Giang Nam Ngoại Truyện
-
Chương 14: Mai Thấm Tuyết [5]
Phòng khách lâm vào yên tĩnh, Mộc Yên Tuyết đưa mắt nhìn quanh, khuôn miệng mỉm cười, nàng như đang nhìn mọi người, lại như trong mắt chẳng thấy bóng ai, “Trên tay Mộc Yên Tuyết tôi có một tấm mặt nạ, các vị đang ngồi ở đây, nếu ai đồng ý mang tấm mặt nạ này cả đời, tôi sẽ gả cho người đó. Tôi đây xin thề, đời này kiếp này, vĩnh viễn không thay đổi.”
Giọng nàng không nặng nhưng rất kiên quyết, khiến người ta bất giác nhớ đến nam nữ thề hẹn nhau trước cao đường trong ngày bái đường thành thân.
Nghe vậy mọi người đều kinh ngạc.
Trầm Nhiên lẳng lặng ngồi bên bàn, thu ánh mắt đặt trên người Mộc Yên Tuyết lại, đưa tay toan bưng một chén trà, nhưng ngón tay run rẩy không thôi, còn chưa chạm vào chén đã thu lại.
Hắn không nói gì, chỉ ngồi im đấy, mặc cho người xung quanh nhỏ to nghị luận, gò má tuấn nhã không tỏ rõ cảm xúc.
Chỉ có điều mí mắt hơi rũ, môi mỏng mím chặt, trông vẻ như đang tập trung suy nghĩ điều gì.
Có người lên tiếng, “Mộc trang chủ, lời này của cô là có ý gì? Nếu đã muốn thành thân, sao còn bày vẽ làm khó dễ chúng ta. Cô xem chúng ta là trò đùa đấy à, rốt cuộc cô có dụng ý gì?”
Mộc Yên Tuyết bình tĩnh đáp, “Chỉ có mang tấm da mặt này mới có thể làm phu quân của tôi.”
Hiện trường bắt đầu trở nên hỗn loạn, có người phất áo đứng dậy, tức giận bỏ đi; có người lòng đầy tò mò, sôi nổi cùng người khác thảo luận nguyên do đằng sau; mà cũng có người im lặng theo dõi kỳ biến, ngồi ngay uổng trà xem cuộc vui.
Ta, chính là người uống trà xem cuộc vui ấy.
Trầm Nhiên và Mộc Yên Tuyết từng có một đoạn thời gian cùng chung hoạn nạn ơn thù, vì cứu nàng hắn cam nguyện mất hết võ công cũng không hối tiếc; khi nàng đứng trên đỉnh núi phủ dày tuyết, hắn lẳng lặng đứng sau nàng bốn năm.
Ta thầm nghĩ, Trầm Nhiên đến mạng cũng không cần, chẳng nhẽ lại so đo với một tấm mặt nạ?
Trầm Nhiên vẫn ngồi im, trường sam màu xanh hơi uốn nếp.
Hắn như đang chờ đợi điều gì.
Qua thật lâu, thật lâu.
Bỗng một giọng nói vang lên trong phòng, “Vì Mộc trang chủ, ta nguyện ý mang tấm mặt nạ này.” Nói năng khí phách, chạm mạnh vào lòng người.
Người vừa lên tiếng là Diện Sát, không phải Trầm Nhiên.
Ánh mắt Mộc Yên Tuyết lướt qua mọi người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Diện Sát, khoé môi nàng mang cười, dịu dàng nói, “Tốt lắm, vậy hôm nay chúng ta liền thành thân.”
Ánh mắt nàng không hề nhìn đến Trầm Nhiên, dù chỉ dừng lại một thoáng cũng không.
Nàng cầm Giáng Tuyết kiếm đi đến giữa phòng, đưa cho Diện Sát, “Từ bây giờ, Giáng Tuyết kiếm là của ngươi.”
Nàng đi lướt qua Trầm Nhiên, tay áo phất qua góc áo của hắn, thái dương hắn rũ xuống mấy sợi tóc tơ, xướt qua vết thương trên khuôn mặt trắng nõn.
Ta cứ nghĩ vào thời khắc mâu chốt như thế, phàm là nam nhân đều sẽ đứng ra, với bộ trường sam nho nhã hào hiệp, thân cao đĩnh đạc, khuôn mặt mỉm cười mà chắp hai tay, tình thân ý thiết nói với nàng, “Bất kể mặt nạ hay thứ gì, chỉ cần nàng thích là được.”
Sau đó cùng mỹ nhân nắm tay đến già. Chứ như giờ ta phân không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có điều vào khoảnh khắc Mộc Yên Tuyết đưa Giáng Tuyết kiếm cho Diện Sát, ta bỗng nhiên hụt hẫng: Trầm Nhiên, có phải từ nay chỉ còn là một người qua đường trong ký ức của nàng ta, quay người liền quên.
Ta hỏi sư phụ, “Sư phụ, Lâm Ngật là người như thế nào? Sao đã chết mà vẫn khiến người ta khắc cốt ghi tâm như thế.”
Ánh mắt người lơ đễnh, trầm ngâm đáp, “Nghe nói Lâm công tử xuất thủ cực nhanh, một chiêu đoạt mệnh, sư huynh của Mộc trang chủ là kiếm khách nổi danh.”
Ta thở dài, “Thảo nào, tướng mạo đẹp như thế, võ công cao, lại còn si tình như vậy, sao có thể không khiến người ta rơi lệ.”
Sư phụ mím môi, không nói gì.
Trông biểu cảm của người lúc mím môi ấy lại làm ta nhớ đến An Thần. Không biết có phải ta cũng giống Trầm Nhiên hay không, năm tháng xưa cũ, nơi chốn Giang Nam xướng vọng cổ, An Thần tươi cười xán lạn, với chàng ta chỉ là một người qua đường, chàng chỉ nói với ta một câu, “Tiểu Hương, đến đây”, sau đó, một đi không về.
Mộc Yên Tuyết thoáng nhướn mày liễu, tuyên bố, “Các vị, hôm nay là ngày Yên Tuyết cùng Diện Sát kết duyên. Các vị có mặt ở đây đều là bằng hữu giang hồ của Mộc Tuyết sơn trang tôi, mong chư vị nể mặt lưu lại uống chén rượu mừng.”
Diện Sát như vẫn còn chưa thoát cảnh mộng, đứng phỗng tại chỗ thấp thỏm nhìn Mộc Yên Tuyết.
Ánh mắt nàng chất chứa niềm vui, dịu dàng nhìn Diện Sát, song lại như thất thần.
Khoảnh khắc Mộc Yên Tuyết xoay người rời đi, ta đột nhiên hiểu ra, trong mắt nàng một mực nhìn Lâm Ngật, từ đầu tới cuối, chỉ có một người đó.
Lâu Tây Nguyệt khép quạt giấy, gõ bàn một cái, gọi ta một tiếng, “Tiểu Hương.”
Ta nhìn Trầm Nhiên, sống lưng hắn cứng đờ, vẫn ngồi bên bàn trà, đầu ngón tay vuốt ve mép chén, đợt nhiên đốt tay dùng sức, chén sứ trắng chợt vỡ nát trong lòng bàn tay, máu theo đó nhuộm đỏ mép mảnh vỡ.
Thu hồi tầm mắt, ta nói với Lâu Tây Nguyệt, “E là Trầm công tử yêu không đủ sâu. Thua Diện Sát, thua Diện Sát rồi.”
Lâu Tây Nguyệt không tỏ ý kiến, chỉ hỏi, “Vì sao?”
Ta thở dài, “Cậu xem, Trầm Nhiên không chịu làm gì, trơ mắt nhìn người thương gả cho một tên xấu xí. Chẳng qua chỉ là tấm da mặt thôi, mang thì có làm sao. Bình thường ta nghe rất nhiều chuyện đế quân thời thượng cổ, vì mỹ nhân không cần giang sơn. So với hàng nghìn xã tắc, một tấm da mặt chỉ như một sợi lông hồng thôi.”
Lâu Tây Nguyệt nhướn mày, “Bình thường? Là vị Hoàng đế nào yêu mỹ nhân không yêu giang sơn thế?”
Ta suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra, “Không nhớ rõ lắm, à mà Trụ Vương nhà Thương coi như là một đi.”
Ta xua tay tỏ ý không nên xoắn xuýt với đề tài râu ria này, “Tóm lại, ta cho rằng nếu Trầm Nhiên thật sự yêu nàng, mới rồi nhất định phải đứng ra, như vậy mới gọi là có trách nhiệm. Ngay cả Diện Sát cũng nguyện ý hiến thân, thế sao hắn lại không làm được? Ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ôi không thành thép.”
Lâu Tây Nguyệt lại hỏi, “Làm sao người biết hắn không yêu nàng?”
Ta cầm một cái bánh, gặm một miếng, “Chỉ thiếu một bước, bốn năm cũng đợi được, sao bây giờ lại nóng lòng. Nếu hắn là huynh trưởng của tiểu sư muội cậu, cậu hãy đi khuyên hắn một tiếng, để hắn quay đầu là bờ, Mộc trang chủ còn chưa gả, nhanh nhanh cướp về. Bằng không, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời.”
Lâu Tây Nguyệt nhìn ta, lát sau hắn nói, “Người đừng nói lảng sang chuyện khác.”
Tay cầm bánh thoáng ngừng, mờ mịt nhìn hắn.
Lâu Tây Nguyệt nói tiếp, “Người thua, sau khi xuống núi tôi giúp người bày quán ở Dương Châu, làm thầy tướng số.”
Ta lại cắn một miếng bánh, “Làm thì làm, cậu thật nhỏ mọn.”
Tối đến, phòng khách Mộc Tuyết sơn trang đong đầy ánh nến, chiếu sáng rực rỡ cảnh đêm.
Mộc Yên Tuyết mặc hỉ phục màu đỏ thêu bách điểu hướng phượng (trăm chim tề tựu dưới phượng hoàng), mỉm cười xinh đẹp, nắm tay Diện Sát cùng bái đường.
Ta nhìn Diện Sát mang tấm mặt nạ, trông cũng tuấn nhã không ít.
Trầm Nhiên đi tới trước mặt nàng, lấy một chiếc trâm ngọc bích từ trong tay áo ra, cài lên búi tóc nàng. Hắn cong cong khoé môi, “Tặng cho nàng.”
Bàn tay của hắn quấn băng vải trắng, thấm vết máu đỏ.
Mộc Yên Tuyết rũ mắt, không nhìn hắn.
Tân khách ồn ào, ly chén chạm nhau, che giấu đau đớn trong mắt trong lòng hắn.
Khi tân nương tân lang vào động phòng, Trầm Nhiên tay cầm chén rượu, yên lặng nhìn bóng lưng Mộc Yên Tuyết, cho đến khi nàng cùng Diện Sát đã đi xa, hắn hãy còn cong môi cười nhạt, chợt ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay.
Lâu Tây Nguyệt cầm bình rượu đến cạnh Trầm Nhiên, chạm ly với hắn, nói, “Trầm huynh, ta uống với huynh.”
Trầm Nhiên nâng chén ý bảo, “Chúng ta ra ngoài uống.”
Đêm khuya vắng người, trăng tàn như câu.
Tiệc tan, ta đi đến sườn núi nơi ban ngày đứng xem mặt trời mọc, trông thấy Lâu Tây Nguyệt cùng Trầm Nhiên vén áo ngồi đó, đang đối ẩm.
Ánh mắt Lâu Tây Nguyệt rơi trên người ta, nháy mắt với ta, “Đến ngồi cùng đi.”
Ta đến gần, thấy trên gò má như ngọc của Trầm Nhiên nhuộm mấy phần đỏ, men say nồng đượm. Mùi rượu toả khắp, hắn chống má dốc rượu, đến khi rỗng bình.
Bỗng đâu tiếng sáo từ hỉ phòng của Mộc Yển Tuyết truyền đến, Trầm Nhiên dừng động tác trên tay, lẳng lặng nghe cho đến khi tiếng sáo kết thúc. Ánh đèn trong phòng Mộc Yên Tuyết vụt tắt, sơn trang lại chìm vào yên tĩnh.
Trầm Nhiên nhíu mày một cái, tiếp đó vốc một nắm tuyết trên mặt đất, dùng sức ném xuống vách núi, nắm tuyết chưa rơi tới đáy vực đã rã tung.
“Tây Nguyệt, ta còn có việc trong các, đêm nay cùng Vân Song xuống núi, bây giờ cáo từ ở đây, sau này gặp lại.” Nói xong những lời này, hắn liền xoay người rời đi, màu áo xanh dần biến mất trong đêm.
Ta cũng vốc một nắm tuyết trong lòng bàn tay, vọc vọc, cảm thán, “Tình ái, luôn luôn tổn thương tâm người.”
Lâu Tây Nguyệt uống một hớp rượu, ngẩng mặt gọi ta, “Tiểu Hương.”
“Hử?”
Hắn bình tĩnh nhìn ta, từ từ nói, “Người có định giải thích một chút, vì sao tấm da mặt đó lại giống đúc người như vậy?”
Ta thoáng giật mình, lúc trước chỉ mãi xem người đẹp và quái thú nên duyên, chỉ mãi xem thiếu chủ nho nhã đau thương buồn bã, mà quên mất chuyện này, nay, ta quả thật chân tay luống cuống.
Ta bèn cười khan, “Ha ha… Thực ra, thực ra…”
Lâu Tây Nguyệt ung dung nghiêng đầu quan sát ta, tiếp đó hắn đưa tay kéo tấm vải đen trên mặt ta xuống. Ta vội vàng lấy tay che mặt, hắn híp đôi mắt phượng, cách ta rất gần, gần đến mức ta có thể cảm nhận hơi thở của hắn, hắn ngả ngớn cười nói, “Thì ra— người là nữ nhân.”
Đôi mắt đen của hắn sáng láy, mùi rượu nhàn nhạt làm say lòng người.
Ta nghiêm trang đáp, “Ừ, ta, sư phụ của cậu là nữ nhân đấy.”
Lâu Tây Nguyệt thong thả nói tiếp, “Đây cũng không xem là chuyện mất mặt gì, người không cần che che giấu giấu.”
Ta thấy hắn hết sức bình tĩnh, không khỏi nghi hoặc, “Cậu không hề kinh ngạc một chút nào?”
Hắn uống một hớp rượu, mi dài nâng lên, liếc ta một cái, bình tĩnh đáp, “Tôi rất kinh ngạc.”
“Vậy sao cậu không tỏ ra ngạc nhiên gì cả?”
Hắn nhìn ta, “Người nghĩ tôi nên biểu hiện thế nào?” Đầu ngón tay điểm nhẹ trán ta, kéo dài âm cuối, “Hửm—?”
Ta tránh mặt đi, nghiêm trang nói với hắn, “Ta nghĩ sau này cậu cứ gọi ta là sư phụ đi, Tiểu Hương là của sư phụ gọi ta.”
Lâu Tây Nguyệt không tỏ ý kiến, hỏi lại ta, “Tấm da mặt kia sao lại ở trên tay người?”
Vì vậy ta bèn kể lại câu chuyện xưa có đôi phần huyền ảo đáng sợ, lại làm người nghe chua xót, rơi lệ này cho hắn biết. Ta hỏi hắn, “Cậu có thấy Lâm Ngật thật là vĩ đại hay không?”
Lâu Tây Nguyệt trầm mặc một lúc, từ từ nói, “Lúc Trầm Nhiên cứu Mộc Yên Tuyết, bị trúng một chưởng của Phong Vô Ảnh ngay ngực, công lực hai người bọn họ cách xa nhau, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Ta hỏi, “Vậy làm thế nào mà hắn vẫn còn sống?”
Lâu Tây Nguyệt lắc đầu, “Tôi không biết, có lẽ Mộc Yên Tuyết truyền nội lực cho hắn.”
Ta nghĩ lại lời Trầm Nhiên nói hôm qua, khi đó chỉ có hai người hắn và Mộc Yên Tuyết, dưới bóng cây đong đưa trong núi rừng, cùng chung một chén măng núi luộc, cùng giúp nhau trị thương. Chỉ có điều, mặc dù nàng nguyện ý vận công chữa thương cho hắn, nguyện ý nương tựa cùng hắn nơi núi rừng, nhưng lại không muốn vui cười hạnh phúc, buộc tóc hoạ mi, tuổi già buông tay cùng hắn.
Ta hỏi Lâu Tây Nguyệt, “Trầm Yên sẽ hối hận chứ?”
Lâu Tây Nguyệt đáp, “Không đâu.”
Ta bóp cổ tay, “Thật ra xét đến cùng, là hắn yêu không đủ sâu. Hắn còn chưa đạt tới cảnh giới vì người trong lòng mà không cần bất cứ thứ gì.”
Lâu Tây Nguyệt vốc một nắm tuyết đặt trong lòng bàn tay, tuyết dần tan, hoá thành bông.
Hắn thở dài, nói, “Mộc trang chủ muốn cái gì, Trầm Nhiên đều sẽ đưa. Chỉ sợ là, nàng không muốn cái gì cả.”
Trầm Nhiên nguyện ý che gió chắn mưa cho nàng, vì nàng không cần cả mạng, đi cùng nàng từ mùa hoa nở đến mùa hoa tàn; nhưng duy không chịu vì nàng mang tấm da mặt kia.
Có gió thổi qua, ta buộc chặt áo khoác trên người.
Lâu Tây Nguyệt thấy thế, đưa tay đặt lên lòng bàn tay ta, cảm giác ấm áp truyền vào nhè nhẹ, hắn chợt dùng lực điểm vài cái lên kinh mạch trong lòng bàn tay, nhất thời lòng ta như chợt có ngọn lửa xẹt qua, vô cùng ấm áp.
Qua một lúc, ta hỏi hắn, “Không phải ngày ấy cậu nói, phải nắm tay mới ấm được sao? Sao bây giờ ta lại không thấy lạnh nữa.”
Hắn cười như trêu ta, “Nắm tay không hay lắm, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Ta đứng dậy, rũ rũ quần áo, “Đêm đã khuya, chúng ta về thôi.”
Lâu Tây Nguyệt đáp, “Được.”
Hắn mới đi mấy bước, ta gọi lại, “Tây Nguyệt, chúng ta xuất cốc đã nhiều ngày, xuống núi chúng ta cùng sư phụ quay về Dược Vương cốc đi. Lâu như vậy, chắc Nam Nhạn khổ lắm rồi.”
Lâu Tây Nguyệt gật đầu, “Đến Dương Châu một chuyến trước.”
Ta nghi hoặc, “Đến Dương Châu làm gì? Đến chào Tiểu Điệp à?”
Mặt hắn không cảm xúc, đáp, “Bày quán tướng số cho người.” Xong, cất bước đi.
Sáng hôm sau, sư phụ, ta và Lâu Tây Nguyệt từ biệt Mộc Yên Tuyết, cùng các vị anh hùng nhân sĩ xuống núi. Trước khi đi, Mộc Yên Tuyết và Diện Sát ra đưa tiễn mọi người.
Nàng mỉm cười, áo váy trắng, mày khói thư thoáng, trên búi tóc cắm cây trâm ngọc bích mà Trầm Nhiên tặng.
Tuyết trắng gió mát, khoảnh khắc ta quay đầu, có bóng nhành mai đỏ thấm tuyết đương nở rộ lướt qua mắt.
Mai nở hai mùa, cuối đông đầu xuân.
Không biết, cây mai đỏ rũ cành ướm nụ nơi Mộc Tuyết sơn trang này, là nở đầu xuân, hay là cuối đông?
Giọng nàng không nặng nhưng rất kiên quyết, khiến người ta bất giác nhớ đến nam nữ thề hẹn nhau trước cao đường trong ngày bái đường thành thân.
Nghe vậy mọi người đều kinh ngạc.
Trầm Nhiên lẳng lặng ngồi bên bàn, thu ánh mắt đặt trên người Mộc Yên Tuyết lại, đưa tay toan bưng một chén trà, nhưng ngón tay run rẩy không thôi, còn chưa chạm vào chén đã thu lại.
Hắn không nói gì, chỉ ngồi im đấy, mặc cho người xung quanh nhỏ to nghị luận, gò má tuấn nhã không tỏ rõ cảm xúc.
Chỉ có điều mí mắt hơi rũ, môi mỏng mím chặt, trông vẻ như đang tập trung suy nghĩ điều gì.
Có người lên tiếng, “Mộc trang chủ, lời này của cô là có ý gì? Nếu đã muốn thành thân, sao còn bày vẽ làm khó dễ chúng ta. Cô xem chúng ta là trò đùa đấy à, rốt cuộc cô có dụng ý gì?”
Mộc Yên Tuyết bình tĩnh đáp, “Chỉ có mang tấm da mặt này mới có thể làm phu quân của tôi.”
Hiện trường bắt đầu trở nên hỗn loạn, có người phất áo đứng dậy, tức giận bỏ đi; có người lòng đầy tò mò, sôi nổi cùng người khác thảo luận nguyên do đằng sau; mà cũng có người im lặng theo dõi kỳ biến, ngồi ngay uổng trà xem cuộc vui.
Ta, chính là người uống trà xem cuộc vui ấy.
Trầm Nhiên và Mộc Yên Tuyết từng có một đoạn thời gian cùng chung hoạn nạn ơn thù, vì cứu nàng hắn cam nguyện mất hết võ công cũng không hối tiếc; khi nàng đứng trên đỉnh núi phủ dày tuyết, hắn lẳng lặng đứng sau nàng bốn năm.
Ta thầm nghĩ, Trầm Nhiên đến mạng cũng không cần, chẳng nhẽ lại so đo với một tấm mặt nạ?
Trầm Nhiên vẫn ngồi im, trường sam màu xanh hơi uốn nếp.
Hắn như đang chờ đợi điều gì.
Qua thật lâu, thật lâu.
Bỗng một giọng nói vang lên trong phòng, “Vì Mộc trang chủ, ta nguyện ý mang tấm mặt nạ này.” Nói năng khí phách, chạm mạnh vào lòng người.
Người vừa lên tiếng là Diện Sát, không phải Trầm Nhiên.
Ánh mắt Mộc Yên Tuyết lướt qua mọi người trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Diện Sát, khoé môi nàng mang cười, dịu dàng nói, “Tốt lắm, vậy hôm nay chúng ta liền thành thân.”
Ánh mắt nàng không hề nhìn đến Trầm Nhiên, dù chỉ dừng lại một thoáng cũng không.
Nàng cầm Giáng Tuyết kiếm đi đến giữa phòng, đưa cho Diện Sát, “Từ bây giờ, Giáng Tuyết kiếm là của ngươi.”
Nàng đi lướt qua Trầm Nhiên, tay áo phất qua góc áo của hắn, thái dương hắn rũ xuống mấy sợi tóc tơ, xướt qua vết thương trên khuôn mặt trắng nõn.
Ta cứ nghĩ vào thời khắc mâu chốt như thế, phàm là nam nhân đều sẽ đứng ra, với bộ trường sam nho nhã hào hiệp, thân cao đĩnh đạc, khuôn mặt mỉm cười mà chắp hai tay, tình thân ý thiết nói với nàng, “Bất kể mặt nạ hay thứ gì, chỉ cần nàng thích là được.”
Sau đó cùng mỹ nhân nắm tay đến già. Chứ như giờ ta phân không rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có điều vào khoảnh khắc Mộc Yên Tuyết đưa Giáng Tuyết kiếm cho Diện Sát, ta bỗng nhiên hụt hẫng: Trầm Nhiên, có phải từ nay chỉ còn là một người qua đường trong ký ức của nàng ta, quay người liền quên.
Ta hỏi sư phụ, “Sư phụ, Lâm Ngật là người như thế nào? Sao đã chết mà vẫn khiến người ta khắc cốt ghi tâm như thế.”
Ánh mắt người lơ đễnh, trầm ngâm đáp, “Nghe nói Lâm công tử xuất thủ cực nhanh, một chiêu đoạt mệnh, sư huynh của Mộc trang chủ là kiếm khách nổi danh.”
Ta thở dài, “Thảo nào, tướng mạo đẹp như thế, võ công cao, lại còn si tình như vậy, sao có thể không khiến người ta rơi lệ.”
Sư phụ mím môi, không nói gì.
Trông biểu cảm của người lúc mím môi ấy lại làm ta nhớ đến An Thần. Không biết có phải ta cũng giống Trầm Nhiên hay không, năm tháng xưa cũ, nơi chốn Giang Nam xướng vọng cổ, An Thần tươi cười xán lạn, với chàng ta chỉ là một người qua đường, chàng chỉ nói với ta một câu, “Tiểu Hương, đến đây”, sau đó, một đi không về.
Mộc Yên Tuyết thoáng nhướn mày liễu, tuyên bố, “Các vị, hôm nay là ngày Yên Tuyết cùng Diện Sát kết duyên. Các vị có mặt ở đây đều là bằng hữu giang hồ của Mộc Tuyết sơn trang tôi, mong chư vị nể mặt lưu lại uống chén rượu mừng.”
Diện Sát như vẫn còn chưa thoát cảnh mộng, đứng phỗng tại chỗ thấp thỏm nhìn Mộc Yên Tuyết.
Ánh mắt nàng chất chứa niềm vui, dịu dàng nhìn Diện Sát, song lại như thất thần.
Khoảnh khắc Mộc Yên Tuyết xoay người rời đi, ta đột nhiên hiểu ra, trong mắt nàng một mực nhìn Lâm Ngật, từ đầu tới cuối, chỉ có một người đó.
Lâu Tây Nguyệt khép quạt giấy, gõ bàn một cái, gọi ta một tiếng, “Tiểu Hương.”
Ta nhìn Trầm Nhiên, sống lưng hắn cứng đờ, vẫn ngồi bên bàn trà, đầu ngón tay vuốt ve mép chén, đợt nhiên đốt tay dùng sức, chén sứ trắng chợt vỡ nát trong lòng bàn tay, máu theo đó nhuộm đỏ mép mảnh vỡ.
Thu hồi tầm mắt, ta nói với Lâu Tây Nguyệt, “E là Trầm công tử yêu không đủ sâu. Thua Diện Sát, thua Diện Sát rồi.”
Lâu Tây Nguyệt không tỏ ý kiến, chỉ hỏi, “Vì sao?”
Ta thở dài, “Cậu xem, Trầm Nhiên không chịu làm gì, trơ mắt nhìn người thương gả cho một tên xấu xí. Chẳng qua chỉ là tấm da mặt thôi, mang thì có làm sao. Bình thường ta nghe rất nhiều chuyện đế quân thời thượng cổ, vì mỹ nhân không cần giang sơn. So với hàng nghìn xã tắc, một tấm da mặt chỉ như một sợi lông hồng thôi.”
Lâu Tây Nguyệt nhướn mày, “Bình thường? Là vị Hoàng đế nào yêu mỹ nhân không yêu giang sơn thế?”
Ta suy nghĩ thật lâu, vẫn không nghĩ ra, “Không nhớ rõ lắm, à mà Trụ Vương nhà Thương coi như là một đi.”
Ta xua tay tỏ ý không nên xoắn xuýt với đề tài râu ria này, “Tóm lại, ta cho rằng nếu Trầm Nhiên thật sự yêu nàng, mới rồi nhất định phải đứng ra, như vậy mới gọi là có trách nhiệm. Ngay cả Diện Sát cũng nguyện ý hiến thân, thế sao hắn lại không làm được? Ta chỉ tiếc rèn sắt không thành thép ôi không thành thép.”
Lâu Tây Nguyệt lại hỏi, “Làm sao người biết hắn không yêu nàng?”
Ta cầm một cái bánh, gặm một miếng, “Chỉ thiếu một bước, bốn năm cũng đợi được, sao bây giờ lại nóng lòng. Nếu hắn là huynh trưởng của tiểu sư muội cậu, cậu hãy đi khuyên hắn một tiếng, để hắn quay đầu là bờ, Mộc trang chủ còn chưa gả, nhanh nhanh cướp về. Bằng không, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời.”
Lâu Tây Nguyệt nhìn ta, lát sau hắn nói, “Người đừng nói lảng sang chuyện khác.”
Tay cầm bánh thoáng ngừng, mờ mịt nhìn hắn.
Lâu Tây Nguyệt nói tiếp, “Người thua, sau khi xuống núi tôi giúp người bày quán ở Dương Châu, làm thầy tướng số.”
Ta lại cắn một miếng bánh, “Làm thì làm, cậu thật nhỏ mọn.”
Tối đến, phòng khách Mộc Tuyết sơn trang đong đầy ánh nến, chiếu sáng rực rỡ cảnh đêm.
Mộc Yên Tuyết mặc hỉ phục màu đỏ thêu bách điểu hướng phượng (trăm chim tề tựu dưới phượng hoàng), mỉm cười xinh đẹp, nắm tay Diện Sát cùng bái đường.
Ta nhìn Diện Sát mang tấm mặt nạ, trông cũng tuấn nhã không ít.
Trầm Nhiên đi tới trước mặt nàng, lấy một chiếc trâm ngọc bích từ trong tay áo ra, cài lên búi tóc nàng. Hắn cong cong khoé môi, “Tặng cho nàng.”
Bàn tay của hắn quấn băng vải trắng, thấm vết máu đỏ.
Mộc Yên Tuyết rũ mắt, không nhìn hắn.
Tân khách ồn ào, ly chén chạm nhau, che giấu đau đớn trong mắt trong lòng hắn.
Khi tân nương tân lang vào động phòng, Trầm Nhiên tay cầm chén rượu, yên lặng nhìn bóng lưng Mộc Yên Tuyết, cho đến khi nàng cùng Diện Sát đã đi xa, hắn hãy còn cong môi cười nhạt, chợt ngửa đầu uống cạn ly rượu trong tay.
Lâu Tây Nguyệt cầm bình rượu đến cạnh Trầm Nhiên, chạm ly với hắn, nói, “Trầm huynh, ta uống với huynh.”
Trầm Nhiên nâng chén ý bảo, “Chúng ta ra ngoài uống.”
Đêm khuya vắng người, trăng tàn như câu.
Tiệc tan, ta đi đến sườn núi nơi ban ngày đứng xem mặt trời mọc, trông thấy Lâu Tây Nguyệt cùng Trầm Nhiên vén áo ngồi đó, đang đối ẩm.
Ánh mắt Lâu Tây Nguyệt rơi trên người ta, nháy mắt với ta, “Đến ngồi cùng đi.”
Ta đến gần, thấy trên gò má như ngọc của Trầm Nhiên nhuộm mấy phần đỏ, men say nồng đượm. Mùi rượu toả khắp, hắn chống má dốc rượu, đến khi rỗng bình.
Bỗng đâu tiếng sáo từ hỉ phòng của Mộc Yển Tuyết truyền đến, Trầm Nhiên dừng động tác trên tay, lẳng lặng nghe cho đến khi tiếng sáo kết thúc. Ánh đèn trong phòng Mộc Yên Tuyết vụt tắt, sơn trang lại chìm vào yên tĩnh.
Trầm Nhiên nhíu mày một cái, tiếp đó vốc một nắm tuyết trên mặt đất, dùng sức ném xuống vách núi, nắm tuyết chưa rơi tới đáy vực đã rã tung.
“Tây Nguyệt, ta còn có việc trong các, đêm nay cùng Vân Song xuống núi, bây giờ cáo từ ở đây, sau này gặp lại.” Nói xong những lời này, hắn liền xoay người rời đi, màu áo xanh dần biến mất trong đêm.
Ta cũng vốc một nắm tuyết trong lòng bàn tay, vọc vọc, cảm thán, “Tình ái, luôn luôn tổn thương tâm người.”
Lâu Tây Nguyệt uống một hớp rượu, ngẩng mặt gọi ta, “Tiểu Hương.”
“Hử?”
Hắn bình tĩnh nhìn ta, từ từ nói, “Người có định giải thích một chút, vì sao tấm da mặt đó lại giống đúc người như vậy?”
Ta thoáng giật mình, lúc trước chỉ mãi xem người đẹp và quái thú nên duyên, chỉ mãi xem thiếu chủ nho nhã đau thương buồn bã, mà quên mất chuyện này, nay, ta quả thật chân tay luống cuống.
Ta bèn cười khan, “Ha ha… Thực ra, thực ra…”
Lâu Tây Nguyệt ung dung nghiêng đầu quan sát ta, tiếp đó hắn đưa tay kéo tấm vải đen trên mặt ta xuống. Ta vội vàng lấy tay che mặt, hắn híp đôi mắt phượng, cách ta rất gần, gần đến mức ta có thể cảm nhận hơi thở của hắn, hắn ngả ngớn cười nói, “Thì ra— người là nữ nhân.”
Đôi mắt đen của hắn sáng láy, mùi rượu nhàn nhạt làm say lòng người.
Ta nghiêm trang đáp, “Ừ, ta, sư phụ của cậu là nữ nhân đấy.”
Lâu Tây Nguyệt thong thả nói tiếp, “Đây cũng không xem là chuyện mất mặt gì, người không cần che che giấu giấu.”
Ta thấy hắn hết sức bình tĩnh, không khỏi nghi hoặc, “Cậu không hề kinh ngạc một chút nào?”
Hắn uống một hớp rượu, mi dài nâng lên, liếc ta một cái, bình tĩnh đáp, “Tôi rất kinh ngạc.”
“Vậy sao cậu không tỏ ra ngạc nhiên gì cả?”
Hắn nhìn ta, “Người nghĩ tôi nên biểu hiện thế nào?” Đầu ngón tay điểm nhẹ trán ta, kéo dài âm cuối, “Hửm—?”
Ta tránh mặt đi, nghiêm trang nói với hắn, “Ta nghĩ sau này cậu cứ gọi ta là sư phụ đi, Tiểu Hương là của sư phụ gọi ta.”
Lâu Tây Nguyệt không tỏ ý kiến, hỏi lại ta, “Tấm da mặt kia sao lại ở trên tay người?”
Vì vậy ta bèn kể lại câu chuyện xưa có đôi phần huyền ảo đáng sợ, lại làm người nghe chua xót, rơi lệ này cho hắn biết. Ta hỏi hắn, “Cậu có thấy Lâm Ngật thật là vĩ đại hay không?”
Lâu Tây Nguyệt trầm mặc một lúc, từ từ nói, “Lúc Trầm Nhiên cứu Mộc Yên Tuyết, bị trúng một chưởng của Phong Vô Ảnh ngay ngực, công lực hai người bọn họ cách xa nhau, hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”
Ta hỏi, “Vậy làm thế nào mà hắn vẫn còn sống?”
Lâu Tây Nguyệt lắc đầu, “Tôi không biết, có lẽ Mộc Yên Tuyết truyền nội lực cho hắn.”
Ta nghĩ lại lời Trầm Nhiên nói hôm qua, khi đó chỉ có hai người hắn và Mộc Yên Tuyết, dưới bóng cây đong đưa trong núi rừng, cùng chung một chén măng núi luộc, cùng giúp nhau trị thương. Chỉ có điều, mặc dù nàng nguyện ý vận công chữa thương cho hắn, nguyện ý nương tựa cùng hắn nơi núi rừng, nhưng lại không muốn vui cười hạnh phúc, buộc tóc hoạ mi, tuổi già buông tay cùng hắn.
Ta hỏi Lâu Tây Nguyệt, “Trầm Yên sẽ hối hận chứ?”
Lâu Tây Nguyệt đáp, “Không đâu.”
Ta bóp cổ tay, “Thật ra xét đến cùng, là hắn yêu không đủ sâu. Hắn còn chưa đạt tới cảnh giới vì người trong lòng mà không cần bất cứ thứ gì.”
Lâu Tây Nguyệt vốc một nắm tuyết đặt trong lòng bàn tay, tuyết dần tan, hoá thành bông.
Hắn thở dài, nói, “Mộc trang chủ muốn cái gì, Trầm Nhiên đều sẽ đưa. Chỉ sợ là, nàng không muốn cái gì cả.”
Trầm Nhiên nguyện ý che gió chắn mưa cho nàng, vì nàng không cần cả mạng, đi cùng nàng từ mùa hoa nở đến mùa hoa tàn; nhưng duy không chịu vì nàng mang tấm da mặt kia.
Có gió thổi qua, ta buộc chặt áo khoác trên người.
Lâu Tây Nguyệt thấy thế, đưa tay đặt lên lòng bàn tay ta, cảm giác ấm áp truyền vào nhè nhẹ, hắn chợt dùng lực điểm vài cái lên kinh mạch trong lòng bàn tay, nhất thời lòng ta như chợt có ngọn lửa xẹt qua, vô cùng ấm áp.
Qua một lúc, ta hỏi hắn, “Không phải ngày ấy cậu nói, phải nắm tay mới ấm được sao? Sao bây giờ ta lại không thấy lạnh nữa.”
Hắn cười như trêu ta, “Nắm tay không hay lắm, nam nữ thụ thụ bất thân.”
Ta đứng dậy, rũ rũ quần áo, “Đêm đã khuya, chúng ta về thôi.”
Lâu Tây Nguyệt đáp, “Được.”
Hắn mới đi mấy bước, ta gọi lại, “Tây Nguyệt, chúng ta xuất cốc đã nhiều ngày, xuống núi chúng ta cùng sư phụ quay về Dược Vương cốc đi. Lâu như vậy, chắc Nam Nhạn khổ lắm rồi.”
Lâu Tây Nguyệt gật đầu, “Đến Dương Châu một chuyến trước.”
Ta nghi hoặc, “Đến Dương Châu làm gì? Đến chào Tiểu Điệp à?”
Mặt hắn không cảm xúc, đáp, “Bày quán tướng số cho người.” Xong, cất bước đi.
Sáng hôm sau, sư phụ, ta và Lâu Tây Nguyệt từ biệt Mộc Yên Tuyết, cùng các vị anh hùng nhân sĩ xuống núi. Trước khi đi, Mộc Yên Tuyết và Diện Sát ra đưa tiễn mọi người.
Nàng mỉm cười, áo váy trắng, mày khói thư thoáng, trên búi tóc cắm cây trâm ngọc bích mà Trầm Nhiên tặng.
Tuyết trắng gió mát, khoảnh khắc ta quay đầu, có bóng nhành mai đỏ thấm tuyết đương nở rộ lướt qua mắt.
Mai nở hai mùa, cuối đông đầu xuân.
Không biết, cây mai đỏ rũ cành ướm nụ nơi Mộc Tuyết sơn trang này, là nở đầu xuân, hay là cuối đông?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook