Giang Nguyệt Cố Nhân - Thu Thu Cầu
-
Chương 19: Trên bờ
Tôi không biết là do tôi bị nghẹt trong quan tài quá lâu, hay do bị kích thích quá lớn, đầu óc tôi choáng váng, ở trên giường nghỉ hơn nửa ngày.
Nửa mê nửa tỉnh, tôi với tay ra đầu giường tìm điện thoại, thấy trống trơn thì mới nhớ mình không còn ở nhà nữa.
Vị lão đại phu kia đến thăm tôi vài lần, tự giới thiệu là quân y trong binh doanh này, họ Viên, tôi nghe lão nói, bọn họ đến đây là vì tiêu diệt giặc cỏ sơn phỉ.
Đoàn người Tiết Viễn có thể nói là thế như chẻ tre, nhưng binh tốt khó tránh khỏi có người bị thương phải rời bỏ chiến tuyến, sinh hoạt quân doanh chắc hẳn vô cùng buồn tẻ, khách ngoại lai đột nhiên xuất hiện như tôi trở thành điểm tham quan cố định nơi đầy thương binh này, mấy vị lão ca treo cánh tay hoặc què chân chống nạng thỉnh thoảng lại đến thăm hỏi an ủi.
"Tên ngươi là gì?"
Một chữ "Hà" bị kẹt trong cổ họng, tôi im lặng, thì thầm trả lời: " A Ngọc. ”
Bọn họ lại hỏi tôi từ đâu đến, tôi chỉ có thể nói mình mất trí nhớ, ngay sau đó nhận được mấy ánh mắt đồng tình gấp bội.
Mấy người bắt đầu mồm năm miệng mười thảo luận, nói quê nhà mình cũng có một người đụng vào cây sau đó mất trí nhớ, sau lại va phát nữa là ngon, còn có người bắt đầu giới thiệu một vài loại thuốc trị não.
Người dân cổ đại mộc mạc, nhiệt tình tới nỗi đầu óc tôi ong ong cả nên.
Vừa lúc đó, có tiếng hét từ bên ngoài: "Quay về rồi!"
Bọn họ đều đi ra ngoài, tôi đi theo phía sau, vừa mở rèm đi vài bước liền nghe thấy tiếng vó ngựa hỗn loạn cùng tiếng huýt sáo, ngẩng đầu nhìn phía trước khói bụi, chính là Tiết Viễn ngồi trên lưng ngựa phi nước đại, trên vai giáp bạc phản chiếu ánh sáng rực rỡ khi mặt trời lặn, hào quang chói mắt, tôi không nhìn rõ mặt hắn.
Bọn họ toàn thắng trở về, về đêm doanh trại sôi động hẳn lên, lửa cháy khắp nơi, gần trại có nguồn nước, có người bắt được một rổ cá, còn săn được gà rừng.
Lần đầu tiên ăn dã thú thế mà là ở tình cảnh như vậy, thật là ảo diệu. Ngọn lửa nhảy múa khiến mặt người nóng lên, thịt gà vừa mới nướng xong nóng hổi thơm phức, tôi cắn thật cẩn thận, bị nóng quá nên thè lưỡi ra, chọc cho mấy người chung quanh cười ha hả.
Binh lính tốp năm tốp ba ngồi vây quanh, tôi không thấy bóng dáng Tiết Viễn, dứt khoát an phận ngồi tại chỗ, nghe người bên cạnh tán gẫu.
Đi tới thời đại không tính là thái bình như vậy, tính mạng người bình thường giống như cỏ rác, tôi ở nơi này, sớm muộn gì cũng phải đối mặt, Chỉ là tạm thời muốn làm rùa đen rút đầu một lát.
Tôi lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi đây.
Tiếng người dần thưa thớt, không có đèn điện chiếu sáng, ngược lại ánh trăng trong veo, rơi trên mặt đất như sương như tuyết. Tôi vô định bước về phía trước, chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng nước chảy.
Dòng sông lấp lánh, ánh trăng chiếu rọi giống như bạc vụn chảy xuôi, cỏ cây bên sông mọc um tùm đổ bóng, chỗ cao hơn đứng một tòa kiến trúc lẻ loi, góc mái hiên nghiêng nghiêng, mái ngói phản chiếu ánh sáng u ám, đại khái chính là Thủy Thần miếu.
Tôi dừng chân trên bờ, thở dài một hơi, lại mơ hồ cảm thấy đau đầu.
Trước đây, tôi sẽ không bao giờ tưởng tượng được có ngày mình có thể tận mắt nhìn thấy cảnh sông nước ngàn năm trước.
Tiết Viễn, Tiết Viễn hai mươi ba tuổi kia chắc cũng không ngờ chuyện như vậy có thể xảy ra.
Số phận đầu đuôi liên kết, cuốn tôi và hắn vào một vòng tròn kỳ lạ của nhân quả.
Hắn nói đúng, Hà Hoàn và A Ngọc thực sự là cùng một người. Tôi lúc đó không những không tin mà còn không hỏi tiếp, cứ như vậy chạy trốn, không cẩn thận liền chạy đến nơi xa xôi như vậy.
Tiết Viễn hiện tại thế nào rồi? Hắn đang làm gì vậy? Đang nghĩ gì vậy?
Tôi có thể gặp lại hắn không? Tôi ở thời hiện đại…đã chết chưa?
Tôi không dám suy nghĩ nữa, chuyến xuyên không này quá mức đột ngột, tôi và hắn rời xa trong tình trạng không vui vẻ gì, thậm chí không kịp chào tạm biệt hay nhìn mặt nhau một lần, cứ như vậy tách biệt ngàn năm, tin tức hoàn toàn không có.
Lúc này ở đây đã là đầu mùa hạ, gió đêm thổi dọc theo dòng sông mềm mại, ấm áp mà tôi cảm giác như đang ở trong hầm băng vậy. Ở nhà đã là mùa đông rồi, đi đường sẽ co rúm cổ vì lạnh, buổi tối ngủ nên đóng chặt cửa sổ, sớm đắp chăn điện.
Tôi để Tiết Viễn một mình ở lại mùa đông bên kia.
Mà nguồn gốc của tất cả những điều này, đại khái chính là do chiếc ngọc bội kia.
Lúc trước tôi tìm Viên đại phu lấy một sợi dây thừng nhỏ, đeo nó ở trên cổ mình, giấu vào trong áo.
Giờ phút này lấy ra nắm trên tay, tôi giơ lên nhìn kỹ dưới ánh trăng, nó vẫn trắng, tơ đỏ trong đó vẫn như lúc ban đầu, không tìm ra bất cứ manh mối gì.
Nó đưa tôi đến đây, vậy có thể đưa tôi trở lại không? Hãy để tôi trở lại, ít nhất gặp lại, nhìn hắn thêm một lần nữa.
Bầu trời như được gột rửa, trăng tròn trong suốt mà sạch sẽ, ngọc bội trong tay tương phản, chúng nó lặng im, không ai đáp lại sự mong đợi của tôi.
Trong im lặng, đột nhiên, cánh tay tôi bị tóm chặt từ phía sau.
Tôi giật mình, quay nhanh lại, thấy mặt người đang đi tới, hóa ra là Tiết Viễn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook