Giang Hồ Tiểu Hương Phong
Chương 67: ¸.•´¨¤ TA CÒN KHÔNG THU THẬP ĐƯỢC NGƯƠI



Hạ Vũ Đài nghe vậy, che miệng cười trộm

Lam Tiểu Sí quay sang hỏi nàng “mấy ngày nay ngươi thế nào?”

Sắc mặt Hạ Vũ Đài liền ảm đạm hẳn

Lam Tiểu Sí hỏi dồn “sao không nói lời nào, Vũ Đài, ngươi đối với Đại sư huynh ta rốt cuộc là thế nào?”

Hạ Vũ Đài cúi đầu, hồi lâu mới nói “hắn sẽ không vì ta mà từ bỏ sư môn, ta cũng không thể. Tiểu Sí, ta đối với hắn, còn có thể có ý nghĩ gì chứ”

Lam Tiểu Sí phản bác “hắn không phải người Vũ tộc, chuyện của Vũ tộc vốn không liên quan tới hắn. Vũ Đài, ta muốn biết, ngươi có thích hắn không?”

Viền mắt Hạ Vũ Đài ửng hồng, vì che giấu, nàng nhấp một ngụm trà nóng. Nếu cả ngày đều nghĩ tới hắn, buổi tối cũng nằm mơ thấy hắn, ngay cả một động tác nhỏ bé của hắn cũng nhớ rõ mồn một, vậy đó hẳn là tương tư đến nhập xương cốt rồi, có điều… “ta thích hắn thì có ích gì chứ?” Ngữ khí không che giấu được mất mác. Nàng yêu phải một người sẽ không vứt bỏ hết thảy vì tình yêu, đương nhiên nàng không trách hắn, còn cảm thấy hắn có trách nhiệm nhưng điều này càng làm người ta không nhìn thấy hi vọng

“Ngươi muốn gặp hắn không?”

Ánh mắt Hạ Vũ Đài sáng lên rồi nhanh chóng ảm đạm lại “ta…cho dù gặp hắn cũng chẳng có ích gì. Tiểu Sí, ta và hắn…đời này nhất định không có duyên phận”

“Vũ Đài, duyên phận giữa người và người không phải nhất định, đó là hai người cùng nhau cố gắng tranh thủ”

“Nhưng…ta không thể phản bội sư phụ”

“Đương nhiên, thực ra, sư phụ ngươi tốt lắm, ngươi quả thật không nên phản bội hắn”

“Hắn…khỏe không?” Hạ Vũ Đài rốt cuộc nhịn không được vẫn hỏi về Mộc Hương Y “ta cho là ta có thể nhịn, không nhắc tới hắn”

“Hắn tốt lắm, ta để các ngươi gặp mặt một lần, được không?”

Hạ Vũ Đài nghĩ nghĩ, nói “nếu…hắn nguyện ý”

Ôn Mê đương nhiên đồng ý, Vũ tộc được thông qua việc thông thương, hắn còn cao hứng hơn Lam Tiểu Sí

Hạ Vũ Đài gật đầu, ân một tiếng

Lam Tiểu Sí vỗ vai nàng, cười nói “nếu ta từ nhỏ lớn lên cạnh Thanh Tỏa phu nhân và Ôn các chủ, có phải trưởng thành cũng giống các ngươi?” Nhu thuận hiểu ý, ẩn nhẫn thoái nhượng, đều là những tính cách nàng không thích

“Thực ra ta trưởng thành như thế này, có gì tốt đâu. Ta cũng muốn như ngươi, vô câu vô thúc, vô pháp vô thiên”

Lam Tiểu Sí lại vỗ vai nàng “đừng chán nản như vậy, vui vẻ lên. Đến, cười một cái nào”


Hạ Vũ Đài rốt cuộc cũng ngẩng đầu, miễn cưỡng nở nụ cười. Khuôn mặt nàng vẫn còn nét phúng phính trẻ con nhưng rất đáng yêu, là mẫu cô nhương dễ nhìn

Lam Tiểu Sí bị nàng chọc cười “thật đáng yêu, Đại sư huynh ta nhất định hi vọng ngươi sẽ nhào vào ôm ấp của Liễu Phong Sào nên mới ra vẻ lãnh đạm”

Hạ Vũ Đài đỏ mặt, dậm chân “Lam Tiểu Sí, ngươi nói bậy bạ gì đó”

Lam Tiểu Sí cười đến ôm bụng

Buổi tối, Lam Tiểu Sí an bài đám Phượng Chứ, Bạch Ế trở về Phương Hồ Ủng Thúy trước, nàng và Vi Sinh Từ ở lại Tiên Tâm các, dù sao lần này Kim Chỉ Đinh Lan cũng giúp nàng một đại ân, không có lý nào người ta còn ở lại mà nàng lại rời đi trước. Ôn Mê và Kim Chỉ Đinh Lan còn truyền cho nàng ít kiến thức kinh doanh. Kim Chỉ Đinh Lan còn làm người tốt đến cùng, cho nàng xem toàn bộ sản nghiệp của Kỳ tộc, còn để nàng chọn cái nào có thể hợp tác

Lam Tiểu Sí trêu chọc “ta cảm thấy Vũ nhân có thể đến Táng Tinh hồ nướng cá”

Kim Chỉ Đinh Lan dở khóc dở cười, Ôn Mê mắng nàng “Tiểu Sí, đừng hồ nháo”

Lam Tiểu Sí cười một hồi mới nghiêm túc nói “Kim thúc thúc, cảm ơn”

Kim Chỉ Đinh Lan “ngươi làm rất khá, thực ra ta luôn rất tò mò về việc Vũ tộc đạt nhiều phiếu như vậy”

“Ách…”Lam Tiểu Sí tròng mắt xoay chuyển “ta cho rằng, người với người, có chút cảm giác thần bí hay hơn”

Kim Chỉ Đinh Lan suýt chút nữa phun cả trà trong miệng ra ngoài. Ôn Mê cũng cười không ngừng.

Vì lần đầu tiên nữ nhi và con rể ở lại Thái Cực Thùy Quang sau khi thành thân, cho nên Ôn Mê đặc biệt an bài chỗ ở cho bọn họ. Lam Tiểu Sí ngã nhào ra giường, mấy ngày nay thực sự là mệt chết nàng rồi, chạy ngược chạy xuôi, vắt hết óc mà tính toán, nay sự tình đã xong, kết quá cũng tốt, tinh thần thả lỏng liền cảm thấy mệt mỏi. Vi Sinh Từ tắm rửa xong, lại dùng khăn nóng lau khắp người nàng, Lam Tiểu Sí vẫn không nhúc nhích, để mặc hắn. Nàng đang muốn cảm thán phu quân mình định lực kinh người, vừa mở mắt ra lại thấy hắn hai mắt đỏ bừng, lại đang chảy máu mũi. Hắn không thể chảy máu, lại không có Vi Sinh Kỳ ở đây để điểm huyệt hắn. Hắn vội đứng dậy, nói “ta đi sang phòng bên cạnh ngủ”

Lam Tiểu Sí thở dài một tiếng, Vi Sinh Từ đã đi ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa lại

Phòng bên cạnh, Kim Chẩm Lưu và Thanh Hôi vẫn là một người ngủ trên giường, một người ngủ dưới đất. Kim Chẩm Lưu lại ngủ không được, lệnh cho Thanh Hôi kể chuyện xưa. Thanh Hôi không để ý tới hắn, dính gối liền ngủ, hắn có đá thế nào cũng không tỉnh, tức giận không thôi

Vi Sinh Từ cũng không biết phải đi đâu, nhưng lúc trước hắn ở tại Thái Cực Thùy Quang đều ngủ cùng đám Kim Chẩm Lưu, Liễu Phong Sào và Mộc Hương Y. Hiện Mộc Hương Y, Liễu Phong Sào đều không có ở đây, đương nhiên hắn sẽ ngủ cùng Kim Chẩm Lưu

Kim Chẩm Lưu đúng là thụ sủng nhược kinh, hồi lâu mới xác định là mình không nhìn nhầm, vội nói “Vi Vi, trời ạ, rốt cuộc ngươi cũng nghĩ tới ta sao? Ta cảm động đến rơi nước mắt nha, Vi Vi”

Vi Sinh Từ ghét bỏ tránh khỏi tay hắn, leo lên giường, để nguyên xiêm y mà nằm xuống

Kim Chẩm Lưu nằm xuống cạnh hắn, nhịn không được, hỏi “không phải ngươi đã thành thân với di thái ba mươi sáu sao? Sao buổi tối lại đến đây ngủ?” Vi Sinh Từ vẫn không để ý tới hắn, hắn liền tự phỏng đoán “chẳng lẽ ngươi bị nàng đuổi ra ngoài? Thế thì nàng cũng quá hung hãn rồi”

Vi Sinh Từ thế này mới lên tiếng “Tiểu Sí Bàng không có hung dữ”

Kim Chẩm Lưu tò mò, nhỏm người dậy ‘vậy sao ngươi không ngủ chung với nàng?”

“Ta có bệnh”

Kim Chẩm Lưu trừng to mắt, sau đó thay bằng vẻ mặt đồng tình “Vi Vi đáng thương, thực sự là không có diễm phúc mà. Haizz, có điều ta nói thật nha, nếu thân thể ngươi có bệnh thì không nên thành thân với di thái ba mươi sáu. Ngươi như vậy chẳng phải chậm trễ nàng sao?”

Từ thiếu gia nghe không quen “đợi trở về, cha ta có thể giúp ta”

Lời này, đừng nói là Kim Chẩm Lưu, ngay cả Thanh Hôi vừa tỉnh dậy cũng đều vẻ mặt khiếp sợ đánh giá hắn. Kim Chẩm Lưu còn vỗ ngực nói “trời ạ” Nghĩ nghĩ, cảm thấy như thế vẫn chưa đủ biểu đạt sự sợ hãi của mình, lại nói “dựa vào. Đây thực sự là… Vi Vi, di thái ba mươi sáu đồng ý sao?” Cha ngươi thoạt nhìn không phải người không đáng tin như phụ vương ta ah

“Tiểu Sí Bàng đồng ý”

“Di thái ba mươi sáu của ta. Vi Vi, ta quyết định không bao giờ sùng bái ngươi nữa. Ta không thể sùng bái một nam nhân đỉnh đầu xanh biếc, tuyệt thế cao thủ cũng không”

Vi Sinh Từ không để ý tới hắn, hắn cũng không hiếm lạ, nhắm mắt lại

Kim Chẩm Lưu mở to mắt nhìn màn giường, hồi lâu dùng khuỷu tay đụng vào Vi Sinh Từ “ta cảm thấy các ngươi như thế là rất có lỗi với di thái ba mươi sáu. Đây là nghịch luân. Thân thể của ngươi rốt cuộc xảy ra vấn đề gì? Thứ kia không tốt sao? Vi Vi, ta sẽ đi tìm danh y, nhất định có thể trị tốt cho ngươi. Đúng rồi, không phải còn có Vân Thải Chân sao? Sao ngươi không để hắn nhìn thử xem?”

Vi Sinh Từ không rõ cái gì là nghịch luân, chỉ nói “hắn đã xem qua, cũng bốc thuốc nhưng vô dụng”

Kim Chẩm Lưu vô cùng đồng tình với hắn, dán mặt vào vai hắn, thì thầm “Vi Vi…” Mắt ngấn lệ

Đúng lúc đó, cửa bị đá văng ra, Kim Chẩm Lưu hoảng sợ ngồi bật dậy, vẻ mặt Thanh Hôi cũng có chút vặn vẹo

Lam Tiểu Sí chống nạnh, quát lớn “các ngươi đừng cho rằng ta đã chết rồi nha” Con mẹ nó, định đi ngủ lại nghe bên kia tường nói chuyện, đừng nói là ngủ, chết rồi cũng có thể sống lại “Tiểu Từ, ngươi lại đây ngủ cho ta”

Vi Sinh Từ không hiểu nhưng vẫn luôn nghe lời Lam Tiểu Sí, ngồi dậy, mang giày

Lam Tiểu Sí vẫn chưa hết giận “Kim Chẩm Lưu, hắn chỉ là bị bệnh, không thể khống chế cảm xúc, ngươi còn dám nghĩ lung tung, ta đào não cá vàng của ngươi ra”

Kim Chẩm Lưu đưa tay ôm đầu, Lam Tiểu Sí không để ý hắn, kéo Vi Sinh Từ trở về phòng

Vi Sinh Từ cẩn thận hỏi “sao ngươi lại tức giận?”

Lam Tiểu Sí không biết nên giận hay cười, cuối cùng chỉ nói “ngủ”

Vi Sinh Từ leo lên giường, Lam Tiểu Sí đưa tay cởi áo khoác cho hắn, mi tâm của hắn hơi nhảy lên nhưng toàn thân vẫn cố chịu đựng không nhúc nhích. Lam Tiểu Sí nói ngủ, hắn liền nhắm mắt lại, nàng tiến vào lòng hắn. Hai người đã lâu không gặp, vốn là tiểu biệt thắng tân hôn nhưng không dám lộn xôn, nơi này là Thái Cực Thùy Quang, nếu kích thích Từ thiếu gia điên lên, nàng không biết phải giải thích với Ôn Mê thế nào. Vi Sinh Từ giống như đầu gỗ, im lặng ôm nàng, hắn vẫn luôn nhớ lời Vi Sinh Kỳ nói, biết người trong lòng quan trọng với mình đến mức nào. Hắn nhắm mắt lại, nghe thấy Lam Tiểu Sí hô hấp dần nặng hơn, biết nàng đã ngủ, hắn đưa tay vuốt ve tóc nàng, chỉ cần nàng ở bên cạnh, cho dù cái gì cũng không làm đều vẫn rất tốt đẹp

Bên ngoài Lạc Nhật thành, Già Nguyệt kéo lê cái chân bị thương, khó nhọc bước từng bước, máu nhuộm hồng xiêm y nhưng nàng không dám rút tên

Liễu Phong Sào mang theo đệ tử Tiên Tâm các giám thị Lạc Nhật thành, nhìn thấy nàng, kinh ngạc hỏi “là ngươi? Sao ngươi lại ở đây? Chân của ngươi…là ai bắn ngươi bị thương”


Già Nguyệt vừa đau vừa thương tâm, nhìn thấy hắn, lửa giận bốc lên “tránh ra, đều do ngươi”

Liễu Phogn Sào lại hỏi ‘chẳng lẽ sau khi ra đi, ác đồ khi dễ cô nương lại đuổi theo hành hung?”

Già Nguyệt nước mắt rơi như mưa, Liễu Phong Sào khuyên nhủ “đừng khóc, để ta xem vết thương của ngươi” Thế nhưng vết thương của nàng ở trên đùi, hắn có chút không tiện, mà lần này đến đây cũng chỉ có nam đệ tử. Lạc Nhật thành dựa vào núi, nhiều muỗi, giám thị lại không biết khi nào kết thúc, Ôn Mê không muốn nữ đệ tử đến đây chịu khổ. Hắn nghĩ nghĩ, khom lưng cõng Già Nguyệ “ta đưa ngươi đi tìm đại phu”

Già Nguyệt muốn tránh nhưng nàng thực sự rất đau, máu chảy lại nhiều nên nàng suy yếu, vô lực

Liễu Phong Sào cõng nàng đi khắp nơi hỏi thăm nơi nào có nữ đại phu, mãi cho đến khi trời gần sáng, hắn mới tìm được một nữ đại phu lớn tuổi ở cách đó hơn hai mươi dặm. Hắn đặt Già Nguyệt xuống, để lại tiền khám bệnh rồi vội vã rời đi

Già Nguyệt tức giận “ngươi cứ vậy mà bỏ lại ta?” Nam nhân này, từ lúc quen biết đến giờ chưa từng liếc mắt nhìn nàng một cái, khiến nàng vừa đau vừa tức, kiếm cớ trút giận

“Nơi này là y quán, đại phu danh tiếng tốt, ta lại lưu lại đủ bạc, ngươi có thể ở đây dưỡng thương. Nhà của ngươi ở đâu? Ta có thể giúp ngươi thông báo bọn họ”

Thái độ vô cùng chính trực, quả thậ không có chút tâm tư nào khác, Già Nguyệt lại càng thêm tức giận, bình thường nàng trầy da một chút, thiếu niên trong Ám tộc đều lo lắng vây quanh, người này y như đầu gỗ, cũng giống tảng đá Vi Sinh Từ kia. Nàng cảm thấy mình rất không hay ho, gặp toàn những người như thế. Càng nghĩ càng thấy ủy khuất, nước mắt lại rơi ra

Liễu Phong Sào vội hỏi “đau lắm sao?” Lấy bên hông ra một bình ngọc nhỏ cỡ ngón tay, đưa cho nàng “đây là Bồi nguyên đan, có thể trị ngoại thương, khôi phục thể lực trong thời gian ngắn. Nếu ngươi thực sự đau đến không chịu nổi, trước ăn cái này vào đi”

Già Nguyệt cầm lấy, tâm tình mới bình phục một chút. Hừ, hắn bề ngoài nhìn ngốc ngốc nhưng rốt cuộc cũng vẫn muốn lấy lòng mình. Nàng uống thuốc, đang muốn nói chuyện lại phát hiện Liễu Phong Sào đã rời đi

Y thuật của nữ đại phu kia không tệ, Già Nguyệt nghỉ ngơi một ngày, tối hôm sau liền cảm thấy vết thương đã tốt hơn rất nhiều, nàng liền muốn quay về Lạc Nhật thành, lần này học ngoan, nhờ nữ đại phu thuê giúp xe ngựa

Vừa vào thành đã có người tiến lên nghênh đón “Đại tiểu thư” Vừa nhìn thấy vết thương trên đùi nàng, sợ hãi hỏi “ngài bị thương?”

Già Nguyệt không muốn nhiều lời với hắn, chỉ hỏi “cha ta đâu?”

Đúng lúc này Già Ân đi tới, nhìn thấy chân nàng, giật mình kinh hãi, vội ôm nàng “ngươi bị thương? Là ai lớn mật như thế?”

Già Nguyệt nằm trong lòng ca ca, ủy khuất chợt tăng lên mãnh liệt “ca ca, Vi Sinh Từ, hắn khi dễ ta”

Già Ân sửng sống “Vi Sinh Từ? Ngươi gặp hắn ở đâu? Sao lại giao đấu với hắn?”

Già Nguyệt càng nghĩ càng ủy khuất, thuật lại việc mình gặp gỡ Vi Sinh Từ

Già Ân thở dài “ngay cả phụ thân còn kiêng kị Vi Sin thế gia, ngươi há có thể đối phó? Về sau nếu còn gặp hắn, nên đi đường vòng, không thể xằng bậy”

“Người ta đã bị thương, ngươi còn mắng người ta”

“Ta đây là vì tốt cho ngươi” Già Ân vừa nói vừa ôm Già Nguyệt đi vào phòng, mở chỗ băng bó trên đùi nàng, nhíu mày hỏi “ngoại thương nghiêm trọng vậy mà ngươi còn có thể đi về?” Lại bắt mạch cho Già Nguyệt, mày nhăn càng sâu “là Bồi nguyên đang của Tiên Tâm các”

“Đúng, ta có gặp qua Liễu Phong Sào. Bồi nguyên đan là cái gì, rất tốt sao?”

Già Ân vừa thay thuốc cho nàng, vừa nói “là thuốc trị thương lợi hại nhất của Tiên Tâm các, các nhân vật trọng yếu của Tiên Tâm các đều mang theo nó bên người. Liễu Phong Sào cũng thật hào phóng”

Già Nguyệt không phục “hào phóng cái gì, hắn chính là một quả dưa ngốc”

“A Nguyệt, gần đây cha rất khác thường, ngươi đừng lại làm ca ca lo lắng”

Già Nguyệt rốt cuộc cũng có chút áy náy “ca ca…”

“Ngoan, sau này dù đi đâu cũng phải nói với ca ca một tiếng, biết chưa?”

Già Nguyệt không phục “cha nói Vũ tộc Lam Tiểu Sí mới tám tuổi đã tự mình đến Hiệp Đô chơi, ta đã mười bốn, vì sao không thể tự mình đi ra ngoài”

“A Nguyệt, ngươi và Lam Tiểu Sí sao có thể giống nhau?Cha của nàng cũng không phải cha ruột, đại sư huynh cũng không phải thân ca, không có người lo lắng cho nàng nhưng chúng ta sẽ lo lắng cho ngươi”

“Ta chỉ ra ngoài chơi một chút thôi, võ công của ta ở Ám tộc rất tốt, gặp chuyện, ta có thể ứng phó được. Ngươi lo lắng cái gì?” Liếc nhìn chân của mình, vội bổ sung “cái này chỉ do ta không cẩn thận, không tính”

Già Ân bất đắc dĩ “ngồi xuống, ta chữa thương cho ngươi”

Sau đó Già Ân rời đi, tâm tình của Già Nguyệt cũng tốt hơn. Nàng ngồi bên giường, từ nơi này nhìn ra ngoài, nấm của Lạc Nhật thành tỏa ra ánh sáng kỳ dị, vốn là cảnh đẹp lại làm nàng có chút thất thần. Không biết sao nàng lại nhớ tới Vi Sinh Từ, vừa hận đến nghiến răng lại có chút không cam lòng, hắn sao có thể hạ độc thủ với nàng chứ? Chẳng lẽ nam nhân thấy nữ hài tử xinh đẹp đáng yêu không nên mềm lòng một chút sao? Hơn nữa, cho dù nàng động thủ trước nhưng nàng cũng không làm hắn bị thương kia mà. Nàng nghĩ không thông, lại không thể nhịn xuống mà không nghĩ, cân nhắc một hồi, lại thấy hoang mang, chẳng lẽ trong mắt nam nhân kia không có tình? Hay là hắn cảm thấy nàng chưa đủ xinh đẹp? Cũng có thể lúc đó trời tối, hắn không nhìn rõ nàng. Nàng cứ thế vừa nghĩ, vừa mộng mị ngủ, thế nhưng trong mộng lại thấy Vi Sinh Từ một thân hồng y nằm ngủ trên ghế trúc, ánh mặt trời chiếu trên mặt hắn, có vẻ sạch sẽ tuấn tú nói không nên lời

Khi tỉnh lại, tim Già Nguyệt đập lợi hại hơn, nàng vậy mà nằm mơ thấy hắn

Sáng hôm sau, sau khi tiễn bước Kim Chỉ Đinh Lan và Kim Chẩm Lưu, Lam Tiểu Sí cũng quay về Phương Hồ Ủng Thúy. Dọc đường đi, tâm tình của Vi Sinh Từ không tốt, hắn đại diện Vi Sinh thế gia đồng ý cho Vũ tộc thông thương, Lam Tiểu Sí thấy vậy, cười đến ôm bụng, trong lòng lại rất ấm áp, hắn sợ cha hắn đến thế nào chứ

“Tiểu Từ, chuyện lần này là ta không đúng. Ta lúc ấy hẳn nên ngăn cản ngươi” Tuy nhiên nàng thực sự hi vọng Vũ tộc có thể thông thương

Vi Sinh Từ nghiêm túc nói “ta sẽ giải thích với cha ta, không liên quan tới ngươi”

“Có thể nói rõ sao?”

“Ta có thể”

Lam Tiểu Sí gật đầu “đi thôi, nếu hắn muốn mắng chửi, ngươi nhịn đi, nhưng nếu hắn đánh ngươi, ngươi bảo hắn đến đánh ta. Ngươi bị thương không dễ lành, ta thì rắn chắc hơn”

Vi Sinh Từ khóe miệng cong lên, lộ ra tươi cười


Hạ Vũ Đài vẻ mặt ngạc niên, Từ thiếu gia cũng biết cười sao. Đợi đến khi Vi Sinh Từ đi vào phòng Vi Sinh Kỳ, nàng rốt cuộc nhịn không được, hỏi “vì sao ngươi chọn gả cho Vi Sinh thiếu chủ? Thực ra, ta cảm thấy…Đại sư huynh tốt hơn nhiều”

Lam Tiểu Sí nháy nháy mắt, đáp “Tiểu Từ ấm áp hơn Liễu Phong Sào”

Hạ Vũ Đài đỏ mặt, Lam Tiểu Sí che miệng cười trộm. Hạ Vũ Đài trừng mắt với nàng “chúng ta ở đây làm gì?”

Trong phòng Vi Sinh Kỳ truyền ra tiếng rống giận dữ. Hắn đương nhiên là tức giận, lời mình bị xem là gió thoảng bên tai, không giận mới lạ. Vi Sinh Từ im lặng chịu đựng, cha hắn mà giận lên, khí thế kia, không cần phải nói

Lam Tiểu Sí đưa một ngón tay lên miệng “ta nhìn xem cha hắn có đánh hắn hay không” Một hồi, thấy Vi Sinh Kỳ không có ý động thủ, nàng yên tâm, nói “đi thôi”

Sắp tới sẽ có thương nhân đến Phương Hồ Ủng Thúy, nàng còn rất nhiều việc phải làm

Trong phòng, Vi Sinh Kỳ vẫn còn cuồng nộ, rít gào như mưa giông gió giật

Vi Sinh Từ lắp bắp nói “là…là ta tự mình nói, Tiểu Sí Bàng không dạy ta như vậy. Nàng là thê tử của ta, ta dựa vào cái gì mà không ủng hộ nàng?”

Vi Sinh Kỳ vốn không định động thủ nhưng vừa nghe những lời này, một cái tát liền vung ra

Vi Sinh Từ vẫn kiên trì “sau này ta vẫn ủng hộ nàng”

“Hỗn trướng” Vi Sinh Kỳ không nhịn được, lại thêm một cái tát nữa

Lam Tiểu Sí thở dài, quay người lại.

Hạ Vũ Đài run người, hỏi “ngươi thật muốn đi? hắn quá hung dữ, sẽ không giết ngươi chứ?”

Lam Tiểu Sí cười khổ, đẩy cửa phòng đi vào

Vi Sinh Kỳ nhìn thấy nàng, sắc mặt càng thêm khó coi “ngươi còn không biết xấu hổ mà đến đây gặp ta? Lúc chúng ta ước pháp tam chương, ngươi đã hứa hẹn thế nào?” Hai mắt trừng trừng như muốn phun lửa

Lam Tiểu Sí đi đến trước mặt hắn, quỳ xuống, nước mắt vòng quanh “cha, đều là ta không tốt, ta không nên kéo Vi Sinh thế gia xuống nước, ta sai rồi, cha”

Vi Sinh Kỳ giống như một quyền đánh vào bông, mày dựng ngược lên nhưng rốt cuộc cũng không nói gì thêm

Lam Tiểu Sí nắm chặt góc áo hắn “cha, sớm biết có chuyện như vậy, ta thật không nên gả cho Vi Sinh thế gia. Là ta liên lụy cha, ta giờ nghĩ lại, cảm thấy mình không phải là người ah. Ta hối hận đến xanh ruột, cha, ngài đánh chết ta đi, ta không sống nổi nữa” Khóc lóc than thở vô cùng thảm thiết

Vi Sinh Kỳ không phải Lam Phỉ, hắn không thu thập được loại vô lại như vậy. Hắn có chút xấu hổ, rút góc áo trong tay nàng ra. Thấy Lam Tiểu Sí khóc đến như vậy, hắn rốt cuộc không thể đứng ở đây được nữa. Nào có Vũ tôn như thế chứ, mắt chim của Lam Phỉ có phải bị mù rồi không. Hắn khuyên không phải, giận cũng không xong, bực bội xoay người đi ra khỏi phòng

Lam Tiểu Sí xoa xoa ánh mắt, nháy mắt thần sắc như thường, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, khiến Hạ Vũ Đài nhìn mà trợn mắt há mồm, lật mặt còn hơn lật sách nha.

Lam Tiểu Sí đi đến trước mặt Vi Sinh Từ, đưa tay xoa mặt hắn. Vi Sinh Kỳ lần này ra tay thật không nhẹ, hai bên mặt Từ thiếu gia đều in hai dấu bàn tay đỏ hồng. Mới đầu nàng còn nín cười nhưng khi thấy dấu tay ngày càng rõ, cuối cùng phát tím, Từ thiếu gia xuất huyết dưới da cũng thật phiền toái. Nàng nhịn không được, đau lòng nói “ngốc tử, ngươi bướng với hắn làm gì?Có lý hay không, hắn còn không phải là cha của ngươi?”

Vi Sinh Từ không phục “ta làm đúng”

Lam Tiểu Sí nhẹ nhàng tát lên mặt hắn, giống như đuổi muỗi “còn nói”

Vi Sinh Từ im miệng, Lam Tiểu Sí lại nói “đi, bôi thuốc cho ngươi”

Vi Sinh Từ hỏi “ngươi đúng, sao phải xin lỗi?”

“Bởi vì xin lỗi sẽ không đau, sau này nếu hắn mắng, ngươi liền quỳ xuống, khóc lớn tiếng lên, còn phải gọi nương nữa, biết không?”

“Không” Tuy Từ thiếu gia có chút ngốc nhưng cũng rất có cốt khí, thật mất mặt nha

Lam Tiểu Sí sờ sờ mặt hắn “nhưng ngươi như vậy, ta sẽ đau lòng”

Vi Sinh Từ cầm tay hắn, nghiêm túc nói “không quá đau”

Lam Tiểu Sí hôn lên tay hắn “ngốc tử, bôi thuốc đi” Nói xong lôi kéo hắn rời đi

Hạ Vũ Đài đứng ở cửa, bỗng nhiên hiểu được lời Lam Tiểu Sí nói. Có nhiều lúc, không phải không biết khuyết điểm của đối phương, không phải không biết sẽ vất vả, nhưng nếu đã thực sự thích, cần gì phải tính toán thiệt hơn chứ






Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương