Giang Sơn Có Nàng
Chương 84: ❄ Thịnh nộ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
Dương thị ngồi ở phòng khách Khánh Viễn Đường, bên cạnh là Hàn Dao.
Đã là hạ tuần tháng năm, thời tiết trở nên nóng bức, cạnh phòng khách trồng hai cây hòe già, cành lá xum xuê, tỏa bóng râm thoáng mát. Ngoài phòng khách, hạ nhân tấp nập tới bẩm báo sự vụ, Dương thị ngại buồn chán, liền sai người mở cửa ra cho thoáng khí.
Tang sự chưa hết, Dương thị và Lưu thị thay nhau tới chùa cúng bái hành lễ mỗi ngày, trên người mặc xiêm y tối màu, tóc chỉ cài trâm bạc trắng trong thuần khiết, không còn thứ gì khác. Hàn Dao là ngoại tôn nữ, đáng lẽ ra không cần mệt nhọc như nhi tức, nhưng mấy ngày qua nàng ta tận tâm, không hề giả vờ, trên người mặc xiêm y trắng, cài trâm đơn giản, yên lặng ngồi bên cạnh uống trà.
Lúc Lệnh Dung đi tới, đang có vú già bẩm báo sự tình, nàng ngồi cùng Hàn Dao.
Một lúc sau, Dương thị mới giải quyết xong sự vụ, Ngư cô cô đỡ bà dậy, đứng lên hoạt động gân cốt.
Lệnh Dung sai Hồng Lăng mở hộp thức ăn, múc đều ra ba bát, đặt lên trên bàn. Sáng sớm Hồng Lăng đã chuẩn bị xong nguyên liệu, đun mất hơn nửa canh giờ, chờ tới khi hương thơm lan tỏa, màu sắc vàng óng, trông rất đẹp mắt. Nàng ta múc canh ra bát, bên dưới hộp thức ăn còn có một đĩa măng trộn [1], một đĩa bánh bí đỏ [2].
Dương thị ngửi thấy mùi hương, không khỏi cười, "Lại nấu canh?"
"Cả ngày mẫu thân mệt nhọc, nên bồi bổ thân mình." Lệnh Dung bưng chén, đưa cho Dương thị.
"Đang hơi đói bụng, vừa hay tới giờ dùng cơm, con tới đây thật đúng lúc." Dương thị nếm thử, "Hương vị không tồi! Hình như bên trong bỏ thêm..." Bà uống thêm hai ngụm, lại không nhận ra vị gì, Hàn Dao ở bên cạnh chen vào, "Là thiên ma [3], bị mùi nước canh át mất."
[3] Thiên ma: Một vị thuốc Đông Y, có ở Trung Quốc, Hàn Quốc, Đài Loan và Nhật Bản.
Có nàng ấy nhắc nhở, Dương thị lập tức nhận ra, gật đầu với Lệnh Dung, "Quả nhiên là có tâm."
Dạo gần đây bà ngủ không ngon, thiên ma giúp an thần, rất hợp ý bà.
Lệnh Dung mỉm cười, cúi đầu uống canh. Hồng Lăng dụng tâm hầm canh, bên trong bỏ thêm thịt vịt xé nhỏ, hương vị nồng nàn, ăn rất ngon.
Ba người cùng ngồi uống canh, gió xuyên qua cửa sổ thổi vào, Lệnh Dung nghe thấy tiếng gió, nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy dưới bóng cây, Hàn Chập từ xa đi tới, thấp thoáng có người theo sau, hình như là Đường Đôn. Hai người đang nghị sự, từ xa nhìn lại, thần sắc Hàn Chập nghiêm túc, Đường Đôn theo sát ở sau, hông đeo bảo kiếm.
Lệnh Dung híp mắt, cúi đầu không nói.
Nàng chờ uống xong canh mới nói: "Có chuyện muốn nói với mẫu thân, trên đường tới đây, con vô tình gặp biểu muội Đường gia."
"Biểu tỷ?" Hàn Dao nhíu mày, "Không gây sự chứ?"
"Vậy mà lại không có." Lệnh Dung liếc Hồng Lăng, nàng ấy tự giác lui ra ngoài, đám nha hoàn vú già đều ở bên ngoài phòng khách hầu hạ, chỉ có Ngư cô cô ở trong. Ngư cô cô là tâm phúc của Dương thị, Lệnh Dung không cần kiêng dè, lúc này mới nói: "Vẻ mặt biểu muội không đúng, có chút điên loạn, còn hỏi trước khi thái phu nhân về cõi tiên đã làm gì. Hai ngày qua biểu muội khóc rất thương tâm, dám hỏi như vậy, sợ là..."
"Ta hiểu." Dương thị vuốt cằm.
Đường Giải Ưu được thái phu nhân nuôi dưỡng, tinh thông thi thư, thư pháp hơn người, nhưng hành xử không khác gì thái phu nhân. Dương thị cũng không che giấu chuyện ngày đó ở Phong Hòa Đường, Đường Giải Ưu là người nặng tâm tư, hoài nghi là chuyện bình thường. Nhưng nàng ta dám nói ra với Lệnh Dung, hoặc là do thương tâm quá mức, hoặc là do đã không còn gì để cố kỵ.
Dù sao cũng là ân oán của trưởng bối, lão thái gia chưa nói gì, nàng ta lại dám chạy tới khiêu chiến, đương nhiên sẽ khiến người khác tức giận.
Mọi người đang yên lặng, đúng lúc này có bóng người chợt lóe bên  khung cửa sổ, Hàn Chập đi tới.
Dương thị bảo hắn ngồi xuống, Lệnh Dung sai người mang bát đũa lên.
Măng trộn vàng óng, nhìn đã muốn ăn, vừa thấy chính là Lệnh Dung tận tâm làm. Hàn Chập cầm đũa thưởng thức, măng giòn tươi, cũng không tệ lắm, bỗng thấy khuôn mặt tức giận của Dương thị, hắn kinh ngạc, "Mẫu thân làm sao vậy?"
"Giải Ưu đã về, chờ cúng bái đưa tang thái phu nhân xong, lão thái gia định sắp xếp nó thế nào?" Sau khi thái phu nhân qua đời, Dương thị từng một mình nghị sự với Hàn Kính, hiện tại không muốn nói chuyện nhiều với ông ấy.
Hàn Chập ngừng động tác, nhíu mày hỏi: "Nàng ta còn không an phận?"
"Ở đạo quan hơn nửa năm, vẫn không chút tiến bộ. Phụ thân con đang bệnh, lát nữa con nhớ dò hỏi ý kiến lão thái gia."
Hàn Chập biết bà và Hàn Kính có mâu thuẫn, thấp giọng đồng ý, dùng xong đồ ăn, liền cùng Lệnh Dung rời đi.
. . .
Ra khỏi phòng khách, Hàn Chập không quay về Ngân Quang Viện, lại mang Lệnh Dung tới hậu viện.
Phía tây bắc hậu viện có lầu các, sau khi thái phu nhân nhập liệm liền mang sang bên đó, làm lễ Phật cúng bái. Lệnh Dung còn tưởng hắn muốn tới lầu các, ai ngờ Hàn Chập xoay người, đi tới phía đông... Đang là giữa hè, bóng cây xum xuê, ít người qua lại quanh đây, hai người sóng vai mà đi, Hàn Chập sầm mặt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lệnh Dung không dám quấy rầy, im lặng đi theo.
Đi tới chỗ vắng, Hàn Chập mới nói: "Tại sao vừa rồi mẫu thân tức giận?"
"Vì chuyện biểu muội Đường gia." Lệnh Dung nhỏ giọng.
"Ý ta là..." Hàn Chập dừng bước, đôi mắt sâu thẳm đánh giá nàng, "Trên đường tới viện, biểu muội nói gì với nàng?" Ánh mắt lạnh lẽo, khuôn mặt nghiêm nghị, hắn đứng trước mặt nàng, bóng hắn phủ cả người nàng trong bóng tối.
Lệnh Dung kinh ngạc, "Phu quân nhìn thấy?"
Hàn Chập vuốt cằm, "Mẫu thân sẽ không vô cớ so đo với muội ấy."
Thật đúng là nhìn thấu mọi thứ.
Nếu Lệnh Dung đã nói với Dương thị, đương nhiên không dám gạt hắn, miêu tả từng đường nét khuôn mặt lúc đó của Đường Giải Ưu, thuật lại rõ ràng, còn nói thêm: "Phu quân đừng trách ta lắm miệng. Biểu muội trông rất kì lạ, nói chuyện sắc bén, lại nhắc tới phụ thân, ta sợ muội ấy lại phạm sai lầm giống như lần trước, khiến phu quân thêm phiền toái, vậy nên mới nói với mẫu thân... không dám giấu diếm."
Gió thổi qua, ánh mặt trời lấp ló, sắc mặt Hàn Chập tối lại, đôi mắt tràn ngập lửa giận.
Lệnh Dung có phần không yên, "Phu quân tức giận?"
"Không phải." Hàn Chập nói: "Nàng nói..." Lời còn chưa dứt, đột nhiên ngừng lại, nghiêng tai lắng nghe, sắc mặt lại càng thêm lạnh lùng, ánh mắt đảo qua căn phòng gần đó, nắm lấy tay Lệnh Dung, ý bảo nàng chớ lên tiếng, gần đó có căn phòng trống, hắn lặng yên đứng ở vách tường.
Đã lâu căn phòng chưa được sửa chữa, nước sơn đỏ bong tróc, bị che lấp dưới bóng cây xum xuê, bên trong chứa rất nhiều tạp vật.
Lệnh Dung không biết duyên cớ, nhẹ chân nhẹ tay, đi sát theo sau Hàn Chập.
Tới gần, nàng mới loáng thoáng nghe thấy có người đang nói chuyện, hình như là giọng Hàn Chinh. Giọng hắn đè ép tức giận cùng hận ý, mặc dù Lệnh Dung không nghe thấy rõ ràng, nhưng Hàn Chập thính lực hơn người, nghe rõ động tĩnh, nhíu mày lại.
. . .
Trong phòng, Hàn Chinh sầm mặt, hai tay giấu trong ống tay áo, mu bàn tay nổi gân xanh.
"...Lúc đó là ta sơ sẩy, nếu không phải ngươi cố ý cho ta xem bài vị, đáng lẽ ra ta nên nhìn thấu rắp tâm của ngươi, giết ngươi từ sớm!"
Hắn nhìn chằm chằm biểu muội đã sống cùng mình nhiều năm qua, khuôn mặt tiều tụy nở nụ cười lạnh, hắn lại nhớ tới Hàn Mặc trọng thương, thái phu nhân đột ngột ly thế.
Bằng hữu tới phúng viếng thái phu nhân, thăm hỏi Hàn Mặc, trong lòng hắn như có ngọn lửa thiêu đốt, không dám nói cùng người khác, cũng không ngừng hối hận... Nếu như lúc đó ở đạo quan, hắn không bước vào từ đường đó, rất nhiều chuyện đã không xảy ra. Hắn là người cả tin, cuối cùng bị dao động, không khống chế được, khiến Hàn Mặc rơi vào hiểm cảnh, ác mộng cuồn cuộn xuất hiện, khuấy đảo mọi thứ.
Đủ loại cảm xúc đọng lại, mặc dù Dương thị và Hàn Chập không so đo, nhưng hắn vẫn thấy cuộc sống hàng ngày thật gian nan. Hắn không muốn làm lớn chuyện, ảnh hưởng tới thanh danh Hàn phủ, hôm nay liền chọn chỗ vắng người hẹn Đường Giải Ưu, kiệt lực áp chế lửa giận trong lòng, kéo Đường Giải Ưu vào trong căn phòng hẻo lánh.
Cánh tay Đường Giải Ưu bị hắn túm đau, có phần e ngại Hàn Chinh, lùi lại hai bước, "Nhưng chẳng phải biểu ca vẫn nghe lời muội nói đó sao? Nếu không phải muội nhắc nhở, chắc hẳn hiện tại biểu ca vẫn chưa biết gì. Nhưng muội có phần tò mò, cữu cữu nói gì với huynh? Cái chết của di nương chắc chắn có liên quan tới phu nhân."
"Không liên quan tới phu nhân."
"Đương nhiên cữu cữu sẽ nói vậy." Đường Giải Ưu không tin, xoa tay cười nhạo một tiếng, "Phu nhân cũng thật lợi hại! Hại chết di nương, vậy mà vẫn có cách khiến cữu cữu che chở, hại chết ngoại tổ mẫu, cũng có thể gạt người bên ngoài, làm như mọi chuyện không liên quan tới mình, có thể xúi giục Phó Lệnh Dung bất kính với thái phu nhân. Thậm chí ngay cả huynh... rõ ràng bà ta hại chết thân mẫu của huynh, huynh còn muốn che chở bà ta! Ngẫm lại, nhờ có bài vị ở từ đường, huynh không làm... muội thất vọng..."
"Im miệng!" Hàn Chinh lớn tiếng, đột nhiên lại gần, chĩa thẳng chủy thủ vào mặt nàng ta, cánh tay run rẩy.
Đường Giải Ưu biến sắc, tựa người vào vách cửa, đề phòng nhìn hắn, "Sao nào? Muốn giết ta sao?"
"Trước khi cô mẫu qua đời đã phó thác, ta sẽ không giết ngươi. Tin lời gièm pha của ngươi là ta sai, ta nguyện một mình gánh chịu. Nhưng ngươi có ý đồ thu mua vú già ở Khánh Viễn Đường, buộc tội phu nhân giết chết tổ mẫu, ta lại không thể làm ngơ. Đường Giải Ưu, nếu ngươi còn khăng khăng muốn gây sóng gió..." Hàn Chinh lại gần, đặt chủy thủ lên yết hầu nàng ta, lạnh lùng nói: "Ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!"
Đường Giải Ưu nhìn chằm chằm chủy thủ sắc nhọn trước mặt, nàng ta không sợ mất mạng, ngược lại còn lớn mật nói.
"Hại chết ngoại tổ mẫu là sự thật! Không chỉ vú già, hôm nay chất vấn Phó Lệnh Dung, nàng ta cũng đã thừa nhận! Biểu ca, phu nhân hại chết thân mẫu của huynh, hai chết ngoại tổ mẫu của muội, chúng ta phải đồng tâm..."
Ngoài cửa chợt có tiếng động lớn vang lên, Đường Giải Ưu ngừng nói, hoảng sợ nhìn qua.
Cửa gỗ rắn chắc bị đá ra xa, gió ngày hè thổi vào, chỉ thấy Hàn Chập đứng ở cửa, ánh nắng rọi vào mắt hắn, khuôn mặt lạnh lùng như kết hàn băng, giây phút hắn ngẩng đầu, liền khiến Đường Giải Ưu không tự giác rùng mình.
Hàn Chập thịnh nộ, khuôn mặt không chút thay đổi, chậm rãi tới đây.
Xiêm y tối màu, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Đường Giải Ưu, cả người giống như lưỡi hái tử thần.
Hắn vươn tay, dễ dàng bóp chặt cổ họng nàng ta, ngón tay thon dài nắm lại, khiến Đường Giải Ưu không thể hô hấp.
"Lời vừa rồi có ý gì?" Hàn Chập thấp giọng, cánh tay hơi động, nâng cả người Đường Giải Ưu lên.
Giọng nói lạnh lẽo, Hàn Chập sừng sững đứng đó, khớp xương bóp chặt, sắc mặt Đường Giải Ưu xám xịt, ngay cả Lệnh Dung mới bước vào cũng sợ hãi.
_________
[1] Măng trộn:


Video hướng dẫn làm măng trộn (hiện tại chưa có video hướng dẫn trên Youtube): http://www.bilibili.com/video/av50477668/
[2] Bánh bí đỏ:


Video hướng dẫn làm bánh bí đỏ:

https://youtu.be/IXDOeL2NxHw
[3] Thiên ma:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương