Giang Hồ Trái (Mốn Nợ Giang Hồ)
-
Chương 6
CHƯƠNG 6
Từ nay về sau ngày trôi qua tựa như nước chảy, đảo mắt đã tới ngày họp rồi.
Ngày này Tả Ký dậy thật sớm, Nghiêm Việt đã ước định với hắn rồi, muốn sớm dẫn hắn đi đến hội tràng chiếm một chỗ tốt.
Phải biết rằng đã nhiều ngày nay trong thành Lạc Dương trụ đầy võ lâm hiệp sĩ, khách *** hiệu ăn linh tinh các loại đã sớm đầy ngập khách. Tới chậm một cái là phải nghỉ ngơi ở bên cạnh hội tràng. Nếu không có Nghiêm gia dẫn đường, chỉ sợ vào cũng không vào được. Đương nhiên, việc này cũng là từ chỗ Nghiêm công tử nghe được.
Dọc theo đường đi quả nhiên hắn trông thấy rất nhiều người đeo đao đeo kiếm, trong đó nhiều nhất là những thiếu hiệp mặc trường bào trắng. Lúc đầu Tả Ký còn căng hai mắt nhìn chòng chọc từng người, sau đó thấy quá nhiều, bản thân mình bất quá cũng chỉ nghe qua hình dung mơ hồ của hương thân, hiện tại xem ra mọi người đều giống, dứt khoát không quản nữa, chuyển tâm tư đi tìm kiếm người áo xanh.
Qua không lâu liền tới hội tràng, Nghiêm Việt đưa hắn an trí hảo, liền đứng dậy vội vàng đi làm chuyện khác, lưu lại một mình Tả Ký ở nơi nào trông trước trông sau, hết nhìn đông lại tới nhìn tây.
Lúc này giữa sân đã có không ít đại hiệp. Quen thuộc thân mật, liền ghé vào một chỗ tán gẫu. Lại có người lục tục tiến vào tràng, cũng không thể thiếu một phen ân cần thăm hỏi, ân cần hàn huyên, hô bằng hoán hữu. Tả Ký tuy rằng một người cũng không nhận biết, nhưng cũng xem đến thích thú, không hề cảm thấy phiền chán. Chẳng qua là hắn để mắt tìm người áo xanh, không phải lão giả thì là nữ hiệp, nhưng không có một người nào tuổi thích hợp.
Nhìn một hồi Tả Ký bỗng nhiên phát hiện một chuyện kỳ quặc: giờ phút này người đã tới thất thất bát bát, hội tràng cũng trở nên có phần chen chúc, thế nhưng chu vi một trượng chung quanh hắn, một bóng ma cũng không thấy. Này là đạo lý gì hả?
Ôm nghi hoặc lại quan sát hồi lâu, Tả Ký mới hiểu được: trong hội tràng này, phần lớn đều đeo vũ khí, mấy người tay không thì cũng là một bộ con nhà võ. Như hắn vừa thấy liền biết không phải khách giang hồ, mà cũng chỉ có một mình hắn không biết mất mặt, đông xem tây xem, trố mắt lên hết ngạc nhiên tới kinh ngạc. Hiển nhiên bọn họ không muốn đứng chung một chỗ với hắn.
Nhìn sang vài vị đứng gần mình thì toàn mặt nghiêm như tượng gỗ, cùng một bộ dáng ‘Người này cùng ta không hề liên can, hắn không phải do ta mang vào’. Tả Ký bĩu môi: Cách xa càng tốt, ta còn sợ đao kiếm đụng tới ta đó chứ!
Đang lầm bầm, phía sau đã có người đến gần. Tả Ký nhìn lại, là hai người mặc áo xám, diện mạo bình thường, cũng không mang theo binh khí gì, còn hơn cái đám hiệp khách tượng gỗ nghiêm mặt chung quanh kia, có thể nói là vẻ mặt ôn hoà.
Hai người này cũng thật thuận mắt. Tả Ký lộ ra nụ cười, hướng hai người kia gật đầu thăm hỏi. Một người trong đó cười hì hì đáp lễ, người kia khoanh tay chỉ để ý nhìn phía đài cao giữa sân.
Tả Ký theo ánh mắt người nọ nhìn lại, trên đài cao bày ra năm cái ghế dựa, hơn nữa đã đứng vài người. Già có trẻ có, trong đó hắn nhận biết cũng chỉ có một mình Nghiêm Việt tiểu công tử.
Theo một tiếng chiêng vang lên, giữa sân dần dần im lặng. Trong đám người trên đài đi ra một người anh hùng trung niên. Chỉ thấy hắn nhìn quanh một lược, chắp tay ôm quyền nói: “Lão phu Nghiêm Lập Cẩn, chư vị anh hùng thỉnh !”
Dưới đài một mảnh ầm ầm tiếng đáp lại, rất là uy phong.
Tả Ký bị thanh thế này làm hoảng sợ. Đang định thần, bỗng nhiên nghe được bên cạnh truyền đến ‘ Xuy’ cười khẽ một tiếng.
Hắn không khỏi có chút ngượng ngùng, quay đầu nhìn, chỉ thấy hai người đều mặt hướng lên đài cao, sắc mặt bình thường, nhất thời không phân biệt được người nào vừa cười hắn.
Chỉ vừa phân tâm, trên đài nói cái gì liền nghe không rõ ràng. Tả Ký nghe xong một hồi không hiểu gì hết, liền chuyên tâm quan sát mấy người đến.
Đang nói chuyện, chính là Nghiêm trang chủ bình thường trong nhà cũng ít lộ mặt, lẽ ra trang chủ này cũng đã năm mươi tuổi, nhưng bộ dáng lại còn rất trẻ, quả nhiên người tập võ thân thể cường kiện. Phía sau đứng bên trái là một vị công tử trẻ tuổi, đai lưng trường kiếm, dung mạo tuấn nhã, bạch y phiêu phiêu. Như thế có lẽ là đàn kiếm công tử Đường ca, người này khi nào thì quay về Nghiêm gia, Tả Ký cư nhiên không có nghe một chút tin tức nào. Đứng ở phía sau bên phải là Nghiêm Việt. Ở giữa bọn họ là vài vị lão giả, chắc là tiền bối danh túc trong chốn giang hồ.
Tả Ký hết nhìn đông tới nhìn tây, Nghiêm trang chủ mới phát ngôn hoàn, lại nhất nhất hướng mọi người giới thiệu thân phận vài vị lão giả kia. Quả nhiên đều là vang dội hàng đầu, mỗi khi nói đến một người, đều là một mảnh hoan hô. Tả Ký lúc này sớm có phòng bị, vững vàng mà đứng, về phần danh túc là ai, hắn cũng không thèm quan tâm.
Lúc sau đủ các loại, nào là giang hồ tân tú lên đài so tài nghệ, các đại môn phái uống máu tuyên thệ trước khi xuất quân, Tả Ký cũng thấy hoa cả mắt, bất tri bất giác đã qua hai ba canh giờ.
Lúc chưởng môn nào đó nhẹ nhàng xuống đài, Nghiêm Việt vẫn không nhúc nhích bỗng nhiên gấp gáp bước ra, ngăn cản trước người Nghiêm trang chủ đang muốn mở lời.
Nghiêm trang chủ nhướng mày: “Việt nhi!”
Nghiêm Việt quay sang ở bên tai phụ thân thấp giọng nói vài câu, Nghiêm phụ trầm ngâm một chút, liền lui xuống, tùy Nghiêm Việt tiến lên đây.
Biến cố xảy ra này cũng không ai biết trước, đám người mới đầu có chút ồn ào, nhưng đảo mắt thấy mọi người trên đài chưa từng ngăn cản, đành nhẫn nại xem cho hết.
Nghiêm Việt tiến lên từng bước, thi lễ xong mở lời nói: “Được chư vị đại hiệp nể mặt, ngày hôm nay có mặt đều là anh hùng hào kiệt có danh tiếng trên giang hồ. Cho nên vãn bối cả gan muốn mời các vị ở đây giúp đỡ thay một vị bằng hữu mới quen của ta tìm một người.”
Nói đến chỗ này, xoay người về hướng Tả Ký: “Tả Ký, đi lên thôi!”
Tả Ký không nghĩ tới Nghiêm tiểu công tử cư nhiên trượng nghĩa như vậy, rất là cảm động. Lúc này hàng ngàn hàng trăm ánh mắt trên tràng nhất tề xoát xoát bắn về phía bên này, Tả Ký bị coi đến chân tay luống cuống. Đang định đi về phía trước lên đài, bỗng nhiên phát hiện, cái đài cao kia không có cái thang.
Những người trong giang hồ đó, mới vừa rồi đều là nhảy lên nhảy xuống thật đẹp mắt, thế nhưng hắn không có miếng võ công nào, làm sao đi lên?
Đang do dự, bỗng nhiên cảm thấy lưng căng thẳng, hình như là bị người ta xách lên. Hắn còn chưa kịp giãy dụa, đã bị ném bay ra ngoài.
Bên tai vù vù xé gió, dưới chân đầu người lúc nhúc. Không đợi Tả Ký hiểu được chuyện xảy ra như thế nào, đã được Nghiêm Việt một tay ôm ổn.
Nghiêm Việt buông người ra, đi đến bờ lôi đài nhìn xuống phía dưới, nhưng không tìm được người xuất thủ, liền đối với khoảng không ôm quyền: “Đa tạ viện thủ!” Lại xoay người hướng Tả Ký nói: “Ngươi không ngại đem lời nói ngày ấy lặp lại một lần chứ, hơn nữa nhớ rõ phải nói thật rõ tên họ.”
Tả Ký kinh hồn chưa định, bị Nghiêm Việt gọi hai tiếng mới hồi phục tinh thần lại.
Hắn liếc mắt nhìn xuống phía dưới một cái, chỉ thấy một mảnh đầu người đông nghìn nghịt. Chân nhất thời có điểm nhuyễn. Bất quá vừa nghĩ, có thể đòi lại tiền sửa nhà hay không, phải trông chờ vào ngày hôm nay. Nếu khiếp đảm là hỏng việc, vậy mấy năm nay thật sự là khổ cực rồi. Nghĩ đến đây dũng khí chợt mạnh thêm, lớn tiếng nói ra tình cảnh ở Tả gia trang ngày đó.
Anh hùng dưới đài mới đầu coi như nghiêm túc, sau khi nghe được bất quá là một nông dân tới tìm người giẫm lên phòng ở của hắn mà đòi nợ. Không khỏi huyên náo lên. Có kẻ gấp gáp thét to ra tiếng: “Nghiêm tiểu công tử vui đùa cái gì. Nghĩ mọi người không có việc gì, tìm một người rảnh rỗi đến cho chúng ta tiêu khiển sao? Việc nhỏ bực này còn phiền toái đến thiên hạ anh hùng?”
Nghiêm Việt mỉm cười: “Chư vị tiền bối hiệp sĩ đừng vội, nghe ta hỏi đã.” Quay đầu hướng Tả Ký: “Ngươi có biết người hủy phòng ốc của ngươi họ gì tên gì không?”
Tả Ký lớn tiếng đáp: “Hắn gọi Lục Hành, còn có. . . . . .”
Nghiêm tiểu công tử không đợi hắn nói, lại truy hỏi: “Ngươi là như thế nào biết được hắn gọi là Lục Hành?”
Tả Ký suy nghĩ một chút: “Người nọ đuổi theo hắn gọi hắn là ‘Lục Hành đại ma đầu!”
Nghiêm Việt vận khởi nội lực, thanh chấn toàn trường: “Người giẫm lên phòng ốc của vị đại ca này không trả tiền liền chạy trốn là Lục Hành đại ma đầu!”
Hội tràng yên lặng một lát, bỗng nhiên bộc phát ra tiếng cười vang trời. Trong đó hỗn tạp “Lục Hành!”, “Nguyên lai có thể như vậy!”, “Vô sỉ a vô sỉ! Cư nhiên ngay cả phòng ốc của vị nông dân đại ca này cũng giẫm sụp!”, còn nhiều náo nhiệt phi phàm hơn nữa.
Tả Ký không rõ cho nên mờ mịt nhìn phía Nghiêm Việt.
Nghiêm Việt lúc này cười đến mức không dậy nổi thắt lưng. Đường ca tiến lên từng bước, đối Tả Ký nói: “Người ngươi tìm họ Lục tên Hành Đại, chính là ma giáo giáo chủ hôm nay chúng ta lên tiếng phê phán.”
____________
Tác giả chen vào nói ra suy nghĩ của mình: ngọn nguồn của cái tên Lục Hành Đại.
Ma giáo tổng đàn.
Giáo chủ đại nhân đang trên đại sảnh nổi trận lôi đình: “Đám kia ngụy quân tử! Chỉ biết một mực ăn nói bừa bãi! Bảo chúng ta cái gì hành sự lén lút? Bảo chúng ta cái gì tất cả đều là tiểu nhân u ám? Bọn họ lúc tập kích ban đêm đều là mặc đồ trắng lớn tiếng thét to sao? Thời điểm bọn họ bị đuổi giết không cần nổi dậy mà đứng đó ngốc sao?”
Dạo qua một vòng, trên mặt thuộc hạ đều là một bộ dáng ngạc nhiên ‘Giáo chủ, ngươi mới biết sao?’. Không khỏi chấn động: “Thật sự là như thế? Thiên hạ lại có người ngốc như thế?”
Thuộc hạ cùng đáp: “Đúng vậy!”
Giáo chủ sờ sờ đầu: “Ta đụng tới chính đạo nhân sĩ, bình thường bọn họ đều còn không kịp hành động đã bị ta chém. Cho nên bọn họ hành sự thế nào, ta cũng thật không rõ ràng lắm.”
Tả hộ pháp tiến lên, nhỏ giọng nói: “Chính đạo nhân sĩ còn không tuỳ tiện giết người.”
Giáo chủ lại bị nghẹn một chút, buồn bực nói: “Này có cái gì giỏi đâu? Đó là bọn hắn cùng cổ hủ như nhau, vẫn là chúng ta lợi hại!”
Vào lúc này, hậu đường chạy ra một nha hoàn, vui mừng nói: “Giáo chủ, phu nhân vì ngài sinh con trai!”
Giáo chủ mừng rỡ, xoay người hướng giáo chúng: “Bọn họ khoái làm chính nhân quân tử, con ta cũng muốn làm chính nhân quân tử, vẫn có thể áp bọn họ không nâng đầu dậy nổi như thường! Xem ai còn dám theo ta so oai!” Sải bước chạy về hậu đường.
Bên trong phòng ngủ.
Giáo chủ phu nhân: “Phu quân, cấp đứa nhỏ cái tên đi.”
Giáo chủ bàn tay to vung lên: “Đứa con này của ta phải làm một chính nhân quân tử, hành sự sảng khoái, làm người quang minh lỗi lạc, vậy gọi là Lục Hành Đại.”
Phu nhân nhíu mày: “Có thể đổi cái khác không?”
Giáo chủ bàn tay to lại vung lên: “Vậy kêu Lục Tố Quang!”
Phu nhân: “Có lẽ kêu Lục Hành đại đi, quyết định như thế đi!”
Bởi vậy, ma giáo giáo chủ Lục Hành Đại thời điểm xuất môn, cho tới bây giờ đều là một thân áo trắng, chưa bao giờ nói lời thô tục, chưa bao giờ tuỳ tiện giết người, chưa bao giờ đánh lén phía sau. . . . . .
______________________
Khổ cho em nó nhỉ “Lục Hành Đại ma đầu!” bị em nó hiểu thành “Lục Hành đại ma đầu!” =]]
Lục Hành Đại: (hành sự quang minh chính đại)
Lục Tố Quang: (làm việc có ích, làm điều tốt)
Về nghĩa thì hai cái tên này chuối ngang nhau, đều thể hiện ‘kỳ vọng’ của lão giáo chủ =]]
Từ nay về sau ngày trôi qua tựa như nước chảy, đảo mắt đã tới ngày họp rồi.
Ngày này Tả Ký dậy thật sớm, Nghiêm Việt đã ước định với hắn rồi, muốn sớm dẫn hắn đi đến hội tràng chiếm một chỗ tốt.
Phải biết rằng đã nhiều ngày nay trong thành Lạc Dương trụ đầy võ lâm hiệp sĩ, khách *** hiệu ăn linh tinh các loại đã sớm đầy ngập khách. Tới chậm một cái là phải nghỉ ngơi ở bên cạnh hội tràng. Nếu không có Nghiêm gia dẫn đường, chỉ sợ vào cũng không vào được. Đương nhiên, việc này cũng là từ chỗ Nghiêm công tử nghe được.
Dọc theo đường đi quả nhiên hắn trông thấy rất nhiều người đeo đao đeo kiếm, trong đó nhiều nhất là những thiếu hiệp mặc trường bào trắng. Lúc đầu Tả Ký còn căng hai mắt nhìn chòng chọc từng người, sau đó thấy quá nhiều, bản thân mình bất quá cũng chỉ nghe qua hình dung mơ hồ của hương thân, hiện tại xem ra mọi người đều giống, dứt khoát không quản nữa, chuyển tâm tư đi tìm kiếm người áo xanh.
Qua không lâu liền tới hội tràng, Nghiêm Việt đưa hắn an trí hảo, liền đứng dậy vội vàng đi làm chuyện khác, lưu lại một mình Tả Ký ở nơi nào trông trước trông sau, hết nhìn đông lại tới nhìn tây.
Lúc này giữa sân đã có không ít đại hiệp. Quen thuộc thân mật, liền ghé vào một chỗ tán gẫu. Lại có người lục tục tiến vào tràng, cũng không thể thiếu một phen ân cần thăm hỏi, ân cần hàn huyên, hô bằng hoán hữu. Tả Ký tuy rằng một người cũng không nhận biết, nhưng cũng xem đến thích thú, không hề cảm thấy phiền chán. Chẳng qua là hắn để mắt tìm người áo xanh, không phải lão giả thì là nữ hiệp, nhưng không có một người nào tuổi thích hợp.
Nhìn một hồi Tả Ký bỗng nhiên phát hiện một chuyện kỳ quặc: giờ phút này người đã tới thất thất bát bát, hội tràng cũng trở nên có phần chen chúc, thế nhưng chu vi một trượng chung quanh hắn, một bóng ma cũng không thấy. Này là đạo lý gì hả?
Ôm nghi hoặc lại quan sát hồi lâu, Tả Ký mới hiểu được: trong hội tràng này, phần lớn đều đeo vũ khí, mấy người tay không thì cũng là một bộ con nhà võ. Như hắn vừa thấy liền biết không phải khách giang hồ, mà cũng chỉ có một mình hắn không biết mất mặt, đông xem tây xem, trố mắt lên hết ngạc nhiên tới kinh ngạc. Hiển nhiên bọn họ không muốn đứng chung một chỗ với hắn.
Nhìn sang vài vị đứng gần mình thì toàn mặt nghiêm như tượng gỗ, cùng một bộ dáng ‘Người này cùng ta không hề liên can, hắn không phải do ta mang vào’. Tả Ký bĩu môi: Cách xa càng tốt, ta còn sợ đao kiếm đụng tới ta đó chứ!
Đang lầm bầm, phía sau đã có người đến gần. Tả Ký nhìn lại, là hai người mặc áo xám, diện mạo bình thường, cũng không mang theo binh khí gì, còn hơn cái đám hiệp khách tượng gỗ nghiêm mặt chung quanh kia, có thể nói là vẻ mặt ôn hoà.
Hai người này cũng thật thuận mắt. Tả Ký lộ ra nụ cười, hướng hai người kia gật đầu thăm hỏi. Một người trong đó cười hì hì đáp lễ, người kia khoanh tay chỉ để ý nhìn phía đài cao giữa sân.
Tả Ký theo ánh mắt người nọ nhìn lại, trên đài cao bày ra năm cái ghế dựa, hơn nữa đã đứng vài người. Già có trẻ có, trong đó hắn nhận biết cũng chỉ có một mình Nghiêm Việt tiểu công tử.
Theo một tiếng chiêng vang lên, giữa sân dần dần im lặng. Trong đám người trên đài đi ra một người anh hùng trung niên. Chỉ thấy hắn nhìn quanh một lược, chắp tay ôm quyền nói: “Lão phu Nghiêm Lập Cẩn, chư vị anh hùng thỉnh !”
Dưới đài một mảnh ầm ầm tiếng đáp lại, rất là uy phong.
Tả Ký bị thanh thế này làm hoảng sợ. Đang định thần, bỗng nhiên nghe được bên cạnh truyền đến ‘ Xuy’ cười khẽ một tiếng.
Hắn không khỏi có chút ngượng ngùng, quay đầu nhìn, chỉ thấy hai người đều mặt hướng lên đài cao, sắc mặt bình thường, nhất thời không phân biệt được người nào vừa cười hắn.
Chỉ vừa phân tâm, trên đài nói cái gì liền nghe không rõ ràng. Tả Ký nghe xong một hồi không hiểu gì hết, liền chuyên tâm quan sát mấy người đến.
Đang nói chuyện, chính là Nghiêm trang chủ bình thường trong nhà cũng ít lộ mặt, lẽ ra trang chủ này cũng đã năm mươi tuổi, nhưng bộ dáng lại còn rất trẻ, quả nhiên người tập võ thân thể cường kiện. Phía sau đứng bên trái là một vị công tử trẻ tuổi, đai lưng trường kiếm, dung mạo tuấn nhã, bạch y phiêu phiêu. Như thế có lẽ là đàn kiếm công tử Đường ca, người này khi nào thì quay về Nghiêm gia, Tả Ký cư nhiên không có nghe một chút tin tức nào. Đứng ở phía sau bên phải là Nghiêm Việt. Ở giữa bọn họ là vài vị lão giả, chắc là tiền bối danh túc trong chốn giang hồ.
Tả Ký hết nhìn đông tới nhìn tây, Nghiêm trang chủ mới phát ngôn hoàn, lại nhất nhất hướng mọi người giới thiệu thân phận vài vị lão giả kia. Quả nhiên đều là vang dội hàng đầu, mỗi khi nói đến một người, đều là một mảnh hoan hô. Tả Ký lúc này sớm có phòng bị, vững vàng mà đứng, về phần danh túc là ai, hắn cũng không thèm quan tâm.
Lúc sau đủ các loại, nào là giang hồ tân tú lên đài so tài nghệ, các đại môn phái uống máu tuyên thệ trước khi xuất quân, Tả Ký cũng thấy hoa cả mắt, bất tri bất giác đã qua hai ba canh giờ.
Lúc chưởng môn nào đó nhẹ nhàng xuống đài, Nghiêm Việt vẫn không nhúc nhích bỗng nhiên gấp gáp bước ra, ngăn cản trước người Nghiêm trang chủ đang muốn mở lời.
Nghiêm trang chủ nhướng mày: “Việt nhi!”
Nghiêm Việt quay sang ở bên tai phụ thân thấp giọng nói vài câu, Nghiêm phụ trầm ngâm một chút, liền lui xuống, tùy Nghiêm Việt tiến lên đây.
Biến cố xảy ra này cũng không ai biết trước, đám người mới đầu có chút ồn ào, nhưng đảo mắt thấy mọi người trên đài chưa từng ngăn cản, đành nhẫn nại xem cho hết.
Nghiêm Việt tiến lên từng bước, thi lễ xong mở lời nói: “Được chư vị đại hiệp nể mặt, ngày hôm nay có mặt đều là anh hùng hào kiệt có danh tiếng trên giang hồ. Cho nên vãn bối cả gan muốn mời các vị ở đây giúp đỡ thay một vị bằng hữu mới quen của ta tìm một người.”
Nói đến chỗ này, xoay người về hướng Tả Ký: “Tả Ký, đi lên thôi!”
Tả Ký không nghĩ tới Nghiêm tiểu công tử cư nhiên trượng nghĩa như vậy, rất là cảm động. Lúc này hàng ngàn hàng trăm ánh mắt trên tràng nhất tề xoát xoát bắn về phía bên này, Tả Ký bị coi đến chân tay luống cuống. Đang định đi về phía trước lên đài, bỗng nhiên phát hiện, cái đài cao kia không có cái thang.
Những người trong giang hồ đó, mới vừa rồi đều là nhảy lên nhảy xuống thật đẹp mắt, thế nhưng hắn không có miếng võ công nào, làm sao đi lên?
Đang do dự, bỗng nhiên cảm thấy lưng căng thẳng, hình như là bị người ta xách lên. Hắn còn chưa kịp giãy dụa, đã bị ném bay ra ngoài.
Bên tai vù vù xé gió, dưới chân đầu người lúc nhúc. Không đợi Tả Ký hiểu được chuyện xảy ra như thế nào, đã được Nghiêm Việt một tay ôm ổn.
Nghiêm Việt buông người ra, đi đến bờ lôi đài nhìn xuống phía dưới, nhưng không tìm được người xuất thủ, liền đối với khoảng không ôm quyền: “Đa tạ viện thủ!” Lại xoay người hướng Tả Ký nói: “Ngươi không ngại đem lời nói ngày ấy lặp lại một lần chứ, hơn nữa nhớ rõ phải nói thật rõ tên họ.”
Tả Ký kinh hồn chưa định, bị Nghiêm Việt gọi hai tiếng mới hồi phục tinh thần lại.
Hắn liếc mắt nhìn xuống phía dưới một cái, chỉ thấy một mảnh đầu người đông nghìn nghịt. Chân nhất thời có điểm nhuyễn. Bất quá vừa nghĩ, có thể đòi lại tiền sửa nhà hay không, phải trông chờ vào ngày hôm nay. Nếu khiếp đảm là hỏng việc, vậy mấy năm nay thật sự là khổ cực rồi. Nghĩ đến đây dũng khí chợt mạnh thêm, lớn tiếng nói ra tình cảnh ở Tả gia trang ngày đó.
Anh hùng dưới đài mới đầu coi như nghiêm túc, sau khi nghe được bất quá là một nông dân tới tìm người giẫm lên phòng ở của hắn mà đòi nợ. Không khỏi huyên náo lên. Có kẻ gấp gáp thét to ra tiếng: “Nghiêm tiểu công tử vui đùa cái gì. Nghĩ mọi người không có việc gì, tìm một người rảnh rỗi đến cho chúng ta tiêu khiển sao? Việc nhỏ bực này còn phiền toái đến thiên hạ anh hùng?”
Nghiêm Việt mỉm cười: “Chư vị tiền bối hiệp sĩ đừng vội, nghe ta hỏi đã.” Quay đầu hướng Tả Ký: “Ngươi có biết người hủy phòng ốc của ngươi họ gì tên gì không?”
Tả Ký lớn tiếng đáp: “Hắn gọi Lục Hành, còn có. . . . . .”
Nghiêm tiểu công tử không đợi hắn nói, lại truy hỏi: “Ngươi là như thế nào biết được hắn gọi là Lục Hành?”
Tả Ký suy nghĩ một chút: “Người nọ đuổi theo hắn gọi hắn là ‘Lục Hành đại ma đầu!”
Nghiêm Việt vận khởi nội lực, thanh chấn toàn trường: “Người giẫm lên phòng ốc của vị đại ca này không trả tiền liền chạy trốn là Lục Hành đại ma đầu!”
Hội tràng yên lặng một lát, bỗng nhiên bộc phát ra tiếng cười vang trời. Trong đó hỗn tạp “Lục Hành!”, “Nguyên lai có thể như vậy!”, “Vô sỉ a vô sỉ! Cư nhiên ngay cả phòng ốc của vị nông dân đại ca này cũng giẫm sụp!”, còn nhiều náo nhiệt phi phàm hơn nữa.
Tả Ký không rõ cho nên mờ mịt nhìn phía Nghiêm Việt.
Nghiêm Việt lúc này cười đến mức không dậy nổi thắt lưng. Đường ca tiến lên từng bước, đối Tả Ký nói: “Người ngươi tìm họ Lục tên Hành Đại, chính là ma giáo giáo chủ hôm nay chúng ta lên tiếng phê phán.”
____________
Tác giả chen vào nói ra suy nghĩ của mình: ngọn nguồn của cái tên Lục Hành Đại.
Ma giáo tổng đàn.
Giáo chủ đại nhân đang trên đại sảnh nổi trận lôi đình: “Đám kia ngụy quân tử! Chỉ biết một mực ăn nói bừa bãi! Bảo chúng ta cái gì hành sự lén lút? Bảo chúng ta cái gì tất cả đều là tiểu nhân u ám? Bọn họ lúc tập kích ban đêm đều là mặc đồ trắng lớn tiếng thét to sao? Thời điểm bọn họ bị đuổi giết không cần nổi dậy mà đứng đó ngốc sao?”
Dạo qua một vòng, trên mặt thuộc hạ đều là một bộ dáng ngạc nhiên ‘Giáo chủ, ngươi mới biết sao?’. Không khỏi chấn động: “Thật sự là như thế? Thiên hạ lại có người ngốc như thế?”
Thuộc hạ cùng đáp: “Đúng vậy!”
Giáo chủ sờ sờ đầu: “Ta đụng tới chính đạo nhân sĩ, bình thường bọn họ đều còn không kịp hành động đã bị ta chém. Cho nên bọn họ hành sự thế nào, ta cũng thật không rõ ràng lắm.”
Tả hộ pháp tiến lên, nhỏ giọng nói: “Chính đạo nhân sĩ còn không tuỳ tiện giết người.”
Giáo chủ lại bị nghẹn một chút, buồn bực nói: “Này có cái gì giỏi đâu? Đó là bọn hắn cùng cổ hủ như nhau, vẫn là chúng ta lợi hại!”
Vào lúc này, hậu đường chạy ra một nha hoàn, vui mừng nói: “Giáo chủ, phu nhân vì ngài sinh con trai!”
Giáo chủ mừng rỡ, xoay người hướng giáo chúng: “Bọn họ khoái làm chính nhân quân tử, con ta cũng muốn làm chính nhân quân tử, vẫn có thể áp bọn họ không nâng đầu dậy nổi như thường! Xem ai còn dám theo ta so oai!” Sải bước chạy về hậu đường.
Bên trong phòng ngủ.
Giáo chủ phu nhân: “Phu quân, cấp đứa nhỏ cái tên đi.”
Giáo chủ bàn tay to vung lên: “Đứa con này của ta phải làm một chính nhân quân tử, hành sự sảng khoái, làm người quang minh lỗi lạc, vậy gọi là Lục Hành Đại.”
Phu nhân nhíu mày: “Có thể đổi cái khác không?”
Giáo chủ bàn tay to lại vung lên: “Vậy kêu Lục Tố Quang!”
Phu nhân: “Có lẽ kêu Lục Hành đại đi, quyết định như thế đi!”
Bởi vậy, ma giáo giáo chủ Lục Hành Đại thời điểm xuất môn, cho tới bây giờ đều là một thân áo trắng, chưa bao giờ nói lời thô tục, chưa bao giờ tuỳ tiện giết người, chưa bao giờ đánh lén phía sau. . . . . .
______________________
Khổ cho em nó nhỉ “Lục Hành Đại ma đầu!” bị em nó hiểu thành “Lục Hành đại ma đầu!” =]]
Lục Hành Đại: (hành sự quang minh chính đại)
Lục Tố Quang: (làm việc có ích, làm điều tốt)
Về nghĩa thì hai cái tên này chuối ngang nhau, đều thể hiện ‘kỳ vọng’ của lão giáo chủ =]]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook