CHƯƠNG 26

Việc này nghe tới vốn là buồn cười, nhưng Tả Ký thấy Nghiêm tiểu công tử ở phía sau vẻ mặt đứng đắn của Thạch Thành Bích, cười đến không kiêng nể gì, trong ***g ngực thản nhiên sinh ra một cỗ khó chịu. Ai không có một khuyết điểm, về chuyện này mà cười nhạo không dứt sao?

Đi lên trước huých tay áo người nọ: “Ai!” Lục Hành Đại nhìn lại đây, vẻ mặt tiêu sát lạnh thấu xương. Tả Ký cũng không nhìn sắc mặt hắn, tự nói: “Ta trí nhớ rất tốt, về sau đi nơi nào, ta mang ngươi đi, không cần phải hỏi người khác.” Lục Hành Đại đầu tiên là yên lặng nhìn hắn một lát, sau đó nhẹ nhàng”Ân” một tiếng, không nói gì nữa.

Có gió thổi qua, ấm áp mà lại nhu hòa.

Làm như xem xét bên này đã dễ thở hơn, Thạch Thành Bích ho nhẹ một tiếng tiến về phía trước: “Việc giáo chủ trúng độc, thuộc hạ cũng nên chịu tội ba phần. Là ta trông nom không thoả đáng, mới để Nghiêm Việt đem sâm tử phong trộm đi, khiến giáo chủ nhất thời không nhìn ra, ăn lầm dược này. May mà. . . . . .”

Tả Ký buồn bực, sâm tử phong kia không phải là loại dược hiếm lạ rất tốt sao? Như thế nào làm cho người ta ăn thì kêu là hạ độc? Đang nghĩ ngợi bỗng nhiên nghe được thanh âm Thạch Thành Bích im bặt, khi tái ngẩng đầu nhìn, phát hiện tình thế trong viện đã thay đổi. Nguyên lai Nghiêm Việt sau khi nghe được sư ca nói, thần sắc liền trở nên cổ quái, cần phải há mồm biện giải, lời chưa kịp thốt ra, đã bị Lục Hành Đại phi thân tới điểm mấy chỗ huyệt đạo, lên tiếng không được.

Thạch Thành Bích thấy sư đệ bị cướp, vội vàng xông về phía trước từng bước, lời nói cũng cấp thiết: “Giáo chủ thủ hạ lưu tình! Tuy nói Tiểu Việt bất hảo, chỉ nghe vật kia sau khi ăn được có thể làm thần trí người ta mơ hồ khó có thể tự động kiềm chế liền trộm đi, nhưng lợi hại trong đó hắn cũng không hiểu được. Huống hồ. . . . . . Ích lợi giáo chủ có được cũng không ít?”

“Ích lợi?” Lục Hành Đại cười lạnh  một tiếng, “Ngươi cũng không cần che lấp, dù sao nơi này tất cả đều là có can hệ, không bằng ta giúp ngươi nói rõ ràng từ đầu đi.”

” Lúc ban đầu khi ta tìm tới ngươi, bất quá là muốn nhìn xem ấu tử của Thạch thúc lớn lên như thế nào, cũng không có ý mời chào. Là ngươi nói không đành lòng thấy sư phó ngươi vì việc bát vân kiếm pháp buồn bực không vui, tình nguyện dấn thân vào giáo ta để đổi bí tịch tuyệt học trở về. Lại vì tính cách sư phó của ngươi đoan chính không thể nói rõ, mới thi kế làm cho kiếm pháp rơi vào tay Đường Ca. Một cái Thạch hộ pháp đổi lấy gần mười năm phồn hoa cường thịnh của Nghiêm gia trang, cũng coi như đáng giá. Ngươi nói ngươi vẫn trung tâm vô nhị, lời này ta tin, nhưng kia cũng bất quá là bởi vì ngươi cảm thấy Nghiêm gia trang có thể đồng ma giáo đối kháng không phải sao?”

Thạch Thành Bích dần dần thu lại thần sắc, bắt đầu trầm mặc.

” Sau khi hiểu được kiếm pháp của Đường Ca có mệnh môn mà lại bị Tân Hiển hiểu rõ, ngươi đã làm cái gì? Gây chuyện để một mình trở về núi thu xếp, cố ý lộ ra hành tung của ta cho Nghiêm Việt, còn ra vẻ vô tình để cho hắn biết được sâm tử phong ở chỗ ngươi, hắn chỉ biết là thứ này làm người ta sau khi ăn sẽ nổi điên nhưng với võ công có hữu ích, cũng không hiểu được đây là dược đại bổ, cái gọi là điên cuồng bất quá là lục dục khó nhịn đi? Lại càng không hiểu được nếu thật sự ăn vào tuy rằng công lực tiến nhanh, nhưng ngày sau một khi ngửi được mùi hoa này thì động tình, công lực mất hết đi?

“Thạch hộ pháp, ngươi thật thực có ý kiến hay. Chẳng những tính kế ta, ngay cả Tả Ký tình cờ biết tình tiết sự việc ngươi cũng không chịu buông tha, Xem xét thời cơ lừa Nghiêm Việt. Tính chuẩn ta ở địa bàn mình sẽ không phòng bị, cũng sẽ không ở trên đường bỏ Tả Ký một mình. Như thế hai người bọn ta một chỗ, sau khi độc phát tất phải có dây dưa, ngày sau hắn tất nhiên là phải ở lại trên nhai này cùng ta một chỗ, không đi chạy loạn, không nói lung tung. Mà công phu của ta cũng không dùng được, cũng sẽ cùng sư huynh ngươi kẻ tám lạng người nửa cân, nếu không có việc sẽ không đi tùy tiện khiêu khích người, mọi việc còn phải dựa vào ngươi.”

” Thậm chí ngươi cũng tính toán nếu là ta bỏ Tả Ký, một người lên núi lại nên như thế nào: ngươi cho người trên nhai nghỉ việc, ở trên đường ta quen đi thiết hạ cơ quan, làm cho ta trượt chân ngã xuống, bị thương ta tất nhiên phải vận công tự cứu, bởi vậy mặc dù là chưa từng động lục dục ta cũng phải vì huyết mạch kình khí lưu động mà trúng độc, hậu quả cũng sẽ cùng ban đầu giống nhau.”

” Như thế ngươi có thể giữ được đoan chắc thanh danh Nghiêm gia, lại tận tâm làm thuộc hạ của ta, tự hỏi không phụ ta, đúng không? Ngươi đoan chắc ta mặc dù hiểu được nội tình bên trong cũng không thể nề hà, cùng ngươi thỏa hiệp, đây là tính toán của ngươi, đúng không?”

Thạch Thành Bích mặt vẫn trầm mặc không chút thay đổi, nghe xong lời này thần sắc nghiêm túc khom người hai gối quỳ xuống đất “Thuộc hạ đối giáo chủ tuyệt không nhị tâm.”

Lục Hành Đại xoay người lùi bước, thở dài một tiếng: “Ngươi chính là thừa nhận?”

Thạch Thành Bích tại chỗ bất động: “Thuộc hạ đối giáo chủ tuyệt không nhị tâm.”

Nhất thời tiếng động đều không.

Tả Ký nghe được có chút kinh tâm lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chuyển tới trước người Lục Hành Đại chần chờ nói: “Ngươi, ngươi khi đó. . . . . .” Người này lúc ấy mặc dù có chút tùy tiện nhưng không giống bộ dáng dục hỏa đốt người a.

Lục Hành Đại hơi hơi nghiêng người hướng hắn, sửa bộ dáng lạnh lùng lành lạnh mới vừa rồi, nói nhỏ: “Định lực của ta khi đó như thế nào?”

Khư! Võ công không mất, vậy lười quản hắn. Tả Ký huy tay, bước đi thong thả đến góc nhìn tường.

Lục Hành Đại thở ra một hơi dài, vòng qua Thạch Thành Bích, đi đến bên người Nghiêm Việt, hoãn thanh nói: “Một khi đã như vậy. . . . . .” Nói xong thân thủ cởi bỏ huyệt đạo cho Nghiêm Việt, hướng về hắn nói: “Kia liền đem lời ngươi muốn nói vừa rồi nói xong đi.”

Nghiêm Việt được giải huyệt ngay thức khắc chạy đến bên cạnh Thạch Thành Bích đang quỳ, động thủ kéo hắn: “Sư ca, ngươi đứng lên! Cái kia sâm tử phong gì gì đó ta. . . . . . Ta cũng không có hạ cho Lục ma đầu a!”

Đón ánh mắt lợi hại mọi người, Nghiêm Việt có vẻ bối rối đến vô tội: “Vốn ta là tính toán hạ, thế nhưng Lục Hành Đại cố tình thông đồng với hai người nhìn thấy còn giống người tốt, ngồi ở một chỗ uống rượu. Sư ca. . . . . . Lần đó trong thư phòng, ngươi từng nói qua, muốn ta khi hồ nháo thì không được liên lụy người vô tội. Ta là nhớ rõ, vì thế vì ổn thỏa…, ta đi hiệu thuốc bắc trong thành hỏi lang trung nơi đó.”

” Lang trung kia nói sâm tử phong này là một vật hiếm lạ, rất nhiều người muốn đều cầu không được. Dùng để hại người thật sự quá mức phí của trời. Trong cửa hàng của hắn có sơn cà chế thành mật dược, khi người ta ăn vào cũng có thể nổi điên, như lạc vào cõi mộng. Nếu người này ngày thường có cái gì không dám nghĩ, muốn mà không thể làm. sau khi ăn vào bảo đảm toàn bộ phát tác ra.” Nói đến chỗ này thanh âm dần dần thấp, đầu cũng buông xuống: “Ta nghĩ hai người đang cùng Lục ma đầu uống rượu không giống người xấu, cho dù là ăn vào cái này cũng sẽ không can hệ, liền bỏ ra năm mươi hai lượng mua một bao sơn cà phấn. . . . . .”

“Sơn cà?” Thạch Thành Bích thanh âm trống rỗng không có gì.

“Chính là cây gai tử, Tả Ký khẳng định biết.” Lục Hành Đại tốt tâm bổ sung.

” A,  thứ này nhà của ta bên kia mọc đầy đất, nguyên lai là có độc, trách không được ngưu nhà của ta cho tới bây giờ cũng không ăn.” Cư nhiên năm mươi hai một bao! Xem ra lang trung kia không phải là một lang băm thì cũng là một gian thương!

“Nghiêm Việt, vô luận hậu quả như thế nào, lần này suy nghĩ của ngươi cũng không sai lầm, đây mới là quy củ xử sự của chính phái đệ tử, tốt lắm.” Thạch Thành Bích thần sắc mỏi mệt, trầm mặc sau một lúc lâu lại nói: “Ngươi vẫn là mau mau xuống núi đi thôi, đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa.”

Nói xong cũng không để Nghiêm tiểu công tử xen vào nữa, chuyển hướng Lục Hành Đại: “Cho nên giáo chủ căn bản chưa từng trúng độc đúng không? Vậy về sau các loại tự nhiên cũng không nhất định phải nói. Việc đã đến nước này, Thành Bích không lời nào để nói, chi bằng giáo chủ xử trí.” Nhắm mắt đợi

“Thành Bích, ngươi nên hiểu được, bất luận chức vị như thế nào, ta vẫn xem ngươi là bằng hữu, Ngươi phụ tà mẫu chính, lại chịu ơn nuôi dưỡng của Nghiêm gia, thân phận xấu hổ, canh cánh trong lòng. Tự ta tiếp chưởng giáo chủ vị, ngươi làm hộ pháp, đã đồng thời khơi mào lưỡng đạo tranh chấp? Bao năm qua chúng phái liên thủ bao vây tiễu trừ ma giáo tổng đàn, phát sinh chỉ có một lần hay sao? Mặc dù ta quyền thế không tốt, nhưng quanh năm ở tại phía trên núi hoang nhai cao, cũng không là chuyện lạc thú gì. Như vậy nhường nhịn, ngươi cho ta là vì người nào?” Lục giáo chủ ngữ khí chân thành tha thiết, chậm rãi nói tới.

Thạch Thành Bích mở mắt ra, trong ánh mắt đều là kinh ngạc cùng hổ thẹn.

” Thời điểm ta còn trẻ, từng hỏi qua tiên sinh: Ân oán tình cừu trên giang hồ, đều là kiếp sống đầu đao liếm huyết, vì sao còn có nhiều người thân hãm trong đó như vậy, không chịu thoát khỏi? Tiên sinh nói, thế nhân muôn hình muôn vẻ, chung quy đều thoát không được sáu chữ “Hoàn bất thanh, xá bất đắc”, Không phân rõ ràng nợ nần ân tình oán cừu với người khác, luyến tiếc người khác hơn chính mình công danh lợi lộc, lúc này mới dây dưa hỗn loạn, không thể nào thoát khỏi. Ta nguyên bản là không tin, lão sư nói đạo lý rõ ràng như vậy, còn không phải không bỏ xuống được nhân nghĩa đạo đức của hắn, cuối cùng cũng không chết tử tế. Nhưng ai biết ta lại có lúc buông bỏ dễ dàng.”

Tả Ký thấy hắn ý chỉ mình, mọi người cũng đều nhìn lại đây, hơi có chút ngượng ngùng, liếc mắt trừng Lục Hành Đại một cái: “Liên quan gì ta? Ta chỉ là cày ruộng.”

Lục Hành Đại tiếp lời: “Không tồi, liên quan gì ta? Giáo chủ mặc kệ họ Lục hay là họ Thạch, ma giáo vẫn là ma giáo, có cái gì can hệ? Thành Bích, ngươi nếu như không bỏ xuống được Nghiêm gia, lại cảm thấy thẹn đối với ta, vậy cũng tốt, như vậy tiếp vị trí giáo chủ đi. Ta mấy năm nay làm vẫn không có ý nghĩa  gì, cư nhiên vẫn không nghĩ tới buông tay, thật cũng kỳ quái.”

Thạch Thành Bích ngẩng đầu muốn nói, Nghiêm Việt một bên lại đứng lên trước: “Như thế nào được! Sư ca đều đáp ứng suy xét về nhà! Huynh đệ chúng ta hảo hảo, các ngươi là tà ma ngoại đạo ít đến liên lụy người! Không ai làm ma đầu rất tốt, một đám ô hợp, trở về ta gọi phụ thân cùng danh môn chính phái giải quyết hết, đúng lúc đỡ lo!”

Thạch Thành Bích hơi giật mình xem xét Nghiêm Việt, sau một lúc lâu thở dài thật dài, hướng Lục Hành Đại thi lễ: “Thuộc hạ lĩnh mệnh.”

Trên đường xuống núi, Tả Ký vẫn muốn nói lại thôi. Lục Hành Đại nhìn hắn khó chịu: “Có cái gì nói ngươi liền hỏi đi.”

” Vừa rồi ngươi nói vì Thạch hộ pháp làm nhiều chuyện như vậy, ta không hiểu được, ngươi coi trọng hắn. . . . . . Như vậy.”

” Ta nếu không tình thâm ý thiết như vậy, hắn như thế nào cảm thấy thẹn với ta, lại như thế nào dễ dàng để ta thoát thân như vậy.?”

“. . . . . . Lúc đó ngươi không hề làm bộ làm tịch sao?”

“Có a, trở về để ngươi mở mang kiến thức nhé?”

“Không cần, xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Đúng rồi, lại nói tiếp, ta biết nguyên do ngươi vẫn không chịu thoát ly giang hồ.”

” Nói nghe một chút.”

“Ngươi từ nhỏ đã ôm mộng làm đại hiệp. Không trở thành tự nhiên không cam lòng.”

” Nói bậy.”

“Lục đại hiệp, Lục đại hiệp ~ ai, có bản lĩnh ngươi kéo mặt lại đừng cười a. . . . . .”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương