Giang Nam
Chương 6

Biên tập: Nhược Lam

Beta: Nhược Lam

“Phụt ha ha ha ha!”

“Sư muội!”

“Oa ha ha ha ha!”

Tiếng cảnh cáo càng làm cho tiếng cười lớn hơn, cuối cùng không thể chịu nổi nữa bất chấp hình tượng mà ôm bụng cười đến nỗi nước mắt chảy ra.

Diệp Thanh Thành thật sự bất đắc dĩ, một tay cầm kiếm một tay thì nắm chặt, hướng sư đệ Đậu Đào cùng Lục Vĩ nháy mắt, trước mắt đem trói Phượng Kiều Kiều đang bị thương để đưa ra ngoài, hắn sẽ giải quyết hậu quả thật tốt. Quả phụ xinh đẹp Phượng Kiều Kiều mặc trang phục tương đối rất “phi lễ “, sau khi trói xong Diệp Thanh Thành tìm kiếm trường bào che trên người ả ta, đến khi sắp ra đến cửa, đột nhiên ngừng bước do người nào đó vẫn không cam tâm cố gắng gặng hỏi đến cùng: “Ta rõ ràng đã hạ mê dược trên người ngươi, ngươi như thế nào còn có khí lực phản kháng?”

Nữ chủ nhân nhiệt tình đột nhiên trở mặt dùng ánh mắt oán độc bắn thẳng tới, làm cho ả ta vẻ mặt ngốc nghếch lại không hiểu ra sao.

Một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn phút chốc hiện lên trước mặt Phương Kiều Kiều, ngăn trở ánh mắt giết người của ả ta, rất không khách khí, khẩu khí cũng rất chi là đùa cợt nói: “Dâm phụ, ngươi trước kia vì tăng cường công lực bảo trì mỹ mạo không biết giết hại bao nhiêu thanh thiếu niên tài giỏi, hiện tại ở trong tay nam nhân này, hơn nữa nhìn xem như vậy rồi ngươi sẽ dương dương tự đắc như thế nào…” Đôi mắt hắc bạch phân minh quay tròn dừng lại trên ngực Phượng Kiều Kiều, khóe miệng lại không khống chế được, “Qua việc này, đã kêu ác giả ác báo, nhìn ngươi về sau còn lấy cái gì để đi khoe khoang đây!”

Phượng Kiều Kiều yếu ớt liếc mắt lên, nghiến răng nghiến lợi: “Chỉ là bị thương mà thôi, bị thương!”

Tiểu cô nương hai tay chống nạnh, kiễng mủi chân khiêu khích: “Mất rồi thì liền mất, mất rồi, mất rồi!”

“Không mất, không mất, không mất!”

“Mất, mất, mất!”

Hai nữ nhân cuồng loạn kêu la, ma âm xuyên não càng sâu, mọi nam nhân ở đây đều chịu không được muốn một tay đánh các nàng, ngay cả Tiểu Giang giờ phút này đều chịu không nổi che hai tai lại, Diệp Thanh Thành nhịn lại nhẫn, không thể nhịn được nữa, “Câm miệng hết cho ta!”

Nam nhân khi bùng nổ rất đáng sợ, Diệp Thanh Thành một tiếng này có thể so với sư tử hống, thành công làm cho hai nữ nhân đang đấu khẩu đồng thời câm miệng, thế giới lập tức thanh tĩnh, hai đệ tử đồng thời hướng đến hắn ánh mắt kính nể cùng sùng bái.

“Mau đưa Phượng Kiều Kiều mang ra ngoài!”

Miệng các nàng tuy rằng đóng, ánh mắt nhìn về phía nhau đều điện quang thạch hỏa thiên lôi địa hỏa, mười phần có chín phần còn có thể tiếp tục tái chiến, phương pháp ngăn chặn tốt nhất, chính là trước đem một người đi trước!

Hai sư đệ lòng có đồng cảm, chạy nhanh không chút nào thương hoa tiếc ngọc mà đem Phượng Kiều Kiều cấp tốc đi ra ngoài. Cũng may sư muội Bạch Nghiên không có đuổi theo ra ngoài, Phượng Kiều Kiều lảo đảo thân ảnh nặng nề mà khinh thường hừ một tiếng, quay mặt hướng vào trong phòng, vừa nhìn tên ngốc ngồi trong phòng, hai mắt sáng ngời, hắc hắc cười đi ra ngoài.

Tựa như một con hồ ly đã đói bao nhiêu ngày, rốt cục phát hiện một con cừu có thể làm thịt, đầu tiên nước miếng vây quanh xoay quanh vòng, xem trên xem dưới trái phải trước sau đều xem hết, cân nhắc như thế nào để ăn tươi nuốt sống đối phương, như thế nào để cho vào mồm ăn, nhìn đến nỗi da đầu Tiểu Giang run lên, toàn thân nổi da gà, Diệp Thanh Thành thật sự nhịn không được.”Đủ rồi, sư muội, đừng có hù dọa người ta!”

Tiểu hồ ly nhất thời bất mãn: “Muội đâu có hù dọa huynh ấy! Ánh mắt muội chỉ là thưởng thức, thưởng thức!”

Thực nhìn đoán không ra… Diệp Thanh Thành đen mặt.

Không để ý tới Đại sư huynh cứng nhắc của mình, tiểu hồ ly Bạch Nghiên lắc cái đuôi cười hắc hắc hỏi Tiểu Giang đang ngồi trên ghế: “Huynh thật là lợi hại, cư nhiên làm một chuyện làm ta vô cùng bái phục, hắc hắc hắc, cư nhiên đem bộ ngực Phượng Kiều Kiều đánh mất, hắc hắc hắc, huynh thật đúng là anh hùng, thật là đại anh hùng, ta sùng bái huynh đến chết!”

Từ xưa nữ nhân thiên hạ đều là một dạng, người dữ ít hâm mộ người dữ nhiều, dữ nhiều kích thích người dữ ít. Bạch Nghiên cùng Phượng Kiều Kiều có đánh qua vài lần, mỗi lần đều bị Phượng Kiều Kiều khiến nàng giận đến nỗi mặt đỏ tai hồng, cuối cùng nguyền rủa Phượng Kiều Kiều rồi sẽ có một ngày gieo gió gặt bão, hôm nay nguyện vọng cuối cùng được thực hiện, Tiểu Giang đã giúp nàng hoàn thành nguyện vọng của nàng!

Bạch Nghiên hưng phấn kích động đến nỗi hai má hơi hơi phiếm hồng, có vẻ càng đáng yêu khỏe mạnh, nàng không câu nệ tiểu tiết liền kéo ghế ngồi bên cạnh Tiểu Giang, mở to ánh mắt trong trẻo nhảy nhót chuẩn bị cùng y đàm luận.

“Đại anh hùng, huynh nói cho ta biết, huynh là lấy loại nào tâm tình, loại nào bổn sự, một chưởng như vậy, đã đem hai khỏa thịt heo của Phượng Kiều Kiều nháy mắt biến mất!”

Tiểu Giang ngây ngốc nhìn Bạch Nghiên chốc lát, lại ngây ngốc vươn tay phải, làm lại động tác, trúc trắc nói: “Trảo… Rất mềm… Con thỏ…”

“A?” Bạch Nghiên lệch đầu nhìn y vươn cả năm ngón tay.

Thấy nàng không rõ, Tiểu Giang có chút khó xử vò vò đầu, tiểu cô nương Bạch Nghiên nhìn nhất cử nhất động của Tiểu Giang, nhìn không dời mắt, ngay từ đầu cũng không chú ý diện mạo của y, hiện tại đối với ánh lửa nhìn kỹ, thật sự là rất thanh tú, không thể không nói ánh mắt Phượng Kiều Kiều luôn luôn không sai, dụ dỗ những thiếu niên rất là tuấn tú.

Diệp Thanh Thành từ trước đến nay luôn chú ý nhất cử nhất động của sư muội, tự nhiên cũng nhìn thấy hết ánh mắt của nàng, đột nhiên có chút vội vàng xao động tiến lên kéo Bạch Nghiên, cũng trách mắng.”Muội dẫu gì cũng là một cô nương, với nam nhân phải bảo trì khoảng cách, phải có chút rụt rè?”

Bạch Nghiên gạt tay sư huỵnh ra: “Nguyên nhân chính là vì vừa quen đã có nhiều chuyện tâm sự, bằng không như thế nào quen thuộc nha!”

“Sư muội!” Diệp Thanh Thành nhíu mày.

Bạch Nghiên không để ý tới hắn, hướng Tiểu Giang hỏi: “Đúng rồi, huynh tên là gì?”

“… Tiểu Giang.” Tiểu Giang sau một lúc lâu mới đáp.

Bạch Nghiên nhìn vẻ mặt ngốc của y, cười: “Gọi là gì Tiểu Giang nha, nhìn huynh ngu như vậy, kêu Tiểu Ngốc Qua cũng không sai biệt lắm, vậy kêu huynh Tiểu Ngốc Qua, được không?”

Sau đó cũng không quan tâm xem người ta có đồng ý hay không, liền liên tiếp Tiểu Ngốc Qua Tiểu Ngốc Qua kêu.

Diệp Thanh Thành cũng không nói gì, liền ở một bên nhìn, sắc mặt có chút khó coi.

Lúc sau Diệp Thanh Thành mới hướng Tiểu Giang giải thích, nói bọn họ là đệ tử Thanh Sơn phái, Phượng Kiều Kiều ác danh ở bên ngoài, vẫn luôn lừa gạt những nam tử trẻ tuổi làm cho bọn họ cung cấp nguyên dương để gia tăng tu vi bảo trì mỹ mạo, cho đến khi nam tử ấy chết thì thôi. Phượng Kiều Kiều từ trước đến nay hành tung quỷ bí, quan phủ cũng không phải đối thủ của ả ta, người trong giang hồ nhịn không được, Minh chủ võ lâm liền hướng các môn phái phát ra lệnh bắt, chỉ cần bắt được Phượng Kiều Kiều, bất luận sống chết, đều được thưởng một ngàn lượng.

Phượng Kiều Kiều bị người trong võ lâm truy được ngay, gần đây mới trốn được trong thâm sơn cùng cốc này, mà môn phái bọn họ tiêu phí vô số người lực tài lực rốt cục tìm được hành tung của ả ta, vẫn đợi lấy thời cơ, chờ ả ta tìm được mục tiểu để động thủ không có tâm tư giữ thế, thì trái phải hai bên mới bắt đầu hành động bắt người.

Kỳ thật cho dù có giải thích cho Tiểu Giang nghe y cũng không hiểu lắm, vẫn đối với ngọn đèn dầu ha hả cười ngây ngô, Tiểu sư muội Bạch Nghiên cũng không biết tại sao, chỉ thích nhìn bộ mặt ngây ngốc của y, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng cười theo.

Diệp Thanh Thành thấy nàng như vậy thì nhíu mày, thật vất vả mới nói xong, hướng Tiểu Giang cáo từ rồi kéo nàng đi.

Bạch Nghiên không chịu đi: “Sư huynh, cứ để Tiểu Giang ngốc nghếch ở lại sao?”

“Vậy muội còn muốn như thế nào nữa?” Diệp Thanh Thành nghiêng mắt nhìn nàng.

Bạch Nghiên bỏ tay hắn ra, chạy đến trước mặt Tiểu Giang: “Tiểu Ngốc Qua, huynh có muốn đi theo chúng ta không?”

Tiểu Giang hướng nàng nhếch môi ngây ngô cười: “Giang Nam!”

“Huynh muốn đi Giang Nam?”

Tiểu Giang gật gật đầu.

“Thế huynh có biết đi như thế nào không?”

Tiểu Giang mở to hai mắt nhìn rõ nàng, Bạch Nghiên không khỏi ý cười: “Ta chỉ biết là huynh không biết! Đi thôi, ta dẫn huynh đi.” Dứt lời, liền kéo y đi.

Diệp Thanh Thành ngăn lại bọn họ: “Sư muội, chúng ta phải đi về, không đi Giang Nam!”

“Sư huynh các ngươi có thể đi về trước, muội cùng Tiểu Giang đi Giang Nam.”

“Hồ nháo!” Diệp Thanh Thành đen mặt, “Muội chỉ là một tiểu cô nương sao có thể cùng một nam nhân xuất môn, thế thì ra thể thống gì!”

“Muội không sợ, muội có võ công!”

“Muội chỉ có công phu mèo cào —— ”

“Ai cần huynh lo!”

Nhắc tới võ công của nàng không tốt Tiểu sư muội liền giơ vuốt, đẩy hắn ra kéo Tiểu Giang đi.

Tiểu Giang bị lôi đi thật xa, quay đầu lại nhìn, Diệp Thanh Thành đang đứng tại chỗ cũ nghiến răng nghiến lợi trừng y, hé ra mặt đen chỉ hận không thể một hơi nuốt y.

Lần đi Giang Nam đường xá xa xôi, không giống như ở trong phủ an toàn, vấn đề hàng đầu đó là trên đường vòng vo nhất định phải mang theo tiền, Tiểu Giang trong người không có đồng nào, Tiểu sư muội Bạch Nghiên cầm đồ toàn thân cũng mới tìm ra mấy khối bạc vụn, mua một ít đồ ăn vặt, ở tiệm cơm ăn một hai bữa cơm thường không đủ no, đi không đến hai ngày khẳng định lấy trứng chọi đá, không thể tiếp tục được nữa, tám chín phần mười sẽ đói chết ở trên đường.

Bạch Nghiên cũng không thật muốn đi Giang Nam, chẳng qua thật vất vả xuống núi một chuyến, thật sự không muốn liền như vậy trở về, mang Tiểu Giang đi Giang Nam chính là lấy cớ, nhân cơ hội nơi nơi du ngoạn một chút mới là thật, huống chi nàng đối với bộ dáng ngơ ngác ngây ngốc của Tiểu Giang càng yêu thích, có y làm bạn, dọc theo đường đi khẳng định lạc thú không ngừng.

Vòng vo vấn đề, Bạch Nghiên chạy xuống núi muốn xin Đại sư huynh quyền to lớn giải quyết cho bọn họ chút ít tiền, cũng không biết là tại sao, bình thường nàng tùy tiện nói cái gì, Đại sư huynh tuy mặt lạnh nhưng khẳng định sẽ chiều ý nàng, nhưng này lần vừa nghe nàng nói muốn vòng vo phải đi Giang Nam, mặt nhất thời mặt nhăn lại, sống chết không đồng ý, còn có nề nếp nói: “Lần này xuống núi sư phụ không cho nhiều … ngân lượng thế này, đoạn thời gian này dừng chân ăn ở bên vệ đường cũng không sai biệt lắm, còn muốn đưa hết cho muội, chỉ sợ cũng không đủ, huống chi, cho muội, thì huynh, Tam sư huynh, Lục sư huynh làm sao bây giờ?”

Tiểu sư muội quyết miệng không mau, giận dỗi không để ý tới Đại sư huynh, Diệp Thanh Thành sợ nhất nàng không để ý tới bản thân, nhưng lại không thể đem ngân lượng cho nàng, làm cho nàng giận, suy nghĩ một chút, nghĩ ra biện pháp, liền trấn an nói: “Sư muội, rõ ràng như vậy, trước hết muội cùng chúng ta đem Phượng Kiều Kiều áp đến núi Điểm Thương chỗ võ lâm, đổi lấy một ngàn tiền thưởng, đến lúc đó muội lấy một ngàn lượng đi Giang Nam cũng được, hơn nữa núi Điểm Thương vừa lúc cùng hướng đi với Giang Nam, sẽ không chậm trễ gì.”

Diệp Thanh Thành trong lòng thật ra muốn nói, bắt được Phượng Kiều Kiều đi đổi tiền thưởng nhất định phải xin phép sư phụ, môn phái làm chuyện lớn như vậy sư phụ sao có thể không có ở đây? Bọn họ đi núi Điểm Thương, sư phụ nhận được tin tức cũng sẽ đến, chờ bọn hắn hội hợp, sư muội có sư phụ tự mình giám sát, còn như thế nào có thể tùy hứng muốn đi đâu liền đi đấy? Tự nhiên là ngoan ngoãn trở lại sơn phái.

Bạch Nghiên nào có biết Diệp Thanh Thành nhiều tâm tư như vậy, vừa nghe đến có thể lấy tiền thưởng, nhất thời mừng rỡ, chạy nhanh đi tìm Tiểu Giang giải thích nguyên nhân chưa đi Giang Nam.

Tiểu Giang đâu có quan tâm chuyện khác, một lòng một dạ thầm nghĩ đi Giang Nam, Bạch Nghiên khuyên can mãi y cũng không chịu đáp ứng, Bạch Nghiên cuối cùng có chút khó thở giơ chân, nhưng vừa thấy Tiểu Giang hé ra khuôn mặt vô tội, nhất thời tức giận cái gì cùng không nhớ, tiếp tục hảo thanh khuyên bảo: “Không có ngân lượng sao có thể đi a, huynh nghe ta đi được không, đi núi Điểm Thương mới có thể đi Giang Nam!”

Câu sau Tiểu Giang mới hiểu, lúc đi ra, lão đánh cá có chỉ cho y, không thấy đường thì phải hỏi người khác, không thể cứ một mình vùi đầu mà đi, nếu không đi rồi chặng đường oan uổng cũng không biết. Đó cũng là nguyên nhân vì sao y rất nhanh tin tưởng Phượng Kiều Kiều, y phải có người chỉ đường, hiện tại Bạch Nghiên nói đi núi Điểm Thương mới có thể đi Giang Nam, việc này tuy Tiểu Giang không hiểu cũng chỉ có thể gật đầu.

Vì thế liền cứ như vậy, đệ tử Thanh Sơn phái một hàng bốn người, mang theo Tiểu Giang cùng Phượng Kiều Kiều đang bị trói ra đi.

Đường này cũng không dài, nếu không lâu, nửa tháng nhất định có thể tới nơi, nhưng một đường này, Diệp Thanh Thành nghẹn bao nhiêu khí, cũng không phải là liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.

Bạch Nghiên Tiểu sư muội trong môn phái hiếm có nữ nhi, lại là tuổi ít nhất, những người trong môn phái chỉ cần đang cầm binh khí thấy nàng bị ngã cũng có thể bỏ vũ khí tới nói yêu thương mà nâng nàng dậy, cửu nhi cửu chi, nàng tự nhiên có một khí thế kiêu căng, từ trước đến nay khi muốn làm cái gì thì làm cái đó, cũng không cố kỵ cảm giác của người khác, nhưng hôm nay, đối với một người vừa quen, lại ngơ ngác ngây ngốc như Tiểu Giang, cũng là tả hữu đi theo hao hết tâm tư mà chiếu cố.

Có ăn ngon, người thứ nhất đem cho là y, có cái gì vui, người thứ nhất nghĩ đến cũng là y, đối người khác đều là không hòa nhã, chỉ cần đối với Tiểu Giang, nhất thời cười đến nhân bỉ hoa kiều, cứ một tiếng Tiểu Ngốc Qua huynh.

Nếu nói là Tiểu Giang này có miệng lưỡi lấy lòng được người ta cũng không sao, nhưng y ngay cả một từ cũng không nói được rõ, ngẫu nhiên còn ha hả ngây ngô cười, thật sự là không nghĩ ra Bạch Nghiên coi trọng y ở điểm nào.

Diệp Thanh Thành đối với Tiểu sư muội có tâm tư toàn bộ môn phái ai ai không biết, hơn nữa phụ thân của Bạch Nghiên cũng là sư phụ của bọn họ âm thầm ngầm đồng ý, Diệp Thanh Thành cùng Tiểu sư muội đã có quan hệ định sẵn rồi. Diệp Thanh Thành càng không nghĩ tới Tiểu sư muội có thể không thích hắn, hiện giờ nhìn Tiểu sư muội đối với Tiểu Giang thiên y trăm thuận, trong lòng thật sự là phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm, nhìn Tiểu Giang như thế nào cũng không vừa mắt, ước gì một chưởng đem y ở ngoài Vân Tiêu chín ngày, rốt cuộc cũng không có biện pháp nào.

Phượng Kiều Kiều bị thương bị phược, nhìn như vô hại đợi ở một bên, nhưng ý tưởng trong đầu cho tới bây giờ cũng không ngừng lại, chính cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, huống chi ả ta có thừa tâm tư. Ánh mắt ngắm ngắm xem xét cái này xem xét cái kia, rất nhanh đem mâu thuẫn giữa bọn họ nhìn ra, suy nghĩ trăm ngàn lần, nảy ra ý hay.

Cả ngày cầm vũ khí đi lại mệt mỏi dừng lại tạm thời nghỉ ngơi, mặt khác hai sư đệ đi tìm nước, Tiểu sư muội lôi kéo Tiểu Giang không biết đi dạo ở đâu, chỉ còn lại Diệp Thanh Thành ngồi ở chỗ cũ, toàn thân bị trói rất rắn chắc là Phượng Kiều Kiều ngồi dưới đất, hé ra mặt đen qua lại quan sát tìm kiếm Diệp Thanh Thành, nhìn trái nhìn phải, không có nghe có động tĩnh gì, liền nhẹ giọng nói: “Diệp đại hiệp, Diệp đại hiệp…”

“Chuyện gì?” Diệp Thanh Thành lạnh lùng liếc mắt qua một cái.

Phượng Kiều Kiều không một chút ngại, không vội không chậm chạp nói nhỏ: “Ta thấy Diệp đại hiệp gần đây trong lòng không thoải mái, muốn nói cho ngươi chút chủ ý.”

“Chủ ý gì?”

Phượng Kiều Kiều cười duyên: “Đối phó nữ nhân, đầu tiên là muốn hống, hống không được, liền cần dùng chút thủ đoạn. Nữ nhân thôi, chỉ cần người đàn ông đầu tiên của nàng là ngươi, ngày sau cũng chỉ có thể khăng khăng một mực đi theo ngươi.”

Diệp Thanh Thành chọn mi, đáy mắt có chút lãnh ý: “Ngươi là muốn nói ta cùng muội muội làm chuyện đó?” Đây thật đúng là một chủ ý hay, Diệp Thanh Thành hắn nếu không cùng đường sẽ không sử dụng thủ đoạn hạ lưu này!

Phượng Kiều Kiều lại lắc đầu: “Biện pháp như vậy không thương hoa tiếc ngọc, rất có thể mất nhiều hơn được a, ta cũng không đề nghị sử dụng, ý của ta là, có thể cho Diệp đại hiệp thứ đó, chỉ cần làm cho sư muội của ngươi uống ngay, cam đoan làm cho nàng không nhìn nam nhân khác, đáy mắt, chỉ có mình ngươi.” Phượng Kiều Kiều khóe mắt hơi hơi giơ lên, chỉ một câu, dụ dỗ dị thường.

Diệp Thanh Thành nổi lên hưng trí: “Cái gì vậy?”

Phượng Kiều Kiều cười thần bí: “Thứ tốt. Phượng Kiều Kiều ta khi vạn bất đắc dĩ tuyệt không dùng tới thứ tốt đó.”

Diệp Thanh Thành đi đến chỗ ả ta một chút, nhìn ả ta sau một hồi nói: “Ngươi muốn bảo ta thả ngươi?”

Phượng Kiều Kiều cười duyên càng mị: “Phải xem Diệp đại hiệp cảm thấy được có đáng giá hay không đã.”

Diệp Thanh Thành cũng cười, nở nụ cười thật lâu sau, ngồi trở lại nói: “Ta không tin ngươi.”

“Vậy thật đáng tiếc, đồ tốt như vậy, chờ Phượng Kiều Kiều ta vừa chết, liền không có ai biết.”

Diệp Thanh Thành nhìn mọi phương hướng, đảo một vòng, mới nói: “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?”

“Ta hiện tại võ công bị phế, chạy cũng không thoát, chỉ cần Diệp đại hiệp cởi bỏ dây thừng trên người ta, ta sẽ đưa nó cho ngươi, như thế nào?”

Diệp Thanh Thành suy nghĩ thật lâu, cuối cùng đi đến bên cạnh Phượng Kiều Kiều, dùng kiếm cắt dây thừng cho ả ta. Phượng Kiều Kiều từ đầu tới đuôi chính là gợi lên chu thần nhợt nhạt, thoạt nhìn vô hại mà dịu ngoan, chờ hai tay buông ra, nén giận giống như trước liếc liếc mắt nhìn Diệp Thanh Thành, mới đem tay chuyển qua mái tóc, lấy ra một thứ gì đó, đưa đến trước mặt Diệp Thanh Thành: “Chính là thứ này, lấy đi.”

Diệp Thanh Thành đang định đưa tay lại lấy, Phượng Kiều Kiều giơ tay lên, một màn bụi mang theo nùng hương nhất thời xông vào mũi, theo bản năng bế khí né ra, nhưng vẫn hút vào một ít, còn chưa ngẩng đầu nhìn Phượng Kiều Kiều, người liền đã suy sụp rồi ngã xuống.

Diệp Thanh Thành còn rất trẻ tuổi, cũng quá xem nhẹ Phượng Kiều Kiều, cho rằng võ công của ả ta bị phế liền vô hại, cũng không nghĩ Phượng Kiều Kiều tẩm *** giang hồ nhiều năm, dùng tánh mạng thiếu niên luyện lên một thân tà độc võ công cùng thiên kì bách quái dùng thủ đoạn không biết làm cho bao nhiêu võ lâm cao thủ nghe tin đã sợ mất mật, Tiểu Giang làm cho ả ta bị thương, thật sự là không lường trước thanh niên này nhìn như nhu nhược vô hại cư nhiên lại có thể lực nhường đấy, càng không có bị ả ta hạ mê dược, bằng không làm sao dễ dàng bị phược, mặt khác vẫn nghĩ đến bắt được Phượng Kiều Kiều lĩnh tiền thưởng như người trong giang hồ nhưng cũng không phải ngồi không!

Một chiêu đắc thủ, Phượng Kiều Kiều không có vội vã thoát đi, mà là trộm ẩn mình vào chỗ tối, chờ đợi những người khác trở về, bị Tiểu Giang khiến cho bộ ngực mình yêu quý nhất bị mất đi, ả ta hận không thể uống hết máu ăn hết thịt y, làm sao dễ dàng buông tha cho y.

Lần này, ả ta nhất định phải cho hỗn tiểu tử kia sống không bằng chết!

Diệp Thanh Thành té trên mặt đất, Phượng Kiều Kiều không thấy bóng dáng, hai vị sư đệ mang nước trở về nhất thời kinh hãi muốn tiến lên xem xét, kết quả mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, lần lượt ngã xuống đất, Phượng Kiều Kiều gặp người không phải địch thủ của mình, hừ lạnh một tiếng, lại trốn vào chỗ tối.

Tiếp qua một thời gian uống hết chén trà nhỏ, Bạch Nghiên túm Tiểu Giang sôi nổi trở lại, vừa thấy té trên mặt đất là ba vị sư huynh, sắc mặt chợt biến, bổ nhào vào người cách mình gần đấy là Diệp Thanh Thành dùng sức lay động: “Đại sư huynh, huynh làm sao vậy, Đại sư huynh!”

Tiểu Giang chậm rãi đứng ở tại chỗ, thoáng nhìn có cái gì đó bay tới chỗ mình, không chút suy nghĩ lắc mình né tránh, lại nhìn liếc mắt một cái, nguyên lai là một cây trâm, đỉnh đầu sắc nhọn vô cùng, nếu tránh không kịp để thứ này đâm trúng, chết cũng không có gì để nói, ngẩng đầu hướng phương hướng cây trâm bay tới nhìn lại, Phượng Kiều Kiều đang nhìn y, hai mắt tràn đầy vẻ ác độc.

“Phượng Kiều Kiều!” Bạch Nghiên cũng thấy ả ta, hai mắt trừng, oán hận buông Đại sư huynh đang hôn mê đi tới, Tiểu Giang theo bản năng thân thủ cản lại, theo sau lướt qua Bạch Nghiên chạy về phía Phượng Kiều Kiều.

Phượng Kiều Kiều đương nhiên sẽ không giơ tay chịu trói, thời điểm Tiểu Giang chạy tới, quay thân bào định chạy vào sâu trong rừng, Tiểu Giang liền theo sát. Sau đó, Bạch Nghiên vốn muốn đi theo, nhưng vừa nhìn thấy ba vị sư huynh té trên mặt đất, nhất thời dậm chân, dừng lại nghĩ biện pháp trước tiên giúp bọn họ tỉnh lại.

Thật là loại mê dược thâm hậu, như thế nào gọi là bất tỉnh, Bạch Nghiên bối rối, không cố hơn mặt khác, hai bàn tay hung hăng tát lên mặt Diệp Thanh Thành, tận đến khi đem hai bên má bị đánh in hằn ra dấu bàn tay, Diệp Thanh Thành mới từ từ tỉnh. Thấy hắn rốt cục tỉnh lại, Bạch Nghiên vui vẻ, bỏ lại hắn vừa quay người vừa nói: “Sư huynh, huynh đánh thức Tam sư huynh với Lục sư huynh đi, muội đi đuổi theo Phượng Kiều Kiều, Tiểu Giang không có võ công, sẽ xảy ra chuyện mất!”

Diệp Thanh Thành vừa mới tỉnh muốn kéo nàng, lại chỉ sờ được một đoạn ống tay áo, sau đó chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh sư muội nhỏ xinh biến mất trong rừng.

Vì muốn tìm được Tiểu Giang mà Bạch Nghiên vội vàng chạy đi, không biết nàng đã chạy đi đâu, mà không có biện pháp đánh thức hai vị sư đệ lại lo lắng cho an nguy của nàng nên Diệp Thanh Thành lại chạy vào rừng trên đường đi tìm nàng, trong lúc vô tình, đúng lúc hắn gặp được một cảnh đáng sợ.

Phượng Kiều Kiều tâm kế ác độc, dẫn một mình Tiểu Giang vào trong rừng, thầm nghĩ bắt được y sẽ hảo hảo tra tấn một phen, Tiểu Giang chưa hiểu thế sự mù quáng đuổi tới, kết quả một chút vô ý, bị Phượng Kiều Kiều dùng đồ trang sức đâm một phát vào ngực, nhất thời máu tươi phun ra, đau không nói nổi.

Phượng Kiều Kiều một chiêu đắc thủ, còn chưa kịp đắc ý, chỉ thấy Tiểu Giang cúi đầu nhìn máu chảy trên người một lúc, hai mắt chậm rãi làm sáng tỏ đó là sắc máu,lúc ngẩng đầu thì đã giống như dã thú bị thương, biểu tình vẫn ngơ ngác ngây ngốc không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại thần sắc dữ tợn làm cho người ta da đầu run lên, phía sau y, không hề có một mình y, càng giống một con gì đó ở dưới nền đất đi ra là ác quỷ, toàn thân cao thấp chỉ còn lại có huyết tinh, tàn nhẫn, cùng hơi lạnh như băng thấu xương.

Biểu tình này thật đáng sợ, khiến Phượng Kiều Kiều theo bản năng thu hồi nét cười trên mặt, không khỏi lui về phía sau từng bước, vũ khí của ả ta rất độc, trúng loại độc này người đó sẽ đau đến té trên mặt đất kêu cha gọi mẹ sống không bằng chết, nhưng Tiểu Giang thoạt nhìn như có không có việc gì, còn tính toán phản kích.

Trực giác Phượng Kiều Kiều nói cho ả ta biết, người này rất nguy hiểm, tốt nhất lập tức rời đi, chân của ả ta đã không tự chủ được tính toán lui về sau từng bước cùng người này bảo trì khoảng cách nhất định, chính là chợt lóe, Tiểu Giang đã biến mất ở trước mắt, một bàn tay lạnh như băng rét lạnh cơ hồ động thủ, gắt gao kháp ngụ ả ta để bảo dưỡng thích đáng, cẩn thận dừng trên chiếc cổ mềm dẻo.

Một thân võ công biến hóa kỳ lạ cùng thủ đoạn dùng dược thâm độc, làm cho không ít người trong giang hồ văn vẻ biến Phượng Kiều Kiều còn chưa kịp kinh hô, lúc sau chỉ nghe răng rắc một tiếng giòn vang, cứ như vậy bị mất tánh mạng.

Diệp Thanh Thành không có thấy một màn như vậy, chờ hắn tránh ở phía sau cây nhìn về phía trước, Phượng Kiều Kiều đã thân thể mềm nhũn nằm úp sấp ngã vào bên chân Tiểu Giang, mà y, cái gì cũng không làm, liền như vậy nhắm mắt đứng thẳng, lẳng lặng, không một tiếng động, giống như ngủ, hoặc như là mất hồn. Nhưng trên người y miệng vết thương vừa lớn vừa thâm sâu, tại trong quá trình, bất khả tư nghị mà cầm máu, khiến nó dần dần khép lại, cuối cùng, chỉ để lại một vết sẹo nhợt nhạt…

Diệp Thanh Thành cảm thấy được tay của mình giống mới vừa tắm qua mồ hôi, đã có thể khiến cho một viên ngói ướt hết, hắn cảm thấy khó chịu muốn được sát nhất sát, trong lòng hoảng sợ, làm cho hắn động liên tục, cũng không dám động, vẫn liền như vậy trốn tránh, đứng yên.

Phượng Kiều Kiều đã chết, ả ta có chết hay không kỳ thật không quan hệ nhiều lắm, dù sao cũng có tiền thưởng để lấy, hơn nữa Phượng Kiều Kiều đã chết còn không có thể chạy trốn, lại càng không có thể dùng mê dược, làm cho người ta yên tâm.

Nhưng Bạch Nghiên không cho là như vậy, Tiểu Giang không có võ công, nhưng y giết Phượng Kiều Kiều, một nữ nhân nàng không thích nhìn, mà mặt khác sư huynh của nàng, lại liên tiếp cùng Phượng Kiều Kiều hợp tác làm cho người ta chạy trốn, còn bởi vậy mà bị thương, lúc này đây, thậm chí còn kém điểm làm cho người ta chạy.

Thục kém thục ưu tại đây tiểu cô nương trong lòng đã phân ra cao thấp, đối đãi Tiểu Giang, lại sùng bái vui mừng, cũng càng thêm không thích nói chuyện cùng Diệp Thanh Thành.

Diệp Thanh Thành đối Tiểu Giang, có sự sợ hãi nói không nên lời, hắn cảm thấy được Tiểu Giang không phải người, ít nhất, không phải người bình thường, người bình thường khi bị thương nặng như vậy, đừng nói giết người, có thể hay không đứng vững đã là một vấn đề, còn có thể vì mất máu quá nhiều mà chết, chính là Tiểu Giang bị thương lại bất khả tư nghị chỉ cần qua một chút công phu, hóa thành một vết sẹo cơ hồ không nhìn thấy.

Diệp Thanh Thành từng trộm kéo qua Tiểu sư muội, làm cho nàng xa Tiểu Giang một chút, nói cho nàng Tiểu Giang không tầm thường, Bạch Nghiên nghiêng mắt đối Đại sư huynh nói: “Huynh là ghen tị huynh ấy, mới có thể hãm hại huynh ấy như vậy!”

Lời nói đùa cợt, còn có ánh mắt xem thường giống như một cây thứ thật sâu trát nhập vào tâm Diệp Thanh Thành, rất đau thực nghẹn khuất, đối đãi Tiểu Giang, càng thêm thống hận. Nhưng tiềm thức hắn lại sợ hãi Tiểu Giang, chỉ có thể cách khá xa, nhìn Tiểu sư muội mình yêu thương cả ngày vây quanh Tiểu Giang, cứ liên tục kêu Tiểu Ngốc Qua.

Người quái vật này, nhất định sẽ không chết tử tế được!

Diệp Thanh Thành đứng ở xa xa, nội tâm âm u mà nguyền rủa.

Rốt cục cũng tới núi Điểm Thương, cùng sư phụ Bạch Xuyên hợp nhất, Diệp Thanh Thành thở một hơi, thấy sư phụ đối Tiểu Giang cảm thấy hứng thú, Diệp Thanh Thành rốt cuộc không nín được, đợi ban đêm, đem từng chuyện hắn thấy nói cho sư phụ.

Bạch Xuyên nghe vậy khiếp sợ dị thường, thật vất vả tỉnh táo lại, lại không ngừng mà nỉ non: “Lại có chuyện này thật ư, lại có chuyện này thật ư!”

“Sư phụ?”

Diệp Thanh Thành hồ nghi, Bạch Xuyên thâm hút một hơi, nói cho hắn biết, “Thế gian có một loại kỳ dược, ăn hết rồi, không chỉ có hiệu quả khởi tử hồi sinh, còn có thể có thân thể rắn chắc cường tráng, chỉ cần thân thể bị thương đều tự hành khép lại, là tối trọng yếu thị, loại dược này làm cho công lực người nhân lên, bao nhiêu người trong giang hồ tha thiết ước mơ đến kỳ trân dị bảo này, đáng tiếc, đến nay còn chưa nghe nói có người gặp qua.”

“Là thuốc gì?”

Bạch Xuyên đang nhìn đệ tử mình đắc ý nhất, một chữ một chữ nói: “Quả Hồi Thiên Châu.”

“Sư phụ, người hoài nghi tên Tiểu Giang kia đã ăn thứ đó?”

Bạch Xuyên nhìn ngọn đèn dầu lâm vào suy nghĩ sâu xa, cuối cùng, nỉ non nói: “Tìm cơ hội, nhiều hơn nữa thử vài lần xác nhận một chút.”

Máu Bạch Xuyên chảy nhanh, trái tim cũng đập bịch bịch, đã qua tuổi nên lão khống chế không được kích động trong lòng liên tiếp không ngừng nảy lên, nếu Tiểu Giang thật là đã ăn quả Hồi Thiên Châu, vậy ngày lão thực hiện nguyện vọng sắp tới. Thanh Sơn phái vẫn nổi giữa dòng môn phái, trong giang hồ phần đông môn phái, có thể không là gì, thậm chí có thể nói là không có bao nhiêu người biết được, mà Bạch Xuyên có nguyện vọng phải làm cho Thanh Sơn phái trở thành Đệ nhất thiên hạ Đại môn phái, chắc chắn lão sẽ trở thành Minh chủ võ lâm.

Võ công Thanh Sơn phái cũng không xuất chúng, cũng không đặc biệt lợi hại, tại đáy mắt cao thủ chân chính, nhiều lắm là có công dụng cường thân kiện thể, nếu muốn bỗng nhiên nổi tiếng, quả thực là người si nói mộng. Chính là hiện tại, cơ hội tới, nếu có thể ăn được quả Hồi Thiên Châu, mặc dù là chiêu thuật rất tầm thường, cũng có thể làm cho người ta kinh sợ, công lực gần trăm năm, trong nháy mắt vung lên gian hôi phi yên diệt, dữ dội kinh người, đến lúc đó, không chỉ trở thành Đại môn phái, vị trí Minh chủ võ lâm sẽ dễ như trở bàn tay.

Mộng này vốn căn bản không thể thực hiện được lúc này đột nhiên trở nên rõ ràng, Bạch Xuyên tại sao có thể không mừng rỡ như điên.

Lúc này, đã dần dần biết ý tưởng trong lòng lão, đồ đệ Diệp Thanh Thành ở một bên sầu lo nói: “Nếu là không tìm thấy quả Hồi Thiên Châu làm sao bây giờ?”

Mắt thấy giấc mộng cách mình chỉ có từng bước đáy mắt Bạch Xuyên chỉ có không cam lòng thất bại điên cuồng: “Không có việc gì, người khác có được, nếu y thực sự ăn quả Hồi Thiên Châu, máu của y giữ lại sẽ có chút dược hiệu, hút khô máu của y là được, đúng, hút máu của y!”

Diệp Thanh Thành nhìn sư phụ của mình, thật lâu không nói nên lời.

…..

Trong lúc đó,đang định an bài như thế nào tới Vân Nam, trùng hợp nhớ ra thiệp mời trằn trọc đưa vào trong tay mình, mở ra vừa thấy, nguyên lai là nhi tử Minh chủ võ lâm Chu Viêm, Chu Mặc Đàm đại hôn, liền phái người đưa lên thiếp cưới mời Độ Ách Thành Thành chủ Nhâm Bằng Phi.

Ở đây cách Vân Nam cũng không xa, Nhâm Bằng Phi nội lực đã mất, e sợ sẽ bị người nhìn thấu mà khiến người ta đến Độ Ách Thành gây phiền toái không cần thiết, đoạn thời gian này đã có nhiều người trong Thành rời đi, hơn phân nửa ẩn mình phía sau màn bày mưu nghĩ kế, càng nhiều sự tình trong Thành cần giải quyết bắt đầu từ đệ đệ Nhâm Trình Phi. Nhưng Minh chủ võ lâm phái đệ tử dưới tay tự mình đưa tới thiếp cưới, có thể thấy được đối với việc mời Nhâm Bằng Phi có bao nhiêu coi trọng, nếu Nhâm Bằng Phi chối từ, cũng không thể coi mặt mũi Chu Viêm đơn giản như vậy, thân là Minh chủ võ lâm, Chu Viêm có địa vị trong chốn giang hồ như vậy, Độ Ách Thành tại giang hồ trong mưa gió phiêu lay động, nếu muốn sừng sững không ngã, liền không thể đắc tội Chu Viêm.

Dù sao Vân Nam bên kia sinh ý vừa lúc có chuyện, Nhâm Trình Phi từng ở bên kia gặp chuyện không may, Nhâm Bằng Phi lòng vẫn còn sợ hãi, dễ dàng không tha không cho người ta qua đi, trái lo phải nghĩ, vẫn là quyết định tự thân xuất mã, thuận tiện tham gia hỉ yến Chu đại công tử.

Tìm chút thời gian an bài chuẩn bị tốt mọi việc trong Thành, Nhâm Bằng Phi đang muốn nhích người, đệ đệ Nhâm Trình Phi lo lắng cho huynh trưởng hoàn toàn không có nửa điểm nội lực, vốn định theo gã đến Đại Lý, nhưng Nhâm Bằng Phi lại lấy chuyện trong Thành không có ai chủ sự bảo hắn lưu lại.

“Trình Phi, đệ trong khoảng thời gian này đem mọi việc trong Thành xử lý rất khá, đại ca thực yên tâm.”

Nhìn thấy huynh trưởng cười vui mừng, Nhâm Trình Phi khó có được khiêm tốn thẹn thùng, hai má trắng nõn tuấn mỹ hơi hơi nóng lên, rất nhanh lại không che dấu được lo lắng cho huynh trưởng, hắn lo lắng nói: “Ca, huynh hiện tại nội lực mất hết, liền như vậy xuất hành, đệ thật sự lo lắng.”

Chuyện Nhâm Bằng Phi nội lực đã mất biết lừa không được đệ đệ, đã hướng hắn thẳng thắn, về phần nguyên nhân nội lực mất hết thực sự lại không có nói rõ, chỉ nói khi luyện công tẩu hỏa nhập ma. Hiện tại biết Nhâm Trình Phi vì mình lo lắng, Nhâm Bằng Phi cười vỗ vỗ vai hắn, ngược lại nói: “Đại ca lần này xuất hành tự nhiên sẽ có sắp xếp, huống chi, huynh làm việc đệ chẳng lẽ không tin được?”

Nhâm Trình Phi nhất thời á khẩu không trả lời được, bất đồng với việc làm lỗ mãng của chính mình, ca ca hắn chính là ổn trọng hơn, đừng nói ra đại sự gì, ngay cả họa nhỏ đều ít có, ngược lại hơn phân nửa là chính mình gặp phải phiền toái liên lụy làm phiền hà huynh trưởng, nghĩ như vậy, xác thực cũng là không có gì lo lắng.

“Vậy, ca, huynh đi đường cẩn thận.”

Nhâm Bằng Phi cười vuốt cằm, liêu khởi vạt áo ngồi trên xe ngựa sớm chờ nhiều ngày, Nhâm Trình Phi nhìn theo xe ngựa rời xa, cho đến xe ngựa biến mất ở trước mắt, mới xoay người hồi phủ.

Tin tức Phượng Kiều Kiều chết ở trong tay đệ tử Thanh Sơn phái rất nhanh liền từ Võ lâm minh truyền tới toàn bộ giang hồ, Thanh Sơn phái bởi vậy được tặng thưởng bình phong cùng Võ lâm minh thưởng hai vạn bạc trắng, Bạch Nghiên đối việc này lại rất có phê bình kín đáo, nhưng việc này bị phụ thân nhuyễn cứng rắn đều chỉ dám đem công lao đặt ở trên người đệ tử trong môn phái là Diệp Thanh Thành, để sự tình truyền khắp toàn bộ võ lâm, đã là thiếu phương pháp hồi thiên, Bạch Nghiên chỉ có thể rầu rĩ không vui, quay đầu đối với Tiểu Giang lòng tràn đầy có lỗi.

Tiểu Giang như cũ ngốc hồ hồ nên chẳng để ý thì liền chẳng để ý, không chút phật lòng. Nhi tử Minh chủ võ lâm đại hôn, bọn họ đi lĩnh tiền thưởng cũng hợp thời cơ, liền an bài tại một chỗ sương phòng chờ uống rượu mừng.

Bạch Nghiên hướng phụ thân oán giận không có kết quả, trở về gặp Tiểu Giang ngồi ở trước bàn cơm hỉ ha hả ăn tạp dịch Minh chủ võ lâm đưa tới điểm tâm, một bộ dáng không biết thế gian ưu sầu làm cho nàng trong lòng hờn dỗi biến mất, ngồi ở bên cạnh lấy tay chỉ chọc chọc cái trán trơn bóng của Tiểu Giang, cười nói: “Tiểu Ngốc Qua, huynh thật là một Tiểu Ngốc Qua!”

Tiểu Giang khó hiểu nâng mâu liếc nhìn nàng một cái, cúi đầu một hơi nuốt hết một khối cao lạnh ngọt, ha hả cười, khóe miệng dính trên một khối cao tiết, càng đáng yêu, Bạch Nghiên không khỏi cười theo.

Đại hôn Chu Mặc Đàm công tử sắp tới, Bạch Xuyên đối với Tiểu Giang càng ra tay dày đặc, thừa dịp Bạch Nghiên không chú ý, thỉnh thoảng sai khiến đi làm một ít chuyện tình nguy hiểm, hay là chỉ âm thầm hạ độc thủ khiến y không ngừng bị thương, sau đó xem vết thương trên người y tự động khép lại, đến cuối cùng, rốt cục quyết định.

Ngày đó, Bạch Xuyên phái Diệp Thanh Thành bán ngụ giữ chân nữ nhi luôn quấn quít lấy Tiểu Giang, cho Tiểu Giang thứ thực vật y thích ăn nhất, bên trong có không ít mê dược.

Tiểu Giang không nghi ngờ lão, mở lòng ăn hết sạch, nhưng Bạch Xuyên đợi lại chờ không thấy Tiểu Giang hôn mê, cho là mình mua lầm dược rồi, nhưng lại không cam lòng như vậy buông tha, lúc Tiểu Giang không chú ý xoay người sang chỗ khác, điểm ngụ ở huyệt đạo của y, làm cho y không thể nhúc nhích.

Cuối cùng, bê Tiểu Giang nằm trên giường xong, đóng xong cửa sổ, quay thân nhìn phía về Tiểu Giang, một tình thế bắt buộc nhìn vào sắc mặt hung ác, Tiểu Giang lúc này mới ẩn ẩn cảm giác không đúng, vừa vặn tay chân lại như thế nào cũng không thể động đậy, chỉ có thể nhìn nam nhân ở trước mắt ngồi ở bên giường, lấy ra một phen tiểu đao hoa khai mạch máu trên cổ của chính mình.

Máu đỏ tươi ồ ồ mà ra, Bạch Xuyên trong mắt vẻ tham lam hiện ra, cúi đầu há mồm liền hút vào trong bụng, nhất thời cảm thấy được máu hút vào đến đâu liền lưu thông đến đó, đều năng đắc bất khả tư nghị.

Tiểu Giang thấy đau, trong mắt quang mang dần dần trở nên không giống với bình thường, nhưng Bạch Xuyên sớm đã nhìn không thấy, trong mắt chỉ có chất lỏng màu đỏ làm cho mình cảm thấy được huyết mạch sôi sục tinh nhiệt, càng không phát hiện ngón tay Tiểu Giang chính là chậm rãi buộc chặt lại, cuối cùng hóa thành trảo, đấm vào bả vai lão thật sâu.

Bạch Xuyên đau đớn thẳng lên ót, nhịn không được hét lớn một tiếng, càng làm cho lão hoảng sợ chính là, công lực lão khổ luyện nhiều năm giờ phút này giống như nước sông cứ cuồn cuộn không ngừng xói mòn.

“Không —— không —— ”

Bạch Xuyên phát ra một tiếng lại hét thảm một tiếng, thanh âm phá tan cửa tường truyền vào tai người ở trong một tiểu viện đang ở cách đó không xa.

Lúc ấy Bạch Nghiên chính không kiên nhẫn ở cùng Diệp Thanh Thành nói chuyện với nhau, vốn định rời đi đi tìm Tiểu Giang, lại bị Diệp Thanh Thành lấy đủ loại lý do lưu lại, hiện tại nghe được trong phòng Tiểu Giang truyền đến tiếng phụ thân kêu thảm thiết, nhất thời tâm cả kinh, bỏ mặc Diệp Thanh Thành trước một bước hướng chỗ đó mà đi.

Nhưng chờ đến khi nàng đuổi tới, cửa phòng trói chặt, nàng không đi vào được, khi Diệp Thanh Thành đuổi tới dùng sức một cước giữ cửa đá văng, hiện tại trước mắt là một màn làm cho hai người đều kinh.

Bạch Xuyên đang một đầu đen mượt phát triển thành một đầu chỉ bạc, bởi vì nhiều năm tập võ thoạt nhìn bất quá là người ba mươi giờ phút này thành lão ông bảy mươi đã muốn suy yếu già nua.

Diệp Thanh Thành kịp phản ứng đi tới chỗ sư phụ xem xét, chỉ thấy sư phụ trong tay tiều tụy tròng trắng mắt trở mình, thân mình hung hăng run rẩy vài cái, liền trực tiếp nuốt khí.

“Sư phụ! Sư phụ!”

Nghe thấy Diệp Thanh Thành la lên thảm thiết, Bạch Nghiên mới hồi phục tinh thần lại vọt vào trong phòng, đợi khi thấy phụ thân đã đứt khí, nàng kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Giang ngốc ngồi ở trên giường, cổ của y bị hoa khai một lỗ hổng, máu nhiễm hồng ngực y, nhưng hiện tại, máu đã ngừng chảy, miệng vết thương đang tự hành khép lại.

Lại nhìn phụ thân, nhìn ông bị chết thê thảm, nhìn đến đau lòng dục nứt ra, cuối cùng ngồi té trên mặt đất.

Ngày đó, Tiểu Giang bị bắt giam giữ ở địa lao, tội danh là mưu hại Chưởng môn Thanh Sơn phái Bạch Xuyên, Diệp Thanh Thành cùng với đệ tử bi phẫn không thôi, yêu cầu Minh chủ võ lâm chủ trì công đạo, cũng nói thẳng Tiểu Giang thể chất không tầm thường, ném người bình thường giống như yêu vật, mới có thể dồn ép sư phụ của bọn họ đến khi nội lực khô kiệt mà chết.

Tại khi sắp tới đại hôn chi tử Minh chủ võ lâm tự nhiên lại phát sinh sự tình này, không chỉ có Chu Viêm nổi giận, mắt đỏ hơn cả rượu mừng tới cửa của mọi người trong các môn phái, Tiểu Giang vi tội phạm hiện hành, bị đương trường bắt lấy, chứng cớ vô cùng xác thực, mọi người trong giang hồ lòng đầy căm phẫn, yêu cầu Minh chủ võ lâm tức khắc xử phạt phạm nhân.

Người trong giang hồ không gì kiêng kỵ, dù trước hỉ yến có người chết là điềm xấu, nhưng phạm nhân lại có thể bị xử theo luật, càng có thể khiến nhân tâm đại khoái. Chu Viêm cùng với bọn Chưởng môn các phái thương nghị một lúc, quyết định tại ngày thứ hai trước mặt chúng người trong giang hồ lấy án hình côn trượng xử tử Tiểu Giang.

Triều đình tuy có luật pháp nên dân gian không thể vận dụng hình phạt riêng, nhưng đối mặt đám đông người trong võ lâm, loại sự tình này từ trước đến nay đều mở một con mắt nhắm một con mắt, chỉ cần không nguy hại triều đình, liền tùy ý để bọn họ một mình giải quyết giang hồ hỗn loạn.

Đang thời điểm các Đại Chưởng môn thương nghị như thế nào xử tử Tiểu Giang, bị trói lại y hiểu được chính mình phạm sai, buồn bực không biết phải làm gì, không biết tình cảnh của mình rất nguy hiểm.

Nhưng khi đêm khuya, đang để tang Bạch Nghiên hiện ra trước mặt Tiểu Giang, con ngươi hồng suy nghĩ, cũng không nghĩ nhiều liếc y một cái, đem dây thừng trói chặt y chặt đứt từng cái, dẫn y chạy ra ngoài địa lao.

“Tiểu Giang, huynh mau chạy đi, bọn họ muốn giết huynh.”

Bạch Nghiên vừa nói vừa chỉ một phương hướng, ý bảo y mau rời đi, Tiểu Giang có chút ngốc, ngây ngốc muốn thân thủ lau đi những giọt nước trong suốt trong mắt của Bạch Nghiên, lại bị nàng một phen đẩy ra.

“Huynh đi mau!”

Bạch Nghiên hung hăng trừng y.

“Đi a, không cần xuất hiện lại ở trước mặt ta, bởi vì nếu ta gặp lại huynh sẽ chính tay ta giết chết huynh!”

Nỗi đau sát phụ, nàng như thế nào có thể quên, nhưng nàng cũng hiểu được tất nhiên cha mình trước đây không có ý tốt gì. Lúc này đây giúp y trốn, rốt cuộc là vì cái gì, nàng cũng không biết, nhưng tiếp theo, nàng sẽ không còn tình cảm gì hết, giết y vì phụ thân báo thù!

Tiểu Giang bị đẩy đi, ngây ngốc nhìn Bạch Nghiên đang cực kỳ bi thương, cũng không dám trở lên trên, lui ra phía sau vài bước, lảo đảo chạy vào trong màn đêm, biến mất.

Bạch Nghiên nhìn y đi xa đã không còn thấy bóng dáng, rơi lệ đầy mặt, cuối cùng nhẫn không nổi quỳ xuống đất khóc lớn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương