Giang Sơn Chiến Đồ
-
Quyển 1 - Chương 124: Bình Nhưỡng quyết chiến (4)
Trung quân Ất Chi Văn Đức bố trí một vạn năm ngàn người, kỳ thật năm ngàn người là kỵ binh, sau khi kỵ binh chịu thiệt hại, trung quân của y nhanh chóng giảm mạnh còn một vạn người.
Trước đây một canh giờ, ba ngàn tinh nhuệ do Vũ Văn Thành Đô suất lĩnh từ phía sau trung quân Cao Câu Ly phát động tấn công mãnh liệt, quân đội của Vũ Văn Thành Đô đánh tới vô cùng bất ngờ, đánh quân Cao Câu Ly một người cũng không kịp phòng bị, nháy mắt xông loạn vào trận cước phía sau trung quân Cao Câu Ly, khiến cho trung quân của bọn chúng lâm vào một cảnh hỗn loạn.
Lúc này, cuộc quyết chiến của hai cánh quân đội đã tiến vào đến hồi gay cấn, trên chiến trường hai quân đan vào nhau như răng lược, chiến tuyến kéo xa đến mười lăm dặm. Không chỉ có chủ tướng quân Tuỳ mất đi khống chế đối với toàn cục, quân Tuỳ bắt đầu tự mình ra trận cùng quân địch chiến đấu kịch liệt.
Chỉ huy quân Cao Câu Ly lại càng thêm hỗn loạn, Ất Chi Văn Đức hoàn toàn mất đi liên lạc với các quân đội dưới trướng, y tựa như cánh quân đội độc lập đang cùng quân Tuỳ chiến đấu kích liệt. Ất Chi Văn Đức tự mình chỉ huy một vạn quân đội bao vây từng lớp ba ngàn quân đội của Vũ Văn Thành Đô, ý đồ nhấc tay giết sạch.
Nhưng Đệ Nhất Doanh của Vũ Văn Thành Đô suất lĩnh dù sao cũng là quân đội tinh nhuệ nhất của quân Tuỳ. Mặc dù binh lực bị vây tuyệt đối rơi vào hoàn cảnh xấu, nhưng bọn họ tựa như một quả hồ đào đúc ra từ sắt thô. Bất kể quân Cao Câu Ly tấn công mạnh như thế nào, bọn họ vẫn kiên cường vô cùng. Dùng ba ngàn quân đội đã ngang ngạnh kéo được gần một vạn trung quân của Cao Câu Ly. Đây cũng là mục đích chủ yếu Lai Hộ Nhi ra lệnh cho Vũ Văn Thành Đô xuất chiến, để cho bọn họ chế trụ trung quân quân địch, giảm bớt áp lực quân đội các mặt khác, để tạo điều kiện chậm rãi xoay chuyển ngược lại cục diện cuộc chiến.
Âm thanh kèn trống trên chiến trường, trống trận thùng thùng, tư thế hào hùng, kịch chiến say sưa. Vũ Văn Thành Đô suất lĩnh ba ngàn tinh nhuệ hợp thành đại trận trường mâu tứ phía, binh lính hàng đầu tiên cao lớn, lực tay mạnh mẽ. Một tay bọn họ cầm mâu, một tay khác cầm tấm chắn, chống đỡ cung tiễn quân địch bắn tới. Quân đội Cao Câu Ly một lần lại một lần tấn công mãnh liệt, đều bị liều chết chống đỡ, một vạn trung quân Cao Câu Ly vây công bọn họ gần một canh giờ, vẫn không cách nào đánh tan cánh quân Tuỳ này.
Ánh mắt Ất Chi Văn Đức cũng giết đến đỏ lừ. Lớn tiếng quát ra lệnh:
- Kỵ binh của chúng ta đâu rồi, Đại Hạ An ở nơi nào? Điều kỵ binh tiến lên tấn công cho ta!
Một tên tướng lĩnh bên cạnh nói:
- Tướng quân, Đại Hạ An đã bỏ mình, kỵ binh bị quân Tuỳ giết tan, không cách nào gom lại!
Ất Chi Văn Đức ngây người một lát, hung hăng vứt chiến đao trên mặt đất, thở gấp mắng:
- Chủ động tấn công quân Tuỳ, chính là sai lầm lớn nhất!
Một tên thân binh bên cạnh vội vàng đưa mắt liếc ra hiệu cho Ất Chi Văn Đức, Ất Chi Văn Đức lúc ấy mới tỉnh ra. Uyên Cái Tô Văn đang ở bên cạnh mình, mắng Uyên Thái Tộ như vậy quả thật không ổn. Uyên Cái Tô Văn tràn đầy xấu hổ, gã tiến lên ôm quyền nói:
- Tướng quân nói có lý, quả thật không nên chủ động xuất kích. Khiến cho kỵ binh tổn thất thảm trọng, nếu không năm ngàn kỵ binh đủ để xông vỡ phong ngự của quân Tuỳ.
Ất Chi Văn Đức thở dài:
- Phụ thân ngươi cũng có đạo lý của ông ấy, mãi kéo dài thêm nữa đối với sĩ khí quân ta không có lợi, chỉ là ai cũng không ngờ được cung nỏ trận của quân Tuỳ cường đại như vậy. Không thể đổ hết tất cả lên ông ta.
Uyên Cái Tô Văn lẳng lặng gật đầu, gã chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nhắc nhở Ất Chi Văn Đức:
- Tướng quân, chúng ta toàn lực tấn công cánh quân Tuỳ này như vậy, quân kỳ bên kia chỉ sợ không đủ hộ vệ, nếu bị một cánh quân địch thừa dịp trống rỗng đánh tới, hậu quả chỉ sợ rất nghiêm trọng.
Gã vừa dứt lời, phía tây nổ ra một mảng âm thanh gọi giết, ba ngàn binh sĩ Cao Câu Ly vây công quân Tuỳ phía tây tức thì đại loạn một trận. Quân Tuỳ là từ sau lưng bọn họ giết đến.
Ất Chi Văn Đức chấn động, phía tây là nơi đóng kỳ quân của bọn họ, quân kỳ của bọn họ cũng là ở chỗ này. Quân Tuỳ từ phía tây giết đến, hiển nhiên là nhằm vào quân kỳ, gã lập tức vội nói với Uyên Cái Tô Văn:
- Uyên tướng quân có thể dẫn một ngàn quân đi cứu viện phía tây, bất kể như thế nào phải bảo vệ quân kỳ!
- Tuân lệnh!
Uyên Cái Tô Văn lập tức quay đầu ngựa lại, suất lĩnh một ngàn binh lính giết về phía tây.
Quân Tuỳ bị quân Cao Câu Ly vây khốn cũng phát hiện dị thường phía tây, đúng là có quân Tuỳ giết sang đây, lập tức có binh sĩ bẩm báo Vũ Văn Thành Đô chỉ huy tác chiến ở trong quân đội. Vũ Văn Thành Đô dõi mắt thăm dò xa xa về phía tây, chỉ thấy phía tây như sóng bắt đầu dâng lên, một cánh quân Tuỳ sắc bén từ phía sau lưng giết vào trong chỗ đóng kỳ quân của Cao Câu Ly, mục tiêu đặc biệt rõ ràng, chính là nhằm vào quân kỳ quân địch.
Thị lực Vũ Văn Thành Đô vượt xa người tầm thường, gã thấy trên một cây chiến kỳ di động nhanh chóng thêu một chữ 'Trương', trong lòng của gã không khỏi nghĩ thầm 'Chẳng lẽ là quân đội của Trương Huyễn sao?'
Vũ Văn Thành Đô biết rõ sự gan dạ của Trương Huyễn, tướng lĩnh bình thường không có loại dũng khí tấn công quân kỳ chủ soái quân địch này. Nhưng Trương Huyễn lại có gan phát động tấn công, nhất định chỉ có hắn.
Trong lòng Vũ Văn Thành Đô cũng cháy lên một loại dũng khí tranh hùng, gã cao giọng ra lệnh:
- Viện quân của chúng ta đã đến, tiếp tục chế trụ quân địch tấn công, chờ đợi mệnh lệnh của ta!
Vũ Văn Thành Đô cũng không vội cho thay đổi chiến thuật, gã cần chờ đợi hiệu quả lần đột kích này của Trương Huyễn. Nếu như binh lực không đủ, quân đội của Trương Huyễn sợ rằng cũng rất nhanh bị dìm ngập trong sóng triều phản công của đại quân Cao Câu Ly.
Ánh mắt Vũ Văn Thành Đô chậm rãi híp lại, gã cũng chờ mong có thể nhìn thấy thời khắc Trương Huyễn chém ngã quân kỳ của Cao Câu Ly.
Trương Huyễn suất lĩnh một ngàn bảy trăm tên binh lính quân Tuỳ từ phía tây công vào trận doanh trung quân quân địch, hắn suất lĩnh ba trăm tên kỵ binh làm tiên phong. Chiến mã phi nhanh, trường mâu vung đâm, ba trăm kỵ binh như một thanh chiến đao sắc bén giết vào sau lưng quân địch. Binh sĩ Cao Câu Ly một trận đại loạn, đều tránh nhanh ra hai bên.
Ba trăm kỵ binh quân Tuỳ chém ngang bổ dọc, như bổ sóng trảm biển giết mở một con đường máu, càng nhiều trận cước quân đội Cao Câu Ly cũng theo đó hỗn loạn lên, hơn một ngàn tên bộ binh quân Tuỳ theo sát phía sau, reo hò đi theo kỵ binh vọt vào đại trận quân địch.
Trương Huyễn phóng ngựa như bay, trường kích đánh bạt mũi tên hai bên bắn ra. Phía trước xông đến hai tên tướng địch, đều cầm trường thương, một tả một hữu hướng Trương Huyễn giết tới. Trương Huyễn nâng kích đâm nhanh, trường kích như điện, mũi kích hung mãnh đâm vào cổ họng một tên tướng địch, đâm gã từ trên ngựa bay ra ngoài, chiến mã Trương Huyễn nhảy lên, vượt qua đỉnh đầu một trên tướng địch khác. Trương Huyễn trở tay một kích ở trên không, đâm xuyên qua ngực một tên tướng địch khác.
Trương Huyễn suất lĩnh kỵ binh như một bầy mãnh hổ lao nhanh trong bầy cừu non, nơi đi qua xác nằm đầy đất, máu thịt văng tung toé, binh sĩ Cao Câu Ly sợ tới mức tè ra quần, hốt hoảng chạy trốn. Bọn họ cách xe quân kỳ Cao Câu Ly càng ngày càng gần. Đúng lúc này, cách đó không xa có người hét lớn một tiếng:
- Quân Tuỳ chớ có càn rỡ, Uyên Cái Tô Văn ở đây!
Chỉ thấy một tên đại tướng Cao Câu Ly thân thể khôi ngô từ bên cánh giết đến, tay gã cầm một cây đại thiết thương, không chần chừ đâm ngay về phía Trương Huyễn, thương vừa nhanh vừa mạnh, mạnh mẽ có lực. Uyên Cái Tô Văn được gọi là đệ nhất danh tướng của Cao Câu Ly, sử một cây đại thiết thương bảy mươi cân, thương pháp xuất chúng, dũng mãnh thiện chiến.
Trương Huyễn nghe nói qua danh tiếng Uyên Cái Tô Văn, hắn không dám khinh thường, tinh thần phấn chấn, huy động trường kích đâm tới thiết thương phía ngoài. Thương kích chạm vào nhau, 'ĐANG!' một tiếng vang thật lớn, hai người đều bị chấn động lui về sau mấy bước, hai tay Trương Huyễn hơi đau nhức. Kịp lúc ghìm chặt chiến mã, trong lòng của hắn giận dữ, nâng kích đâm về phía Uyên Cái Tô Văn.
Uyên Cái Tô Văn cũng bị chấn động hai tay đau nhức, thiết thương gần như rời tay. Gã không khỏi thầm giật mình, gã không ngờ rằng tên tướng Tuỳ này lại hung hãn như thế, sức lực hơn xa mình, trong lòng của ã sinh ra một tia khiếp sợ, huơ thương phong chắn trường kích của Trương Huyễn.
Hai người chiến chiến không đến bảy tám hiệp. Uyên Cái Tô Văn sức lực dần dần chống đỡ hết nổi, thừa cơ hội lúc hai con ngựa loạng choạng thúc ngựa vội trốn. Chiến mã của gã tên là Ngọc Kỳ Lân, là một con bảo mã trong vạn con mới lựa được một, ngựa chạy mau như điện, chớp mắt đã chạy ra ngoài trăm bước.
Mục tiêu của Trương Huyễn không phải gã, cũng không hề truy đuổi Uyên Cái Tô Văn, mà thúc ngựa vọt đến dưới quân kỳ của Cao Câu Ly.
Đây cũng là soái kỳ của Cao Câu Ly, đại kỳ cao tới ba trượng, cột cờ cỡ cái chén ăn cơm. Trên nền gấm vóc màu lam thêu một con hổ đông bắc hung hãn, ở trên đồng vắng vô cùng nổi bật.
Lúc này, binh lính Cao Câu Ly bốn phía nhìn ra ý đồ của Trương Huyễn, bọn chúng sợ hãi biến sắc. Hết thảy liều lĩnh từ bốn phương tám hướng giết đến, binh lính quân Tuỳ đều nghênh chiến, chế trụ quân đội Cao Câu Ly điên cuồng phản công.
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, múa may đại kích đánh mạnh về phía cột cờ, 'Răng rắc!' một tiếng, lưỡi Thanh Long kích sắc bén chém gãy cột cờ to cỡ miệng chén. Soái kỳ Cao Câu Ly ầm ầm đổ xuống, trường kích Trương Huyễn đâm lên, soái kỳ bị hắn đâm ở mũi kích, lớn tiếng hô:
- Soái kỳ quân địch đã đổ!
Binh sĩ quân Tuỳ bốn phía cùng nhau hoan hô. Vũ Văn Thành Đô cũng nhìn thấy quân kỳ Cao Câu Ly đã đổ, gã xúc động hô lớn:
- Quân kỳ kẻ địch đã đổ, quân ta tất thắng, toàn quân xuất kích!
Âm thanh hoan hô của mấy ngàn quân Tuỳ chấn động, sĩ khí đại chấn, bắt đầu hướng phía kẻ địch bao vây mình phát động phản công. Binh sĩ Cao Câu Ly thấy soái kỳ đã đổ xuống, sĩ khí cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu không còn lòng dạ nào ham chiến.
Cùng lúc đó, Trương Huyễn từ phía tây suất quân giáp công, hai cánh quân Tuỳ phối hợp ăn ý, giết quân đội Cao Câu Ly bại lui liên tục, quân đội phía tây sụp đổ đầu tiên.
Ngay sau đó, binh lính Cao Câu Ly phía nam cũng ngăn cản không nổi thế tấn công mãnh liệt của quân Tuỳ, quân tâm tan rã, binh lính đại bại chạy trốn.
- Ổn định! Ổn định trận tuyến cho ta!
Ất Chi Văn Đức gấp gáp vung đao hô to. Đúng lúc đó, Vũ Văn Thành Đô giương cung lắp tên, ngoài trăm bước một mũi tên bắn về phía Ất Chi Văn Đức. Ất Chi Văn Đức trốn tránh không kịp, một mũi tên chính xác trúng vai trái, gã kêu to một tiếng, ngã người rơi xuống ngựa.
Mười mấy tên thân binh vội cứu lấy Ất Chi Văn Đức, hộ vệ gã bỏ chạy về phía thành Bình Nhưỡng, theo quân kỳ bị đoạt và Ất Chi Văn Đức bị thương bỏ chạy, trung quân Cao Câu Ly rốt cuộc sụp đổ. Mấy ngàn binh sĩ Cao Câu Ly chạy trốn tứ tán, bị quân Tuỳ đuổi giết, tử thương thảm trọng, kẻ đầu hàng không sao đếm hết.
Trung quân tan tác ảnh hưởng nghiêm trọng đến toàn cục của quân Cao Câu Ly, tình thế chiến trường bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng, quân đội Cao Câu Ly dấu hiệu bại đã hiện, dần dần đã duy trì không được nữa rồi.
- Thằng khốn!
Uyên Thái Tộ trên đầu thành quan chiến hung hăng nện một quyền trên tường thành, ông ta cho rằng năm vạn quân tinh nhuệ có thể chiến thắng đối phương, lại không hề nghĩ rằng một bàn cờ tốt bất ngờ bị Ất Chi Văn Đức đánh thua, trong lòng của ông ta hận đến đổ máu, vội quát ra lệnh:
- Quân dự bị giết ra ngoài, nhất định phải xoay chuyển cuộc chiến cho ta!
Cổng thành tây Bình Nhưỡng mở rộng, gần bảy vạn quân dự bị từ trong thành giết ra, hướng về phía chiến trường ngoài bảy tám dặm giết tới. Nhưng bọn chúng chỉ chạy ra được vài dặm, trong rừng cây cách đó không xa tiếng trống vang dội. Một cánh quân Tuỳ hai vạn người từ trong rừng cây giết ra, thế tới hung mãnh, cắt quân dự bị thành hai đoạn.
Thôi Hoằng Thăng lớn tiếng hô to:
- Các huynh đệ, thời khắc báo thù đến rồi, giết sạch quân địch cho ta!
Bọn tù binh quân Tuỳ chịu đủ tủi nhục nổ vang ra một tiếng rống giận, bọn họ mang theo thù hận ngút ngàn mãnh liệt vồ về phía quân đội Cao Câu Ly, chiến đao múa may, trường mâu đâm nhanh, giết binh lính Cao Câu Ly khóc cha gọi mẹ, tiếng kêu thảm vang vọng ngoài thành.
Quân dự bị Cao Câu Ly đại loạn một trận, bọn họ tuy rằng nhân số đông hơn, nhưng phần lớn đều là bình dân vừa mới cầm lấy vũ khí. Cuộc chiến chưa bắt đầu đã bị tù binh quân Tuỳ vô cùng hung hãn giết cho sợ đến vỡ mật. Binh lính vẫn chưa kịp ra khỏi thành đều lui về bên trong thành, binh lính ra khỏi thành không lâu cũng quay đầu chạy trốn vào bên trong thành.
Lúc này, quân chủ lực Cao Câu Ly trên chiến trường rốt cuộc sụp đổ toàn tuyến, quân binh Cao Câu Ly bại như núi đổ. Mấy vạn binh lính cởi mũ quăng giáp, không còn luyến tiếc ở trong đồng vắng chạy trối chết giữ mạng, quân Tuỳ ở phía sau nhắm đuôi đuổi giết. Giết đến xác binh sĩ Cao Câu Ly vắt ngang khắp đồng, máu tươi nhuộm hồng cả đất đai, vô số binh lính quỳ gối cầu xin tha thứ, người đầu hàng không sao đếm được.
Cổng thành tây Bình Nhưỡng nhanh chóng đóng chặt, để quân Tuỳ tuỳ ý ở ngoài thành đuổi giết binh lính quân Cao Câu Ly bại vong không giúp đỡ. Uyên Thái Tộ giật mình trợn mắt há hốc mồm, thật lâu sau, ông ta ngửa mặt lên trời thở một tiếng thật dài.
- Đau buồn thay, đại thế đã mất!
(Chú thích: Trong lịch sử, Lai Hộ Nhi đánh bại quân Cao Câu Ly ở Ti Xa Thành, lão Cao đổi địa điểm thành Bình Nhưỡng)
Trước đây một canh giờ, ba ngàn tinh nhuệ do Vũ Văn Thành Đô suất lĩnh từ phía sau trung quân Cao Câu Ly phát động tấn công mãnh liệt, quân đội của Vũ Văn Thành Đô đánh tới vô cùng bất ngờ, đánh quân Cao Câu Ly một người cũng không kịp phòng bị, nháy mắt xông loạn vào trận cước phía sau trung quân Cao Câu Ly, khiến cho trung quân của bọn chúng lâm vào một cảnh hỗn loạn.
Lúc này, cuộc quyết chiến của hai cánh quân đội đã tiến vào đến hồi gay cấn, trên chiến trường hai quân đan vào nhau như răng lược, chiến tuyến kéo xa đến mười lăm dặm. Không chỉ có chủ tướng quân Tuỳ mất đi khống chế đối với toàn cục, quân Tuỳ bắt đầu tự mình ra trận cùng quân địch chiến đấu kịch liệt.
Chỉ huy quân Cao Câu Ly lại càng thêm hỗn loạn, Ất Chi Văn Đức hoàn toàn mất đi liên lạc với các quân đội dưới trướng, y tựa như cánh quân đội độc lập đang cùng quân Tuỳ chiến đấu kích liệt. Ất Chi Văn Đức tự mình chỉ huy một vạn quân đội bao vây từng lớp ba ngàn quân đội của Vũ Văn Thành Đô, ý đồ nhấc tay giết sạch.
Nhưng Đệ Nhất Doanh của Vũ Văn Thành Đô suất lĩnh dù sao cũng là quân đội tinh nhuệ nhất của quân Tuỳ. Mặc dù binh lực bị vây tuyệt đối rơi vào hoàn cảnh xấu, nhưng bọn họ tựa như một quả hồ đào đúc ra từ sắt thô. Bất kể quân Cao Câu Ly tấn công mạnh như thế nào, bọn họ vẫn kiên cường vô cùng. Dùng ba ngàn quân đội đã ngang ngạnh kéo được gần một vạn trung quân của Cao Câu Ly. Đây cũng là mục đích chủ yếu Lai Hộ Nhi ra lệnh cho Vũ Văn Thành Đô xuất chiến, để cho bọn họ chế trụ trung quân quân địch, giảm bớt áp lực quân đội các mặt khác, để tạo điều kiện chậm rãi xoay chuyển ngược lại cục diện cuộc chiến.
Âm thanh kèn trống trên chiến trường, trống trận thùng thùng, tư thế hào hùng, kịch chiến say sưa. Vũ Văn Thành Đô suất lĩnh ba ngàn tinh nhuệ hợp thành đại trận trường mâu tứ phía, binh lính hàng đầu tiên cao lớn, lực tay mạnh mẽ. Một tay bọn họ cầm mâu, một tay khác cầm tấm chắn, chống đỡ cung tiễn quân địch bắn tới. Quân đội Cao Câu Ly một lần lại một lần tấn công mãnh liệt, đều bị liều chết chống đỡ, một vạn trung quân Cao Câu Ly vây công bọn họ gần một canh giờ, vẫn không cách nào đánh tan cánh quân Tuỳ này.
Ánh mắt Ất Chi Văn Đức cũng giết đến đỏ lừ. Lớn tiếng quát ra lệnh:
- Kỵ binh của chúng ta đâu rồi, Đại Hạ An ở nơi nào? Điều kỵ binh tiến lên tấn công cho ta!
Một tên tướng lĩnh bên cạnh nói:
- Tướng quân, Đại Hạ An đã bỏ mình, kỵ binh bị quân Tuỳ giết tan, không cách nào gom lại!
Ất Chi Văn Đức ngây người một lát, hung hăng vứt chiến đao trên mặt đất, thở gấp mắng:
- Chủ động tấn công quân Tuỳ, chính là sai lầm lớn nhất!
Một tên thân binh bên cạnh vội vàng đưa mắt liếc ra hiệu cho Ất Chi Văn Đức, Ất Chi Văn Đức lúc ấy mới tỉnh ra. Uyên Cái Tô Văn đang ở bên cạnh mình, mắng Uyên Thái Tộ như vậy quả thật không ổn. Uyên Cái Tô Văn tràn đầy xấu hổ, gã tiến lên ôm quyền nói:
- Tướng quân nói có lý, quả thật không nên chủ động xuất kích. Khiến cho kỵ binh tổn thất thảm trọng, nếu không năm ngàn kỵ binh đủ để xông vỡ phong ngự của quân Tuỳ.
Ất Chi Văn Đức thở dài:
- Phụ thân ngươi cũng có đạo lý của ông ấy, mãi kéo dài thêm nữa đối với sĩ khí quân ta không có lợi, chỉ là ai cũng không ngờ được cung nỏ trận của quân Tuỳ cường đại như vậy. Không thể đổ hết tất cả lên ông ta.
Uyên Cái Tô Văn lẳng lặng gật đầu, gã chợt nhớ tới một chuyện, vội vàng nhắc nhở Ất Chi Văn Đức:
- Tướng quân, chúng ta toàn lực tấn công cánh quân Tuỳ này như vậy, quân kỳ bên kia chỉ sợ không đủ hộ vệ, nếu bị một cánh quân địch thừa dịp trống rỗng đánh tới, hậu quả chỉ sợ rất nghiêm trọng.
Gã vừa dứt lời, phía tây nổ ra một mảng âm thanh gọi giết, ba ngàn binh sĩ Cao Câu Ly vây công quân Tuỳ phía tây tức thì đại loạn một trận. Quân Tuỳ là từ sau lưng bọn họ giết đến.
Ất Chi Văn Đức chấn động, phía tây là nơi đóng kỳ quân của bọn họ, quân kỳ của bọn họ cũng là ở chỗ này. Quân Tuỳ từ phía tây giết đến, hiển nhiên là nhằm vào quân kỳ, gã lập tức vội nói với Uyên Cái Tô Văn:
- Uyên tướng quân có thể dẫn một ngàn quân đi cứu viện phía tây, bất kể như thế nào phải bảo vệ quân kỳ!
- Tuân lệnh!
Uyên Cái Tô Văn lập tức quay đầu ngựa lại, suất lĩnh một ngàn binh lính giết về phía tây.
Quân Tuỳ bị quân Cao Câu Ly vây khốn cũng phát hiện dị thường phía tây, đúng là có quân Tuỳ giết sang đây, lập tức có binh sĩ bẩm báo Vũ Văn Thành Đô chỉ huy tác chiến ở trong quân đội. Vũ Văn Thành Đô dõi mắt thăm dò xa xa về phía tây, chỉ thấy phía tây như sóng bắt đầu dâng lên, một cánh quân Tuỳ sắc bén từ phía sau lưng giết vào trong chỗ đóng kỳ quân của Cao Câu Ly, mục tiêu đặc biệt rõ ràng, chính là nhằm vào quân kỳ quân địch.
Thị lực Vũ Văn Thành Đô vượt xa người tầm thường, gã thấy trên một cây chiến kỳ di động nhanh chóng thêu một chữ 'Trương', trong lòng của gã không khỏi nghĩ thầm 'Chẳng lẽ là quân đội của Trương Huyễn sao?'
Vũ Văn Thành Đô biết rõ sự gan dạ của Trương Huyễn, tướng lĩnh bình thường không có loại dũng khí tấn công quân kỳ chủ soái quân địch này. Nhưng Trương Huyễn lại có gan phát động tấn công, nhất định chỉ có hắn.
Trong lòng Vũ Văn Thành Đô cũng cháy lên một loại dũng khí tranh hùng, gã cao giọng ra lệnh:
- Viện quân của chúng ta đã đến, tiếp tục chế trụ quân địch tấn công, chờ đợi mệnh lệnh của ta!
Vũ Văn Thành Đô cũng không vội cho thay đổi chiến thuật, gã cần chờ đợi hiệu quả lần đột kích này của Trương Huyễn. Nếu như binh lực không đủ, quân đội của Trương Huyễn sợ rằng cũng rất nhanh bị dìm ngập trong sóng triều phản công của đại quân Cao Câu Ly.
Ánh mắt Vũ Văn Thành Đô chậm rãi híp lại, gã cũng chờ mong có thể nhìn thấy thời khắc Trương Huyễn chém ngã quân kỳ của Cao Câu Ly.
Trương Huyễn suất lĩnh một ngàn bảy trăm tên binh lính quân Tuỳ từ phía tây công vào trận doanh trung quân quân địch, hắn suất lĩnh ba trăm tên kỵ binh làm tiên phong. Chiến mã phi nhanh, trường mâu vung đâm, ba trăm kỵ binh như một thanh chiến đao sắc bén giết vào sau lưng quân địch. Binh sĩ Cao Câu Ly một trận đại loạn, đều tránh nhanh ra hai bên.
Ba trăm kỵ binh quân Tuỳ chém ngang bổ dọc, như bổ sóng trảm biển giết mở một con đường máu, càng nhiều trận cước quân đội Cao Câu Ly cũng theo đó hỗn loạn lên, hơn một ngàn tên bộ binh quân Tuỳ theo sát phía sau, reo hò đi theo kỵ binh vọt vào đại trận quân địch.
Trương Huyễn phóng ngựa như bay, trường kích đánh bạt mũi tên hai bên bắn ra. Phía trước xông đến hai tên tướng địch, đều cầm trường thương, một tả một hữu hướng Trương Huyễn giết tới. Trương Huyễn nâng kích đâm nhanh, trường kích như điện, mũi kích hung mãnh đâm vào cổ họng một tên tướng địch, đâm gã từ trên ngựa bay ra ngoài, chiến mã Trương Huyễn nhảy lên, vượt qua đỉnh đầu một trên tướng địch khác. Trương Huyễn trở tay một kích ở trên không, đâm xuyên qua ngực một tên tướng địch khác.
Trương Huyễn suất lĩnh kỵ binh như một bầy mãnh hổ lao nhanh trong bầy cừu non, nơi đi qua xác nằm đầy đất, máu thịt văng tung toé, binh sĩ Cao Câu Ly sợ tới mức tè ra quần, hốt hoảng chạy trốn. Bọn họ cách xe quân kỳ Cao Câu Ly càng ngày càng gần. Đúng lúc này, cách đó không xa có người hét lớn một tiếng:
- Quân Tuỳ chớ có càn rỡ, Uyên Cái Tô Văn ở đây!
Chỉ thấy một tên đại tướng Cao Câu Ly thân thể khôi ngô từ bên cánh giết đến, tay gã cầm một cây đại thiết thương, không chần chừ đâm ngay về phía Trương Huyễn, thương vừa nhanh vừa mạnh, mạnh mẽ có lực. Uyên Cái Tô Văn được gọi là đệ nhất danh tướng của Cao Câu Ly, sử một cây đại thiết thương bảy mươi cân, thương pháp xuất chúng, dũng mãnh thiện chiến.
Trương Huyễn nghe nói qua danh tiếng Uyên Cái Tô Văn, hắn không dám khinh thường, tinh thần phấn chấn, huy động trường kích đâm tới thiết thương phía ngoài. Thương kích chạm vào nhau, 'ĐANG!' một tiếng vang thật lớn, hai người đều bị chấn động lui về sau mấy bước, hai tay Trương Huyễn hơi đau nhức. Kịp lúc ghìm chặt chiến mã, trong lòng của hắn giận dữ, nâng kích đâm về phía Uyên Cái Tô Văn.
Uyên Cái Tô Văn cũng bị chấn động hai tay đau nhức, thiết thương gần như rời tay. Gã không khỏi thầm giật mình, gã không ngờ rằng tên tướng Tuỳ này lại hung hãn như thế, sức lực hơn xa mình, trong lòng của ã sinh ra một tia khiếp sợ, huơ thương phong chắn trường kích của Trương Huyễn.
Hai người chiến chiến không đến bảy tám hiệp. Uyên Cái Tô Văn sức lực dần dần chống đỡ hết nổi, thừa cơ hội lúc hai con ngựa loạng choạng thúc ngựa vội trốn. Chiến mã của gã tên là Ngọc Kỳ Lân, là một con bảo mã trong vạn con mới lựa được một, ngựa chạy mau như điện, chớp mắt đã chạy ra ngoài trăm bước.
Mục tiêu của Trương Huyễn không phải gã, cũng không hề truy đuổi Uyên Cái Tô Văn, mà thúc ngựa vọt đến dưới quân kỳ của Cao Câu Ly.
Đây cũng là soái kỳ của Cao Câu Ly, đại kỳ cao tới ba trượng, cột cờ cỡ cái chén ăn cơm. Trên nền gấm vóc màu lam thêu một con hổ đông bắc hung hãn, ở trên đồng vắng vô cùng nổi bật.
Lúc này, binh lính Cao Câu Ly bốn phía nhìn ra ý đồ của Trương Huyễn, bọn chúng sợ hãi biến sắc. Hết thảy liều lĩnh từ bốn phương tám hướng giết đến, binh lính quân Tuỳ đều nghênh chiến, chế trụ quân đội Cao Câu Ly điên cuồng phản công.
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, múa may đại kích đánh mạnh về phía cột cờ, 'Răng rắc!' một tiếng, lưỡi Thanh Long kích sắc bén chém gãy cột cờ to cỡ miệng chén. Soái kỳ Cao Câu Ly ầm ầm đổ xuống, trường kích Trương Huyễn đâm lên, soái kỳ bị hắn đâm ở mũi kích, lớn tiếng hô:
- Soái kỳ quân địch đã đổ!
Binh sĩ quân Tuỳ bốn phía cùng nhau hoan hô. Vũ Văn Thành Đô cũng nhìn thấy quân kỳ Cao Câu Ly đã đổ, gã xúc động hô lớn:
- Quân kỳ kẻ địch đã đổ, quân ta tất thắng, toàn quân xuất kích!
Âm thanh hoan hô của mấy ngàn quân Tuỳ chấn động, sĩ khí đại chấn, bắt đầu hướng phía kẻ địch bao vây mình phát động phản công. Binh sĩ Cao Câu Ly thấy soái kỳ đã đổ xuống, sĩ khí cũng bị ảnh hưởng, bắt đầu không còn lòng dạ nào ham chiến.
Cùng lúc đó, Trương Huyễn từ phía tây suất quân giáp công, hai cánh quân Tuỳ phối hợp ăn ý, giết quân đội Cao Câu Ly bại lui liên tục, quân đội phía tây sụp đổ đầu tiên.
Ngay sau đó, binh lính Cao Câu Ly phía nam cũng ngăn cản không nổi thế tấn công mãnh liệt của quân Tuỳ, quân tâm tan rã, binh lính đại bại chạy trốn.
- Ổn định! Ổn định trận tuyến cho ta!
Ất Chi Văn Đức gấp gáp vung đao hô to. Đúng lúc đó, Vũ Văn Thành Đô giương cung lắp tên, ngoài trăm bước một mũi tên bắn về phía Ất Chi Văn Đức. Ất Chi Văn Đức trốn tránh không kịp, một mũi tên chính xác trúng vai trái, gã kêu to một tiếng, ngã người rơi xuống ngựa.
Mười mấy tên thân binh vội cứu lấy Ất Chi Văn Đức, hộ vệ gã bỏ chạy về phía thành Bình Nhưỡng, theo quân kỳ bị đoạt và Ất Chi Văn Đức bị thương bỏ chạy, trung quân Cao Câu Ly rốt cuộc sụp đổ. Mấy ngàn binh sĩ Cao Câu Ly chạy trốn tứ tán, bị quân Tuỳ đuổi giết, tử thương thảm trọng, kẻ đầu hàng không sao đếm hết.
Trung quân tan tác ảnh hưởng nghiêm trọng đến toàn cục của quân Cao Câu Ly, tình thế chiến trường bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng, quân đội Cao Câu Ly dấu hiệu bại đã hiện, dần dần đã duy trì không được nữa rồi.
- Thằng khốn!
Uyên Thái Tộ trên đầu thành quan chiến hung hăng nện một quyền trên tường thành, ông ta cho rằng năm vạn quân tinh nhuệ có thể chiến thắng đối phương, lại không hề nghĩ rằng một bàn cờ tốt bất ngờ bị Ất Chi Văn Đức đánh thua, trong lòng của ông ta hận đến đổ máu, vội quát ra lệnh:
- Quân dự bị giết ra ngoài, nhất định phải xoay chuyển cuộc chiến cho ta!
Cổng thành tây Bình Nhưỡng mở rộng, gần bảy vạn quân dự bị từ trong thành giết ra, hướng về phía chiến trường ngoài bảy tám dặm giết tới. Nhưng bọn chúng chỉ chạy ra được vài dặm, trong rừng cây cách đó không xa tiếng trống vang dội. Một cánh quân Tuỳ hai vạn người từ trong rừng cây giết ra, thế tới hung mãnh, cắt quân dự bị thành hai đoạn.
Thôi Hoằng Thăng lớn tiếng hô to:
- Các huynh đệ, thời khắc báo thù đến rồi, giết sạch quân địch cho ta!
Bọn tù binh quân Tuỳ chịu đủ tủi nhục nổ vang ra một tiếng rống giận, bọn họ mang theo thù hận ngút ngàn mãnh liệt vồ về phía quân đội Cao Câu Ly, chiến đao múa may, trường mâu đâm nhanh, giết binh lính Cao Câu Ly khóc cha gọi mẹ, tiếng kêu thảm vang vọng ngoài thành.
Quân dự bị Cao Câu Ly đại loạn một trận, bọn họ tuy rằng nhân số đông hơn, nhưng phần lớn đều là bình dân vừa mới cầm lấy vũ khí. Cuộc chiến chưa bắt đầu đã bị tù binh quân Tuỳ vô cùng hung hãn giết cho sợ đến vỡ mật. Binh lính vẫn chưa kịp ra khỏi thành đều lui về bên trong thành, binh lính ra khỏi thành không lâu cũng quay đầu chạy trốn vào bên trong thành.
Lúc này, quân chủ lực Cao Câu Ly trên chiến trường rốt cuộc sụp đổ toàn tuyến, quân binh Cao Câu Ly bại như núi đổ. Mấy vạn binh lính cởi mũ quăng giáp, không còn luyến tiếc ở trong đồng vắng chạy trối chết giữ mạng, quân Tuỳ ở phía sau nhắm đuôi đuổi giết. Giết đến xác binh sĩ Cao Câu Ly vắt ngang khắp đồng, máu tươi nhuộm hồng cả đất đai, vô số binh lính quỳ gối cầu xin tha thứ, người đầu hàng không sao đếm được.
Cổng thành tây Bình Nhưỡng nhanh chóng đóng chặt, để quân Tuỳ tuỳ ý ở ngoài thành đuổi giết binh lính quân Cao Câu Ly bại vong không giúp đỡ. Uyên Thái Tộ giật mình trợn mắt há hốc mồm, thật lâu sau, ông ta ngửa mặt lên trời thở một tiếng thật dài.
- Đau buồn thay, đại thế đã mất!
(Chú thích: Trong lịch sử, Lai Hộ Nhi đánh bại quân Cao Câu Ly ở Ti Xa Thành, lão Cao đổi địa điểm thành Bình Nhưỡng)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook