CHƯƠNG 14

Đường Ca thu kiếm, buồn bực ngồi xuống cạnh đống lửa, mặt đen lại không thèm hé răng, chỉ không ngừng lấy mũi kiếm trạc trạc mấy nhánh cây đang cháy. Ngọn lửa bị hắn gây sức ép một hồi thì tối sầm lại. Tả Ký thật cẩn thận coi sóc mấy con thỏ nướng. Trong lòng ẩn ẩn cảm thấy hình như mình đã làm chuyện gì sai lầm rồi. Nề hà Đường công tử không có bộ dáng hưng trí, xem ra lúc này không tiện nói chuyện, nhất thời hắn cũng không biết mở miệng như thế nào.

Thấy bữa cũng ăn xong rồi, chỗ ngủ cũng lót tốt, Tả Ký rốt cục vẫn nhịn không được mở miệng hỏi: “Câu thơ kia. . . . . . là ta ngâm sai rồi sao?”

Đường Ca cũng đã nằm xuống, nghe nói như thế liền ngồi nhỏm dậy: “Ngươi. . . . . .” Thanh âm vẫn khàn khàn như trước. Sau khi nói một chữ liền dừng lại, phất phất tay, soạt một tiếng lại nằm xuống, dùng tay áo che mặt lại, sau đó không còn tiếng động.

Sáng sớm ngày thứ hai, gió bắc lạnh run. Tả Ký sau khi bị đông lạnh tỉnh lại, run cầm cập gẩy gẩy đống tro lôi ra thịt thỏ còn thừa lại ngày hôm qua đã chôn vào, hai người phân ra ăn. Có thịt nóng hổi xua lạnh, thần sắc Đường công tử cũng dần dần dịu đi, Tả Ký lại hỏi ra nghi hoặc để trong lòng khó chịu cả đêm.

Đường Ca đầu tiên là sắc mặt tối sầm, chợt thở dài nói: “Mà thôi, dù sao ngươi cũng nên biết.”

Căn nguyên là do bộ kiếm pháp mà Đường Ca có được, kiếm pháp kia tinh hoa xảo diệu, biến hóa vạn đoan, chiêu thức cũng không cố định, đối thủ rất khó tìm ra quy luật trong trận đấu, hiển nhiên kiếm thủ sẽ không bị thua, nếu thâm ngộ tam muội trong đó, cũng rất có khả năng trở thành thiên hạ vô địch, trên đời không có đối thủ.

Thế nhưng bạch ngọc vi hà, kiếm pháp này có một hạn chế: Lấy tiếng khu kiếm ý, chiêu tùy âm mà ra. Nói cách khác, cần thiết phải có ngôn ngữ để miêu tả ý vị xuất kiếm, mới có thể khiến cho chiêu thức lưu loát. Người dùng kiếm tự mình ngâm thanh phát kiếm tất nhiên là thuận buồm xuôi gió. Nhưng nếu tình thế cấp bách, cũng có thể dựa vào người khác chỉ điểm.

Tình cảnh của Đường công tử tối hôm qua chính là như vậy.

Tả Ký nhức đầu nói: “Khó trách ngươi bình thường dù cấp bách thế nào cũng phải ngâm thơ . . . . Bất quá nhất định phải ngâm thơ sao? Ngay lúc đó còn phải suy nghĩ thì có bao nhiêu phiền toái.”

Đường Ca nhìn phía không trung xám trắng, mặt không chút thay đổi: “Vậy muốn ta nói cái gì, xướng bài dân ca? Hay là mắng chửi người? Hoặc là thét to ‘đánh giữa lưng ngươi’, ‘đập bể chân chó của ngươi’?”

Tả Ký nghĩ nghĩ, nghiêm túc đáp: “Vẫn là ngâm thơ đi, ít nhất còn có vẻ phong nhã.” Nguyên lai tập võ cũng không phải là dễ dàng như vậy, công tử thiếu hiệp cũng không phải dễ làm như vậy. Hắn còn nghĩ đến tiếng mình thay hắn gào to hôm qua, nhất thời chột dạ.

Tâm tồn áy náy, tự nhiên tay chân liền chịu khó rất nhiều. Tả Ký nhanh nhẹn thu thập bọc hành lý thật tốt, vác lên trên vai, cùng với Đường công tử lên đường.

Vào ngay lúc này, xa xa phía trước bỗng nhiên có một tiếng xé gió kèm theo một thứ phóng thẳng lên trời, tiếp đó là một tiếng nổ tung mang theo sương khói mù mịt.

Đường Ca biến sắc: “Không tốt, là người trong sơn trang chúng ta gặp địch nhân phát tín hiệu cầu cứu! Tả huynh ngươi ở đây chờ, ta đi nhìn xem!”

Không đợi Tả Ký có phản ứng, Đường công tử đã điểm mũi chân một cái, thân như tên rời cung hướng về phía mục tiêu chạy đi.

Tả Ký vốn cũng định đi theo hỗ trợ, chỉ là chưa kịp nói ra, Đường công tử đã không thấy tăm hơi, lại nghĩ đến chuyện bản thân mình vướng phải, nói không chừng là do họ Lục lừa mình đến, đành ở lại tại chỗ thành thật ngốc.

Ngồi một hồi, không thấy Đường Ca trở về, Tả Ký nhàm chán rất nhiều, nhớ tới việc đêm qua.

Nói như vậy Đường công tử tối hôm qua thật sự quay đầu lại cười? Kết quả đem Tân thiếu hiệp hù dọa. Bất quá bộ dáng chật vật càng giống thẹn thùng còn không biết làm sao kia của Tân Hiển là thế nào, tất cả mọi người đều là là nam nhân thì có cái gì hảo thẹn thùng?

Lại nói tiếp, Đường công tử coi như là một thiếu hiệp bộ dáng tuấn tú, cười rộ lên liền thành như thế sao. Vậy thì lúc ở trên núi xem Lục Hành Đại dưới sương sớm múa kiếm thật là đẹp mắt, nếu không phải hắn ngày thường luôn khi dễ người, vậy khi cười. . . . . .

Tả Ký đang ở trong sương nghĩ chuyện không đâu, bỗng nhiên sau lưng có một đạo tiếng nói quen thuộc vang lên: “Tả đại hiệp, chuyện ngươi chậu vàng rửa tay làm đến đâu rồi?”

Tả Ký giật mình một cái, nhảy dựng lên, sau đó xoay người lại, quả nhiên thấy người mà mới vừa rồi còn đang nghĩ loạn.

Hắn âm thầm kêu khổ, nếu như bị người này chộp đi, còn không biết phải chịu bao nhiêu tra tấn. Như thế nào mình cũng phải chống đỡ được đến khi Đường công tử trở về mới được. Tả Ký toàn thân căng thẳng, đề phòng nhìn thẳng Lục Hành Đại. Nhưng họ Lục cũng không tiến lại đây so chiêu, dù bận vẫn ung dung tìm cây dựa vào, ngẩng đầu đếm cành, bày ra một bộ dáng nhàn nhã.

Tả Ký căng thẳng một hồi, chung quy kiềm chế không được hỏi: “Không phải ngươi tới bắt ta đi sao?”

Lục giáo chủ nghe tiếng quay đầu: “Tả đại hiệp không phải có người giúp đỡ sao? Đợi ta giết người giúp đỡ ngươi trước để diệt trừ hậu hoạn, sao đó thu thập ngươi cũng không muộn.” Nói đến chỗ này, khóe miệng hợp với tình hình nhe răng cười ác độc.

Tả Ký rùng mình một cái, bỗng nhiên lĩnh ngộ một sự thật: Đường Ca đánh không lại Lục Hành Đại. Ngày đó Đường công tử cứu người cũng chỉ là dẫn theo hắn chạy vội đi, chưa từng chạm mặt cùng ma đầu này. Ngày đó trên đại hội, Đường Ca cũng xuất thủ qua, nhưng không ngăn cản hắn. Thật muốn chờ Đường công tử trở về, chỉ sợ. . . .

Làm sao cũng không thể liên lụy người khác. Hắn nghĩ đến đây, không hề do dự, bước đến như muốn bắt đầu tính sổ con kiến Lục giáo chủ trước mặt: “Ta quay về nhai với ngươi!”

Lục giáo chủ giơ giơ mi lên: “Cho dù đánh cho dù phạt?”

Tả Ký khẽ cắn môi: “Cho dù!”

Vì thế lúc này trên đường đi, Tả Ký luôn luôn ở vào thế nước sôi lửa bỏng.

Như là trên đường bỗng nhiên có hòn đá từ trên trời rơi xuống đầu, tìm nơi ngủ trọ luôn luôn gặp kẻ trộm tập kích linh tinh, nhiều không kể xiết. Tuy nói không muốn mạng của hắn, nhưng dù sao vẫn làm cho hắn lo lắng đề phòng, không lúc nào được an ổn thư thái. Những chuyện này hắn đều nhịn, ai kêu hắn có nhược điểm để người ta nắm được làm chi? Khiến người ta tức giận thì đành chịu.

Ngày thứ nhất Lục Hành Đại ném cho hắn một cái gói nặng cả trăm cân bắt hắn cõng, còn nói nếu như không cẩn thận đánh mất sẽ đi hủy phòng ở nhà hắn. Tả Ký nguyên bản cũng tưởng vật gì quý giá, hầu hạ nghiêm túc cẩn thận, ai ngờ hai người chưa đi bao xa, họ Lục liền lấy ra từ trong cái gánh nặng kia một cái pháo xung thiên, châm rồi thả lên trời, trông rất đẹp mắt. Đợi đêm tối nghỉ ngơi, Tả Ký trộm mở bọc hành lý kia ra thì thấy cư nhiên bên trong là một bao pháo xung thiên tràn đầy. Không phải ngày lễ ngày tết, cũng không phải tiểu hài tử, chuẩn bị mấy thứ này làm cái gì? Cố tình trêu cợt người hả?

Hôm nay hai người ở bên đường tìm một trà bằng nghỉ chân, hắn nhịn không được hỏi một tiếng về mấy cái pháo, khi ngồi xuống thì băng ghế bỗng nhiên gẫy chân, nhìn vẻ mặt bí hiểm của Lục Hành Đại, Tả Ký đành phải cầm bánh ngô ngồi xỗm ở góc tường yên lặng uống nước lạnh.

Bất quá mới ăn mấy khẩu, lại nghe Lục Hành Đại gọi người. Tả Ký bất đắc dĩ đi qua, chợt nghe giáo chủ đại nhân bảo cho: “Đem *** này đập bể đi.”

Tả Ký ngẩn người, người này tuy rằng ác liệt, nhưng chưa từng thấy hắn không duyên cớ ức hiếp người lương thiện. Hôm nay rốt cuộc hung tính quá trớn sao? Cho dù là như vậy mình cũng không thể vẽ đường cho hươu chạy. Vì thế ngoan cố: “Không đi!”

Lục giáo chủ có chút ngoài ý muốn: “Không sợ ta đập bể phòng ở nhà ngươi?”

Tả Ký vẫn cứng đầu: “Sợ! Sợ cũng không đi!” Những gì mình không muốn, chớ làm cho người khác, tiên sinh đã dạy, người nào viết thì đã quên, nhưng đạo lý thì còn nhớ rõ.

Lục Hành Đại nở nụ cười, buông chén trà trong tay: “Vậy đem chén trà này uống đi.”

Tả Ký liếc mắt xem xét nửa chén trà còn thừa một cái, lại trừng mắt nhìn Lục giáo chủ đang cười đến thư sướng, nâng chung trà lên uống một hơi cạn sạch.

Hai người lại ra đi, vừa đi được vài bước, chợt nghe phía sau ầm vang một tiếng, cả gian trà phô kia sụp xuống dưới. May mắn gian trà vốn là dựng bằng gậy trúc, trần nhà lợp lá tạo thành căn lều đơn sơ để che mưa, bất quá là làm cho khách nhân đang nghỉ ngơi bên trong chật vật chạy ra thôi, cũng không có ai thương vong. Chỉ có người hầu trà đang ôm ấm đồng đựng nước nóng, bị nước sôi hất trúng, đau đến lăn lộn trên đất.

Tả Ký nhớ tới lời Lục Hành Đại nói khi nãy, khi xuất môn hắn lại giống như vô tình đẩy cây cột chống đỡ một cái, lại nhìn đến thảm trạng của người hầu trà, tức giận xông lên đỉnh đầu, tiến lên kéo lấy tay áo phía trước Lục giáo chủ: “Ngươi, ngươi. . . . . .”

Lục giáo chủ cũng không quay đầu lại: “Ta như thế nào?”

Tả Ký bỗng nhiên cảm thấy không có gì phải sợ: “Ta nguyên bản chỉ nghĩ ngươi có chút bất hảo, không nghĩ lại là ác nhân bực này.”

Lục Hành Đại xoay người lại, thần sắc vô hỉ vô nộ: “Nguyên lai Tả đại hiệp nghĩ ta là người tốt.”

_________

Anh Lục, tặng anh giấy chứng nhận vô sỉ, *dúi vào tay, chạy*

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương