Giang Sơn Hứa Nhĩ
-
Chương 44: Tự làm khó mình
Sáng sớm ngày hôm sau, Chúc Vân Cảnh tiến cung lần nữa, lúc hắn đặt chân vào cửa, Phương thái y đang theo thông lệ bắt mạch cho Chúc Vân Tuyên. Chúc Vân Cảnh thấy vậy bèn khoanh tay đứng ở một bên nhìn chằm chằm, đồng thời lo lắng hỏi: “Bệ hạ sao rồi?”
Lão thái y nhận ra Chúc Vân Cảnh, lúc bẩm bảo tình hình với đối phương còn tỏ vẻ thận trọng dè đặt hơn cả khi nói với Lương Trinh. Lão nói một cách chi tiết về tình trạng thân thể của Chúc Vân Tuyên cho đối phương nghe. Khi nghe đến đoạn thái y bảo rằng khí huyết Chúc Vân Tuyên hư nhược có khả năng sinh non, hai hàng lông mày Chúc Vân Cảnh lập tức nhíu chặt lại, nhưng Chúc Vân Tuyên ngay cả mi mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, trên gương mặt tái nhợt cũng không nhìn ra nhiều cảm xúc gì, cứ như đã thành thói quen.
Sau khi thái y lui xuống, Chúc Vân Tuyên liền lên tiếng nói rằng bản thân hắn muốn phê duyệt tấu chương, bởi vì màn kịch lúc trước bỏ bê triều chính một khoảng thời gian, bây giờ tồn đọng nhiều vô số kể chuyện chờ hắn quyết định, thế nên không thể rề rà thêm nữa.
Chúc Vân Cảnh đột nhiên đi đến thẳng thừng rút tấu chương ra khỏi tay đệ đệ mình, sau đó ném qua một bên ra lệnh cho Cao An: “Đem toàn bộ tấu chương này đến nội các, nói rằng bệ hạ đang bệnh, để cho bọn họ làm là được.”
Chúc Vân Tuyên tranh luận: “Đệ làm được…”
Chúc Vân Cảnh quay đầu lườm đối phương: “Nếu như đệ còn nhận người huynh này thì ngoan ngoãn nghe lời cho ta, dù gì cũng còn hai tháng nữa thôi, trước khi đứa nhỏ chào đời không cho phép đệ xem mấy thứ này.”
Cao An vội đánh bạo kêu người đến đem hết toàn bộ tấu chương chất chồng thành núi trên bàn đem đi.
Chúc Vân Tuyên bất đắc dĩ lên tiếng: “Huynh… Huynh biết rõ đứa bé này là…”
“Ta mặc kệ vì sao có nó, cũng như nó là con ai, hiện tại nó nằm trong bụng của đệ, đồng nghĩa với việc đã gắn chặt sinh mạng, đệ phải có trách nhiệm nuôi dưỡng nó. ” Chúc Vân Cảnh tức giận nhắc nhở: “Vừa nãy lúc ta đi vào có nghe người ta nói hôm nay chỉ mới đến giờ dần mà đệ đã dậy rồi? Nhân lúc còn sớm, về nội điện ngủ thêm chút đi.”
Cho dù những người khác khuyên nhủ hết lời ra sao Chúc Vân Tuyên cũng chưa chắc chịu nghe theo, thế nhưng đây lại là Chúc Vân Cảnh, thành ra dẫu hắn có không tình nguyện đến mức nào vẫn phải ngậm ngùi nghe theo, cuối cùng được Chúc Vân Cảnh đưa về nội điện.
Chúc Vân Cảnh ngồi xuống bên giường, nhìn thấy vầng trán cứ chau lại cau có của Chúc Vân Tuyên bèn từ tốn khuyên lơn: “Mong bệ hạ nghĩ thông suốt, hiện tại loạn đảng đã được quét sạch, cho nên trước mắt trong thời gian ngắn triều đình ắt sẽ không gây ra sóng gió nào, bệ hạ trước tiên cứ lo dưỡng thân thể, bản thân muốn thu quyền cần gì phải nóng lòng chút nhất thời này.”
Chúc Vân Tuyên lẳng lặng nhìn hắn: “Huynh, đệ vẫn là muốn huynh kêu tên mình.”
“Cuối cùng cũng phải tập cho quen, chỉ là một xưng hô mà thôi, không thay đổi gì cả.” Chúc Vân Cảnh vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của đối phương: “Ngủ đi.”
Khi dỗ Chúc Vân Tuyên yên giấc xong, Chúc Vân Cảnh lúc này mới đứng dậy đi tới điện bên cạnh. Phương thái y đang điều chế thuốc, thấy hắn đi vào liền mau chóng dừng việc trong tay đứng dậy hành lễ cung kính. Chúc Vân Cảnh lạnh giọng hỏi: “Vì sao bệ hạ đã mang thai gần tám tháng, mà cái bụng chỉ có như vậy?”
Năm đó cho dù hắn mang thai Nguyên Bảo gặp nhiều bất trắc, nhưng cũng may về sau cũng được dưỡng tốt lại, còn cái bụng của Chúc Vân Tuyên thoạt nhìn chỉ giống với bốn, năm tháng của người bình thường, nếu không phải vậy thì hôm qua hắn đã sớm phát hiện ra rồi.
Lão thái y bất đắc dĩ giải thích: “Bệ hạ không chú ý đến thân thể mình, ăn uống lại ít, hơn nữa lúc trước ngài ấy vẫn luôn một mực đòi phá thai, khiến cho hài tử sinh trưởng không được tốt, lão thần chỉ sợ…. Chỉ sợ nếu như tiểu hoàng tử có thể thuận lợi sinh ra xong, cũng sẽ mắc phải bất túc chi chứng*.”
— Bất túc chi chứng: là tên của một chứng bệnh trong đông y, dân gian thường có câu “tiên thiên bất túc (chỉ người hoặc động vật mới sinh đã ốm yếu, thể chất không tốt)” phiếm chỉ các triệu chứng hư nhược. Ví dụ: biểu hiện của khí hư: khó thở, lười nói, tim đập nhanh, ra mồ hôi trộm, choáng đầu, tiểu tiện nhiều, mạch suy yếu,…; biểu hiện của máu hư: mặt trắng bệnh, môi lưỡi màu nhạt, đầu váng mặt hoa, tim đập nhanh, tay chân tê dại, hay mệt mỏi, mạch đập yếu….
Chúc Vân Cảnh không lấy làm bất ngờ về việc Chúc Vân Tuyên muốn phá thai, nhưng ai mà chẳng biết việc nam tử phá thai là không thể nào, hắn đây cũng bị làm cho ám ảnh một lần rồi, giờ đây khi nghe nói Phương thái y nói cũng nhíu mày hỏi lại: “Bất túc chi chứng?”
“.. Dạ thưa đúng vậy, nhưng bây giờ vẫn còn khó nói, chỉ là cái thai này thoạt nhìn hơn nửa sẽ sinh non, nếu như hài tử không được nuôi dưỡng tốt sẽ sinh thiếu tháng, khi đó e là có chút phiền phức.”
Tuy lão thái y không nói rõ ràng, thế nhưng Chúc Vân Cảnh đã tự mình hiểu được, sau khi đứa nhỏ này sinh ra có thể sẽ vô cùng ôm yếu, khả năng cao có thể còn không sống nổi.
Mặc dù bản thân hắn thật sự căm hận không thể róc xương lóc thịt tên Lương Trinh, nhưng hiện tại Chúc Vân Tuyên không có đứa con nối dỗi nào, nay vất vả lắm mới có được một đứa, nếu như bắt buộc phải sinh ra, thì sau này đột nhiên không còn nữa, cũng sẽ không tránh khỏi cảm thấy đáng tiếc.
“Nếu như thật sự sinh non, thì bệ hạ sẽ thế nào?”
“Chắc hẳn sẽ bị ảnh hưởng một chút.” Sợ Chúc Vân Cảnh nổi nóng, Phương thái y vội bổ sung thêm một câu: “Cho dù có như thế nào, lão thần nhất định sẽ tận dụng hết khả năng của mình bảo vệ bệ hạ cùng tiểu hoàng tử.”
Chúc Vân Cảnh trầm giọng dặn dò: “Cố gắng nghĩ ra cách giảm thiểu tối đa ảnh hưởng tới bệ hạ khi sinh.”
“Lão thần tự khắc hiểu.”
______________
Buổi chiều, Chúc Vân Cảnh phái người đưa hai đứa nhóc tiến cung, đứa con trai cả Nguyên Bảo nay đã được sáu tuổi, còn đứa út Minh nhi mới chỉ hơn nửa tuổi.
Trên mặt Chúc Vân Tuyên giờ đây ngậm đầy ý cười, giương tay nhận lấy Minh nhi, đồng thời kêu Nguyên Bảo đến trước mặt mình để quan sát thật kỹ hai đứa cháu yêu dấu của mình. Tướng mạo của Nguyên Bảo tổng hợp những ưu điểm của Hạ Hoài Linh cùng Chúc Vân Cảnh, đứa nhỏ này vừa một cái liền biết là con của hai người, còn Minh nhi thì dung mạo giống Hạ Hoài Linh hơn một chút, thế nhưng hai đứa đều là con của Chúc Vân Cảnh, thế nên khiến cho hắn nhìn thấy đặc biết yêu thích không thôi.
Nguyên Bảo trưng cặp mắt sáng bừng tò mò nhìn chằm chằm Chúc Vân Tuyên không ngớt, khiến cho Chúc Vân Cảnh ở bên cũng phải giơ tay chọt lên vai thẳng con cả nhà mình nhắc nhở: “Ngươi còn nhớ quy củ phép tắc ta dạy ngươi lúc ở nhà không?”
Nhó con bụ bẫm vừa nghe cha mình nói xong, liền quy củ quỳ xuống dập đầu hành lễ với Chúc Vân Tuyên bi bô nói: “Nguyên Bảo khấu kiến bệ hạ.”
Nhóc con đang ngồi trên đùi Chúc Vân Tuyên cũng phối hợp theo cười khúc khích không ngừng.
Chúc Vân Tuyên vội vàng mở miệng nói: “Được rỗi, hành lễ trịnh trọng như vậy làm gì, huynh mau đỡ nhóc dậy đi.”
Không cần Chúc Vân Cảnh hành động, Nguyên Bảo đã tự khắc lúi húi bò dậy nhào đến trước mắt Chúc Vân Tuyên lên tiếng hỏi: “Ngài là thúc thúc của con sao?”
Chúc Vân Tuyên cười gật đầu, Nguyên Bảo chợt “Woa” lên một tiếng: “Dung mạo tiểu thúc đẹp như cha con vậy.”
Chúc Vân Cảnh xoa đầu nhóc con: “Đừng ăn nói linh tinh, ta đã dạy ngươi sao? Có biết quy củ hay không?”
Nguyên Bảo láu lỉnh cau mũi một cái, Chúc Vân Tuyên giơ tay sờ lên khuôn mặt hếch lên của nhóc con: “Không có gì, đứa nhỏ này hoạt bát khiến người ta cực kỳ thích.”
“Nó ầm ĩ ồn ào hệt đệ lúc còn bé vậy.”
Chúc Vân Cảnh thuận miệng đáp lại. Chúc Vân Tuyên nghe xong bất chợt ngẩn người ra, sau đó cười cười thở dài: “Thật vậy sao? Đệ đã không còn nhớ gì nữa rồi.”
“Đệ đâu chỉ là không nhớ rõ…” Thoạt nhìn rõ ràng là đang cố gắng hết sức ẩn giấu hết những bản tính kia, mới biến thành dáng vẻ như hiện tại.
Chúc Vân Tuyên cúi đầu, vân vê bàn tay bụ bẫm kháu khỉnh của Minh nhi: “Có lẽ đã thành thói quen rồi.”
Chúc Vân Cảnh nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình cứ không ngừng ngọ nguậy trên đùi Chúc Vân Tuyên, sợ đối phương mệt, thành ra liền đi đến ôm lấy nhóc con rồi đặt qua một bên tháp, sau đó căn dặn bảo Nguyên Bảo đi qua đó ăn điểm tâm sẵn tiện trông chừng em trai, còn mình đi đến ngồi xuống đối diện với Chúc Vân Tuyên cười nói: “Hừm, còn biết giận dỗi với ta rồi sao.”
Chúc Vân Tuyên bị nói trúng tim đen chỉ biết ngượng ngùng phản bác: “Nào có chứ.”
Chúc Vân Cảnh cười gật đầu: “Như vậy mới có chút giống dáng vẻ lúc trước này.”
“Huynh đang cố ý chọc ta cười phải không…”
“Đệ tưởng ta thật sự tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này sao?” Chúc Vân cảnh thở dài: “Dù sao đệ cũng là hoàng đế, khi ở một mình thì sao cũng được, thế nhưng trước mặt người khác vẫn phải tỏ ra quy củ, bằng không lỡ như có chuyện gì, cho dù đệ không sợ người ta nói, ta cũng sợ người ta gây phiền phức cho đệ.”
“Đệ biết… Huynh nói rất đúng, chỉ là một xưng hô mà thôi, cũng không thay đổi được điều gì.”
“Nếu đệ đã hiểu sao vẫn còn rầu rĩ như vậy chứ…” Chúc Vân Cảnh buồn cười lắc lắc đầu, sau đó khẽ ra hiệu để Chúc Vân Tuyên nhìn sang phía hai đứa nhóc kia.
Nguyên Bảo lúc này đang đặt Minh nhi nằm nhoài lên trên đùi, vô tư ngồi ăn điểm tâm, thỉnh thoảng còn giơ tay chọt chọt cái mông của em trai nhỏ nhà mình mấy cái, thoạt nhìn cậu chàng xem nhóc con này hệt như món đồ chơi của bản thân, không những vậy, mà đứa nhỏ kia khi bị chọt vẫn cứ lấy làm cười khúc khích không ngừng, cho dù đại ca có chọc phá gì cũng không hoàn toàn tức giận xíu nào.
Chúc Vân Tuyên nhìn thở dài nói: “Hai đứa con của huynh đứa nào cũng đáng yêu như thế, khó trách sao huynh lại tự mình dạy dỗ chăm nom chúng.”
“A Tuyên cảm thấy mấy đứa nhỏ rất đáng yêu sao?”
“Đúng vậy…”
“Vậy còn đứa nhỏ trong bụng đệ thì sao đây?”
Sắc mặt Chúc Vân Tuyên đột nhiên trở nên cứng ngắc, biểu hiện cũng dần ảm đạm đi, lắp bắp nói: “Huynh, ta không dám thích… Đứa bé này.”
Chúc Vân Cảnh không hề đồng tình với suy nghĩ của đối phương: “Đệ đây là đang tự làm khó mình, nói thế nào thì đứa nhỏ cũng là con của đệ, việc giữ nó lại không phải rất tốt hay sao? Dù sao mai này đứa nhỏ không có chút quan hệ gì với người kia nữa, nó chính là con của một mình đệ, đệ cứ nghĩ theo chiều hướng tích cực một chút, ít ra giang sơn thiên hạ này cũng có người kế nghiệp.”
Chúc Vân Tuyên chợt sáng tỏ mọi chuyện: “Thì ra hôm nay huynh dẫn hai đứa Nguyên Bảo cùng Minh nhi đến chơi là muốn khuyên đệ giữ lại đứa bé này.”
“Kh ông phải chuyện ta làm đều vì muốn tốt cho đệ sao? Chuyện cũng đã đi đến nước này, đệ biết rõ mình không thể xóa sạch nó đi, vậy thì cần gì phải làm khó dễ bản thân mình, nhân khi còn hai tháng cuối dưỡng thân thể thật tốt, sau đó sinh ra một đứa con khoẻ mạnh, những chuyện không vui lúc trước cứ cho nó qua đi.”
Chúc Vân Tuyên trầm mặc không lên tiếng đáp trả gì, Chúc Vân Cảnh thấy vậy chỉ đành lắc đầu, không tiếp tục nói nữa.
Chuyện đến nước này, có khuyên nhiều đến mức nào, thì vẫn phải để chính hắn nghĩ thông suốt mới được.
Trong suốt một tháng sau đó, vào mỗi ngày, Chúc Vân Cảnh đều tiến cung đến thăm hỏi nói chuyện phiếm với Chúc Vân Tuyên. Khí sắc của Chúc Vân Tuyên khoảng thời gian này dần dần chuyển biến tốt, cả ngươi cũng có nhiều sức sống tinh thần hơn trước. Tất cả những sóng gío trong triều rốt cuộc cũng hoàn toàn lắng xuống, chỉ có duy nhất việc xử tội Lương Trinh cùng bọn đồng đảng, vẫn cứ rề rà chưa đưa ra kết luận.
Tường đổ mọi người đẩy*, từng tấu chương kết tội Lương Trinh liên tục được dâng đến nội các, tội lỗi thật giả chồng chất hòa lẫn vào nhau, tất cả mọi người ai nấy đều có chung mục tiêu chờ Chúc Vân tuyên đưa ra quyết định trừng trị mức án cao nhất.
— Tường đổ mọi người đẩy: một người nào đó khi gặp cảnh thất thế hay rơi vào hoàn cảnh khó khăn, liền sẽ có nhiều người thừa cơ đả kích, khiến cho đối phương hoàn toàn bị suy sụp.
Chúc Vân Cảnh cũng có nhắc tới chuyện này vài lần trước mặt Chúc Vân Tuyên, giục hắn mau chóng ra quyết định xử tội Lương Trinh, thế nhưng lần nào cũng bị cho Chúc Vân Tuyên viện cớ lơ qua.
Ngay cả bản thân Chúc Vân Tuyên cũng không biết rốt cuộc mình đang do dự gì, rõ ràng là ở ngay tại thời khác sống còn kia, Lương Trinh còn bày trò chơi hắn một vố, song hắn cũng biết mình không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể như ý nguyện Lương Trinh thả hắn rời đi, có điều những sự phiền muộn trắc trở trong lòng không chỗ tâm sự vẫn cứ khiến hắn đắn đo xoắn xuýt không sao đưa ra quyết định chính thức được.
Vào ngày hai mươi ba tháng chạp, Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh dẫn theo hai nhóc con một nhà bốn người tiến cung tham dự buổi gia yên tạm biệt năm cũ cùng Chúc Vân Tuyên. Khi bọn họ đến, trưởng công chúa đã có mặt, Chúc Vân Tuyên lúc này vui vẻ đến độ uống hai ba chung rượu, Chúc Vân Cảnh cũng không ngăn cản, dù sao đứa em trai này lâu lắm mới có được thời khắc vui sướng hiếm có như lúc này.
Khi gần đến giờ tuất, gia yến mới kết thúc, sau khi cả gia đình Chúc Vân Cảnh xuất cung hồi phủ, Cam Lâm lại trở về cảnh vắng vẻ tiêu điều như mọi thường. Chúc Vân Cảnh chỉ cho người thắp một chiếc đèn lồng trong đại điện, rồi cứ thế mà ngồi ngây người ra, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào hư không, không chút tiếng động cũng như hơi thở nào.
Cao An chợt trút tiếng thở dài, kế đó nói lại tin tức ban sáng vừa nhận được chưa kịp nói cho hắn biết: “Bệ hạ, Chiêu vương nhờ người truyền tin, nói rằng… Hắn muốn gặp ngài.”
Chúc Vân Tuyên lẳng lặng nở một nụ cười giễu cợt, đôi mắt đột nhiên từ từ bị hơi nước bao phủ mơ mơ hồ hồ. Chỉ chốc lát sau, hắn chợt cúi người xuống, ôm bụng đau quằn quại co rúc người lại.
Cao An bất chợt bị dọa thót tim: “Bệ hạ!”
Lão thái y nhận ra Chúc Vân Cảnh, lúc bẩm bảo tình hình với đối phương còn tỏ vẻ thận trọng dè đặt hơn cả khi nói với Lương Trinh. Lão nói một cách chi tiết về tình trạng thân thể của Chúc Vân Tuyên cho đối phương nghe. Khi nghe đến đoạn thái y bảo rằng khí huyết Chúc Vân Tuyên hư nhược có khả năng sinh non, hai hàng lông mày Chúc Vân Cảnh lập tức nhíu chặt lại, nhưng Chúc Vân Tuyên ngay cả mi mắt cũng không thèm chớp lấy một cái, trên gương mặt tái nhợt cũng không nhìn ra nhiều cảm xúc gì, cứ như đã thành thói quen.
Sau khi thái y lui xuống, Chúc Vân Tuyên liền lên tiếng nói rằng bản thân hắn muốn phê duyệt tấu chương, bởi vì màn kịch lúc trước bỏ bê triều chính một khoảng thời gian, bây giờ tồn đọng nhiều vô số kể chuyện chờ hắn quyết định, thế nên không thể rề rà thêm nữa.
Chúc Vân Cảnh đột nhiên đi đến thẳng thừng rút tấu chương ra khỏi tay đệ đệ mình, sau đó ném qua một bên ra lệnh cho Cao An: “Đem toàn bộ tấu chương này đến nội các, nói rằng bệ hạ đang bệnh, để cho bọn họ làm là được.”
Chúc Vân Tuyên tranh luận: “Đệ làm được…”
Chúc Vân Cảnh quay đầu lườm đối phương: “Nếu như đệ còn nhận người huynh này thì ngoan ngoãn nghe lời cho ta, dù gì cũng còn hai tháng nữa thôi, trước khi đứa nhỏ chào đời không cho phép đệ xem mấy thứ này.”
Cao An vội đánh bạo kêu người đến đem hết toàn bộ tấu chương chất chồng thành núi trên bàn đem đi.
Chúc Vân Tuyên bất đắc dĩ lên tiếng: “Huynh… Huynh biết rõ đứa bé này là…”
“Ta mặc kệ vì sao có nó, cũng như nó là con ai, hiện tại nó nằm trong bụng của đệ, đồng nghĩa với việc đã gắn chặt sinh mạng, đệ phải có trách nhiệm nuôi dưỡng nó. ” Chúc Vân Cảnh tức giận nhắc nhở: “Vừa nãy lúc ta đi vào có nghe người ta nói hôm nay chỉ mới đến giờ dần mà đệ đã dậy rồi? Nhân lúc còn sớm, về nội điện ngủ thêm chút đi.”
Cho dù những người khác khuyên nhủ hết lời ra sao Chúc Vân Tuyên cũng chưa chắc chịu nghe theo, thế nhưng đây lại là Chúc Vân Cảnh, thành ra dẫu hắn có không tình nguyện đến mức nào vẫn phải ngậm ngùi nghe theo, cuối cùng được Chúc Vân Cảnh đưa về nội điện.
Chúc Vân Cảnh ngồi xuống bên giường, nhìn thấy vầng trán cứ chau lại cau có của Chúc Vân Tuyên bèn từ tốn khuyên lơn: “Mong bệ hạ nghĩ thông suốt, hiện tại loạn đảng đã được quét sạch, cho nên trước mắt trong thời gian ngắn triều đình ắt sẽ không gây ra sóng gió nào, bệ hạ trước tiên cứ lo dưỡng thân thể, bản thân muốn thu quyền cần gì phải nóng lòng chút nhất thời này.”
Chúc Vân Tuyên lẳng lặng nhìn hắn: “Huynh, đệ vẫn là muốn huynh kêu tên mình.”
“Cuối cùng cũng phải tập cho quen, chỉ là một xưng hô mà thôi, không thay đổi gì cả.” Chúc Vân Cảnh vỗ nhè nhẹ mu bàn tay của đối phương: “Ngủ đi.”
Khi dỗ Chúc Vân Tuyên yên giấc xong, Chúc Vân Cảnh lúc này mới đứng dậy đi tới điện bên cạnh. Phương thái y đang điều chế thuốc, thấy hắn đi vào liền mau chóng dừng việc trong tay đứng dậy hành lễ cung kính. Chúc Vân Cảnh lạnh giọng hỏi: “Vì sao bệ hạ đã mang thai gần tám tháng, mà cái bụng chỉ có như vậy?”
Năm đó cho dù hắn mang thai Nguyên Bảo gặp nhiều bất trắc, nhưng cũng may về sau cũng được dưỡng tốt lại, còn cái bụng của Chúc Vân Tuyên thoạt nhìn chỉ giống với bốn, năm tháng của người bình thường, nếu không phải vậy thì hôm qua hắn đã sớm phát hiện ra rồi.
Lão thái y bất đắc dĩ giải thích: “Bệ hạ không chú ý đến thân thể mình, ăn uống lại ít, hơn nữa lúc trước ngài ấy vẫn luôn một mực đòi phá thai, khiến cho hài tử sinh trưởng không được tốt, lão thần chỉ sợ…. Chỉ sợ nếu như tiểu hoàng tử có thể thuận lợi sinh ra xong, cũng sẽ mắc phải bất túc chi chứng*.”
— Bất túc chi chứng: là tên của một chứng bệnh trong đông y, dân gian thường có câu “tiên thiên bất túc (chỉ người hoặc động vật mới sinh đã ốm yếu, thể chất không tốt)” phiếm chỉ các triệu chứng hư nhược. Ví dụ: biểu hiện của khí hư: khó thở, lười nói, tim đập nhanh, ra mồ hôi trộm, choáng đầu, tiểu tiện nhiều, mạch suy yếu,…; biểu hiện của máu hư: mặt trắng bệnh, môi lưỡi màu nhạt, đầu váng mặt hoa, tim đập nhanh, tay chân tê dại, hay mệt mỏi, mạch đập yếu….
Chúc Vân Cảnh không lấy làm bất ngờ về việc Chúc Vân Tuyên muốn phá thai, nhưng ai mà chẳng biết việc nam tử phá thai là không thể nào, hắn đây cũng bị làm cho ám ảnh một lần rồi, giờ đây khi nghe nói Phương thái y nói cũng nhíu mày hỏi lại: “Bất túc chi chứng?”
“.. Dạ thưa đúng vậy, nhưng bây giờ vẫn còn khó nói, chỉ là cái thai này thoạt nhìn hơn nửa sẽ sinh non, nếu như hài tử không được nuôi dưỡng tốt sẽ sinh thiếu tháng, khi đó e là có chút phiền phức.”
Tuy lão thái y không nói rõ ràng, thế nhưng Chúc Vân Cảnh đã tự mình hiểu được, sau khi đứa nhỏ này sinh ra có thể sẽ vô cùng ôm yếu, khả năng cao có thể còn không sống nổi.
Mặc dù bản thân hắn thật sự căm hận không thể róc xương lóc thịt tên Lương Trinh, nhưng hiện tại Chúc Vân Tuyên không có đứa con nối dỗi nào, nay vất vả lắm mới có được một đứa, nếu như bắt buộc phải sinh ra, thì sau này đột nhiên không còn nữa, cũng sẽ không tránh khỏi cảm thấy đáng tiếc.
“Nếu như thật sự sinh non, thì bệ hạ sẽ thế nào?”
“Chắc hẳn sẽ bị ảnh hưởng một chút.” Sợ Chúc Vân Cảnh nổi nóng, Phương thái y vội bổ sung thêm một câu: “Cho dù có như thế nào, lão thần nhất định sẽ tận dụng hết khả năng của mình bảo vệ bệ hạ cùng tiểu hoàng tử.”
Chúc Vân Cảnh trầm giọng dặn dò: “Cố gắng nghĩ ra cách giảm thiểu tối đa ảnh hưởng tới bệ hạ khi sinh.”
“Lão thần tự khắc hiểu.”
______________
Buổi chiều, Chúc Vân Cảnh phái người đưa hai đứa nhóc tiến cung, đứa con trai cả Nguyên Bảo nay đã được sáu tuổi, còn đứa út Minh nhi mới chỉ hơn nửa tuổi.
Trên mặt Chúc Vân Tuyên giờ đây ngậm đầy ý cười, giương tay nhận lấy Minh nhi, đồng thời kêu Nguyên Bảo đến trước mặt mình để quan sát thật kỹ hai đứa cháu yêu dấu của mình. Tướng mạo của Nguyên Bảo tổng hợp những ưu điểm của Hạ Hoài Linh cùng Chúc Vân Cảnh, đứa nhỏ này vừa một cái liền biết là con của hai người, còn Minh nhi thì dung mạo giống Hạ Hoài Linh hơn một chút, thế nhưng hai đứa đều là con của Chúc Vân Cảnh, thế nên khiến cho hắn nhìn thấy đặc biết yêu thích không thôi.
Nguyên Bảo trưng cặp mắt sáng bừng tò mò nhìn chằm chằm Chúc Vân Tuyên không ngớt, khiến cho Chúc Vân Cảnh ở bên cũng phải giơ tay chọt lên vai thẳng con cả nhà mình nhắc nhở: “Ngươi còn nhớ quy củ phép tắc ta dạy ngươi lúc ở nhà không?”
Nhó con bụ bẫm vừa nghe cha mình nói xong, liền quy củ quỳ xuống dập đầu hành lễ với Chúc Vân Tuyên bi bô nói: “Nguyên Bảo khấu kiến bệ hạ.”
Nhóc con đang ngồi trên đùi Chúc Vân Tuyên cũng phối hợp theo cười khúc khích không ngừng.
Chúc Vân Tuyên vội vàng mở miệng nói: “Được rỗi, hành lễ trịnh trọng như vậy làm gì, huynh mau đỡ nhóc dậy đi.”
Không cần Chúc Vân Cảnh hành động, Nguyên Bảo đã tự khắc lúi húi bò dậy nhào đến trước mắt Chúc Vân Tuyên lên tiếng hỏi: “Ngài là thúc thúc của con sao?”
Chúc Vân Tuyên cười gật đầu, Nguyên Bảo chợt “Woa” lên một tiếng: “Dung mạo tiểu thúc đẹp như cha con vậy.”
Chúc Vân Cảnh xoa đầu nhóc con: “Đừng ăn nói linh tinh, ta đã dạy ngươi sao? Có biết quy củ hay không?”
Nguyên Bảo láu lỉnh cau mũi một cái, Chúc Vân Tuyên giơ tay sờ lên khuôn mặt hếch lên của nhóc con: “Không có gì, đứa nhỏ này hoạt bát khiến người ta cực kỳ thích.”
“Nó ầm ĩ ồn ào hệt đệ lúc còn bé vậy.”
Chúc Vân Cảnh thuận miệng đáp lại. Chúc Vân Tuyên nghe xong bất chợt ngẩn người ra, sau đó cười cười thở dài: “Thật vậy sao? Đệ đã không còn nhớ gì nữa rồi.”
“Đệ đâu chỉ là không nhớ rõ…” Thoạt nhìn rõ ràng là đang cố gắng hết sức ẩn giấu hết những bản tính kia, mới biến thành dáng vẻ như hiện tại.
Chúc Vân Tuyên cúi đầu, vân vê bàn tay bụ bẫm kháu khỉnh của Minh nhi: “Có lẽ đã thành thói quen rồi.”
Chúc Vân Cảnh nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình cứ không ngừng ngọ nguậy trên đùi Chúc Vân Tuyên, sợ đối phương mệt, thành ra liền đi đến ôm lấy nhóc con rồi đặt qua một bên tháp, sau đó căn dặn bảo Nguyên Bảo đi qua đó ăn điểm tâm sẵn tiện trông chừng em trai, còn mình đi đến ngồi xuống đối diện với Chúc Vân Tuyên cười nói: “Hừm, còn biết giận dỗi với ta rồi sao.”
Chúc Vân Tuyên bị nói trúng tim đen chỉ biết ngượng ngùng phản bác: “Nào có chứ.”
Chúc Vân Cảnh cười gật đầu: “Như vậy mới có chút giống dáng vẻ lúc trước này.”
“Huynh đang cố ý chọc ta cười phải không…”
“Đệ tưởng ta thật sự tính toán mấy chuyện nhỏ nhặt này sao?” Chúc Vân cảnh thở dài: “Dù sao đệ cũng là hoàng đế, khi ở một mình thì sao cũng được, thế nhưng trước mặt người khác vẫn phải tỏ ra quy củ, bằng không lỡ như có chuyện gì, cho dù đệ không sợ người ta nói, ta cũng sợ người ta gây phiền phức cho đệ.”
“Đệ biết… Huynh nói rất đúng, chỉ là một xưng hô mà thôi, cũng không thay đổi được điều gì.”
“Nếu đệ đã hiểu sao vẫn còn rầu rĩ như vậy chứ…” Chúc Vân Cảnh buồn cười lắc lắc đầu, sau đó khẽ ra hiệu để Chúc Vân Tuyên nhìn sang phía hai đứa nhóc kia.
Nguyên Bảo lúc này đang đặt Minh nhi nằm nhoài lên trên đùi, vô tư ngồi ăn điểm tâm, thỉnh thoảng còn giơ tay chọt chọt cái mông của em trai nhỏ nhà mình mấy cái, thoạt nhìn cậu chàng xem nhóc con này hệt như món đồ chơi của bản thân, không những vậy, mà đứa nhỏ kia khi bị chọt vẫn cứ lấy làm cười khúc khích không ngừng, cho dù đại ca có chọc phá gì cũng không hoàn toàn tức giận xíu nào.
Chúc Vân Tuyên nhìn thở dài nói: “Hai đứa con của huynh đứa nào cũng đáng yêu như thế, khó trách sao huynh lại tự mình dạy dỗ chăm nom chúng.”
“A Tuyên cảm thấy mấy đứa nhỏ rất đáng yêu sao?”
“Đúng vậy…”
“Vậy còn đứa nhỏ trong bụng đệ thì sao đây?”
Sắc mặt Chúc Vân Tuyên đột nhiên trở nên cứng ngắc, biểu hiện cũng dần ảm đạm đi, lắp bắp nói: “Huynh, ta không dám thích… Đứa bé này.”
Chúc Vân Cảnh không hề đồng tình với suy nghĩ của đối phương: “Đệ đây là đang tự làm khó mình, nói thế nào thì đứa nhỏ cũng là con của đệ, việc giữ nó lại không phải rất tốt hay sao? Dù sao mai này đứa nhỏ không có chút quan hệ gì với người kia nữa, nó chính là con của một mình đệ, đệ cứ nghĩ theo chiều hướng tích cực một chút, ít ra giang sơn thiên hạ này cũng có người kế nghiệp.”
Chúc Vân Tuyên chợt sáng tỏ mọi chuyện: “Thì ra hôm nay huynh dẫn hai đứa Nguyên Bảo cùng Minh nhi đến chơi là muốn khuyên đệ giữ lại đứa bé này.”
“Kh ông phải chuyện ta làm đều vì muốn tốt cho đệ sao? Chuyện cũng đã đi đến nước này, đệ biết rõ mình không thể xóa sạch nó đi, vậy thì cần gì phải làm khó dễ bản thân mình, nhân khi còn hai tháng cuối dưỡng thân thể thật tốt, sau đó sinh ra một đứa con khoẻ mạnh, những chuyện không vui lúc trước cứ cho nó qua đi.”
Chúc Vân Tuyên trầm mặc không lên tiếng đáp trả gì, Chúc Vân Cảnh thấy vậy chỉ đành lắc đầu, không tiếp tục nói nữa.
Chuyện đến nước này, có khuyên nhiều đến mức nào, thì vẫn phải để chính hắn nghĩ thông suốt mới được.
Trong suốt một tháng sau đó, vào mỗi ngày, Chúc Vân Cảnh đều tiến cung đến thăm hỏi nói chuyện phiếm với Chúc Vân Tuyên. Khí sắc của Chúc Vân Tuyên khoảng thời gian này dần dần chuyển biến tốt, cả ngươi cũng có nhiều sức sống tinh thần hơn trước. Tất cả những sóng gío trong triều rốt cuộc cũng hoàn toàn lắng xuống, chỉ có duy nhất việc xử tội Lương Trinh cùng bọn đồng đảng, vẫn cứ rề rà chưa đưa ra kết luận.
Tường đổ mọi người đẩy*, từng tấu chương kết tội Lương Trinh liên tục được dâng đến nội các, tội lỗi thật giả chồng chất hòa lẫn vào nhau, tất cả mọi người ai nấy đều có chung mục tiêu chờ Chúc Vân tuyên đưa ra quyết định trừng trị mức án cao nhất.
— Tường đổ mọi người đẩy: một người nào đó khi gặp cảnh thất thế hay rơi vào hoàn cảnh khó khăn, liền sẽ có nhiều người thừa cơ đả kích, khiến cho đối phương hoàn toàn bị suy sụp.
Chúc Vân Cảnh cũng có nhắc tới chuyện này vài lần trước mặt Chúc Vân Tuyên, giục hắn mau chóng ra quyết định xử tội Lương Trinh, thế nhưng lần nào cũng bị cho Chúc Vân Tuyên viện cớ lơ qua.
Ngay cả bản thân Chúc Vân Tuyên cũng không biết rốt cuộc mình đang do dự gì, rõ ràng là ở ngay tại thời khác sống còn kia, Lương Trinh còn bày trò chơi hắn một vố, song hắn cũng biết mình không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể như ý nguyện Lương Trinh thả hắn rời đi, có điều những sự phiền muộn trắc trở trong lòng không chỗ tâm sự vẫn cứ khiến hắn đắn đo xoắn xuýt không sao đưa ra quyết định chính thức được.
Vào ngày hai mươi ba tháng chạp, Chúc Vân Cảnh cùng Hạ Hoài Linh dẫn theo hai nhóc con một nhà bốn người tiến cung tham dự buổi gia yên tạm biệt năm cũ cùng Chúc Vân Tuyên. Khi bọn họ đến, trưởng công chúa đã có mặt, Chúc Vân Tuyên lúc này vui vẻ đến độ uống hai ba chung rượu, Chúc Vân Cảnh cũng không ngăn cản, dù sao đứa em trai này lâu lắm mới có được thời khắc vui sướng hiếm có như lúc này.
Khi gần đến giờ tuất, gia yến mới kết thúc, sau khi cả gia đình Chúc Vân Cảnh xuất cung hồi phủ, Cam Lâm lại trở về cảnh vắng vẻ tiêu điều như mọi thường. Chúc Vân Cảnh chỉ cho người thắp một chiếc đèn lồng trong đại điện, rồi cứ thế mà ngồi ngây người ra, đôi mắt thẫn thờ nhìn vào hư không, không chút tiếng động cũng như hơi thở nào.
Cao An chợt trút tiếng thở dài, kế đó nói lại tin tức ban sáng vừa nhận được chưa kịp nói cho hắn biết: “Bệ hạ, Chiêu vương nhờ người truyền tin, nói rằng… Hắn muốn gặp ngài.”
Chúc Vân Tuyên lẳng lặng nở một nụ cười giễu cợt, đôi mắt đột nhiên từ từ bị hơi nước bao phủ mơ mơ hồ hồ. Chỉ chốc lát sau, hắn chợt cúi người xuống, ôm bụng đau quằn quại co rúc người lại.
Cao An bất chợt bị dọa thót tim: “Bệ hạ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook