Giang Sơn Hứa Nhĩ
Chương 39: Một tờ mật chỉ

Từ sau khi tiến vào tháng mười một tuyết vẫn chưa từng ngừng rơi, khí trời trở nên ngày một rét buốt, thân thể Chúc Vân Tuyên sau một lần nhiễm phong hàn đến nay vẫn chưa khỏi hẳn, lâm triều vì thế tạm thời ngừng lại, ngay cả tấu chương cũng không tiếp tục phê duyệt mà giao tất cả qua cho nội các xử lý, Chúc Vân Tuyên dường như cũng đặc biệt trở nên lười biếng đối với mấy chuyện chính sự.

Cái bụng bảy tháng hiện tại của hắn đã được quấn chặt che dưới lớp trang phục dày nặng, cho nên cũng không dễ nhận ra. Trong khoảng thời gian này, Chúc Vân Tuyên ăn khá ít, thành ra đứa nhỏ trong bụng cũng bé xíu đến đáng thương, nhiều lần Phương thái y nhìn bụng hắn muốn nói lại thôi, rốt cuộc lão vẫn không dám lên tiếng hó hé câu nào.

Chúc Vân Tuyên thực chất không hề quan tâm đến đứa bé này, nay nói ra, cũng chỉ chọc hắn lên cơn giận mà thôi.

Cam Lâm cung đóng cửa phong tỏa cung đã được nhiều ngày, tất cả những hạ quan viên đô đến cầu xin triệu kiến đều bị chặn lại ở ngoài cửa. Ở ngoài hoàng cung lúc này, các tin đồn điên rồ bát nháo bắt đầu xuất hiện lan truyền vang dội khắp nơi, sau nhiều ngày chờ đợi, trưởng công chúa Thục Hòa đành tự mình tiến cung, rốt cuộc lúc bấy giờ mới gặp được Chúc Vân Tuyên.

Chúc Vân Tuyên hạ lệnh cho tất cả cung nhân đang hầu hạ mình lui ra, khi thấy trưởng công chúa đến, trên vẻ mặt tái nhợt trắng bệch kia chợt hiện lên ý cười thoải mái hiếm thấy: “Cô đừng lo lắng, trẫm vẫn khỏe.”

“Nhưng mà bệ hạ như vậy…”

Trưởng công chúa sao có thể không lo lắng cho được, chỉ là một bụng tràn ngập nỗi lo của nàng còn chưa kịp tuôn ra khỏi miệng, đã bị Chúc Vân Tuyên lắc đầu ngắt ngang: “Thật sự không có gì, chút phong hàn kia đã sớm khỏi rồi.”

“Mấy ngày nay ngươi vừa không lên triều vừa không chịu gặp mặt đám quần thần kia, hiện tại bên ngoài đã truyền đủ mọi tin đồn…”

“Trẫm biết.”

Đồn rằng hắn bị bệnh nặng nằm liệt giường, hoặc là đồn hắn bị Lương Trinh giam lỏng, lời đồn đãi kiểu gì cũng có, nhưng suy cho cùng đây cũng không phải lần đầu tiên xuất hiện mấy dạng tin đồn như vậy, chỉ là lần này do hắn xử tội hai thân tín bên người Lương Trinh, ngay sau đó đột nhiên đổ bệnh đóng chặt cửa cung, thành ra mới khiến mọi người bắt đầu đoán già đoán non tưởng tượng đủ điều. Bây giờ những tin đồn kia ắt hẳn đã lan truyền đến mức khiến cho dư luận xôn xao, lòng người bất an bàng hoàng, dù cho Chúc Vân Tuyên không đặt chân ra khỏi cửa cung, cũng thừa biết tình hình bên ngoài như thế nào.

“….Vậy sao ngươi còn tỏ ra từ tốn thong dong như vậy, chẳng lẽ ngươi không sợ sẽ sinh ra sóng gió gì hay sao?”

Ánh mắt Chúc Vân Tuyên hơi trầm xuống, đồng thời bên khóe miệng cũng cong lên một nụ cười nhạt nhẽo: “Trẫm chính là cố ý muốn như vậy.”

Giả bộ bệnh, không lên triều, sau đó đóng kín cửa cung, thậm chí còn cố ý đem những tin đồn nhảm kia lan rộng ra ngoài, hắn làm tất cả những chuyện này, chẳng qua là vì để cho chúng quần thần kia tin rằng, Lương Trinh thật sự giam lỏng người hoàng đế này.

Nghe vậy, trưởng công chúa càng thêm lo lắng không thôi: “Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì?”

Chúc Vân Tuyên ngước mắt nhìn tuyết rơi mờ mờ ảo ảo phía ngoài cửa sổ, trong đôi mắt sâu thăm thẳm kia bất chợt lướt qua chút mê man, sau đó lại dần thâm trầm trở nên sâu không thấy đáy: “Cô, chỉ mấy ngày nữa thôi, huynh trưởng cùng Định Quốc công sẽ đến kinh thành.”

Tuy trưởng công chúa là thân nữ tử, thế nhưng dù gì người vẫn xuất thân là một công chúa hoàng tộc, thành ra ngay lập tức liền nhận ra được hắn đang muốn làm gì: “Ngươi có nắm chắc không?”

“Tất nhiên là có … Cô, trẫm cần người giúp trẫm một chuyện, bây giờ trẫm không tin được ai cả, người duy nhất trẫm có thể tin cũng chỉ có mình cô.”

Trưởng công chúa không chút do dự gật đầu: “Chỉ cần có thể giúp ngươi, cho dù có phải đánh đổi cái mạng này, lão bà ta cũng cam lòng.”

Chúc Vân Tuyên nhẹ giọng nở nụ cười: “Sẽ không đến mức khiến cô đánh đổi tính mạng đâu, trẫm chỉ là muốn cô giúp trẫm đưa mật chỉ này ra ngoài, rồi giao vào trong tay huynh trưởng cùng Định quốc công trước khi bọn họ vào kinh là được.”

“Việc này đơn giản thôi, ta sẽ phái người thân tín nhất bên cạnh mình đưa đi ngay trong ngày hôm nay, chắc chắn sẽ giúp ngươi hoàn thành chuyện này.”

“Được.”

Biểu hiện trên mặt Chúc Vân Tuyên lúc bấy giờ mới thả lỏng đôi chút, hắn lấy tờ mật chỉ giấu ở đầu giường đưa cho trưởng công chúa. Đối phương nhận lấy mở ra, sau khi nhìn xong nội dung bên trong mật chỉ, vẻ mặt càng trở nên nghiêm nghị: “Chuyện này có thể thành công sao?”

Chúc Vân Tuyên nói: “Thành bại do người, dù sao cũng phải thử một lần mới biết được.”

Trưởng công chúa nghe vậy, cũng không hỏi gì thêm nữa, sau khi cuốn thánh chỉ giấu vào trong tay áo mình xong bèn lên tiếng: “Xem như để ngươi an lòng, ta đồng ý với ngươi, chắc chắn ta sẽ đem tờ mật chỉ này giao vào trong tay Định Quốc công.”

Chúc Vân Tuyên gật đầu: “Trẫm tin cô, trẫm chờ tin tức tốt của cô.”

Sau khi trưởng công chúa rời đi, Cao An lúc này cũng bưng thuốc dưỡng thai đi vào, Chúc Vân Tuyên vừa liếc mắt trông thấy liền trở nên lạnh lùng: “Đi kêu Phương thái y tới đây.”

Lão thái y được triệu hồi cũng nhanh chóng có mặt, khi lão ta quỳ trên mặt đất, không cần ngẩng đầu lên cũng có thể cảm giác khí lạnh ập xuống đỉnh đầu mình: “Lão thần…”

“Đã bao lâu rồi? Thứ thuốc phá thai trẫm muốn đâu? Ngươi định dây dưa rề rà đến khi tên nghiệt chủng kia chào đời luôn hay sao?”

“Bệ hạ… Việc phá một cái thai hơn bảy tháng, vốn cũng không khác gì việc sinh nó ra, ngài cần gì phải......”

Một tiếng “ầm” bất ngờ vang lên, Chúc Vân Tuyên thẳng tay ném đi chung trà trong tay: “Ý này của ngươi, chẳng lẽ là muốn kêu trẫm sinh ra nó xong rồi bóp chết? Thế trẫm còn cần một thứ phế thải vô dụng bất tài như ngươi để làm gì?”

“Bệ hạ! Suy cho cùng đứa bé vẫn là… Một sinh mạng mà!”

Chúc Vân Tuyên cố đè nén ngọn lửa giận đang trào dâng cuồn cuộn trong lòng, trầm giọng hạ lệnh: “Trẫm cho ngươi thời gian thêm nửa tháng nữa, nếu như ngươi còn không nghĩ ra cách, vậy thì coi chừng cái đầu trên cổ ngươi, mau cút đi!”

Sau khi đuổi Phương thái lui xuống xong, thấy Chúc Vân Tuyên vẫn không chịu uống thuốc, Cao An chỉ đành căn dặn cung nhân bưng ra ngoài đổ đi.  Chỉ chốc lát sau, Lương Trinh đã lâu chưa xuất hiện trong Cam Lâm cung bất ngờ vào cửa, vừa mở miệng liền hỏi Chúc Vân Tuyên: “Vì sao bệ hạ không chịu uống thuốc?”

Chúc Vân Tuyên lạnh lùng nói: “Chuyện này có liên quan gì đến Chiêu vương sao?”

“Thân thể bệ hạ vẫn còn không khoẻ? Sao nhiều ngày như vậy mà ngài vẫn không vào triều?”

“À, trong triều đình có Chiêu vương làm trụ cột nước nhà là đủ rồi, người hoàng đế như trẫm đây có mặt hay không cũng có gì khác biệt đâu cơ chứ?”

Trong giọng điệu Chúc Vân Tuyên lộ rõ sự châm chọc không hề có chút che giấu nào, Lương Trinh chỉ làm như không nghe thấy, tiếp tục từ tốn nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Cho dù có như thế nào, thì ngài vẫn phải uống thuốc…”

“Được rồi.” Chúc Vân Tuyên thẳng thừng ngắt ngang đề tài của đối phương: “Nếu như Chiêu vương cứ định tiếp tục nói mấy câu nhảm nhí này với trẫm, thì không cần tốn công vô ích nữa, ngươi lui ra đi, trẫm muốn nghỉ ngơi.”

Lương Trinh vẫn không tuân theo lệnh đối phương, mà tiếp tục tiến về phía trước, đến khi chỉ còn cách Chúc Vân Tuyên khoảng một bước chân liền dừng lại, sau đó khẽ nheo mắt lại tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của người trước mặt mình.

Chúc Vân Tuyên cau mày, đang định lên tiếng nói gì đó, thì Lương Trinh đột nhiên nắm lấy cánh tay của hắn, sau đó đặt ngón tay lên vị trí mạch đập.

“Ngươi làm cái gì?!”

Chúc Vân Tuyên theo bản năng muốn rút tay ra, thế nhưng Lương Trinh vẫn không chịu buông, thậm chí trong ánh mắt nhìn về phía hắn càng trở nên đen kịt: “Bệ hạ vẫn chưa sinh bệnh.”

“… Trẫm cũng không biết, thì ra Chiêu vương còn có thể thay thái y bắt mạch.”

“Chẳng qua chỉ là biết sơ sơ một ít mà thôi, mặc dù mạch tượng của bệ hạ có hơi yếu, nhưng không có triệu chứng của bệnh, đứa nhỏ trong bụng vẫn mạnh khoẻ…”

Từ sau khi mang thai, thân thể của Chúc Vân Tuyên vẫn luôn trong tình trạng suy nhược, mấy tháng nay Lương Trinh cũng có theo thái y biết được không ít kiến thức về dược lý, cộng thêm việc lúc trước đi đến Dự Châu đối phó với ôn dịch học được nhiều, thành ra hiện tại xem như cũng biết chút chút về vọng, văn, vấn, thiết*. Tuy rằng bây giờ thân thể của Chúc Vân Tuyên hư nhược, thế nhưng tuyệt đối không hề bệnh nặng liệt giường như người ngoài đồn đại, về chuyện này hắn thậm chí không cần đến thái y chứng thực mà cũng có thể tự mình khẳng định: “Bệ hạ, thế vì sao ngài phải cáo ốm không lên triều, thậm chí còn đóng chặt cửa cung?”

— Vọng, văn, vấn, thiết: bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y nhìn, nghe, hỏi, sờ. gọi là “tứ chẩn”

“Trẫm mệt mỏi, cảm thấy làm hoàng đế nhạt nhẽo vô vị, cho nên không muốn làm nữa, vậy đã được chưa?” Chúc Vân Tuyên cười cợt, “Không phải như vậy rất hợp tâm ý Chiêu vương hay sao? Bây giờ Chiêu vương muốn nắm giữ triều chính như thế nào thì cứ làm như thế ấy, không còn tên hoàng đế vô dụng như trẫm chắn đường nữa, chẳng phải cực kỳ tốt hay sao?”

Lương Trinh chợt siết chặt tay đối phương, trong đôi mắt đen kịt sâu thẳm nhìn chăm chăm kia dường như có thứ cảm xúc đang không ngừng trào dâng mãnh liệt. Chúc Vân Tuyên hết sức bình tĩnh nhìn lại hắn, nội tâm cũng cố nhẫn nhịn chịu đựng cơn đau truyền tới từ cổ tay, hồi lâu sau vẫn không lên tiếng kêu than gì.

Sau một hồi giằng co, đôi mắt cuồn cuộn sóng trào của Lương Trinh rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, đoạn buông tay Chúc Vân Tuyên ra: “Bệ hạ muốn nghỉ thì nghỉ đi, thân thể nặng nề mệt nhọc nên nghỉ ngơi nhiều, còn những chuyện khác chờ đứa bé chào đời rồi tính tiếp.”

Chúc Vân Tuyên không đoái hoài tới hắn nữa, chỉ đứng dậy trở về nội điện.

Lương Trinh cũng đi ra thiên điện, từ sau khi thân thể Chúc Vân Tuyên ngày một nặng nề thì Phương thái y vẫn luôn ở nơi này, nhằm có thể gọi đến bất cứ lúc nào. Trên bàn đâu đâu cũng bày đủ mọi dược liệu nằm ngổn ngang tán loạn, lúc Lương Trinh đi vào, Phương thái y đang viết phương thuốc. Lão ta nghe thấy có tiếng bước chân, đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy người đến là Lương Trinh, trong mắt cũng bất chợt xuất hiện sự hoảng loạn, mau chụp gom mấy tờ giấy về lại một chỗ rồi mới đứng lên hành lễ với Lương Trinh.

Lương Trinh lướt mắt qua nhìn đống dược liệu ngổn ngang trên bàn một lượt, sau chợt ngưng lại nhìn mấy tờ giấy kia hết một hồi, cuối cùng duỗi tay ra cầm lấy.

“Vương gia….”

Phương thái y bật thốt lên muốn ngăn cản hắn, chợt đụng trúng ánh mắt nghiêm nghị lạnh lùng của Lương Trinh: “Sao vậy? Có gì không thể cho bản vương nhìn sao?”

Lương Trinh cẩn thận xem hết nội dung trong tờ giấy kia, mặc dù hắn chỉ biết sơ sơ, đa số thuốc đều đọc không hiểu, thế nhưng vẫn nhìn thấu được chút manh mối: “Đây là phương thuốc viết cho bệ hạ? Vì sao có mấy loại thuốc không thể dùng cho người mang thai lại xuất hiện trong đây?”

Trên trán lão thái y bây giờ đã ứa đầy mồ hôi lạnh, lão ta đối diện với ánh mắt chất vấn Lương Trinh một lúc, sau một hồi do dự chần chừ đấu tranh nội tâm, rốt cuộc vẫn đỏ mắt quỳ ập xuống đất: “Vương gia… Xin ngài đi khuyên nhủ bệ hạ đi! Bệ hạ có ý định muốn phá cái thai trong bụng, hạ quan thật sự… Thật sự không còn cách nào! Những thứ thuốc này là thuốc dùng cho nữ tử phá thai, nếu dùng trên người nam tử chỉ dẫn đến kết cục một xác hai mạng, cho dù hạ quan có chết cũng không dám đưa cho bệ hạ!”

Bàn tay đang cầm tờ phương thuốc của Lương Trinh dần siết chặt, hắn trầm mặc hồi lâu, sau mới khàn giọng hỏi: “Từ khi nào bệ hạ muốn ngươi làm mấy chuyện này?”

“Dạ bẩm là hai tháng trước, hạ quan có nghiên cứu cách điều chế của thuốc sinh tử, thế nhưng vẫn không tìm ra chút manh mối nào, thuốc kia vốn là loại thuốc cổ cực kỳ kinh khủng bá đạo, một khi mang thai nhất định phải mang, sao có thể nói không muốn liền có thể phá được chứ, hơn hai trăm năm qua chưa có trường hợp nào ngoại lệ, hạ quan bất tài vô dụng, thực sự không thể chế ra thuốc phá thai như bệ hạ yêu cầu, lại không dám tùy tiện đem những phương thuốc đòi mạng này đi lừa gạt bệ hạ…”

Hai tháng trước… Thì ra bắt đầu từ khi đó, Chúc Vân Tuyên đã hạ quyết tâm muốn cắt đứt tất cả sợi dây liên lạc giữa hai người bọn họ.

Lương Trinh không hỏi tiếp, xoay người trở về chính điện.

Chúc Vân Tuyên đã ngủ, Cao An hiện đang đứng ở một bên canh chừng, khi nhìn thấy Lương Trinh đi vào nhất thời liền tỏ ra cảnh giác, không chịu lui ra.

“Ngươi lui xuống đi, bản vương không làm gì, chỉ ở đây nhìn bệ hạ thôi, chẳng lẽ ngươi còn sợ bản vương sẽ ám sát bệ hạ hay sao? Bản vương sao nỡ lòng chứ…”

Lương Trinh nhìn Chúc Vân Tuyên đang ngủ say lên tiếng nói, giọng điệu của hắn giờ đây dịu dàng nhỏ nhẹ đến lạ, cứ như đang tự thầm thì cho mình nghe, còn trong mắt dường như muốn tràn ra nước.

Cao An cũng bị Lương Trinh làm cho thừ người ra, sau một hồi do dự, rốt cuộc vẫn lui xuống.

Lương Trinh ngồi xuống ở bên giường, yên lặng nhìn gương mặt ngay cả trong giấc mộng cũng không thể an ổn của Chúc Vân Tuyên, sau đó giơ ngón tay khẽ khàng vuốt nhẹ lên vầng trán cau có của đối phương, song lại không nhịn được lẳng lặng trút một tiếng thở dài.

Nếu như đây chính là thứ ngươi muốn… Vậy ta tác thành cho ngươi là được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương