Giang Nam Hận
-
Chương 1: Tuyết bay trong gió
Tối qua tuyết rơi suốt đêm trong cơn gió bấc, không khí lạnh lẽo khiến hơi thở mọi người đều biến thành khói.
Trong phủ Giang tư lệnh Giang Nam phủ một màu trắng xóa. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu của những bông tuyết nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ bằng kính, uốn luợn vào thư phòng.
“Tư lệnh, ông dứt khoát phải quyết định như vậy? Mối hôn sự tốt thế sao không dành cho Tịnh Tường chúng ta?” Người được Giang tư lệnh nuông chiều nhất, Nhị di thái trẻ trung không bằng lòng đang làm nũng bên tai.
Giang Hải Quyền nhíu mày nhìn Nhị di thái một cái, chả trách sách cổ nói ‘nữ nhân tóc dài, kiến thức nông cạn’, hóa ra vẫn rất có đạo lý. Xưa nay Nhị di thái thích làm nũng, đeo bám, lại có kinh nghiệm cao trên giường nên vẫn được cưng chiều. Hôm nay đánh giá cặn kẽ không tránh khỏi phiền chán.
Thế cục hiện giờ ông đã quyết định rồi!
Ông quay đầu lại nói: “Bà lui ra trước đi!” Giọng trầm thấp mà uy nghiêm.
Nhị di thái nhìn ông vài lần, biết ông đang khó chịu, liền đi ra.
Giang Hải Quyền phân phó tiếp: “Gọi đại tiểu thư tới đây!”
Người hầu ngoài cửa vội tuân lệnh, rời đi.
Qua khỏi mấy khoảnh sân lớn mới đến phòng Giang Tịnh Vi. Đó là một góc hẻo lánh, khi đại phu nhân còn sống không đem niềm vui tới cho Tư lệnh, lại chỉ sinh một đại tiểu thư, người cô thế yếu, từ khi bà qua đời không còn giành giật tình cảm vì đại tiểu thư, nên hoàn cảnh sống kém cỏi nhất trong nhóm các thiếu gia, tiểu thư. Tuy nhiên trong tiểu viện có nhiều bồn hoa cây cảnh, vừa tĩnh mịch lại tao nhã. Vài nhành hoa mai nhô ra từ góc nhà, tỏa mùi thơm ngào ngạt.
Chưa bước tới bậc thang đã nghe thấy tiếng mở cửa kẻo kẹt, nha đầu Hỉ Thước đi ra, vừa trông thấy Hứa Toàn liền nhanh miệng hỏi: “Sao hôm nay anh Hứa Toàn lại rảnh rỗi đến viện của đại tiểu thư thế này?”
Hứa Toàn bị nàng hỏi đỏ mặt, từ sau khi thành người hầu của Tư lệnh, hắn chưa bao giờ tới chỗ này. Hắn hắng giọng, nói: “Tư lệnh kêu tiểu thư qua thư phòng!”
Hỉ Thước nghe xong liền hỏi ngược lại: “Tư lệnh gọi tiểu thư qua đó?” Nàng gãi đầu lặp lại. Nàng theo tiểu thư đã hơn mười năm, biết rõ số lần tiểu thư gặp Tư lệnh có thể đếm trên đầu ngón tay. Hàng năm ngoại trừ đêm giao thừa, tiệc sinh nhật của Tư lệnh và ngoài mấy việc quốc gia đại sự ra, tiểu thư muốn gặp Tư lệnh còn khó hơn so với người hầu bình thường trước mặt. Bây giờ sinh nhật Tư lệnh đã qua mấy tháng, lễ mừng năm mới hơn một tháng nữa mới tới, sao có thể gọi tiểu thư qua đó?
Hứa Toàn làm sao biết được suy nghĩ của nàng, chỉ đáp: “Đúng vậy!”
Lúc này Hỉ Thước mới lấy lại tinh thần: “Ồ, vậy tôi đi báo với tiểu thư!”, rồi xoay người vào trong. Vài phút sau, Giang Tịnh Vi đi ra gật đầu với Hứa Toàn xem như là bắt chuyện.
Hứa Toàn đi dẫn đường phía trước bất giác quay đầu, chỉ thấy vạt nắng buổi trưa rọi trên mái đầu nàng, ánh sáng như nghiêng ngả. Những bước chân nàng in bên trong sân viện đang phủ đầy tuyết trắng dường như biến thành khói bay lượn lờ.
Không lâu sau đã đến trước cửa thư phòng của Tư lệnh, Hứa Toàn chào một tiếng rồi bẩm báo: “Thưa Tư lệnh, đại tiểu thư đã tới.”
“Vào đi!”
Hứa Toàn mở cửa, đưa tay làm cử chỉ mời nàng.
Giang Tịnh Vi nhanh chóng bước vào, chỉ thấy người cha uy nghiêm ngồi trước chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ tử đàn nhìn nàng chăm chú. Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cha!”
Từ bé chẳng biết nguyên do nào mà nàng không muốn được cha thương yêu, vì thế tình cảm cha con hai người cứ nhạt nhẽo. Thời thơ ấu còn e ngại người cha mặc quân phục, súng vắt bên hông mà không dám nũng nịu trước mặt ông như các anh em khác. Lớn lên đã dưỡng thành thói quen, càng thêm ít nói.
Giang Hải Quyền lẳng lặng nhìn nàng, mang theo ánh mắt soi xét. Đứa con gái này tới giờ vẫn không để lại ấn tượng gì trong đầu ông, từ nhỏ cũng ít thân thiết. Ông đông con cái, nên thật sự hiếm có tâm tư tìm hiểu. Hơn nữa với ông mà nói, con trai mới dốc sức bồi dưỡng, con gái sớm muộn gì cũng gả chồng nên không cần lo lắng, chỉ gặp mặt trong những dịp lễ tết truyền thống của gia đình, cũng rất ít lưu tâm. Bây giờ nhìn kĩ hóa ra là một cô gái cực kì xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt trong veo.
Giang Tịnh Vi không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng yên. Cha có dụng ý gì, nàng chưa hiểu được. Một lúc lâu sau, Giang Hải Quyền mới mở miệng hỏi: “Tịnh Vi, năm nay con bao nhiêu tuổi?”
Chẳng hiểu tại sao lòng Giang Tịnh Vi trào lên nỗi chua xót, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh trả lời: “Con năm nay hai mươi!”
Giang Hải Quyền “Ồ” lên một tiếng, lát sau mới nói: “Con đã hai mươi rồi, cũng đến lúc lấy chồng!”
Bấy giờ Giang Tịnh Vi mới hơi ngẩng đầu, giật mình nhìn cha, im lặng chờ lời nói tiếp theo của Giang Hải Quyền.
“Hách Liên đốc quân của tám tỉnh miền Bắc thay đại công tử nhà hắn đến quý phủ chúng ta cầu hôn! Muốn cưới một người con gái trong nhà chúng ta làm vợ!”
Giang Tịnh Vi khẽ chau mày, Hách Liên đốc quân của tám tỉnh miền Bắc hiện nay là nhà quân phiệt danh tiếng hàng đầu. Ông sở hữu tám tỉnh phía Bắc, binh lực mạnh, trang bị vũ khí tối tân, là nhà quân phiệt thực lực hùng mạnh nhất bây giờ.
“Mẹ của Hách Liên đại thiếu là phu nhân duy nhất mà Hách Liên đốc quân cưới hỏi đàng hoàng, cho nên chúng ta không thể sơ suất. Trong các con của ta, chỉ có con là con gái vợ cả, mới xứng đôi với thân phận của Hách Liên đại thiếu. Gả đến Hách Liên gia, cũng không trở thành lời đàm tiếu của các bà bên ấy.”
Giang Tịnh Vi im lặng, chỉ nhìn chằm chằm con bướm gắn trên giày. Trong phòng có lò sưởi nên rất khoan khoái, nhưng từ đầu ngón tay đến lòng bàn chân nàng đều lạnh. Hơi ấm trong phòng vẫn xông lên mặt, mà ngực nàng lại lạnh lẽo đến khác thường.
“Ta đã chấp thuận rồi, mấy ngày nay Hách Liên đốc quân đã phái xe đưa sính lễ tới. Ngày cưới cũng đã định, sẽ làm trước năm mới. Chi tiết cụ thể thì để các di nương giúp con chuẩn bị!” Giang Hải Quyền nhấn mạnh từng chữ, âm điệu không cao nhưng chứa đựng sự uy nghiêm miễn cự tuyệt.
Giang Tịnh Vi cúi đầu vâng dạ một tiếng. Giang Hải Quyền nhìn nàng rũ tóc xuống cúi đầu trả lời, cho rằng đó là sự e thẹn của thiếu nữ mới lớn nên cũng lơ đãng.
“Con cũng lo chuẩn bị cho tốt đi. Hách Liên gia khác với nhà chúng ta, rất phức tạp…” Tiếng Giang Hải Quyền ngập ngừng, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ rồi im lặng.
Giang Tịnh Vi đợi thật lâu cũng không thấy cha nói tiếp đành ngẩng đầu lên nhìn ông. Chỉ thấy hai hàng lông mày ông nhíu chặt, tựa như có rất nhiều chuyện buồn đang quấy nhiễu.
Mấy năm nay các nhóm quân phiệt hỗ trợ nhau chinh phạt, chinh chiến mấy năm liên tục. Một năm cha chỉ ở nhà vài tháng, khó có cơ hội được đứng gần thế này. Giờ trông kỹ thì phát hiện tóc cha đã muối tiêu, trắng đen xen lẫn khác lạ bất ngờ. Tịnh Vi nhìn, bỗng hít mũi xót xa.
Rất lâu sau, Giang Hải Quyền mới lấy lại tinh thần, nhìn Tịnh Vi khoát tay nói: “Con về trước đi!”
Tận lúc này Tịnh Vi mới cáo lui bước đi.
Vừa về đến phòng, Hỉ Thước đã lải nhãi: “Tiểu thư, chẳng phải chị tới chỗ của Tư lệnh thôi à? Sao lại mất hồn thế kia? Có phải bị Nhị di thái, Tam di thái hay Ngũ di thái ăn hiếp?”
Tịnh Vi nhếch nhẹ khóe môi, trong toàn phủ này e rằng chỉ mỗi Hỉ Thước là lo lắng cho mình. Nàng nhìn cô nàng một lúc rồi cười cười: “Đâu có, thật ra chị có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?”
Hỉ Thước trừng mắt nhìn nàng, rồi phớt lờ đi thẳng vào nhà tắm lấy khăn nóng tới cẩn thận lau khuôn mặt nàng: “Tiểu thư à, từ ngày em theo chị tới giờ chưa từng nghe thấy tin tức tốt, chị nói tin xấu trước đi!”
Tịnh Vi lấy chiếc khăn trên tay cô nàng, thản nhiên nói: “Tin xấu là chị sắp lấy chồng rồi!” Hỉ Thước lặng người, im re một lúc lâu khóe miệng mới giương lên. Tịnh Vi hiếm thấy bộ dạng của cô nàng như thế, nhịn không được muốn bật cười.
“Lấy chồng? Lấy ai? Hay các bà Nhị di thái, Tam di thái, Ngũ di thái không ưa tiểu thư nên trăm phương ngàn kế muốn tống chị ra khỏi cửa…” Hỉ Thước vì Tịnh Vi nổi lòng bất bình. Tịnh Vi ngồi xuống mở cuốn sách nàng đang xem lúc Hứa Toàn đến. Trước giờ nàng vẫn hiểu Hỉ Thước, tạm thời lúc này cô nàng khó dừng lại được, vì thế đọc sách vẫn tốt hơn.
Cuối cùng Hỉ Thước cũng trút xong oán giận, trấn tĩnh nhìn lại, thấy tiểu thư đang đọc sách thì nàng hết nhịn được, giật phăng cuốn sách trên tay Tịnh Vi: “Tiểu thư, vậy tin tốt đâu?”
Tịnh Vi ngẩng đầu, nở nụ cười nhẹ: “Không phải có thể rời khỏi ngôi nhà này sao?” Miệng Hỉ Thước há hốc có thể lọt luôn quả trứng gà!
Một lúc sau, Hỉ Thước mới nói: “Tiểu thư, nói nãy giờ rồi, cuối cùng chị được gả cho ai?”
Tịnh Vi sâu kín nhìn ra cửa sổ, trong viện khóm mai đang kiêu sa nở rộ, ngọn gió bấc lùa từng cơn len lỏi vào khung cửa lạnh lẽo đến thấu xương, nhưng trong cái buốt giá ấy cũng đem theo hương mai ngạt ngào.
“Hách Liên Tĩnh Phong!”
Trong đầu Hỉ Thước phát ra tiếng những tiếng ‘ong ong’, miệng có thể nhét luôn hai quả trứng gà. Nàng chẳng thể ngờ tiểu thư sẽ phải gả cho Hách Liên Tĩnh Phong. Vị Hách Liên đại thiếu của tám tỉnh phía Bắc này thật sự là một người ai cũng biết, ai cũng rõ! Từ nhỏ đã được Hách Liên đốc quân bồi dưỡng thành người nối nghiệp, từ năm mười chín tuổi đã tòng quân tôi luyện tới nay. Hắn lãnh đạo quân đội tám tỉnh phía Bắc, lập được đầy chiến công hiển hách.
Trong phủ Giang tư lệnh Giang Nam phủ một màu trắng xóa. Ánh sáng lấp lánh phản chiếu của những bông tuyết nhẹ nhàng xuyên qua khung cửa sổ bằng kính, uốn luợn vào thư phòng.
“Tư lệnh, ông dứt khoát phải quyết định như vậy? Mối hôn sự tốt thế sao không dành cho Tịnh Tường chúng ta?” Người được Giang tư lệnh nuông chiều nhất, Nhị di thái trẻ trung không bằng lòng đang làm nũng bên tai.
Giang Hải Quyền nhíu mày nhìn Nhị di thái một cái, chả trách sách cổ nói ‘nữ nhân tóc dài, kiến thức nông cạn’, hóa ra vẫn rất có đạo lý. Xưa nay Nhị di thái thích làm nũng, đeo bám, lại có kinh nghiệm cao trên giường nên vẫn được cưng chiều. Hôm nay đánh giá cặn kẽ không tránh khỏi phiền chán.
Thế cục hiện giờ ông đã quyết định rồi!
Ông quay đầu lại nói: “Bà lui ra trước đi!” Giọng trầm thấp mà uy nghiêm.
Nhị di thái nhìn ông vài lần, biết ông đang khó chịu, liền đi ra.
Giang Hải Quyền phân phó tiếp: “Gọi đại tiểu thư tới đây!”
Người hầu ngoài cửa vội tuân lệnh, rời đi.
Qua khỏi mấy khoảnh sân lớn mới đến phòng Giang Tịnh Vi. Đó là một góc hẻo lánh, khi đại phu nhân còn sống không đem niềm vui tới cho Tư lệnh, lại chỉ sinh một đại tiểu thư, người cô thế yếu, từ khi bà qua đời không còn giành giật tình cảm vì đại tiểu thư, nên hoàn cảnh sống kém cỏi nhất trong nhóm các thiếu gia, tiểu thư. Tuy nhiên trong tiểu viện có nhiều bồn hoa cây cảnh, vừa tĩnh mịch lại tao nhã. Vài nhành hoa mai nhô ra từ góc nhà, tỏa mùi thơm ngào ngạt.
Chưa bước tới bậc thang đã nghe thấy tiếng mở cửa kẻo kẹt, nha đầu Hỉ Thước đi ra, vừa trông thấy Hứa Toàn liền nhanh miệng hỏi: “Sao hôm nay anh Hứa Toàn lại rảnh rỗi đến viện của đại tiểu thư thế này?”
Hứa Toàn bị nàng hỏi đỏ mặt, từ sau khi thành người hầu của Tư lệnh, hắn chưa bao giờ tới chỗ này. Hắn hắng giọng, nói: “Tư lệnh kêu tiểu thư qua thư phòng!”
Hỉ Thước nghe xong liền hỏi ngược lại: “Tư lệnh gọi tiểu thư qua đó?” Nàng gãi đầu lặp lại. Nàng theo tiểu thư đã hơn mười năm, biết rõ số lần tiểu thư gặp Tư lệnh có thể đếm trên đầu ngón tay. Hàng năm ngoại trừ đêm giao thừa, tiệc sinh nhật của Tư lệnh và ngoài mấy việc quốc gia đại sự ra, tiểu thư muốn gặp Tư lệnh còn khó hơn so với người hầu bình thường trước mặt. Bây giờ sinh nhật Tư lệnh đã qua mấy tháng, lễ mừng năm mới hơn một tháng nữa mới tới, sao có thể gọi tiểu thư qua đó?
Hứa Toàn làm sao biết được suy nghĩ của nàng, chỉ đáp: “Đúng vậy!”
Lúc này Hỉ Thước mới lấy lại tinh thần: “Ồ, vậy tôi đi báo với tiểu thư!”, rồi xoay người vào trong. Vài phút sau, Giang Tịnh Vi đi ra gật đầu với Hứa Toàn xem như là bắt chuyện.
Hứa Toàn đi dẫn đường phía trước bất giác quay đầu, chỉ thấy vạt nắng buổi trưa rọi trên mái đầu nàng, ánh sáng như nghiêng ngả. Những bước chân nàng in bên trong sân viện đang phủ đầy tuyết trắng dường như biến thành khói bay lượn lờ.
Không lâu sau đã đến trước cửa thư phòng của Tư lệnh, Hứa Toàn chào một tiếng rồi bẩm báo: “Thưa Tư lệnh, đại tiểu thư đã tới.”
“Vào đi!”
Hứa Toàn mở cửa, đưa tay làm cử chỉ mời nàng.
Giang Tịnh Vi nhanh chóng bước vào, chỉ thấy người cha uy nghiêm ngồi trước chiếc bàn làm việc lớn bằng gỗ tử đàn nhìn nàng chăm chú. Nàng nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Cha!”
Từ bé chẳng biết nguyên do nào mà nàng không muốn được cha thương yêu, vì thế tình cảm cha con hai người cứ nhạt nhẽo. Thời thơ ấu còn e ngại người cha mặc quân phục, súng vắt bên hông mà không dám nũng nịu trước mặt ông như các anh em khác. Lớn lên đã dưỡng thành thói quen, càng thêm ít nói.
Giang Hải Quyền lẳng lặng nhìn nàng, mang theo ánh mắt soi xét. Đứa con gái này tới giờ vẫn không để lại ấn tượng gì trong đầu ông, từ nhỏ cũng ít thân thiết. Ông đông con cái, nên thật sự hiếm có tâm tư tìm hiểu. Hơn nữa với ông mà nói, con trai mới dốc sức bồi dưỡng, con gái sớm muộn gì cũng gả chồng nên không cần lo lắng, chỉ gặp mặt trong những dịp lễ tết truyền thống của gia đình, cũng rất ít lưu tâm. Bây giờ nhìn kĩ hóa ra là một cô gái cực kì xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt trong veo.
Giang Tịnh Vi không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng yên. Cha có dụng ý gì, nàng chưa hiểu được. Một lúc lâu sau, Giang Hải Quyền mới mở miệng hỏi: “Tịnh Vi, năm nay con bao nhiêu tuổi?”
Chẳng hiểu tại sao lòng Giang Tịnh Vi trào lên nỗi chua xót, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh trả lời: “Con năm nay hai mươi!”
Giang Hải Quyền “Ồ” lên một tiếng, lát sau mới nói: “Con đã hai mươi rồi, cũng đến lúc lấy chồng!”
Bấy giờ Giang Tịnh Vi mới hơi ngẩng đầu, giật mình nhìn cha, im lặng chờ lời nói tiếp theo của Giang Hải Quyền.
“Hách Liên đốc quân của tám tỉnh miền Bắc thay đại công tử nhà hắn đến quý phủ chúng ta cầu hôn! Muốn cưới một người con gái trong nhà chúng ta làm vợ!”
Giang Tịnh Vi khẽ chau mày, Hách Liên đốc quân của tám tỉnh miền Bắc hiện nay là nhà quân phiệt danh tiếng hàng đầu. Ông sở hữu tám tỉnh phía Bắc, binh lực mạnh, trang bị vũ khí tối tân, là nhà quân phiệt thực lực hùng mạnh nhất bây giờ.
“Mẹ của Hách Liên đại thiếu là phu nhân duy nhất mà Hách Liên đốc quân cưới hỏi đàng hoàng, cho nên chúng ta không thể sơ suất. Trong các con của ta, chỉ có con là con gái vợ cả, mới xứng đôi với thân phận của Hách Liên đại thiếu. Gả đến Hách Liên gia, cũng không trở thành lời đàm tiếu của các bà bên ấy.”
Giang Tịnh Vi im lặng, chỉ nhìn chằm chằm con bướm gắn trên giày. Trong phòng có lò sưởi nên rất khoan khoái, nhưng từ đầu ngón tay đến lòng bàn chân nàng đều lạnh. Hơi ấm trong phòng vẫn xông lên mặt, mà ngực nàng lại lạnh lẽo đến khác thường.
“Ta đã chấp thuận rồi, mấy ngày nay Hách Liên đốc quân đã phái xe đưa sính lễ tới. Ngày cưới cũng đã định, sẽ làm trước năm mới. Chi tiết cụ thể thì để các di nương giúp con chuẩn bị!” Giang Hải Quyền nhấn mạnh từng chữ, âm điệu không cao nhưng chứa đựng sự uy nghiêm miễn cự tuyệt.
Giang Tịnh Vi cúi đầu vâng dạ một tiếng. Giang Hải Quyền nhìn nàng rũ tóc xuống cúi đầu trả lời, cho rằng đó là sự e thẹn của thiếu nữ mới lớn nên cũng lơ đãng.
“Con cũng lo chuẩn bị cho tốt đi. Hách Liên gia khác với nhà chúng ta, rất phức tạp…” Tiếng Giang Hải Quyền ngập ngừng, lẳng lặng nhìn ngoài cửa sổ rồi im lặng.
Giang Tịnh Vi đợi thật lâu cũng không thấy cha nói tiếp đành ngẩng đầu lên nhìn ông. Chỉ thấy hai hàng lông mày ông nhíu chặt, tựa như có rất nhiều chuyện buồn đang quấy nhiễu.
Mấy năm nay các nhóm quân phiệt hỗ trợ nhau chinh phạt, chinh chiến mấy năm liên tục. Một năm cha chỉ ở nhà vài tháng, khó có cơ hội được đứng gần thế này. Giờ trông kỹ thì phát hiện tóc cha đã muối tiêu, trắng đen xen lẫn khác lạ bất ngờ. Tịnh Vi nhìn, bỗng hít mũi xót xa.
Rất lâu sau, Giang Hải Quyền mới lấy lại tinh thần, nhìn Tịnh Vi khoát tay nói: “Con về trước đi!”
Tận lúc này Tịnh Vi mới cáo lui bước đi.
Vừa về đến phòng, Hỉ Thước đã lải nhãi: “Tiểu thư, chẳng phải chị tới chỗ của Tư lệnh thôi à? Sao lại mất hồn thế kia? Có phải bị Nhị di thái, Tam di thái hay Ngũ di thái ăn hiếp?”
Tịnh Vi nhếch nhẹ khóe môi, trong toàn phủ này e rằng chỉ mỗi Hỉ Thước là lo lắng cho mình. Nàng nhìn cô nàng một lúc rồi cười cười: “Đâu có, thật ra chị có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?”
Hỉ Thước trừng mắt nhìn nàng, rồi phớt lờ đi thẳng vào nhà tắm lấy khăn nóng tới cẩn thận lau khuôn mặt nàng: “Tiểu thư à, từ ngày em theo chị tới giờ chưa từng nghe thấy tin tức tốt, chị nói tin xấu trước đi!”
Tịnh Vi lấy chiếc khăn trên tay cô nàng, thản nhiên nói: “Tin xấu là chị sắp lấy chồng rồi!” Hỉ Thước lặng người, im re một lúc lâu khóe miệng mới giương lên. Tịnh Vi hiếm thấy bộ dạng của cô nàng như thế, nhịn không được muốn bật cười.
“Lấy chồng? Lấy ai? Hay các bà Nhị di thái, Tam di thái, Ngũ di thái không ưa tiểu thư nên trăm phương ngàn kế muốn tống chị ra khỏi cửa…” Hỉ Thước vì Tịnh Vi nổi lòng bất bình. Tịnh Vi ngồi xuống mở cuốn sách nàng đang xem lúc Hứa Toàn đến. Trước giờ nàng vẫn hiểu Hỉ Thước, tạm thời lúc này cô nàng khó dừng lại được, vì thế đọc sách vẫn tốt hơn.
Cuối cùng Hỉ Thước cũng trút xong oán giận, trấn tĩnh nhìn lại, thấy tiểu thư đang đọc sách thì nàng hết nhịn được, giật phăng cuốn sách trên tay Tịnh Vi: “Tiểu thư, vậy tin tốt đâu?”
Tịnh Vi ngẩng đầu, nở nụ cười nhẹ: “Không phải có thể rời khỏi ngôi nhà này sao?” Miệng Hỉ Thước há hốc có thể lọt luôn quả trứng gà!
Một lúc sau, Hỉ Thước mới nói: “Tiểu thư, nói nãy giờ rồi, cuối cùng chị được gả cho ai?”
Tịnh Vi sâu kín nhìn ra cửa sổ, trong viện khóm mai đang kiêu sa nở rộ, ngọn gió bấc lùa từng cơn len lỏi vào khung cửa lạnh lẽo đến thấu xương, nhưng trong cái buốt giá ấy cũng đem theo hương mai ngạt ngào.
“Hách Liên Tĩnh Phong!”
Trong đầu Hỉ Thước phát ra tiếng những tiếng ‘ong ong’, miệng có thể nhét luôn hai quả trứng gà. Nàng chẳng thể ngờ tiểu thư sẽ phải gả cho Hách Liên Tĩnh Phong. Vị Hách Liên đại thiếu của tám tỉnh phía Bắc này thật sự là một người ai cũng biết, ai cũng rõ! Từ nhỏ đã được Hách Liên đốc quân bồi dưỡng thành người nối nghiệp, từ năm mười chín tuổi đã tòng quân tôi luyện tới nay. Hắn lãnh đạo quân đội tám tỉnh phía Bắc, lập được đầy chiến công hiển hách.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook