ánh mắt Chúc Vân Tuyên chợt lộ rõ sự lạnh lùng, thứ hắn để tâm vốn chẳng phải chuyện người kia là thân phận gì, mà là thái độ của Lương Trinh. Cũng bởi vì đối phương chỉ là một người tầm thường, vậy mà Lương Trinh lại đặc biệt đưa người từ kinh thành ngàn dặm xa xôi kia đến đây, không những thế, dung mạo của cậu ta còn giống hắn đến mấy phần, điều này càng khiến cổ họng hắn như nghẹn không nói nên lời.
Thế nhưng lần này Lương Trinh lại chính miệng hỏi, hắn lại không thể nói ra được, dù sao quan hệ giữa hai người họ, bất kể từ trước hay hiện tại, thì hắn vẫn không có tư cách đi so đo mấy chuyện này.
Thấy Chúc Vân Tuyên trầm mặc không nói gì, ý cười bỡn cợt đời bên khóe miệng Lương Trinh dần nhạt đi, thay vào đó là bộ dạng nghiêm túc hiếm thấy. Hắn nắm chặt tay Chúc Vân Tuyên chăm chú giải thích một cách chi tiết: “Bệ hạ để tâm đến những người khác ở bên cạnh ta, chứng minh trong lòng bệ hạ có ta, ta tất nhiên cực kỳ thấy vui vẻ, chỉ là bệ hạ quả thực đã hiểu lầm rồi, mọi chuyện không hề như ngài nghĩ.”
“Vị tiểu lang quân kia mới đầu là một con hát được Lương gia mua về, sau đó tặng cho Hiển vương mục đích muốn nhét cho ta uy hiếp, bọn họ nhìn trúng hắn, chẳng qua là do hắn giống bệ hạ mấy phần mà thôi, vốn đã tồn tại ý đồ xấu xa, cho nên ta căn bản không chạm vào hắn, sau khi phái người để hắn tới làm tạp dịch trên trang thì ta cũng quên béng đi chuyện này.”
“Về sau một thân tín thủ hạ của ta, người đó ngươi cũng đã từng gặp, chính là người đàn ông chèo thuyền đón ngươi ngày hôm đó. Gã ta có một người em trai mới hai ba tuổi đã bị một tên ăn mày bắt cóc, đó chính là cậu Nhân, sau khi hai huynh đệ nhận lại nhau thì gã liền đón cậu ta về nhà, ba năm trước khi ta rời kinh đến Nam Dương, hai ngươi bọn họ cũng đi theo, đây vốn không phải ý định của ta, nhưng cậu Nhân không có người thân thích nương tựa trong kinh thành này, chỉ còn lại một người anh trai, cuối cùng ta cũng không đành lòng để hai huynh đệ bọn họ cốt nhục chia lìa.”
“Cậu Nhân này bởi vì khi còn bé phải sống cảnh đầu đường xó chợ cho nên thể chất khá yếu, không vào được quân doanh, vị thủ hạ kia có đến cầu xin ta, cho nên ta mới sai người sắp xếp cho hắn đến trà viên làm việc, thỉnh thoảng hắn sẽ đưa lá trà đến phủ tướng quân, ta tổng cộng cũng chỉ gặp hắn vài lần, cũng nói chuyện không nhiều, thế mà chuyện này lại khiến bệ hạ để bụng, làm oan uổng ta.”
Nói xong câu cuối cùng, Lương Trinh lại trưng ra bộ dạng hết sức oan ức. Chúc Vân Tuyên biết mình náo loạn làm thành trò cười, bèn có chút lúng túng, đột ngột thu tay về nhếch miệng: “… Chỉ có kẻ mù mới không cảm giác được chuyện hắn ngấm ngầm mến mộ vị tướng quân ngươi đi.”
“Vậy thì sao, bản tướng quân phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong, người mến mộ nhiều vô số kể, ngay cả bệ hạ cũng động lòng, huống hồ là những kẻ phàm phu tục tử kia.”
Chúc Vân Tuyên: “…”
Chúc Vân Tuyên cảm thấy nghẹn lời, lúc này Yến nhi dạo chơi loanh quanh cũng vòng trở về, trong tay bé con cầm một đóa hoa cúc không biết hái từ đâu ra, chạy đến đưa tới trước mặt hắn: “Cho cha.”
Chúc Vân Tuyên cười sờ sờ đầu con trai, Lương Trinh lại khom người nâng cao Yến nhi lên, để nhóc ngồi xuống trên vai của mình.
Bé con mới đầu bị hành động bất ngờ của Lương Trinh làm cho bất ngờ không kịp đề phòng sợ bắn người, sau đó lại rít gào bắt đầu cười phá lên, đợi khi ngồi vững xong, bèn ôm chặt cổ Lương Trinh ngó trái ngó phải, tầm nhìn mới mẻ này khiến nhóc thích thú không thôi: “Cao quá à.”
Chúc Vân Tuyên vốn muốn kêu Lương Trinh để con xuống, nhưng khi nhìn thấy hai cha con bọn họ tràn đầy phấn khởi, thì lời chưa kịp ra khỏi miệng đành nuốt lại vào bụng… Thôi bỏ đi.
Ba người dọc theo trà viên đi về phía trước, lúc sau lại chuyển đến cạnh biển.
Ánh chiều tà thoáng chốc đã bắt đầu xuất hiện, bầu trời tràn ngập ráng mây màu đã bao phủ mặt biển, bọn họ ngồi xuống ở bên bờ, ai nấy cũng bị khung cảnh tà dương tráng lệ này hấp dẫn, thậm chí Yến nhi suốt từ nãy đến giờ liên tục ồn ào hiện tại cũng im lặng, tựa ở trong lồng ngực Chúc Vân Tuyên trợn to hai mắt nhìn chằm chằm.
Những chiếc thuyền đi đánh cá vào buổi sáng hiện tại đã trở về, bọn họ đậu ở bến tàu cách đó không xa, cạnh đó còn nhìn thấy những người phụ nữ cùng trẻ con xông lên, bộ dạng vô cùng phấn khởi dỡ xuống từng sọt hải sản mới vừa đánh bắt được. Lương Trinh bỗng nhiên nghiêng người sang, cười hỏi Chúc Vân Tuyên: “Bệ hạ, muốn ăn cá nướng không?”
Chúc Vân Tuyên tùy ý gật đầu, còn Yến nhi lại vỗ tay kêu lên: “Con muốn ăn cua!”
“Được, ” Lương Trinh cười nhéo mũi nhỏ của con trai: “Tiểu bảo bối muốn ăn gì cũng có hết.”
Một lúc sau, một ngọn lửa đã dâng lên cạnh biển, vị thơm cá nướng dần dần tỏa ra, còn cua mà Yến nhi muốn ăn được đặt vào trong lửa than, từ màu đỏ tươi ngon trở thành màu vàng óng ánh hấp dẫn, lúc lột ra thịt trông cực kỳ non mềm, đừng nói là Yến nhi thèm thuồng, mà ngay cả Chúc Vân Tuyên cũng không nhịn được mà ăn nhiều một chút.
Lương Trinh còn gọi người đưa rượu đến, đây là một loại trà hoa tửu tự cất trên đảo, mùi vị thơm ngát ngọt ngào tinh khiết cực kỳ mê người. Vừa ăn một món ngon, vừa nhấp một ngụm rượu, chẳng bao lâu sau, Chúc Vân Tuyên đã ngà ngà say, hai hàng lông mày nhíu chặt cũng dần được thả lỏng, cả người cũng gỡ bõ đi lớp khí chất của đế vương thường ngày, hiện tại chân thật đến động lòng người. Lương Trinh cười nhìn hắn, Chúc Vân Tuyên bị ai kìa nhìn chằm chằm suốt một hồi cũng thấy không dễ chịu, bèn vỗ nhẹ mặt mình rồi nhỏ giọng thầm thì: “Ngươi cười cái gì?”
“Không có gì, chỉ là nghĩ ba năm trôi qua, mà tửu lượng của bệ hạ vẫn không khá hơn chút nào.”
“Có gì hay mà cười…”
Yến nhi ăn no xong liền ngoan ngoãn chui vào trong lòng Chúc Vân Tuyên an tâm ngủ thiếp đi. Chúc Vân Tuyên ôm con trai nhẹ nhàng vỗ về, chỉ chốc lát sau bản thân cũng chậm chậm nhắm hai mắt lại, bát giác tựa lên bả vai Lương Trinh.
Lương Trinh nghiêng đầu dùng hai gò má sượt sượt lên mái tóc của hắn: “Bệ hạ say rồi sao?”
Chúc Vân Tuyên vẫn không mở mắt ra, đầu tựa vào vai Lương Trinh lên tiếng hệt như nói mớ: “Không có…”
Nghe ra thì chính là say rồi, Lương Trinh khẽ than: “Có phải lâu rồi bệ hạ chưa từng say qua đúng không?”
“Sao.. Không nhớ nữa, ta vốn không dễ say như vậy, mấy năm qua ta chưa từng uống say qua, chưa từng có…”
Nhưng thật ra là có, chính là cái ngày hắn gặp được Lương Trinh ở Tuyển Châu, khi đó hắn khó chịu đến mức chỉ có thể chuốc say chính mình, nhưng hắn lại không muốn nói ra.
Lương Trinh bỗng chốc nhớ tới, năm đó Chúc Vân Tuyên uống quá chén ở một buổi quốc yến, nhìn chằm chằm những nữ nhân ngoại bang kia, khiến hắn lên cơn ghen tuông quá độ, trong lúc mất lý trí đã ép buộc Chúc Vân Tuyên xăm lên hình xăm khiến đối phương khuất nhục không thể chịu được, từ đó về sau Chúc Vân Tuyên không còn uống say trước mặt hắn lần nào nữa.
Hiện tại Chúc Vân Tuyên lại cởi bỏ sự phòng bị trước mặt hắn lần nữa, bỏ mặc chính mình sa vào rượu ngon, có phải là muốn nói… Hắn thật sự không tính toán những sai lầm năm đó bản thân mình gây nên chăng?
Lương Trinh cúi đầu xuống, khẽ in một nụ hôn lên trán Chúc Vân Tuyên, sau đó lại ôm chặt nâng níu đối phương hệt như một món bảo bối đã từng mất lại may mắn kiếm về được, thấp giọng lẩm bẩm: “Sau này bệ hạ muốn uống bao nhiêu, thì ta sẽ cùng bệ hạ uống bất nhiêu… Để ta cùng được say với bệ hạ.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook